Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 102

Lúc Trình Khiết Nhi xuất hiện tại điểm hẹn, trên tầng một cao ốc Eden Coffee, đối phương đã có mặt từ sớm. Trình Khiết Nhi chỉnh lại cổ áo choàng lông thú, ngước nhìn vị trí mà Quách Thư Nghi lựa chọn: không gian khá yên tĩnh, xung quanh chỉ lác đác vài người tới uống trà, góc độ có vẻ kín đáo, rất thích hợp để triển khai cái 'thoả thuận' mà cô ta nhắc qua trong điện thoại.

Không bao lâu liền có nhân viên chu đáo dẫn cô lên lầu. Trình Khiết Nhi chậm rãi đến bàn gỗ dạng vuông kế bên ban công. Ghế đằng đối diện, người phụ nữ trang điểm đậm mặc áo nhung trễ vai, váy ren khêu gợi ngắn cũn cỡn cơ hồ phơ bày cả nội y ngồi vòng tay trước ngực, chân bắt chéo giống như dòng dõi quý tộc châu Âu thời Trung Cổ, thần thái ưu nhã, kiêu ngạo chả hề ăn khớp với gu thời trang cắn răng chịu lạnh khoe da thịt cô ta áp dụng. Thu gọn dáng vẻ ấy vào thị giác, cô chật vật lắm mới có thể kìm hãm cơn buồn cười. Mà coi bộ đối phương đã tinh ý phát hiện ra ánh mắt dò xét từ tình địch. Quách Thư Nghi lườm nguýt Trình Khiết Nhi vừa kéo ghế ngồi vừa trao đổi với phục vụ, gọi một tách cappuccino, đoạn, cô ả nhẹ nhàng dùng thìa nhỏ đảo đều cốc matcha, công khai khinh bỉ sự hiếu kì của kẻ thù thông qua động thái mở nắp chiếc vali to tướng, trơn tru đẩy đến trước mặt Trình Khiết Nhi.

Ngay lập tức, luồng sáng phủ kín hàng hàng cọc giấy bạc phản chiếu lên làn da ửng hồng, Trình Khiết Nhi không nén nổi kinh ngạc, tròn mắt nhìn người phụ nữ câu hồn đoạt phách.

Nét sửng sốt nơi tình địch khiến tâm tình Quách Thư Nghi phơi phới, môi đỏ nhếch một độ cong quyến rũ, tao nhã nhấm nháp loại thức uống màu xanh đậm đà.

"Đây là mười lăm tỷ." Cô ta híp mắt, theo dõi biến đổi trên gương mặt Trình Khiết Nhi, "Miễn là cô đồng ý rời khỏi Quý Hướng Không, tôi đảm bảo sẽ chuyển năm mươi phần trăm còn lại vô tài khoản của cô đúng hạn."

Lời đề nghị trực tiếp, rành mạch. Rất tự nhiên liền mang tiền bạc làm công cụ trao đổi. Trình Khiết Nhi bỗng dưng cảm thấy một góc quán cà phê biến thành sân khấu tấu hài, còn cô chính là diễn viên bù nhìn do một tay người thừa kế tập đoàn Quách thị giật dây. Bây giờ thì cô đã hiểu, hai chữ 'giao dịch' vài phút trước cô ta nhấn mạnh trong điện thoại rốt cuộc nghĩa là thế nào.

Trình Khiết Nhi điềm đạm mỉm cười, nụ cười không hề có công kích, ôn uyển thanh đạm, đẹp như nghệ sĩ tỉ mỉ phát hoạ bức tranh mỹ nhân tiếu. Nhưng nụ cười nhu thuần ấy đánh động tới độ kiên nhẫn của Quách Thư Nghi, khiến cô ta chả thể chối bỏ được điều hiển nhiên là bản thân đang bất an vô ngần. Khó bề tiếp tục kềm chế cảm xúc, Quách Thư Nghi nâng giọng, sần sộ hỏi: "Cô cười cái gì?"

Cappuccino vừa vặn được nhân viên mang lên, Trình Khiết Nhi lịch sự gật đầu cảm ơn, đôi mắt nhàn rỗi chiêm ngưỡng váng sữa sủi bọt.

"Tôi thực sự hơi bất ngờ..." Cô không vội trả lời, cố ý kéo dài thời gian thách thức đối phương, "Hoá ra người đàn ông lâu nay cô vẫn dai dẳng bám đuôi, bất chấp thủ đoạn để chiếm đoạt khi quy đổi ra tiền mặt lại chỉ đáng giá ba mươi tỷ. Thật rẻ mạt!"

