Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Ngoài trời mưa như trút đổ, ngài thời tiết hôm nay xem ra nổi giận thật rồi. Dưới con phố vắng, Trình Khiết Nhi che dù chạy tất tả trong mưa, từng hạt nước cứ hất vào mặt làm cô cảm thấy rất rát và khó chịu. Cơn mưa tự bao giờ đã không còn chất chứa nét lãng mạn nữa mà nghiễm nhiên trở thành sự trừng phạt nặng nề đối với cô. Mưa mỗi ngày một nặng hạt, cho dù cẩn thận che ô thì cô vẫn bị ướt chẳng khác nào con chuột lội.

Ấy vậy còn ngặt nỗi, chiều nay mưa lớn, nhiều nhà hàng bán sủi cảo đóng cửa từ sớm rồi. Bởi đó Trình Khiết Nhi phải chạy bộ đến gần năm nhà hàng khác nhau. Cũng may cuối cùng ông trời thương cô, sắp xếp cho nàng thơ tìm thấy một cửa hiệu còn mở cửa.

Đợi cô mua được sủi cảo mang về nhà thì đã tầm tám giờ tối. Quần áo, tóc tai ướt sũng, cô tựa hồ cảm nhận được từng cơn lạnh như thấm vào tim gan. Lòng dạ bèn thầm rủa người nào đó một thôi một hồi. Ngẫm lại tất cả cũng tại hắn lương tâm bị chó tha, mới hại Trình Khiết Nhi nhếch nhác nông nỗi này.

Trong khi người kia bây giờ đã khôi phục dáng vẻ phúc hắc thường ngày, tao nhã ngồi trên sofa nhâm nhi sủi cảo. Dáng vẻ dửng dưng của anh ta quả thật làm cô đã tức càng thêm tức điên.

"Anh thấy tôi ướt như chuột lội rồi không?"

"Thế thì sao?" Quý Hướng Không đáp gọn, đoạn, vẫn tiếp tục tập trung thưởng thức vị sủi cảo.

"Này anh, anh không có trái tim à? Tôi vì bị anh sai vặt mà thành ra như thế, vậy anh vẫn ngồi đó ăn ngon, đúng là tên mặt lợn biến thái."

"Cô có thể ngưng nói bằng ngữ điệu châm chọc đó được không? Ý của Trình tiểu thư, cô muốn tôi làm thế nào? Hoá phép hô biến cho váy áo cô khô hết chăng?"

Trước màn hỏi đố đầy thách thức nhãn hiệu Quý đại boss, Trình Khiết Nhi nhất thời không nghĩ được câu nào hợp lý để đáp trả. Cố nén bực bội lắng xuống cổ họng, tầm ngắm cô trùng hợp nhìn mái tóc bị ướt của mình. Cô vô cùng không khách sáo, sấm tới người ngồi ở sofa, cao giọng đặt thẳng vấn đề: "Anh có máy sấy tóc không?".

"Có một cái. Ở ngăn tủ bên trái phòng ngủ tôi." Nam nhân lười biếng mở miệng, nói xong liền mau chóng chuyên tâm vào món ăn.

Thiếu nữ bĩu môi khinh bỉ, không quên gửi tặng anh một cái lườm sắc như dao trước khi vô phòng lấy máy sấy tóc. Tiếc là đối phương hình như chẳng thèm mảy may để mắt, vì đó dĩ nhiên anh chàng không có phát hiện.

Trình Khiết Nhi mặt mày tối đen, quay ngoắt bước lên lầu, hướng phòng ngủ Quý sói xám, dùng dằn mở cửa. Toàn bộ căn phòng đã gọn gàng, ngăn nắp hơn kể từ khi cô trở thành con sen bất đắc dĩ của anh. Thiếu nữ quét tầm nhìn quan sát một lượt căn phòng, rất hài lòng với kết quả làm việc của mình ngày hôm nay. Bỏ cả buổi sáng hẳn dọn dẹp cơ mà: chăn gấp gọn gàng; gối thì sắp xếp ngăn nắp; tủ bàn cơ bản không dính một hạt bụi; đặc biệt hơn hết, dưới gầm giường đã không còn mấy đôi tất bẩn giăng giăng bừa bộn như hồi trước.

Đương lúc tự tuyên dương bản thân, cặp đồng tử xoe tròn bất giác sượt qua bức tường phòng ở phía đối diện, thời điểm ấy, cô mới phát giác có rất nhiều đàn guitar được treo ở đây. Bình thường, chỉ vào căn phòng dọn dẹp, xong việc lập tức ra ngoài ngay, cũng không để ý đến bức tường nơi phòng ngủ của anh khắp nơi đều treo đủ loại guitar.

