Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 113

Ngọn đèn xanh lam treo giữa phòng ngủ lối kiến trúc Á Đông sang trọng, nhu tế lột tả thiếu nữ mình hạc xương mai nằm trên chiếc giường rộng lớn, cựa quậy yếu ớt. Nhãn tinh đen nhánh gắng hé mở, rã rời lướt một lượt quanh chốn bề thế xa lạ. Chẳng mấy chốc, tiêu điểm ngưng tụ ở bàn tay miểng chai cắt rát buốt được băng bó cẩn thận và đương bao phủ bởi mười ngón tay lo lớn thon dài, nhích cao một chút, thẫn thờ nhốt gọn vào tầm chú ý hình ảnh người đàn ông tuấn tú dùng cả đêm thức canh bên giường, tận tụy chăm sóc cô. Nam nhân hơi nghiêng đầu, đôi mắt vì mỏi mệt mà lim dim. Tuy nhiên, chỉ cần cử động nhỏ từ cô gái đào hoa cũng đủ vực anh bừng tỉnh.

Hối hả ngồi thẳng, đặt bàn tay Trình Khiết Nhi quấn băng lên nệm, anh thuần thục sờ qua khuôn trán mịn màng kiểm tra. Thân nhiệt cô may mắn giảm đáng kể, Bạch Dĩ Thần phấn chấn, vui mừng khôn xiết, mi tâm hằn nếp suốt gần ba tiếng ròng cuối cùng đã thoải mái nới giãn. Anh vội thu tay về, chất giọng ôn hòa nhẹ tựa gió thoảng mưa bay: "Không có vấn đề gì rồi! Xem ra... thuốc của Alan chưa tới nỗi vô dụng."

"Alan?" Trình Khiết Nhi vén tấm chăn màu lam, nhoài người toan gượng dậy. Đáng tiếc là giây kế cận, nguyện vọng bướng bỉnh muốn rời giường cô nung nấu tức tốc bị dập tắt bởi cánh tay nam giới rắn rỏi. Người đàn ông chau mày không tán đồng, trực tiếp giữ đôi vai mảnh dẻ, áp xuống tầng gối kê đằng sau.

"Trông bộ dạng em kìa, còn định đi đâu chứ! Sinh hoạt cứ nói anh giúp là được." Bạch Dĩ Thần cười cười, khéo léo che đậy nỗi xót xa bằng tia mắt ngời ngời sốt sắng. Bắt gặp diện mạo xinh xắn đờ đẫn, anh vẫn duy trì điềm tĩnh, dịu dàng cầm lấy tấm khăn mềm đặt bên hông gối, chặm tầng mồ hôi mỏng rịn ướt vầng trán nàng thơ, "Em yên tâm! Alan vừa nhắc đến là bác sĩ riêng của gia đình anh. Chuyện hôm nay không cần lo truyền lung tung."

Thông tin bổ sung phần nào xoa dịu ưu tư cô gái nhỏ nuôi giữ, nhưng không ngăn được đầu gối nõn nà ngoài ý thức tự co rụt. Trình Khiết Nhi cuộn tròn người nép vào một góc, mẫn cảm bài xích hành động đụng chạm của Bạch Dĩ Thần. Chí ít tư thế này giúp cô thấy an toàn hơn, có điều đổi lại, nó làm chiếc chăn bông ngang ngực cô tụt rơi hơn phân nửa, Trình Khiết Nhi sững sờ ngó bộ đầm ngủ trắng tinh khôi ngay ngắn che kín cơ thể. Phút tiếp theo, cô tức thì có điều kiện chìm vào trạng thái bất động rất lâu.

Bạch Dĩ Thần khựng bàn tay lau mồ hôi, não nề gấp khăn lông, đặt qua mé đệm như cũ. Làm sao anh không biết vấn đề Trình Khiết Nhi nghĩ suy. Mấy tiếng trước, cô gái tội nghiệp anh đưa từ chung cư sang biệt thự ngoại ô là ở tình trạng da thịt không một mảnh vải. Trang phục phái yếu tại nhà đâu có sẵn, anh bất đắc dĩ đành phụ thuộc sự hỗ trợ vượt quá chức trách nghề nghiệp của chàng bác sĩ kia. Bạch Dĩ Thần nhớ rất rõ vẻ kinh bỉ, hận không sẵn cây bút tiện đề hẳn hai chữ 'đê tiện' vô mặt cậu chủ thuê hắn khi Alan mua tới túi quần áo nữ, dùng ánh nhìn kỳ thị ném mớ vải vóc hàng hiệu thẳng vào người anh. Bẵng một đoạn, chờ 'cực phẩm' hóng hớt phát hiện toàn thân mỹ nhân khinh vân tế nguyệt rải rác thương tích và dày đặc dấu hôn bầm tím, được nước vội không ngừng mắng nhiếc, phê phán Bạch thiếu gia thậm tệ, đại loại, "Chậc! Biến thái đến thế là cùng!", hoặc, "Bạn gái cậu à? Đây gọi bằng bạo hành đấy! Nỡ lòng nào cậu nhẫn tâm bạc đãi vợ tương lai như thế!".

