Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 105

Quý Hướng Không không có thất hứa, đúng mười phút sau không lệch một giây, anh đã xuất hiện giữa phòng khách với bộ trang phục thoải mái. Áo phông trắng ôm sát lộ ra đường viền cơ thể săn chắc, đôi mắt chậm rãi lượn quanh căn phòng trang hoàng lộng lẫy. Điểm khác biệt khiến anh ngạc nhiên là bóng tối nay đã thay thế bằng ánh đèn chùm pha lê xanh trắng. Trên bàn ăn nến đỏ lung linh, gà tây, đùi lợn muối, bánh pudding, súp, bánh kem và hoa hồng được bày trí đẹp mắt vô cùng.

"Em nấu chúng lúc nào vậy? Trông thật hấp dẫn! Anh vừa nhìn đã thấy bụng đói cồn cào." Quý Hướng Không dời tầm nhìn lên chút nữa, dừng ngay ở Trình Khiết Nhi.

Chiếc váy len trắng mặc trên người giống như tăng thêm mấy phần tinh tế. Cô cố tình xoã tóc, mái tóc mềm xõa ra giúp cô giấu đi biểu lộ nhợt nhạt, mệt mỏi. Đồng tư thấm đẫm vẻ tịch mịch, giấu che nỗi đau âm ỉ khó nói.

Cô từ chối trả lời.

Căn phòng bỗng dưng bao trùm không khí nặng nề, gượng gạo. Từng hạt tuyết rơi vội ngoài trời lại khuấy động lòng người bất an. Quý Hướng Không tiến tới gần, bàn chân chạm xuống thảm lông thú êm ái, cảm giác nhồn nhột len lỏi sâu đáy lòng, anh bất giác trông thấy cánh môi cô cong lên rất nhạt.

Cô yên tĩnh như làn nước mùa thu, nụ cười mỹ miều tựa hoa nở trong đêm, lặng lẽ thu mình, tao nhã rót rượu.

"Hướng Không, hôm nay... anh đi đâu vậy?"

Ngưng động tác kéo ghế ngồi, diện mạo anh tuấn dưới ánh đèn pha lê phút chốc khựng lại, Quý Hướng Không hồi tưởng về vài giờ đồng hồ trước. Anh chấn chỉnh tâm hồn xao động, chất giọng trầm khàn máy móc ngân lên: "Ban sáng anh nói với em rồi còn gì. Hôm nay là Giáng Sinh, anh và thành viên trong nhóm phải thực hiện buổi livestream giao lưu cùng người hâm mộ."

Lồng ngực Trình Khiết Nhi thắt lại, cô vốn tự nhủ sẽ cho anh một cơ hội. Bởi cô vẫn còn tin tưởng anh. Tin anh sẽ tự nguyện nói cho cô biết sự thật. Nhưng rồi một lần nữa cô tiếp tục dấn vào sai lầm. Người đàn ông cô yêu thà rằng lựa chọn nói dối còn hơn thừa nhận lỗi lầm chính mình gây ra.

Nước mắt chảy xuống nuốt trôi vào cổ họng. Con đường mà anh lựa chọn bước đi, ngày một xa cô... xa đến mịt mù.

"Em hiểu rồi." Ngón tay thành thục nâng đỡ chai Chateau Margaux 2009 Balthazar, không biết từ khi nào, cô lại quen thuộc với công việc rót rượu như thế. Cử chỉ dứt khoát, điệu nghệ, không hề tồn tại sự bối rối. Chả riêng gì châm rượu, có lẽ sau này cô cũng phải tập làm quen với mọi thứ. Học cách trưởng thành, học cách tự bảo vệ, học cách tự chăm sóc tốt cho bản thân. Bởi rằng... cô đã không còn tìm thấy lý do để biện hộ, cổ vũ tư tưởng yếu đuối, tiếp tục vương vấn cái nơi đầy rẫy gian dối này.

"Em đang giận anh sao?" Anh đứng dậy, vòng qua vị trí bên cạnh, cánh tay dễ dàng kéo ngược cơ thể mềm mại vào lòng.

Cô không cử động, đôi mắt mù mịt lặng lẽ ngước nhìn anh. Ánh sáng huyền ảo chiếu lên đường nét góc cạnh, hoàn mỹ mà xa lạ, bờ môi kiêu ngạo, băng lãnh lộ ra khí chất ngời ngời. Gương mặt này, dù có trôi qua bao nhiêu năm nữa, Trình Khiết Nhi biết cô sẽ khó có thể lãng quên.

"Anh còn nhớ... hôm nay ngày gì không?" Đáp án dành cho anh là một câu hỏi hoàn toàn lệch lạc so với chủ đề, Quý Hướng Không thả lỏng vòng tay, chân mày hơi nhướng. Qua một lúc tìm kiếm điểm liên hệ giữa hai vấn đề rời rạc, anh xoay đôi vai nhỏ đối diện với mình, nhìn thẳng vào vào mắt cô, dịu dàng trả lời: "Là lễ Giáng Sinh."

"Hợp đồng đã hết hạn." Cô lãnh đạm bổ sung thêm thông tin.

Khẳng định ngắn gọn, không mặn không nhạt, nhưng rất thành công thu hút sự chú ý từ người đàn ông.

Cảm nhận có điều gì đó không phù hợp trong đoạn đối thoại vừa rồi, môi anh hững hờ hơi mở ra. Trình Khiết Nhi biết rõ động thái tiếp theo của đối phương, vậy nên cô trực tiếp gián đoạn, lạnh lùng thốt lên bốn chữ: "Em muốn tự do."

