Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Quý Hướng Không hớt hải chạy lên nhà, xô mạnh cửa ra vào, hét lớn: "Trình Khiết Nhi, Cooper đâu?"

Người đàn ông vừa dứt lời, một cục lông xù trắng tinh liền di chuyển đến gần chân anh, cái đuôi nhỏ không ngừng vẫy rối rít, còn phát ra tiếng kêu ư ử làm nũng với chủ nhân. Quý Hướng Không vội cúi xuống, bế cục bông nhỏ ấy lên, ôm trọn trong vòng tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mịn: "Cooper của ca ca đây rồi! Cooper có sao không? Đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ cho Cooper, không để ai làm hại đệ đệ đâu này."

Chú cún dường như hiểu được, liền rút đầu vào ngực anh.

Bấy giờ, Quý Hướng Không mới để ý đến cô gái đứng ngoài ban công. Nghĩ lại mọi việc cô ta đã gây ra, doạ mình sợ chết khiếp, gương mặt bắt đầu xám xịt, anh bế Cooper tiến lại gần cô: "Cô điên rồi! Tại sao cô dám có hành động đó đối với tôi? Cũng may Cooper không sao, nó mà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định không tha cho cô."

Lời nói quả quyết như thế, lần này anh nổi giận thật rồi. Nhưng Trình Khiết Nhi lại bình tĩnh mỉm cười: "Anh sợ rồi? Trước đây chẳng phải anh cũng rất thích thế sao, việc hâm doạ, uy hiếp người khác đấy. Tôi bây giờ chỉ cho anh nếm mùi bị người ta uy hiếp là như thế nào thôi."

"Cô giỏi lắm! Mục đích của cô chỉ vì tiền đúng không? Đôi giày đó bao nhiêu tôi sẽ trả. Nhưng cấm cô từ nay không được làm hại đến Cooper." Vừa dứt lời, anh lạnh lùng rút ra một xấp tiền thả bay phất phới trước mặt Trình Khiết Nhi.

Cô ngớ ra vì bất ngờ, thật không nghĩ đến anh lại hành động như vậy. Những tờ giấy bạc chạm đất cũng là lúc Quý Hướng Không quay bước đi. Cô ngẩn người, rồi như định thần lại, cúi xuống nhặt những tờ tiền rơi vãi. Tất cả hơn một trăm ngàn, Trình Khiết Nhi chỉ lấy đúng ba ngàn tiền bồi thường. Số còn lại, cô định bụng đợi cơ hội thích hợp sẽ trả lại cho chàng hàng xóm.

***

Trình Khiết Nhi bước ra hành lang, nhìn sang nhà bên cạnh, nghe ngóng tình hình. Không có động tĩnh gì, cửa thì đóng kín, tên đó giận thật rồi. Cũng tại hắn lúc nãy khăng khăng phớt lờ, chối bỏ trách nhiệm, không bồi thường tiền đôi giày cho cô, đến một lời xin lỗi cũng chẳng có. Nếu anh ta sớm biết điều, xin lỗi một câu thì cô làm sao phải mang Cooper ra doạ anh ta chứ. Nói thẳng, giả dụ cô không làm vậy, còn lâu cái tên đáng ghét đó mới chịu đền bù thiệt hại.

"Tóm lại không phải lỗi của mình. Tại anh ta trước, mình không có gì phải áy náy hết." Trình Khiết Nhi tự an ủi bản thân, sau đó bỏ vào phòng ngủ. Hôm nay tên hàng xóm giận thật, không thèm gọi cô sang làm việc cho hắn. Mà như vậy cũng tốt, thế là chiều nay cô được rỗi, có thể thoải mái nghỉ ngơi.

***

Trình Khiết Nhi đang lăn lộn trên chiếc giường êm ái, chợt nhớ đến một việc, liền với tay lấy chiếc laptop đặt trên bàn, mở lên và bắt đầu đăng nhập vào trang web. Cũng đã lâu lắm rồi không lên mạng xem tin, chẳng biết trên đấy có gì thú vị không.

Màn hình vừa load xong, đã thấy tin nhắn nhỡ trên QQ của cô bạn Lâm Uyển Tranh.

Tường Vi Sa Ngã: "Tiểu Khiết, có ở đó không? Báo cậu một tin vui, ba mình chấp nhận cho cậu một cơ hội rồi."

Trình Khiết Nhi không tin vào mắt mình, sợ lúc nãy đọc nhầm, còn cẩn thận đọc đi đọc lại ba bốn lần mới dám trả lời.

Anti Tên Hàng Xóm Biến Thái: "Tranh Tranh, cậu nói thật không?"

Tường Vi Sa Ngã: "Tất nhiên! Mình nài nỉ gầy gãy lưỡi mới được đấy nhé. Phải dùng bao nhiêu là lời văn vẻ tốt đẹp nói về cậu, đến nỗi ba mình nghe xong chỉ hận không thể ngay lập tức mang cậu về công ty làm việc thôi. Ba còn hỏi mình sao con lại có thể kết thân được với một người bạn xuất sắc như thế! Hi hi! Tiểu Khiết, cậu nói xem, giờ phải thưởng cho mình thế nào đây?"

Anti Tên Hàng Xóm Biến Thái: "Được rồi! Được rồi! Cảm ơn đại tiểu thư nhà cậu nhiều. Đợi mình phỏng vấn thành công, chính thức được nhận vào công ty, sẽ khao cậu một thể được không?"

Tường Vi Sa Ngã: "Được được. À phải, chuyện chữa bệnh bằng gián của cậu thế nào rồi? Còn tên hàng xóm, mấy hôm nay hắn có gây khó dễ gì cho cậu không?"

