Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

"Mở cửa ra, Quý Hướng Không!"

"Anh định làm gì trong nhà tôi? Mau mở cửa ra! Quý Hướng Không, anh có nghe không? Không mở tôi đi gọi bảo vệ đấy." Trình Khiết Nhi ra sức đập cửa, một giây tiếp theo, cánh cửa bỗng đột ngột mở. Cô mừng rỡ đi vào trong, nhìn thấy người nào đó ngồi trên sofa thong thả xem TV. Cái gì chứ hả? Đây là nhà của cô, sao hắn lại tự tiện đến thế.

"Ai cho anh mở TV nhà tôi, tắt mau rồi cút khỏi nhà tôi!" Quý đại boss nghe thấy vẫn dửng dưng như không: "Cô là con sen, tôi là chủ. Chủ muốn xem TV nhà con sen không được à?"

Nàng thỏ ngốc tức điên chỉ tay về phía anh: "Anh muốn xem thì về nhà mình mà xem."

"Nhà tôi bị mấy con gián của cô làm ô uế rồi, không về đó nữa. Trừ khi..."

"Trừ khi thế nào?"

"Trừ khi... cô bắt hết lũ gián đã thả vào nhà tôi, bằng không... tôi sẽ ở lì trong nhà cô, cho đến khi lũ gián thấy chán nhà tôi tự động bỏ đi hết." Người đàn ông đẹp trai chân bắt chéo, với tay lấy remote trên bàn, bắt đầu chuyển kênh.

Nàng thơ hoa anh đào đứng hình mất năm giây, rồi ý thức được tính nghiêm trọng của câu nói, lập tức giãy nãy: "Quý Mặt Lợn, anh vừa nói cái gì? Muốn tôi bắt hết số gián đó? Cả bốn chục con thả khắp nơi trong phòng ngủ, phòng khách, nhà bếp, phòng tắm. Giờ này chắc bọn chúng đã chạy tán loạn hết rồi, làm sao tôi bắt được?".

"Cô thả bốn mươi con gián vào nhà tôi?"

Tức thời, Trình Khiết Nhi hốt hoảng, vội đưa tay lên che miệng lại: "Thôi chết! Sao tự nhiên mình nhận tội ngon ơ thế. Còn khai ra bốn mươi con nữa. Làm sao bây giờ?".

"Thì ra là cô. Tôi đoán có sai đâu. Quả nhiên rảnh rỗi sinh nông nổi giở trò với tôi. Tốt lắm! Có sức chơi có sức chịu. Lập tức bắt đủ bốn mươi con gián ấy. Nhớ nhé! Bốn mươi con, không được thiếu con nào, chỉ cần một con còn sót trong nhà tôi. Tôi - nhất quyết không trở về." Người nào đó tuyên bố như đinh đóng cột.

Cô chảy mồ hôi hột, cứ như sét đánh ngang tai. Theo lời anh ta nói, nếu trong đêm nay không tìm đủ số gián kia, thì anh ta - tên hàng xóm đáng ghét, sẽ ở lại trong nhà cô. Không được! Không thể nào! Nếu anh ta ở đây thì cô phải ở đâu?

Chính vì chuyện đó là không thể và không thể xảy ra cho nên hơn chín giờ đêm hôm ấy, Trình Khiết Nhi ngậm ngùi đắng cay mang theo các trang thiết bị bao gồm một đèn pin, một cái túi nilon, một cây chổi, trở về căn nhà của Quý đại boss, thực hiện nhiệm vụ truy bắt tù binh.

Trình Khiết Nhi vào phòng ngủ trước, chui xuống tận gầm giường, ra sức tìm kiếm mấy em gián do chính tay cô thả vào lúc sáng.

"Đúng là cái miệng hại cái thân. Mình không ngu ngốc nói ra thì làm sao hắn biết được. Ngốc quá! Ngốc quá đi! Chuyện đã đến nước này thì đành vậy, chỉ cầu mong trời đất phù hộ cho con sớm bắt được đủ bốn mươi em gián, để tối nay, con không phải ngủ ngoài đường." Cô lẩm bẩm, rồi chui vào sâu hơn nữa.

Cô vật vã chui hết từ phòng ngủ sang phòng bếp, phòng tắm, rồi phòng khách, lục tung mọi ngõ ngách, hốc hẻm, tháo cả mồ hôi hột giữa cái nhiệt độ mười độ C.

Và... gần hai tiếng đồng hồ sau.

