Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 119

Chuyến bay buổi sáng vừa đáp xuống thành phố S, Quý Hướng Không liền không ngừng nghỉ bắt tay vào công việc, anh tham gia buổi họp mặt người hâm mộ cùng ba thành viên còn lại của Sirius, trời đứng bóng, lại trở về studio chuyên tâm sáng tác.

Vốn dĩ từ đầu Quý Hướng Không đã đoán trước, sự việc đặt chip camera bại lộ, phía Sweet Dream nhất định sẽ cho người theo dõi nhất cử nhất động của anh. Chỉ có điều anh không thể ngờ mọi chuyện diễn biến sớm hơn dự tính.

Lúc Giản Ly Đình đến tìm Quý Hướng Không, anh vừa vặn đọc xong tin tức nóng hổi nói về Trình Khiết Nhi trên tạp chí, nén tờ báo nhảm nhí vào sọt rác, không rõ dáng vẻ trầm tư đang nghĩ gì, ngón tay người đàn ông lại mơn man, lướt qua từng phiếm đàn đen trắng, giai điệu trầm lắng, du dương tràn ngập căn phòng.

"Anh Hướng Không về thành phố S sao không nói với Đình Đình một tiếng? Em đợi anh suốt cả buổi sáng ngoài sân bay, đến trưa mới biết anh đã lên xe công ty đi một mạch tới dự buổi họp mặt người hâm mộ rồi." Giọng nói oanh vàng lanh lảnh phía sau lưng, vị khách ghé thăm không cần gõ cửa, tự ý bước vào. Người dám ngang nhiên bỏ qua phép lịch sự ở JK Universe này ngoài đệ nhất nữ hoàng catwalk Giản Ly Đình chắc chắn không có kẻ thứ hai.

"Mấy ngày nay Đình Đình thực sự rất nhớ anh. Nếu hôm đó không vướng lịch diễn, em đã cùng anh sang Bắc Kinh, như thế có thể thuận tiện chăm sóc cho anh..." Mỹ nhân lả lơi kéo một bên vai áo trễ xuống, bộ váy cô ta đang mặc phần ngực khoét sâu táo bạo, động tác cúi thấp người càng khiến cặp bồng đảo căng tròn phơi bày ra bên ngoài, cánh tay thân mật ôm cổ người đàn ông, còn không biết xấu hổ luồn qua lớp áo sơ mi, khẩy nhẹ như đang chơi đàn.

Bộ dạng phong tình, quyến rũ của Giản Ly Đình, nếu là người đàn ông khác chắc hẳn đã sớm đổ gục. Nhưng người đang say sưa lướt trên phím dương cầm biểu tình chẳng có gì thay đổi. Đúng lúc bản nhạc tới hồi cao trào, anh đột ngột giằng mạnh lên phím đàn, lực đạo không hề nhẹ, âm thanh dữ dội vang đến làm Giản Ly Đình thất kinh một phen.

Cô ta sững sờ lui về sau, trơ mắt nhìn người đàn ông: "Hướng Không... anh..."

"Khi tôi chơi nhạc, tối kỵ nhất là bị người khác làm phiền." Quý Hướng Không ngừng đàn, lười biếng ngoảnh lại, trực tiếp kết thúc trò lố lăng bằng giọng nói lạnh như băng tuyết: "Cho nên... nói vào thẳng trọng điểm, đừng kéo dài thời gian."

"Anh... anh nói gì? Đình Đình không hiểu." Sắc mặt tái đi vài phần, vẫn ngoan cố giả vờ vô tội, mắt nai vàng mở to rất nhập tâm, nếu chưa từng tiếp xúc với cô ta, ắt hẳn sẽ bị biểu hiện ngây ngô này lừa gạt.

Quý Hướng Không lạnh lùng đứng dậy, vén tấm rèm kem nhạt, mở tung cửa sổ sát đất. Việc làm này giúp mùi nước hoa nồng nặc trong phòng khuếch tán bớt, mà anh cũng dễ dàng hít thở hơn.

"Cô không ghi danh vào khoa Điện ảnh đúng là tổn thất lớn của quốc gia. Bày ra một vở kịch, rồi kéo tôi vào làm trò vui. Bằng chứng kết tội Lý Nghệ Hiên, mẹ ruột qua đời, còn có bệnh tim tái phát. Diễn hay lắm! Đáng tiếc màn kịch của cô quá độc ác, cũng quá đê tiện. Tôi từ lâu đã mất hứng thú xem tiếp."

Da mặt Giản Ly Đình chuyển sang màu tím, đầu óc bắt đầu nhũn ra, sau khi liếc đối phương mấy cái thăm dò, vẫn thấy không thể tin nổi, liền bước tới nắm lấy cánh tay anh, rối rít giải thích: "Anh nói vậy là sao? Em đúng là người có bệnh, sức khoẻ Đình Đình mấy năm nay luôn không ổn định..."

