Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 106

Gã đàn ông lưu manh một tay khống chế Trình Khiết Nhi, tay còn lại bỉ ổi trượt xuống phần đùi trắng nõn vuốt ve vài cái, sau đó thuận tiện xé toạt vải vóc che dậy cơ thể mảnh mai. Thanh âm vụn nát từng bước xuyên vào màng nhĩ, mớ hình ảnh hỗn loạn, rời rạc vài tiếng đồng hồ trước tựa dòng nước tràn về tâm trí, cô thấy Trình Khiết Nhi của một giây cào xé đứng đối diện vách ngăn nhuốm đậm mùi vị hoan ái. Cô thấy người phụ nữ trần trụi ép khuôn ngực căng tròn tới thân thể người đàn ông cô yêu. Cô thấy chính mình nhu nhược bỏ chạy trong làn tuyết mịt mù. Cô càng thấy rõ trái tim nơi ngực trái đang dần vỡ nát từng mẩu khi bàn tay thân thuộc kia giơ lên, để lại trên gò má run rẩy một cái tát đoạn tuyệt ân tình.

Hóa ra, cuộc đời quyết tàn nhẫn với cô đến tột cùng. Vận mệnh sắp đặt cho người cô yêu thương nhất đành đoạn lừa gạt tình cảm của cô. Tiếp tới, lại sắp đặt cho bạn gái cũ anh năm lần bảy lượt tìm kiếm cô gây chuyện. Ngay cả lúc Trình Khiết Nhi chọn một khoảng không yên lặng hòng an ủi tâm hồn, cũng có ke xông vào phá hoại.

Rốt cuộc bọn họ xem cô là cái gì? Là mồi nhắm? Là hàng hoá đổi chác? Hay một thứ đồ chơi? Suy nghĩ nảy nở trong thần trí cô chóng vánh toàn bộ đều biến đổi: ngọn lửa phẫn nộ tôi luyện ý niệm đầu hàng nhóm nhem một giây trước thành ủy khuất và nỗi thống hận. Vận mệnh phũ phàng vùi dập cô như vậy thì hà cớ chi Trình Khiết Nhi phải gửi gắm kiếp sống lẫn phụ thuộc sinh tồn vào kẻ đã gây cho cô bao tổn thương, hà cớ chi cô phải yếu đuối, cam chịu, hà cớ chi cô phải chấp nhận quỳ gối đầu hàng số phận hiu hẩm! Mặc kệ là tạo hóa hay bọn họ, tất cả đều không xứng! Tất cả không đủ tư cách khiến cô trở nên tàn tạ, lụy bi. Trình Khiết Nhi là con người, cô hoàn toàn có quyền hạnh phúc, quyền được tự do. Tình yêu tan vỡ, nhưng cô vẫn còn gia đình, còn bạn bè, còn người hâm mộ ở phía sau không ngừng khích lệ, động viên. Bởi vậy, cô không thể bỏ mặc sự nghiệp và nửa quãng đời sau hủy hoại trong tay gã đàn ông bẩn thỉu trước mặt. Trình Khiết Nhi sẽ không để tấn thảm kịch dày vò, áp bức thân xác. Cô phải tiếp tục đi hết chặng đường phía trước. Cô tuyệt đối không buông xuôi. Tuyệt đối không bỏ cuộc bởi bất cứ lý do gì.

Trôi về hiện thực có tên sắc lang thô bạo ghì chặt vòng eo, hôn hít vùng cổ trắng ngần của mình, một giây ấy, đầu óc cô nhanh chóng vực tỉnh khỏi cơn mụ mị, sóng mắt sắc bén lướt một vòng quanh con phố vắng, sáng suốt phân tích từng khả năng một mà tìm hướng tự giải cứu.

Chả rõ bị lạc vào chốn quái quỷ nào, không khí xung quanh ngoại trừ sự trầm lặng cố hữu, ngay cả bóng người cũng chẳng thấy. Tuy nhiên, đúng thời khắc tư duy rơi vào ngõ cụt, tầm ngắm của Trình Khiết Nhi đã kịp dừng trên gộc cây cỡ chừng bắp tay phụ nữ, nằm lăn lóc bên vệ đường.

