Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xảy ra chuyện, khắc sâu trong trí nhớ Giản Ngưng đó là một trận mưa lớn...

...

Giản Ngưng đi tiệm net nhiều lần, đều nói dối là đến nhà bạn học chơi, bị Giản Nhất Phàm bắt được. Anh trai nghiêm khắc cảnh cáo cô, không cho cô đến những nơi hỗn tạp như vậy nữa. Kết quả, Giản Ngưng bị cấm túc, không được phép ra khỏi nhà.

...

Giản Ngưng vui sướng mang người đàn ông bí mật trong lòng ra kể với Quan Điềm, mà Quan Điềm nhíu mày càng lúc càng sâu. Quan Điềm rất muốn hỏi cô, người đàn ông đó thích hợp với cô sao? Nhưng nụ cười trên mặt Giản Ngưng quá mức tốt đẹp, làm cho Quan Điềm không đành lòng trách móc cô.

Quan Điềm trước giờ vẫn đinh ninh, Giản Ngưng hẳn là sẽ tìm một người đàn ông đẹp trai gia thế tốt, luôn ở bên cạnh cô, tạo thành một cặp tuấn nam mỹ nữ, sau đó chân chân chính chính bước vào truyện cổ tích xinh đẹp.

Giản Ngưng kéo tay Quan Điềm, "Mình dẫn cậu đi nhìn mặt anh ấy, được không?"

Giản Ngưng kì thật cũng không chắc chắn có thể gặp mặt người đàn ông kia hay không, dù sao cũng không phải hắn mỗi ngày đều xuất hiện, nhưng dù sao cũng nên thử vận khí. Quan Điềm chỉ cần là yêu cầu của Giản Ngưng, chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

Vì thế các cô hẹn nhau gặp mặt ở quán rượu. Giản Ngưng phải nghĩ cách làm thế nào để ra ngoài, hiện tại anh trai quản cô rất nghiêm.

Cô lén lén lút lút đi ra ngoài, xin phép Giản Nhất Phàm là chuyện không có khả năng. Chỉ cần trở về sớm một chút không để anh biết, chắc chắn không có vấn đề.

Lúc cô ra khỏi cửa, bầu trời u ám, nhắc sắp có trận mưa to.

Khi cô đến còn sớm, trong quán bar chỉ có lác đác vài người, có người nói tối nay mưa to, buôn bán sẽ không thuận lợi. Giản Ngưng ngồi một chỗ sầu lo, mưa to như thế, hắn hẳn là sẽ không tới đi?

Cô gọi điện thoại cho Quan Điềm, nhưng người nghe máy là Triển Hằng. Triển Hằng nói với cô, Quan Điềm có việc đi ra ngoài. Giản Ngưng cúp máy, nghĩ Quan Điềm thật có trình độ, còn biết giấu Triển Hằng. Nếu Triển Hằng biết các cô tới chỗ như vậy, khẳng định sẽ không cho đi, hơn nữa còn phải dạy dỗ thêm mấy câu mới chịu. Triển Hằng không nỡ mắng Quan Điềm, chỉ toàn đổ lên đầu Giản Ngưng. Giản Ngưng lập tức mắng lại Triển Hằng, đồ trọng sắc khinh bạn.

Cô ngồi một chỗ chậm rãi chờ, người đàn ông kia chưa tới, Quan Điềm cũng không có xuất hiện.

Trong quán bar xuất hiện ngày càng nhiều người, nhưng không có người cô đang đợi.

Cô đứng dậy, đi đến cửa, nghĩ có phải hay không Quan Điềm thấy mưa lớn như thế, cho nên sẽ không đến? Nếu quả thật như vậy, cô cảm thấy cũng tốt.

Mưa quá lớn, cô bật ô lên, tựa hồ cũng không chống đỡ được những dòng nước xối xả. Hôm nay đến tột cùng là ngày mấy?

