Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 110 (H+)

Bàn tay chai sần vẫn ghì chặt vòng eo thon nhỏ, Quý Hướng Không giống như phi nước đại, cự long nhấp thẳng đến hang động chật cứng, nhục bổng lớn mạnh cắm xuyên tận đáy hoa huyệt, xuân mật lũ lượt bắn ra mép cánh hoa, chảy xuống ướt sũng cặp đùi nõn nà. Trình Khiết Nhi liên tục đón nhận từng đợt đâm thút gấp rút, cả người run bần bật trong hồi khoái cảm. Cơ thể cô bứt rứt sắp nổ tung, âm thanh rên rẩm thoát qua cửa miệng réo rắt tựa tiếng dương cầm, da diết, trầm bổng, ngâm nga không dứt.

Rồi một luồng lạ lẫm khiến cho người ta ngây ngất đột ngột ập tới, cô ưỡn ngực, bụng dưới mất kiểm soát rơi vào trạng thái co thắt dữ dội. Cảnh vật trước mắt mịt mờ nay còn mờ mịt hơn, dường như bao phủ toàn bộ là màu trắng, mà dường như toàn bộ được bao phủ bằng màu đen. Đau đớn quấn chặt với tê dại hại Trình Khiết Nhi vô lực làm chủ cảm xúc và nghĩ suy, cô không cách nào thở nổi, nhịp tim trở nên rối loạn, khôn cùng khó nhọc. Khoé mi cong mềm bất giác tuôn rơi tràng lệ băng giá, cô òa khóc. Thì ra cuối cùng cô cũng òa lên khóc thành tiếng. Nằm dưới Quý Hướng Không mà nức nở òa khóc. Cô rốt cuộc đã thua rồi. Cô thua cái thân thể quyến luyến, dây dưa triền miên cùng anh. Thua cái thân thể đáng hận bắt cô phải hé môi không ngừng rên rỉ sau mỗi cú đẩy mạnh mẽ dồn dập.

Và giá... tất thảy chấm dứt sớm một chút, chắc có lẽ tâm hồn sẽ không còn quằn quại bi ai.

Cho đến khi nam nhân hướng dáng dấp cường tráng về phía Trình Khiết Nhi, lạnh lùng ôm lấy vùng eo mảnh khảnh, khiến máu từ lòng bàn tay bị thương day đỏ rực cả da thịt nàng thơ, cặp mắt lam xoáy hút kéo cô xích lại gần, Trình Khiết Nhi mới thấu, quái vật thực sự chưa thoả mãn với những gì cô chịu đựng, anh muốn bắt người con gái phản bội mình nếm mùi vị khổ sở, giằng xé hơn gấp trăm vạn lần thế này mới thỏa nguyện.

Dùng một giây thích thú nhìn xuống hạ bộ đang dính chặt của hai người, nơi bên dưới giao điểm giữa cự long và tiểu huyệt dầm dề mạch nước lấp lánh, giây kế tiếp, cả tấm lưng rộng lớn chóng vánh hạ thấp, nằm ngửa xuống nệm sofa, Quý Hướng Không bất ngờ đem cô gái đang ngơ ngác tựa con nai tơ thuận lợi đặt ngồi trên phần bụng săn chắc. Trình Khiết Nhi ngơ ngẩn dời tầm mắt về người đàn ông, cô chưa hiểu ý đồ anh nuôi dưỡng, càng chẳng thể trốn chạy hay chống cự, tứ chi run rẩy hốt hoảng khôn xiết. Đã vậy, chùm đèn pha lê tại quầy bar đối diện còn kém cỏi khuếch tỏa tầng sáng hắt hiu le lói, cô tất nhiên không chứng kiến khoé môi mỏng đương tà mị uốn cong cười nhạt. Mười ngón tay anh ấm nóng đặt bao trọn hông cô giây lát bỗng quyết đoán nắm chặt, Quý Hướng Không nhằm chiều thẳng đứng, nâng thắt lưng hút mạnh một cái, vật nam tính tức thì vạch lối, chui tọt vô đáy u cốc.