Tên nghiện ngập gấp rút thực hiện hành vi đồi bại của mình. Vừa vội vàng cởi thắt lưng, lột bỏ y phục, cộng thêm bận vướng víu khống chế miếng thịt ngon, động tác thực sự không khỏi gặp chút khốn khó. Hắn bực dọc với đai khoá giở chứng mở mãi không xong, mất kiên nhẫn, hé miệng chửi thề một tiếng. Cùng lúc đấy, Trình Khiết Nhi cố nén cơn đau dữ dội do vết thương phần gáy phát tác, giữ trí óc thật tỉnh táo, cô tinh tế thu gom biểu tình gã đàn ông, cặp đồng tử ngân hà lướt sang nền tuyết trắng xoá rồi mau lẹ dịch qua vị trí người gã. Khao khát thoát khỏi tựa ngọn lửa bùng cháy, tiếp thêm sức mạnh cho cô gái hoa đào. Thừa dịp tên biến thái luộm thuộm kéo chiếc quần bò đang mặc xuống ngang gối, đôi mắt ngấn nước nhắm chặt, cô gắt gao siết nắm tay, vắt cạn sức lực tận thời cha sinh mẹ đẻ, dồn hết thảy uất hận, đau khổ, nén gọn chúng trong một quả đấm, tốc độ tia chớp, nhắm thẳng gương mặt kẻ gian mà trút hạ.

"Bốp!"

Cú đánh mạnh mẽ bất thình lình, chuẩn xác đáp xuống sống mũi gã dâm đãng. Dường như quá bất ngờ, hắn khinh hoảng hét thất thanh, mất thăng bằng, lảo đảo thụt lùi vài bước, cảm thấy lỗ mũi nhồn nhột, đổ xối xả dòng chất lỏng tanh tưởi.

Cơ thể Trình Khiết Nhi mất đi kìm kẹp, đôi chân nhỏ lập tức chạy đến phương ngược lại. Cô khom lưng, gồng mình kéo cho được khúc cây khô bị vùi lấp dưới lớp tuyết trắng mới thôi. May mắn độ phủ không sâu, bàn tay mềm mại tích tắc bèn thuận lợi cầm chắc thứ vũ khí cứu tinh.

Tên cướp sắc vì ăn trọn một đòn của con mồi mà trở nên lồng lộn hung hãn. Điên tiết vô hạn, ý định cưỡng bức của hắn dĩ nhiên đâu dễ thổi phụt. Ngọn đèn yếu ớt lan toả bủa vây khung cảnh căng như dây đàn, mưa tuyết mù mịt phản chiếu hình ảnh gã đàn ông gầy còm trợn mắt căm phẫn, quần dài treo ngang đầu gối, hắn dữ tợn hăng máu nhào lên.

Gã đàn ông có lòng tin bản thân sẽ nhanh chóng tóm gọn con mồi béo bở, bởi lẽ hắn vô lực đoán ra hành động kế tiếp của cô gái yếu ớt trong làn tuyết trắng. Hắn mãi mãi không hiểu được khi con người bị dồn ép đến đường cùng, rơi vào đáy tuyệt vọng, đau thương âm ỉ hòa trộn uất ức, dâng tràn ở một khắc, sức mạnh thể xác lẫn tâm hồn liệu là nhân đôi bao nhiêu lần.

Phải đợi khi tên biến thái thoát thấy dáng dấp mỏng manh giơ cao gộc gỗ phủ đầy băng trắng từ xa dần thu hẹp khoảng cách với mình, khí thế hừng hựt hắn cung dưỡng mới triệt để giẫm bẹp. Mặc dù hùng hổ cố trấn tĩnh, cục diện sắp tới đối với hắn cũng không mấy tốt đẹp. Thời điểm tên cầm thú bổ nhào xông tới, khúc gỗ bám tuyết cứng như thép lòng bàn tay tái lạnh siết chặt liền dứt khoát vạch đôi thinh không, từ trên cao đột ngột ùn tới, thân thủ nhanh nhẹn tỏa ra một đợt hàn khí đậm nồng. Tên biến thái lập tức phát hoảng, nương tựa phản xạ đưa tay che kín gáy, nghiêng người tránh né. Tiếc thay cho hắn, mọi thứ không hề có dấu hiệu ngưng lại, hoặc chí ít, nó rồi sẽ ngưng.

