Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

"Quý Hướng Không!!! Là anh phá huỷ cuộc đời tôi!!! Tôi liều mạng với anh!!!"

Trình Khiết Nhi mặc kệ tất cả xông lên tấn công, nhưng người nào đó đã khôn ngoan đề phòng sẵn. Kết quả không những không làm gì được, Trình Khiết Nhi còn bị anh phản công, hai tay cô bị nắm chặt rồi kéo ngược ra phía sau đau điếng.

Giây tiếp theo, giọng nói băng lãnh vang lên trên đỉnh đầu Trình Khiết Nhi: "Định giở thói cũ à?"

Cô bị người nào đó kéo, tay đau rã rời, vô cùng bất mãn, kêu cứu: "Buông tôi ra! Anh nắm tay tôi đau quá! Đồ mặt lợn. Rõ ràng tôi đã nói đồng ý, tại sao anh còn nhẫn tâm đăng đoạn video? Hức... hức..."

Nước mắt cô trào ra, men theo khoé mắt chảy dọc xuống. Quý Hướng Không nhìn thấy không nhịn được liền cười một tiếng: "Ha ha!"

"Anh cười cái gì? Tôi ra nông nổi này anh vui lắm sao?"

"Tôi cười cô đúng là Tiểu Trư. Ngốc không thể tả! Ai nói video tôi vừa post là đoạn video cô hành hung tôi?"

Lời nói quả nhiên có sức ảnh hưởng đến tâm trạng tiểu bạch thỏ, cô lập tức nín khóc, ngước mặt lên xác nhận: "Không phải thật sao? Vậy... đoạn video đó... thật ra là cái gì?".

Quý Hướng Không thong thả lick chuột vào đoạn video mới đăng, lập tức nó được phát ngay tức khắc. Đó là video anh chàng live ca khúc Fire được quay vào mấy hôm trước. Giọng hát Quý Hướng Không vang khắp phòng, Trình Khiết Nhi mất phản ứng trong vài giây, chăm chú nhìn người đang cầm mic say sưa trong màn hình máy tính.

"Giọng hát của tôi rất tuyệt phải không?" Vẫn là giọng nói đáng ghét vang lên trên đỉnh đầu nàng thơ anh đào.

Ngay tức khắc, cô dùng hết sức đẩy cái tên sao chổi chà ra, khuôn mặt phẫn nộ, hắc tuyến đã bay đầy đầu tự khi nào: "Tuyệt cái đầu anh, đồ mặt lợn. Dám lừa tôi. Có biết chỉ một chút nữa, tôi bị anh doạ chết khiếp rồi không?".

Đang yên đang lành bỗng bị xô ngã, Quý đại boss nổi đoá, vừa đứng dậy vừa trả lời: "Cô suy diễn lung tung rồi tự làm ầm ĩ, sao lại trách tôi? Lẽ ra cô phải cảm thấy may mắn vì tôi chưa đăng tải cái video thần thánh lên web mới phải. Lo mà chăm sóc cho Cooper thật tốt. Để tôi không vừa ý lần nữa thì đừng trách tôi vô tình.".

Quý Hướng Không lạnh lùng lấy áo khoác trên sofa mặc vào, nhanh chóng đến công ty. Trước khi đi, còn không quên nựng chú cún Cooper một cái: "Cooper, ca ca đi làm nhé! Ở nhà chơi ngoan, nhớ ăn nhiều và không được nghịch ngợm nghe không?".

Đợi Quý sói xám đi, Trình Khiết Nhi mới tìm cách xả uất ức, biết bao kìm nét cứ thế mà giải thoát, tuôn trào như sóng lớn ngoài khơi, cô dùng hết sức bình sinh la lớn: "Quý Mặt Lợn!!! Đồ đáng ghét!!! Xem động vật còn quý hơn con người!!! Đồ hiếp người quá đáng!!! Tôi ghét anh!!!"

Tiếng hét của cô nàng lớn đến nổi chú chó Cooper cũng thấy run sợ. Cu cậu cụp đuôi, chạy lại trốn ở một góc, đôi mắt nhỏ long lanh thỉnh thoảng lại dè chừng cô.

Sau đó thì sao nhỉ? Cho dù có phẫn nộ hay không cam lòng đến mức nào, Trình Khiết Nhi vẫn phải làm hết công việc nhà cho tên hàng xóm. Và dĩ nhiên trong đó bao gồm cả việc cho Cooper ăn, dắt Cooper đi dạo, tắm cho Cooper. Cũng may thường ngày Cooper khá nghịch ngợm, nhưng sáng nay sau khi chứng kiến hành động hét muốn bung nóc nhà của Trình Khiết Nhi, cu cậu có phần sợ cô nàng. Nhờ thế khi cô cho ăn, đắt đi dạo hay tắm cho Cooper, cu cậu đều ngoan ngoãn phối hợp, cô nhờ thế cũng đỡ vất vả hơn.

