Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 115

Bạch Dĩ Thần còn chưa kịp ý thức sự việc đang diễn ra, nhìn đến bức tường trước mặt đã bắt gặp cặp đồng tử màu trà nghiêm cẩn ngoảnh về phía mình, đôi mắt băng tuyết giá lạnh một giây kia vẫn kinh ngạc, sửng sốt, giây kế tiếp, vẻ lạnh lùng, hờ hững lập tức hồi phục. Nụ hôn phớt nhẹ trên môi Bạch Dĩ Thần nhạt dần rồi kết thúc, đầu óc anh nhất thời trì độn, tay chân cứng đờ, thản thốt chuyển tầm mắt theo đôi môi mềm mại rời khỏi môi mình. Cảm giác ướt át ập tới bất ngờ, rời đi cũng quá đột ngột, trống ngực có chút hỗn loạn, Bạch Dĩ Thần không ngờ Trình Khiết Nhi lại chủ động hôn anh như vậy, thậm chí câu nói "Em thích anh" xuất phát từ cửa miệng cô cũng tự nhiên y hệt khẳng định một chân lý, cả điệu bộ vòi vĩnh đòi dùng bữa tối cùng nhau lẫn mong muốn được anh đưa ra sân bay nữa, đây không phải ảo thanh chứ? Đương nhiên không. Cách đó mấy phút, cô gái hùng hồn khướt từ thành ý của anh cũng chẳng phải giả. Vậy lý do nảy sinh sự việc kỳ lạ ấy là gì? Bạch Dĩ Thần mới không tin Trình Khiết Nhi tức cảnh sinh tình, đột ngột thay đổi ý định.

Một người đàn ông đầu óc thông tuệ thì ra cũng có lúc vì tình cảm mà hoá mụ mị. Nhưng đến khi Bạch Dĩ Thần đuổi kịp ánh mắt phức tạp rơi trên khuôn mặt cậu bạn thân nhiều ngày không gặp của Trình Khiết Nhi, anh cuối cùng đã chua xót hiểu rõ nguyên nhân. Đôi mắt Trình Khiết Nhi dành cho Quý Hướng Không có thể nói là tẻ nhạt, lại vô cùng kiêu ngạo, rõ ràng đang thách thức, thế nhưng sâu bên trong còn che giấu chút đau thương khó thấy, Bạch Dĩ Thần không biết đối phương có cảm nhận được trái tim vùi sâu xuống mấy ngàn năm băng tuyết của cô không, anh chỉ thấy đúng vào khoảnh khắc ba chữ "Trình Khiết Nhi" mà Giản Ly Đình sắp kinh ngạc thốt lên, còn không đợi mỹ nhân trong lòng phát âm tròn trịa, biểu hiện u lãnh như trời sắp bão của người đàn ông kia liền vụt tắt, đôi mắt nhìn Giản Ly Đình phút chốc đầy ấp ngọt ngào.

Đôi mắt hổ phách mỗi khi dịu dàng nhìn phụ nữ như vậy thật sự rất đẹp, giống hệt đôi mắt ngày xưa anh từng âu yếm nhìn cô, ánh nắng đầu tiên lướt qua rừng hoa đào tiết xuân cũng chỉ có thế.

Trùnh Khiết Nhi bỗng thấy một cỗ đắng chát từ từ trôi quặng vào cuốn họng, cô thừa nhận, ban nãy thân mật với Bạch Dĩ Thần thực sự chỉ vì mục đích khiêu khích Quý Hướng Không, cô muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh, cô muốn chứng tỏ một điều, khi không còn anh bước chân vào cuộc đời, hiện tại cô vẫn sống rất tốt. Bởi lẽ tuy có bi thương, nhưng lòng tự trọng chưa bao giờ cho phép cô để lộ một chút nào ra bên ngoài, nhất là khi cô bất đắt dĩ đứng trước mặt anh, mà lại đứng trước mặt anh trong hoàn cảnh trớ trêu này, anh vươn tay ôm ấp mỹ nhân, còn bên cạnh cô, cũng đã có một người đàn ông hoàn hảo khác.

