Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 117

Khoảng thời gian ở lại Trung Quốc quả thật không mấy đặc sắc như Trình Khiết Nhi tưởng. Luận về phong cảnh, cũng là cao ốc chọc trời, hoa lệ, náo nhiệt không khác mấy so với các thành phố phồn thịnh cô từng đặt chân đến, thảm thực vật ở đây càng đơn giản, bình dị, bầu trời không cao vời vời, cũng chẳng mang một màu xanh biếc như sách vở vẫn miêu tả. Luận về công việc, ngoại trừ lịch quay, lịch chụp ảnh kín bưng từ sáng tới tối, lúc cô có chút không khí hít thở chắc chỉ là nửa đêm. Đó là chưa kể những lời mời dự tiệc hay dùng bữa tối với các nhân vật tai to mặt bự ngành giải trí cứ liên tục gửi đến. Trong hai ngày tại Bắc Kinh, Trình Khiết Nhi đã nhận được gần năm, sáu cuộc hẹn khiêu vũ, tới khi bay sang Chiết Giang ghi hình, lại có thêm năm, sáu quý ông ngả mũ chìa danh thiếp nữa. Lần một, lần hai, có thể mắt nhắm mắt mở từ chối, lần ba, lần bốn cũng có thể giả điếc giả câm từ chối, lần năm, lần sáu, gắng gượng lắm cũng có thể chìa ra lớp da mặt dày mà từ chối, nhưng đến lần thứ mười thì lý do đầu óc vặn ép ra thực sự đã cạn. Elios Trịnh đứng một bên ngắm nghía khuôn mặt méo mó thảm hại của Trình Khiết Nhi, qua vài giây bình tĩnh, bèn lẳng lặng đi theo cô. Được hai bước, Trình Khiết Nhi lập tức trừng mắt quay lại. Đôi khi cô nghĩ, tên Trịnh trắng trẻo này thực sự là cái đuôi tốt mà ngài Trình Thủ tướng ưu ái gắn vào mông cô, cô đi đâu, hắn liền theo đó, theo sát gót, không rời một phân. Trình Hạo Thiên cũng thật có mắt nhìn người, cử cái tên da trắng tới làm gián điệp giám sát cô, hận nỗi không thể cảm thán một câu "vô cùng phù hợp".

Sau đó, Trình Khiết Nhi với điệu bộ vô cùng không hài lòng, nghiêm mặt, chỉ tay về hướng cửa lớn quầy bar: "Elios, không có việc gì thì về khách sạn trước, nghiên cứu hộ tôi dự án The Secret Of Love, tháng sau phải comeback rồi." Nói đến đây, chợt nhớ ra điều gì hay ho, mím môi, thận trọng nói tiếp: "À, còn lịch diễn cho cả tuần sau nữa, chúng khá lộn xộn, tôi hiện tại không nhớ được, anh hệ thống một số điều quan trọng, dùng phương thức tối giản nhất lập ra danh sách mới, đem đặt ở bàn làm việc tôi một bản, đầu giường ngủ một bản, phòng khách một bản, toilet, cũng nên dán một bản. Được rồi! Khi tôi về, sẽ đọc."

Lúc nói mấy lời này, gương mặt Trình Khiết Nhi có bao nhiêu lạnh lùng, nghiêm túc, trong bụng lại có bấy nhiêu thích thú, buồn cười. Suốt buổi, cô phải gồng mình hít thở thật sâu, cố giữ cho tiếng cười không bật ra khoé môi. Thú thật mà nói, Trình Khiết Nhi đương nhiên không yêu nghề và trách nhiệm đến vậy, lịch trình cô xem ngày nào xử lý ngày nấy, có khi còn nước tới chân mới nhảy, về dự án âm nhạc The Secret Of Love, một chút phân tích đánh giá cũng không thuộc phận sự người quản lý. Đây chỉ có thể nói, cô đang kiếm cớ đuổi cổ tên mặt trắng đi.

Mà tên mặt trắng kia, ban đầu biểu hiện có hơi kinh ngạc, nhưng sau đó cũng rất biết nghe lời, tuy dáng vẻ bất đắc dĩ một chút, có điều hắn chỉ im lặng gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi Sleepless Night Bar.

Cuộc hẹn thật ra là buổi tiệc đối ẩm với Mạnh Kỳ, giám đốc Công ty Điện ảnh Bắc Dương nổi tiếng ở Trung Quốc. Trình Khiết Nhi không thể không nể mặt một doanh nhân tầm cỡ như vậy trên đất bạn, cho nên, dù trước giờ vốn chẳng thích thú gì mấy bữa tiệc vô vị nhàm chán, cũng phải treo lên môi nụ cười tươi nhất mà gặp gỡ đối phương.