Đến gần trưa, lúc mọi việc đã xong, chỉ mới ngồi nghỉ chưa được mười phút, điện thoại lại đổ chuông, Trình Khiết Nhi mở điện thoại ra xem, trên màn hình hiện ra một dãy số lạ không cài tên, cô vội nhấn mút bắt máy: "Xin chào, Trình Khiết Nhi đang nghe. Cho hỏi ai thế ạ?"

Đầu đây bên kia lập tức vang lên chất giọng trầm thấp không lẫn vào đâu được: "Tôi đây."

Trình Khiết Nhi phát hoảng: "Là anh? Mới đổi số hả?"

"Tôi dùng di dộng của Giai Nghiêm gọi cho cô. Điện thoại tôi hiện tại để ở đâu tôi không nhớ, giúp tôi xem thử nó có ở nhà tôi không, nếu không có thì sang nhà cô xem thử một phen, sợ rằng tối qua tôi đã bỏ quên ở nhà cô. Vậy nhé! Tìm nhanh đi! Khi nào tìm được thì gọi lại cho tôi." Quý Hướng Không nói ngắn gọn rồi cúp máy.

Cái gì chứ! Tiểu bạch giận đến tái mặt. Quý Mặt Lợn có điện thoại mà cũng bỏ quên. Giờ thì bắt cô mò đi tìm hộ, tưởng cô là tay sai của hắn chắc. Quần quật từ sáng, chưa kịp nghỉ mệt đã có công việc khác. Chẳng hiểu sao lại xui xẻo dính phải cái tên đáng ghét. Nếu có thể quay trở lại một lần nữa, ngày đó Trình Khiết Nhi nhất định không uống rượu say mà vào nhầm nhà hắn, để rồi không phải khổ sở như thế này.

***

Trình Khiết Nhi tìm khắp ngõ ngách trong nhà, cả giờ đồng hồ, vẫn không thấy tăm hơi chiếc điện thoại của ông chủ hờ. Cô thử dùng điện thoại mình bấm gọi đến số 'Quý Mặt Lợn', cũng chẳng nghe đổ chuông đổ choé gì, khả năng anh ta để yên lặng mất rồi. Cái tên phiền phức, đã làm mất điện thoại còn để chế độ yên lặng thì thánh thần nào tìm cho ra.

Loay hoay mãi vẫn chưa tìm được vật cần tìm, cô quyết định sang căn hộ mình tìm tiếp. Chú chó Cooper thấy cô cứ đi qua đi lại cứ tưởng là đang đi dạo, cũng vui vẻ chạy theo sau.

Khi cô mở cửa ra ngoài, cu cậu cũng chạy tót ra theo. Nhưng hình như cô vẫn không biết điều này. Vừa trở về nhà, Trình Khiết Nhi đã đến phòng khách lục tìm trên sofa, điện thoại Quý Hướng Không không có ở đấy. Cô vào phòng bếp, phòng tắm rồi toilet kiểm tra kỹ càng. Tiếc thay, mọi nơi đều không thấy tăm hơi chiếc dế cưng của vị đại boss.

Trấn tĩnh bản thân, cố nhớ lại những nơi hôm qua Quý Hướng Không đã đến, như nhớ ra điều gì, cô lập tức mở cửa, chạy một mạch vào phòng ngủ của mình. Đêm qua, anh ta ngủ lại đây, rất có khả năng điện thoại bị rơi ở chính căn phòng này.

Quả như dự đoán, sau gần bốn mươi phút ròng rã, cuối cùng cô cũng đã tìm thấy chiếc điện thoại, nó nằm giữa đống chăn đệm bừa bộn dưới sàn, Trình Khiết Nhi mừng rỡ reo lên: "Ơn trời! Tìm được rồi!".

Cô vội mang chiếc điện thoại ra ngoài, rồi lấy điện thoại mình bấm gọi vào số liên lạc lúc nãy báo tin. Cô vừa đi về phía cửa lớn vừa nghe điện thoại, tiếng tút tút chờ máy đều đều bên tai.

Giây tiếp theo, bước chân Trình Khiết Nhi khựng lại, cô sững người, sắc mặt dần dần tái đi bởi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Kệ giày của cô bị lật đổ, toàn bộ giày dép rơi vãi lung tung trên sàn. Và quan trọng hơn chính là ở giữa đống giày dép bị đổ, cục lông xù đang say sưa gặm chiếc giày trắng đính cườm. Con vật mải mê gặm cắn, chiếc giày cao gót tội nghiệp của Trình Khiết Nhi rách nát, tiếng hạt cườm loảng xoảng rơi vãi đầy trên sàn nhà vô cùng sinh động.

"Không!!! Mau dừng lại!!!" Trình Khiết Nhi hét toáng lên, chạy nhào đến, đuổi chú cún phá phách kia đi.

Chú cún nhỏ nghe tiếng la liền sợ hãi chui xuống gầm bàn. Cô gái nhỏ đau đớn nhặt chiếc giày từ dưới sàn lên, nó đã bị cắn nát đến không thể cứu chữa.

