Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Dưới kia là dòng chảy êm ả, sóng nước hiền hoà và tĩnh lặng, giống như tâm trạng người con gái đứng trên thanh chắn cầu. Chưa bao giờ, cô thấy tuyệt vọng như lúc này. Cố gắng, nỗ lực trong thời gian qua tan thành mây khói, mọi thứ quay về điểm xuất phát, chỉ còn lại con số không. Quan trọng hết, lòng tự trọng của cô đã bị tổn thương. Bị người khác chửi mắng, từng lời nói giống như lưỡi dao cắm phập vào tim, khiến nó đau nhói. Nghĩ đến, nước mắt lại trào ra, nhìn xuống dòng nước đang chảy dưới kia, nếu có thể, cô thật cũng muốn nhảy xuống cho xong.

Trời khuya, gió buốt thổi bay gấu váy trắng, Trình Khiết Nhi đứng thẳng, dang rộng hai tay, cảm nhận sự lạnh giá, tái tê của cuộc đời.

Ngay giây phút ấy, ngang eo cô bỗng có cánh tay nam giới vòng qua ôm chặt. Một lực kéo mạnh mẽ làm thân thể mảnh mai ngửa về phía sau. Thiếu nữ giật mình, hốt hoảng hét lên: "A..."

Tiếp nối sau đó, hoà cùng tiếng hét của cô, là giọng nói trầm thấp pha chút giận dữ: "Trình Khiết Nhi, cô điên rồi sao? Bảo cô chết là cô đi thật hả?"

Lúc định thần lại, Trình Khiết Nhi đã nằm trọn trong vòng tay rắn rỏi của người đàn ông, chính là tên hàng xóm cô ghét cay ghét đắng.

Chợt hiểu chuyện đang xảy ra, cô lập tức đứng dậy, xô mạnh người đàn ông đang chiếm tiện nghi trên người mình ra: "Anh làm cái gì vậy? Ai cho anh chạm vào người tôi? Anh nói ghê tởm tôi mà. Vậy thì đến đây để làm gì? Đến để xem kết quả tôi đã bị anh hại thê thảm như thế nào hả? Được rồi! Giống như anh thấy đó, tôi bây giờ đã rất thê thảm. Vừa lòng anh chưa?"

Nước mắt không kìm được trào ra, rồi như nghẹn lời trong tiếng nấc, cô quay người, dùng hai tay che đi khuôn mặt giàn giụa.

Một tia bối rối thoáng lên trong mắt, Quý Hướng Không đưa tay toan chạm vào tay cô, nhưng lại nghĩ điều gì liền nhanh chóng rụt lại.

"Cô nói gì chứ? Cô phải cảm ơn tôi vì vừa nãy tôi đã cứu cô thoát chết. Cô nhìn đi!" Quý Hướng Không chỉ tay xuống dòng nước bên dưới, "Sâu như thế, cô nhảy xuống rồi, có sống xót được không?"

Cô gái nhỏ ngừng khóc quay lại, trong ánh mắt không che giấu được sự kinh ngạc: "Sao cơ? Ai nói với anh tôi định nhảy xuống dưới?"

"Chứ vừa nãy cô leo lên thanh chắn cầu rồi còn đứng giơ tay ra làm gì?" Quý Hướng Không đáp lại.

"Tôi muốn hóng gió. Hóng gió đấy. Hóng gió giải sầu có biết không?" Tiểu bạch thỏ chu môi lên, "Anh nghĩ cái gì thế? Anh tưởng mình là ai mà kêu tôi đi chết thì tôi phải đi? Tuy bị anh khiến cho ra nông nỗi này nhưng tôi vẫn còn yêu đời lắm. Chết gì mà chết, toàn suy diễn linh tinh. Anh luôn miệng nói tôi là người điên, thật sự anh mới chính là người bị điên. Tự nhiên người ta đang hóng gió lại đến phá đám."

Người đàn ông đứng yên như trời trồng, nghe thỏ trắng tuôn một tràng dài. Vài giây sau đó, sắc mặt chuyển dần sang màu đen, anh giận dữ lớn tiếng: "Thì ra cô chỉ lên đây hóng gió. Cái đồ Tiểu Trư ngốc này, cô rảnh lắm sao? Hết chuyện rồi mười hai đêm lại lên cầu hóng gió. Có biết tôi lo cho cô đến phát điên rồi không?"