"Có bệnh?" Bóng lưng cao lớn hơi cử động, Quý Hướng Không quay lại, lạnh lùng gạt bàn tay đang bám riết trên khuỷu tay mình, khẽ vuốt chỗ nếp áo bị cô ta làm nhăn: "Cô đúng là người có bệnh. Bệnh hoang tưởng. Chứng bệnh nặng đến mức không có thuốc chữa, vì vậy mới làm ra bao nhiêu chuyện đáng kinh tởm. Ngay cả loài lang sói cũng không sánh bằng lòng dạ độc ác ẩn sâu trong con người cô."

"Quý Hướng Không... anh đổ oan cho em!" Giản Ly Đình không nén nổi kích động khi nghe thấy lời vạch tội, khoé mắt ửng đỏ như sắp khóc, cô ta thều thào không ra hơi, bất chấp chạy tới ôm chầm lấy Quý Hướng Không, cánh tay siết chặt cơ hồ sợ chỉ cần buông lỏng một chút, cô ta sẽ vĩnh viễn mất đi người đàn ông này.

"Quý Hướng Không, là kẻ nào nói với anh? Là kẻ nào vu oan giá hoạ hại em? Quý Hướng Không, sao anh lại tin tưởng mấy lời đồn nhảm nhí ấy? Thời gian qua tình cảm em đối với anh thế nào, vì anh em đã cam tâm tình nguyện ra sao, chẳng lẽ anh không nhìn thấy? Chẳng lẽ một chút cảm động trước tình yêu của em, anh cũng chưa từng? Chẳng lẽ một chỗ đứng nho nhỏ trong trái tim anh, em cũng không có sao?"

Khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời trở nên sắc lạnh, viền môi cong lên đầy thú vị, anh cười trầm, không nể tình gạt cả người cô ta sang một bên: "Có vẻ cô đã nhầm lẫn một số việc. Hai chúng ta... hai người không có bất cứ mối liên hệ nào, cô nói cô vì tôi mà cam tâm tình nguyện, chủ yếu là muốn nhắc tới sự kiện dùng chứng cứ giả dụ tôi vào bẫy? Hay là chiến tích đột nhập gia cư bất hợp pháp trộm quần áo?"

"Anh sao có thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy?"

"Cô rốt cuộc vẫn ngoan cố không chịu buông bỏ chấp niệm, chuyện tới nước này, còn cố chấp nuôi hy vọng phát triển quan hệ với tôi." Nét mặt bất chợt lạnh đi, giọng nói Quý Hướng Không không mang theo chút hơi ấm nào. Không khí phút chốc bị anh gom lấy, ngưng tụ thành băng.

"Đừng tưởng những việc xấu xa trước giờ cô làm, tôi ngu ngốc không biết gì? Giản Ly Đình, tôi không phải đứa trẻ lên ba, càng không phải người cô thích thì có thể xỏ mũi dắt đi." Anh hơi cúi đầu, dùng ngón trỏ nâng cằm Giản Ly Đình, ép cô ta nhìn thẳng vào mắt mình, bàn tay còn lại vừa vặn chạm lên ngực trái: "Nhìn cho kỹ... vị trí này của tôi, đã lấp đầy hình bóng người con gái khác. Tình yêu lẫn suy nghĩ từ đó về sau, dù là hạt bụt nhỏ cũng không thể chứa chấp. Con đường chúng ta lựa chọn ở điểm xuất phát quá khác biệt, hiện tại và mãi mãi, càng không có khả năng giao nhau. Tầm nhìn tôi từ giờ sẽ thanh lọc những thứ bẩn thỉu làm ô uế cảnh vật. Từ nay trở đi, tôi đặc biệt yêu cầu cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi."

Giản Ly Đình bàng hoàng lùi bước về phía sau, khuôn mặt uất ức không nói nên lời, qua một hồi thật lâu cô ta mới khó khăn mở miệng, âm điệu khản đặc chứa đầy bi phẫn: "Hôm đó khi anh đến tìm em hỏi một câu, có phải em đã giận anh chuyện đêm qua không, em thực sự vô cùng vui mừng, ngọn lửa hy vọng dù mong manh, yếu ớt cũng cố len lỏi qua trái tim héo mòn. Rồi đến lúc phát hiện anh chỉ là lợi dụng gắn camera theo dõi lên khuyên tai của mình, trong lòng em lại ngoan cố nghĩ rằng, có thể sâu bên trong anh quả thật tồn tại một chút gì đó gọi là cảm động, một chút gì đó gọi là xót thương trước tình yêu thầm lặng của em. Nhưng mà... hoá ra tất cả đều không phải... Trái tim anh... trước giờ ngoại trừ ba chữ Trình Khiết Nhi, chưa hề một lần thử chứa chấp em... Quý Hướng Không, em thông minh thế nào cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc cô ta có điểm gì hơn em? Tại sao dù biết rõ Trình Khiết Nhi là hạng người dơ bẩn, đê tiện đến thế này, anh vẫn hết lòng yêu thương, bảo vệ cô ta?" Thân thể Giản Ly Đình khẽ run rẩy, đôi mắt đỏ hoe trợn ngược, cô ta khơi dậy cơn phẫn nộ của Quý Hướng Không bằng hành động chỉ tay vào sọt rác.