Chỉ là Trình Khiết Nhi tính đi tính lại vẫn tính sai một bước, chẳng lẽ cô quên chỗ mình đang đứng là đâu rồi sao? JK Universe không phải vị trí thích hợp để hẹn hò lãng mạn, camera đầy rẫy, tai mắt khắp nơi, nếu một người hành sự cẩn trọng, chu đáo, tỉ mỉ như Quý Hướng Không, dám lộ liễu công khai ôm ấp một người phụ nữ giữa chốn thị phi, chắc hẳn vị trí người phụ nữ đó trong tim anh không hề đơn giản. Ngay cả ngày trước quen biết nhau, anh còn chưa từng nắm tay cô bước đi trên cùng một lối hành lang, nhưng ngày hôm nay, anh đã đối xử với Giản Ly Đình tình nồng ý đậm như thế, vậy thì trong mắt anh, Trình Khiết Nhi tất nhiên không có tư cách sánh với mỹ nhân ngọc ngà anh yêu, cô đi cạnh ai, ôm hôn ai, đối với anh mà nói, khác gì trò đùa trẻ con đâu. Trùnh Khiết Nhi chợt thấy đau lòng, đau lòng vì nỗi day dứt những ngày qua cô dành cho anh, tự hổ thẹn sau tất cả kỳ vọng và sự uỷ mị vô lý ẩn sâu thâm tâm. Đúng lúc ấy, người đàn ông đối diện lại ân cần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, ôn nhu nói: "Được thôi, anh rất sẵn lòng.", vậy là cô quyết định để mặc cho anh nắm chặt tay mình, chầm chậm đưa lối, bỏ mặc đôi nam nữ diễn một màn ân ái tâm đầu ý hợp, thản nhiên lướt qua, tựa như cơn gió, dứt khoát không vướng bận, đi thẳng một mạch dọc theo hành lang phụ, không ngoảnh đầu.

Sau đó, Trình Khiết Nhi lặng lẽ nối gót Bạch Dĩ Thần vào thang máy, Bạch Dĩ Thần lo lắng vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô nói cái gì đó, cô bèn uốn cong môi đáp trả, kế tiếp Bạch Dĩ Thần lại ái ngại hỏi cô một câu, cô liền bình thản nói cười không suy nghĩ. Suốt hai mươi mấy tầng lầu hai người đã trao đổi những gì, ngay cả một câu thoại Trình Khiết Nhi cũng không nhớ, đầu óc cô hoàn toàn là mảnh đất khô cằn trống rỗng, không cây cối, không có động vật. Bạch Dĩ Thần cởi áo choàng khoác lên bả vai Trình Khiết Nhi, nghiêng đầu bảo em đứng đây đợi anh nhé, anh xuống bãi đỗ lái xe lên, cô liền máy móc ậm ừ vài tiếng.

Hồi trước Bạch Dĩ Thần thường nhận xét tính tình Trình Khiết Nhi vốn rất hiếu kỳ, cô lại càng không chịu đứng quá lâu một chỗ bao giờ. Công bằng mà nói lời đánh giá đó không phải ngẫu hứng đoán bừa, thật sự Bạch Dĩ Thần nhìn nhận có tới bảy phần đúng. Gần đây những chuyện không vui liên tiếp ập tới, khiến nửa con người vui vẻ, hoạt bát trong Trình Khiết Nhi gần như biến mất, cô trở nên trầm lặng, ít nói hơn hẳn. Chỉ Trình Khiết Nhi mới biết, khả năng thích nghi trước vạn sự thay đổi của cô yếu kém ra sao, quan trọng nhất là không ai biết cô căm ghét nửa con người tĩnh mịch dần chiếm ưu thế trong nội tâm mình tới nhường nào.

Giá như có thể trở về ngày đó, hồn nhiên vui đùa, cười vô tư không cao đất dày là gì, không lo âu, không buồn rầu, cũng không có quá nhiều việc phải suy nghĩ như bây giờ. Thời khắc ngắn ngủi, Trình Khiết Nhi bỗng có một mong ước điên rồ như vậy. Nếu mọi thứ thành hiện thực thì tốt quá, tiếc rằng mong ước dù to lớn cách mấy, cũng chỉ gói gọn lại ở một chữ 'nếu' mà thôi.