"Tôi đã về."

"Về rồi sao?" Ai đó vẫn còn ngồi trên sofa nhà nàng thơ xem phim, nghe tiếng cô liền ngáp một cái rõ to, rồi mới trả lời.

Nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, đầu tóc rối bù, mặt mày lem luốc, quần áo đầy bụi, trên mái tóc vẫn còn dính một cọng lông chổi, thì chợt cảm thấy buồn cười, anh cố nén cười, trưng ra vẻ mặt hình sự, bảo: "Sao? Có bắt đủ không?"

Trình Khiết Nhi lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi mở cái túi nilon, đổ hết xác mấy em gián đã bị đập bẹp ra và bắt đầu đếm. Quý Hướng Không thấy cảnh tượng này nổi hết gai ốc, theo phản xạ mà lùi về sau lưng cô. Tuy chúng đều đã nghẻo, nhưng anh vẫn thấy sợ run người.

"1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, ..., 20, 21, 22, ..., 35, 36, 37, 38, 39."

Con gián cuối cùng được đếm qua, chàng sói phúc hắc nói: "Thiếu một con. Đêm nay tôi sẽ ở đây." Vừa dứt lời, anh chàng liền bỏ lên sofa nằm.

Trong khi Trình Khiết Nhi ngớ người ra lẩm bẩm: "Không đúng! Chắc là đếm nhầm thôi. Lúc nãy bắt chúng tôi đếm còn đủ mà. Không thể nào! Chắc chắn là nhầm lẫn. Để tôi đếm lại. 1, 2, 3, 4, 5, 6, ..., 37, 38, 39. Ôi lạ nhỉ? Còn một con nữa đâu? Gián ơi! Mày ở đâu rồi! Không thể nào."

Tiểu bạch thỏ chực khóc, cô cảm thấy vô cùng uất ức. Sao lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ khi nãy cô đã nhầm lẫn. Chợt cô nghĩ đến điều gì liền nín, không khóc nữa, vội đứng lên lại gần ghế sofa: "Quý Mặt Lợn, anh nhìn xem! Chỗ gián đó đều là do tôi bỏ gần hai tiếng đồng hồ vật vã mới bắt được, thực ra chỉ còn sót có một con, chắc nó đã chết hoặc nếu có còn sống cũng chạy trốn mất rồi. Anh nói, có phải cũng nên trở về nhà rồi không?" Cô mỉm cười xu nịnh.

"Không! Chỉ cần có một con gián trong nhà, tôi tuyệt đối không về."

Người nào đó cũng cười với Trình Khiết Nhi, nụ cười hết sức ung dung, thong thả.

"Anh..."

"Anh cố tình muốn làm khó tôi. Chỉ còn sót một con gián mà anh cũng không thể về nhà sao? Quá đáng vừa vừa thôi chứ!"

"Lúc nãy tôi đã nói với cô, đủ bốn mươi con tôi sẽ về nhà. Bây giờ thì đủ không, Trình tiểu thư? Mà thôi! Tôi mệt, không muốn cãi nhau với tiểu thư nữa. Bây giờ tôi muốn đi tắm, cô về nhà lấy quần áo cho tôi." Cực phẩm mỹ nam vươn vai một cái rồi đứng lên.

Cô tức giận, xông đến trước anh quơ tay múa chân: "Cút về nhà anh mà tắm! Ở đây không có hoan nghêng anh. Hơn nữa bây giờ hết giờ làm rồi, tôi không phải là con sen của anh nên anh không có quyền sai khiến."

Anh nhếch mép cười như không cười: "Mạnh miệng lắm! Để xem tiểu thư có đi lấy quần áo cho tôi không? Cô không đi, tôi tắm xong sẽ khoả thân như vậy mà ở trong nhà cô."

Nói rồi, Quý Hướng Không bắt đầu cởi áo.

Cô hoảng sợ, hét lớn: "Này! Anh định làm cái quái gì thế?"

"Tất nhiên là đi tắm." Ai đó vẫn tiếp tục hành động cởi quần áo.

"Không được! Tôi nói là không được mà!" Trình Khiết Nhi vội vàng che mắt, mở mạnh cửa, chạy ra ngoài, khoé mi đẫm lệ. Lần đầu tiên cảm thấy mình bị ức hiếp một cách triệt để mà không làm gì được, uất ức quá nên chỉ biết khóc. Trong khi đó, có người lại khoái chí khi nhìn thấy cảnh tượng kia, còn bày ra điệu bộ tiêu sái nói vọng theo: "Tiểu Trư, nhớ lấy cả nội y nhé!".