Nhiệt độ trong phòng luôn duy trì ở mức hai mươi lăm độ C, thế mà bóng lưng Quý Hướng Không vẫn run lên cơ hồ đứng giữa trời tuyết. Bàn tay to dày đặt trên vai cô buông thỏng, đôi mắt anh dần trở nên phức tạp: "Em nói thế là ý gì?"

"Anh nghe vẫn chưa thông suốt hở?" Cô cười lạnh, âm điệu nâng cao không chứa độ ấm. Dưới ánh đèn, ly rượu vang đỏ thẫm đến nhức mắt, cô thản nhiên chạm môi vào miệng ly, chất lỏng đắng chát chạy qua cổ họng, Trình Khiết Nhi bất giác rùng mình, "Em cứ tưởng Quý Hướng Không tiên sinh là một người thông minh. Em nói đến như vậy rồi, lẽ ra anh phải đoán được chứ nhỉ!"

Người đàn ông đối diện không khỏi bối rối: "Khiết Nhi!"

"Đừng gọi tên em!"

"Quý Hướng Không, ngày cuối cùng đứng trước anh với tư cách con sen, em đã hoàn thành công việc một cách tốt nhất rồi. Anh xem đi!"

Quý Hướng Không hoang mang ngó theo cánh tay trắng nõn. Chắc chắn anh vẫn đang lắng nghe, cô hài lòng nói tiếp: "Lau dọn, giặt giũ, nấu nướng, trang trí nhà cửa. Có vấn đề chi anh chưa ưng ý không? Đáp án là không đúng chứ! Vậy nhiệm vụ của tôi đã hoàn tất. Yêu cầu anh tuân thủ điều khoản, giao trả cho tôi đoạn video ghi hình cảnh bạo lực. Cả ba từ 'trả tự do', phải đích thân anh tuyên bố thì tôi mới yên tâm rời khỏi."

Quý Hướng Không kinh ngạc trước những gì cô nói, anh gần như không tin vào thính giác bản thân. Thần sắc tối ngòm như bầu trời có bão, anh tiến tới gần, vươn tay nắm đôi vai cô: "Khiết Nhi, em đang nói cái gì vậy! Xin lỗi, hôm nay anh về nhà trễ, nhưng..."

"Buông tôi ra!" Không kiên dè hất bàn tay đặt trên vai mình, Trình Khiết Nhi đột ngột hét lên. Cô lùi dần về góc tường bài xích sự đụng chạm, lắc đầu nguầy nguậy, tránh né anh như thể tránh né loài sâu bọ ghê tởm, "Vở kịch li kì nên hạ màn rồi, tôi cũng không cần giấu diếm điều chi nữa. Thẳng thắn báo cho anh biết, trước giờ những thứ tôi đối với anh đều là diễn, là dối gạt. Nhu mì gì đó, ngoan ngoãn gì đó, tất cả chỉ đơn giản là trò cười. Một trò cười có anh - kẻ nắm trong tay con át chủ bài, dùng đoạn clip trí mạng khống chế, ép tôi trở thành một ả nô lệ thấp hèn chả hơn chả kém.

Tôi không sức ảnh hưởng, cũng chẳng quyền thế, cùng đường chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay chấp nhận bị anh sai khiến, bị anh dọa nạt.

Nhưng Quý Hướng Không, ông trời vốn rất công bằng, ngài không để anh đắt ý quá lâu. Ngày tháng tối tăm thấm thoắt vụt đi, điều mà tôi... chính tôi đã mong chờ nó bấy lâu, ngay cả giấc mơ cũng nhìn thấy mình thoát khỏi gọng kìm độc đoán anh tạo dựng. Những việc trên hẳn nhiên anh đây phải rõ hơn ai hết chứ! Sao anh lại làm như vô can dự? Hay anh đã quen cái thói kiêu ngạo, thích áp bức người khác rồi?

Quý thiếu à, thời gian qua anh nghĩ anh là ai? Anh không phải Thượng đế. Anh không phải ba tôi. Anh dựa vào đâu để trói buộc tôi? Anh dựa vào đâu để mưu tính chế ngự tôi? Càng ngày càng khiến tôi khinh thường, anh khiến tôi chán ghét tột đỉnh. Đêm Giáng Sinh hôm nay, hợp đồng vừa vặn chấm dứt, nếu còn là người tử tế, mong anh hãy gọn lẹ giao đoạn video, trả tự do cho tôi. Tôi không muốn tiếp tục lưu lại nơi anh sống. Tôi không muốn thấy anh thêm một giây nào nữa."

Trình Khiết Nhi chả khác nào tù nhân bị ngược đãi, liều mạng chống trả, lần lượt giãi bày hết những đớn đau uất hận bản thân phải gánh chịu. Không còn đường lui, cô bất đắc dĩ thu người nép sát bức tường lạnh toát, khuôn mặt hoa lê đái vũ ngước lên hướng về anh.

Hướng về một Quý Hướng Không đang dần hóa đá.

Vì, phản ứng lẫn lời lẽ của cô y hệt gào nước lạnh dội lên da thịt, làm anh chấn động không nói nên câu. Quý Hướng Không chưa bao giờ nghĩ, tất cả ngọt ngào anh chân thành trao hết cho cô lại không lấp mờ nổi ngọn sóng ác cảm lúc ban đầu giữa hai người. Mãi lâu sau cánh tay anh vẫn không thể buông lơi, bờ môi khô khốc run run chẳng khác nào chiếc lá gặp gió lốc sắp lìa cành.