Hồi tưởng kéo mũi giày nhỏ dịch chuyển về phía trước. Lịch Tây đã sang đến năm mới, bầu trời đêm nay tuyết không còn rơi nữa, đám mây xốp trắng như que kẹo uốn lượn giãn ra, để lộ khoảng trời con con đen đậm, trăng non lưỡi liềm treo lơ lửng, lười biếng lan toả chút ánh sáng yếu ớt, Trình Khiết Nhi chớp mi cảm thán, giữa lòng thành phố hoa lệ sầm uất, tìm được một nơi yên tĩnh ngắm trăng xem như quá tốt rồi.

Nhưng đó chẳng qua là chút ý nghĩ vẩn vơ trước khi giọng nói lảnh lót oanh vàng truyền vào màng nhĩ, còn về sau, nhớ không nhầm thì hình như lòng ngực Trình Khiết Nhi nặng nề tựa có mấy chục cân chì đè xuống, ngay cả hít thở đã thấy khó nhọc, đừng nói chi đến ngắm hoa thưởng nguyệt.

"Trình Khiết Nhi!"

Giả như có một người vô thường chán ngán một đối tượng nào đó, gần đây tâm trạng không được tốt, nhân thời khắc hiếm hoi, chủ động hoà nhập thiên nhiên cho khuây khoả, đột nhiên từ phía sau vọng lại âm thanh uyển chuyển vạn lần chán ghét, khẳng định người vừa nhắc đến chắc chắn hiểu được cảm nhận của Trình Khiết Nhi bấy giờ. Giản Ly Đình gọi tên cô bằng giọng điệu trong trẻo, so với tiếng dương cầm quả không mấy khác biệt, tuy nhiên loại giọng điệu dễ nghe này có khi lọt tới tai cũng trở nên châm chọc, nhức nhối. Trình Khiết Nhi điềm tĩnh quay lưng, nheo mắt nhìn lớp sáng mờ sương phủ lên thân thể mềm mại, bộ váy xanh dương như tấm lụa mỏng manh khoác lên người mỹ nhân nửa kín nửa hở, bộ dạng thật có bao nhiêu câu dẫn, hút hồn.

"Thật ngại quá! Lúc nãy gặp nhau ở tầng trên còn chưa kịp chào hỏi. Dù gì Sweet Dream là đối tác của JK Universe đã lâu, chúng ta xem như cũng người cùng công ty rồi."

Mỹ nhân có vẻ rất biết điều, thân thiện trưng ra bộ mặt ái ngại để bắt chuyện với một người mà trước giờ cô ta vẫn luôn ái ngại. Cho nên Trình Khiết Nhi liền dùng biểu hiện ái ngại hồi đáp sự kỳ vọng giả dối của cô ta: "Thật vậy sao?" Cô hơi nhếch môi, nhẹ nhàng cười cợt: "Đáng tiếc, chỉ là ý niệm viễn tưởng trong đầu chị." Gió đến thổi tà váy Trình Khiết Nhi tung bay, cô vững chãi đối mặt với người phụ nữ mưu tính thâm sâu, nhỏ bé, mãnh liệt nhưng không kém phần tao nhã.

Đoán chừng hôm nay tâm trạng Giản Ly Đình vô cùng tốt, cô ta không hề xem thái độ mỉa mai vừa rồi là cái gai trong mắt, càng không để ý tới lời lẽ sắc nhọn và ánh nhìn khinh bạc Trùnh Khiết Nhi dành cho mình, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ co giãn, treo lên nụ cười thân thiện: "Hy vọng cô đừng chấp nhất chúng tôi chuyện ở thang máy." Ngữ điệu gần như hạ thấp, cô ta gõ giày cao gót tiến đến gần Trình Khiết Nhi, tầm mắt đảo nhẹ hướng về xa xăm, ngượng ngùng hồi tưởng: "Sự thực tối qua Hướng Không có uống một chút rồi lỡ nặng lời với tôi, sáng sớm nay tỉnh táo, anh ấy sợ tôi giận, vậy là ngoài việc đề bạt lên chủ tịch Tần xin thay đổi nữ diễn viên hợp tác với Sirius trong dự án thời trang Thursday Island từ Mạch Kiều Tinh chuyển thành tên tôi, anh ấy còn chủ động đến văn phòng tôi xin lỗi. Nói gì thì nói, vừa rồi chúng tôi chỉ mới làm lành, hành động thể hiện tình cảm nếu hơi quá đà, cũng mong cô thong cảm để trong lòng, đừng mang chuyện ấy đồn đại lung tung, tôi... chính là lo sợ ảnh hưởng tới hình tượng của Hướng Không."