Cô giơ ô, đang chuẩn bị đến phía trước gọi xe. Mưa quá lớn, ngay cả taxi cũng không cái nào dừng lại. Bên cạnh quán bar có một con hẻm nhỏ, trong ngõ rất tối, hình như là chỗ để người ta vứt rác. Mỗi lần nhìn sang cũng đủ khiến người ta khó chịu.

Cô đứng tới chán, vô tình nhìn thoáng qua, lại tựa hồ như thấy có một người nằm bên trong. Tâm tình cô bị đánh một cái. Cô thừa nhận mình rất sợ, chả có cái gì gọi là dũng khí cả. Liếc mắt một cái, Giản Ngưng trực tiếp nhấc chân cách xa ra.

Cách xa được một quãng rồi, cô thấy mấy người đi về phía bên này. Bọn họ không cầm ô, bộ mặt dữ tợn.

"Tên nhãi họ Cố kia chạy đi đâu rồi?"

"Không tin tìm không được hắn."

Khi bọn họ đến gần, tim Giản Ngưng như muốn nhảy từ lồng ngực ra ngoài. Không biết bởi vì sợ hay vì khẩn trương.

"Cô gái này..."

Có người gọi Giản Ngưng, cô dừng bước chân, tay cầm ô bất giác nắm chặt.

"Cô có thấy người nào chạy qua bên này không?"

Giản Ngưng lóe đôi mắt, "Bên này không thấy, nhưng có một người chạy về hướng đằng kia." Cô chỉ chỉ quốc lộ đối diện.

Mấy người kia vừa nghe, lập tức chạy về hướng cô chỉ.

Giản Ngưng nuốt nước miếng, nói dối cảm giác cũng không dễ chịu gì. Sắc mặt cô ửng đỏ, nhưng đã bị nước mưa che lấp. Cô cầm ô, chạy nhanh về phía thân ảnh kia. Vẫn là một thân đồ đen, dường như muốn đem đêm tối hoà vào làm một. Giản Ngưng sợ hãi, từ từ bước vào trong hẻm nhỏ. Cô rất sợ, chưa đi vào, nước mắt đã rơi xuống.

Khẩn trương, sợ hãi, tất cả thổi quét cô. Cô rất muốn chạy trốn, nhưng không được, đơn giản vì người kia nói "họ Cố"... Cô rốt cuộc đi vào, dùng hết toàn bộ dũng khí, ngồi xổm trước thân thể kia. Đầu óc cô hoàn toàn đình trệ, cô đưa tay ra chạm vào hắn, còn ấm, hắn chưa chết.

Vuốt qua mặt hắn, cô rốt cuộc nhìn rõ ngũ quan. Là hắn, là hắn.

Nước mắt tiếp tục rơi xuống, không phải vì vui sướng, mà vì trên người hắn có quá nhiều máu. Giản Ngưng nhìn bộ dạng hắn, không biết ma xui quỷ khiến gì, cô kéo thân thể hắn về phía mấy thùng rác bên kia. Cô vuốn muốn đặt hắn vào bên trong thùng rác, nhưng không có lực, đành phải để hắn nằm phía sau thùng rác, rồi lấy thân thể cô che cho hắn.

Cô nhát gan, ôm chặt hắn. Hiện tại không thể ra ngoài, cô sợ đám người kia chưa đi.

Toàn thân cô nhịn không được run lên, cô lấy tay xoa mặt hắn, có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp dưới mũi.

Bàn tay Giản Ngưng di động trên mặt hắn, không ngừng tự nói với mình, đây là mũi hắn, đây là mắt hắn, đây là miệng hắn, tất cả đều là hình dạng cô thích. Cô cười đến vui sướng, có thể bảo vệ hắn, ở bên cạnh hắn, tất cả mùi hôi thối, tanh tưởi đều có thể chịu được.

