Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Cánh cửa bật mở.

"Tôi về rồi!"

Quý Hướng Không ngồi trên sofa xem TV nghe thấy liền ngoảnh lại nhíu mày, đầu đầy hắc tuyến: "Giờ này mới mò về, cô có biết mình đã đi mấy tiếng rồi không? Tôi kêu cô đi mua đồ ăn sáng, cô về giờ này thì thành ăn trưa à?"

Người nào đó đứng ở cửa kia tức xanh cả mặt: "Anh vừa phải thôi chứ! Bảo tôi đi mua cả đống thức ăn thế này, đã thế mỗi món lại một nơi mà chỉ cho có hai mươi phút làm sao tôi về kịp? Anh tưởng tôi là Tề Thiên chăng? Anh có giỏi thì tự đi mua đi, xem thử có nhanh hơn tôi không?"

"Tôi đi tất nhiên là sẽ nhanh hơn cô rồi, ai bảo chân cô ngắn. Chân dài nhanh hơn chân ngắn!"

"Vậy sao lúc nãy không tự đi đi cho nhanh?"

"Cô nói gì? Tôi là chủ, cô là con sen thì cô có nghĩa vụ phải mua bữa sáng cho tôi. Không cãi với cô nữa! Đồ ăn của tôi đâu rồi?"

"Đây! Ăn cho chết luôn đi!" Người nào đó vừa nói vừa mở túi, dọn thức ăn lên bàn.

"Mì mì udon dùng nóng đâu? Cả tempura hải sản tẩm bột mì chiên giòn và shushi nữa? Đâu cả rồi?" Quý Hướng Không cao giọng chấp vấn.

"Tôi làm đổ hết rồi!" Trình Khiết Nhi thú nhận.

"Cô nói sao? Mua có mấy món đồ mà làm đổ? Sao lại có người vụn về như cô chứ? Tay cô bị hỏng à?" Đại boss phúc hắc lấy thìa cào cào thức ăn, đoạn, lại nói: "Mì ramen này sao chẳng có miếng bắp cải nào vậy? Lẩu shabu-shabu, sao lại cho toàn là rong biển vào đây? Sukiyaki thì chẳng thấy nước sốt đâu? Thế này mà cô lấy à? Não cô có vấn đề đấy hả? Còn món này sao nguội ngắt thế? Cô mua thức ăn để từ hôm qua cho tôi ăn đúng không? Đã vậy cà phê cũng chẳng ra gì, đá tan hết rồi, làm sao uống đây? Tôi sẽ trừ lương cô! Dẹp hết! Tôi không ăn nữa!"

Trình Khiết Nhi nghe Quý Hướng Không tuôn một tràn như sớ chê bai mấy món ăn trên bàn mà thì không khỏi ấm ức: "Anh có biết tôi đã phải mất cả buổi lặn lội khắp thành phố mới mua được chúng không? Bây giờ anh chê lên chê xuống, còn đòi vứt. Quá đáng vừa thôi chứ!"

"Tôi chính là như vậy, không vừa ý, tuyệt đối không ăn."

"Thế anh muốn tôi phải làm sao thì mới vừa lòng đây?" Cô gần như muốn khóc.

Quý Hướng Không không thèm quan tâm, vơ vội cái áo khoác trên sofa mặc vào: "Tôi không có hứng với mấy món ăn này nữa. Ra ngoài ăn đi, tôi muốn ăn đồ ăn Tây."

***

Nàng thỏ ngốc theo Quý Hướng Không xuống bãi đỗ xe, đến trước chiếc Bentley màu xám bạc, mỹ nam họ Quý dừng lại mở cửa, bước vào: "Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lên xe."

"Anh là đàn ông thì phải mở cửa xe cho phụ nữ."

Quý Hướng Không thò đầu ra cửa xe, nói: "Tôi là chủ, cô là con sen. Pháp luật có quy định chủ phải mở cửa xe cho con sen không?"

"Anh..."

Trình Khiết Nhi hậm hực sang phía bên kia tự mở cửa lên xe.

Trên đường đi, nàng thơ anh hoa không khỏi trầm trồ, ngắm nghía xế hộp. Đây là lần đầu tiên trong đời cô được ngồi trên một siêu xe như thế này. Chiếc xe này cũng phải khoảng 300 triệu nhỉ. Công nhận tên này giàu thật! Đúng là idol có khác, mỗi tội bị biến thái.

"Ngồi yên đi, đừng có sờ mó xe tôi. Trầy sơn là cô có bán nhà cũng không có tiền đền đâu."

"Ai thèm sờ xe anh."