Giám đốc Mạnh là một người khá phóng khoáng, từ lúc nhập tiệc đã không ngừng mời mọc, hỏi Trình Khiết Nhi bình thường thích uống loại rượu nào, cô thầm nghĩ đây quả là cơ hội tốt mở mang tầm mắt, không khách khí nói, loại nào cũng có hương vị riêng, loại nào cũng thích. Giám đốc Mạnh liền nở nụ cười hứng thú, vẫy tay kêu bồi bàn mang hết rượu trên giá xuống, mỗi loại một chai. Sau khi thưởng thức qua dòng rượu ngoại nhập, giám đốc Mạnh trở nên vô cùng sảng khoái, liền khen ngợi Trình Khiết Nhi không những tài sắc vẹn toàn, còn rất cá tính. Anh ta đang trên đà cao hứng, không ngại mời vị khách quý nếm thử hương cay nồng của rượu vang đỏ Bắc Kinh. Loại rượu này thật tuyệt, mùi thơm nồng pha một ít đắng chát. Đáng tiếc rượu ngon nhưng độ cồn lại cao quá, mới uống có hai ly, đầu óc Trình Khiết Nhi đã rơi vào choáng váng, hai mắt lờ mờ, cảnh vật mông lung không rõ thực hư. Ý thức được ban nãy thử rượu, cô uống hơi nhiều, sau đó còn bồi thêm hai ly rượu mạnh dẫn đến thần trí lâng lâng mất tỉnh táo, dù muốn lưu lại thêm một lát cũng không được rồi.

Thấy Trình Khiết Nhi loạng choạng đứng lên định cáo từ, giám đốc Mạnh hào phóng ban nãy vội vã bước tới đỡ lấy vai cô, ánh mắt ma lực nhìn mỹ nhân đầy ẩn ý, Trình Khiết Nhi uốn cong môi quyến rũ, từ tốn gỡ bàn tay đặt trên đôi vai trần mịn màng xuống, nụ cười diễm lệ lại muôn phần ngọt ngào: "Hẹn ngày tái ngộ."

Chờ cho vị giám đốc si tình kia thoát khỏi vòng xoáy ngơ ngẩng, bóng dáng mỹ nhân váy trắng đã khuất lấp sau ánh đèn đủ màu sắc.

Trình Khiết Nhi còn nhớ rất rõ, trước khi Trịnh trắng trẻo rời khỏi quán bar, cô đã nhấn mạnh với anh ta một câu, nói rằng anh ta dù sao cũng chỉ là một quản lý nho nhỏ, nhớ kỹ đừng xen vào chuyện riêng của thần tượng, tốt hơn hết không nên làm phiền cô. Lúc hào sảng phát ngôn lời này, Trình Khiết Nhi đúng là không ngờ được, vài tiếng đồng hồ sau đó, Trịnh trắng trẻo thật sự làm rất tròn nhiệm vụ, không hề điện thoại hay tìm cô gây rối. Anh ta dĩ nhiên không có đến làm phiền cô, nhưng lần này, cô lại là người đến làm phiền anh ta.

Khách sạn The Hill nằm trong lòng thung lung, cảnh quan hữu tình thơ mộng, vì là vị trí cạnh phim trường thu hút đông đảo khách du lịch, khu nhà nghỉ này chưa bao giờ trống phòng, hôm trước khi Trình Khiết Nhi mới đến Kim Hoa, công ty khó khăn lắm mới sắp xếp được cho cô và quản lý riêng một phòng đôi. Đây gọi là bất đắc dĩ phải ở tạm. Có điều kết cấu bên trong cũng khá rộng rãi, thoáng mát, không gian gần như hoàn toàn biệt lập, Trình Khiết Nhi cảm thấy được an ủi phần nào, cô nghĩ thầm, với điều kiện ấy, chạm mặt tên Elios vài ngày nói chung cũng không quá bất tiện, vậy là gật đầu đồng ý.

