Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người lái xe cho Cố gia luôn chờ bên ngoài, Giản Ngưng từ cửa sổ nhìn thoáng qua, lần này lái xe không mời mà tới, khả năng hơn nửa là do người đàn ông kia yêu cầu. Cô buông rèm cửa sổ, nghĩ có thể ở cùng anh trai một phút tốt một phút. Hai anh em cùng nhau chơi game, cùng nhau tranh đấu, vô lo vô nghĩ giống trước đây. Cô chơi game trước sau như một đều thua thảm bại. Trước đây mỗi lần chơi thua, cô đều giả vờ muốn khóc. Mỗi lần như vậy, Giản Nhất Phàm đều đặc biệt cưng chiều cô.

Bọn họ ở trong phòng cãi nhau nửa ngày, mắt thấy thời gian càng ngày càng muộn, Giản Ngưng mới chuẩn bị đi về. Giản Nhất Phàm không giữ cô lại, chỉ bảo cô về nhà thường xuyên, cô cười gật đầu. Cô đã không phải là đại tiểu thư không hiểu chuyện trước kia, cô biết hôm nay anh trai về nhà là có chuyện muốn nói với Giản Trung Nhạc. Nhưng vì có mặt cô ở đây nên không tiện thảo luận. Đại khái công ty thật sự xảy ra vấn đề, nên anh trai mới gấp gáp như vậy.

Bọn họ ở trước mặt cô đều làm bộ như không có gì, mà cô cũng ở trước mặt họ diễn vai cô gái vui vẻ, đáng yêu. Hai bên đều dùng phương thức của mình, làm cho đối phương không cần lo lắng.

Giản Ngưng ngồi vào trong xe, nghĩ đến việc ba cô và anh trai sợ cô lo lắng, thậm chí sợ cô biết được, tất cả mọi chuyện đều là do cô, cho nên mới gạt cô. Cô càng ngày càng suy nghĩ nhiều vấn đề mà trước kia chưa từng nghĩ tới, bởi vì luôn có người ở bên bảo vệ cô, yêu thương cô, chỉ cần cô nói thích cái gì, lập tức có người mang tới ngay.

Hạnh phúc trải qua quá nhiều, đến giờ chỉ còn lại đau đớn.

Lái xe suốt đường đi không nói một lời, không gian nho nhỏ làm cho cô cảm thấy vắng vẻ, coi như chỉ còn lại có chính mình. Nhưng cô không thể trốn trong toà lâu đài mãi được, cô buộc phải trở nên kiên cường để bảo vệ những người cô yêu thương.

Đến biệt thự, cô chậm rì rì xuống xe.

Giản Ngưng đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Lần đầu tiên nhìn thấy biệt thự, trong lòng chỉ có ngọt ngào, đây là nhà cô, chữ "nhà", cỡ nào ấm áp? Hiện tại chỉ cảm thấy biệt thự này phát ra hơi thở lạnh lẽo, áp lực nháy mắt tập kích toàn thân cô.

Cô đi vào từng bước một, đèn phòng khách sáng choang, sáng đến nỗi cô đau cả mắt. Cô tựa hồ ngày càng thích cuộc sống an tĩnh tờ mờ, bất giác đối với ánh sáng sinh ra cảm giác bài xích. Vì ánh sáng tượng trưng cho hy vọng, mà cô thì mãi mãi không với tới được cái này.

Cô đến giữa phòng khách, liền dừng lại.

Trên sofa, người đàn ông đang híp mắt nhìn ly rượu đỏ trong tay. Chất lỏng óng ánh, toả ra hương vị xinh đẹp, thật hợp với biểu cảm trên mặt hắn. Tầm mắt Cố Trường Dạ từ từ chuyển đến trên người cô, môi hơi động, hắn giống như đang cười, lại tựa hồ chính là khinh miệt, nhìn cô, "Em rất vui?"

Âm cuối xoay xoay, biểu tình không đổi, ngay cả âm điệu cũng không có gì quá bất đồng. Cô biết, hắn đang tức giận, nhưng cố ý làm thái độ ôn hoà. Ý bảo người trước mặt hắn, thử đoán tâm tình của tôi đi.

"Tôi không nên vui vẻ sao?" Giọng nói của cô cũng rất nhạt, ánh mắt lộ ra tia phòng bị.

Khoé miệng Cố Trường Dạ giương cao, vẽ thành một nụ cười, " Cha con tình thâm, anh em chân tình, cả nhà đoàn viên. Chậc..." Hắn buông ly rượu đỏ, vỗ tay.

Cô biết hắn không có cha mẹ, bất giác mỉm cười. Hắn làm sao hiểu được tình thương của cha, làm sao hiểu được một gia đình đúng nghĩa có bao nhiêu là tốt đẹp? Cô cũng không có ý định chọc giận hắn, thống khổ trước kia dạy dỗ cô, phải cách người đàn ông này càng xa càng tốt. Cô xoay người chuẩn bị lên lầu, không muốn nhìn thấy vẻ mặt hắn, vô luận là trào phúng hay khinh miệt.

"Tôi cho em đi sao?"