Đối với thái độ phê phán, bài trừ của Alan, Bạch Dĩ Thần lựa chọn từ chối trả lời, thay vào đó, anh chỉ hời hợt ậm ừ cho êm chuyện. Trái ngược, hiện tại đối phương rõ ràng chả truy vấn, thì anh mâu thuẫn lo sợ bị hiểu lầm, khẩn trương rối rít giải thích: "Thật xin lỗi! Bởi... bởi vì... không có ai là phụ nữ... Anh không thể nhờ Alan..."

"Không sao." Giọng cô be bé giấu nhẹm nỗi đau xé gan đứt ruột, gương mặt tái nhợt lấp lánh lệ, ưu mỹ như đóa hoa đào chớm nở dưới ánh trăng ảm đạm, lại phảng phất thêm nét lạnh lẽo, dọa Bạch Dĩ Thần thập phần hoảng hốt. "Đã không còn gì để mất, dù là câu nệ hay bứt rứt... đâu có ý nghĩa chi." Tất nhiên không có ý nghĩa, vì rằng thân xác hiện hữu chẳng phải thiếu nữ thuần túy, trong sáng của ngày xưa. Cơ thể cô bị đùa bỡn chà đạp, tâm hồn thánh thiện chằn chịt vết day nhơ nhớp rồi. Cô hoàn toàn không đủ tư cách bộ tịch thanh cao, đòi hỏi sự tôn trọng ở người khác.

Trình Khiết Nhi thốt một câu đơn giản, con tim Bạch Dĩ Thần lập tức riết nghẹn rỉ máu.

Diễn biến hệt như thời khắc nam nhân mặc hộ cô váy ngủ, trùng hợp thu đến ngàn dây lưới họa mực hàng chữ đen tuyền in bám nơi bả vai người con gái anh yêu. Duy nhất điểm khác biệt là, thay vì dòng danh xưng kia, thì thời oan trái, chuỗi ngôn từ thiếu nữ bật trôi đóng vai trò chuông báo thức, lay cơn quặn thắt vừa dìu dịu tầm vài giờ đồng hồ thoát khỏi giấc ngủ sâu, càn rỡ tung hoành, cào xé phũ tạng anh giập nhuyễn.

Khớp ngón tay nam tính âm hưởng nhức nhối, vật vã siết cuộn, trước đây Bạch Dĩ Thần luôn đinh ninh tác hợp mối lương duyên cho Trình Khiết Nhi và bằng hữu chí cốt Quý Hướng Không là việc đúng đắn, trượng nghĩa nhất anh từng làm. Dốc lòng từ bỏ thiếu nữ thanh nhã thoát tục, người đàn ông khăng khăng bản thân sẽ dễ dàng vượt qua quãng thời gian trằn trọc khổ sở, rồi anh sẽ sớm quên cô như lãng quên một cơn gió. Trớ trêu sao, mãi khi đối diện hiện thực tàn khốc, Bạch Dĩ Thần mới thông suốt rằng: chấp nhận cô gái anh da diết tương tư, cam tâm trầm luân vì một người khác, vì yêu tha thiết bèn nguyện trọn kiếp lưu giữ tên họ cậu ta trên cơ thể, thật sự gian truân, vật vã đến chừng nào; mà khó chấp nhận hơn vẫn là việc Trình Khiết Nhi bị chính gã đàn ông anh tín nhiệm nhường cô cho hắn, đồng thời là gã đàn ông cô bé ghi tạc đáy lòng, lăng nhục, dày đọa tới mức tàn khốc thảm bi. Hóa ra tình yêu tồn tại một hố đen gọi bằng 'ích kỷ', lỡ sa chân vòng xoáy sâu đậm, cảm xúc liền gắt gao bị khóa chặt, bất khả đánh đồng với món đồ vật hẳn nhượng đẩy chuyển giao. Nghiệt ngã thay, Bạch Dĩ Thần lúc này... lại đích thị là vị lữ khách lạc lối bi đát ấy.