Khí sắc Quách Thư Nghi vì một câu nói này mà đột ngột tái ngắt, lòng tự trọng bị đụng chạm, cô ta y hệt con sư tử cái bị bứt lông, đứng bật dậy đập bàn cái 'rầm'.

"Nói bậy! Quý Hướng Không trong lòng tôi là vô giá. Loại người hèn hạ như cô làm sao đủ tư cách định đoạt giá trị anh ấy." Bất chấp ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh, cô ả không còn điệu bộ quý tộc thượng lưu, vươn tay chỉ thẳng vào cô, "Trình Khiết Nhi, cô nghĩ cô là ai? Chẳng qua may mắn nhờ có Quý Hướng Không dọn đường mới đạt được chút thành tích như hôm nay. Cô nên soi gương ngó lại bản thân đi! Vịt bầu mà hoang tưởng mình là thiên nga. So sánh cả nhan sắc lẫn quyền thế, cô chính là không có cửa lau mũi giày cho tôi. Tỉnh mộng nha! Người thích hợp ở bên cạnh Quý Hướng Không chỉ có Quách Thư Nghi thôi. Nhân lúc chưa quá muộn, tôi khuyên cô nên an phận thủ thường nhận lấy số tiền này rồi cút xéo ngay!"

Quách Thư Nghi càng mắng càng hăng, ngữ điệu nâng cao hết mức phát ngôn thô tục sỉ vả. Thời điểm đó cô ta hoàn toàn tự tin đối thủ thập phần là bị mấy lời kia dọa khiếp sợ, tiếp theo khẳng định sẽ run lẩy bẩy chấp nhận kế hoạch cô ta kỳ công dàn dựng.

Có điều, hiện thực buộc Quách Thư Nghi phải thất vọng tràn trề. Thiếu nữ dưới làn váy trắng tâm trước sau phẳng lặng như nước, tuyết rơi ngoài khung cửa thủy tinh phản chiếu trong con ngươi đen tuyền, bật lên nét vô ưu, nhà nhã hiếm gặp.

Từ tốn khuấy gợn sữa dạng đám mây nổi ở lớp cà phê trên cùng, Trình Khiết Nhi ngẩng đầu đánh giá đối phương, mi cong dày khẽ chớp, ngón trỏ hàm ẩn sờ sờ cánh môi, phản hồi: "Nếu anh ấy vô giá đúng như cô vừa bảo, tôi... sẽ tranh thủ coi xét thành ý của cô... xem xem liệu nó có xứng đáng với cái 'vô giá' Quách tiểu thư đây sảng khoái khoe khoang hay không."

"Trình Khiết Nhi, cô... cô..." Quách Thư Nghi kiêu kì tức giận trời long đất lỡ, câu từ miệng buông ra theo lẽ đó trở nên kém trôi chảy. Trong khi Trình Khiết Nhi chẳng mảy may hề hấn. Thoải mái nếm thử vị cà phê Ý, cô chiêm ngưỡng lồng ngực đang liên tục nhô lên hạ xuống của cô ta.

Vậy là phải qua một chập sau, Quách Thư Nghi mới đủ sức lấy lại bĩnh tĩnh, cố nuốt giận ngồi xuống, cô ta quét mắt sang địch thủ bày tỏ thương lượng: "Tôi thực không ngờ cô lại tham lam tới mức ba mươi tỷ vẫn chưa đủ thoả mãn. Được! Cô muốn bao nhiêu thì dứt khoát đi."

Phẫn nộ ngùn ngụt nhưng đành bất đắc dĩ chấp nhận đàm phán, bởi Quách Thư Nghi đã suy tính kỹ lưỡng. Tiền cô ta không thiếu, cái cô ta thiếu là Quý Hướng Không. Quách Thư Nghi cũng biết nam thần họ Quý kiên quyết và si tình ra sao. Trừ phi Trình Khiết Nhi chủ động rời bỏ anh, bằng không, đối với mối quan hệ giữa hai người bọn họ, anh nhất định là níu giữ tới cùng. Thêm một lý do nữa, Quách Thư Nghi định liệu xác suất thành công của thoả thuận đâu vào đấy rồi. Giả như trường hợp xấu nhất kẻ thù không ưng thuận, cô ta vẫn có cách ép đối phương ký tên.

