Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 35: Kết quả!

- xin hỏi, tôi có thể ngồi kế anh được không? Chỗ tôi bị người khác ngồi mất rồi!

Tâm trí đang trên chín tầng mây nên Vương Tuấn Khải không để ý tới giọng nói vừa vang lên, chỉ hờ hững đáp:

- mời tự nhiên!

Rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mỗi lúc đi máy bay, anh sẽ chọn chỗ ngồi kế bên cửa sổ để có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, rồi lúc máy bay lên cao, lúc đưa tay sờ lên cửa sổ có cảm giác sẽ chạm vào đám mây đó! Thực chất mới đầu anh cũng không để ý, tại vì người nào đó, ban đầu có chút khoảng cách với Vương Nguyên và anh nên lúc nào cũng ngồi cách xa một đoạn. Có lần anh quan sát tên nhóc này thì chỉ thấy cậu đang sờ trên cửa sổ rồi mỉm cười nhẹ nhàng, hai đồng điếu theo đó mà nở rộ! Không kìm được anh mới gọi:

- Dịch Dương Thiên Tỷ em bị bệnh à! Cười cái gì!

- không có gì đâu! Xin lỗi nếu làm phiền anh- cậu trở lại trạng thái lạnh lùng rồi chỉnh sửa cái áo phao to sụ rồi vùi mặt vào đó ngủ một giấc! Để lại anh không hiểu mô tê gì!

Đây đâu phải lần một lần hai cậu bán bơ cho anh! Nhưng Tuấn Khải vẫn cứ thích đi mua bơ ở đây mới khổ! Nghĩ đến kỉ niệm, nghỉ đến em ấy, không ngăn được anh mỉm cười, cũng như giọt nước mắt trên khoé mi đó!

Người bên cạnh cũng không hiểu mô tê gì hết, tự nhiên đang cười thì lại rơi nước mắt! Khẳng định: người này khôg được bình thường!

- Vương Tuấn Khải anh bị bệnh à! Cười xong lại khóc! Đao có khác!

- không có gì! Xin lỗi đã...- chờ một chút! Tại sao lại biết tên anh? Có thể anh nổi tiếng nhiều gười hâm mộ! Nhưng chưa bao giờ có ai nói trước mặt anh từ bệnh với đao! Vốn dĩ trong lòng đã mang cảm giác chán ghét nhưng vẫn không thể nào ghét được với người bên cạnh, vì giọg nói, rất giống em ấy! Khôhg hiểu tại sao! Lúc quay mặt lại thì đúng là không tin được vào mắt mình nữa! Chỉ biết trợn mắt lên nhìn

- nhìn cái gì vậy! Bộ thấy người ngoài hành tinh à!- giọng nói lại phát lên một cách khinh thường!

- T....

- anh nói cái gì tôi nghe không rõ!

- sao.. Sao.. Sao em lại... Lại ngồi đây!

- không ngồi đây thì ngồi đâu? Ban đầu có hỏi rồi mà! Mất trí nhớ phải không?

- máy bay đi Mỹ mà! Sao em ngồi đây?- Vương Tuấn Khải lo lắng

- anh hỏi nhiều như vậy! Chẳng qua là không muốn nhìn thấy tôi phải không? Được rồi! Tôi chuyển chỗ!- Dịch Dương Thiên Tỷ đang chuẩn bị với tay gỡ seatbelt thì đã bị ai đó ôm chầm từ phía sau lưng. Người kia còn không có tí ngại ngùng nào mà vùi đầu sâu vào trong hõm cổ, hít hà mùi thơm trên tóc cậu khiến cậu xấu hổ đỏ bừng mặt.

- xin lỗi! Xin lỗi em! Anh xin lỗi! - anh cứ luôn miệng xin lỗi rồi ôm cậu càng lúc càng chặt khiến cho cậu cảm thấy an toàn, chỉ muốn dựa vào vòng tay này mãi không buông! Bao nhiêu cơn giận cũng theo gió mà bay đi hết!

- tôi còn tưởng anh không bao giờ muốn gặp lại tôi?- Dịch Dương Thiên Tỷ từ từ gỡ từng ngón tay của anh ra khỏi người mình, xoay từ từ lại búng cái bốp vào giữa trán của Vương Tuấn Khải.

- anh tưởng em hận anh không muốn gặp anh nữa! Nên dù muốn nhưng cũng không thể gặp em nói lời xin lỗi! Anh thật lòng xin lỗi em! Lỗi là do anh hết! Xin lỗi em!- Vương Tuấn Khải chân thành tới múc khiến cho người đối diện coa thể thấy được hai cái tai mèo của anh cụp xuống! Có chúa vơia Thiên Tỷ cậu mới biết được rằng điệu bộ này của anh khiến cậu coa thể chấp nhận mọi điều anh yêu cầu! Quá là manh manh đi!

Nhưng không bao giờ để cho anh biết! Vì tương lai sẽ khổ sở nếu anh biết điểm yếu của cậu cũng như là điểm mạnh này của anh! Điên điên như cậu nhưng cậu không có ngu!

- đao có khac! Tư duy không giống như người bình thường! Không biết hỏi Nhị Nguyên tình hình của tôi?

- có! Nhưng em ấy nói em rất hạnh phúc sống cuộc sống không anh! Nên lại một lần nữa mất hết can đảm để đi tới chỗ em!

- nhị nguyên?- khoan a, rõ ràng nhị nguyên biết mình nhớ anh ấy! Tại sao! Cái tên Nhị kia! Hừ- ừ! Nhưng mà cậu ấy nói tôi chết nhưng vẫn anh thì anh cũng không có đi đến tôi mà thắp một cây nhang sao?

