Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Buổi sớm, trời se lạnh, gió lay động sương mai trên cành lá. Chốn phồn hoa đô hội mờ ảo hơn khi bao phủ bởi một tầng sương mù. Chân trời đằng đông ửng hồng, mặt trời như quả bóng lửa dần dần nhô lên, trải tia nắng đầu tiên xuống mặt đất.

Căn hộ rộng rãi nằm ở tầng thứ hai mươi bốn hoa viên Sương Mật, trong căn phòng màu hồng nhỏ xinh, rèm cửa phất phới bay, để lộ khe hở nhỏ. Nắng tranh thủ xuyên qua cửa kính, chiếu lên ngôi sao giấy màu nhũ bạc, treo đung đưa, nổi bật nụ cười ngây ngô, thuần khiết của cô gái trong bức ảnh cỡ lớn trên tường. Mà chủ nhân của nó vẫn còn say sưa trong ổ chăn ấm áp kia. Dường như mơ thấy giấc mơ đẹp, cô nhoẻn miệng cười mãi.

Tiếng chuông báo thức phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng. Bị thứ âm thanh phiền phức quấy nhiễu, cô gái đang say ngủ lập tức cựa quậy, giơ tay ra lần mò tìm điện thoại tắt báo thức. Mãi vẫn không chạm vào tủ đầu giường, cô thử hạ thấp chút nữa, chợt lờ mờ cảm nhận được tay mình đang chạm vào vật gì đó tròn tròn, cứng cứng, toàn lông.

Giật mình, Trình Khiết Nhi vội mở mắt ra, giây tiếp theo, cô liền tỉnh ngủ, bởi vì trước tầm nhìn, gương mặt nam giới hiện ra ở cự ly gần, ngũ quan hài hoà như kiệt tác điêu khắc, không chê vào đâu được. Trình Khiết Nhi lập tức nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt lúc này là hình ảnh cô - gần như nằm úp hẳn lên người của người đàn ông kia. Hai chân dang hình chữ đại, một tay cô đang ôm ngang eo anh, tay còn lại thì nắm lấy chỏm tóc trên đầu anh.

Hoá ra cái vậy tròn tròn cứng cứng đầy lông lúc nãy là đầu của anh chàng.

Lúc này, cảm nhận được trên người có cái gì đó động đậy, người đàn ông cũng từ từ mở mắt. Mặt đối mặt, bốn con mắt nhìn nhau không chớp, cô và anh chợt mất đi phản ứng trong khoảnh khắc ấy.

"A..."

Cả hai đồng thanh, tiếng hét lớn với công suất có thể phá vỡ cả căn hộ. Cô hớt hải trèo khỏi người Quý Hướng Không, anh chàng mỹ nam nọ cũng vội vã đứng dậy. Việc làm đầu tiên của hai người là ngay tức khắc kiểm tra lại quần áo của mình. Xác định bản thân vẫn còn đủ quần đủ áo, cả hai mới yên tâm thở thào nhẹ nhõm.

Nhưng một giây sau, cả hai như chợt nhớ ra điều động trời, lập tức quay người một trăm tám mươi độ, ai nấy đều lăm lăm chỉ tay vào mặt đối phương.

"Là anh?"

"Là cô?"

Quý Hướng Không và Trình Khiết Nhi cùng đồng thanh, ánh mắt phát ra tia lửa điện, thần sắc chuyển sang trạng thái đen không thể đen hơn. Cô thái độ hùng hổ, nhào lên phía trước hỏi tội người nào đó: "Quý Mặt Lợn, rốt cuộc anh đã giở trò gì? Tại sao tối qua tôi và anh lại nằm chung một chỗ?"

"Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng. Sáng sớm đã thấy cô thượng lên người tôi nằm. Thảo nào cả đêm cứ thấy khó thở, còn tưởng là nằm mơ bị đá đè, nào ngờ là sự thật. Nói đi! Cô muốn làm chuyện xấu với tôi phải không?"

Cô gái hoa anh đào không hề chịu lép vế, đáp lại: "Làm chuyện xấu cái đầu anh. Rõ ràng người có ý đồ xấu là anh, lại còn đổ lỗi cho tôi. Là kẻ nào tối hôm qua cứ nhất quyết không chịu ngủ ở sofa mà phải ngủ chung phòng với tôi mới được? Hoá ra có tính toán từ trước muốn giở trò nên mới phải vậy.".

"Ăn nói xằng bậy! Việc tôi không ngủ được ở sofa là thật. Hơn nữa, cô hãy vắt óc nghĩ xem, sáng sớm chúng ta vừa mở mắt tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm cạnh đối phương. Đêm qua cô ngủ trên giường, nếu cô không tự động lăn xuống, thì chẳng lẽ tôi trèo lên đó bế cô xuống đây rồi ngủ tiếp sao? Tôi làm vậy có lợi gì? Để sáng cô tỉnh giấc phát hiện mắng tôi một trận chăng, có ai ngu đến nỗi làm chuyện vô bổ như thế không?" Quý đại boss diễn giải một thôi một hồi. Cô nghe xong cũng thấy có lý, nhưng vẫn còn cảm giác bàng hoàng không thể tin được. "Nói như anh lẽ nào tối qua chính tôi là người lăn xuống dưới."

