Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu khóc cho đến khi....
- Minh ơi ?
Mẹ cậu về rồi . Cậu ra mở cửa, mặt mày tèm lem toàn nước mắt ướt đẫm .
Mẹ cậu thấy con trai cưng có vẻ không tốt, mặt cúi gằm , người run lên không tự chủ được , ôm lấy bà, khóc rưng rức.
- Minh ! Con sao vậy?!
- .....
- Minh !
- Anh ấy ... Rời xa con rồi ! Hức ! Huhu...
- Minh ! Con nói bậy bạ, hàm hồ gì thế và anh ấy là sao ?!
Nghe được câu răn đe nghiêm khắc của mẹ .
Cậu nhận ra...
Chết rồi ....
Đúng là cái miệng hại cái thân mà!
Cậu vội đẩy bà ra một hơi phóng lên nhà thật nhanh , tránh bị bà tra hỏi lôi thôi.
Cậu nằm trên giường, xoay qua lăn lại cốt để quên đi chuyện đã diễn ra vừa rồi .
Nói quên dễ đó nhưng quên được không?
Mẹ Nhật Minh lo cho con xảy ra chuyện nên bà quyết định lên phòng con .
Cốc...cốc. .. Cốc !
Nhật Minh nhàn nhạt trả lời :
- Ai đó ? Vào đi !
- Minh !
Giọng nói đanh thép nhưng dịu dàng làm cậu run nhưng vẫn cố trụ vững, cậu bật dậy :
- Dạ mẹ ?_
- Con có thể nói cho mẹ biết "anh ấy " con nói là sao không ? 
Cậu ngây người.
Biết ngay mà !
Mẹ cậu thấy con trầm ngâm không nói gì, bà tiếp tục :
- Mẹ không cấm con cảm mến một ai cả nhưng nếu đi xa hơn ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này cũng như người cạnh con là đàn ông con trai thì đừng trách mẹ khách khí !
- Mẹ ....
Cậu cứng lưỡi .
Đúng . Người kết duyên sau này với cậu là Ninh Lạc Anh - con gái chủ tịch một tập đoàn lớn có tiếng ở Trung Quốc, nghe nói là mỹ nhân nhị ngọc hoa quỳnh không ai sánh kịp , "thông minh vốn sẵn tính trời " , học hành hay công việc đều tinh tường từ đầu  đến cuối, dịu dàng, kiêu ngạo, phách lối.... Tóm gọn lại cô ấy là mẫu người
có thể yêu thầm chứ không thể nào chạm tới.
Bao nhiêu người cầu cạnh cô còn không được chứ đừng nói là được nói chuyện , thấy cô cười.
Cậu số hưởng thiệt chứ nhưng....
Ninh Lạc Anh lại là đối tượng mà thằng súc vật đểu cáng kia đang để tâm tới..
- Mà mẹ...
- Sao nữa?!
- Phi Long - bạn con lọt vào mắt xanh của cô ấy rồi nên....
- Thật không, để mẹ hỏi nhé ?!
Thấy ngữ điệu của mẹ có vẻ không ổn , biết là đã chọc tức bà rồi. Cậu lo lắng, chỉ mong có vị thần nào đó ban phước cho Nhật Minh cậu vượt qua kiếp nạn khốn khổ này.
Thì .
Tiếng chuông điện thoại của mẹ cậu reo lên .
Mẹ cậu nghe máy xong bảo :
- Chuyện này tính sổ chưa xong , ngày mai sẽ hỏi con sau !
Mẹ cậu tức tối đi ra ngoài ,giờ thì xong rồi không có lần 2 dsee
Quên béng mất còn phải gặp Hắc Bạch Vô Thường về chuyện của Tịch Dương , mấy ngày luyện thi làm cậu lú lẫn không nhớ gì nữa rồi.
Cậu lấy con dao nhỏ rạch lên ngón tay mình một vết thật sâu.
Máu vừa chạm đất là cậu nhanh nhẹn vẽ ,từng đường nét không nhạt không đậm hiện lên pháp trận .
1 canh giờ sau .
Hắc Bạch Vô Thường : Dạ cậu chủ có việc chi ạ ?
Nhật Minh cười nhạt : Ngươi biết rồi lại còn hỏi?!
Hắc Bạch Vô Thường : Không ngoài dự đoán của ta ,Liễu Dương...
Nhật Minh cắt ngang : là Tịch Dương!
Hắc Bạch Vô Thường : Vâng ! Quả nhiên là Tịch Dương!
Nhật Minh ( day day trán ) : phiền ông rồi , cảm ơn!
Lão Bạch đi rồi để lại khoảng không yên lặng .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top