Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Ngưng ngồi xe về Cách Nhã, nơi này đặc biệt yên tĩnh, nằm phía sau thành thị. Thời gian trước nhiều người nói, Cách Nhã là nơi những phú hào hết thời ở, phòng ốc không quá xa hoa, tráng lệ. Nhưng bây giờ ai nấy cũng đều biết, tốt nhất không nên chọc tới những người ở đây, nếu không, ngay cả chết cũng không được rõ ràng. Cách Nhã này càng ngày càng thần bí, có người từ thương trường trong một đêm khuynh gia bại sản, lại có người ngày càng lớn mặt làm ăn.

Giản Ngưng xuống xe từ sớm, men theo con đường nhỏ mà đi. Hai bên đường đều là hoa dại, làm cho không khí tươi mới thêm vài phần.

Ngày nhỏ cô và Triển Hằng cũng đi con đường này đi học. Phần là người lớn không muốn bọn cô lúc nào cũng ngồi xe, thêm nữa là do trường học gần. Cô luôn ríu rít với Triển Hằng về bộ phim truyền hình tối qua, Triển Hằng cũng hùa theo làm cô vui.

Đến hồ nước, bước chân cô dừng lại. Có hai đứa nhỏ đang ngồi bên cạnh hồ, chân trần lắc loạn trong nước. Khoé miệng cô bất giác giương cao.

Cô luôn nghĩ, làm sao để có thể trở về thời điểm này, vô ưu vô lo, cùng Triển Hằng tuỳ tiện náo loạn, cái gì cũng không cần, cái gì cũng không để ý tới. Khi đó, không biết mùi vị tình yêu, không biết mùi vị của đau thương khổ sở, thật là quãng thời gian hạnh phúc nhất.

Cô đến cửa nhà mình, cây hoa quế mãi mãi vẫn bộ dáng kia. Từ khi mẹ cô qua đời, cây này không có ai chăm sóc, cành cây lộn xộn. Mới trước đây cô cùng anh trai ngồi dưới gốc cây, đoán chừng xem bao giờ nó nở hoa. Tiếc là nó trước sau như một chưa từng nở.

Cánh cửa có chút cổ xưa, phong cách cổ xưa khiến cho người ta cảm thấy thân thiết. Cô nhẹ nhàng vuốt cửa, ngực như ngừng đau. Cô gõ cửa hai cái, người giúp việc lập tức ra mở cửa.

Người giúp việc nhìn thấy cô, hết sức vui mừng. Từ lần cô cùng ba cãi nhau, cô rất ít trở về. Mà mỗi lần cô trở về, ba cô nhất định rất vui vẻ. Người giúp việc chạy vào nhà, hưng phấn hô, "Tiểu thư về rồi!"

Giản Ngưng đi vào nhà, vừa vào đến phòng khách, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Trung Nhạc gần như chạy chậm từ trên lầu xuống, không khỏi lo lắng, "Ba, ba chậm một chút."

Giản Trung Nhạc chạy dồn dập, lúc nhìn thấy Giản Ngưng, lại có vài phần co quắp.

Giản Ngưng buồn cười, "Ba, ba ở trên lầu làm gì thế, không phải đang làm chuyện xấu sợ con phát hiện chứ?"

Giản Trung Nhạc không khỏi sững sờ, bởi vì ngữ khí thoải mái của cô. Từ sau chuyện kia, cô không dùng giọng điệu như thế nói chuyện cùng ông nữa. Giản Trung Nhạc khoé mắt cay cay, cười ôn hoà, "Nha đầu ngốc, nói bậy bạ gì đó."

"Con là nha đầu ngốc, cùng đều do ba sinh ra."

Cô đi đến trước mặt Giản Trung Nhạc, âm thầm quan sát gương mặt cha. Ông so với lần trước cô về có già đi vài phần, vết nhăn ngày càng chói mắt, mái tóc cũng bạc thêm. Ngực cô đột nhiên bị đè nén đến khó chịu, " Ba, ba lại lo chuyện công ty. Không phải đã nói giao cho anh con quản lý sao?"

Giản Trung Nhạc bởi vì lời của cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại không tính toán nói, "Anh trai con sao ba yên tâm được?"

"Không phải trước kia ba nói muốn để anh tự rèn luyện, mặc kệ anh sao? Ba lo nghĩ quá nhiều rồi."

Giản Trung Nhạc sờ sờ đầu cô, "Con cùng anh trai con, ba không lo không được."

Giản Ngưng hỏi thăm cuộc sống dạo này của ba, biết anh trai buổi chiều mới về, liền muốn ở đây đợi anh trai. Giản Trung Nhạc hết sức vui mừng, mấy ngày gần đây tâm trạng không thoải mái liền tiêu tán hết.