Tất cả đều bởi anh minh tỏ chân lý ái thương quá muộn màng; bởi anh ngốc nghếch vụt mất cơ hội sánh bước bên cô; anh càng không có siêu năng lực điều khiển thời gian quay về điểm đích xuất phát, thẳng thừng thể hiện chính kiến trước cậu bạn họ Quý, đặng làm bàn đạp, can đảm dùng tình cảm mãnh liệt chinh phục Trình Khiết Nhi, cùng cô kết tóc se duyên, vun đắp hôn nhân viên mãn hạnh phúc, để hôm nay nàng thơ anh hoa không phải chịu đựng nỗi đau dai dẳng tra tấn xác thân.

Bạch Dĩ Thần vẫy vùng giữa mênh mông đại dương ray rứt, dịch lỏng nặng trĩu nương náu hốc mắt bỗng vô thức chực rơi.

Anh hiểu rõ, thế gian không tồn tại phép thuật nhiệm mầu, dẫu nỗ lực gào thấu trời xanh cụm từ 'nếu như', cục diện tồi tệ cũng chả dời đổi: Bạch Dĩ Thần vĩnh viễn là tên khờ khạo ăn hại, còn kề cận anh, vĩnh viễn là cô gái nhỏ gián tiếp do anh, gián tiếp tại anh mà mang gánh trái tim vỡ vụn. Trái tim lụn bại đóng băng bị nghìn vạn nhát dao băm vằn nghiền ngấu.

Nam nhân không kiểm soát nổi cảm xúc, thổn thức vươn bàn tay gân guốc nắm lấy bàn tay mềm mại, ứng vào vị trí tê tái nhất trên người mình, nghẹn ngào thành khẩn: "Anh biết, lời hối lỗi sáo rỗng chả cứu vãn nổi mọi chuyện. Có điều, Khiết Nhi... Mặc kệ ngày mai xảy đến chuyện gì, anh quyết sẽ không để bọn họ tổn thương em một lần nữa. Mặc kệ thiên hạ đánh giá ra sao, sâu trong tâm tưởng anh, cô gái thú vị mãi mãi thanh khiết... trọn vẹn."

Bần thần quan sát tay ngọc nhỏ nhắn nằm gọn giữa lòng bàn tay thô dày cùng ép lên ngực trái người đàn ông, cô mơ hồ nghe thấy từng nhịp đập rộn rã loạn xạ, cảm nhận từng đợt máu rân rân tràn trề nhiệt huyết, thấm đượm tin yêu anh thành khẩn ấp ủ, cơ thể nhất thời cứng đờ, không chối từ, không nảy sinh dấu hiệu hưởng ứng. Anh hồi hộp dò xét tròng mắt lay láy vô vọng nhòe sương, kỳ thực, chẳng đoán xuể điều cô bé suy tư. Chờ giây kia nữ tử dứt khoát tách tay khỏi vòm ngực vạm vỡ, bình thản đến thê lương đem vệt hoen ố tàn ác theo cô suốt cuộc đời, bình đạm đối chất Bạch Dĩ Thần: "Anh còn ngang bướng tự lừa dối, bắt bản thân chiếu cố đứa con gái dơ bẩn như em?"

Lập tức, mày rậm nghiêm nghị cau hằn, tia cương quyết hòa trộn không ít tức giận vụt lóe hun hút đồng tử nhuốm mực, ngữ điệu anh trầm thấp, bức bách bộc lộ giới hạn cảnh cáo: "Cô ấy là người phụ nữ anh yêu, bất cứ ai cũng không được phép hạ nhục."

"Anh rộng lượng chấp nhận, em thì không."

"Một mình anh thấy xứng đáng là được." Mỹ nam họ Bạch cố nhấn nhá hai từ 'xứng đáng', cặp con ngươi không đáy thâm tình khắc vẽ nhan sắc nữ tử kiều mị héo hắt xanh xao. Lần này, nhuệ khí và tín nhiệm toát lên từ anh nồng nhiệt quá, Trình Khiết Nhi muốn trốn tránh, cũng khó bề phủ nhận tâm ý anh một mực hướng tới cô.

"Giả sử dự trước không có kết quả, anh vẫn muốn bắt đầu sao?"