Đi ra đi vào, nhìn thấy đối phương dần dần cũng thành thói quen, giống như lúc này, cô chân nọ xọ chân kia, xiêu xiêu vẹo vẹo dò dẫm men theo lối đi, thấy Trịnh trắng trẻo đứng cạnh bàn làm việc trơ mắt nhìn mình, chỉ phì một tiếng bỏ qua, lại xem như không khí, tự nhiên đi thẳng vào trong. Mũi giày vừa vặn chạm đến tủ đầu giường, loạng choạng suýt té, đầu óc liền tỉnh táo ra mấy phần, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Thứ nhất, Trình Khiết Nhi hồi trước có dặn Elios phải tiết kiệm ngân sách nhà nước, ra khỏi phòng, luôn nhớ tắt hết hệ thống đèn, khi không có việc gì quan trọng thì đương nhiên không nên mở đèn, anh ta nhớ rõ và làm khá tốt, nhưng mà, lúc bấy giờ chẳng phải cô đã trở về rồi sao? Anh ta cũng nên tinh ý mở lên chút đèn cho sáng sủa chứ. Nhắc đến điều thứ hai, tầm mắt Trình Khiết Nhi liền dừng ở chiếc laptop yên vị trên bàn, lại rất có xu hướng ngưng tụ lên cái kẻ đứng kế bên. Kể ra lúc đuổi Trịnh trắng trẻo khỏi quầy bar, lời mà cô nói đơn giản là chút tuỳ hứng làm khó anh ta, theo lý, anh ta chỉ cần ngoan ngoãn chịu quay về đã tốt rồi, đâu có cần nhọc tâm đi nghiên cứu dự án âm nhạc khó nhằn đó. Nhưng thực tế, anh ta đã vất vả đem máy móc, dữ liệu ra phân tích thật. Trình Khiết Nhi lắc lắc cái cổ mỏi nhừ, cục diện này có hai khả năng, nếu không phải Trịnh trắng trẻo bị ngốc thì là anh ta muốn xu nịnh cô. Mà tại sao một tay súng cao ngạo, lẫm liệt khí thế như anh ta lại phải tìm cách làm Trình Khiết Nhi vui lòng? Đáp án có khả năng cao hơn nữa, cái tên Elios Trịnh hẳn là thích cô rồi. Đối với loại phát hiện này, Trình Khiết Nhi cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng có chút thú vị. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, cô lại phát giác thêm một điểm khác lạ nữa. Đuôi mắt sắc mỹ dời đến góc tường rồi lại chăm chú quan sát người đàn ông đối diện, anh ta chuyển bàn làm việc tới phòng riêng của cô từ khi nào vậy? Cái này thật quá tự tiện đi! Một quản lý nho nhỏ theo sở thích mà quyết định mọi chuyện, anh ta rốt cuộc còn biết phép tắc không?

"Elios Trịnh, anh làm quản lý của tôi mới có vài ngày, tâm trạng tôi lại bắt đầu không vui rồi!" Trình Khiết Nhi vịn tay vào lưng ghế, nghiêng ngả nâng người dậy, bàn chân chậm rãi tiến về phía Trịnh trắng trẻo.

Trong tầm nhìn không rõ nét, nhờ vào ngọn đèn ngủ yếu ớt, vẫn trông thấy hai đầu chân mày Elios Trịnh cau chặt, anh ta đút tay vào túi quần, đứng yên bên cửa sổ, quan sát cử động của cô một cách trầm lặng, vẻ trầm lặng phong độ ấy lại vô tình khiến Trình Khiết Nhi không vừa mắt, cô hất hàm, cao ngạo chấp vấn: "Thấy tôi đi đứng khó khăn, ít nhất anh cũng nên chủ động đến dìu vài bước, thế mới gọi là lo liệu chu đáo. Đã không có ý giúp đỡ, vậy thì thu dọn máy móc, ra ngoài để tôi nghỉ ngơi, đứng trơ mắt đấy làm gì? Lại còn kê bàn làm việc trong phòng tôi. Ha... Là ngài Thủ tướng yêu cầu anh sao? Các người muốn giám sát tôi hai mươi bốn trên hai mươi bốn hả?"

Câu nói sắc nhọn quả nhiên đã phá tan sự tĩnh mịch, Trình Khiết Nhi thấy Elios Trịnh nhướng một bên chân mày, anh ta sững sờ hồi lâu, lại trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới mở miệng, lạnh nhạt buông đúng ba chữ: "Ngài Thủ tướng?"

Âm cuối ngữ điệu hơi cao, đây là câu hỏi à? Trình Khiết Nhi mất nửa ngày vận động cái đầu ong ong vì men rượu, mới biết Trịnh trắng trẻo đang hỏi mình. Đóng kịch cũng đóng khéo thật, rõ ràng đi ăn cướp mà cứ làm như vô tội. Có thể giả vờ quên luôn chủ nhân trắng trợn như vậy, không hổ danh là người của Trình gia đào tạo ra. Sau này ở trước mặt anh ta, xem ra cô phải thật đề cao cảnh giác rồi.