"Thật đẹp!" Cô gái anh đào phấn khích thốt lên.

Thực sự cô rất thích đàn guitar, chỉ là chưa từng đào tạo qua trường lớp bài bản, nếu có cơ hội, cô cũng muốn tham gia một lớp học guitar hẳn biết thêm nhiều điều về loại nhạc cụ. Trình Khiết Nhi ngẩn ngơ ngước mặt cao chút nữa. Thu vào cặp con ngươi đen huyền lúc này là một bước ảnh cỡ lớn của Quý Hướng Không. Bức ảnh chục trong một buổi concert ở Thượng Hải. Trong ảnh, đại boss phúc hắc để tóc mái ngang rất quyến rũ, môi mỏng anh nhấc lên mỉm cười thật dịu dàng.

"Trông anh ta hiền lành quá, hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng khó ưa hàng ngày đối với mình. Aizz! Lại nghĩ đi đâu thế nhỉ? Mình vô đây lấy máy sấy tóc mà! Nó ở đâu nhỉ?" Trình Khiết Nhi đôi chút thẩn thơ cảm thán, bất quá, khá nhanh chóng, cô đã tỉnh táo gạt phăng mớ suy tư hỗn loạn, khẩn trương mở tủ lục tìm, "Hình như ban nãy Quý Mặt Lợn bảo ở ngăn tủ này thì phải."

Cô nhẹ nhàng kéo ngăn tủ ra. "A! Thấy rồi!"

Trình Khiết Nhi vui mừng cầm cái máy sấy tóc trên tay, song không khỏi xoay xoay vật thể, ngắm nghía: "Máy sấy khác với cái ở nhà mình, sử dụng thế nào đây? Chắc là phải cắm phích điện trước."

Tức thời, thiếu nữ mang chiếc máy đến gần ổ điện để cắm vào. Nhưng điện đã cắm, vậy mà bật mãi nó vẫn không chịu hoạt động.

"Bị gì nữa thế? Hoạt động đi chứ!" Trình Khiết Nhi khó hiểu lắc lắc cái máy, nó vẫn im lìm, không có động tĩnh gì. Cô bắt đầu cảm thấy bực mình, trong khi lại không muốn mang ra hỏi Quý Hướng Không vì sợ anh cười nhạo có máy sấy tóc thôi mà quê mùa không biết sử dụng.

"Hay bị lỏng phích cắm nhỉ? Để mình thử lại xem." Nàng thỏ ngốc lẩm bẩm, ngón tay linh hoạt lay lay cái phích cắm nơi ổ điện. Tay bên kia khá biết phối hợp ấn ấn cái nút khởi động. Đâu ai ngờ tích tắc kề cận, một tia lửa điện từ chiếc máy sấy bỗng đột ngột loé sáng xanh lè như sấm sét, đi kèm một tiếng 'Xẹt' đáng sợ, cô thập phần hãi hùng, chỉ kịp hét thất thanh rồi ngã xuống bất tỉnh.

Thời khắc ấy, Quý Hướng Không đang ở phòng khách dưới lầu ăn sủi cảo, chợt nghe thấy tiếng thét bất thường xuất phát từ phòng ngủ mình, anh liền nảy sinh một dự cảm chẳng lành. Môi mỏng thốt một câu phàn nàn, sau đó người đàn ông tức tốc chạy đến phòng riêng xem thử. "Tiểu Trư, cô lại gây ra cái quái gì vậy?"

Hối hả vươn tay xô cánh cửa phòng mở toang, Quý Hướng Không liền thấy tiểu bạch thỏ bất tỉnh nằm sóng soài dưới sàn. Anh hớt hãi đến nắm lấy vai cô lay mạnh: "Tiểu Trư, cô bị sao vậy? Mau tỉnh lại!"

Thần trí đương cùng cực rối rắm, đôi mắt hổ phách đẹp ma mị chợt dừng ngay cái máy sấy tóc rơi bên cạnh, dây điện vẫn còn cắm vào ổ điện, Quý Hướng Không dần dần hiểu thấu ngọn ngành mọi chuyện. Có lẽ, Trình Khiết Nhi bị điện giật rồi. Kỳ thực chiếc máy sấy của anh đã mua từ thời tiền sử, có điều cứ cất mãi trong tủ chả mấy khi sử dụng. Bình thường tắm xong, anh toàn dùng khăn lau tóc. Khả năng là bởi để lâu không dùng nên xảy ra sự cố chập điện cũng nên.