Trong chốc lát, có tiếng bước chân truyền đến. Trong tiếng mưa rào rào mà có thể nghe rõ tiếng bước chân như vậy, khẳng định không chỉ có một người.

Tim Giản Ngưng đập mạnh, đám người kia cách chỗ cô càng lúc càng gần.

"Tìm một vòng cũng không thấy, hắn có thể chạy đi đâu?"

"Hơn nữa còn bị thương, không thể chạy nhanh như vậy..."

Có người chậm rãi đến gần, mạnh mẽ hất tung thùng rác ra, lập tức che mũi, "Thối chết..." Tiếp theo cầm cái gì đó đâm vài nhát vào thùng rác.

Mấy người khác cũng bắt chước làm vậy, mạnh mẽ đâm liên tiếp vào.

"Cô gái kia không phải nói rồi sao? Hắn về phía bên kia, bây giờ nhất định trở lại, để xem hắn có thể chạy đằng nào?"

"Câm miệng."

Giản Ngưng toàn thân run rẩy. Nếu như vừa nãy cô giấu hắn vào thùng rác, bây giờ hắn có thể đã chết rồi. May là cô không đủ sức, chỉ có thể cùng hắn nấp sau vào đây.

Giọng nói biến mất, tiếng bước chân cũng không còn.

Giản Ngưng cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, một lúc lâu sau cô mới chậm rãi chui ra ngoài, cũng không kéo hắn ra. Giản Ngưng ra đến đầu hẻm rồi nhìn lại, vị trí của cô vừa vặn bị che khuất, ngược lại mấy cái thùng rác to kia lại rất dễ gây sự chú ý.

Cô muốn gọi xe, chính cô cũng không có nhiều sức để kéo hắn ra, hơn nữa kéo hắn ra nhất định khiến người ta chú ý.

Giản Ngưng quên mất hiện tại bản thân cô cỡ nào nhếch nhác. Cô chỉ nghĩ làm sao có thể đưa hắn tới bệnh viện. Hắn một thân đồ đen, mặt không chút huyết sắc. Ngay cả người cô còn dính đầy máu, phải biết hắn bị thương nghiêm trọng thế nào.

Cô chạy vào trong mưa, ngay cả ô cũng không cần.

"Giản Ngưng."

Có người gọi tên cô, nhưng cô quá hốt hoảng, hoàn toàn không nghe thấy. Quan Điềm biết Giản Ngưng không thấy mình, hơn nữa ngày càng có ý định chạy xa. Quan Điềm từ quán bar trực tiếp lao ra, chạy đến bên cạnh Giản Ngưng,

"Cậu làm sao vậy, mình gọi cậu, cậu lại không phản ứng gì."

Gặp được Quan Điềm, Giản Ngưng rốt cuộc hạ xuống trái tim đang treo lơ lửng, nước mắt rơi như mưa, "Quan Điềm..."

Quan Điềm thấy cô chật vật như vậy, trên người lại có vết máu, sắc mặt đại biến.

Giản Ngưng không biết làm gì, lắp bắp, "Anh ấy bị thương... Rất nghiêm trọng, mình muốn cứu anh ấy..."

Cô gắt gao siết chặt tay Quan Điềm, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Quan Điềm thở phào, biết Giản Ngưng chỉ là sợ hãi, nên làm cho cô bình tâm trước. Quan Điềm lập tức chạy ra giữa đường, vươn tay đón xe. Lái xe hùng hùng hổ hổ chạy đi. Quan Điềm lại chặn chiếc xe thứ hai lại, thương lượng một lúc, lái xe mới đồng ý chở họ.

Giản Ngưng kéo Quan Điềm vào trong ngõ nhỏ, di động sau túi lập tức vang lên.

Cô không để ý tới, di động lại càng rung, lúc này mới nhận điện thoại. Giản Nhất Phàm ở đầu dây kia mắng cô xối xả, mưa lớn như thế không ở nhà, hỏi cô ở chỗ nào, anh tự mình đến đón cô.