***

Cuối cùng, nàng thơ hoa nhan nguyệt mạo cũng phải thoả hiệp, không khóc nữa, cô tập trung đi lấy trang phục cho đại boss phúc hắc.

"Quần áo hắn để đâu tìm mãi chẳng thấy. Cái tên mặt lợn, đến quần áo cũng giấu kỹ."

Sau một hồi tìm kiếm, cô mới mở đúng tủ quần áo của Quý Hướng Không. Khổ nỗi bên trong nhiều quần áo quá, cô nhìn mãi chẳng biết phải chọn cái nào.

"Rắc rối thật đấy! Ai biết hắn ta thường ngày thích mặc bộ nào. Mà sao mình phải đắn đo chọn trang phục cho hắn nhỉ? Hắn mặc gì, đẹp hay xấu thì có liên quan gì đến mình. Thôi cứ lấy đại, có quần có áo là được."

Trình Khiết Nhi mang quần áo trở về đúng lúc boss cực phẩm vừa tắm xong. Anh quấn khăn tắm ngang hông bước ra, mái tóc vẫn còn ướt, vài giọt nước đọng trên tóc nhỏ xuống sàn. Chứng kiến cảnh tượng đó, đương nhiên thỏ trắng vô cùng cảm thấy mất tự nhiên. Đây là lần đầu tiên có người lạ trong nhà cô. Mà người lạ đó còn là đàn ông, quan trọng nhất là người đó đang nude nửa thân trên. Nói thật, tuy biết Quý Hướng Không gần một tháng nay, nhưng cô chưa bao giờ thấy hắn trong tình trạng thiếu vải thế này. Vậy nên Trình Khiết Nhi không thoải mái, quay đi chỗ khác.

"Quần áo của tôi đâu?"

"Đây!" Cô chìa quần áo ra, mặt vẫn nhìn hướng cửa ra vào.

Quý Hướng Không cầm lấy quần áo giơ lên xem, hét lớn: "Trình Tiểu Trư, cô lấy cái gì cho tôi mặc thế này? Áo vest cộc tay mặc với quần đùi?"

"Hả?" Cô nàng ngốc nghếch giật mình quay lại, nhìn trang phục trên tay ông chủ hờ. Lúc nãy vội quá, cô cũng không thèm để ý xem mình lấy cái gì nữa.

"Đổi lại ngay cho tôi! Nghĩ sao mà tôi mặc cái này vậy?"

Mặt cô đen lên vì tức, nhưng không còn cách khác, đành phải làm theo.

Một lát sau...

"Cái này là thứ gì nữa đây? Áo thun dài tay mặc với quần âu? Cô điên à? Có biết phối đồ không? Đổi lại ngay!"

Khí sắc Trình Khiết Nhi lúc này đã đen hơn than, nhưng vẫn mang đi đổi lần nữa.

Và rồi... một lát sau lần thứ hai.

"Trời đất! Sao cô lại mang về đây hai cái áo? Thế quần đâu? Cô cố ý phải không? Đi đổi!"

Một lát sau lần thứ ba.

"Trình Tiểu Trư, cô có thấy người nào mặc áo sơ mi với quần bơi chưa? Đổi lại."

Một lát sau lần thứ tư.

"Lại cái khỉ gì đây? Áo khoác với quần ống loe? Cô giỏi lắm! Muốn giở trò với tôi phải không?"

"Để tôi đi đổi!"

"Thôi khỏi! Tôi không có rảnh để thay ra thay vào." Quý Hướng Không bụng dạ tức điên, nhưng đành phải mang cái thứ trang phục dở hơi kia đi vào phòng tắm. Chứ để tiểu bạch thỏ đổi một lần nữa, không biết cô ta lại đổi ra thứ gì đây.

Thay đồ xong, nam thần Sirius bước ra khỏi phòng tắm vào nhà bếp. Bếp núc nhà Trình Khiết Nhi tuy ít khi dùng, vẫn rất sạch sẽ, gọn gàng. Cô nàng đang ở trong bếp, hì hục làm cái gì đó, Quý Hướng Không tiêu sái lại gần xem thử.

"Trình Tiểu Trư, có cái gì ăn được không?" Bụng bắt đầu sôi sùng sụt rồi, cả buổi chiều anh chưa có cái gì lót dạ.