Đáng tiếc, mặc dù mất cả đêm vắt óc phân tích mọi khả năng có thể xảy tới, Quách Thư Nghi vẫn chưa từng nghĩ đến đến cái giá Trình Khiết Nhi sắp sửa đề bạt. Quách Thư Nghi không tài nào lường được, đối với mấy trò đấu giá trao đổi, Trình Khiết Nhi thật ra rất có hứng thú. Vì lẽ ấy, cô ta mới kinh ngạc trước phản ứng kéo cong khóe môi anh đào ngọt dịu ở Trình Khiết Nhi, bao gồm luôn hành động cô ấy lần lượt xoè ra mười ngón tay, dời tầm ngắm thăm dò trạng thái khó hiểu của Quách Thư Nghi, không nhanh không chậm, xúc tích tuyên bố: "Một trăm tỷ."

"Cái gì??? Một trăm tỷ???" Cảm xúc hiện tại chẳng khác nào nghe tin kiến có thai với voi, con ngươi sắc bén trợn trừng, Quách Thư Nghi há hốc mồm không tin nổi, "Cô điên à? Hai mươi sáu năm cuộc đời tôi còn chưa bao giờ tiêu số tiền lớn như vậy cùng một lúc."

"Chưa bao giờ vậy thì thử đi! Thế nào? Một trăm tỷ, lôi kéo được trái tim người cô yêu, không đáng sao?" Trình Khiết Nhi hất nhẹ mái tóc dài mượt, giọng khiêu khích.

Căn bản, lớp son phấn dày cộm vô lực làm nhạt sắc đỏ gay uất hận, đồng thời váy chữ A cắt xén tận đùi chả đủ xua tan lửa nóng thiêu đốt toàn thân Quách Thư Nghi. Cô ta hừng hực siết chặt nắm tay, tầm chục giây lưỡng lự, bèn ngờ vực hỏi: "Có một trăm tỷ, cô giữ lời hứa rời khỏi Quý Hướng Không chớ?"

"Còn tùy."

"Ả điên này, cô đùa với tôi à???"

"Tùy thuộc tâm trạng tôi vui hay buồn." Trình Khiết Nhi khẩy đốt ngón tay mân mê tách sứ trắng tinh, ánh nắng ngày đông rọi khắp khuôn mặt mỹ lệ, cô phớt lờ biểu lộ tối đen của Quách Thư Nghi, không chút rung động, dời mắt diễn giải: "Bây giờ tôi cao hứng, cho nên dễ dàng chấp nhận đề nghị, khổ nỗi, có thể ngày mai tôi không vui, liền thay đổi muốn hủy chẳng hạn. Hơn hết sự việc hệ trọng, số tiền lại không nhỏ, tạm thời tôi vẫn là nên trở về bàn bạc với anh Hướng Không một chút, biết đâu anh ấy chưa hài lòng, muốn điều chỉnh mức giá sang con số khác thích hợp hơn thì sao."

Trình Khiết Nhi đặt tách cà phê xuống bàn gỗ như cũ, thong thả kéo cái vali nặng trịch về hướng mình, chạm vào mấy cọc tiền dày cộm đếm đếm, không quan tâm người khênh chúng tới sắc mặt biến hoá cự kỳ đa dạng: "Tiền này Quách tiểu thư có ý tốt giao tới tận tay, tôi sao nỡ lòng từ chối." Một động tác gẩy tay, thành thục đem nắp vali đóng lại, môi hồng ngưng tụ nụ cười vừa ngây thơ vừa trong trẻo, cơ hồ sương mai tinh túy, "Cô yên tâm, sớm nhất có thể tôi lập tức hỏi ý kiến anh Hướng Không hẳn cho cô đáp án. Số còn lại nhớ chuyển vào tài khoản tín dụng của tôi đúng hạn nhé."

Quách Thư Nghi triệt để bị Trình Khiết Nhi chọc cho giận tím mặt, cô ta nương theo phản ứng quái dị trên người đối thủ, nghiến răng nghiến lợi, quát lớn: "Trình Khiết Nhi, cô thách thức tôi phải không??? Cuộc giao dịch hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ cho người khác biết!!! Chỉ cần để tin tức loạt tới tai Quý Hướng Không, cô sẽ không yên ổn với tôi!!!"

Trình Khiết Nhi vô cùng bình thản, chẳng mặn chẳng nhạt nhắc cho cô ta nhớ: "Thế thì... để xem cô có bản lĩnh ngăn cản tôi không."

Khỏi dài dòng đôi co, Trình Khiết Nhi tiêu diêu vuốt nhẹ nếp áo choàng, tay nhấc chiếc vali chứa mười lăm tỷ yên, lịch thiệp đứng lên, gót chân có dấu hiệu dịch chuyển. Bắt được ý tứ nọ, Quách Thư Nghi hùng hùng hổ hổ nhổm dậy, kịp thời ngăn cản tình địch đào tẩu cùng số tiền hậu hĩnh.