Bởi lẽ lực tác dụng quá mức thô bạo, nhục bổng to lớn tiến tới vây ráp, cứa sâu vết rách cũ, tả tơi xé nát nhụy hoa. Đau nhói nhanh chóng lan toả khắp thân dưới, buộc Trình Khiết Nhi phải cuộn chặt khớp ngón tay mà gào thét: "A!!!".

Người đàn ông biểu cảm thậm tệ khinh thường, giả vờ không nghe thấy thanh âm oán thương nọ, đỉnh nam căn xấc xược thâm nhập sát đáy hết mức có thể, quy đầu liên hoàn chinh phục tử cung chật hẹp, thao cô thốn nhói đến không đủ sức ngồi vững, bất đắc dĩ chống tay vịn vạt sơ mi của anh, quệt máu nhuộm thẫm tà áo đen huyền. Nước mắt và mồ hôi lã chã tạc vẽ bầu ngực ngạo nghễ tâng xốc lăn tròn theo nhịp giã, cơ thể Trình Khiết Nhi kịch liệt run rẩy, gương mặt suy kiệt hiện rõ sự chống chịu cực hạn.

Cô biết mình sắp ngất đi.

Có lẽ không còn trụ được lâu nữa.

"Cầu xin tôi." Giọng nói khản đặc không chút độ ấm vang dội ngay tại khoảnh khắc đấy, trong lúc phần mông rắn rỏi đều đặn luận động, tần suất day dưa ra vào gia tăng chứ không thuyên giảm, anh cường bá biểu lộ thái độ thách thức cô, nhưng bản chất ẩn sâu đích thị là một mệnh lệnh, Trình Khiết Nhi chỉ có đường ưng thuận, không có quyền từ chối. Cô chẳng phải đồ ngốc, dĩ nhiên sớm ngày thông tường cặn kẽ sự chuyện. Cô kiên cường cắn môi, nín thở cam chịu rát buốt gặm nhấm tim phổi, không hé ra dù là một âm thanh nho nhỏ, ý chí duy nhất tồn tại ở tư duy cô là cố gắng vượt qua khổ ải, chỉ cần mạnh mẽ kiên trì... kiên trì thêm chút xíu thôi, cô ắt hẳn sẽ được giải thoát.

Chỉ là Trình Khiết Nhi không biết, Quý Hướng Không đã thu trọn phản ứng ương ngạnh của cô, in giữ chúng nơi nghìn dây lưới màu trà thâm hiểm. Trơn tru đọc thấu dự tính của đối phương, cặp đồng tử hổ phách đẹp hút hồn bung nở vẻ thích thú. Nam nhân ngẫu hứng nung nấu ý tưởng mới, tự tiếu phi tiếu bãi trừ thông báo mà ngừng chuyển dịch. Đôi cánh tay cuồn cuộn nắm gọn chiếc eo con kiến thon thả, khẽ khàng nhấc cơ thể cô nhổm cao, để lộ gốc dương cụ chôn vùi nơi tao huyệt nhèm nhẹp ái dịch. Phút đầu tiên, anh thư thả điều khiển cự long duy trì tiết tấu chậm rãi, trêu vờn lướt phớt ngoài cửa bích, nhã nhặn cơ hồ gảy đàn. Đến phút sau, áp dụng thủ pháp chín nông một sâu, anh oai phong nhấc mông, kết hợp hai tay bạo lực nhấn toàn thân Trình Khiết Nhi ngồi xổm, cậy nhờ một cú đâm dứt khoát bèn đem gậy thịt mãnh liệt tấn công lút cán chạm cuống hoa tâm, hằn học cọ xát.

Đúng như anh dự đoán, lần chiếm đoạt dữ dội quả nhiên chơi cô tới điên loạn, cơ thể ngọc ngà không ngớt oằn oại giãy giụa. Đóa hoa phấn nộn đang thích nghi với sự rong đuổi dịu dàng phải tức tốc co giãn hết cỡ hẳn đón nhận côn thịt hùng vĩ tiến đánh. Cảm giác đối lập cực hãn cô không tài nào kham xuể, mấy lần đỉnh đầu khai phá tận cùng đáy động, thao từng mảnh tế bào của cô rã rời bởi vô số cú đâm tựa bão táp mưa sa. Lũy phòng vệ kiên cố nay bị anh chớp nhoáng lật đổ, Trình Khiết Nhi không chịu nổi, thân nhiệt tăng đột biến nhuộm sắc mặt đỏ hồng tràn đầy xuân tình, mắt cô hoa đi, bên tai chồng chất loạt tạp âm hỗn độn, hơi thở ngưng trệ, cô mở miệng mà hô hấp, tiếng nỉ non không còn rào cản liền nhạy cảm trôi vụt đến hư không tối tăm.