Trình Khiết Nhi quyết định coi cái tên da trắng kia là hạt bụi, mặc kệ đối phương diễn kịch đặc sắc ra sao, cô một mực đi vòng qua người anh ta. Không gian tối om, đầu óc lại thêm mơ hồ, sau mấy lần suýt ngã cũng mò được tới tủ lạnh, lấy chai nước mát dốc một hơi, cổ họng được thanh tưới thật là sảng khoái. Đến lúc thoải mái quay đầu, lại thấy cái đuôi họ Trịnh vẫn trầm lặng nhìn cô như cũ, khoé môi Trình Khiết Nhi lập tức giật giật, đúng là xúi quẩy, lẽ nào đêm nay anh ta trúng tà mới trở nên bất động như thế, hoặc giả anh ta cảm thấy cô thú vị ở điểm nào... hay là anh ta viện cớ nhằm mục đích lưu lại giám sát cô. Theo Trình Khiết Nhi nghĩ, điểm cuối cùng có thể có độ chuẩn sát cao hơn. Cô bực bội xiêu vẹo tiến tới gần, chỉ tay thẳng ra cửa: "Ra ngoài đi! Tôi muốn nghỉ ngơi!", tiếp theo, mò mẫn về phía giường ngủ, không màng hình tượng trực diện ngả lưng xuống, chăn đệm mềm mại dễ chịu quá, cơn đau đầu như búa bổ cũng giảm đi một phần, Trình Khiết Nhi đương nhiên không bắt gặp đôi mắt tối đen pha lẫn chút đau thương của Elios Trịnh, nếu có, cô sẽ không tự do lăn lộn, khoe da thịt nõn nà qua bộ váy trắng hở lưng, hít hít vài cái, còn cọ cọ chóp mũi vào đống chăn thơm phức, cảm thán một câu: "Người Trung Quốc sạch sẽ thật đấy! Một ngày thay ga trải giường tận hai lần. Hồi sáng hình như đã thay rồi, bây giờ lại đổi sang màu khác. Hầu phòng siêng năng tận tình, cần phải thưởng thêm tiền, cần phải thưởng thêm tiền..." Giọng nói ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, mí mắt nặng trĩu chỉ chực khép hẳn. Vốn dĩ cơ thể mệt mỏi sắp ngủ rồi, không ngờ giữa thời khắc đó, chất giọng trầm ấm vang lên lại thành công vén mí mắt đã đóng hé mở.

"Cô thường xuyên uống say như vậy sao?" Người đàn ông lạnh lùng hỏi, giọng nói mơ hồ rất quen thuộc, đáng tiếc đầu óc quay cuồng không cho phép Trình Khiết Nhi có ấn tượng gì hơn. Bất quá cô vẫn cảm nhận được, lời nói của anh ta không những không tồn tại hơi ấm, còn mang theo hàn khí, đồng loạt ngưng tụ mọi vật xung quanh: "Cô đã có người bên cạnh chăm sóc, còn lưu luyến tìm thú vui bên ngoài, sống trụy lạc lẽ nào là hứng thú ẩn sâu trong con người cô?"

Tâm trí Trình Khiết Nhi xem như vì cụm từ 'sống trụy lạc' mà hoàn toàn tỉnh táo, hơi thở giống như tảng đá, nặng trịch chắn ngang lồng ngực. Hay lắm! Trịnh trắng trẻo hôm nay đúng là đã trúng tà, nhân cơ hội cô uống say liền to gan móc méo. Có lẽ vì ban chiều Trình Khiết Nhi đuổi cổ tên mặt trắng này khỏi Sleepless Night, không để anh ta theo đuôi giám sát, dẫn đến trong lòng nảy sinh ghen tức. Cộng thêm anh ta từng đánh hơi được thông tin, mỗi lần lỡ quá chén, sau khi tỉnh lại cô đều quên hết mọi chuyện, vậy nên nhân cơ hội tốt, bèn tha hồ trút giận. Loại người bụng dạ hẹp hòi đều chẳng tốt đẹp gì, Elios Trịnh xấu tính như thế, xem ra cô phải dạy anh ta một bài học.

Trình Khiết Nhi thuận lợi từ trên giường vùng dậy, vừa hay Trịnh trắng trẻo không biết sống chết đang với tay, nâng máy laptop trên bàn, cầm gọn. Chân dài chạm lên sàn gạch, điềm tĩnh bước đi. Anh ta ôm khư khư chiếc laptop trong tay, quả là khó hiểu. Trình Khiết Nhi bụng bảo dạ, cái tên mặt trắng khác thường quá đỗi rồi, chẳng lẽ anh ta thật sự coi trọng lời cô nói, thật sự vì nhiệm vụ cô giao mà cẩn thận mang theo đống dữ liệu, bất chấp đêm khuya, về phòng âm thầm nghiên cứu. Dù sự việc chỉ là suy đoán, có điều thái độ ung dung, với cả dáng vẻ tỏ ra lạnh lùng khó gần của Elios Trịnh khiến Trình Khiết Nhi phút chốc bỗng nảy sinh ý muốn trêu đùa anh ta một chút.

Ngày trước cô nghe nói, mỗi một thuộc hạ đắt lực dưới trướng Trình Hạo Thiên đều được đích thân ông khắc khe tuyển chọn. Phải trải qua quá trình khổ luyện ở doanh trại, luyện tập không ngừng nghỉ, suốt ngày bầu bạn cùng súng đạn, bọn họ có năm mươi mấy người, tất cả đều chưa từng biết thanh xuân là gì, mùi vị tình ái ra sao, kinh nghiệm đối mặt với phụ nữ cũng như con số không. Nghe nói họ được mệnh danh là những tay súng vô cảm, không có yêu ghét, chỉ có nhiệm vụ. Nhưng mấy ngày qua, ánh mắt bối rối của Elios Trịnh nhìn mình thế nào, Trình Khiết Nhi làm sao không cảm nhận được.