Mỹ nhân vẫn giữ nguyên biểu cảm thành khẩn, sự giả tạo quá mức chân thật ở cô ta khiến Trình Khiết Nhi không khỏi khó thở, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay từ khi nào đã siết chặt lại.

Trình Khiết Nhi không ngốc, cô thừa sức hiểu rõ chiêu thức một mũi tên trúng hai đích Giản Ly Đình mới dùng. Phải công nhận cô ta thật thâm ý, đầu tiên giả vờ tội nghiệp đến gặp Trình Khiết Nhi xin xỏ, kế tiếp liên tục nhấn mạnh cụm từ 'chúng tôi' để ám chỉ bản thân và Quý Hướng Không, chung quy muốn nói từ bây giờ trở đi cô ta cùng với Quý Hướng Không đã là cặp tiên đồng ngọc nữ trai tài gái sắc, Trình Khiết Nhi chẳng qua là kẻ qua đường, chen chân phá hoại uyên ương, còn mặt dày không biết xấu hổ. Thứ hai, cô ta cố tình kể lại hàng loạt yêu thương đãi ngộ Quý Hướng Không dành cho mình, còn tường thuật thật rành rọt phân đoạn Quý Hướng Không vì muốn xoa dịu cô ta mà hạ cố xin xỏ chủ tịch thay đổi người mẫu quảng bá thương hiệu thời trang danh tiếng Thursday Island. Ai cũng biết Tần Tiêu Vũ là người dứt khoát cương trực, mọi sự ông đã quyết, đủ năng lực khiến ông thay đổi, trên đời chắc không có mấy người. Lần này Quý Hướng Không vì muốn xin lỗi cô ta, chẳng biết đã kỳ công thuyết phục cây đại thụ họ Tần kia thế nào. Qua hành động bù đắp cho Giản Ly Đình, đủ chứng tỏ trong lòng anh, cô ta thực sự là bảo vật vô giá, Trình Khiết Nhi chỉ có thể đứng trông theo mà ghen tỵ, ngay cả tư cách đến gần cũng không có. Thứ ba, Giản Ly Đình đeo lên mình tấm mặt nạ nhân từ, yếu ớt xin Trình Khiết Nhi thông cảm giữ kín bí mật, đừng tiếc lộ mối quan hệ yêu đương giữa cô ta và Quý Hướng Không trước báo chí. Nguyên nhân nằm ở danh tiếng bạn trai, chứ không phải vì tư lợi cá nhân. Cho nên tóm lại, Giản Ly Đình là người phụ nữ rất thấu tình đạt lý, biết nhìn xa trông rộng, không những vậy, cô ta còn là người bạn gái vô cùng có trách nhiệm, sẵn sàng hẹn hò bí mật, chịu uất ức bảo vệ quyền lợi của người yêu. So sánh với khoảng thời gian bên anh trước đây, Trình Khiết Nhi dĩ nhiên bê bối hơn cô ta vạn lần, hồi đó rắc rối cô mang về cho Quý Hướng Không đâu chỉ có vọn vẹn vài ba vụ ồn ào, mức độ chấn động tới toàn công ty là đằng khác. Lúc nào anh cũng đau đầu dọn dẹp hậu quả, tìm cách cứu giúp cô.

Nói tóm lại, xét về phương diện nhan sắc, khả năng nhìn xa trông rộng hiểu thấu sự đời và mức độ quan trọng trong tim anh, Trình Khiết Nhi đều thua Giản Ly Đình, thua một cách thảm hại. Cô ta nói nhiều như vậy chính là muốn truyền tải đến cô thông điệp này.

Bước đầu Giản Ly Đình xem như khá thành công, chân váy lất phất trong gió ba phần đắt ý kiêu ngạo, ba phần yếu đuối thanh cao. Có điều, thái độ sau đó của Trình Khiết Nhi hình như nằm ngoài những gì cô ta tính toán. Cô huyễn hoặc nâng tà váy, đưa tay chỉnh lại viên ngọc trai đen đính trên mặt nhẫn, như hữu ý như vô ý hỏi một câu: "Hết rồi?" Cô ngẩng cao đầu, đối diện với Giản Ly Đình: "Nếu chị muốn kể chuyện một câu chuyện yêu đương nhảm nhí, cũng nên lịch sự hỏi trước xem tôi có muốn nghe không."