"A... ư... ưm..."

Quý Hướng Không đánh giá nhan sắc kiều diễm bị khổ sở tra tấn, thế như lũ lụt, kiêu hãnh đẩy vật giữa hai chân xâm lấn tử cung non nớt. Dò dẫm dọc lối đi, anh không quên xấu xa cọ sang trái ba lần, rồi cọ sang phải ba lần, trơn trượt đâm mất hút hoăm hoắm thủy cốc, dùng sự vĩ đại căng đầy thỏa thích cảm nhận hoa viên nhỏ hẹp co giãn. Đợi lúc nước mắt Trình Khiết Nhi vỡ tràn do dòng điện râm ran luồn lách rải lửa nóng thiêu đốt tầng tầng lớp lớp da dẻ nõn nà, cô đã sa vào tấm lưới nhục cảm, hoàn toàn bị anh chinh phục. Mạch máu nhằng nhịt khắp thân thể láng nuột than khóc, kêu gào chờ nổ tung, lối đi dưới hoa môi giãn ra và thít lại, ôm gọn vật nam tính. Sức lực tiêu tan, cả người cô mềm nhũng tựa như đống bọt biển, tuyệt nhiên, Quý Hướng Không chẳng hề mảy may dấu hiệu sẽ ngừng nghỉ. Anh mỗi lúc một càn rỡ, với tay ra trước, xoa bóp bộ ngực trắng ngần phảng phất hương anh đào, hai khối no múp tròn trịa nhấp nhô cùng tiết tấu ái ân rơi vào bàn tay gian trá, mau chóng biến đổi hình thù trễ lệch, méo mó, đỉnh hồng bị nắn véo, oai vệ cứng ngắc dựng đứng lên, người đàn ông say sưa khều ngón tay vần vò kiều nhũ, hạ bộ lực lưỡng thì rất biết thừa cơ hội đẩy cự long dính bếch xuân thủy chui tọt tâm động nhũng nước. Côn thịt thâm nhập cắn phá mị nhục, trong giây lát sung sướng càng trở nên phình trướng. Quý Hướng Không nín thở, chầm chậm rút ra một đoạn, sau đó hoang dại thúc đẩy, đâm cô đến mức âm huyệt dữ dội co rút, huyệt cốc tiêu hồn nút lấy nhục bổng chằng chịt nổi gân, đổi lại đợt triều dịch dâng như sóng biển. Thì thời đỉnh điểm cực khoái, như một lẽ hiển nhiên, kích thích tình dục khỏa lấp tâm tưởng, dẫn dụ Trình Khiết Nhi thẩn thơ dạo đến chốn bồng lai. Vậy nên thiếu nữ lê hoa đái vũ mới triệt để mất khống chế, móng tay cào cấu bấu chặt làn da trắng rịn mồ hôi thấp thoáng ẩn hiện qua ngực áo Quý Hướng Không, vô thức gợi cảm nỉ non: "A... không được... sâu quá... Cầu xin anh."

Ngữ điệu thánh thót tỉ tê mơn trớn màng nhĩ, tưới khắp thâm tâm nam nhân một tràng cảm xúc áy náy khó diễn giải. Trái tim anh tựa như mềm đi rất nhiều. Lý trí biểu tình thuyết phục Quý Hướng Không tạm dừng thao tác. Chỉ là, cơ thể vưa vật di người cứ quyến luyến vấn vít kề bên chẳng khác nào dây thừng trói buộc, ủng hộ anh dềnh dàng tiếc nuối, cổ vũ anh đun sôi, bồi đắp khát khao trải hết đêm xuân ngàn vàng với cô gái mình yêu.