Giản Ngưng thiếu chút nữa đem hết tất cả mọi chuyện nói cho Giản Nhất Phàm, lại vào thời điểm mấu chốt ngậm miệng. Anh trai sẽ chỉ làm cho mọi việc thêm trầm trọng thôi...

Giản Nhất Phàm ra lệnh cô lập tức trở về, nếu không đừng nghĩ sau này có thể ra khỏi cửa.

Giản Ngưng cúp điện thoại, cùng Quan Điềm kéo Cố Trường Dạ ra khỏi hẻm nhỏ, dìu hắn lên xe. Cô bắt đầu do dự, lớn như vậy nhưng cô chưa từng qua đêm bên ngoài.

"Mình đưa anh ấy đi bệnh viện, cậu về nhà nhanh đi." Quan Điềm thấy quần áo cô ướt đẫm, lo sợ cô sẽ cảm lạnh, thân thể Giản Ngưng vốn không tốt.

Giản Ngưng vẫn lo lắng.

Quan Điềm đành phải khuyên bảo cô, bên kia lái xe đã thúc giục.

Giản Ngưng lập tức rút ví ra, đem hết tiền trong đó đưa cho Quan Điềm, "Cậu nhớ chăm sóc anh ấy thật tốt. Anh ấy là người đàn ông mình yêu."

Quan Điềm gật đầu.

Đó là ngày chuyện xưa bắt đầu, đối với Giản Ngưng mà nói, cũng là ngày chuyện xưa chấm dứt. Hôm đó về nhà, Giản Ngưng bị phạt. Anh trai thấy cô người đầy vết máu, lo lắng không thôi. Cô nói dối đi xem người khác đánh nhau, liền bị dính vào. Anh trai mắng cô rất lâu, bắt cô quỳ trước di ảnh của mẹ nhận lỗi.

Giản Ngưng quỳ trên đất một lúc, cũng không cảm thấy hối hận. Kia đều là trải nghiệm của tình yêu, làm cái gì cũng đáng.

Cô bị giam trong nhà, không cho phép ra khỏi cửa nửa bước. Mỗi ngày, Thiên quản gia đều quản cô rất sát sao, chỉ cần cô xuất hiện ở cửa, lập tức cùng cô như hình với bóng.

Cô rất lo lắng cho hắn, không biết hắn hiện giờ như thế nào, Quan Điềm cũng không xuất hiện.

Mãi cho đến khi Triển Hằng đến tìm cô, nói cho cô biết, anh nhiều ngày đã không liên lạc được với Quan Điềm. Giản Ngưng lúc này mới cảm thấy sợ hãi. Cô tự trấn an, có lẽ Quan Điềm đang chăm sóc Cố Trường Dạ. Tự nhiên Giản Ngưng không muốn để Triển Hằng biết, số phụ nữ độ lượng đã không lớn, đàn ông độ lượng càng không có nhiều.

Cô nói cho Triển Hằng, Quan Điềm đang đi làm thêm để mua quà sinh nhật cho anh, vì muốn cho anh một niềm vui bất ngờ nên mới không nói. Giản Ngưng muốn Triển Hằng giữ bí mật, không thể tiết lộ là cô nói ra.

Triển Hằng tin lí do thoái thác của cô, thậm chí còn bởi vì thế mà trở nên hạnh phúc.

Cô nghĩ, Quan Điềm rất nhanh sẽ liên lạc với Triển Hằng, chỉ cần các cô phối hợp thật tốt, tất cả mọi chuyện đều trở về như trước kia.

Giản Ngưng không nghĩ được, cô không nhận được liên lạc của Quan Điềm, ngược lại nhận lấy tin Triển Hằng tự sát. Ngay cả khi cô muốn nhìn thấy Quan Điềm, cũng là tại lễ tang của Triển Hằng mới có cơ hội.

—-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top