"Trình Khiết Nhi!" Âm thanh gay gắt đủ điều kiện níu thân ảnh mảnh khảnh dừng bước, Trình Khiết Nhi hơi nghiêng mặt, chỉ có điều, là cô cố tình duy trì tư thế đứng đưa lưng về người đẹp tử đằng. Đâu cần chứng kiến tận mắt mới rõ thái độ ái nữ Quách gia như nào, chất giọng chua chát chạy tọt vành tai thừa sức giúp Trình Khiết Nhi định hình dáng dấp đanh đá cuống cuồng đến buồn cười thương hiệu Quách Thư Nghi. Ván cờ sắp đi vào hồi kết, ai đời bên gây sự cư nhiên đột ngột thấp tha thấp thỏm. Mà thuận theo phong cách một thiên kim kiêu ngạo, Quách Thư Nghi chắc chắn thập phần sẽ đe doạ.

Quả nhiên, cô ta đúng là đe doạ thật.

"Hôm nay bước ra khỏi Eden Coffee đồng nghĩa việc cô ngầm chấp nhận thoả thuận. Tiền đem đi thì người phải cút khỏi, đừng dại dột tính tới chuyện lén lút gặp gỡ Quý Hướng Không. Nhất cử nhất động của cô thời gian tới đều nằm trong sự kiểm soát của thuộc hạ tôi. Chỉ cần tôi phát hiện cô tiếp tục dây dưa với Quý Hướng Không, đừng trách tại sao tôi tàn nhẫn. Còn kết cục, e rằng ngay cả gương mặt xinh đẹp cô dùng quyến rũ đàn ông cũng chẳng còn nguyên vẹn đâu."

Bóng lưng nhỏ bé chợt run kịch liệt, Trình Khiết Nhi công khai để tiếng cười bật qua cửa miệng. Nụ cười nhàn nhạt quái dị làm Quách Thư Nghi cả kinh. Kế tiếp, còn khuyến mãi một phen chột dạ, khiến cô ta lén lút quan sát mỹ nhân khí chất không vướn bụi trần bên cây thông lấp lánh, nhất thời cảm thấy bản thân chả khác chi kẻ bại trận đương lồng lộn điên dại.

Trình Khiết Nhi rời khỏi tầng hai quán cà phê, Quách Thư Nghi vẫn còn nhớ nguyên si lời lẽ thiếu nữ khinh vân xuất tụ hào sảng nhấn mạnh: "Như tôi nói, Quách tiểu thư đừng vội đoán bừa, chẳng ai biết tương lai xảy ra chuyện gì đâu. Tôi tin, góc tối tâm lý mỗi người luôn tồn tại một hố đen vô hình. Thay vì nhọc công mưu hại kẻ khác, Quách tiểu thư nên tự cẩn trọng sẽ tốt hơn."

Móng tay sơn đỏ chói bấu chặt vào tách matcha, xoáy mắt Quách Thư Nghi vụt lóe tia căm hận, cô ta không tí nể nang dùng sức ném cốc thức uống trong tay xuống sàn nhà. Vật thể sứ vỡ 'choang' một tiếng, mảnh vụn rơi vãi tứ tung trông vô cùng đáng sợ.

Ngoài ban công, tuyết rơi chầm chậm chế giễu đợt cuồng nộ ngút trời của đóa tử đằng, lòng đường trắng xoá nhộn nhịp phủ đầy bóng người. Bất giác, làn gió buốt lạnh lượn lờ dưới chân nhắc nhở Trình Khiết Nhi hôm nay là lễ Giáng Sinh. Cô rùng mình sởn gai ốc, không rõ vì tại từ phòng điều hoà trở ra chưa kịp thích nghi nhiệt độ khắc nghiệt hay vì một nguyên nhân gì khác.

Trình Khiết Nhi không thể phân định rạch ròi, vậy nên cô tự cho rằng tư duy đã suy nghĩ quá nhiều.

Khép kín mí áo khoác, vẫy tay đón một chiếc taxi, cô cẩn thận xách vali tiền bước lên xe, thuận tiện lướt ngón trỏ tắt chế độ ghi âm trên điện thoại. Phút giây ngắn ngủi thoát ứng dụng ghi âm, Trình Khiết Nhi ngẩn ngơ ngắm nghía nụ cười ấm áp của chàng trai cách một lớp màn hình, sau đó, cặp mắt cô nhẹ nhướng, dừng hơi lâu ở con số 10:47 bên góc trái di động. Giờ này có lẽ anh đang tham gia tiệc Giáng Sinh với các thành viên cùng nhóm. Viền môi anh đào ngọt ngào giãn ra hình bán nguyệt, chóng vánh yêu cầu tài xế đưa cô đến một nơi.