***

Chiếc xe cuối cùng cũng chạy đến Royal Restaurant, một trong những nhà hàng Tây Âu cao cấp ở thành phố S. Quý Hướng Không đỗ xe rồi đi vào trong, Trình Khiết Nhi lẽo đẽo theo ở phía sau, phấn khích cảm thán: "Đẹp quá! Nhìn cứ như cung điện vậy!" Cô chum mũi vẻ nghĩ suy: "Thức ăn ở đây chắc đắt lắm nhỉ? Anh sẽ..."

"Chúng ta ai ăn nấy trả!"

"Cái gì?" Trình Khiết Nhi hốt hoảng. Anh ta định... Không phải chứ? Không phải hôm nay anh ta trả tiền à?

Phải làm sao đây? Cô chỉ mang theo có một ít tiền, đồ ăn ở đây xác định là rất đắt, sao đủ tiền trả bây giờ? Nhưng đã vào đây rồi, đi ra thì mất mặt, lại không thể nhịn đói được, thật sự là cô đã đói lắm rồi, sáng giờ đã ăn gì đâu.

Trong khi Trình Khiết Nhi đang rối tung rối mù chẳng biết tính làm sao thì ai kia lại hết sức thong thả gọi món: "Phục vụ, cho tôi một phần bò cuộn thập cẩm nướng, một phần gà sốt chanh, một phần đùi vịt om kiểu Pháp, một phần khoai tây nướng phô mai và một coca size lớn."

"Vâng! Xin quý khách đợi một lát!"

"Còn cô? Xin hỏi cô dùng gì ạ?" Bồi bàn lịch sự hỏi Trình Khiết Nhi.

"Cho tôi một súp hành."

"Cô không gọi món gì khác nữa sao?

Như là đồ uống chẳng hạn."

"Cảm ơn! Tôi không muốn uống."

Một lát sau, cả một bàn thức ăn Tây đủ món hấp dẫn được dọn lên, trang trí trông rất đẹp mắt. Chỉ có điều, tất cả chúng đều là của cái người nào đó, còn của Trình Khiết Nhi chỉ là bát súp hành nhỏ. Căm hận liếc kẻ đang gặm đùi gà ngon lành, cô thầm rủi trong lòng. Tên hàng xóm keo kiệt! Đồ quỷ hẹp hòi! Giàu mà kẹo kéo! Thứ biến thái! Trình Khiết Nhi ngậm ngùi với bát soup nhạt nhẽo. Ở cái nhà hàng sang trọng này, món ăn duy nhất cô có khả năng chi trả chỉ là soup thôi.

Sau một hồi ăn uống no say, cô nàng lại theo ông chủ bất đắc dĩ của mình ra xe. Sau khi lên xe, cô phát hiện Quý đại boss lái đi con đường không phải về nhà, liền hỏi: "Anh định đưa tôi đi đâu nữa thế? Đường này đâu phải về nhà."

"Tôi chưa muốn về nhà, tôi muốn đến siêu thị mua ít đồ cần dùng."

"Anh đến siêu thị thì cứ đi một mình, đưa tôi theo làm quái gì?"

"Cô đi theo xách đồ cho tôi."

"Anh..."

"Thế nào? Không chịu à?"

"Không có."

"Thế là tốt."

***

Chiếc xe lăn bánh vào khu trung tâm mua sắm lớn nhất nhì chốn thành đô hoa lệ, Quý Hướng Không đội nón, đeo khẩu trang, kéo cao cổ áo lên rồi mở cửa xe ra ngoài, Trình Khiết Nhi cũng ra theo. Cả hai cùng đi đến gần cửa ra vào, anh bỗng dừng lại, nhíu mày: "Cô không được đi theo tôi. Tôi là idol, nếu để phóng viên chụp hình được tôi đi với một đứa con gái thì sẽ rất rắc rối."

"Vậy tôi làm sao xách đồ giùm anh được?"

"Cô cứ đứng đợi ở đây đi! Khi nào tôi mua xong sẽ nhờ nhân viên xách ra đây đưa cho cô. Nhưng mà tôi có thói quên dạo siêu thị lâu lắm đấy. Cô phải đứng đây đợi, không được đi lung tung, và cấm không được bỏ đi trước khi tôi quay trở lại, nếu không, tôi sẽ trừ lương."

"Biết rồi nói mãi."

"Nhớ đấy."

"Hứ! Cái đồ biến thái!" Trình Khiết Nhi thè lưỡi châm chọc, ngó theo bóng Quý Hướng Không bước vào trong.