Dưới ánh sáng huyễn hoặc, cô gái váy áo tả tơi cơ hồ con thú hoang bị người ta truy đuổi, đứng giữa ranh giới của sự sống và sự hủy diệt, đằng trước vực đá lởm chởm sâu hút, sau lưng là một đàn sư tử đuổi sát chân, nếu không chiến đấu quật cường, cô khẳng định sẽ bị kẻ thù vồ lấy giết thịt. Thế giới phức tạp bản chất vốn dĩ muôn phần phũ phàng, muốn tiếp tục tồn tại, cô chỉ có một con đường duy nhất: lãnh đạm, nhẫn tâm, giương nanh vuốt hẳn tự vệ.

Trận gió đông thét gào thổi tung đám tuyết trên mặt đất, gộc gỗ nâu bạc liên tục giơ lên rồi ập xuống, tạc vẽ giữa lớp khói bụi luồng dư quang sáng rực. Bóng người quần áo xộc xệch đứng vững vật vã lom khom chống đỡ, cuối cùng là mất đà ngã nhào ra đất. Cú đánh vẫn tấn công cánh tay và hai chân hắn không ngừng nghỉ.

Ngõ vắng có tiếng gió rít lạnh lẽo, có tiếng gậy gỗ đập lên lưng kẻ dâm tặc, thỉnh thoảng có tiếng rên la khàn đục từ người bị đánh, còn có tiếng lòng của Trình Khiết Nhi, thanh âm chua xót yếu ớt vang vọng đầy tê tái. Nỗi niềm cô không thể nói trước mặt người đàn ông cô yêu lặng lẽ giải bày theo từng cú đánh. Cô nghe thấy từng giọt nước nặng trĩu rơi xuống... ôm ấp đáy tim rỉ máu đau thương.

***

Con phố thuộc khu vực thưa dân chờ giải toả bao trùm tầng tịch mịch đáng sợ. Điểm nóng thường xuyên xảy ra các vụ ẩu đả, cưỡng hiếp và các hoạt động mại dâm, hầu như chẳng ai dại dột bén mảng. Điều bất ngờ là một giờ sáng thuộc về đêm đông buốt giá, có một vị khách sang trọng hạ cố ghé thăm.

Chốn u ám ngoại trừ lòng đường nhỏ hẹp và những bức tường gạch cũ kỹ, duy nhất gã nam nhân gầy gò ngoài ba mươi, áo quần hôi hám, thiếu chỉnh tề nằm nhoài trên nền tuyết, hắn hơi cựa quậy muốn đứng dậy, chỗ da thịt không có vải che đầy rẫy dấu lằng tím ngang dọc.

Người đàn ông sỡ hữu mái tóc bạch kim Bắc Âu, mặc bộ suit trắng chậm rãi gõ bước, xoáy mắt dài hẹp tỉ mẩn đánh giá gộc gỗ gãy vụn rơi bên cạnh. Ánh nhìn lạnh lẽo kéo sượt tia khó đoán, nhưng chớp nhoáng vài giây, ngón cái chai thô đã ngoắt tay thu hút sự chú ý của hai thuộc hạ đi sau. Khóe môi ưu nhã chuyển động, giọng nói bình thản không rét mà run, trong mệnh lệnh lộ rõ khí chất ngang tàng: "Đưa tên này đi. Mặt trời mọc, hắn sẽ không bao giờ biết đến mùi vị ân ái với phụ nữ."