Máu nóng rần rật đổ dồn lên da mặt, chẳng hiểu sao gió mát vậy, mồ hôi lạnh lại túa ra đầy rẫy hai bên trán Giản Ly Đình, Trình Khiết Nhi nhàn nhã quan sát biểu lộ kinh ngạc ấy, bỗng thấy có gì đó không đúng: "Tôi đoán không nhầm thì đằng sau màn rào đón tỉ mỉ này, hẳn còn chứa đựng vấn đề quan trọng nào đó. Sao vậy? Vào thẳng trọng tâm đi chứ! Nói ngắt quãng thế này, thật là cụt hứng."

Đối phương vốn không ngờ Trình Khiết Nhi có thể thẳng thắn đến thế, thậm chí cụm từ 'thật là cụt hứng' phát ra từ miệng cô cũng vô cùng sảng khoái. Giản Ly Đình cố gạt bỏ kinh ngạc, khoé mi kẻ chuốt kỹ lưỡng nâng lên, y như vị công chúa cao thượng, mỉm cười: "Vẫn là Trình tiểu thư nhìn rõ lòng người, thú thật còn một việc đặc biệt quan trọng khác muốn cùng cô trao đổi. Đừng nôn nóng, mọi sự cũng không quá phức tạp." Cô ta dừng một chút, thoả mãn chiêm ngưỡng nét khó hiểu trên khuôn mặt Trùnh Khiết Nhi, kiêu ngạo nói tiếp: "Ngày trước có lần tôi nói với cô Quý Hướng Không từng thích tôi, cô còn nhớ chứ?"

Giản Ly Đình từ tốn chiếu tầm mắt lên tình địch, Trình Khiết Nhi vẫn duy trì tĩnh đạm nhìn cô ta, đối phương có hơi chột dạ, liến thoắt quay đi hướng khác, lần này hơi khẩn trương, nói một tràn không ngừng nghỉ: "Ngày trước Hướng Không thật sự yêu tôi, nhưng vì xuất thân của tôi vốn không hoàn hảo, và rồi tại thời điểm đó bỗng dưng có thêm cô xuất hiện, anh ấy nhất thời yêu thích mới mẽ, mới đi nhầm đường lựa chọn cô. Tình yêu chúng tôi bấy lâu nay bởi lẽ đó mà chia cắt." Âm thanh trong cuốn họng cô ta ngày càng nâng cao, sang đến đoạn kết bỗng phẳng lặng, ngọt ngào thấy hẳn: "Nhưng ông trời có mắt, bây giờ mọi thứ đã trở về vị trí ban đầu. Hơn ai hết, cô là người biết rõ nhất, tình yêu của chúng tôi phải vượt qua biết bao nhiêu kiêu ngạo, định kiến, vượt qua biết bao gian nan thử thách mới có được ngày hôm nay. Tìm được nhau giữa dòng người tấp nập vốn không dễ, chúng tôi có nhau rồi, đương nhiên càng trân trọng. Tâm đầu ý hợp đi đến viên mãn là lẽ luân thường, tôi và anh Hướng Không đã quyết định ở bên nhau trọn đời. Cho nên, mong cô hiểu rõ mà tác hợp cho chúng tôi, sau này đừng tùy tiện xuất hiện trước mặt anh ấy nữa. Bởi vì nhìn thấy cô đi lướt qua, nỗi thương cảm lại dấy lên trong lòng Hướng Không, anh ấy thực sự vì cô mà áy náy. Anh ấy không vui, trái tim tôi cũng không dễ chịu gì."

Ánh đèn lờ mờ rọi xuống tán cây tuyết tùng, một nửa tia sáng hoạ lên đôi mắt đen sâu thẳm, Trình Khiết Nhi không chút biểu cảm, rất kiên nhẫn đứng xem người phụ nữ kia định diễn tuồng gì. Hoá ra hết một màn thanh cao, e lệ, cô ta liền để lộ bản chất trơ trẽn vốn có, cao ngạo yêu cầu cô cách li với Quý Hướng Không. Trình Khiết Nhi ngẫm mấy lời cô ta vừa nói, bề ngoài lấy đạo lý che mắt người, nhưng bên trong thực ra là chứa đựng ác ý, ngấm ngầm hạ thấp thể diện đối thủ. Giản Ly Đình muốn khẳng định rằng, Trình Khiết Nhi ở trong lòng Quý Hướng Không, nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở cụm từ 'áy náy'. Anh đã lựa chọn ở bên cô ta, cho dù cô có đứng trước mặt anh, cùng lắm là khiến anh động lòng trắc ẩn, cảm thấy thương hại, còn cô ta chính là nhân vật nữ chính, thoải mái cười cợt sự ngu ngốc của Trình Khiết Nhi.