Mà bấy giờ, bức bối chẳng khác gì Quý Hướng Không, tâm thức Trình Khiết Nhi giằng co xung đột, căng cứng y hệt dây đàn sắp đứt. Bản thân cô không muốn chìm đắm, triệu lần không muốn chìm đắm vào bể thác loạn nhục dục do người đàn ông tạo dựng. Oái oăm là ẩn sâu xác thịt cô mãi không vơi len lỏi sự thèm thuồng vô hình, tham lam muốn gần gũi với anh. Loại xúc cảm dậy sóng, ào ạt cơ hồ đại hồng thủy, ùa xuống nuốt chửng minh mẫn khiến cô không cách nào kiềm chế đặng, đầu nhẹ đi, lâng lâng như đang trôi bồng bềnh trên một tảng mây trắng xốp, tròng mắt tinh khôi ướt dần, cánh môi ứa máu run run khẽ mấp máy, cô hành động theo con tim mách bảo, thổn thức nấc to, da diết rên rỉ: "Ưm... a... xin anh... chậm... a... nhanh quá..."

Lâu thật lâu về sau, mỗi lúc xuôi dòng quá khứ nhớ hồi tưởng chuyện cũ, Trình Khiết Nhi cũng không sao tin nổi, thời điểm bị lạc cảm chế ngự vào cái đêm đông lụy thương năm ấy, cô có thể mềm mỏng nhỏ giọng cầu xin Quý Hướng Không 'yêu' cô nhẹ nhàng đôi chút. Hổ thẹn nhất là bật trôi lời lẽ phong tình mời gọi, thân xác yêu kiều nhuyễn nhu còn uyển chuyển tựa thước phấn lụa, tùy ý lả lơi uốn lượn, chủ động phương hướng và tốc độ, say sưa nâng người rồi chậm chạp thụt xuống, giúp vật nam tính trực diện thọc đến đụng miệng tử cung, làm bụng nhỏ nữ tính hơi nhô cao hình dạng quy đầu, trùng trùng mị thịt chốn âm động tức tốc bao trọn nam căng, đói khát luân phiên nhả nuốt, không ngơi nghỉ.

Vẫn dìu dặt phả ánh sáng soi chiếu đống thủy tinh vỡ vụn, ngọn đèn sắc oải hương yếu ớt rơi trên cặp đùi thon mượt nhịp nhàng nhún nhảy, Quý Hướng Không hơi sững sờ trước biểu hiện ngoan ngoãn của Trình Khiết Nhi. Bất quá, chỉ thoáng vài giây, anh lập tức phục hồi phong thái, phối hợp ăn ý cùng cô, một bước đẩy nhanh tốc lực. Động tác ra vào mãnh liệt mang vật to lớn ma sát nụ hoa mới nhú, phía dưới nơi đôi uyên ương gắn kết, mép cánh hoa ướt dịch nhơn nhớt, cửa huyệt đỏ hồng chưa kịp cuốn vô đã phải nớ rộng chào đón gậy thép ngoại cỡ. Thời gian quan hệ quá lâu, đóa hoa run rẩy bắt đầu sưng tấy. Kết cục này quả thực đúng như ý nguyện của Quý Hướng Không. Thế mà hà cớ chi, lúc mơ hồ cảm nhận giọt lỏng lành lạnh lặng lẽ đáp xuống mu bàn tay thô dày, trái tim anh lại mâu thuẫn vụt dấy hồi nhức nhối. Để rồi vài giây tiếp theo, chính anh cũng không phân định rõ điều gì thôi miên ngón tay nỗ lực giày nắn hai khối bồng đảo tìm kiếm gò má tái nhợt, xót xa lau khô hàng nước mắt mặn đắng.

Cặp đồng tử hổ phách điềm tĩnh nhen nhóm chút chua xót, căm hận, hàng lông mày đen rậm xô nhau, nét mặt anh dần dà phảng phất vị thống khổ. Rõ ràng dặn lòng không được để vẻ ngoài yếu đuối đáng hận kia đánh lừa, Quý Hướng Không vẫn không thể kìm nén cơn đau ẩn sâu nơi tâm can tê tái quằn quại. Anh yêu cô trời cao biển rộng, yêu đến mức chỉ cần một dấu trầy nhỏ xuất hiện trên người cô cũng làm anh thấp thỏm không yên, yêu đến mức toàn tâm toàn ý bảo vệ cô suốt cuộc đời. Chân thành tới vậy, sâu đậm tới vậy, ấy mà cô lạnh lùng vứt bỏ tình cảm tươi đẹp anh trao giống như thứ vứt bỏ thứ rác rưởi ghê tởm. Bản thân anh giờ phút này lại thất bại dùng hạ sách tạo ra vô số vết thương khác đem khắc lên cơ thể cô, hẳn phúng viếng cho mối tình dở dang tan nát.