Ngữ khí lười biếng khiến cô dừng bước chân, đề phòng nhìn hắn.

Cố Trường Dạ vẫy cô, ý bảo cô đi tới. Giản Ngưng nuốt nước miếng, dòng sợ hãi từ cõi lòng lại dâng lên. Nhưng vẫn không dám cãi lời hắn, chỉ mong hắn mau chóng vừa lòng, đừng ép buộc gì cô.

Lúc cô đến cạnh sofa, Cố Trường Dạ một hơi uống sạch ly rượu, lập tức dùng ánh mắt bảo cô rót rượu tiếp.

Giản Ngưng không biết hắn muốn làm gì, chỉ dựa theo chỉ bảo của hắn, một chút cũng không dám phản kháng. Rượu đổ vào trong ly, ánh sáng đỏ vô cùng nhạt nhẽo. Cố Trường Dạ tầm mắt dừng trên mặt cô, tay phải cầm lấy ly, tuỳ ý lắc vài cái, lập tức đem toàn bộ rượu hất lên mặt cô.

Cả ly rượu hất lên mặt cô, chất lỏng từ trên trán trượt xuống. Cô không phản ứng gì, chỉ dùng tay áo lau khoé mắt, theo bản năng lùi về phía sau. Còn chưa lùi được ba bước, Cố Trường Dạ một tay hung bạo kéo cô lại, "Em đây là biểu tình gì?"

Giản Ngưng gắt gao nhìn hắn, ánh mắt chua xót, rơi xuống vài giọt mát lạnh.

Bộ dáng chật vật của cô ngược lại làm cho hắn rất sảng khoái, trên mặt lộ ra ý cười, "Em không phải đang rất vui vẻ sao? Thì ra vui vẻ là bộ dạng này."

Giản Ngưng giãy dụa, quay đầu định cắn tay hắn. Hắn bắt được ý đồ của cô, tay dứt chặt chân tóc cô. Cô rất đau, nước mắt từng giọt rơi xuống.

"Một nhà đoàn viên, cha con hoà thuận, tôi muốn xem em vui vẻ thế nào?" Hắn nhả từng chữ bên tai cô.

"Anh vĩnh viễn cũng không biết được cảm giác này đâu." Khoé miệng Giản Ngưng cười cười, cười vì hắn chưa bao giờ được trải qua loại cảm giác hạnh phúc gia đình mang đến giống như cô.

Trên mặt Cố Trường Dạ toàn là khí lạnh. Hắn không có cha mẹ, từ nhỏ đã bươn chải lừa gạt người khác mà lớn lên, cũng có lúc nguy hiểm đến cả mạng sống. Cái gì mà vui vẻ, hắn đều không biết. Hắn chỉ biết làm thế nào để sống sót, làm thế nào để sống được qua ngày. Quan Điềm là người phụ nữ đầu tiên hắn yêu, cũng là người phụ nữ hắn thề sẽ cưới. Bọn họ sẽ sống cùng nhà, sẽ có con, sống cuộc sống vợ chồng bình thường như bao người khác.

Hắn vốn có thể đạt được, nhưng người phụ nữ trước mặt hắn lúc này, làm cho điều duy nhất hắn mong mỏi mất đi. Cô lại vẫn dám cười nhạo hắn, thật nực cười.

Hắn dùng sức đẩy cô một cái, đầu cô đập mạnh vào bàn trà. Nháy mắt máu chảy ra, nhưng cô ngay cả sức lực để sờ lên chỗ đau cũng không có, ngược lại duy trì tư thế ngã quái dị, cười nhìn hắn, "Anh hận tôi như vậy, sao không giết tôi luôn đi? Ha, đáng lẽ ra vừa nãy nên dùng sức hơn một chút."

"Em muốn chết, sao tôi có thể chiều ý em?" Vẻ mặt hắn thâm trầm phóng đại trước mắt cô.

Cô từ từ đứng lên, máu trên đầu chậm rãi chảy xuống, "Anh không nỡ để tôi chết? Nhưng Quan Điềm là do tôi hại chết."

Cố Trường Dạ quả nhiên thay đổi sắc mặt, cả người căng cứng, mạch máu nổi lên, "Tôi không nỡ để em chết, chết lợi cho em quá." Hắn đứng lên, đi đến trước mặt cô, "Tôi muốn từng ngày từng giờ tra tấn em, để em sống không bằng chết. Đương nhiên sẽ đưa người nhà em đi chôn cùng. Em không phải thích một nhà đoàn viên sao, yên tâm, tôi sẽ thành toàn cho em."

Cha cô và anh trai hiện tại là điểm yếu nhất của cô, Cố Trường Dạ nhắc đến rốt cuộc làm dây thần kinh của cô căng ra, "Cố Trường Dạ, anh có phải con người nữa không?"

"Em không phải luôn thích mắng tôi không là con người sao?" Thấy Giản Ngưng không khống chế được cảm xúc, hắn ngược lại nở nụ cười, tựa hồ rất hài lòng.

"Hai sinh mệnh còn chưa rửa được hết hận của anh sao? Kia chính là con anh..."