Elios Trịnh rõ ràng đã động tâm trước cô, lời đồn kia xác định là nói dối.

Trình Khiết Nhi dựa vào lẽ đó, lại thêm men rượu thấm sâu vào tế bào làm chất xúc tác, trở nên dạn dĩ hơn ngày thường. Chân trần bước không vững, vẫn không làm nét uyển chuyển thuyên giảm, cô rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Trịnh trắng trẻo.

Bất ngờ bị chắn ngang đường, anh ta có hơi sững người, bóng lưng cao lớn từ phía trên nhìn xuống, khí thế mạnh mẽ, ánh mắt lại lạnh nhạt, sự trầm ngâm pha lẫn oán trách khiến Trình Khiết Nhi ngây ra trong giây lát. Chỉ là con người cô trước giờ khá bướng bỉnh, cũng khá hiếu thắng, phàm những chuyện cô quyết tâm đạt được, thì nhất định phải thành công. Vậy nên giây tiếp theo, môi anh đào liền uốn cong, cô khẽ nhón gót chân, đôi tay thon thả vòng lên ôm cổ Elios Trịnh, động tác trong cơn say có hơi vụn về, nhưng dáng vẻ lả lướt dưới lớp váy trắng hở lưng lại vô cùng phong tình, Trình Khiết Nhi nghiêng đầu về phía anh ta, khuôn mặt diễm lệ đối diện với đường nét tuấn mỹ, làn da mỏng manh ửng đỏ, mái tóc hạt dẻ buông xoã sau lưng, vài lọn tóc ướt mồ hôi dính bếch bên gò má hồng phiến, cô bám vào người Elios Trịnh mà đứng vững, hơi thở nóng rực phả lên khuôn cằm góc cạnh, khiến anh cảm thấy ngưa ngứa.

Ánh đèn huyền ảo biến thành từng đốm sáng nhỏ, tựa như cánh hoa đào bốc cháy, chậm rãi rơi xuống đồng tử hổ phách, người đàn ông ngỡ ngàng nhìn cô, nhìn thấy ý cười lướt qua đôi mắt đen đẹp tuyệt mỹ. Khoảng khắc ngắn ngủi, hương hoa đào dường như cuốn lấy thần trí, anh trầm tĩnh trông theo đôi môi cong mềm dần tìm đến môi mình, một nửa trong lòng chán ghét muốn bài xích, một nửa khác lại mâu thuẫn nảy sinh mong chờ, rốt cuộc cơ thể trì độn, đứng yên không cử động.

Nhưng... qua một lúc, vẫn chưa có dấu hiệu gì.

Người đàn ông nghi hoặc ngó xuống.

Quả nhiên chỉ là đùa giỡn, cô không hôn anh. Phút cuối cùng, cánh môi quyến rũ ghé tạc vào vành tai, thì thầm một câu như có như không: "Muốn bỏ chạy à? Đâu có dễ!"

Ánh mắt sâu thẳm rơi trên gương mặt xinh đẹp của Trình Khiết Nhi, anh thật không ngờ bản thân đã bị cô đẩy vào thế bị động, lại càng không ngờ ở cục diện hiện tại, cô còn có thể kiêu ngạo nhếch môi, nói với anh bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Mặc dù không quá nổi bật như những cái tên ngoài kia, tôi của hiện tại vẫn sống vui vẻ, sống rất tự do, cũng rất thoải mái, thích làm gì liền làm cái đó, không câu nệ hình thức, không cần vừa lòng thiên hạ. Cho đến hiện tại, đương nhiên cũng chẳng đụng chạm tới ai. Nhưng thật đáng tiếc, không hiểu sao cách sống kín tiếng, im lặng đó của tôi, lọt vào mắt một số người lại biến thành hai chữ truỵ lạc." Cô từ tốn nhìn anh ta, trong lời lẽ bình thản chứa đựng cả ngàn mũi dao nhọn, phút chốc đem ngàn mũi dao ấy, chĩa thẳng vào đối phương: "Vậy anh nói xem, theo các người, thế nào mới được coi là lành mạnh, thế nào mới được coi là cư xử hợp chuẩn mực?"

Elios Trịnh vẫn duy trì trầm lặng, tuy nhiên, lực đạo nâng giữ máy laptop đã nhẹ đi, con ngươi tĩnh mịch thắp sáng một màu trắng xanh, anh ta lựa chọn im lặng không trả lời. Trình Khiết Nhi mất kiên nhẫn tiến một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cũng là ép anh ta nhìn thẳng vào cô: "Ngày trước, tôi đã từng là một cô gái khuôn mẫu, sống rất trong sáng, rất đơn thuần, hành động đều quan sát nét mặt người khác để xử xự, toàn tâm toàn ý vì một người mà cố gắng, nhưng kết quả cuối cùng tôi nhận được là gì? Là một chuỗi đau khổ vô tận, là vết thương sâu ngoáy không có khả năng chữa lành."