Giản Ngưng còn nhớ rõ, một lần nữa nghĩ đến ngày gặp Cố Trường Dạ trong bệnh viện. Ngày đó cô cùng anh trai đi thăm một vị trưởng bối, bắt gặp Cố Trường Dạ một thân tây trang, đeo cặp kính đen. Cô cầm tay anh trai chắc nịch nói: "Em muốn gả cho người đàn ông kia."

Trước nay chưa từng có gì kích động cô như vậy, chờ đến khi cô nhận ra mình vừa nói gì, sắc mặt cô đã đỏ bừng. Anh trai cười cười nhìn cô, nhịn không được mở miệng, "Em từng gặp người này sao?"

Cô cắn môi, gật gật đầu. Cô không chỉ gặp qua hắn, mà hắn là người đầu tiên cô nhìn liền động tâm. Đó chính là duyên phận, chỉ là cô không ngờ, đời này còn có cơ hội gặp lại hắn.

Cô về nhà vẽ một bức hoạ của hắn, ngọt ngào ôm đi ngủ. Chính cô cũng không ngờ, một màn này bị anh trai nhìn thấy.

Chưa đến vài ngày, anh trai đột ngột hỏi cô, "Tiểu công chúa của anh, đã nghĩ đến chuyện lập gia đình chưa?"

Mọi việc tới quá nhanh, như là giấc mộng lập tức thành hiện thực. Đến tận lúc ba cô và anh trai đưa cô đến gặp người đàn ông tên Cố Trường Dạ kia, cô mới hoàn toàn thanh tỉnh. Là thật, cô có thể gả cho người đàn ông kia, mà hắn cũng không phản đối việc cưới cô.

Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến ba cô và anh trai có nói gì cô cũng nghe không vào. Trong đầu cô chỉ có một ý niệm, cô có thể gả cho hắn. Cô dùng tay phải bóp tay trái, nếu đây là một giấc mơ, cô hi vọng chính mình không bao giờ tỉnh lại.

Mới đây thôi còn có người nói, cô đời này thực may mắn, cái gì cũng làm người ta hâm mộ. Gia thế tốt, cha mẹ yêu thương cô, cho dù mẹ qua đời, cha và anh trai cũng hết lòng chiều cô. Mà cô bộ dạng xinh đẹp, cho đến bây giờ vẫn luôn là người được các nam sinh theo đuổi nhiều nhất.

Trời xanh quá đứng về phía cô.

Khi đó cô vẫn chưa cảm thấy cuộc sống của mình có gì đáng ngưỡng mộ. Cho đến khi cô mặc bộ áo cưới như tuyết trắng, cô mới chính thức tin tưởng, trời xanh thực đứng về phía cô.

Cuộc sống của cô giống như hòn ngọc xinh đẹp, cho đến khi cô nghe được tên Quan Điềm, hòn ngọc chậm rãi vỡ tan.

Ngày đó Cố Trường Dạ uống say, cô lần đầu tiên nghe thấy hắn nói hai chữ "Quan Điềm", hắn chỉ thẳng mặt cô nói, "Đều tại cô, cô hại chết Quan Điềm."

Ai, cô hại chết ai?

Hắn nói, hắn yêu người phụ nữ khác.

Chỉ vì một câu nói cô muốn gả cho hắn, mà ba cô cùng anh trai đến bức bách hắn cưới cô. Thậm chí đã tìm được Quan Điềm, ép cô rời xa hắn. Quan Điềm không muốn đi, hai người lại lấy chuyện khác ra uy hiếp. Quan Điềm đã chết, tự sát, vào năm hai mươi tuổi, thời điểm nở hoa đẹp nhất của đời người con gái.

Cô không tin, ba cô cùng anh trai tuyệt đối không làm những chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không. Cố Trường Dạ cười cô diễn quá đạt, nếu không phải ba cô cùng anh trai dùng mọi thủ đoạn, làm sao hắn có thể cưới cô?

Cô vẫn không chịu tin, cô trực tiếp đi hỏi ba. Ông nói đúng là ông có tìm Quan Điềm, nhưng không hại cô. Cô lại đi tìm Cố Trường Dạ, nói tất cả chỉ là hiểu lầm, lập tức bị Cố Trường Dạ lăng nhục.

Cho đến tận lúc cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ba và anh trai. Thì ra bọn họ thực sự ép Quan Điềm, dùng việc mẹ Quan Điềm bỏ lại hai bố con cô chạy trốn để uy hiếp, muốn Quan Điềm vĩnh viễn rời xa nơi này. Mà Quan Điềm không lựa chọn rời đi, cô tự sát.

Cô đã từng hận thấu Quan Điềm, nếu không phải vì Quan Điềm, Triển Hằng chắc chắn sẽ không chết. Mà khi tin tức Quan Điềm tự sát truyền đến, cô mới phát hiện, thì ra bản thân không hận Quan Điềm đến thế. Thậm chí chỉ cần Quan Điềm sống lại, cô bằng lòng tha thứ tất cả mọi chuyện cho cô ta.