Anti Tên Hàng Xóm Biến Thái: "Chuyện mấy con gián... đừng nhắc đến nữa. Thất bại thê thảm, không những thế, còn thiệt hạicùng nặng nề. Về tên hàng xóm, hắn đang đổ quạu với mình, nhờ thế mà mình không phải sang nhà hắn làm việc, cho nên mới có thời gian rỗi nhắn tin với cậu này."

Tường Vi Sa Ngã: "Thế cũng tốt! Xem như trong cái rủi có cái may. Mình nói... cậu ốm thì phải đi bệnh viện chứ, không thể tin vào mấy cái cách chữa Đông y đó đâu."

Anti Tên Hàng Xóm Biến Thái: "Mình biết. Mình biết."

Tường Vi Sa Ngã: "Vậy cậu nghĩ ngơi lấy sức đi, ba hôm nữa còn đến Lâm thị phỏng vấn. Tiểu Khiết, cố lên! Nhất định phải thành công này."

Anti Tên Hàng Xóm Biến Thái: "Cảm ơn cậu nhé, Tranh Tranh. Bye bye!"

Tường Vi Sa Ngã: "Bye."

Trình Khiết Nhi đóng laptop, tâm trạng vô cùng phấn khởi. Cô nhảy cẫng trên chiếc giường của mình, reo lớn. "Cuối cùng mình cũng có được công việc mới rồi. Vui quá!"

***

Một ngày nữa trôi qua, cô lại phải sang nhà Quý Hướng Không làm việc như mọi ngày. Anh đã ra ngoài từ sớm, cô một mình ở nhà làm hết mọi việc lặt vặt và chăm sóc thú cưng cho anh.

Hoàn thành xong nhiệm vụ, trời cũng đứng bóng, Trình Khiết Nhi bất giác thấy buồn chán, cô phải ở lại một mình trong căn hộ rộng lớn này đến tận chín giờ tối mới được trở về. Cô gái nhỏ chỉ biết ngồi xổm xuống sàn, ngắm nhìn chú cún Cooper nằm trên chiếc nệm màu vàng dễ thương.

Từ hôm qua đến giờ, Trình Khiết Nhi mới ngắm kỹ cu cậu. Thật ra chú chó này cũng rất đáng yêu, bộ lông xù khiến người khác thoạt nhìn chắc sẽ tưởng một cục bông tròn tròn. Đôi tai vểnh vểnh lên nghe ngóng, cute không tưởng. Tiểu bạch không kìm được, đưa tay ra vuốt ve bộ lông trắng tinh. Trải qua chuyện hôm qua, Cooper có phần rung sợ trước cô, nó rụt người lại, tránh né bàn tay của Trình Khiết Nhi.

Cô biết ý, dịu dàng dỗ dành: "Cooper đừng sợ! Thật ra chuyện đôi giày hôm qua, ta cũng rất giận. Nhưng mà xét cho cùng thì nhóc cũng chỉ là một chú cún thôi, ta không trách nhóc. Sau này đừng nghịch ngợm phá phách thế nữa là được."

Thiếu nữ phong hoa tuyệt đại ôm Cooper vào lòng. Hình như cảm nhận được thiện ý, Cooper không từ chối nữa, còn rất phối hợp đưa cái mũi ra ngửi ngửi tay cô, đuôi vẫy xu nịnh.

"Cooper này, nhóc có biết... ta ghét chủ nhân của nhóc lắm không? Hắn là tên mặt lợn, suốt ngày chỉ biết bắt nạt ta."

"Gâu!!!"

Một tiếng sủa lớn vang lên, Trình Khiết Nhi giật mình, hai tay bế Cooper đặt ra trước mặt, cu cậu lại ve vẩy cái đuôi nhỏ, cô bất chợt cười sảng khoái: "Nhóc tán thành ý kiến của ta phải không? Đến chính nhóc cũng thấy là hắn biến thái đúng không?"

"Gâu!!!" Một tiếng "gâu" nữa lại vang lên.

Nàng thơ anh đào phấn khích ôm trọn Cooper vào lòng, hôn chùn chụt: "Gặp được đồng minh rồi! Cooper, ta yêu nhóc quá! Sau này nhóc phải về đội của ta đấy nhé! Chúng ta sẽ cùng nhau chống lại cái tên Quý Mặt Lợn đáng ghét."

"Gâu!!!"

"Yêu Cooper quá!"

Âm thanh cửa mở và tiếng bước chân đã cắt ngang màn cười đùa, Quý Hướng Không về rồi. Hai người chiến tranh lạnh, cho nên anh chỉ nhìn Trình Khiết Nhi một cái, sau đó bỏ vào phòng riêng.

"Chắc anh ta còn giận mình. Không biết anh ta có nghe thấy những lời mình nói với Cooper không nhỉ?" Người nào đó tự hỏi.

Không bao lâu, cửa phòng bỗng dưng mở, người đàn ông lạnh lùng bước ra, tay kéo theo chiếc vali to tướng.

"Anh định đi đâu à?" Cô ngạc nhiên nghi vấn.

"Tôi phải sang New York chuẩn bị cho concert, bốn ngày nữa mới về. Cô ở nhà thay tôi chăm sóc Cooper. Mật mã khóa cửa tôi sẽ gửi qua tin nhắn. Nhà tôi có lắp camera, có thể quan sát nhất cử nhất động của cô từ xa, cho nên không được lợi dụng thời cơ trốn việc."

Thiếu nữ hoa đào rơi vào tình trạng bất động, nhất thời chưa tiêu hoá hết lượng thông tin anh vừa nói. Nam nhân chẳng thèm bận tâm, biểu cảm hờ hững, mỉm cười, nựng yêu chú cún Cooper. "Đến lúc ca ca phải đi rồi. Khi về, ca ca hứa sẽ mua nhiều quà cho Cooper nhé, có chịu không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top