Người đàn ông thậm chí không buồn ngó quyển tạp chí nhào nát bên trong, trực tiếp vươn tay xiết lấy xương hàm đối phương, dồn cô ta vào góc tường, ánh mắt hằn lên tia máu đỏ cực kỳ đáng sợ: "Còn nói thêm một tiếng nữa, tôi sẽ cho rằng chính cô là kẻ đứng sau lưng giật giây viết bài báo đó."

"Quý Hướng Không, bất kể em có làm chuyện gì, trong mắt anh, vĩnh viễn đều là chuyện xấu."

"Sao vậy? Chẳng lẽ trước đây cô chưa từng thử qua? À, quên mất..." Anh hạ thấp đầu, dùng âm giọng trầm nhất thì thầm bên tai cô ta: "Việc mà cô làm còn thâm độc, tàn nhẫn hơn gấp vạn lần, chỉ với mấy bài báo nhạt nhẽo... so có thể so sánh được."

Đối phương biết mình đang rơi vào thế bí, cục diện căng thẳng không thể cậy vào nước mắt để thoát thân. Vậy nên thu lại bộ dạng hoa lê đái vũ, tráo trở nhếch môi: "Được! Được thôi! Quý Hướng Không, nếu anh đã dứt tình thì tôi cũng không nên nhiều lời."

Chữ cuối cùng chưa kịp trôi khỏi miệng, bàn tay bị đẩy ra đã bắt được khuỷu tay Giản Ly Đình trong lúc cô ta quay người định bỏ đi.

"Tôi không tin cô lặn lội đến đây chỉ vì muốn nói một câu này."

Cô ta quay đầu, không nóng không lạnh đáp lời: "Vậy nếu tôi yêu cầu anh giao ra đoạn video quay trộm được từ chip camera mà anh gắn trên khuyên tai của tôi, anh có giao không?"

"Còn phải xem bản lĩnh cô thế nào." Quý Hướng Không buông cánh tay mình đang nắm chặt, nhướng một bên chân mày, đuôi mắt nhàn nhạt lướt qua ý cười.

Thái độ thách thức của anh không làm Giản Ly Đình e ngại, cô ta chỉnh lại váy áo xộc xệch, đồng thời quệt đi hàng nước mắt giả dối, nở nụ cười kiêu ngạo với người đàn ông: "Cho dù anh không thoả hiệp, tôi cũng có cách khiến nó hoàn toàn biết mất.".

Đám mây che khuất mặt trời bị gió cuốn trôi, nắng chiều len qua ô cửa nhỏ, phách hoạ bóng lưng nam giới cao lớn, Quý Hướng Không đứng bên đàn dương cầm, tiêu sái cho tay vào túi quần, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: "Tôi sẽ chờ xem tiếp theo cô bày trò gì.".

***

Cơn gió mang theo chút khí lạnh, thành phố vẫn sầm uất kẻ đến người đi, náo nhiệt không quản thời tiết, bất kể ngày đêm. Ráng chiều bao phủ vùng trời phía tây, dọc hai bên đường, màu đỏ vàng ngả xuống đám lá khô lác đác. Chiếc ô tô sang trọng chạy sượt qua cuốn lớp lá đỏ rực tung bay hỗn loạn, rất nhanh đã rẽ vào cổng chính trung tâm mua sắm lớn bật nhất thành phố. Cửa xe phóng khoáng mở ra, có thể đánh giá hôm nay tâm trạng người cầm lái không tồi. Có thể khẳng định chuẩn xác hơn nữa, thì hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời đối với người phụ nữ xinh đẹp bên trong. Kế hoạch mất nửa tháng tỉ mỉ dàn dựng cuối cùng cũng thu lại kết quả. Hơn nữa, còn là một kết quả vượt xa sức tưởng tượng, vô cùng mỹ mãn.