Không mất nhiều thời gian, taxi đã đỗ ngay ngắn đằng trước ngôi biệt thự hoành tráng sang trọng. Trình Khiết Nhi thanh toán phí chuyên chở rồi đạo mạo xuống xe đến trước cổng lớn nhấn chuông. Chỉ vài giây kể từ tiếng chuông đầu tiên đổ, sân nhà lập tức có bóng người chạy ra mở cổng, niềm nở đón khách bằng chuỗi âm thanh vượt ngưỡng 85 decibel: "Tiểu Khiết, ngọn gió nào đưa cậu đến nhà mình đấy? Thật là ngạc nhiên nha!"

Trình Khiết Nhi bê theo chiếc vali nặng nề, tà váy xếp li nhuộm sắc tuyết, cô nhíu mày, khói trắng phả ra sau đợt hô hấp nhàn nhạt mơn man chóp mũi nhỏ: "Sao vậy? Mình đây Giáng Sinh nhiệt tình tới chơi với cậu không được à? Hay..." Mắt đen nheo nheo, cô lém lỉnh phát huy trí sáng tạo, "...trong nhà có giấu mỹ nam nên trở mặt không cho mình vào?"

Lâm Uyển Tranh không báo trước, bạo lực vỗ một cái thật kêu lên vai Trình Khiết Nhi làm cô suýt té ngửa, may mắn kịp lấy đà gượng dậy, nàng thơ hoa anh đào ủ rũ than dài thở ngắn. Đả nữ muôi thuở hoàn đả nữ, hành xử muôn thuở hoàn không tồn tại tí dịu dàng thùy mị.

"Cậu học ai cái tính cà khịa xấu ơi là xấu đó đấy? Nếu chấm được trai đẹp bản tiểu thư đã sớm đu đưa ôm ấp bên hắn, có đâu rầu rĩ ở nhà trùm chăn ngủ nướng!" Đả nữ níu níu áo Trình Khiết Nhi, tầm chú ý bị chiếc vali thu hút, "Mà này, cậu tính dọn đồ sang nhà mình sống sao? Đựng cái giống gì mà to thế hả?"

"Mình định nhờ cậu giúp một việc." Trình Khiết Nhi thình lình khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, âm giọng kỳ thực cất giấu bao nhiêu tinh tế.

Đối đáp loại thái độ khác lạ, đả nữ khó tránh nảy sinh bồn chồn, cô nàng không nén nổi tò mò, nửa bài xích nửa thắc mắc, truy vấn: "Lại bày trò đấu với Hướng Không ca ca à? Mình nói nè, hai người đã tình nồng ý hợp vậy rồi, còn suốt ngày chống đối nhau..."

"Tranh Tranh, đừng giỡn nữa! Thật ra... mình muốn như này..."

"..."

Tiếp tục cuộc bàn luận, Trình Khiết Nhi dưới sự giúp đỡ của Lâm Uyển Tranh lanh lợi, suôn sẻ kéo vali vào khuôn viên. Hai cô gái trẻ băng qua khu vườn lớn, chân đạp trên nền sân trải kín lớp tuyết dày.

Đón Giáng Sinh với cô bạn thân cảm giác thật sự cũng không tệ, gia đình Lâm Uyển Tranh dẫu thuộc tầng lớp thượng lưu, bất quá cung cách đối nhân xử thế không hề phách lối. Nhờ lẽ ấy, dù ba cô nàng suốt bữa ăn có chút than trách Lâm Uyển Tranh hồi xưa tự dưng bỏ ngang việc, làm tập đoàn Lâm thị mất đi nhân tố thực lực tiềm năng rộng mở, song, khi cô e ngại cúi đầu nói lời xin lỗi, Lâm Cảnh Thâm tức thì rộng rãi xí xóa chuyện cũ, thôi chấp nhặt gây căng thẳng cho cô bé.