Quan Điềm là bạn tốt nhất của cô, các cô đẫ từng nắm tay nhau, hứa hẹn, "Tình bạn của chúng ta, một trăm năm không thay đổi."

Cho dù Quan Điềm nắm giữ tâm tư của chồng cô, cho dù Triển Hằng vì Quan Điềm mà chết, cô vẫn không hận nổi. Cô không thể lừa mình dối người, cùng ba tranh cãi một trận, thậm chí buông một câu tuyệt tình, cô không muốn độc ác giống ba và anh trai.

Giản Ngưng hiện tại hồi tưởng lại, ai đúng ai sai, đều không quan trọng nữa. Quan Điềm vô tội, nhưng cô vì Quan Điềm mà phải chịu đựng hết thảy, là xứng đáng sao?

Hai sinh mệnh trong bụng cô, không đủ để rửa sạch sai lầm sao?

Giản Ngưng không muốn nghĩ nhiều, cô bây giờ hiểu được, cho dù ba cô hay anh trai đều đã sai lầm, nhưng bọn họ là những người duy nhất còn lại trên thế giới này yêu thương cô. Cô đau khổ chịu đựng người đàn ông kia, là tự giết bản thân, tự muốn bản thân đi chôn cùng Quan Điềm.

Nếu quả thật việc cô gả cho hắn là sai lầm, thì tại sao cô phải yêu thương người đàn ông ấy. Nếu nghĩ như vậy, thì hết thảy những việc cô đang làm, coi như là trả nợ đi. Nhưng tất cả thống khổ này, một mình cô gánh chịu là đủ. Vậy thì cô nên đảm bảo ba cô cùng anh trai phải sống thật tốt.

Cô biết, Cố Trường Dạ bắt đầu động thủ, muốn thu thập Giản gia, coi nhà cô như con kiến mà từ từ bóp chết.

Giản Nhất Phàm đến khuya mới trở về, vừa vào cửa liền muốn nói cái gì. Nhưng nhìn thấy Giản Ngưng phía sau, nét mặt mệt mỏi nhanh chóng rời đi, "Ngưng Ngưng trở về lúc nào? Cũng không gọi điện thoại cho anh, biết thì anh đã về từ sớm rồi."

Giản Trung Nhạc cười nhìn con mình, tâm tình rất tốt, "Ngưng Ngưng không cho, nói không muốn quấy nhiễu công việc của con."

Giản Ngưng hôm nay còn tự mình xuống bếp, nói muốn báo hiếu cha cùng anh trai, nhiều năm như vậy cô không có vì bọn họ làm chuyện gì. Giản Trung Nhạc cùng Giản Nhất Phàm đối với biểu hiện này của Giản Ngưng thì không thể tưởng tượng nổi, vốn muốn hỏi cô hiện tại cùng Cố Trường Dạ như thế nào, thấy tâm trạng cô vui vẻ như vậy, cũng cảm thấy không nhất thiết phải hỏi.

Hơn nữa bọn họ đều rất rõ tính cách của Giản Ngưng, nếu gặp chuyện không vui, cô hơn nửa sẽ oán giận. Thời điểm mới kết hôn, cô bức xúc Cố Trường Dạ đến khuya mới về nhà, không dành nhiều thời gian bên cô. Vì thế, Giản Trung Nhạc đã cảnh cáo Cố Trường Dạ, phải đối xử tốt với con gái ông hơn.

Tuy rằng Cố Trường Dạ muốn làm khó Giản thị, nhưng nếu hắn đối tốt với Giản Ngưng, không để cô bị uỷ khuất, thì việc gì cũng đều có thể chấp nhận.

Giản Ngưng hưng phấn nói về phim truyền hình tối qua cô xem, rất buồn cười. Giản Trung Nhạc cùng Giản Nhất Phàm đều hết sức phối hợp, ba người một nhà rốt cục có thể giống như trước kia, thoải mái khoái trá. Ai cũng tế nhị không đề cập tới chuyện trước đây. Giản Ngưng cũng giống như quên mất cái chết của Quan Điềm, thầm nghĩ nên giành hết sức có thể vui vẻ bên người thân.

Hai cha con Giản Trung Nhạc và Giản Nhất Phàm liếc nhau, Giản Ngưng trước sau như một vui vẻ, không bị việc kia ảnh hưởng. Nhưng bọn họ quên mất, ai cũng không thể đủ may mắn như vậy, vĩnh viễn đơn thuần tốt đẹp. Cô trước kia may mắn quá nhiều, đến hiện tại thì không còn dư thừa chút may mắn nào nữa, đành phải duy trì bộ mặt tốt đẹp, hy vọng không còn bất kì biến cố nào xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top