Nam thần cao cao tại thượng thong thả bước vào trung tâm mua sắm, dạo một vòng rồi lại mỉm cười nham hiểm đi thẳng ra cổng sau bãi đỗ, lên xe nổ máy: "Trình Khiết Nhi, cô cứ ở đó đợi đi."

***

Tại tòa chung cư đồ sộ cao chọc trời thành phố S, tiếng chuông cửa vang lên hai tiếng 'ding dong'. Người đàn ông ngoại hình cuốn hút trong trang phục áo phông quần sọt thoải mái, cặp mắt một mí lấp lánh ánh nhìn cởi mở thân thiện, vội sải chân về hướng cửa lớn hẳn mở cửa, giọng điệu ồm ồm hào sảng: "Rồi rồi! Ra liền ra liền đây!"

"Quý Hướng Không! Hôm nay ngọn gió nào đưa cậu đến nhà tôi vậy?"

"Vỹ, cậu để tôi vào nhà cái đã, tôi sẽ kể cho cậu nghe."

Căn hộ Quý Hướng Không mới bước vào là của Mạc Ngôn Vỹ - cậu bạn tốt của anh, đồng thời cũng là trưởng nhóm của nhóm nhạc thần tượng Sirius. Cả hai tâm đầu ý hợp, từng đi Hokkaido trượt tuyết cùng nhau, đi Châu Âu du lịch, thân thiết như anh em ruột.

Bất quá từ khi Quý Hướng Không dọn đến nhà mới, không thấy anh đến nhà mình chơi thường xuyên như hồi trước, Mạc Ngôn Vỹ cứ tưởng người nào đó giàu có lại đổi mặt rồi chứ. Không ngờ hôm nay anh ta lại đến, xem ra vẫn còn nhớ tới người bạn này.

Sau khi nghe Quý Hướng Không giải bày nguyên cớ anh tới đây lẫn cậu chuyện ly kỳ về cô nàng hầu gái sống sát vách, Mạc Ngôn Vỹ lập tức cười như được mùa: "Thì ra là như vậy à? Chuyện của cậu thú vị thật đấy! Làm tôi không thể nào nhịn cười được, cứ như là trong phim truyền hình vậy. Ha ha, theo như trong phim thì sao nhỉ? Sau này... nam chính với nữ chính thế nào cũng yêu nhau, chính là cậu với cô gái hàng xóm đó, kiểu như anh và em, nhà chúng ta... động phòng hoa chúc cách vách đấy!"

'Cốp!'

"Cậu nói bậy cái gì. Tôi kể để làm thú vui của cậu à? Nói cho cậu biết, trên đời này tôi có thể thích bất cứ cô gái nào ngoại trừ cô ta, Trình Khiết Nhi. Tôi và cô ta là không thể nào. Không thể nào đấy, nghe rõ chưa? Còn phát ngôn bừa bãi nữa, tôi đấm vỡ mồm cậu." Quý Hướng Không giơ tay gõ vào trán cậu bạn đùa dai một cái, trừng mắt hâm doạ.

"Bình tĩnh bình tĩnh! Làm gì mà gay gắt với tôi dữ vậy, cậu không thích thì thôi. Bỏ đi bỏ đi. Mà... theo như cậu kể thì lúc nãy cậu đã bỏ cô ta ở lại siêu thị một mình. Vậy tiếp theo, cậu định làm gì?"

"Cứ yên lặng xem kịch hay."

Nói rồi, Quý Hướng Không rút điện thoại, nhập vào một dãy số: "Xin chào, có phải trung tâm mua sắm C không?"

Mạc Ngôn Vỹ tức thời nhích mông lại gần, ghé tai vào nghe ké.

"Đúng rồi! Là thứ đó. Ở siêu thị của cô còn bao nhiêu? Được! Tôi lấy hết. Cảm phiền đóng gói tất cả cho tôi rồi mang ra cửa chính. Có một cô gái họ Trình, tóc nâu dài, mặc váy trắng đang đứng ở đó. Hãy đưa nó cho cô ta và nói rằng ông chủ của cô ta bảo mang hết về nhà. Tiền tôi sẽ chuyển qua thẻ tín dụng."

Đợi Quý Hướng Không cúp máy, Mạc Ngôn Vỹ bèn ái ngại hỏi: "Hướng Không, làm vậy liệu có quá đáng lắm không? Dù sao cô ta cũng là con gái."

"Hạng người như cô ta phải gặp mấy chuyện như thế này mới xứng đáng với những gì mà cô ta đã gây ra với tôi." Người đàn ông nghếch môi nở nụ cười nguy hiểm.