- sẽ không! - Vương Tuấn Khải mặt vẫn tỉnh bơ mà trả lời! Sau đó thì cảm thấy hơi nóng đang bốc lên phía bên cạnh ngày càng nhiều làm cho anh đổ mồ hôi trong khi nhiệt độ máy bay chỉ có 17 độ
- anh sẽ chỉ đứng từ xa quan sát thôi! - Dịch Dương Thiên Tỷ hài lòng với câu trả lời chưa được 5s thì-  Vì em biết anh xuất hiện, chắc bật nắp quan tài ngồi dậy mà đánh anh! Anh suy nghĩ cho em và Vương Nguyên sợ mơ nên anh chỉ sẽ đừng từ xa quan sát! Hì hì

- hì hì cái đầu anh! Buông tay ra! Tôi muốn đổi chỗ!- ngôn tình cái quần! Dịch Dương Thiên Tỷ cậu không bao giờ tin vào mấy caia ngôn lù này nữa! Gì mà soái ca! Gì mà nam thần! Chung quy lại vẫn chỉ là một tên đao ngu ngốc!

- không! Em ở đây có nghĩa là em tha thứ cho anh rồi! Anh sẽ không buông tay em! - Vương Tuấn Khải đột nhiên nắm tay Thiên Tỷ một cách chặt hơn bình thường, nhưng ánh mắt lại mang tất cả tình cảm của anh nói lên cho người khác biết. Trong lòng Thiên Tỷ lại không kìm được mà cảm thán anh đóng nam thần đạt quá! Đáng tiếc thâht tế nó méo được như ngôn tình! Tội số tôi thôi!

- anh có biết là tôi hằng ngày vẫn mong anh đến hay không? Chỉ cần anh đến và nói câu xin lỗi! Thì bao nhiêu lỗi lầm của anh tôi đều có thể qua! Tại sao anh lại một lần nữa bắt tôi đợi anh?- Dịch Dương Thiên Tỷ cố gắng vùng tay ra nhưng sức hai người chênh lệch quá lớn không thể rút tay ra được! Nước mắt cậu cứ thế chảy xuống! Hình tượng soái ca lạnh lùng gì cơ chứ! Không cần! Vì nó không cho cậu tiền, không ăn được, không có anh ở bên. Vậy cậu không cần tới nó!

Vương Tuấn Khải chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt cậu. Anh biết, tất cả là tại anh hết lần này đến lần khác tổn thương cậu! Làm cậu đau khổ!

- tại anh ngu ngốc! Tất cả tại anh! Muốn đánh muốn chém tuỳ em quyết định!

- anh điên à! Bắt tôi chờ nhưnvajay còn chưa đủ! Giờ còn bắt tôi đợi anh đầu thai à!- Dịch Dương Thiên Tỷ bật cười trước câu nói đùa của anh

- hì hì! Anh biết Thiên Thiên rất thương anh nên không thể nào đánh anh chết được! Nếu bị thương thì em có thể ở bên cạnh chăm sóc anh! Không phải sao?- Vương Tuấn Khải rướn người hôn nhẹ lên cái má phúng phính của cậu một cái chụt. Lại hai tai của Thiên Tỷ không hẹn mà đỏ rực lên!

- lại muốn làm khổ tôi?

- không! Ý anh không phải ý đó mà! Ý anh là...ý anh là.. Em.. Hiểu mà! Thiên Thiên! - Vương Tuấn Khải bối rối giải thích xong lại nhớ ra việc cần hỏi

- nhưng tại sao em ở đây?

- đương nhiên là đi máy bay nên mới ngồi ở đây!

- không! Ý anh là.. Là.. Máy bay này đi Mĩ!

- tôi không hiểu âo thành tích học tập của anh lại có thể cao như vậy!

-hã

- vậy anh nghĩ Trùng Khánh có máy bay bay thẳng ra mĩ à!

- liên quan gì?- vâng! Mặt đao xuất hiện

- trời ạ! Anh phải bay lên Bắc kịn mới có sân bay quốc tế đồ đần!

- à! Vậy em chỉ thuận đường mà đi chuyến này!

- chắc vậy á!- bạn học Dịch Dương Thiên Tỷ bùng nổ! Cậu không thể tin tượng với cái IQ thấp lè tè này lại thi đậu trường Bát trung! Có chúa mới tin trong đầu tên này có chất xám! Toàn đậu hũ thôi!!!

- haha! Giận rồi! Anh giỡn mà!- Vương Tuấn Khải thuận tay ôm người kia vào lòng!

-tất cả hành khách chú ý! Vì trời mưa lớn và máy bay đang di chuyển tới vùng áp thấp nên xin quí hành khách ngồi lại vị trí của mình và cài seatbelt để đảm bảo an toàn! Xin nhắc lại....

Không hẹn mà chỉ thấy đôi tay của hai người đều nắm chặt lấy nhau! Giống như lần cuối ở bên nhau! Cả hai đều không muốn một lần nữa mà xa đối phương, chỉ có tiếng của Vương Tuấn Khải trên đầu cậu:

- Thiên Thiên! Có anh ở đây! Đừng sợ! Ngủ một giấc dậy thì sẽ tới Bắc Kinh! Ngoan!

- ừ! - cậu mắc chứng sợ độ cao, để làm quen với việc đi mây bay cậu đã sợ lắm rồi! Nay máy bay còn lắc dữ dội, đầu cậu trở nên nặng nề, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Sợ hãi! Nhưng chỉ cần ở bên anh, nắm lấy đôi tay này, thì sẽ không sao! Cậu tin vậy!
-----------end chap 35---------
Sorry vì mị update trễ :(
Nghe nói gần đây nhiều máy bay rơi lắm! :(
=)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top