"Đúng vậy!" Bạch Dĩ Thần không hề lung lay ý chí trước lời cô kết luận, hồi đáp biểu hiện thâm nghiêm, u thẳm nơi thiếu nữ là môi mỏng uốn nắn hình bán nguyệt, chứa đựng chút hấp dẫn riêng. Anh cười nom thật hiền, hoàn toàn chẳng mảy may tí giả dối, gượng gạo. Nối tiếp nụ cười tuyệt luân xui trần tục khoái hoạt mê muội, ngón tay cân xứng đẹp tựa điêu khắc lùa tới mái tóc hạt dẻ xõa ngang eo cô, cần mẫn rẻ ra cần cổ nhàn nhạt hương anh đào lọn tóc dài. Nam nhân khéo léo dùng chúng che lấp ấn ký đỏ nhạt đậu trên xương quai xanh cô bé hai người nỗ lực quét sạch khỏi tâm trí. Vầng thái dương huyền diệu nhảy nhót ở cặp mắt ôn thuần sáng ngời, anh trịnh trọng, tuyên bố rành mạch: "Bất luận là bao lâu, sau này, hay sau này của sau này, miễn là em cho anh một cơ hội, anh tuyệt đối không bao giờ buông bỏ. Nếu như cuối cùng vẫn không có kết quả, anh sẽ không hối hận lúc hoài niệm lại tháng ngày chúng ta bên nhau. Nếu như cuối đoạn đường em không thể yêu anh, anh mãi không nuối tiếc vì quyết định ở cạnh em với tâm thế người bạn tri kỷ. Cảm ơn số kiếp bởi đã xuất hiện trong định mệnh cuộc đời anh... một Trình Khiết Nhi."

Cô chăm chú nhìn anh, chầm chậm vươn ngón trỏ vuốt ve giọt nước trượt xuôi tràng mi quyến rũ. Quen Bạch Dĩ Thần bấy lâu mà tận giây phút đây cô mới phát giác lông mi anh dài và cong như vậy. Đổi lại ngày xưa, hẳn cô đã vô tư cảm thán, suýt xoa ghen tị đôi mắt ôn noãn dụ mị anh sở hữu. Bất quá... thời khắc ngắn ngủi ấy, thần trí đông đặc tột bực, đầu óc Trình Khiết Nhi trống rỗng, ý tứ ngưỡng mộ tất tật đều thay bằng áy náy trào dâng, như trận tuyết lở đổ ra ngoài. Biểu cảm mỹ nam thực tâm sâu sắc là chất xúc tác xui sống mũi cô gái nhỏ ồ ạt hồi cay nồng. Gò má hây hây chốc lát đẫm lệ nhòa. Cô xúc động. Cô cảm kích. Cô chùn bước trước sự si tình bất chấp của anh. "Bạch Dĩ Thần, anh là người đàn ông ngốc nhất em từng gặp đấy!"

Anh cúi mặt, say sưa ngắm cô, trìu mến giúp cô quệt đi ngấn nước ngan ngát vị biển, tuy nhiên không quên từ tốn nhếch miệng nghi vấn, hàm ý câu chữ chứa đựng ba phần lãng mạn tỏ tình, ba phần ngọt ngào sủng nịnh, phần khác là nghịch ngợm trêu chọc, hoạt náo bầu không khí ngột ngạt: "Em chưa nghe câu nói này sao?"

"Câu gì cơ?"

"Đàn ông dù thông minh cách mấy cũng biến thành ngốc nghếch trước người phụ nữ họ yêu."

Trình Khiết Nhi mím môi cười mỉm một cái, nụ cười e ấp trên đôi môi anh đào hiếm hoi tựa thể ánh mặt trời mùa đông: "Anh lại ngả ngớn rồi."

"Anh chỉ phóng túng với cô gái thú vị." Giọng nói thầm thấp, êm dịu hơn âm sắc đàn violin, Bạch Dĩ Thần xích tới gần Trình Khiết Nhi, ân cần đỡ vùng eo thiếu nữ bằng phẳng, để sườn mặt hoàn mỹ tinh tế vừa vặn áp xuống vai mình. Thiếu nữ lê hoa đái vũ ngoan ngoãn thả lỏng tay, cơ hồ chú mèo con dựa dẫm người đàn ông, thỏa hiệp cho anh tùy ý vỗ nhè nhẹ tấm lưng nhỏ nhắn.

Nhịp nối nhịp tỉ mỉ, êm đềm y hệt dỗ dành tiểu hài tử.

