Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 104

Chiếc Bentley xám bạc gầm rú như mãnh thú, xé gió lao đi rồi mau chóng mất hút ở cuối con đường quốc lộ.

Chưa đầy ba mươi phút, nó đã ngay ngắn xuất hiện giữa bãi đỗ hoa viên Sương Mật.

Quý Hướng Không từ trên xe bước ra, ánh đèn xuyên qua mũi ô tô, chiếu lên một nửa sườn mặt góc cạnh của anh, cặp con ngươi sắc trà đong đưa tia phức tạp khó đoán, giống như chủ nhân nó đang kìm chế buồn bực, cũng giống như chủ nhân nó đang che giấu điều gì bí ẩn.

Anh cấp tốc di chuyển, qua một lúc đã thuận lợi dừng ngay trước căn hộ sang trọng bề thế.

Lồng ngực nhấp nhô hồi hộp, anh khẩn trương vươn ngón tay nhập mật khẩu cửa nhà, dáng dấp căng thẳng và thấp thỏm có vẻ chẳng chút ăn nhập với tràn âm 'bíp bíp' vui tai.

Đợi tấm ván gia cố kỹ lưỡng hé mở, Quý Hướng Không đã phát giác toàn thể căn phòng không có bật đèn. Tăm tối tấn công thị giác, càng khiến lòng người thêm bất an. Nhưng rốt cuộc ý nghĩ trong nhà không có người trong tư duy anh cũng bị dập tắt. Nguyên nhân là một giây kế, tầm mắt anh bị thu hút bởi vô số ngọn đèn neon lượn quanh ngọn thông Noel. Nhờ ánh sáng sặc sỡ nhấp nháy, anh cảm nhận được sự tồn tại của hình bóng quen thuộc ngồi co ro phía bên kia góc tường.

Ngay lập tức, Quý Hướng Không đưa tay định nhấn công tắc đèn. Nào ngờ người ngồi cạnh cây thông bỗng bất ngờ lên tiếng, ngôn từ ngắn gọn thể hiện thái độ từ chối mãnh liệt: "Đừng thắp đèn!"

Cùng là chất giọng ngọc vỡ hoa rơi, tuy nhiên cách nhả chữ đã không còn nhỏ nhẹ, dịu dàng. Mặc dù ngữ điệu u trầm bằng phẳng, âm sắc trong trẻo vẫn vun nén nhiệt độ lạnh lẽo. Không có cảm xúc, trực tiếp yêu cầu. Điều đấy khiến tư duy người đàn ông nảy sinh sự bỡ ngỡ.

Buông thỏng bàn tay lơ lửng lưng chừng không trung, Quý Hướng Không chậm rãi thu hẹp khoảng cách với cô. Thời điểm anh khụy chân, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Trình Khiết Nhi, bóng đêm quánh đặc đã khéo léo giúp che đậy nét héo hon, suy kiệt trên khuôn mặt thiếu nữ do cô đội tuyết chạy về nhà trong trạng thái đả kích tinh thần rồi. Cả ánh mắt vô hồn, hiệu ứng đèn dây huyễn hoặc cũng giúp cô giấu diếm thật hoàn hảo.

Anh không cách nào nhìn ra hàng lệ cằn khô nơi khóe mi Trình Khiết Nhi, thay vào đó, Quý Hướng Không phát hiện nền đá cẩm thạch tại phòng khách lạnh nổi hết da gà, vậy mà cô vẫn khăng khăng ngồi bệch ở đây chờ anh. Vừa giận vừa thương, Quý Hướng Không vội vươn tay ôm cô từ phía sau lưng, dùng chất giọng trầm thấp mơn man vành tai cô, trách móc: "Đồ ngốc, ai cho phép em ngồi dưới sàn gạch rét buốt thế này hả?"

Y hệt ngày trước, vòng tay anh luôn luôn mang đến cho Trình Khiết Nhi cảm giác ấm áp vô cùng. Mỗi lần ôm anh, tựa sát lồng ngực vững chãi, lắng nghe nhịp đập trái tim đập rộn rã thuộc về anh, cảm giác hạnh phúc đều trào dâng, lan truyền theo từng đoạn mạch máu.

Nhưng khoảnh khắc này, động tác âu yếm lẫn chiếc hôn nồng nàn bên gò má anh gửi trao lại để Trình Khiết Nhi ngửi được mùi hương cô cực kỳ chán ghét.

Mùi hương của người phụ nữ mà cô tận lực muốn quên đi.