***

Trình Khiết Nhi rã rời nhấc gót chân lần theo con đường nhựa quen thuộc dẫn đến vùng ngoại ô yên tĩnh. Đây là nơi duy nhất cô có thể trở về vào lúc này. Sâu tận tâm trí cô, hai từ 'chung cư' đã trở nên lạnh lẽo, xa lạ, nhắm mắt rồi mở mắt ra, mọi chuyện giống như xảy tới từ kiếp trước. Cô không muốn quay lại căn phòng rộng lớn chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm nồng ấm của hai người. Nặng lòng suy nghĩ chính là tự làm khổ bản thân, thế gian chẳng có gì vĩnh cửu, chưa thể gạt bỏ, cũng bởi vì thời gian chưa đủ xoa dịu nỗi đau mà thôi.

Cô dừng cước bộ trước một ngôi nhà nhỏ, nước sơn đã không còn mới, đằng trước sân, vườn hoa dại cô trồng hồi đầu hạ nay đã xơ xác lụi tàn, nép bên nền gạch lót kín mít lớp băng dày ảm đạm.

Mất vài phút thả tâm tư bồng bềnh cùng hồi tưởng, sau đó cô vươn bàn tay yếu ớt, gõ nhè nhẹ lên ván gỗ vô giác vô tri. Tiếng gõ cửa rất khẽ, kể cả như thế, chưa đầy nửa phút, đã có người từ trong nhà đi ra.

Ngoài trời gió thổi lạnh tái tê.

Một khắc cửa chính chầm chậm hé mở, nhìn thấy đứa con gái bé bỏng váy áo rách tươm, mặt mũi nhem nhuốc dày đặc vết trầy rớm máu run rẩy nép bên cánh cửa, mẹ Trình dường như chết đứng trong chốc lát. Bà hốt hoảng đưa tay chạm lên mái tóc rối bù của cô, chất lỏng đỏ thẫm dính bếch ở lòng bàn tay làm Trình Khả Tịnh không khỏi kinh hãi.

"Khiết Nhi... con... con làm sao lại ra nông nỗi này?" Người phụ nữ trung niên thản thốt lay lay bả vai nhỏ rét cóng, ngữ điệu run run lắp bắp mãi không thốt nên lời, "Ai... ai đánh con thành bộ dạng như vậy? Khiết Nhi... nói mẹ nghe. Con nói cái gì đi, đừng làm mẹ sợ!"

"Mẹ ơi..." Tiếng khóc nức nở vỡ oà thay thế đáp án, cô gái nhỏ run run ôm lấy người mẹ thân yêu của mình. Nước mắt bà cũng giọt nối giọt tuôn rơi, bàn tay ấm áp đặt trên tấm lưng mảnh khảnh vuốt chầm chậm, giống như thuở nhỏ, mỗi lần con gái bị người ta mắng chửi là đồ không cha, bà đều bảo bọc, dỗ dành cô tương tự.

Tình yêu cao cả cùng vòng tay bảo vệ của người mẹ khơi dậy nỗi ấm ức không nói nên lời, đau đớn mất kiểm soát, tuôn trào tựa cơn đại hồng thủy, Trình Khiết Nhi tủi thân khóc rấm rức. Cô cứ như vậy oà lên khóc, mặc cho dòng nước mặn đắng thanh tẩy hết những áp lực, khổ sở mà bản thân giấu kín bấy lâu.

Gió đông không ngừng gầm rú trên mái hiên, người phụ nữ luống tuổi nhanh chóng dìu con gái vào nhà.

***

Căn hộ trống trải nhập tràn nỗi cô quạnh, ngọn đèn treo giữa trần toả ánh sáng nhàn nhạt xuống một góc phòng ngủ. Nội thất bên trong bài trí khá tiện nghi và tối giản, chiếc giường nhỏ đặt cạnh lối đi, góc phải ghế sofa là kệ sách kê gần cửa sổ sát đất. Phía ngoài lớp cửa kính, cây anh đào rụng lá kiên định đứng dưới cơn mưa tuyết.

Mẹ Trình buồn bã đặt bát cháo đậu đỏ lên tủ đầu giường, tầm chú ý lo lắng rải trên khuôn mặt Trình Khiết Nhi hốc hác không chút biểu cảm. Từ lúc về nhà, con gái bà liền rơi vào trạng thái u uất trầm lặng, thủy chung co người ngồi im trên giường. Dù bà nỗ lực khơi gợi ra sao, cũng không cách nào xoa dịu tâm can rối loạn trong cô bé.