Sau đó, Trình Khiết Nhi lắng nghe anh hoài niệm gợi nhắc lần đầu tiên cả hai gặp gỡ ở thang máy chung cư. Sau đó nữa, nàng thơ lắng nghe anh miêu tả sinh động vẻ ngây ngô của cô lúc đấy ngờ nghệch, đáng yêu xiết bao nhiêu. Miên man hành trình hồi tưởng, Bạch Dĩ Thần liên hệ, gợi nhắc vụ việc cô bị vu oan đổ axeton vào kính áp tròng hại anh và Mạc Ngôn Vỹ nhập viện thuở nao, nhắc luôn buổi tối định mệnh đứng trên sân khấu lớn biểu diễn ca khúc Chu Sa cùng cô gái nhỏ mà thậm chí chưa có tập dượt kỹ lưỡng. Xoay chuyển từ kinh ngạc đến hoan hỉ, song hành sợ hãi, phẫn nộ cũng đan xen thấp thỏm, hào hứng. Cảm giác chân thực vờ như mọi thứ mới vừa hôm qua, làm đôi khuê mật hết cười rồi lại khóc, hết khóc rồi lại cười. Hoá ra, cặp trai gái đã tản bộ trọn một vòng hồi ức, xem trọn cuốn phim thanh xuân li kì đẹp tươi nhưng không giấu nổi màu sắc buồn man mác. Chuyện cũ trôi mau, mà ký ức theo năm tháng hãy trinh nguyên, đến khi ngoảnh mặt mới thấy tuổi trẻ có bao nhiêu hồn nhiên, có bao nhiêu ấu trĩ, còn thời gian thì không hề bỏ sót một người nào.

Đêm. Đêm u hoài, quyến luyến lục tìm dòng chảy quá khứ.

Sắc tối quạnh quẽ quấn riết cảnh vật đằng sau bức rèm xanh lam, Bạch Dĩ Thần khẽ khàng đỡ thiếu nữ trầm miên nơi vòng tay anh nằm xuống, chu đáo chỉnh cao gối, đắp chăn bông ngay ngắn qua ngực cô, mới vững dạ rời đi đóng ván cửa.

Trở về căn phòng chung vách, nam nhân thở phào nhẹ nhõm ngã người lên giường, kết thúc một ngày thăng trầm mỏi mệt với giấc mộng đẹp lúc bốn giờ sáng. Chỉ có điều, nếu khoảnh khắc thư thả đó Bạch Dĩ Thần biết rằng tinh sương ngày mai, lúc anh tận tay bưng bát súp nấm nóng hổi đẩy cánh cửa phòng Trình Khiết Nhi, khoảng lặng trống trải đã chẳng còn vương chút hương hoa anh đào, anh chắc chắn sẽ tự do không ngủ say như vậy.

Chắc chắn không chiều chuộng, buông thả bản thân.

***

Hừng đông nhuốm hồng phía cuối chân trời, ban mai thẹn thùng chui khỏi đám mây trắng xốp, dè dặt nghiêng xuống, trùng phùng thành phố phồn thịnh sau những ngày mịt mù mưa tuyết. Toà nhà JK Universe mệnh danh là địa điểm lý tưởng để chiêm ngưỡng khung cảnh bình minh, tầng hai mươi lăm thiết kế đặc biệt, bốn bề lắp kính trong suốt, đón nhật quang rọi xuyên thủy tinh cường lực, gieo rắc sức sống khắp không gian thoáng đãng, vắng ngắt, cố nhiên, lại không xua tan hết tấn nặng nề, liêu tịch mọc rễ ám ngự trong lòng người.

Bộ bàn ghế gỗ sồi kê sát tường, nổi bật mỹ nữ dáng dấp mảnh khảnh, váy len cổ lọ kín đáo bí ẩn, mái tóc hạt dẻ uốn xoăn bồng bềnh như tảo biển, phong tư xước ước mở khóa túi xách, rướn lấy hộp thuốc tránh thai rồi bình tĩnh vặn nắp, chọn hai viên thuốc, ẩn nhẫn đưa lên miệng. Tình yêu đã chết, ái ân cũng phai tàn, giữa cô và anh vốn dĩ không nên xuất hiện tiểu tiết ràng buộc dây dưa. Vô luận từng tích tắc phải vật lộn chống chọi cơn đau tựa chiếc cọc sắt nhọn hoắt hằn học đâm thủng tấm thân mỏi mòn, đầu óc sáng suốt vẫn mách bảo cô cần mạnh mẽ như một trang quân tử, dám yêu dám buông, dũng cảm bóp nghẹt tâm phế, xóa bỏ hình bóng quen thuộc, mong vướng bận, khổ sở không còn giày xéo, hành hạ con tim héo hon. Môi chạm tách nước ấm, dội chất lỏng nhạt thếch cuốn liều dược đắng vượt qua thực quản, cuốn luôn cả thảy uất hận, bẽ bàng đổ xuống bụng, sau khi trôi đến bụng rồi, liền góp thêm tới mạch huyết một ít ưu sầu, lụy thương, để từ đấy trở đi, hiện diện trên khuôn mặt tiên tư ngọc sắc chỉ cô đọng độc nhất sự trầm ngâm vô tình.