"Thật không ngờ... những gì anh từng đối xử với em, lại làm em tổn thương và hiểu lầm sâu sắc như vậy." Anh đứng ngây người tại chỗ, mấy lần định giơ tay ra, còn chưa chạm vào Trình Khiết Nhi đã hạ xuống. Cuối cùng, bóng lưng cao lớn thận trọng bước tới gần, ánh nhìn thâm trầm không hề rời khỏi cô thử nửa giây, anh nói bằng giọng rất nhỏ, rất nhỏ, cơ hồ bản nhạc đượm buồn réo rắt, trữ tình, khôn xiết đau thương: "Tiểu Trư của anh, bấy lâu nay... đoạn video đề cập trong hợp đồng, thực chất không hề tồn tại."

Trình Khiết Nhi bởi một câu của anh liền bàng hoàng không dứt.

Người đàn ông dịu dàng duỗi ngón tay, lau khô lệ nhòa vươn trên gò má thiếu nữ, cổ họng khó khăn thốt ra âm thanh khản đặc: "Kể từ buổi chiều chiêm ngưỡng khung cảnh người gái cô đơn ngắm mưa cạnh cửa sổ thủy tinh, đêm đó, chàng trai phúc hắc từng nung đúc ý định trừng phạt cô gái, đã đem đoạn video xoá đi không lưỡng lự."

Nghe rõ những gì anh nói, cõi lòng Trình Khiết Nhi ầm lên tiếng bom nổ với sức công phá khủng khiếp, trầm trọng đả kích tâm lý. Đôi mắt cô mỗi lúc một thêm nhòa.

"Vốn dĩ ngay hôm sau, chàng trai có thể bỏ qua tất cả, thành toàn xóa sổ khoản nợ cho cô bé. Chỉ có điều, khoảnh khắc chất giọng trong trẻo cất lên lẫn gương mặt đáng yêu nhăn nhó những khi giận hờn ùa về trí óc, trái tim chàng trai liền mềm ra rất nhiều. Bất chấp lòng giằng co, mẫu thuẫn giữ người con gái ấy ở lại bên mình, sẵn sàng sắm vai vị kỷ, bởi chàng trai sợ mình đánh mất cô."

Kết thúc câu chuyện, đáy mắt Quý Hướng Không đẹp tuyệt luân pha lẫn sắc đỏ tơ máu. Anh cúi đầu, đôi mắt hổ phách dừng ở Trình Khiết Nhi, cuồng nhiệt si tình. Tư thế này thu hẹp khoảng cách của hai người, Cô bất đắc dĩ bắt buộc đối mặt với anh, nghiệt ngã thay, Trình Khiết Nhi đã không còn tìm thấy cảm giác xao động, thổn thức thuở ban đầu.

Hàng mi tàn kiệt khẽ chớp, cô hít một hơi thật sâu, đáy lòng cuồn cuộn dòng đắng cay, ngậm ngùi sáng tỏ: "Hóa ra... anh lựa chọn tôi, vì tôi đúng là Trình Khiết Nhi thật..." Cô bật cười thành tiếng, nụ cười gượng gạo đầy xót xa, "...Ngốc nghếch để anh dẫn vào tròng, sau đó để anh biến thành con sen vừa câm vừa điếc, để anh thoải mái giật dây. Ha ha, đủ rồi! Mọi chuyện dẫn đến cái kết hiện tại, cứ xem như do tôi quá xui xẻo, ngu ngốc mà tự chuốc hoạ vào thân." Cô loạng choạng đứng trên đôi chân tê cứng, âm điệu thiếu ổn định lại quá đỗi hào sảng, "Thoả thuận vô hiệu lực, tôi sẽ rời khỏi nhà anh như chưa từng đến. Chúng ta từ đây không ai nợ ai."

Lời nói vừa dứt, thân thể nhỏ nhắn lập tức quay lưng, gót chân đau rát do tiếp xúc nền tuyết quá lâu cố gắng chạm xuống sàn gạch, cật lực rảo bước.

Không có ồn ào, lặng lẽ rời xa. Tàn nhẫn chính là cách duy nhất nếu muốn dứt điểm.

Trình Khiết Nhi đúng như ý nguyện, triệt để cắt đứt tình cảm vương vấn, một tia hi vọng cũng không chừa lại cho đối phương.

Anh sẽ hận cô... sẽ hận cô nhiều lắm. Nhưng như thế... cô bèn yên tâm đi khỏi.

Chỉ đáng tiếc, có một việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Phút giây cô xoay mũi chân toang bỏ chạy, nhanh như cắt, bàn tay rét buốt của cô đã bị bàn tay anh tóm gọn.

Quý Hướng Không tác dụng lực kéo một cái, cô tức thời mất thăng bằng, ngã nhào vào ngực anh. Cánh tay anh ngang ngược khoá chặt eo cô, nhịp thở anh phảng phất mùi hổ phách, quyết liệt vùi chôn bên hõm cổ cô.

Trái tim Trình Khiết Nhi bị một sức mạnh vô hình ném xuống vách núi thăm thẳm.

Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn tha thiết thì thầm bên tai.

"Bởi vì... anh yêu em."