***

Trong khi ai đó đang ở nhà bạn, chuyện trò, ăn uống, hát hò, chơi game thả ga thì ở trước trung tâm mua sắm, cô gái mặc váy trắng đang phải chờ đợi mỏi mòn. 13 giờ, 14 giờ rồi 15 giờ, Trình Khiết Nhi hết ngồi lại đứng, hết đứng rồi lại ngồi, đi qua đi lại trước siêu thị, thiếu điều chưa nằm luôn xuống sàn. Buồn bã, mệt mỏi nhìn dòng người lũ lượt ra vào, hết tốp người này đến tốp người khác đến mua sắm rồi lại ra về. Trời đã sẫm tối mà vẫn chưa thấy Quý đại boss đâu. Cô rút điện thoại, bấm máy gọi, một giọng nữ máy móc vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng để lại tin nhắn."

Cô nàng bực bội tắt máy, mắng chửi gã nào kia: "Cái tên biến thái chết tiệt làm gì ở trong đó lâu vậy không biết? Hắn định mua cả siêu thị luôn à? Hay là ngủ luôn ở trong đó rồi?"

Trình Khiết Nhi đã sắp đứng không nổi nữa. Từ sáng tới giờ chỉ ăn có một tí soup. Cô bây giờ lại không thể bỏ về trước bởi cô nhớ lại những lời anh dặn trước lúc vào trung tâm mua sắm, nhỡ bỏ đi, anh ta ra, không thấy cô đâu lại nổi giận đòi trừ lương hay đăng đoạn video này nọ thì sao? Hơn nữa, cho dù bỏ về trước thì cô sẽ đi bằng gì? Cô chỉ mang theo có ít tiền lẽ lúc nãy đã dùng trong nhà hàng hết rồi, tiền đâu đón taxi bây giờ.

Vừa đói, vừa mệt, vừa uất ức, lúc cô sắp chịu không nổi, một nữ nhân viên bỗng xuất hiện, tay cầm theo một cái túi màu đen lớn như bao tải.

"Xin lỗi, cô là Trình tiểu thư phải không ạ?"

"Vâng! Có việc gì vậy ạ?"

"Là thế này, ông chủ của cô đã mua số hàng này, anh ấy bảo cô mang về cho anh ấy."

"Nhưng mà, anh ta đâu? Cái túi to thế này tôi làm sao mang về một mình được?"

"Cái đó tôi cũng không rõ, hay cô thử liên lạc với anh ta xem sao?"

Nữ nhân viên đi vào trong, chỉ còn một mình Trình Khiết Nhi vật vã với cái túi. Cô gọi cho Quý Hướng Không nhưng vẫn không có người bắt máy. Nàng thỏ tức đến xịt khói.

"Tên đáng chết! Hắn mua cái gì trong đây mà nặng dữ vậy không biết? Lại còn biến đi đâu mất nữa!" Trình Khiết Nhi vừa mắng vừa cố sức kéo cái túi xềnh xệch xuống bậc tam cấp, định bụng kéo ra nhà xe để bỏ vào cốp xe của Quý Hướng Không cho xong chuyện. Nào ngờ, lúc đang kéo nó xuống bên dưới, vì cái túi quá nặng nên cô trượt tay. Cái túi lăn thẳng xuống bậc tam cấp cổng trung tâm mua sắm, thế là hàng hoá bên trong đổ ra, nói chính xác hơn là vô số cái hộp nhỏ. Trình Khiết Nhi hốt hoảng chạy xuống, định nhặt lên, người đi đường xung quanh cũng đến giúp đỡ cô.

Nhưng khi xuống tới nơi, cô sững sờ đứng hình. Trên mỗi cái hộp, tất cả đều có dòng chữ 'Durex' (1).

Cùng lúc ấy, xung quanh Trình Khiết Nhi, mọi người đều xúm xít lại chỉ trỏ, có tiếng nói vang lên.

"Xem kìa! Cô gái kia mua Durex nhiều quá! Cả một đống luôn!"

"Trời ơi! Thật kinh khủng!"

"Con gái thời nay thật là hết biết!"

"Đúng là biến thái!"

"Thánh Durex kìa!"

"Thánh cuồng Durex đã xuất hiện rồi!"

"Mau chụp hình đi mọi người!"

"Mau lên! Chụp hình đi!"

"Thánh Durex, cô ta đâu rồi? Mau đuổi theo chụp lại đi!"

"Cô ta chạy rồi!"

"Thánh Durex!"

"Đứng lại!"

"Thánh cuồng Durex đứng lại!"

*(1): nhãn hiệu 'ba con sói'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top