Hắn bóp cằm cô, "Em xứng sinh con cho tôi sao?" Tay lại dời đến trên mặt cô, nghiền ngẫm vuốt ve, "Xử lí vết thương tốt một chút, nếu cứ để như vậy, thành món đồ chơi bỏ đi. Cha em cùng anh trai..." Hắn cười cười, ý vị sâu xa.

Thân thể cô càng run mạnh.

Ngực Giản Ngưng đau đến nỗi hít thở không thông. Thời điểm tân hôn, nhu cầu của hắn rất cao. Chính cô cũng không thấy điều đó là quá bất thường, còn luôn tin rằng đấy là sự sủng ái. Cô rất sợ đau, nhưng thấy hắn nhiệt tình như vậy, nên đành nhịn tất cả.

Ngày đó thân thể cô không tốt, nhưng đối mặt với sự cưỡng bức của hắn, cô từ chối vài lần không được liền đầu hàng. Đại khái mỗi lần làm cô đều chảy rất nhiều máu, nhưng mắt thấy nằm trên mình là người đàn ông cô vẫn hằng tâm niệm kia, cô ngược lại không cảm thấy xấu hổ mà còn rất hạnh phúc, cắn môi phối hợp cùng hắn.

Bọn họ nói chuyện với nhau không nhiều lắm, cô luôn cố làm Cố Trường Dạ vui, hi vọng mối quan hệ của họ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Thời điểm mất đứa bé đầu tiên, nằm dưới thân hắn, bụng cô vô cùng khó chịu. Cô đẩy hắn, lại đẩy không ra. Sau đó thân thể như có sấm đánh bên trong, đau đến nỗi kêu cũng không kêu được, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra. Cô rõ ràng có thể cảm thấy, phía dưới mình chảy ra cỗ chất lỏng sền sệt.

Giản Ngưng tỉnh lại, đã thấy bản thân ở bệnh viện, thai chết lưu, chuyện chăn gối kịch liệt, thân thể suy yếu... Cô chưa nghĩ tới, chính bản thân đã mang thai, càng không nghĩ tới thời điểm cô biết mình có thai, cũng chính là lúc mất đi đứa bé.

Nước mắt từ trên mặt cô không ngừng chảy xuống, bác sĩ khuyên cô, còn trẻ, muốn có con không phải chuyện khó. Cô tủi thân, một mình khó chịu, nhìn đến bức tường trắng của bệnh viện thì càng thêm sợ hãi.

Giản Ngưng liên tục gọi điện cho Cố Trường Dạ, nhưng hắn không hề nhận một cuộc nào. Nhờ người gọi gián tiếp tới hắn, hắn cũng không nghe.

Cô nằm trên giường, nghĩ bản thân thật vô dụng, ngay cả đứa con cũng không giữ được. Hắn nhất định rất tức giận, cảm thấy bất lực, ngay cả cô mang thai cũng không biết, hại chết đứa con của bọn họ. Giản Ngưng nằm bệnh viện mấy ngày, thế nhưng Cố Trường Dạ cũng chưa từng đến xem cô. Buổi tối cô nằm mơ, thấy hắn đang mắng mình, nói cô xứng đáng là một người mẹ sao? Ngay cả con mình cũng không bảo vệ được, còn hại chết nó.

Nửa đêm cô tỉnh lại, nước mắt đầy mặt. Cầm di động lên xem, không một cuộc gọi nhỡ, không một dòng tin nhắn.

Cô biết hắn tức giận, biết mình vô dụng, đau khổ cầu nguyện hắn có thể hồi tâm chuyển ý.

Sau đó hắn ngày càng đòi hỏi mạnh bạo, cô đều vẫn chịu đựng. Nghĩ lỗi ở do cô, không bảo vệ tốt đứa con của hai người.

Tận đến khi hắn cười nói cho cô biết, hắn vui còn không kịp. Cô ngay cả việc đến bệnh viện phá thai còn vì hắn mà giảm đi, thật biết suy nghĩ cho hắn.

Đứa con đầu tiên của cô, nhanh như vậy liền biến mất. Ngay cả chút cảm giác cô cũng không có được.

Giản Ngưng khó khăn trượt đi, người giúp việc do dự đi tới, cầm lấy thuốc bôi cho cô, lại nhịn không được thở dài. Cô nghĩ chính mình thật đáng thương, ngay cả người giúp việc cũng phải thương xót.

Cô đã quên mất đau đớn, muốn nhắm mắt lại tự cho rằng tất cả mọi chuyện thực ra chưa từng phát sinh. Nhưng không được, tự làm tự chịu, đây mới là kết cục cuối cùng của cô. Tại sao nỗi đau lại tới chậm chạp như vậy, có thể hay không tất cả cùng tới một lần, giết chết cô đi.

Sống trong tương lai toàn là bóng tối, cô sợ hãi. Nơi này vừa lạnh lại vừa đau, cô sợ lạnh, cũng rất sợ đau, nhưng hết lần này tới lần khác, nó luôn nhấn chìm cô, khiến cô hiểu, rơi nước mắt là hoàn toàn vô ích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top