Để thay đổi không khí, ba Lâm móc nối chủ đề âm trầm kể, sau khi cô thôi việc tròn một tuần, vụ bê bối của Ngụy Sở Vu cũng vừa thu nhập đủ chứng cứ, phơi bày mọi tội danh ra ánh sáng, buộc hắn phải chịu trừng phạt đích đáng trước pháp luật. Kề đó, Lâm Cảnh Thâm tốt bụng ngỏ ý nếu ngày sau hoạt động showbiz khó khăn, bất cứ lúc nào Trình Khiết Nhi đều có thể trở lại công ty trên danh nghĩa nhân viên chính thức. Cô không bộ tịch khách sáo hay đặt nặng lễ tiết, hoan hỉ đáp lời, nói: "Dạ vâng.".

Ăn trưa rồi chuyện trò một mạch, trời đã chớm chạng vạng, dù luyến tiếc, Trình Khiết Nhi vẫn đành bịn rịn chia tay bạn thân đả nữ, chuẩn bị trở về hoa viên Sương Mật. Hên là chiếc taxi ban sáng vẫn còn đỗ ngoài cổng dinh thự Lâm thị mà chờ khách, cô nhất thời đánh rơi do dự, nôn nóng mở cửa ngồi vào trong.

Nhích tới gần kính xe để tiện thể ngắm cảnh, chú hươu nơi ngực trái cô nhảy múa loạn xạ, cảm xúc hồi hộp hòa trộn nhung nhớ luân phiên chế ngự trái tim. Thoáng một khắc, cõi lòng cô, thần trí cô chỉ duy nhất nghĩ đến một người, triền miên muốn gặp duy nhất một người.

***

Xe đều đều lăn bánh trên con phố đêm lấp lánh đèn neon, dọc hai bên lề đường, tuyết lốm đốm rải khắp ngọn thông Noel trang hoàng lộng lẫy. Thời điểm chuông nhà thờ ngân từng hồi, gieo rắc sự thanh tịnh gột rửa góc thủ đô ồn ã tấp nập, di động Trình Khiết Nhi bỗng hiển thị có tin nhắn gửi tới. Đầu dây bên kia là số máy Quý Hướng Không.

Tài xế taxi đặt biệt hứng thú với loại âm báo iPhone đặc trưng, ánh mắt soi mói phức tạp chằm chằm quét lên bạc gương chiếc hậu. Ngặt nỗi, tình yêu thường xui khiến đương sự quên mất nhận thức về thế giới xung quanh. Trình Khiết Nhi tất yếu không phải trường hợp ngoại lệ. Độ cảnh giác của Trình Khiết Nhi thậm chí thụt lùi lại chạm mức âm ngay khi cô vụng về quét dấu vân tay, hấp tấp lướt xem tin nhắn.

Nội dung văn bản nhanh chóng làm tâm tình cô chìm nghỉm.

Quý Hướng Không nói anh bận giải quyết một số việc, buổi tối nhiều khả năng sẽ về muộn, nếu thấy đói hãy ăn thứ gì đó lót dạ.

Đói cái gì chứ! Không có anh ở bên, dù là bụng cồn cào đau nhức, cô liệu còn nhã hứng thưởng thức ẩm thực chăng? Trình Khiết Nhi buồn rười rượi, mỏi mệt vật lộn cùng đống thất vọng tràn trề. Chán chường, cô suy ngẫm một lúc lâu liền đổi ý chưa vội về nhà. Thay vào đấy, cô định giết thời gian bằng cách dạo chơi vài vòng quanh thành phố.

Và rồi chẳng rõ taxi chạy bao lâu, cũng chẳng nhớ xe đang ở con đường nào, Trình Khiết Nhi chỉ biết, một giây cô vô tình ngẩng mặt, hình ảnh chớp nhoáng thu vào nhãn cầu là chiếc Bentley xám bạc vận tốc xé gió vượt lên trước đầu taxi. Cô ngờ ngợ thắc mắc, ngồi thẳng người nhìn trân trân vào đuôi xe, xác định lại cẩn thận. Nhãn hiệu đương nhiên có thể trùng lặp, nhưng biển số quen thuộc thì chỉ có một.

Phụ nữ trời sinh vốn tính đa nghi, huống chi linh cảm Trình Khiết Nhi bấy giờ chẳng có chút nào gọi là tốt đẹp. Bàn tay ướt mồ hôi bấu ghì gấu váy trắng, cô tức tốc yêu cầu tài xế rẽ lái bám đuôi chiếc siêu xe.

Có điều, giá như thời gian trôi ngược vài giây... vài giây thôi, Trình Khiết Nhi dám chắc rằng cô đã không đủ can đảm đưa ra lựa chọn định mệnh ấy.