Giọng cô bất giác nghẹn ngào, men rượu chi phối lý trí, những chuyện giấu kín trong lòng, lại không kìm được nói ra, giống như dòng nước thượng nguồn cuồn cuồn đổ về hạ lưu, thật dữ dội, thật mãnh liệt: "Trong mắt tôi, người đàn ông có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện luôn luôn là hoàn hảo nhất, anh là người đàn ông xuất sắc, vậy nên tôi từng nghĩ, anh nhất định sẽ thích một cô gái hoàn hảo, xuất chúng giống như anh. Sau đó, tôi lại có chút vui mừng, ngờ nghệch tự cho rằng bản thân vốn hồn nhiên, trong sáng, đã có một phần phù hợp với phong thái của anh. Tôi cũng vội vàng nói với bản thân, mình đã thành tựu rồi, bởi vì người anh ấy yêu thích duy nhất chỉ là tôi. Nhưng mà, sự thật lại không phải như vậy, người đó chưa từng thật lòng thật dạ với tôi, mọi thứ ở bên tôi đơn giản là cảm xúc nhất thời, còn với người phụ nữ kia, người phụ nữ anh nhớ nhung không dứt, bất chấp tất cả chạy tới bên cạnh, cô ta mới là vĩnh cửu, cô ta mới là trọn đời trọn kiếp."

Ngôi sao sáng trên trời đã lụi tàn, ánh sáng yếu ớt mất hút sau đám mây mù, khuôn mặt Elios Trịnh lạnh lùng giống như băng tuyết đông cứng mấy ngàn năm, ánh mắt phức tạp không sao hiểu được, thần sắc luân phiên biến đổi, sau cùng dừng ở trạng thái phẫn nộ và oán trách.

Trình Khiết Nhi nhìn bộ dạng chấn động của anh ta, nhếch môi cười giễu: "Bất ngờ lắm phải không? Cũng phải, một người suốt ngày đối diện với khói đạn như anh, làm sao hiểu được câu chuyện tôi vừa kể. Chắc ngẩm bây giờ anh đang cảm thán, người con gái trước mặt mình thật đáng thương, cô ta cũng thật là ngu ngốc." Cô mỉm cười đau khổ, gót chân đi giật lùi về sau, loạng choạng muốn té: "Anh không hiểu được... nếu như đêm Giáng Sinh hôm ấy tôi không đuổi theo xe của anh ấy đến khách sạn, nếu như không tận mắt chứng kiến người đó lừa dối mình, ân ái mặn nồng cùng mỹ nhân trong phòng tắm, tôi sẽ mãi mãi không biết, người đàn ông tôi yêu tha thiết bấy lâu nay... thật ra là người như thế nào."

Máy laptop trên tay rơi xuống nền gạch, một mũi dao sắc nhọn phóng đến xé toạt quả tim, đầu óc người đàn ông nổ rầm choáng váng, đèn ngủ yếu ớt rọi lên tường, in hằn bóng lưng run rẩy cô độc. Đoạn ký ức không mấy rõ nét quay về trí nhớ, anh sững sờ ngoảnh mặt, chỉ trong vài phút, tâm trạng đã biến đổi từ chán ghét sang phẫn nộ, tiếp đến là kinh ngạc, cuối cùng lại hoá ra đau đớn tột độ.

Cô gái nhỏ vẫn dò dẫm trong bóng tối, trước mắt phủ một màng sương trắng, giọng lạc hẳn đi, khó nhọc thốt ra từng chữ: "Elios, anh nói xem, có phải tôi đã làm sai điều gì rồi không? Nếu không, tại sao người đó lại đối xử với tôi như vậy? Trái tim anh đã có người phụ nữ khác, tại sao còn miễn cưỡng ở bên cạnh tôi, mang đến cho tôi bao nhiêu hy vọng rồi lại nhẫn tâm bóp nát?" Cổ họng xộc lên hồi đắng ngắt, Trình Khiết Nhi không kìm được ho khan một tiếng, giọng nói không tồn tại chút bi thương, tiếc nuốt nào. Chỉ có bản thân cô hiểu rõ, nỗi đau không nói nên lời mới là nỗi đau cùng cực.

"Anh biết không, thời gian qua đối với tôi chẳng khác nào cơn ác mộng. Trong giấc mộng mị, tôi luôn hoá thân thành con nhím hung hãn, dùng bộ lông tua tủa gai góc để tự vệ. Tôi đứng trước mặt họ, kiêu ngạo nói kể từ giờ phút này, Quý Hướng Không trong lòng tôi chỉ còn là ba chữ không hơn không kém. Lúc hào sảng nói mấy lời đó, tôi vốn cho rằng mình thực sự đã quên đi những chuyện cũ. Nhưng tới tận bây giờ tôi mới biết, tất cả đều là giả dối, tự gạt người gạt mình. Tôi không có cách nào quên anh ấy. Dù nỗ lực đến mấy cũng không thể quên được."