Lúc này, JK Universe đang đau đầu chống chọi cơn lốc rớt giá cổ phiếu, anti-fan và số đông người hâm mộ lại kéo đến biểu tình rầm rộ, mạ nhục, phỉ báng đòi công ty chấm đứt hợp đồng với Trình Khiết Nhi. Trong vòng một buổi sáng, JK Universe đã chao đảo bởi lượng người náo loạn bủa vây toà nhà trụ sở, cuộc điện thoại từ những nhà đầu tư danh tiếng đổ về cũng không ngớt, nội dung trao đổi đa phần gồm bốn chữ ngắn gọn: "Tôi sẽ rút vốn.".

Quách Thư Nghi vuốt nhẹ mớ tóc bị gió đánh rối, nhàn nhã đưa mắt ngắm khung cảnh bên ngoài cửa xe, cô ta bất chợt nhớ tới tin tức vài phút trước Egbert Ngô Khang Dụ bẩm báo, một số người hâm mộ nam quá khích sau khi biết được bộ mặt đê tiện của Trình Khiết Nhi, còn vỡ mộng mà cắt tay tự vẫn, một số khác rủ nhau đi nhảy lầu tập thể.

Tình hình càng lúc càng rối loại, rối loạn tới mức nghiêm trọng là đằng khác. Tuy vậy, nhân vật đình đám xuất hiện trên trang đầu tạp chí vẫn không thấy tăm hơi đâu. Quách Thư Nghi mỉm cười, vươn tay lấy cái áo khoác lông thú vắt sau lưng ghế, cô ta chắc mẩm, hiện tại Trình Khiết Nhi mười phần là không dám về nước nên đã trốn luôn ở Trung Quốc để lánh nạn. Quách Thư Nghi lại cười khẩy, con bé đó có thể trốn ở Trung Quốc bao lâu chứ! Trốn một ngày, hai ngày, không trốn được cả đời. Sớm muộn nó cũng phải vách cái mặt mất hết thể diện về thành phố S, đến lúc đó, phải mang theo máy ảnh kỹ thuật số ra sân bay ghi lại khoảnh khắc nữ thần xinh đẹp hứng chịu gạch đá dư luận.

Đối với người nghệ sĩ, không có gì tàn nhẫn hơn việc bị chính người hâm mộ của mình quay lưng. Dù là Trình Khiết Nhi mà Quý Hướng Không hết lòng bảo vệ, hay là công chúa nhạc pop thế hệ mới, ngày lụi tàn của cô... cũng đã đến rồi.

Quách Thư Nghi thu tầm mắt nhìn xe cộ qua lại ngoài cửa kính trở về, trong lòng không giấu nổi tia đắc ý, khoác hờ áo lông thú lên vai, cô ta kiêu ngạo sải đôi chân dài bước ra ngoài. Một giây đó Quách Thư Nghi còn dùng trí tưởng tượng vẽ ra viễn cảnh Quý Hướng Không hối hận quay về bên cạnh cô ta, hai người hạnh phúc, tình nồng ý đậm ra sao. Một giây tiếp theo, hiện thực dội đến, mũi giày gõ lên nền gạch lập tức khựng lại.

Quách Thư Nghi kinh ngạc, trong vòng bán kính năm mét, góc cuối bãi đậu xe dày đặt cơ man người là người, khoảng cách ngày một thu hẹp, đám đông dần dần tiến tới gần cô ta, vây kín xung quanh, không một chỗ hở. Quách Thư Nghi có linh cảm xấu, run rẩy đi thụt lùi về sau, thần sắc thoáng chốc tái méc.

"Các... các người là ai? Muốn làm gì? Dám cản đường con gái của chủ tịch Quách Bách Điền... các người chán sống hết rồi hả?"

Đám đông không có dấu hiệu tản ra, ngược lại bước chân càng nhanh hơn, lúc bấy giờ Quách Thư Nghi mới để ý, tất cả đều khoảng độ tuổi học sinh, phần đông là nữ giới, thỉnh thoảng cũng thấy bóng dáng nam sinh.

Nữ sinh đi đầu cầm theo banner và gậy gỗ từ tốn bước đến, hất khuôn mặt dặm phấn dày cộm của Quách Thư Nghi sang một bên, kinh bỉ nhếch miệng: "Con gái chủ tịch Quách Bách Điền à? Vậy là đúng người rồi! Mấy đứa, đánh chết cô ta cho chị!".

Lời nói còn chưa dứt, đám đông đã ập tới như vũ bão, chóng váng đến nỗi Quách Thư Nghi không kịp trở tay. Cô ta bị đẩy ngã vào góc tường, vừa mới ngẩng lên liền có hàng chục quả trứng thối đáp xuống mặt, cô ta định la lớn cầu cứu, nhưng cà chua, bắp cải dập nát liên hoàn xối lên người như mưa. Đám người vây quanh không ngừng hô hào, chửi rủa. Qua một lúc ném hết những thứ có trong tay, bèn đồng loạt giơ gậy gỗ xông lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top