Câu bộc bạch chân thành rót vào thính giác đã tước đoạt khả năng hô hấp thông thường nhất của Trình Khiết Nhi. Ấm áp từ người đàn ông khiến cô run rẩy. Trình Khiết Nhi ngỡ ngàng, vụn về để nước mắt vây kín rèm mi.

Quý Hướng Khôn...

Anh nói anh yêu cô.

"Trình Khiết Nhi, tất cả những điều anh làm... là bởi vì anh yêu em." Anh chạm tay vào khuôn mặt cô, động tác ôn nhu vén phần tóc phủ bên má sang thái dương thêm khiến cõi lòng Trình Khiết Nhi mất điểm tựa, lún sâu trong bùn lầy tối tăm. Càng vùng vẫy trốn thoát càng bế tắc, bí bách ngột ngạt khôn cùng.

"Muộn rồi Quý Hướng Không... Tôi đã yêu người khác." Cô chầm chậm ngoảnh mặt, đồng tử tĩnh mịch trân trân rọi thẳng đôi con ngươi màu trà.

Mà bấy giờ, đáy mắt anh đã tràn ngập bàng hoàng, hàn khí lan dọc tứ chi, ngay cả cánh môi, Quý Hướng Không cũng thấy buốt giá, hơi thở đứt quãng đủ minh chứng tâm trạng anh hiện tệ hại đến nhường nào.

Quý Hướng Không không hiểu vì sao đêm nay cô cư xử hằn học khác thường, đồng thời là ngôn luận đầy cay nghiệt, hiềm khích. Sự chuyện dồn dập ùa tới cứ giống như một cơn ác mộng. Đúng! Anh đang nằm mơ chứ không thể là thật. Mối quan hệ của anh và cô khăng khít như vậy, tình yêu của anh và cô mặn nồng như vậy, mới cách đây vài tiếng, hai người thậm chí đã say đắm trao nhau nụ hôn chia tay, háo hức buổi tối Giáng Sinh đặc biệt dành riêng đối phương, thì làm sao, cục diện hiện giờ có thể biến ra nông nỗi kia. Quý Hướng Không khẳng định, Trình Khiết Nhi hẳn là nghịch ngợm một xíu thôi. Cô nàng tinh quái chắc chắn đang bày trò, muốn dọa anh một phen. Dẫu như thế, Quý Hướng Không vẫn nghìn lần không ủng hộ kiểu đùa giỡn này. Anh vô cùng, vô cùng không thích cô tùy tiện mua vui bằng hai chữ 'chia ly'.

"Đừng đùa nữa, có được không?" Quý Hướng Không vươn tay âu yếm gương mặt vô hồn, ngữ điệu gấp gáp pha chút hốt hoảng, khẩn trương sắp xếp từng kỷ niệm một: "Khiết Nhi, anh biết em chỉ đang thử lòng anh. Chuỗi thời gian chúng ta trải qua, kì nghỉ đông đẹp đẽ chúng ta cùng lưu lại kỷ niệm, chẳng lẽ... mọi thứ đều là giả?"

"Mọi thứ đều là giả!!!" Cô chống hai tay tới vòm ngực rắn chắc, thô bạo xô chàng trai ôm mình ra xa.

Tại sao! Tại sao vào lúc này anh nỡ thốt lên ba từ đó trước mặt cô! Anh có biết lời yêu cô đã từng chờ mong nay chẳng khác gì lưỡi dao sắc nhọn cứa đứt trái tim cô không! Tại sao! Tại sao anh không để cô rời đi! Tại sao anh buộc cô nói ra những lời tuyệt tình cạn nghĩa!

Giả vờ bình tĩnh, nhào nặn dáng bộ khinh bỉ nhất, trừng trừng nhìn Quý Hướng Không, vậy mà tại sao, chứng kiến ánh mắt sửng sốt thương tâm nơi anh, lồng ngực Trình Khiết Nhi lại như bị tảng đá ngàn cân đập vỡ, dày vò tra tấn con tim cô yếu ớt.

Không! Cô không được để anh nhìn thấy vẻ ủy mị đang nhem nhóm bào mòn thể xác này. Cô phải thật đanh thép, cô phải thật tàn nhẫn. Ý chí phải thật vững vàng...

...để tổn thương anh.

Cho nên, trước lúc phần lý trí cuối cùng sụp đổ, Trình Khiết Nhi gói ghém nỗi đau tận cùng tâm khảm. Lạnh lùng ngẩng mặt, rành rọt gào to: "Quý Hướng Không, anh đừng mong dùng lời lẽ đường mật cũ rít dẫn dụ tôi. Tình yêu của anh là thứ rỗi rác khiến tôi kinh tởm. Anh cho rằng những chuyện phát sinh giữa chúng ta là tình yêu? Thật nực cười! Quý thiếu, sao anh ngu tới không biết phân biệt đúng sai như thế này? Hay nhân tiện tôi nói luôn cho anh rõ nhé! Tôi ở bên ngoài đã tìm thấy một người biết cưng chiều phụ nữ, điều kiện mười phần là tốt hơn anh. Đặc biệt hơn, phương diện trên giường anh ấy rất tuyệt vời, nhất nhất đáp ứng nhu cầu của tôi mọi lúc mọi nơi. Ha ha, Quý Hướng Không, anh đúng là một tên đại ngốc! Mạn phép hỏi ông chủ đại ngốc nhé! Có biết hôm nay anh về ký túc livestream, tôi đi đâu suốt mấy giờ đồng hồ không?" Viền môi mỉm cười ngạo nghễ, cô đắt ý nói: "Đi thuê phòng ngủ với anh ta đấy."