"Tôi rất hối hận, lẽ ra hồi chiều không nên uống say. Uống say rồi... bây giờ, chỗ này của tôi rất đau... rất đau..." Cô đưa tay ôm ngực trái, giọt nước trên khoé mi tuôn rơi. Trước mắt mờ quá, cô không nhìn thấy được, bước đi xiêu vẹo vấp vào chân bàn, mất thăng bằng, ngã ngửa từ trên cao xuống.

Trình Khiết Nhi đã nghĩ mình lúc ấy mười phần là rất thảm hại, uỷ mị đem hết bí mật đau lòng kể hết cho Trịnh trắng trẻo nghe, còn đi đứng không cẩn thận, té sấp trước mặt anh ta, xem như thể diện toàn bộ đều mất hết. Cô nhắm chặt hai mắt, không muốn bắt gặp ánh mắt cười cợt của Elios Trịnh, đồng thời chuẩn bị tinh thần đón nhận cú ngã. Nhưng cũng vào giây phút thân thể sắp chạm đất, đột nhiên có một cánh tay nam giới mạnh mẽ vươn tới, dùng lực nắm lấy vòng eo nhỏ gầy, ôm trọn vào lòng. Mùi hổ phách nhàn nhàn thoảng qua chóp mũi, là mùi hương quen thuộc của một người, mà hiện tại Trình Khiết Nhi đang nằm trong vòm ngực người đó, ấm áp và an toàn biết bao.

Đầu óc quay cuồng, đau như sắp nứt vỡ, cô thấy mình quay ngược thời gian, trở lại buổi tiệc sinh nhật hạnh phúc ở Nhật Bản. Đêm hôm ấy, anh cũng ôm cô vào lòng như lúc này, vừa ôm vừa dịu dàng vỗ về, dỗ cho cô ngủ.

Hiện thực và quá khứ đảo lộn, không phân định rõ ràng, bên tai Trình Khiết Nhi bỗng vang lên giọng nói trầm thấp, câu từ mang âm sắc nghẹn ngào đến đau thương: "Trình Tiểu Trư, sao em có thể ngốc như thế! Tại sao trước đây không chịu nói với tôi? Tại sao thà đem tổn thương chôn giấu trong lòng cũng không nói ra một lời nào? Tại sao lại khiến tôi hiểu lầm em ở bên ngoài có tình yêu khác? Tại sao lại khiến tôi phải hận em?"

Thời gian lắng đọng cuối cùng đã chuyển động, mu bàn tay Trình Khiết Nhi ươn ướt, giọt nước rơi xuống từ hốc mắt người đàn ông chợt khiến cô bừng tỉnh, một cơn đau âm ỉ ập đến, Trình Khiết Nhi bất chấp thân thể rã rời, cố gắng mở mắt nhìn. Ngọn đèn ở đầu giường thật yếu ớt, ánh sáng nhá nhem không đủ cho cô quan sát người ấy, Trình Khiết Nhi gạt đi lớp nước phủ mờ khoé mi, hình như đã thấy rõ hơn một chút rồi, tâm trạng mông lung hồi lâu, ngơ ngẩn hồi lâu, ngón tay run rẩy đưa lên, chầm chậm chạm vào khuôn mặt anh tuấn, chạm vào chân mày, đuôi mắt, sống mũi, viền môi, tỉ mỉ từng chút, từng chút một. Cô bất giác thu tay về, đôi môi bỗng dưng mỉm cười.

Người đàn ông vén mớ tóc hỗn loạn trước trán cô, ôn nhu hỏi: "Em cười cái gì?"

Cô chớp mi, yếu ớt trả lời: "Elios, anh đoán xem, tôi vừa nhìn thấy ai?"

"..."

"Là một người... em vạn lần không muốn gặp." Cô vẫn mở mắt nhìn anh, đôi mắt của anh vẫn trầm tĩnh như vậy, vẫn đẹp như vậy, trong đôi mắt đó là cả một cơn mưa sao băng, rực rỡ thắp sáng.

"Anh nói xem, tại sao... thượng đế lại để tôi nhìn thấy anh ta?"

"Bởi vì ngài muốn, anh ta trả lại hết những gì bản thân đã nợ em."

"Được!" Trình Khiết Nhi hơi mím môi, ánh nhìn thâm tình quấn lấy người đàn ông, cô nắm chặt bàn tay vuốt ve dòng chữ nhỏ sau tấm lưng trần của mình, thì thầm khe khẽ: "Vậy tôi sẽ đòi lại tất cả..."

Chữ cuối cùng vừa dứt, cô đã nhoài người dậy níu lấy cánh tay cường tráng, kéo cơ thể cao lớn đổ rạp xuống giường, môi không do dự ép lên môi anh giá lạnh.