Tiểu bạch thỏ trầm ngâm suy nghĩ, cố nhớ lại mọi chuyện nhưng không tài nào nhớ được. Cô chỉ biết đêm qua, mình nằm mơ thấy được Hàn Giai Nghiêm cầu hôn, sau đó chạy đến ôm chầm lấy anh. Còn những chuyện khác đều rất mơ hồ, không thể xác định.

Đang trôi dạt trong dòng suy nghĩ miên man, lại có một giọng nói trầm khàn vang lên cắt ngang mạch cảm xúc vô tận của cô: "Trình Tiểu Trư, tôi cảnh cáo cô, chuyện hôm qua dù ai cố tình ai vô ý, cũng hãy xem như chưa từng xảy ra, tốt nhất là nên quên hết đi. Cấm cô không được kể lung tung cho người ngoài, bất kể kẻ đó có là ai cũng tuyệt đối không được, nghe rõ chưa? Bằng không, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận." Anh chàng tiến lại gần, làm vẻ mặt hung dữ đe doạ.

Tiểu bạch thỏ liền gạt tay anh ra, ngẩng cao đầu đầy khí phách đáp trả: "Anh tưởng chuyện đó đối với tôi hay ho lắm sao. Nói thật, phải nằm chung một chỗ với anh, tôi tởm muốn chết. Nếu có việc gì làm tôi hối hận nhất trong cuộc đời thì đó chính là việc không cẩn thận mà lên nhầm giường của anh đấy, cũng may chúng ta chưa xảy ra chuyện gì. Anh cứ yên tâm, tôi chắc chắn không nói ra nửa lời. Có cho tiền tôi cũng không ngu ngốc đến nỗi tự làm bẽ mặt."

"Nói phải nhớ giữ lời."

"Biết rồi không phải nói nhiều."

Thỏ trắng đi ngang qua cực phẩm nam nhân, không quên lườm một cái thật sắc. Anh cũng không chịu thua lập tức liếc nhìn lại. Hai người cứ thế đứng trừng trừng nhìn nhau.

Mãi đến khi, Quý Hướng Không liếc mắt xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay: "Bảy giờ ba mươi? Tôi trễ giờ rồi."

Anh hốt vội vàng chạy vào phòng tắm của cô làm vệ sinh cá nhân. Sáng nay có buổi fan meeting, sao có thể đến muộn được.

***

Quý Hướng Không dùng vận tốc nhanh nhất phóng ra khỏi nhà nàng thơ anh hoa, anh phải về nhà thay quần áo đến JK Universe. Rút kinh nghiệm từ tối qua, có chết anh cũng không dám nhờ Trình Khiết Nhi chọn quần áo hộ nữa. Đôi lúc người đàn ông thầm nghĩ, cuộc đời thật may mắn khi Trình Khiết Nhi sinh ra chỉ để làm con sen cho anh sai vặt chứ không phải làm stylist. Nàng thỏ mà làm stylist thì khác nào chổng mông vào nền thời trang nước nhà.

Nam thần họ Quý mở cửa, bước ra hành lang, Trình Khiết Nhi lẽo đẽo theo sau. Đã hơn bảy giờ, cô phải sang nhà hàng xóm để tiếp tục nhiệm vụ 'thu phục' em gián thứ bốn mươi. Hôm nay cô quyết tâm tìm bằng được em gián, chấm dứt việc Quý Mặt Lợn 'đóng đô' trong nhà, một đêm đã đủ rắc rối, thêm đêm thứ hai chắc cô tổn thọ mất.

Cuối cùng sau một đêm lưu lạc, người đàn ông đã có thể về căn hộ của chính mình. Đứng trước cửa nhà, định bấm mật mã, chợt sực nhớ ra điều gì, anh chàng bèn tỏ thái độ băng lãnh, yêu cầu: "Quay mặt đi chỗ khác."

"Ai thèm nhìn trộm mật mã nhà anh." Trình Khiết Nhi làm vẻ không quan tâm, quay đi nơi khác nhìn trời nhìn mây.

Anh chỉ "hừ" nhẹ một tiếng rồi bắt đầu ấn số.

Cánh cửa vừa mở, một chú cún có bộ lông xù trắng toát, mặc chiếc áo nhỏ màu xanh đen, đuôi vẫy rối rít, chạy về phía anh. Quý Hướng Không và nàng thỏ ngốc chưa hết ngạc nhiên, giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo đã đột ngột vọng tới: "Cooper ngoan, không được chạy lung tung."

Chủ nhân của giọng nói là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, mái tóc búi cao, dáng người quý phái, sang trọng. Người phụ nữ từ trên sofa đứng dậy, giày cao gót gõ xuống sàn gạch, tiến đến gần cửa ra vào.

Cũng như đôi nam nữ ngoài cửa, bà không giấu được vẻ ngỡ ngàng, hỏi: "Không Không, con đi đâu cả đêm không về? Rồi sao lại ăn mặc kỳ lạ như thế?"

"Còn nữa... cô gái này là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top