Âm thanh trời giáng bổ đến đầu Quý Hướng Không, kéo theo là vô số lưỡi mác nhọn hoắt, chém trực diện vào phũ tạng anh, chém liên hồi, chém không ngừng nghỉ, chém cho đến lúc tâm phế rơi ra từng mẩu nhòe nhoẹt máu, món vũ khí sắt lạnh vẫn không có dấu hiệu sẽ dừng.

Chới với giữa bể đau đớn thấu trời xanh đấy, Quý Hướng Không ngỡ ngàng dời tầm ngắm sang kẻ sảng khoái tuyên bố bản thân vừa thuê phòng ân ái cùng đàn ông. Ngay tức khắc, đôi con ngươi hổ phách loé lên luồng chết chóc, anh không thể tiếp tục giữ tỉnh táo, gầm lên: "Em mới nói gì? Lặp lại lần nữa xem!"

Tính tình Trình Khiết Nhi xưa nay vốn ương ngạnh, sự tác động từ Quý Hướng Không còn thách thức dũng khí trong cô. Anh tận lực khiêu khích, cô liền không ngại to tiếng: "Anh bị nặng tai à? Tôi nói tôi ra ngoài thuê phòng ngủ với bạn trai." Trình Khiết Nhi cố tình phát âm rõ ràng cụm từ 'ngủ với bạn trai', thanh điệu cất lên vừa hào hùng vừa sảng khoái.

Khiến trái tim anh chảy máu cô tức thì mãn nguyện.

Nhưng cũng trong khắc đó, khi khuôn mặt kiều diễm còn chưa kịp định hình nét kiêu ngạo, cánh tay vài phút trước ôm lấy Trình Khiết Nhi đã giơ cao, nhằm thẳng một bên má cô, rơi xuống.

"Bốp!"

Cú đánh ập đến da thịt.

Chuẩn xác mà kinh ngạc.

Lực đạo khá mạnh làm gương mặt nhỏ nghẹo sang bên kia. Quý Hướng Không để lại trên gò má cô năm dấu tay.

Toàn thân Trình Khiết Nhi cứng đờ, tứ chi rơi vào bất động. Một hồi thật lâu cô mới đủ sức ngẩng qua hướng chính diện, không nhận thấy hốc mắt có một cỗ ướt át trào ra.

Chàng trai trước mặt lúc bấy giờ cũng sững sờ chẳng kém. Anh không tài nào ngờ được bản thân lại tức giận tới độ mất kiểm soát, động thủ với Trình Khiết Nhi.

Mọi chuyện... hoàn toàn không phải là mơ.

Anh biết rồi. Rốt cuộc, anh cũng biết rồi.

Ngọn đèn neon quanh ngọn thông hoài luân phiên chớp nháy, Quý Hướng Không đứng ngược sáng, che hết phân nửa tầng sắc màu rực rỡ, bóng lưng cao lớn run lên bần bật, đau khổ mấp máy môi: "Trình Khiết Nhi... em thay đổi rồi. Tôi... thật không thể tượng tượng nổi." Trình Khiết Nhi của anh... cô đã biến thành xa lạ, thực sự xa lạ. Xa lạ đến mức, anh dường như không sao nhận ra nữa.

Đối lập biểu lộ thất thần ở anh, thiếu nữ hoa lê đái vũ kỳ thực là điềm đạm đến đau lòng. Giây ngắn ngủi, đáy mắt cô không hề đọng một chút bi ai nào. Khoé môi bị anh đánh bật máu đổ dịch lỏng tanh tưởi vào miệng, cô âm thầm nuốt xuống, kiên cường nhìn Quý Hướng Không, đáp khe khẽ: "Quý Hướng Không, tám tháng ở bên nhau... tám tháng chứa đựng cảm xúc thăng trầm cùng bao vui buồn hỗn loạn. Tôi hận anh sâu sắc ra sao, cũng không phủ nhận được anh đã từng dịu dàng che chở cho tôi.

Cảm ơn những lần dùng bờ vai rộng lớn để tôi làm điểm tựa. Cảm ơn cú đánh của anh giúp tôi nhận ra một điều: thời gian dù tươi đẹp đến mấy vẫn chỉ mong manh giống như chiếc lá mùa thu... chỉ một cái tát là chúng liền rơi rụng, nát tan tựa mây khói.

Từ nay về sau, anh không là ông chủ của tôi, tôi cũng chả còn là cô hầu gái hằng ngày phải cặm cụi dọn dẹp, chịu sự quản lý của anh. Nếu biết trước kết thúc như thế này, lẽ ra không nên có sự bắt đầu. Quá khứ xảy ra giữa hai ta... anh hãy quên đi... quên đi..."

Xin anh hãy quên đi hết những kỷ niệm... Có như thế, em mới cảm thấy nhẹ lòng. Tạm biệt... tạm biệt Quý Hướng Không. Hãy tìm kiếm người con gái anh yêu thật sự chứ đừng nhớ về em. Chứng kiến anh khổ sở xoay chuyển giữa hai người con gái, lồng ngực của em đau, đau lắm... đau đến tê tâm liệt phế... xin anh hãy hiểu cho em... lòng tự trọng của em... em không thể cho phép bất kỳ ai dẫm đạp. Tiếc cho tình yêu em âm thầm cất giấu... kiếp này không có cơ hội thốt nên lời.

Câu từ cô nói như sét đánh ngang tai.