Ánh đèn mờ sương tựa hồ bầy đom đóm mùa hè, bay lượn nhẹ nhàng, lúc tản ra, lúc gom lại, đậu xuống ga giường trắng tinh, đậu xuống cơ thể hai người. Bóng lưng mạnh mẽ phủ lấy cô gái nhỏ, hơi thở của anh mơn man làn môi cô. Trình Khiết Nhi mơ màng chớp mắt, thầm nhủ đây chỉ là giấc mơ, là giấc mơ thôi. Sau đó lại mỉm cười, bàn tay đặt trên lồng ngực săn chắc choàng đến ôm cổ anh, đầu lưỡi trơn mềm len qua cánh môi lành lạnh, trượt vào trong khoang miệng, không ngừng quấn quýt, tỉ mỉ cuốn lấy lưỡi anh. Người đàn ông mất đi kìm nén, đau xót vuốt ve cơ thể cô, dường như là nâng niu, mà dường như là vỗ về. Trình Khiết Nhi mơ hồ cảm giác, mỗi lần chạm đến dòng chữ trên bả vai cô, ngón tay anh lại không ngừng run rẩy. Cô quả là đang nằm mơ. Một giấc mơ vô cùng chân thật.

Đầu lưỡi ướt át ép lên lưỡi anh, tiến sâu vào bên trong, dây dưa, lục lọi, tìm kiếm mảnh tình dang dở. Quá khứ trôi dạt làm vết thương cũ nứt ra, uất hận dâng trào, đè xuống lồng ngực căng tức. Đầu lưỡi cô phút chốc cứng đờ, cô không báo trước, bất ngờ rời khỏi miệng anh. Người đàn ông còn chưa kịp hụt hẫng, môi lưỡi cô gái nhỏ đã dừng bên khoé môi anh, liếm nhẹ, chậm rãi thưởng thức hương vị giá lạnh. Sau cuối, cánh môi đỏ hồng đột ngột hé mở, ngoạm lấy bờ môi kiêu ngạo mà nghiến chặt.

Người đàn ông sững lại, cặp đồng tử hổ phách tĩnh lặng trong giây lát, anh cảm nhận từng đợt tê dại xâm lấn trí óc, mùi tanh nồng tràn ngập khoang miệng, còn có vị mằn mặn chua xót trôi qua cổ họng, nỗi đau vô hình đâm xoáy vào tâm can.

Đây chính là trả nợ.

Trình Khiết Nhi thoả mãn uốn cong khoé môi, nụ cười đẹp như đoá hoa đào. Anh đưa tay ra đón lấy, cánh hoa đào rơi xuống, giống như con sóng chạm vào khớp ngón tay, vỡ vụn rồi tan biến, giữa đêm tối mịt mù không để lại chút dấu tích.

Đêm hôm đó, mây đen giăng kín bầu trời, mưa rơi rả rít triền miên, gió thổi qua thung lũng mang theo hơi lạnh của núi rừng.

Trời gần sáng, Elios Trịnh bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ bởi tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Anh ta thận trọng đóng laptop, rời khỏi bàn làm việc, khoác thêm áo nỉ dày, chậm rãi bước ra ngoài.

Khi cánh cửa gỗ hoàn toàn được mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt lập tức khiến một người phải thức trắng đêm chỉnh sửa tài liệu như Elios Trịnh trở nên váng đầu. Dĩ nhiên không phải cảnh truy sát khói đạn, cũng không có máu me chết chóc như lúc thi hành nhiệm vụ, nhưng lại thừa sức làm cổ chân anh ta nhẹ hỏng, càng nhìn càng cảm thấy mông lung, không thể tin vào tính chân thực của sự việc.

Dưới ánh sáng pha chút hơi sương mờ nhạt, người đàn ông tuấn tú bóng lưng vững chãi như cây tùng trước gió, cánh tay ôm trọn thân thể mảnh mai, để mỹ nhân tựa đầu vào ngực mình. Cô gái ngủ rất say rồi, dù vậy, bàn tay nhỏ vẫn bướng bỉnh níu lấy ngực áo người đàn ông, trong cơn mơ, mấp máy gọi mấy tiếng "Hướng Không, Hướng Không".

Cặp con ngươi màu trà bất giác lay động, dịu dàng nhìn ngắm khuôn mặt hơi trắng nhợt, lại dừng rất lâu trên gò má ửng hồng của cô gái, có điều chỉ qua một giây, lập tức trở về vẻ băng lãnh, thâm trầm.

Người đàn ông đảo mắt tới đối diện, bước thêm vài bước, gỡ ngón tay bấu chặt vải áo của mình ra, sau đó nhẹ nhàng đặt cơ thể mỏng manh lên cánh tay Elios Trịnh.

Anh đứng ngược sáng, khí chất toát lên nét lạnh lùng, giọng nói phảng phất đượm buồn, trầm thấp như trận gió trước cơn mưa: "Đừng nói với cô ấy... tôi đã từng đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top