"Trình Khiết Nhi, vì sao... em nỡ nhẫn tâm giết chết tình yêu của chúng ta?" Tông giọng trầm thấp quyện hòa hơi thở hổn hển, nhẹ tựa làn gió. Cất một câu oán trách, anh vừa ao ước cô nghe thấy, vừa khó hiểu ước ao cô không nghe thấy.

Ngặt nỗi, ông trời lại cố xui cho câu chữ não nề không dễ tản trong không khí, bất diệt gõ cửa thính giác Trình Khiết Nhi, lay gọi thần trí mụ mị trầm luân vào truy hoan của cô từ từ tỉnh giấc. Héo úa như cánh anh đào độ xuân muộn, giữa bộn bề hư ảo, cô đờ đẫn nhìn sâu đôi mắt cất đựng nửa âu yếm nửa phẫn uất mà Quý Hướng Không phức tạp gửi gắm, phút chốc, lòng dạ không thể nén nỗi sợ hãi đan xen cơn nhức nhối khủng khiếp. Bảo sợ hãi, tại rằng Trình Khiết Nhi lo lắng từ thể xác đến tinh thần cô cuốn theo sóng mắt quen thuộc thâm tình đượm buồn mà tha thứ cho sự dối lừa của anh. Bảo nhức nhói, tại rằng người đàn ông kề cận độc một câu nghi vấn liền gián tiếp cầm dùi sắt đục khoét quả tim loang lổ máu ở ngực trái Trình Khiết Nhi. Quý Hướng Không, anh thật độc ác với cô! Cục diện mắc kẹt nơi ngõ cụt không có hy vọng cứu vãn, anh còn muốn bức cô trả lời ra sao. Chả nhẽ anh buộc thiếu nữ phải thừa nhận, cô phát hiện mình chỉ đơn thuần là món ăn nhất thời thu hút trong hằng hà sa số cao lương mỹ vị trưng bày trên bàn tiệc thỉnh cầu anh chọn lựa. Hay Trình Khiết Nhi phải trả lời, cô biết sau khi nếm thử một ít, sự lạ lẫm, hấp dẫn cô sở hữu hết thảy đồng loạt lu mờ dưới nhận định của anh rồi. Mới mẻ chẳng còn như thuở ban đầu, vậy nên anh mới chả tí vướng bận gạt cô sang một xó, vui vẻ mặn nồng cùng với bóng hồng khác.

Không! Trình Khiết Nhi sẽ không bao giờ cư xử đớn hèn như vậy! Cô sẽ không lập đổ tự trọng, quỳ gối mà diễn tấu hài kịch cho anh xem. Tình cảnh hiện tại đủ thê thảm rồi, cô không muốn nhu nhược khiến nó thảm thê hơn nữa. Thà cứ bất chấp việc anh hiểu lầm cô, bất chấp việc anh oán thán cô. Để bảo vệ tôn nghiêm của hai người, cô xin sẵn sàng làm nô lệ gánh mọi đau khổ.

Ẩn nhẫn bầu bạn với đắng cay, kỳ thực, đâu có cần bất kì đáp án dư thừa nào.