Quý Hướng Không đứng chết lặng, đôi mắt mở lớn bi ai cùng cực. Hô hấp anh dồn dập, mỗi một lần hít thở đều như bị vạn tiễn xuyên tâm. Có tiếng bỡn cợt chê cười khắp bốn phương tám hướng trong đầu Quý Hướng Không, tiếng xì xầm, chế giễu đan xen nhau, thay phiên nghiền nát anh, nghiến ngấu tới nát bét, tàn bạo tra tấn anh bằng cơn đau chết đi sống lại.

Phải! Anh bị cắm sừng. Anh bị người mình yêu thương nhất cắm sừng. Quý Hướng Không là kẻ ngu xuẩn, một gã khờ khạo thất bại trong tình yêu của chính mình. Hóa ra, từ ngày đầu tiên cô đã dễ dàng qua mặt anh, dễ dàng lên kế hoạch lợi dụng anh nhằm bảo toàn danh dự cũng như sớm đoạt lấy bản hợp đồng cô nghìn lần căm phẫn. Ấy vậy mà Quý Hướng Không lại hết lòng cưng sủng, đối xử tốt với cô, để bây giờ khi chiếc hộp Pandora hé mở, cô nhẹ nhàng sa vào vòng tay người tình mới, còn anh, anh nghiễm nhiên trở thành gã hề mặc cho cô cười cợt xua đuổi, chỉ biết bất lực giương mắt dõi theo bóng dáng cô khuất xa, khuất xa dần.

Người con gái Quý Hướng Không khắc cốt ghi tâm... chấp niệm của cả cuộc đời anh, bắt đầu một phút đó trở đi, anh vĩnh viễn không cách nào tiếp tục ở bên cô ấy.

Chẳng phải vì anh không níu kéo, mà là Trình Khiết Nhi, cô dứt khoát vứt bỏ anh rồi.

Cô gái nhất quyết rời khỏi. Cô ấy nhất quyết vứt bỏ mối tình tươi đẹp cả hai đã từng có.

Nhích gót chân một cách khó khăn, Trình Khiết Nhi di chuyển rất chậm, rất chậm. Bất quá ngày hôm nay, không còn ai níu kéo, ngang ngược ghì lấy cánh tay cô nữa. Hồi trước, mỗi lần giận anh bướng bỉnh bỏ chạy, bất kể cô có chạy nhanh đến đâu, dù là vắt chân lên tận cổ, Quý Hướng Không chỉ cần sải chân vài bước là dễ dàng bắt được. Tiếp đến, anh sẽ dịu dàng ôm cô, véo yêu chóp mũi cô, dụ hoặc so sánh: "Một mét sáu lăm vĩnh viễn không thể thắng một mét tám.", khi đấy, cô sẽ chu môi thè lưỡi, đấu võ mồm với anh cho bỏ ghét mới thôi.
Nhưng mà lần này, anh không có đuổi theo. Anh đã thực sự buông tay. Anh thực sự muốn vứt bỏ tình cảm giữa hai người.

Như vậy thật tốt... thật tốt quá.

Đôi chân đều đặn tiếp xúc nền gạch trắng toát, từng đoạn ký ức đẹp đẽ không hẹn cứ liên tục ùa về tư duy. Cõi lòng Trình Khiết Nhi tan nát, cô lau sạch nước mắt, cất bước trên lối hành lang lạnh ngắt, trơ trọi.

Con đường tương lai gian truân sẽ phải nếm trải một mình. Vì thế, cô cần học cách cứng rắn, học cách mạnh mẽ. Dù rằng con tim loang lổ rỉ máu văng vẳng giai điệu sầu bi ngày xưa cũ. Dù rằng Trình Khiết Nhi tê tái phát hiện đấy là ca khúc tâm huyết thuở nao cô dồn hết cảm xúc trình bày.

Thì ra, tất cả đều không phải trùng hợp.

Là Thượng đế sắp đặt báo hiệu cho cô biết, kết cục mối duyên phận giữa anh và cô... ngày đoạn tuyệt.

Anh có còn thương em?

Em với anh liệu có còn chung ánh nhìn?

Thôi, em biết rồi mà

Rằng anh chẳng còn yêu?

Ấy vậy mà sao em vẫn thật cố chấp

Mặc cho điểm dừng chân của đôi ta ngay trước mắt

Tình yêu lúc bắt đầu thật chậm rãi

Vậy mà khi kết thúc lại thật vội vàng

Góc phố này đôi mình cho nhau những lời yêu

Giờ đây chỉ còn mình em với những giọt lệ sầu

Người yêu nhiều hơn là người đau khổ nhiều hơn

Như bài hát kia ngân lên

Em sẽ chẳng dám trao tình yêu này cho một ai khác

Anh thậm chí sẽ chẳng đau đớn đến như em đâu

Em sẽ chẳng còn đứng đó đợi anh nữa

Đây là kết thúc rồi, tạm biệt anh

Ngoài kia gió rét rít từng cơn

Tiết trời khiến cánh mũi em đỏ ửng

Em khẽ ngân lên những khúc ca sầu bi

Bởi đó là những gì em làm tốt nhất

Tình yêu này đối với em

Đã khiến con tim này vụn vỡ quá nhiều

Giờ đến lúc em phải thành thật với bản thân

Rằng đây là điểm kết thúc

Em phải nói lời giã biệt với anh

Và mặc anh ở lại nơi ấy đi thôi

Tình yêu của em, tạm biệt anh

Anh à, tạm biệt

Làm ơn, đừng quay về bên em nữa

Bởi vì em lo sợ

Rằng trái tim này sẽ đau đớn tựa những ngày ấy

Em vẫn sẽ luôn yêu anh

Sẽ mãi nghĩ đến bóng hình anh

Nếu có tình cờ gặp em trên con phố

Liệu anh sẽ đi qua em như ta chưa hề quen biết?

