Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Không có gì là không thể.

Nhân Vật:

Vương Uyển Nhã
Hương Nhi - Hắc Y Nhân

Lục Chấn Quang
Huỳnh Nhã Chi

Chương 5: Không có gì là không thể.

-Rồi, hai người đứng sát vào nhau một chút. Phải, phải, tay cô dâu cao thêm tí nữa. Đúng rồi, Rất đẹp. – Vương UYển Nhã.

Vương Uyển Nhã tay chỉ dẫn, tay bấm máy liên tục. Cặp đôi này đã từng hẹn thề ở đây và họ sắp về chung một nhà. Nên đã trở lại nơi này để chụp ảnh cưới. Chụp vào thời điểm bình minh có vẻ hơi cực nhưng lại rất chân thực.

Vết thương hôm qua khiến cô không thể cử động mạnh. Mỗi lần giơ máy ảnh lên là tay liền bị run và cứng ngắc. Cô vẫn cắn môi chịu đau để làm việc. Lục Chấn Quang đứng từ xa quan sát. Sau đó dặn dò gì đó với Lục An Khang. Cậu ta gật đầu đi làm nhiệm vụ anh giao. Anh thấy họ bắt đầu nghỉ tay thì liền tiến lại chỗ cô.

-Nghe nói cô bị thương. – Lục Chấn Quang.

-Hả? À, tôi ổn. – Vương UYển Nhã.

Lục Chấn Quang đặt nhẹ lên bên vai bị thương. Cô như con nhím, lông mao dựng hết lên, gạt tay anh ra.

-Đừng tỏ ra mạnh mẽ. Đây, thuốc giảm đau. Ăn gì chưa? – Lục Chấn Quang.

-Vẫn chưa. – Vương UYển Nhã.

-Ăn cái này đi. Rồi uống thuốc. – Lục Chấn Quang.

-Sao anh lại đối tốt với tôi vậy? – Vương UYển Nhã.

-... Thằng em tôi khiến cô bị thương. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. – Lục Chấn Quang.

-Không phải thế. Anh đừng quan trọng hóa nó. Tôi ổn mà. – Vương Uyển Nhã.

-Tôi sẽ không để cô bị tổn thương lần nào nữa đâu. – Lục Chấn Quang.

Một làn gió mát thổi tới cánh đồng hoa, tóc anh bay bay tạo hiệu ứng rất mạnh tới tim cô. Mọi tế bào não của cô ngừng hoạt động. Chỉ là lời hỏi thăm bình thường nhưng cô cảm thấy có gì đó lạ ở ngực trái. Lục Chấn Quang chợt phì cười. Gương mặt lúc này của cô rất dễ thương. Mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng quay đi.

-Đừng để ý. Mau ăn đi. – Lục Chấn Quang.

Cô không còn tâm tư nào để ý xung quanh, ăn nhanh chiếc bánh trong tay. Sau đó, anh đưa cho cô viên thuốc. Cô suy nghĩ một lát, bỏ vào miệng. Cô không dám nhìn vào mắt anh, vội vã bỏ đi, tiếp tục công việc. Đi được một đoạn khuất tầm mắt thì cô phun viên thuốc ra. Trên đời này không có gì là có thể tin tưởng tuyệt đối được. Tốt nhất, tự bảo vệ bản thân trước đã. Cô mở điện thoại lên, nhắn tin.

[Vương Uyển Nhã]: Bệ hạ, có một tên biến thái muốn chuốc thuốc thiếp.

[Hắc Vương]: Rồi nàng làm gì?

[Vương Uyển Nhã]: Thiếp nhả ra rồi.

[Hắc Vương]: .... Lỡ là người tốt thật, thì nàng làm người ta buồn mất.

[Vương Uyển Nhã]:Không phải rất nguy hiểm sao! Thiếp thật sự không biết có phải thuốc tốt hay không? UỐng vào bị gì thì sao?

[Hắc Vương]: Được rồi. Nàng làm rất đúng. Đừng tin ai cả. Tin mỗi trẫm thôi. Hahaha...

[Vương Uyển Nhã]:<Đã gửi một ảnh> Bệ hạ xem, hoa oải hương năm nay rất thơm đấy!

[Hắc Vương]: Ừ, ta cũng ngửi thấy rồi.

[Vương Uyển Nhã]:Bệ hạ,... chúc ngài một ngày vui vẻ. Thiếp đi làm đây.

[Hắc Vương]: Ừ, nàng đừng gắng sức. Nhớ ăn nhiều gan heo.

Thiệt tình, bộ muốn cô thành heo sao mà bắt ăn gan heo? Cô mỉm cười, cất điện thoại, nhìn lên trời. Không khí ở đây thật tốt. Nếu không có trở ngại thì cô thực sự muốn có một căn nhà ở đây. Lục Chấn Quang quay lại xe.

-Đại ca, tên đầu trọc hôm qua lại trốn mất rồi. – Lục An Khang.

-KHông sao. Dù gì cũng lấy lại được balo rồi. Khi nào gặp lại hắn thì cứ nhốt hắn lại rồi xử sau. – Lục Chấn Quang.

-Dạ.... Đại ca... cô ấy có ổn không? – Lục An Khang.