Vậy là, bàn tay đi găng tay viền lông thú có thể an yên giả vờ dửng dưng thả cốc nước trở xuống mặt bàn. Hô hấp thiếu nữ có thể an yên giả vờ tản làn khói bạc huyễn hoặc vấn vít dung nhan diễm kiều đằm thắm. Bờ môi tô son đỏ đậm cũng có thể giả vờ hờ hững mấp máy, điệu nghệ ngỡ như muốn giãi bày tâm sự, lại ngỡ như mỗi đơn thuần thán phục thiên nhiên trữ tình.

Đợi tầm vài phút, ngón trỏ cách lớp bao tay cầu kỳ, giả vờ trưng diện nét lãnh đạm, nâng gọn di động đặt ở giữa bàn, miết sượt màn hình cảm ứng, nhấn phím gọi. Không lề mề phí thời gian, đầu dây chóng vánh dẫn truyền tín hiệu bắt máy.

"Dựa vào đâu các người đột ngột thay đổi quản lý?" Ngữ khí truy vấn chả mảy may tồn lưu nhượng bộ, chế trụ thính giác thật tình rét cóng vượt ngưỡng chống chọi, thêm nữa thời điểm bấy giờ còn đang là sáng sớm, cho nên đối phương xem đâu hơi run rẩy, ấy thế cũng chỉ thất thố chốc lát, tinh thần anh ta liền mau chóng hồi phục, nghiêm túc phân trần bào chữa: "Đây là ý của chủ tịch. Nguyên cớ bên trong, tôi thật chẳng tường tỏ."

Thiếu nữ anh hoa chưa hài lòng đáp án nhận được, điệp mi đoạt phách câu hồn chớp nhẹ, áp lực gặng tra: "Đỗ Duyệt Vân tắc trách chỗ nào?"

"Mấu chốt không can hệ hiệu suất làm việc của Đỗ Duyệt Vân, Khiết Nhi tiểu thư, cô phải hiểu, xưa nay ngài chủ tịch quyết định thay đổi nhân sự đều có lý do chính đáng. Hay như vầy, cô tính tranh luận đúng chứ? Tôi sắp xếp cho cô gặp trực tiếp chủ tịch."

Tư chất trầm ổn, không soi ra xíu ngần ngại, cô nhu mỹ phiêu dật vén môi mận lên một độ cong vừa phải, đủ để tự tin phản bác đề nghị bằng một mệnh lệnh bất ngờ: "Sắp xếp cho tôi cuộc hẹn người quản lý mới. Tốt nhất là trước thứ bảy, tránh vướng lịch quay show truyền hình thực tế ở Bắc Kinh của tôi sắp tới."

"Chỉ có thế thôi sao?"

"Vậy anh còn muốn gì?" Cô gái xinh đẹp thờ ơ nâng tách sứ uống một hớp chất lỏng, tràn ngập vẻ phiền hà chán ngán, lạnh lùng hỏi.

Hình như đầu dây chỗ khác là người khả năng xúc giác tuyệt vời, anh ta lần ra hơi buốt âm thầm khuếch đại một nơi cách xa hai mươi cây số. Nghiêm trọng hơn, luồng rét giá đậm đà cứ càn rỡ xâm lấn buồng phổi khiến anh ta trì trệ hô hấp, kệ rằng chỉ số điều hòa trong nhà luôn cố định ở hai mươi lăm độ C. Điều đấy chứng tỏ anh ta vừa làm công chúa nhạc pop kém thoải mái. Đối phương quan ngại nuốt nước bọt, thầm nhủ: mặc dù nữ thần tượng bản tính cởi mở, lương thiện, đây cũng không phải nhân vật anh ta có thể quen thói thị uy mà lỗ mãng đắc tội. Thiết nghĩ vẫn nên nhún nhường, khép nép một tí, anh ta chột dạ, khôn khéo hạ giọng quy thuận: "Không! Không! Ý tôi là... nếu chỉ đơn giản vậy, tôi tất thừa sức chuẩn bị tốt. Okay Okay! Ngày nhiệm chức cuối tuần, đối tượng cô muốn gặp, sẽ có mặt tại phòng 140."