Em sẽ vờ như em đã quên anh thật rồi

Thứ tình yêu này đã thực sự chấm hết

Em sẽ chẳng đem lòng yêu một ai nữa, tạm biệt.

Căn hộ tràn ngập sắc đỏ và xanh lục của Giáng Sinh chìm trong tan tác, người đàn ông anh tuấn như khắc từ băng, không rõ qua bao nhiêu thì thời vẫn duy trì tư thế cứng đơ người. Ánh mắt thấp thoáng mây mù kéo sượt vách tường kề cận: mũ ông già Noel, chú tuần lộc hồng nhạt mấy ngày trước anh cùng cô treo, vẹn nguyên còn đó. Nhưng Tiểu Trư ngốc của anh giờ đây đã đi rồi.

Bất giác đưa tay vào túi quần, rút ra chiếc hộp nhỏ bọc nhung đỏ thẫm, Quý Hướng Không luyến lưu bật nắp, miết ngón tay lên món đồ bấy lâu anh cẩn thận nâng niu.

Dưới ngọn đèn chùm huyễn hoặc, nhẫn kim cương mài giũa tinh xảo phô bày vẻ quý phái sang trọng. Nhuyễn nhu, mềm mại, rất thích hợp đeo lên ngón áp út của một người. Chỉ là... người đó bây giờ không còn cần nó nữa. Vết thương vực dậy cơn đau thấu xương tủy, giày vò vật thể nằm bên ngực trái, anh gắt gao siết nắm tay, tận sức chống chọi. Linh hồn tan vỡ rồi, duy mỗi bàn chân tiến tới khung cửa sổ là biểu hiện chứng tỏ anh còn ý thức.

Một động tác mở tung cánh cửa kính, Quý Hướng Không dồn hết sức, ném vật trang sức xuống đài phun nước dưới khuôn viên tòa nhà. Nhẫn kim cương giống hệt ngôi sao băng lẻ loi, tô vẽ giữa thinh không vệt sáng cong dài, cho đến khi chấm nét một đốm sáng nhỏ, dần mất hút tận cuối tầm nhìn.

Thời khắc món đồ quý giá chạm nền tuyết, có dáng dấp thiếu nữ cô độc khẽ lướt qua.

Sau đó, căn phòng bề thế truyền đến chuỗi âm đổ nát.

Sau đó, không gian ấm áp đằng sau cửa sổ sát đất bóng tối bao trùm.

Sau đó, suy nghĩ hoàn toàn tuếch rỗng, anh mất đi xúc cảm nhìn thấy giới hạn tình yêu.

Nhưng nếu Quý Hướng Không biết thời điểm này người con gái anh yêu đang phải đơn độc chống chọi với nguy hiểm, anh hẳn đã không tiếp tục giam mình trong góc tối, trút giận lên đồ vật vô giác vô tri.

Chỉ là tới phút chót anh vẫn không hề hay người ấy đã lựa chọn quay ngược ra phố thay vì trở về nhà. Vậy nên suốt nhiều năm sau, mỗi lần nghe nhắc tới cảnh tượng khốc liệt đêm hôm đó, Quý Hướng Không luôn không thể bỏ qua cho mình, mãi mãi không thể tha thứ sự ích kỷ của bản thân.

***

Thành phố S đêm Hai mươi lăm tháng Mười hai hoa lệ, náo nhiệt, các cửa hiệu dọc hai bên đường đèn lung linh chiếu sáng, công viên giải trí rợp bóng người, tiếng reo hò nô nức thổi hồn một góc thủ đô dịp Giáng Sinh sầm uất hối hả. Nào đâu ngại khí lạnh khắc nghiệt, cư dân đổ xô ra bên ngoài tận hưởng khí trời trong lành ngày cuối năm.

Trên vỉa hè tấp nập kẻ qua lại, chả ai rỗi rãi để mắt tới cô gái thân thể hoang phế, mang theo quả tim vạn mũi dao đâm thủng, trầm lặng gõ bước.

Chuông tháp đồng hồ điểm đến mười hai giờ, âm thanh tấp nập, rộn rã mỗi lúc một thêm sôi nổi. Trình Khiết Nhi không thích chỗ đông người, bởi vậy, cô tự tìm cho bản thân một chốn bình yên, đơn giản là muốn gột rửa chuỗi ngày xao động, tự trấn an tâm hồn thương tổn.

Rồi bởi cảm xúc trì trệ hay do cơ thể quá mỏi mòn, độ tập trung của cô nhất thời sụt giảm xuống mức âm, không chút ngờ vực xung quanh mình bấy giờ nối tiếp trùng trùng dãy nhà cũ kỹ, ngõ phố cô vừa rẽ vào cũng leo lét ánh đèn, bủa giăng một màu lạ lẫm, hoang vắng. Mà đằng sau lưng Trình Khiết Nhi, một cái bóng đen ngòm đang mon men tiến lại gần.

Mãi đến khi giọng nói lè nhè thều thào vang lên, thần trí cô mới bàng hoàng trở về thực tại.