Trình Khiết Nhi hành xử bốc đồng. Đúng! Nhưng lý do cô quả quyết không chỉ mỗi thế. Mà khoảnh khắc chiếc Bentley chầm chậm tiến đến khu khách sạn cao cấp Villa d'Estrees, tứ chi cô toàn phần đã bủn rủn tới tê liệt.

Cửa xe mở, mỹ nam tuấn tú từ bên trong bước ra. Anh mặc áo măng tô kết hợp khăn quàng cổ nâu trầm chất liệu len. Chiếc khăn quàng cổ ấy sáng sớm hôm nay chính đã Trình Khiết Nhi đích thân choàng lên cổ anh. Cô còn nhớ rất rõ nỗi ngượng ngùng lúc anh dịu dàng nghiêng đầu ghi dấu nụ hôn ngọt lịm bên gò má ửng hồng. Vậy sao trước mắt cô bây giờ vẫn là thân ảnh vững chãi, vẫn thần thái điềm tĩnh, lôi cuốn đó, nhưng tất cả hoàn toàn biến thành màu sắc buốt lạnh. Anh thờ ơ như vậy, xa cách như vậy, làm tin yêu trong cô cả một trời hốt hoảng.

Dõi theo người đàn ông sở hữu đường nét cơ thể đẹp mê hồn, ung dung cước bộ vào cổng khách sạn, mi mắt cô cụp rũ rồi chóng đóng băng bởi nhiệt độ quá lạnh. Trình Khiết Nhi hiểu, thời khắc này cô có hai lựa chọn: hoặc quay đi như chưa từng đến, tiếp tục mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người; hoặc dũng cảm tiến lên khám phá sự thật, xoá bỏ nỗi nghi hoặc rối rắm tựa tơ vò trong lòng.

Mặc cho ý muốn bỏ chạy không ngừng lấn ác lý trí, rốt cuộc, là cô nhất nhất đánh bạo thử làm người mạnh mẽ, là cô cầu xin Thượng đế ban phép mầu cho bản thân được cứng cỏi, khí phách một lần... một lần này thôi.

Thì giờ chớp mắt qua nhanh, chắt góp kiệt quệ sức lực, người con gái mỏng manh trong bộ váy trắng mới đủ khả năng gõ giày cao gót, sải chân trên thềm gạch thẳng tắp đơn độc. Lặng lẽ vươn tay đẩy cánh cửa thủy tinh xoay tròn, cô mở ra chốn phong trần thuộc về tầng lớp thượng lưu.

Phóng khoáng, xa hoa và lộng lẫy.

Nam nhân viên quầy tiếp tân dường như nhận ra Trình Khiết Nhi, anh ta chuyên cần rà soát danh sách khách thuê phòng trong ngày, thái độ ngưỡng mộ xen lẫn vài phần kính trọng, đáp: "Thưa cô, cách đây hai mươi phút đúng thật Quý tiên sinh có đến Villa d'Estrees chúng tôi, nhưng, Quý tiên sinh không phải người đặt phòng. Người trực tiếp thuê là bạn của anh ấy. Danh tính vị khách là..." Nam tiếp tân khẩu ngôn ấp úng, linh hoạt chìa quyển sổ bìa da tới kề cô. Những con chữ ghi cụ thể họ tên lẫn số phòng nhảy múa kín trang giấy như trêu ngươi, cuốn dòng quánh đặc dâng tràn chắn ngang lồng ngực Trình Khiết Nhi, ép hơi thở cô trở nên khó nhọc, tắc nghẽn.

Mẹ thường căn dặn quạ nào quạ chẳng đen đầu, trăng hoa vốn dĩ đã là bản chất của đàn ông rồi, Trình Khiết Nhi không ngốc tới nỗi không thấm thía ngữ nghĩa câu răn dạy, chỉ có điều là cô không tin Quý Hướng Không cũng giống với hạng người mèo mỡ tầm thường. Cô bướng bỉnh, cô cố chấp, cô bóp nghẹn tâm can giằng co, đặt cược bảo vệ người đàn ông cô yêu. Hà cớ chi mảnh giấy chạm khắc tận ngút ngàn dây lưới đen thẳm nỡ lật đổ mọi hi vọng: bọn họ có hai người, một nam, một nữ, lẽ nào thuê phòng chỉ để uống trà tâm sự?

Không! Tỉ như cái suy nghĩ ngu xuẩn đang dần sinh trưởng nơi trí óc cô là đúng, vậy thì...