Mọi việc y như định liệu, nàng thơ hoa chi chiêu triển chả buồn dặn dò dong dài, nhanh chóng nhấn nút ngắt cuộc điện thoại. Bấy giờ, rặng ráng đằng đông vừa kịp trút bỏ thường phục nền nhã hồng phớt, điệu đà xúng xính xiêm y lộng lẫy. Lác đác vài ngạch vàng rực tách dứt sự kìm hãm của mặt trời, háo hức ùa đến chào ngày mới cùng phàm tục nhân gian. Chợt, một trận gió hiu hiu đột ngột ghé thăm, cuốn theo cái rét đông muộn bấu víu đôi chân ngọc, thiếu nữ không kiềm được khẽ rùng mình sởn gai ốc. Cỗ nhộn nhạo bất giác len lỏi qua chân kẽ tế bào, thấm vào dây thần kinh, thấm vào cơ thể, khiến tâm hồn mong manh ngụy trang dưới vỏ bọc băng giá hoàn hảo xôn xao không dứt.

***

Mây xốp phiêu bồng treo lơ lửng, nhuộm bầu trời xanh ngắt ngả màu hoa thanh lương trà. Xa xa bờ biển yên ả sóng vỗ, giữa trùng trùng cao ốc, mọc sừng sững ngôi biệt thự hoa lệ bậc nhất bến cảng Thiên Đường - khu trung tâm ăn chơi lẫy lừng của giới thượng lưu thuộc địa phận thành phố S.

Là món quà hậu hĩnh ông trùm làng giải trí Dương Khởi Phùng hào phóng mua tặng Giản Ly Đình cái thời ông ta còn lén lút hẹn hò đệ nhất nữ hoàng catwalk, tạm gác phần bàn tính bề ngoài hào nhoáng, nội thất tiện nghi, cơ ngơi hoành tráng có một điểm nổi trội hiếm thấy: hệ thống thực vật bao quanh nhìn chung khá tươi tốt. Dẫu thời gian nữ chủ nhân ở nhà ít tới độ đếm đầu ngón tay, đội ngũ gia nô vẫn tự giác cắt tỉa định kỳ, chăm bón cỏ cây vườn tược bốn mùa xanh mơn mởn, trăm hoa khoe sắc say đắm bướm ong.

Ngặt một nỗi, tiểu thư Giản Ly Đình hầu như chưa từng thưởng ngoạn vẻ đẹp ngọt ngào chúng lan tỏa. Đơn giản, cô ta không đoái hoài. Và quan trọng, bởi tại cô ta chả mấy khi trở về lúc ban ngày.

Nhưng đến một buổi kia, rốt cuộc người hầu trong ngôi biệt thự cũng được dịp chứng kiến một hiện tượng lạ lùng choáng ngợp: Tờ mờ sáng, chiếc Lamborghini sang trọng chễm chệ đỗ dưới gara, mỹ nữ phong hoa tuyệt đại mặc váy trắng nhào nhĩ khó hiểu, thần sắc bơ phờ tiều tụy, từ ghế lái loạng choạng bước xuống, không nói không rằng, nhanh chóng đi thẳng lên tầng ba. Tiếp theo, âm thanh cửa gỗ va vào tường đinh tai nhức óc, rồi chuỗi thủy tinh đổ vỡ liên hồi vang dội dọa đám nô bọc kinh sợ quên cả hô hấp nguyên thủy. Toàn bộ gia nhân chả rõ sự tình, khổ nỗi, họ không có gan bén mảng lân cận phòng ngủ Giản tiểu thư, dẫn đến gian phòng kín mít lổn ngổn mảnh chai lọ và cảnh tượng mỹ nhân rồ dại đập phá đồ đạc, chẳng một ai thực mục sở thị.

Tỉ dụ trường hợp nhỡ người giúp việc rủi ngó thấy đôi con ngươi đỏ ngầu căm hận chằm chặp vào tấm gương trang điểm bể vụn của cô chủ tâm tư méo mó, dám cược y sẽ hãi hùng, chạy trốn khỏi biệt thự mất biệt.