-Ổn. Mày không cần lo đâu. – Lục Chấn Quang.

Lục An Khang gật đầu, lái xe đưa Lục Chấn Quang về. Về tới nhà, anh liền căn dặn Lục An Khang phải đối đãi tốt với Đoàn Khắc Tùng. Sau đó về phòng nghỉ ngơi. Tất nhiên là cậu không quan tâm tên ăn nhờ ở đậu đó. Ra lệnh cho Người Đẹp phục vụ hắn. Người Đẹp tuân lệnh, xuống bếp khều chân bếp trưởng. Ông ta hiểu ý, đặt một mâm cơm nhỏ lên đầu nó. Nó khéo léo đem lên phòng Đoàn Khắc Tùng.

Tên Đoàn Khắc Tùng này, sau việc đêm qua thì khóa trái cửa. Người Đẹp không thể vào liền đứng ngoài cào cửa. Hắn thấy lạ liền ra mở cửa. Ánh mắt Người Đẹp đầy ăn năn hối lỗi nhìn hắn. Hắn ngồi xuống, bê mâm cơm để sang một bên,xoa đầu nó. Nó vẫy đuôi mừng rỡ, đi một vòng quanh người hắn, rồi đi khỏi. Hắn cười ngây ngốc, đứng dậy. Lục An Khang đi ngang xem tình hình thì quần ngoài của Đoàn Khắc Tùng tuột xuống dưới chân. Tên Lục An Khang liền ôm bụng lăn ra cười. Quả nhiên là Người Đẹp lợi hại. Đoàn Khắc Tùng vẫn chưa hiểu chuyện, nhìn xuống, thấy bản thân như tên hề, liền đóng sầm cửa. Con chó chết tiệt dám ăn cắp thắt lưng của hắn. Hắn thề sẽ đem nó đi làm cầy hấp riềng.

-Em về rồi. – Vương UYển Nhã.

-Về rồi sao? Ban sáng có người tới tìm em. – Hương Nhi.

-Gặp rồi! – Vương UYển Nhã.

-Nhanh vậy sao? – Hương Nhi.

-Tên điên đó dám chuốc thuốc em. Chị tin nổi không? – Vương UYển Nhã.

-Gì? Tên khốn đó dám động thủ với em sao? Để chị tìm hắn tính sổ. – Hương Nhi.

Hương Nhi tức giận liền cầm lấy boomerang hùng hổ đứng dậy. Vương Uyển Nhã liền ngăn cô lại nếu không sẽ có máu đổ. Huỳnh Nhã Chi từ trên phòng đi xuống. Hôm nay có vẻ khỏe lên chút rồi. Hương Nhi mỉm cười.

-Tiểu thư, cô dậy rồi. – Hương Nhi.

-Ân nhân, cám ơn chị nhiều lắm! – Huỳnh Nhã Chi.

-Tiểu thư đừng nói vậy! Bổn phận của tôi mà. – Hương Nhi.

-Tôi còn có chuyện nhờ ân nhân. – Huỳnh Nhã Chi.

-Chuyện gì? Tiểu thư cứ nói. – Hương Nhi.

-Tôi muốn tìm người đàn ông hôm qua. – Huỳnh Nhã Chi.

-Dễ thôi mà. Nhã, em tìm đi. – Hương Nhi.

-Chị chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. – Vương Uyển Nhã.

-Coi như phí ở trọ. Nhanh đi. – Hương Nhi.

-Em còn phải tìm đồ. – Vương Uyển Nhã.

Hương Nhi liền quay sang trộn mắt với cô. Cô dợn da gà, chạy đi cất dụng cụ máy ảnh.Huỳnh Nhã Chi có chút áy náy.

-Tôi làm phiền hai người rồi. – Huỳnh Nhã Chi.

-Không sao. Cô cứ đợi đi. Lát nữa nó sẽ đưa vị trí chính xác cho cô. – Hương Nhi.

Nói xong, Hương Nhi tiếp tục lau sạch boomerang. Nửa tiếng sau, Vương Uyển Nhã cầm bộ định vị và laptop xuống dưới. Bọn họ tập trung ở phòng khách. Hương Nhi đi pha trà. Uyển Nhã chăm chú vào màn hình laptop. 5'sau, cô quay sang nhìn HUỳnh Nhã Chi.

-Số xx, đường yy. Cách đây 5' đi bộ. – Vương Uyển Nhã.

Huỳnh Nhã Chi gật gật, nhìn sang Hương Nhi thì giật mình. Hương Nhi đã biến thành Hắc Y Nhân từ lúc nào không biết. Hắc Y Nhân đã chuẩn bị sẵn sàng, vác theo boomerang.

-Chị à, cái bộ dạng đó của chị sẽ có ngày hù chết người đó! – Vương Uyển Nhã.

-Không bằng ai kia cũng vậy. – Hương Nhi.

-Đừng bóc phốt nhau như thế. Tiểu thư Nhã Chi, chúc cô một ngày vui vẻ. – Vương Uyển Nhã.

Vương Uyển Nhã cười nhẹ rồi gập laptop đi lên lầu. Hắc Y Nhân đi trước một bước, gửi thư gặp mặt rồi quay lại đón Huỳnh Nhã Chi đến chỗ hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top