Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103

Cánh cửa phòng tắm chỉ khép hờ, vị trí đứng cộng với khe hở vừa đủ để Trình Khiết Nhi thu gọn diễn biến bên trong vào tầm nhìn. Một giây đó, cô sững sờ, mấy ngón tay mảnh khảnh dần dần trượt xuống mép cửa lạnh toát, Trình Khiết Nhi hóa chết lặng bởi cảnh tượng đằng đối diện: dưới vòi hoa sen li ti nước chảy, người đàn ông cô yêu đứng quay lưng ra phía ngoài, áo len tối màu ướt đẫm dính sát vào da thịt, cánh tay mạnh mẽ đã từng ngang ngược ôm cô vào lòng nay vững chãi ghì chặt thân thể người phụ nữ khác, động tác nâng đỡ quen thuộc trói Trình Khiết Nhi cách một tấm ván ngăn, phũ phàng ném vào cõi tử. Tại vì cô đã nhìn thấy người phụ nữ không một mảnh vải che thân giống như con rắn uốn éo tận lực bám lấy anh. Hạt nước phun toả mờ ảo khắp căn phòng nhỏ hẹp, khuôn mặt diễm lệ chìm đắm với cơn đê mê. Đường nét phong tình vạn chủng đó, làm sao cô có thể không nhận ra. Người phụ nữ mang theo câu chuyện bi ai, vài ngày trước từng tìm đến cô vào buổi sáng trời đầy tuyết. Mà lúc bấy giờ, đôi mắt cô ta rõ ràng mơ màng không thể dứt khỏi cơn khát vọng. Mái tóc ướt mềm xoã dài trên bờ vai rộng lớn của anh, Giản Ly Đình hé miệng để lộ âm thanh rên rỉ phóng đãng.

Cô ta nhiệt tình như vậy, lả lơi như vậy, nhưng từ đầu chí cuối, Trình Khiết Nhi tuyệt nhiên không nhìn thấy biểu cảm của anh, cô không rõ đối diện với sự quyến rũ chết người, anh bài trừ hay hưởng ứng. Chỉ là giây phút này tiểu tiết trên đâu còn ý nghĩa, khi chính anh là kẻ tàn nhẫn cầm dao cứa từng nhát một vào trái tim cô.

Cảm xúc tê liệt, cơ thể vỡ vụn tựa hồ muốn tan ra. Cô phải làm sao? Cô phải làm sao đây? Mở cửa xông lên đối mặt với họ ư? Nhưng với tư cách gì? Cô không hẳn là bạn gái anh, càng không phải vợ anh. Thậm chí khoảng thời gian ở bên nhau, anh còn chưa từng một lần chính thức nói yêu cô. Vậy thì cô có thể lấy lý do nào để chấp vấn bọn họ? Đấy là chưa kể đến khả năng người phụ nữ anh yêu là Giản Ly Đình, cho nên anh mới chủ động đưa cô ta vào khách sạn. Nếu thực sự là như vậy, hoá ra xuyên suốt câu chuyện Trình Khiết Nhi mới chính là kẻ thứ ba chen chân phá hoại tình yêu của người khác.

Giằng co cùng dòng suy nghĩ, Trình Khiết Nhi bỗng dưng cảm thấy thật đau đầu, thần trí cô quay cuồng tưởng chừng sắp nổ tung, cô không muốn lưu lại nơi đây thêm một giây nào nữa, cô không đủ sức tiếp tục chứng kiến màn ân ái nóng bỏng của bọn họ. Lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh còn sót lại, cô càng không cho phép người ta tùy ý chế nhạo dẫm đạp.

Vì lẽ đó, thân ảnh mảnh mai chóng vánh xoay đi. Trong nháy mắt, cô thấy mình cuốn vào xoáy hút mà chạy. Dốc toàn bộ sức bình sinh để bỏ chạy. Băng qua phòng ngủ, băng qua phòng khách, cô mở cửa lao ra hành lang như trối chết.

Mười phút đứng trong thang máy là thời khắc tâm can đày đoạ dưới địa ngục. Lúc lớp thép tĩnh điện kéo sang hai bên, Trình Khiết Nhi lại hối hả lao đi.

Cô không biết gì hết, cô chẳng khác nào đứa trẻ tự nguyện xoá bỏ phần ký ức đau thương, gượng ép bản thân tận lực quên hết... quên hết tất cả... giống như chưa từng tới đây, chưa từng đặt chân tới nơi này. Bởi vì Quý Hướng Không của cô, anh là người đàn ông tốt. Trình Khiết Nhi rất yêu anh, anh cũng yêu cô mà... đúng không? Cô tin cảm giác của mình không sai. Những điều anh từng làm cho cô, tất cả sự quan tâm, che chở, ánh mắt khôn xiết dịu dàng khi nhìn vào mắt cô, và rồi món quà đặc biệt đêm Giáng Sinh anh hứa sẽ dành tặng cô, toàn bộ nếu không phải xuất phát từ tình yêu thì là cái gì?

Trình Khiết Nhi cố chấp khẳng định, cố chấp bao biện bảo vệ chàng trai cô yêu. Bổ nhào xuống lòng đường tuyết trắng xóa, giày cao gót sứt quai cô cũng không màng. Vứt luôn chiếc bên nọ, gót chân trần trực diện tiếp xúc nền tuyết lạnh thấu xương, điên cuồng chạy thục mạng.

Đèn đường hút heo chiếu soi mái tóc hỗn loạn dính bếch tinh thể nước, Trình Khiết Nhi siết chặt bàn tay, đôi môi tái nhợt bị cắn rớm máu vẫn cố nhào nặn nụ cười an ủi.