Trình Khiết Nhi đột nhiên sợ hãi khôn xiết, tim đập thình thịch cơ hồ muốn nổ tung. Không chần chừ, cô run rẩy lê đôi chân mảnh khảnh tiến về phía thang máy, không phát giác ánh nhìn nhân viên túc trực mười phần kỳ lạ. Cô vừa đi khuất, anh ta vội khẩn cấp quay số, nhấc ống nghe áp sát tai.

***

Chùm sáng vàng nhạt hôn lên mấy sợi tóc đẫm mồ hôi dính bếch bên gò má, Trình Khiết Nhi sau mấy bận nếm trải nỗi đau ngũ tạng đảo lộn cùng dòng kí tự đỏ biến đổi trên lớp kính điện tử, đã chống chọi được tới lúc thang máy ngừng ở tầng 135. Chuông báo vang dội kéo tâm tình lửa đốt trở lại hiện thực, cô cắn rách khóe môi, lấy can đảm, lầm lũi bước dọc lối hành lang tịch mịch.

Cho đến khi bàn chân chạm điểm đích tại căn phòng bề thế loại Suite.

Chẳng đếm nổi bao lần do dự đưa tay ra rồi buông lơi, Trình Khiết Nhi kề tai vào ván gỗ mong tìm được chút âm thanh nào đó.

Ấy mà giây tiếp, cô bỗng phát hiện cửa chính gian phòng từ đầu vốn không hề khoá. Trình Khiết Nhi nửa ngỡ ngàng nửa tò mò he hé cánh cửa, nhìn rõ thế giới lãng mạn ngăn cách sau bức tường.

Ngược ngạo là, ánh đèn leo lét chui qua khe hở bé tẹo lại chả ăn nhập bối cảnh, khập khiễng chiếu lên mắt cô một vầng áp lực trĩu nặng. Quá giới hạn chịu đựng, cô nín thở, dùng hết can đảm còn sót đẩy ván cửa bung ra.

Khoảng không bên trong rộng rãi hơn so với tưởng tượng, phòng khách lẫn phòng ngủ biệt lập hài hòa một tầng yên ắng. Và có lẽ Trình Khiết Nhi sẽ cho rằng mình đi nhầm phòng nếu như mắt cô không dừng lại ở bộ sofa màu kem nhạt. Vị trí giữa lưng ghế, áo bàng tô của Quý Hướng Không vắt hỗn loạn, phân nửa gần như rơi tụt luôn dưới đất. Khăn len quàng cổ cũng vương vãi trên sàn cách ấy không xa.

Như phản xạ có điều kiện, thân thể cô lập tức ập tới luồng khô nóng xé rách da thịt. Cẩu thả không phải là thói quen của anh, trừ khi... anh đang gấp gáp làm điều gì đó.

Càng nghĩ, Trình Khiết Nhi càng suy sụp tinh thần, chân đứng không vững, lảo đảo cơ hồ kẻ say rượu. Một lần nữa kích lệ bản thân tin tưởng anh, cô rệu rã rảo bước thẳng hướng phòng ngủ.

Tuy nhiên, suýt soát giây lát, cô đã không thể tiếp tục biện hộ cho chàng trai mình tâm niệm yêu thương, bởi vì bộ váy cúp ngực tím nhạt cùng với nội y nữ giới vứt bừa bãi trên giường đã giúp Trình Khiết Nhi ngửi thấy một mùi hương khác.

Mùi hương nguyên bản không thuộc về anh.

Hương nước hoa Marc Jacobs Divine Decadence cô từng rất chán ghét lượn lờ bỡn cợt chóp mũi. Hương cam Berganot và champagne khiến người ta ngất ngây, cung đường dịu dàng của hoa dành dành, cẩm tú cầu, hoa diên vĩ bện đắm hương cuối từ hổ phách lỏng, vanilla và nghệ tây, thơ văn thường hay ví như tuyệt sắc giai nhân ma mị quyến rũ nay lại chả khác nào mụ phù thủy khô lường hiểm ác, vung dao đâm nát trái tim cô gái tội nghiệp.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản kết thúc ở đây, định mệnh chưa thôi trêu đùa, phũ phàng ban tặng Trình Khiết Nhi thính giác nhạy bén của một tài năng âm nhạc thiên bẩm, để rồi sắp xếp cho cô nghe rõ mồn một tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm.

Suy nghĩ thoáng chốc hoàn toàn tuếch rỗng. Lâm vào tình thế này, chấn động là điều tất xảy ra sớm muộn.

Vậy nên trong phút thiếu bình tĩnh, Trình Khiết Nhi đã quay lưng tiến đến địa điểm đáng ngờ, tì bàn tay thuôn gầy lên cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top