"Tôi hiểu rồi!" Trình Khiết Nhi dùng ngón tay kéo kéo mép áo choàng, che kín vùng cổ thấy hơi lạnh: "Tóm gọn là chị không chắc?"

"Sao?" Giản Ly Đình lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Lại thấy đối phương húng hắn ho vài tiếng, đôi đồng tử biết nói dường như có hàng vạn ngôi sao lấp lánh: "Chị không đủ tin tưởng, cũng không thể an tâm vì ánh mắt si tình mà Quý Hướng Không gửi đến tôi, chị sợ có một ngày, anh ta lại rời bỏ chị, chạy về bên cạnh tôi, giống như những gì chị từng hù doạ tôi lúc trước đấy. Đàn ông họ thích mới mẻ, phàm là thứ dễ dàng chiếm được, sẽ mau chóng chán chường."

"Làm... làm gì có. Tôi việc gì phải sợ cô." Khuôn ngực Giản Ly Đình căng thẳng phập phồng, cô ta bị Trình Khiết Nhi chọc tức tới mức sắp xếp ngôn từ cũng lộn xộn.

Sau đó, Giản Ly Đình lại trợn tròn mắt, bộ dạng điên tiết như sư tử cái bị vặt lông, không cam tâm nhìn gót giày đen huyền chuyển động. Trình Khiết Nhi bước qua người cô ta một vòng, thích thú ngắm nghía lớp da mặt đặc biệt dày bấy giờ đỏ lựng như bị lửa nung: "Hoặc là, chị đã đánh giá quá cao vị trí bạn trai chị trong lòng tôi." Trình Khiết Nhi bất ngờ dừng bước, ghé môi vào tai cô ta thì thầm: "Nói cho chị biết, Quý Hướng Không từ lâu đối với tôi chỉ đơn giản là ba chữ không hơn không kém. Anh ta vui hay buồn, áy náy hay dằn vặt, chị nói xem, tôi có quan tâm không?" Nụ cười ngưng động trên khoé môi đào đẹp đến nao lòng, Giản Ly Đình bị vẻ đẹp kiêu sa đó làm cho nhức mắt, cô ta thở hồng hộc vì tức, thần thái thục nữ tao nhã, xem ra không còn duy trì được bao lâu.

"Cô... cô nói dối."

"Giản Ly Đình, nếu muốn giữ Quý Hướng Không, về nói với anh ta, sau này trông thấy tôi đi lối nào, tự động tìm đường khác mà đi, dặn anh ta đừng có nhìn tôi, cứ nhìn rồi mê, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

Giống như đứng trước một tấm bình phong, thản nhiên tô vẽ không vội vã, Trình Khiết Nhi nhìn xuống lối đi lát gạch, chẳng mặn chẳng nhạt thông báo một câu: "Chị đánh rơi ví rồi kìa! Cầm cho chắc, coi chừng bị cướp cuỗn mất đấy."

Nói xong, đưa mắt về phía ngọn đèn pha ô tô đang đến gần, cong môi cười chào theo đúng phép lịch sự: "Xin lỗi, anh ấy đến rồi, tôi phải đi."

Chiếc Cadillac thư thả lướt qua người Giản Ly Đình, đèn pha loé sáng trêu ngươi, dội sang người cô ta chói loá. Gương mặt mỹ nhân bấy giờ còn tệ hại hơn té sấp vào lò than. Luồng gió rét thổi tới làm tán cây tuyết tùng xào xạc, bóng dáng mảnh mai in trên mặt đất, bàn tay cuộn chặt, đôi mắt sắc lạnh ánh lên tia chết chóc.

"Không phải tôi thua cô, mà là thời cơ chưa chín mùi, những ngày cô có thể sống vui vẻ... còn lại không nhiều. Đến cuối cùng ai thật sự là kẻ chiến thắng, có trời mới biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top