Có điều, Trình Khiết Nhi là đứa trẻ do bà sinh ra, do bà một tay nuôi nấng nên người, cô đang vui hay đang buồn, đang trăn trở hay muộn phiền chuyện gì, bà đương nhiên chỉ cần lướt qua đã biết. Người phụ nữ yêu thương dùng ngón tay gỡ mớ tóc rối màu hạt dẻ, chất giọng nhỏ nhẹ dò hỏi có đến mấy phần chắc nịch: "Con... cãi nhau với thằng Hướng Không đúng không? Thằng bé đó bắt nạt con hả?"

Cái tên 'Hướng Không' phát ra từ miệng người mẹ làm cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lên, cô ngoảnh mặt, đồng tử trong veo phủ một lớp sương rất mỏng, phút chốc, đem ngờ vực phủ định toàn bộ.

"Không liên quan đến anh ấy. Không phải..." Giọng cô nhỏ dần, nhỏ dần, "...mọi chuyện là do con. Tất cả là lỗi tại con."

Trình Khiết Nhi không giỏi nói dối, vẻ mặt gượng gạo, tái nhợt hiện diện lúc này nhiễm nhiên phản bội lại cô. Nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần trốn mẹ ăn kẹo bị bắt gặp, cô đều dùng biểu cảm tương tự để trả lời câu hỏi của bà. Hồi đó, sau khi nghe xong, Trình Khả Tịnh luôn tinh ý liếc nhìn xuống bàn tay bé xíu giấu sau vạt váy, bà liền thấy có một viên kẹo bọc giấy vị bạc hà giấu bên trong.

"Con gái ngốc!" Người phụ nữ bất lực vươn tay ôm lấy đứa con duy nhất của mình, "Sao con lại ngốc nghếch như vậy? Yêu thích một người đến đau lòng. Con tưởng những lời nói không chút chân thật của con sẽ lừa được mẹ sao?"

Trình Khả Tịnh xoa xoa mười ngón tay trắng bệt nơi con gái, lòng bà nửa giận nửa xót xa, nghẹn ngào giãi tỏ: "Lần đầu tiên chứng kiến biểu hiện thân mật con và cậu nhóc kia dành cho đối phương, mẹ đã biết, hai đứa đang đóng kịch lừa mẹ."

Thông tin chấn động của mẹ Trình tựa đợt sóng biển mãnh liệt ập tới, cô gái trong vòng tay bà ngỡ ngàng nâng người dậy, đôi mắt không đáy ngạc nhiên ngập tràn không sao tả xiết: "Mẹ... mẹ làm thế nào lại biết được?"

Người phụ nữ phúc hậu dịu dàng vuốt lên mái dài của Trình Khiết Nhi, bà giữ nguyên vẻ điềm đạm, kể lại một câu chuyện đã trôi qua từ lâu rồi: "Con không thể qua mặt bậc trưởng bối này được đâu. Ngày trước, mẹ rất dễ dàng phát hiện, con thực sự không có hẹn hò với người ta. Có điều sở dĩ mẹ không vạch trần là bởi vì một khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt trao gửi cho thằng bé kia của con. Ánh mắt kia gián tiếp nói rằng, tâm khảm con, vị trí dành cho cậu ta không hề đơn giản là một xó xỉn bố thí cho tên hàng xóm lạnh lùng khó chịu. Mặc dù thái độ con đối với cậu ta bên ngoài chỉ thấy sự khắc khẩu, chán ghét, thậm chí còn hận không thể đánh nhau mẻ trán sức đầu, nhưng mẹ thừa sức nhìn ra ẩn sâu từng trận cãi nhau quyết liệt và từng cái liếc háy ăn tươi nuốt sống là một tình yêu thuần khiết đang dần dà nảy sinh. Giống như nụ anh đào đầu xuân, búp hoa cần nước để chớm nở, thế mà con lại ương bướng bứng nó tới vùng sa mạc cằn khô. Mẹ hiểu, bởi vì khi đấy con chưa nhận ra mình yêu tên tiểu tử kia đến nhường nào. Cũng là vì phản ứng trong chuyện tình cảm của con chậm chạp, tự cho rằng bản thân không thể phát sinh mối quan hệ yêu đương với đối thủ, cho nên con đơn phương độc mã muốn dập tắt loại tình yêu ấy.