"Chỉ có mì gói." Cô vừa thái hành tây vừa trả lời.

"Nấu cho tôi một bát."

"Muốn ăn thì tự nấu, tôi sao lại phải phục vụ anh?"

"Cô là sen, cô phải nấu cho ông chủ, muốn tôi post video lên mạng không?"

Tiếng cãi cọ lại bắt đầu vang lên in ỏi, như thường lệ, không ai nhường ai. Ầm ĩ một trận, cuối cùng thì ai đó cũng vì uy hiếp phải phục tùng nấu mì cho người kia.

Buổi tối hôm ấy, một cảnh tượng lạ lùng trước đây chưa từng có xuất hiện ở căn hộ của Trình Khiết Nhi, trên chiếc bàn ăn trong gian bếp, người đàn ông tuấn mỹ và cô gái ngồi đối diện nhau. Cô gái có đôi mắt to tròn, đen láy, mặc váy hồng có in hình mèo kitty, mái tóc màu hạt dẻ búi lệch. Người đàn ông mắt hổ phách ma mị, mái tóc đen tựa nhuốm mực, mặc áo khoác kéo kín cổ với quần ống loe. Trên bàn là hai bát mì ăn liền nóng hổi. Ánh mắt hai người ai cũng lăm lăm nhìn đối phương, đằng đằng sát khí.

Thật ra, vấn đề lớn nhất vẫn là sau khi ăn xong. Nói chính xác hơn chính là việc phân chia chỗ ngủ.

Căn hộ của Trình Khiết Nhi đích thực chỉ có một chiếc giường, nhưng khi bữa tối vừa kết thúc, có người đã nhanh chân chiếm mất cái giường ngủ của cô. Nàng thỏ bực mình mở toang cửa phòng, chỉ tay vào người đàn ông đang nằm vắt chân trên giường cô: "Quý Mặt Lợn, bước xuống giường ngay! Đó là giường của tôi. Sao anh lại vô duyên vô cớ thượng lên đấy?"

Quý Hướng Không vừa nghịch điện thoại vừa đáp lời: "Tôi là chủ, tôi thích ngủ ở đâu là quyền của tôi, không đến lượt cô lên tiếng."

"Nhưng đó là giường của tôi, anh ra sofa ngủ đi!"

"Từ nhỏ tôi đã có thói quen không thể ngủ khi nằm trên ghế sofa."

"Không cần biết, anh phải đi chỗ khác ngủ. Tóm lại là trả giường đây cho tôi."

"Tôi là nói không là không." Quý đại boss nhất quyết lệnh: "Cô mới là người nên ngủ ở sofa."

Cô tức xịt khói, làm sao có thể nhường chiếc giường êm ái của mình cho kẻ thù, còn bản thân thì phải âm thầm lặng lẽ ra phòng khách ngủ, bị ức hiếp đủ rồi, lần này, Trình Khiết Nhi không muốn tiếp tục chịu thua, vậy là cô vận nội công, quát to: "Quý Hướng Không, tối nay anh giành giường ngủ với tôi thì anh không phải đàn ông."

Câu nói có sức công phá lớn, động chạm đến lòng tự ái đàn ông của ai kia. Anh chàng sững người trong giây lát rồi lập tức tụt xuống giường. Cô chứng kiến cảnh ấy, vui như ngày Tết. Bất kỳ, những tưởng Quý sói xám sẽ ra phòng khách ngủ, nào ngờ, anh vẫn không ra khỏi phòng, mà mở tủ, lấy đệm ngủ trải xuống sàn ngay dưới giường ngủ cô bé.

"Anh tính làm gì?"

"Chẳng phải cô bảo tôi nhường chỗ ngủ cho cô sao? Không ngủ trên giường thì tôi trải đệm ngủ ở đây. Đã nói ở sofa tôi không ngủ được." Quý Hướng Không mạnh mẽ sải bước, lấy luôn cái chăn trên giường thỏ ngốc.

Cô nhìn thấy hốt hoảng chạy theo giành lại ngay: "Này! Đó là chăn của tôi, sao anh lại..."

Quý Hướng Không nhạy bén giật một cái, cái chăn liền nằm gọn trong tay anh: "Tôi ngủ dưới sàn là đã chịu thiệt thòi rồi, phải bù đắp cho tôi cái chăn chứ."