Thật may mắn, không có hạ nô đen đủi trải nghiệm tình huống kích thích nọ. Thực tại chỉ có Giản Ly Đình ngồi bệch một góc sàn gạch, móng tay bấu víu góc ga trải giường, gồng người cấu xé mớ hình ảnh hỗn độn giống như thước phim không hẹn tua tới lui nơi trí óc, nhập nhoạng ngay tầm nhắm phút giây Quý Hướng Không một thân cường giả khí thế hừng hực ghì cô ta xuống sofa, đồng tử hổ phách lãnh khốc xoáy vào nhãn cầu lơi lả, tay anh cứng hơn thép thô bạo chèn bóp xương hàm nữ nhân, hại cô ả đau đớn suýt ngất lịm.

Tốt xấu gì khi bắt đầu rung động với nam thần họ Quý, mọi mưu mô dù là sơ đẳng như sắm vai hai mặt hay cao thâm hơn như lén hạ dược con mồi, hoặc bây giờ là trơ trẽn đột nhập nhà riêng địch thủ trộm quần áo, giả mạo Trình Khiết Nhi thanh nhã thoát tục mà câu dẫn anh, cô ta đều chẳng ngại nhọc nhằn, liều lĩnh thử qua. Thế mà kết cục nhận được sau cuối chỉ có thái độ phẫn nộ cùng câu gằng giọng phũ phàng: "Cút!!! Nếu không muốn bị ném đến sở cảnh sát thì tức thời cút khỏi mắt tôi!!!".

Người đàn ông Giản Ly Đình khát khao ước ao đã xua đuổi cô ta tựa đuổi xua thứ ruồi nhặng ghê tởm như vậy. Khuôn mặt lãnh khốc bố thí cái nhìn khinh bạc đó, cô ả thề không bao giờ quên. Có lẽ đâu Thượng đế đối đãi cô ta khôn xiết bất công, nỗ lực thế nào, hiểm sâu thế nào cũng không tiếp cận được trái tim Quý Hướng Không. Còn con nhóc hạ đẳng Trình Khiết Nhi, nó xuất chúng hơn cô ở điểm gì? Tại sao cô ta mãi chả thể sánh bằng vị trí đứa con gái tầm thường hèn kém trong lòng anh? Tại sao lúc anh kiệt quệ luyến thương con bé chết tiệt kia, cô ta phải quằn quại nằm dưới thân một gã đàn ông đê tiện.

Càng nghĩ đến, căm giận ngày một lũ lượt vây bủa Giản Ly Đình. Bóng tối ám ảnh sâu tâm thức trổi dậy gặm mòn hồn phách mỹ nhân, tức thì, cô ta điên tiết chộp con dao gọt trái cây trên bàn, dồn hết sức giáng tới ga trải giường satin phẳng phiu. Mỗi nhát bổ đều tích tụ hừng hực oán hận, Giản Ly Đình cắt nát đống chăn đệm thêu hoa hồng, cơ hồ bền chí cắt nát nỗi nhục nhã đêm qua, cắt nát cái khoảnh khắc Cung Việt Bân bế xốc cô ả say bí tỉ đi ra cổng lớn club, hùng hổ vứt lên xe, cắt nát một giây hắn tục tĩu gạ gẫm, lôi tụt bộ váy che chắn thân thể cô ta ném xuống lề đường, cắt nát những cú đâm thâm nhập vào cơ thể cô ta như chày giã, cắt nát tràng cười thỏa mãn và lời lẽ hâm doạ tên khốn kiếp thổi vào tai Giản Ly Đình, lúc cái tát cô ta chuẩn bị đáp tới gương mặt đẹp trai đểu cáng, bị hắn linh hoạt kiềm giữ: "Không đồng ý làm nhân tình phục vụ tôi, đoạn clip nóng bỏng vừa rồi của hai ta, tôi sẽ phát tán lên mạng."

Chấm dứt tràn chém cuồng loạn, cô ta kiệt quệ đổ rạp xuống nền nhà lạnh toát. Nắng sớm điểm ánh vàng lấp lánh ghé vào ô cửa kính, cũng bất lực xua tan khối căm phẫn người phụ nữ trổ chạm tủy xương. Hận thù áp đảo lý tính mỹ nhân tú ngoại tuệ trung, một mực nắm chắc món vũ khí bén ngót, ngũ quan sắc sảo bủa giăng mảng đen đặc sệt, cô ta nghiến răng, chết chóc nhả chữ: "Cung Việt Bân, Quý Hướng Không, Trình Khiết Nhi, xưa nay đắt tội với tôi chưa từng một ai có kết quả tốt đẹp. Là các người tự chuốc lấy... Là các người tự chuốc lấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top