Ôi con gái ngốc! Con chưa thấu được, bất cứ sự rung động nào trên thế gian này đều là một mối nhân duyên. Con và cậu nhóc họ Quý gặp nhau cũng bởi số mệnh do thượng đế sắp đặt. Đường đời mấy ai có diễm phúc tìm thấy người mình yêu thương thật lòng. Ngày đó, qua thái độ ân cần chăm sóc, cả những lần thằng nhóc đó hữu ý trêu đùa khiến con đỏ mặt tía tai, mẹ chắc chắn, cậu ta thật sự yêu con. Bất quá, dù con người làm chủ được tương lai, vẫn tồn tại những định mệnh bất khả đổi thay.

Gặp gỡ chính là cái duyên, mà muốn cùng đi đến cuối cuộc đời thì phải tồn tại một thứ gọi là phận. Mẹ không biết kiếp trước hai con có nợ nhau hay không, tiếc thay, trong tình yêu rất khó tránh khỏi thử thách. Mẹ chưa từng cổ vũ con theo đuổi thứ hạnh phúc ngắn ngủi nhạt nhoà, mẹ chỉ hy vọng con gái mẹ có thể sống một đời vui vẻ, bình an. Nếu có một ngày con cảm thấy cơn bão tố ngoài kia quá dữ dội, đừng âm thầm cố sức chống chọi, hãy quay về với mẹ. Dẫu cho có là lúc nào, cũng có một vòng tay dang rộng chờ đón con. Dù cả thế giới quay lưng với con, vẫn còn mẹ vĩnh viễn ở đây, nâng niu, che chở cho con. Vậy nên, đừng bao giờ tự trừng phạt bản thân mình, bởi vì khi con đau một... thì mẹ chính là người đau mười."

"Mẹ... con và anh ấy... đã chẳng còn cách nào... thay đổi. Kết thúc rồi... mọi thứ đã chấm dứt..."

Âm giọng nghẹn ứ đứt quãng ở cổ họng, Trình Khiết Nhi không đủ sức lực nói hết câu. Vùi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên bờ vai gầy của mẹ, cô muốn cầm búa đập nát dòng ký ức xót xa đêm Giáng Sinh định mệnh. Phút ngắn ngủi ấy, cô ước gì bản thân có phép màu, chỉ cần vươn tay một cái là có thể buông bỏ cả thế giới đáng sợ, chỉ cần ấn nút là có thể quay ngược thời gian, trở lại làm một cô bé tám tuổi nép vào lòng mẹ, không có muộn phiền, không suy tư, cũng không có chuỗi ngày rối rắm u sầu.

Nhưng mà, ước mơ mãi mãi chỉ là mơ ước, còn Trình Khiết Nhi phải chấp nhận đối diện sự thật. Vậy nên, cô tình nguyện tham lam một tí, yếu đuối ôm lấy bờ vai mẹ hết đêm nay, dùng nước mắt rửa trôi nỗi buồn. Bởi lẽ con người ta có thể khóc, là vì họ vẫn còn cảm nhận được cảm xúc của chính mình. Đến một lúc nào nước mắt không chảy xuống nữa, đó là khi linh hồn kiệt quệ rơi vào hố sâu trầm mặc, tâm thức chết lặng đóng băng, vô phương cứu chữa.