Lẽ ra cô đã thành công rồi mà, nhưng sao cơn gió đông xộc vào cổ họng lẫn thanh âm rộn rã, náo nhiệt đêm Giáng Sinh lại quay ngược thời gian, nhắc cô nhớ đến lời nói của Giản Ly Đình.

Tượng người tuyết khổng lồ, cây thông Noel bên lề đường in hằn sâu nơi hàng ngàn dây lưới đen nhánh hoá thành hình ảnh đớn đau, Trình Khiết Nhi xua tay vào khoảng không nhập nhòe xoá tan thứ cô vạn lần không muốn nhìn. Cớ sao, cảnh tượng người đàn ông cô yêu ôm ghì cơ thể nữ giới trần trụi nỡ lần nữa tái hiện trong thâm tâm tuyệt vọng. Vang vọng trong màng nhĩ cô, giọng điệu lảnh lót hoà lẫn tiếng pháo hoa, luân phiên tàn phá, xé nát cõi lòng.

"Trình Khiết Nhi, cô rất đơn giản, đơn giản đến khờ khạo, vậy nên cô luôn chuốc lấy thiệt thòi về bản thân mình."

"Lần đầu tiên gặp Quý Hướng Khôngbuổi chụp ảnh tạp chí Non-no vào một ngày hè rực nắng, giây phút bắt gặp cái nhìn lạnh lùng, bất cần từ đôi mắt anh, tôi đã ngộ ra lý do bản thân cố gắng sống tốt là gì."

"Bây giờ cô biết toàn bộ sự thật, hẳn là căm ghét tôi lắm. Tôi sống hai mặt, tôi ích kỷ. Bởi tôi yêu anh ấy."

"...tôi không bi thương, vì tôi đủ sáng suốt phân biệt, tôi nhận thức được lý do anh ấy chọn cô. Đúng vậy! Anh ấy chọn cô, nguyên nhân vì cô có đời tư sạch sẽ. Quan trọng hơn... là tại tính cách của cô. Cô ngang bướng lại ngây thơ, đơn giản."

"Đàn ông... họ yêu cái đẹp, thích ngọt ngào và hứng thú chinh phục. Phàm là phụ nữ xem nhẹ sức hấp dẫn từ họ, càng thách thức khát vọng sở hữu của họ. Mà một khi đã xác định chiếm đoạt, họ sẽ không tiếc công sức lẫn thủ đoạn."

"...nếu từ đầu tôi không mang danh hư hỏng, nếu như sự nghiệp không phải đường cùng đi cửa sau, chắc là Quý Hướng Không đã yêu tôi."

"Quý Hướng Không, anh ấy từng nảy sinh tình cảm với tôi, tuy thế tới cuối cùng tôi vẫn không đủ tự tin bỏ ra thời gian gắn kết mối quan hệ..."

"Dẫu sao thì, tôi cũng không mong cô bị ái tình chi phối để rồi quyết định sai lầm. Vạn vật trên thế gian này không có sắc hồng. Chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng, tình yêu thiên trường địa cửu... ha ha, đều là trò lố bịch."

Trình Khiết Nhi cô rất đơn giản có phải không?

Cô đâu biết thứ đàn ông yêu... là cái đẹp.

Anh ấy... thực sự đã yêu thích người khác. Thứ cảm xúc cô vẫn lầm là tình yêu mỗi đơn giản biểu hiệu hứng thú nhất thời, là hành vi độc chiếm thoả mãn tính hiếu thắng của đàn ông, chứ sâu thẳm trái tim anh từ lâu vốn dĩ không hề tồn tại hình bóng cô. Bởi vị trí đó, toàn bộ đều trao trọn cho Giản Ly Đình. Mà tình yêu giữa hai người họ đã lớn tới mức đêm Giáng Sinh, anh sẵn sàng lạnh lùng bỏ rơi cô, lén lút đến vui vẻ cùng với cô ta.

Hồi tưởng liên tiếp đẩy Trình Khiết Nhi vào ngõ cụt, nước mắt cố kiềm nén vỡ òa, tuôn lã chã tựa chuỗi hạt đứt dây. Ngờ nghệch đặt cược toàn bộ niềm tin và tình yêu vào một người chỉ xem cô như trò chơi, đến lúc kết thúc, cô còn muốn phủ nhận? Rốt cuộc cô định mê muội chờ bao giờ mới chịu tỉnh giấc? Trình Khiết Nhi là cô gái ngốc. Cô là đứa con gái ngốc nghếch nhất thế gian này.

Chuông giáo đường ảm đạm đổ liên hồi, sắc pháo hoa rực rỡ nhạt nhòa trong đáy mắt, chất lỏng tái tê chưa kịp tuôn rơi đã đóng băng trên gò má. Dồn hết sức lực để chạy bộ đã khiến nhịp tim Trình Khiết Nhi rối loạn, dưỡng khí thiếu hụt dẫn đến hô hấp đình trệ, cô đột nhiên thấy cảnh vật xung quanh tối sầm một mảng.

Khi trên bầu trời rộng lớn bắn lên chùm pháo cầu vồng lộng lẫy, thân thể cô kiệt quệ đổ gục bên lề đường, trầm lặng không ai chú ý.

Dưới hàng cây trơ trụi quạnh hiu phủ đầy tuyết lạnh, người đàn ông sở hữu mái tóc bạch kim Bắc Âu vận bộ âu phục đen đi tới từ mùa đông buốt giá. Làn khói trắng huyền ảo mang hơi gió rét, khuất lấp bàn chân đi giày da vừa mới ngừng cước bộ, để mặc những hạt nước đông tụ chầm chậm đậu xuống bờ vai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top