Trình Khiết Nhi ép bản thân chán ghét chàng trai cô yêu thương, ngoảnh mặt hạn chế tối thiểu can dự. Trớ trêu thay, suýt soát một khắc, Quý Hướng Không đã kịp giữ chặt khuôn cằm của Trình Khiết Nhi, đối diện thật gần. Và mọi thứ chợt tồi tệ hơn cả vì vỏn vẹn khắc ấy, nam nhân trông thấy đôi mắt rớm lệ đắp đầy lạnh nhạt, sắc lẹm rọi đến anh. Cái nhìn xa lạ, bạc bẽo như đúc một khuôn từ buổi tối Giáng Sinh tan tóc cô tuyệt tình quay gót rời khỏi Quý Hướng Không. Chúng thách đố. Chúng trêu ngươi. Chúng ngông cuồng rút mạnh vào thị giác anh, đẩy máu huyết anh dâng cao vượt ngưỡng. Quý Hướng Không thịnh nộ cuộn tay hình nấm đấm, chằm chặp trừng người con gái bội bạc hỉ hả giam cầm mình bên bờ ranh giới yêu hận kia, thầm nhắc nhở thâm tâm, mối tình anh trân quý gìn giữ, cô phũ phàng ném một mồi lửa thiêu cháy sạch sẽ rồi. Cô thiêu đốt chúng cháy rụi ra đống tro tàn, từng bước, từng bước về với nhạt nhòa cát bụi. Bởi đó, anh yêu Trình Khiết Nhi, nhưng anh cũng hận cô vô vàn.

Tình cảm sâu nặng bao nhiêu, nỗi hận càng lớn bấy nhiêu.

Nỗi căm hận đấy vốn dĩ đủ ma lực hẳn thôi thúc Quý Hướng Không lật ngược cơ thể lên phía trên, đồng thời là thô bạo đẩy cô nhoài người xuống bộ sofa kem nhạt. Trình Khiết Nhi thập toàn khiếp sợ trước hành vi đè úp của anh, đáng tiếc sức lực cô chẳng còn đủ để chống cự, đành nằm thừ ra nệm thở hắt, phó thác số phận định đoạt.

Bất giác cô sởn gai ốc lúc đối phương kết tụ hàn khí, bức bách bủa vây thân thể cô. Vòng cánh tay rắn chắc qua chiếc eo nhỏ, dễ bề giữ lấy hông Trình Khiết Nhi mà vực dậy. Ở tư thế ấy, đầu cô nằm sát với mặt nệm, từ giữa lưng trở lên bắt đầu nhô cao dần, cuối cùng chỗ cao nhất kết thúc ở bờ mông, dáng dấp chữ S hoàn hảo được tô rõ không sai lệch một li. Anh nhếch mép mỉm cười mai mỉa, thanh điệu buông ra khàn khàn, mí mắt Quý Hướng Không nheo hẹp, cặp nhãn cầu lãnh khốc tựa bị lưu mờ phân nửa, duy mỗi sự ham muốn nguyên thủy đậm dần rồi lộ liễu phơi bày. Mặc kệ cô giãy giụa khước từ, mặc kệ đôi mắt khẩn khiết van nài anh giăng kín sương mù, chưa quá nửa giây, Quý Hướng Không đã đặt cự long to lớn ở trước hoa viên mà thẳng tắp cắm tới. Vật cứng hung hăng nhấp phập qua tâm hoa, thô bạo bắt đầu đâm rút, điên cuồng càng khuấy, trừu sáp càn quét vách tường.

Cô thảng thốt giật bắn cả người, ngỡ như anh đang cắm cơ thể nhỏ gầy tới nứt thành trăm mẩu vụn. Không đấu lại tràng khoái lạc tan ra trên da thịt, còn rất nhanh ngấm qua chân kẽ tế bào, bá đạo loại trừ nhận thức của bản thân, đầu óc Trình Khiết Nhi hoá thành một khối vuông rỗng tuếch, tinh thần xáo trộn hẳn, tâm trí cũng chả thiết lập hoàn chỉnh bất cứ dữ kiện nào, bên tai chỉ dẫn truyền vài âm thanh, là tiếng thở nam nhân phóng đãng ám muội, là tiếng da thịt va nhau chan chát liên tục văng vẳng mỗi lần anh thúc vào tiểu huyệt của cô. Thể trạng bị anh hành hạ, Trình Khiết Nhi rùng mình hứng chịu cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, chấn động chao đảo, té gục giữa vòng xoắn cám dỗ, chỉ còn biết kêu lên trong cơn mê dại: "A!!!".

Hầu kết Quý Hướng Không quyến rũ trượt dài, cổ họng anh khô khan cực độ, tông giọng trầm khàn đến mức khó nghe: "Hét lớn lên đi! Tôi sẽ khiến cho em vĩnh viễn không quên giây phút này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top