Đồng hồ chậm rãi điểm tới con số ba, người phụ nữ trung niên xót xa đỡ cô gái hoa anh đào nằm xuống giường, đồng thời là cẩn thận kê gối sau đầu giúp con gái. Ngoài trời tuyết ngừng rơi hẳn, trái ngược, cái lạnh đậm đặc của mùa đông mãi hoài bất chấp cào xé thịt da. Mẹ Trình lặng lẽ kéo chăn lên tận ngực Trình Khiết Nhi, cầm khăn tay, tỉ mỉ lau đi vệt nước ngưng đọng bên gò má nhợt nhạt. Đau đớn phát giác con gái bà từ hồi chuyển ra ở riêng đã gầy đi rất nhiều, người phụ nữ yêu thương vén mấy sợi tóc loà xoà trước trán cô bé, giọng nói quen thuộc thì thầm đưa cô chìm sâu giấc ngủ: "Mẹ không lo được cho con, cuộc đời này, đã để con chịu nhiều vất vả. Mẹ biết nước mắt chả thay đổi được điều gì, nhưng nếu nó khiến lòng dễ chịu hơn thì con cứ khóc. Tủi thân thì cứ ôm lấy mẹ mà khóc cho thoả thích, đừng mềm yếu tùy tiện khóc trước mặt đàn ông. Người đàn ông thực sự yêu con, sẽ không dễ dàng khiến con khóc. Người đã làm con khóc, tuyệt nhiên không bao giờ quan tâm tới nước mắt của con."

***

Ngôi biệt thự xa hoa ẩn hiện trong lớp khói sương mờ ảo, trời gần sáng, cửa sổ phòng ngủ tầng ba vẫn hiện lên một màu trắng xanh. Phía sau bức rèm tím nhạt là cỗ khí lạnh âm thầm khuếch tán, hai bóng người nung nấu tâm thế khẩn trương của kẻ lén lút làm việc xấu, căng thẳng tập trung đến khối màn hình sáng trưng.

Người đàn ông diện Âu phục tối màu ngồi trên ghế xoay ngón tay liên tục gõ lên bàn phím, con ngươi dài hẹp lướt qua nét thâm hiểm, tàn độc. Đứng cạnh anh ta là người phụ nữ sở hữu thân hình nóng bỏng, khoác hờ hững mảnh váy ngủ mỏng tanh. Cô ả tinh tế nhấc mi, cẩn trọng đánh giá thành quả suốt cả buổi tối hì hục.

Tầm vài chục giây, âm thanh nhấp chuột cùng chuỗi tiếng 'bíp bíp' tràn tới vành tai. Kế tiếp, ánh sáng đa sắc trên màn hình hiển thị sinh động.

Tựa hồ đợt pháo rộn rã nở quanh đỉnh đầu, mỹ nhân xinh đẹp bẻ cong khoé môi, độc địa nhấn nhá từng chữ: "Làm tốt lắm, Egbert! Thật không uổng công tôi kỳ vọng vào anh. Thì thời chủ chốt cuối cùng cũng đến. Đã tới lúc kẻ ngu ngốc đối đầu với tôi... phải nếm mùi đau khổ sống không bằng chết.

***

Buổi sớm mùa đông trải dài trên con phố đậm đà tháng năm, cây ngô đồng hai bên đường đã khô héo, mặt trời không quá chói chang, dặt dè thả ánh nắng xuống lớp tuyết lấp lánh tinh khôi, nhân tiện, thả chút hơi ấm xuống kẻ đến người đi giữa góc phố phồn thịnh hối hả. Trình Khiết Nhi tiêu diêu giẫm lên lớp băng trắng xoá. Quang cảnh buổi sớm bao lần rất đỗi quen thuộc với cô, mới hôm nao thơ ấu, lần đầu đặt chân tới đây, chớp mắt một cái liền trôi qua mười lăm năm. Quãng thời gian không quá ngắn, chẳng quá dài, chỉ là, vừa đủ để biến cô bé tám tuổi ngây ngô thành một cô gái trưởng thành đầy suy tư, tâm sự. Một cô gái nếm trải đủ tất thảy khó khăn sóng gió, nếm vị tình yêu ngọt ngào, đắng chát như thế nào. Vì lẽ đó, trong cô đã không còn bóng dáng vô ưu của một thiếu nữ mới lớn, chẳng còn nụ cười không biết trời cao đất dày một trưa hè rực rỡ, tan biến chuỗi ngày thu mát rượi tìm kiếm lý tưởng sống.