Trời mùa đông, khả năng bốc hơi tương đối kém, mớ tóc loà xoà trên trán Quý Hướng Không lướt qua khuôn mặt Trình Khiết Nhi, vương vẩn tầng âm ẩm khó chịu, cô nghiêng đầu né tránh môi anh. Không rõ vô tình hay cố ý, ngón tay cô gập cong, chạm nhẹ mớ tóc đen của anh, Trình Khiết Nhi bình tĩnh tới lạ thường, nhã nhặn mở miệng hỏi: "Tóc anh... tại sao bị ướt?"

Câu hỏi đột ngột làm Quý Hướng Không khó tránh khỏi lúng túng, anh càng không phát hiện ra nét bối rối lắng đọng sâu đôi mắt mình đã bị cô bắt gặp. Mất vài khắc nghiền ngẫm, cuối cùng, Quý Hướng Không tìm thấy cho bản thân một cái cớ thoạt nghe có vẻ hợp lý: "Xin lỗi, anh lại quên mang theo mũ rồi."

Trình Khiết Nhi mỉm cười đắng chát, cô biết, anh đang ám chỉ cơn mưa tuyết bên ngoài hiên. Đôi mắt nhuốm màu vũ trụ u buồn dời sang khung cửa kính. Tuyết đêm nay rơi rất nặng hạt, trái tim cô cũng giống hệt như chúng, từng bước, từng bước não nề rơi xuống vực thẳm.

"Áo anh ướt hết cả rồi, mau đi thay đi. Nếu không sẽ nhiễm lạnh." Trình Khiết Nhi miễn coi xét vạt áo len lông cừu, chẳng nhanh chẳng chậm ân cần khuyên nhủ. Thần thái điềm đạm ở cô khiến Quý Hướng Không giật mình. Tỉ mỉ phân tích đáp áp vừa nãy, anh không ngốc đến nỗi không nhìn thấy lỗ hổng trong câu trả lời của bản thân. Nói cụ thể là nó hoàn toàn mâu thuẫn. Con người liệu có thể đi bộ trong tuyết tới nỗi ướt hết quần áo hay sao?

Trình Khiết Nhi có lẽ đã sớm nhận thấy điểm bất hợp lí. Chỉ lạ là, cô không hề bộc lộ chút nghi hoặc nào. Cô im lặng đến đáng sợ, cho nên lòng dạ anh theo phản xạ bèn nảy sinh lo lắng.

Bất quá, lãng phí tầm vài giây, anh liền bẻ gãy sự hoang mang, đồng thời là khôi phục khí chất đạo mạo thường nhật, một mực yêu cầu cô phải lên sofa ngồi.

Thỏa mãn ngắm nghía Trình Khiết Nhi ngoan ngoãn cuộn tròn gối trên đệm ghế êm ái, anh mới an tâm thực hiện tư thế cúi đầu, chống hai tay ra lưng ghế, gắt gao vây giữ cô giữa vòm ngực, đánh dấu chủ quyền. Kế tiếp, môi mỏng tuyệt đẹp giãn ra hình bán nguyệt, giọng nói lưu loát như mây nhạt gió nhẹ: "Đợi anh mười phút tắm gội, sau đó, chúng ta cùng nhau trải qua lễ Giáng Sinh thật đặc biệt. Anh hứa, chỉ mười phút nữa thôi."

Trình Khiết Nhi được bao bọc trong cơ thể Quý Hướng Không, biểu lộ không có mong chờ, nhưng vẫn chẳng phải là bài xích, đôi mi tựa bướm vẫy cánh, chớp nhẹ, nói: "Được!"

Phản ứng hời hợt làm nụ cười Quý Hướng Không phai đi rất nhiều, song, anh tự nhủ cô chắc hẳn giống như thông lệ, vì bạn trai về nhà trễ nên giận dỗi chút đỉnh, nhờ đó tâm tư xao động của anh mới tốt đẹp hơn một tí. Mà kế đến, Quý Hướng Không còn thận trọng lục lại trí nhớ, mẩm ra dạo gần đây Trình Khiết Nhi ngày càng thích công khai ghen tuông. Đương nhiên, boss phúc hắc tự tin mình có trăm phương nghìn kế xoá tan loại nũng nịu đậm vị yêu này, nhờ đấy, anh mới tạm vứt bỏ khúc mắc, đút tay vào túi quần, vô tư đi thẳng lên lầu.

Quý Hướng Không rời khỏi, quên để ý có giọt nước trong suốt rơi xuống bàn tay người con gái anh yêu.

Trình Khiết Nhi dõi theo bóng anh, trong đêm tối, bất ngờ đứng bật dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top