"Mỹ nhân, sao lang thang ở chỗ vắng vẻ thế này? Em thất tình à, đi với anh nhé, hôm nay, chúng ta sẽ trải qua một đêm thật tuyệt."

Đề nghị sỗ sàng khiến Trình Khiết Nhi giật mình, hốt hoảng quay lại đằng sau.

Bên mép lề đường phủ đầy tuyết cách cô chưa đầy mười bước chân, xuất hiện gã đàn ông gầy gộc áo quần luộm thuộm, dáng đi loạng choạng xiêu vẹo, vừa ngó sơ đã biết là kẻ nát rượu. Lông mày hắn nom thực gian tà và dữ tợn, con ngươi đục ngầu thiếu đứng đắn liếc ngang phần ngực đầy đặn dưới lớp áo trắng của cô.

Trình Khiết Nhi phát giác hành vi lộ liễu, hoảng sợ vòng hai tay che ngực. Cô thụt lùi theo phản xạ, sảng sốt lắp bắp: "Ông... ông là ai? Định làm gì?"

Tên háo sắc say xỉn lăm lăm chặn bước con mồi, tấm lưng gầy trơ xương của kẻ nghiện hút hệt bóng ma vất vưởng vồ lấy cô.

"He he." Hắn cười lưu manh, "Em gái, ngoan đừng sợ! Anh sẽ nhẹ nhàng thôi, không đau đâu!" Dứt lời, hắn tức tốc dồn Trình Khiết Nhi sang bờ tường ẩm mốc. Không còn đường thối lui, cô kinh hoàng ngước mặt, chằm chặp vào quầng bóng to đùng dí sát mình, hét lên thất thanh: "Có ai không? Cứu tôi với!"

"Tên khốn! Mau buông ra!"

Chẳng tồn tại bất kỳ tín hiệu cứu giúp nào ngoại trừ giọng của Trình Khiết Nhi vọng lại phía cuối ngõ. Đã thế, phản ứng kháng cự vừa nãy còn đóng vai trò chất xúc tác, đẩy nhục dục tên sắc lang tăng cao. Sự thèm khát bẩn thỉu đốc thúc hắn hăng máu sán tới, dùng sức ép cả người cô lên bức tường xập xệ rêu phong.

Tình hình nguy cấp, Trình Khiết Nhi mặc kệ cánh tay bị gã ác nhân bẻ ngược đau như xương gãy rời vẫn kịch liệt giãy giụa.

Trong khi vùng vẫy, cô nhanh trí gập gối đá trúng vào hạ bộ của hắn.

"A... Con tiện nhân, dám đá ông mày à! Cho mày chết!" Tên nghiện hút trúng phải đòn liền hoá dại, hắn giơ tay, dồn hết sức tát một cái thật mạnh vào má cô cảnh cáo.

"Chát..."

Trình Khiết Nhi bị gã đàn ông giày vò, đau đến nước mắt rơi ra. Mà tên vô lại dường như chưa thỏa dạ, hắn túm mớ tóc hạt dẻ rối bù, gồng tay, liên hoàn đập mạnh đầu cô vào tường xi măng phía sau.

Cơn nhức nhối thực sự quá sức chịu đựng, động tác cào cấu, quẫy đạp của cô cũng yếu ớt dần. Những nụ hôn bẩn thỉu thừa dịp càn quấy, lan khắp da thịt non nớt. Suýt soát giây đấy, Trình Khiết Nhi tưởng như mình sắp không xong rồi, hình ảnh trong tâm trí hỗn loạn quay cuồng, cô cảm nhận hơi thở ngày càng ứ nghẹn, đỉnh đầu đau cơ hồ sắp nổ tung.

Trong cơn mưa tuyết dày đặc rơi trên phố vắng, có một hạt tuyết trắng xoá lướt qua võng mạc, cô bỗng dưng nhìn thấy một bóng người đang hớt hải chạy về phía mình. Anh chạy trong lo sợ, ánh mắt thân thương, cánh tay quen thuộc vươn ra muốn chạm vào cô. Trình Khiết Nhi cũng nỗ lực đưa tay nắm lấy tay anh, nhưng cô không tài nào với tới. Chờ đến một giây khi hạt tuyết kia chậm rãi đáp xuống lòng đường, nhân ảnh người đàn ông cô yêu, bất ngờ tan vỡ.

Chỉ còn hiện thực tàn khốc bao trùm lấy cô.

Anh không đến. Anh thật sự không hề đến.

Hướng Không... Hướng Không, anh đang ở đâu?

Có biết em sắp không thể gắng gượng nổi?

Nước mắt tuyệt vọng tuôn trào. Trình Khiết Nhi... còn nhớ không? Là chính cô lựa chọn ra đi. Quên rồi sao? Chính cô là người lựa chọn rời bỏ anh? Vậy thì giây phút này, cô lấy lý do gì đòi hỏi anh cứu cô? Cô lấy tư cách gì đòi hỏi anh bảo vệ cô? Thượng đế đã an bài cho cô một hình phạt xứng đáng, thế nên, cô phải vui vẻ chấp nhận. Cô phải chấp nhận không oán trách vãn than: chấp nhận gã cầm thú đói khát phụ nữ kia nâng phần đùi cô vắt ngang hông hắn, chấp nhận hắn thô lỗ giơ tay xé vụn gấu váy trắng, chấp nhận tiếng vải vóc xé rách truyền vào màng nhĩ. Dẫu rằng đối với Trình Khiết Nhi, điều này thực sự tàn nhẫn trăm vạn lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top