"Xin chào." Trong điện thoại, đầu đây bên kia cùng lúc có tiếng trả lời.

"Đồ mặt lợn!!! Tôi hận anh!!!" Thiếu nữ hoa đào phẫn nộ tột cùng, hét lớn vào điện thoại.

Người kia có hơi ngập ngừng, nhưng một giây sau, anh đã nhanh chóng đáp lại, lời nói vô cùng dịu dàng, nhỏ nhẹ: "Tiểu Trình phải không? Em muốn gặp Hướng Không hả? Để anh chuyển máy."

Trong căn hộ màu hồng, nàng bạch thỏ nghe thấy giọng nói từ tốn, nhỏ nhẹ này liền nảy sinh cảm giác hốt hoảng, theo phản xạ lấy tay che miệng. Thôi chết! Vừa nãy rối quá, cô quên mất đây là số máy của Hàn Giai Nghiêm. Bây giờ phải làm sao? Phải làm sao đây?

Trong lúc cô miên man suy nghĩ thì điện thoại lại có tiếng nói trầm thấp tiếp lời: "Thế nào? Đã tìm thấy chưa?".

Chất giọng băng lãnh chán ngắt giống như chất xúc tác, đưa Trình Khiết Nhi trở về thực tại. Cơn tức trong người trỗi dậy, cô đáp lời: "Quý Hướng Không, anh hại tôi rồi! Anh có biết ở nhà chuyện gì đang xảy ra không? Thú cưng yêu quý của anh nhân lúc tôi bận tìm điện thoại cho anh đột nhập vào nhà tôi, cắn đứt giày của tôi. Giờ anh tính sao? Anh phải bồi thường thiệt hại."

"Cooper của tôi đột nhập vào nhà cô, cắn đứt giày của cô? Là cô không cẩn thận, không biết bảo quản tốt giày của mình thì kệ cô chứ. Tôi việc gì phải bồi thường."

Nàng thơ anh đào chưa nghe hết câu đã tức đến tái mặt: "Sao trên đời này lại có loại người ngang ngược như anh. Anh nói thế mà nghe được sao? Đôi giày đó chính là món quà sinh nhật mẹ đã tặng cho tôi, tôi thậm chí còn chưa từng đi nó lần nào, ấy vậy giờ lại bị chó của anh cắn tan nát, còn anh thì xem như chẳng có gì, phủi sạch toàn bộ trách nhiệm đồng thời cũng không chịu đền bù thiệt hại."

"Tôi đã nói... đó là lỗi do cô. Chuyện không liên quan gì đến tôi. Thôi nhé!" Quý Hướng Không trả lời một câu rồi toan cúp máy.

Không ngờ, ở đầu dây bên kia cô bất ngờ la lớn: "Quý Hướng Không, hôm nay nếu anh không chịu bồi thường thiệt hại, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận.".

"Cô muốn làm gì?" Cảm thấy điều gì đó bất thường, người đàn ông gặng hỏi.

"Tôi sẽ ném con chó của anh xuống tầng trệt." Cô kiên quyết trả lời.

"Trình Khiết Nhi, không được hành động lỗ mãng. Nếu không, tôi lập tức đăng tải đoạn clip lên web."

"Đừng có lúc nào cũng mang nó ra hăm doạ tôi. Anh tưởng tôi không dám làm sao?" Vừa dứt lời, cô tiến lại gầm bàn, dùng một tay xách bổng chú chó đang run rẩy vì sợ từ dưới lên, đi thẳng ra ban công. Trình Khiết Nhi chủ động chuyển sang cuộc gọi video call với đại boss, quay lại toàn cảnh cho đối phương nhìn thấy.

Hình ảnh đập vào tầm mắt, anh vô cùng hốt hoảng: "Mau dừng tay. Cooper có chuyện gì, tôi sẽ cho cô đi theo nó. Nhớ đấy!"

Dứt lời, nam nhân lập tức ngắt điện thoại, cuống cuồng dặn Hàn Giai Nghiêm đang ngồi cạnh: "Tôi có việc quan trọng phải về nhà, lựa lời nói với quản lý hộ tôi.".

Không đợi cậu bạn đồng niên phản ứng, Quý Hướng Không vội rời khỏi sự kiện ký tặng. Hàn Giai Nghiêm chẳng hiểu gì cả, nói với theo: "Hướng Không, buổi fansign chưa kết thúc mà."

***

Quý Hướng Không phóng xe về hoa viên Sương Mật, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi như lúc này.

"Trình Khiết Nhi... cô tuyệt đối không được làm vậy."

Gần nửa giờ đồng hồ, chiếc Bentley màu xám bạc cuối cùng đã tới nơi. Người đàn ông đáng người cao lớn, ngũ quan sắc sảo, bước xuống xe, hoảng hốt ngước nhìn phía tầng lầu mình đang sống. Thân ảnh mảnh mai hiện rõ, thiếu nữ mặc váy trắng đứng bất động trước ban công, làn gió đầu hạ lướt qua, thổi mái tóc nâu dài bay bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top