"Thế thì tối nay tôi phải đắp bằng gì?" Trình Khiết Nhi tức giận hỏi.

"Đó là chuyện của cô. Còn lải nhải tôi liền đổi ý lên giường nằm lại." Anh chàng cảnh cáo. Nói xong lại tự nhiên nằm xuống đệm, kéo cái chăn của tiểu bạch đến tận ngực rồi nhắm mắt ngủ. "Tôi ngủ đây! Quên nói với cô, ngày mai lo mà đi tìm con gián thứ bốn mươi đi, không tìm ra tôi còn ở đây dài dài."

Cô đứng như trời trồng, nghe anh nói một hồi. Tự nhiên rước hoạ vào thân. Biết thế hồi sáng đã không thả mấy con gián kia vào nhà hắn rồi. Bây giờ phải chịu cảnh sống chung nha với Quý Mặt Lợn. Hết giành giường ngủ rồi đến giành mất cái chăn của Trình Khiết Nhi, cô tức điên nhưng chẳng làm gì được.

Rảo mắt nhìn dưới sàn, tên kia ngủ say như chết, tiếng ngáy 'khò khò' vọng khắp căn phòng, cô bực bội trèo lên giường, trời lạnh buốt mà phải chịu cảnh không có chăn. Nghĩ đến đã đổ quạu, Trình Khiết Nhi thao thức nghĩ đủ thứ linh tinh trên đời rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết bao lâu sau, cảm nhận bụng dưới mình tức tức. Theo thói quen cô liền thức dậy đi xả nước cứu thân.

Nào ngờ vừa mới xuống giường đi được mấy bước cô liền đạp trúng vật gì đó mềm mềm, êm êm, ấm ấm, lại bự bự. Cô thấy lạ liền dùng luôn chân kia đạp thêm vài cái nữa để xác định vật thể lạ này là gì.

Bỗng nhiên...

"A! Cô giẫm trúng bụng tôi rồi!" Giọng nói khàn khàn quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn vang lên.

Cô bé giật mình rụt chân lại. Hoá ra cô đã quên mất bên dưới giường còn có một Quý Mặt Lợn nằm ngủ nên vô tình giẫm phải.

Giải quyết 'nỗi buồn' xong, cô lại leo lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Giờ đây, mọi thứ xung quanh, nỗi phiền muộn, những điều không vui, dường như chẳng tồn tại, chỉ có thế giới tràn ngập sắc màu, tràn ngập yêu thương mở ra trước mắt: trên lối đi được lát kim cương lấp lánh dẫn đến một toà lâu đài nguy nga, lộng lẫy như trong cổ tích, xung quanh là những bông hoa nở thơm ngát, thu hút hàng ngàn ong bướm khắp mọi nơi bay đến như muốn chúc phúc cho đôi uyên ương đang đứng đằng xa. Chàng hoàng tử có gương mặt thanh tú, mớ tóc đen bay bay trước trán, môi mỏng quyến rũ, tay cầm chiếc nhẫn ngọc trai lấp lánh. Hoàng tử quỳ xuống, đưa tay về phía trước thốt lên: "Trình Khiết Nhi, em có nguyện ý lấy tôi làm chồng không?".

Ở đằng kia, nàng công chúa kiều diễm trong bộ váy dạ hội trắng lấp lánh, vội vàng đáp lời: "Em nguyện ý.".

"Vậy thì hãy đến đây với tôi." Chàng hoàng tử dang rộng cánh tay, nàng công chúa trước toà lâu đài hai tay xách gấu váy, lập tức chạy đến bên cạnh hoàng tử. Nàng cứ chạy, chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi tìm thấy vòng tay ấm áp kia.

Nhưng đó là nàng công chúa ở trước lâu đài, còn nàng công chúa trên giường thì...

"Em đã sẵn sàng. Em chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi." 'Công chúa' xoay người, lăn một vòng trên giường, dang hai tay ra. Cho đến khi, tay chân ra khỏi mép giường và phần thân nhỏ nhắn rơi tự do theo lực hút Trái Đất.

Cứ ngỡ sẽ u đầu, nhưng không sao, bởi vì cô đã rơi trúng vị trí của tấm đệm êm ái kia. 'Công chúa' tiếp tục giấc mộng thần tiên của mình, vòng tay, ôm lấy hoàng tử cô thầm thương trộm nhớ. "Hàn Giai Nghiêm, hoàng tử của em, Khiết Nhi đến với anh rồi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top