Quý Hướng Không đỡ cô gái bất tỉnh ra giữa sàn, đặt cô nằm ngửa và thận trọng đưa tay lên mũi cô kiểm tra. Thỏ trắng ngốc nghếch còn hô hấp, khẳng định cô bị điện giật nhẹ thôi. Nhưng là Trình Khiết Nhi cứ mãi hôn mê như không tỉnh, sắc mặt cô ấy tái xanh, tay chân thì lạnh ngắt, khiến anh bất giác nhộn nhạo vạn lần lo lắng.

"Trình Tiểu Trư, không sao chứ? Tỉnh lại đi! Cô không được chết. Ít nhất tôi cấm cô không được chết ở nhà tôi." Quý sói xám không bỏ cuộc, kiên trì lay gọi, mặc cho thiếu nữ nằm xụi lơ: "Dậy đi!".

Anh lắc bả vai nhỏ gầy, ngờ vực đe dọa: "Lệnh cho cô ngồi dậy, có nghe không? Cô không tỉnh tôi bèn đăng quả video thật đấy! Tôi đăng thật nhé"

Lần này Quý Hướng Không hầm hầm đứng dậy, quay người toan bỏ đi, ấy thế cô gái kia vẫn nằm yên ở dưới sàn, không hề nhúc nhích, khuôn mặt kiệt quệ tái nhợt chẳng tồn đọng tí sinh khí.

"Cô ta không giả vờ." Quý Hướng Không nhấc môi khẳng định, cỗ bồn chồn vừa mới len lỏi nay nương theo tình hình liền dâng trào chèn ép lồng ngực. Sao lại xảy ra mấy chuyện này trên người nam nhân chớ? Anh nên làm gì đây? Không thể gọi cấp cứu hòng tránh những rắc rối không đáng có trường hợp truyền thông đánh hơi được có một cô gái ngất xỉu trong căn hộ của Quý Hướng Không thành viên nhóm nhạc thần tượng Sirius. Oái oăm thay, nếu để Trình Khiết Nhi nằm ở đây như vậy lỡ xảy tới chuyện gì thì chả ổn xíu nào. Và cũng chính trong phút nghiêm trọng khẩn cấp, người đàn ông chợt nhớ đến một việc thiết yếu: "Đúng rồi! Người bị điện giật phải sơ cứu kịp thời."

"Thông thường có hai phương pháp sơ cứu phổ biến. Thứ nhất là ép tim. Có điều..." Quý Hướng Không tần ngần lướt mắt dò xét một lượt cơ thể yếu ớt nằm dưới sàn nhà, thoáng chốc cau mày rậm khổ sở than phiền: "Nếu cô ta là đàn ông thì đơn giản. Aizz! Sao cô lại là con gái chứ! Thế đành trông cậy phương pháp thứ hai vậy. Đó là..."

"Hừm!" Quý Hướng Không thở hắt căng thẳng, khó khăn cất lời: "Không còn đường nào khác, đành phải thực hiện thôi. Cứu người là trên hết."

Vậy là, buông trôi câu chữ trơn tru, chàng sói xám bất đắc dĩ chầm chậm cúi người xuống, dùng hai tay tách cánh môi anh đào thuộc về thiếu nữ, kế đến là hít một hơi thật sâu và nghiêng người thấp hơn nữa, cho đến khi bờ môi quyến rũ của anh chạm vào đôi môi mềm mại, lành lạnh. Cảm nhận được dư vị ngọt ngào trên đôi môi đỏ hồng, người đàn ông khẽ mở mắt, bỡ ngỡ thổi ra luồng khí trong khoang miệng. Anh yên lặng duy trì tư thế lạ lẫm ấy hồi lâu, chăm chăm ngắm nhìn gương mặt cô diễm lệ, lại có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng đúng vào khoảnh khắc đấy, mi mắt xinh đẹp của nàng từ từ hé mở. Chân thật tới mức anh cơ hồ bắt được tia bàng hoàng nở rộ nơi đôi mắt to tròn long lanh. Dĩ nhiên, Quý Hướng Không cũng kinh ngạc chẳng kém.

Chớp nhoáng một giây, âm thanh 'chát' như trời giáng choáng váng xuyên thủng màng nhĩ. Một cái tát dữ dội đậu trên má phải Quý Hướng Không. Cô gái bên dưới dồn hết sức đẩy gã đàn ông tuấn tú nằm đè lên thân thể mình ra, khóe mi ươn ướt tựa như muốn khóc, cô đứng bật dậy bằng vận tốc ánh sáng, gồng mình gào lớn: "Đồ xấu xa!!! Anh muốn làm gì???".

"Đồ biến thái!!! Lợi dụng người ta gặp nạn giở trò sằng bậy!!! Trả nụ hôn đầu lại cho tôi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top