Thời gian quả nhiên là tảng đá mài đáng sợ, có thể mang con tim người thiếu nữ mềm yếu gọt giũa sắc nhọn. Trái tim đập bên ngực trái máu vẫn chảy, mạch vẫn run, nghiệt ngã thay, xung quanh vật thể đã đóng một lớp băng buốt giá. Cứng như đá, lạnh lẽo hơn tuyết mùa đông.

Vậy là, cô bèn yên tâm khóa chặt đoạn ký ức quạnh quẽ của quá khứ, cứng rắn bước đi.

In xuống mặt đất sải chân vững vàng, cô khẽ lướt qua tình yêu hé nở thuở ban đầu, chạm vào cảm xúc rung động từ kiếp trước. Thế mà mãi đến khắc cười nhạo giấc mộng một thời lưu luyến, mới nhận ra trên gò má lăn dài giọt nước mắt rầu rĩ.

Thiếu nữ đã trưởng thành rồi.

Dòng người nghiệt ngã tranh đua, thói đời xoay chuyển ấm lạnh lại y hệt trò đùa phù phiếm.

Giống như buổi sáng thức dậy, mây đen vội vàng ẩn nấp, người con gái hoa nhan nguyệt mạo lộ diện công chúng liền có thể dùng son phấn che lấp nét ảm đạm. Đèn màu sân khấu đủ lấp lánh khiến khán giả duy nhất chỉ thấy làn gió khởi sắc rạng ngời, tươi tắn. Rồi giống như biểu cảm lo ngại của quản lý Đỗ Duyệt Vân khi lớp hào nhoáng ngụy trang hộ Trình Khiết Nhi bị tước đi. Lời đề nghị ái ngại nếu em không khỏe thì cứ nghỉ ngơi một thời gian, rốt cuộc, đổi lấy khóe môi uốn cong nụ cười điềm tĩnh, nhu mì: "Không cần! Em vẫn ổn.".

Trình Khiết Nhi, cõi lòng đã tê liệt, chút cảm giác buốt xương tủy đơn thuần... đâu có làm sao.

***

Lại một ngày nữa trôi nhanh...

Trời chập tối, bóng đêm như mụ phù thủy chậm rãi dang cánh tay bao trùm cả thành phố S. Lối đi ở tầng trệt toà cao ốc JK Universe đèn sáng nhàn nhạt bao phủ thân ảnh nhỏ nhắn. Cô gái vừa tan tầm mang theo túi xách và lênh nghêng hành lý đi dọc bãi đỗ tìm kiếm xe chuyên dụng.

Bỗng quái dị, nền gạch trơn loáng đằng sau nhập nhoạng xuất hiện bóng người cao to. Lạnh lùng. bộ vét tông tối màu toát lên vẻ bí ẩn, ánh mắt nam giới sắc lẹm, thoả thích quan sát mục tiêu. Người này rõ ràng không đơn giản, giày da gõ xuống nền nhà rất khẽ, gần như không để lộ chút thanh âm nào. Sơ xuất duy nhất mỗi là, hắn chưa hề biết người con gái trước mặt đặc biệt sở hữu khả năng cảm âm tinh nhạy. Đúng vậy! Thú thật, trường hợp đó không quá khó để Trình Khiết Nhi phát hiện loạt tiếng động bất thường. Đôi mày thanh tú nhíu nhẹ, cô cố tình kéo dài bước chân. Tức thời, thứ âm thanh lạ cũng đồng loạt ngắt quãng.

Cỗ âm lãnh nặng trịch len lỏi báo hiệu nguy hiểm kề cận, giây tiếp theo, Trình Khiết Nhi khẩn trương quay lưng kiểm tra tính đúng đắn của trực giác.

Mà người đàn ông đứng cuối bãi đỗ, bấy giờ không mảy may tồn tại dấu hiệu nao núng nào. Trước khi bờ vai mảnh khảnh kịp xoay lại, hắn bình tĩnh nhếch viền môi mỏng, giọng nói trầm thấp cơ hồ tìm về từ cõi tử: "Tiểu thư, mời theo tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top