Quả nhiên lời nói vừa rồi có sức ảnh hưởng lớn, Trình Khiết Nhi không kìm được, ngỡ ngàng nhìn anh.

Quý Hướng Không phát hiện ý tứ trong lời nói của mình có vấn đề, vội vàng bào chữa: "À... Tôi... ý tôi là... không phải như những gì cô đang nghĩ. Tôi chỉ muốn nói... nếu như cô chết, ai sẽ đến giúp tôi việc nhà và chăm sóc Cooper? Là như vậy đó."

Nam nhân ngọc thụ lâm phong nói xong, bèn quay phắt đi, bởi vì anh không muốn người con gái đối diện nhìn thấy sắc mặt dần đỏ lên của mình.

Trình Khiết Nhi nghe anh giải thích, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi hết hồn."

Sau đó, cô lại nói với anh thêm một câu: "Yên tâm! Chưa lấy được đoạn video, tôi không dại gì tự kết liễu mình đâu. Cơ mà cái này có gọi là vừa đấm vừa xoa không nhỉ? Anh mắng tôi rồi lại đến đây tìm tôi? Như thế rốt cuộc là ý gì?"

Quý Hướng Không trả lời: "Thực ra khi nãy tôi cũng có chút không phải. Cũng tại cô, ai cho phép cô tự ý tìm việc làm khác. Tôi không đồng ý để cô ra ngoài làm việc, nhất là làm việc chung với cái tên đầu hói. Vừa nhìn đã biết hắn không phải người tốt."

"Anh lấy quyền gì?" Trình Khiết Nhi nhướng mày.

Quý Hướng Không không thèm quan tâm câu hỏi của cô, thong thả giật phắt cái túi xách cô nàng mang theo, mở ra lấy điện thoại cô, linh hoạt ấn đến nhật ký cuộc gọi, kế tiếp là nhanh chóng gọi cho một ai đó.

"Quý Hướng Không, anh định làm gì?" Trình Khiết Nhi kiễng chân, toan giật lại cái điện thoại. Người nào đó thấy vậy bèn cố ý giơ tay đưa điện thoại lên cao hơn. Thật đáng buồn cho bạch thỏ, với chiều cao một mét sáu lăm, cô nàng dù có cố gắng cũng không thể nào vớ tới chiếc điện thoại, đành đau khổ đứng nhìn đại boss tại thượng giở trò với điện thoại của mình.

Đầu dây bên kia hình như đã bắt máy, cô thấy Quý Hướng Không nhíu đầu mày, trả lời: "Xin lỗi, tôi là người nhà của cô Trình Khiết Nhi. Tôi gọi báo cho anh biết, sau này Trình Khiết Nhi sẽ không đến làm việc ở công ty của các anh nữa. Huỷ hợp đồng đi! Vậy nhé!"

Quý Hướng Không gọn nhẹ cúp máy.

"Trả điện thoại cho tôi!" Trình Khiết Nhi đầu đầy hắc tuyến, đánh liều nhảy lên, giành lại chiếc điện thoại, "Này Quý Mặt Lợn, anh gọi cho ai vậy?"

Cô vừa nhăn mặt hỏi vừa mở nhật ký ra kiểm tra, không khỏi thản thốt: "Là thư ký Ngụy? Ai bảo anh thế? Đây là việc riêng của tôi, ai bảo anh nhúng tay vào? Còn nữa, anh trở thành người nhà của tôi từ lúc nào hả?"

Cô tức giận đến muốn xịt khói. Trong khi đó ai kia lại rất đỗi bình thản, trả lời: "Cô làm con sen ở nhà tôi hơn một tháng, xem như cũng là người nhà của tôi. Sao hả?" Quý Hướng Không tiến lại gần cô, cúi đầu thấp xuống, không khí vô cùng nguy hiểm, "Thế nào? Không đến công ty nữa, sợ không gặp được cái tên Ngụy Sở Vu hói đầu sao?"

"Ai... ai nói? Tôi và anh ta chỉ là quan hệ cấp trên và nhân viên. Anh... anh tưởng anh là ai? Tôi muốn làm gì thì làm, đến lượt anh quản lý sao?"

"Được! Tốt lắm! Khẩu khí rất tốt!" Quý Hướng Không giật lấy điện thoại Trình Khiết Nhi lần nữa, chỉ vài thao tác đơn giản, đã thành công xoá đi số liên lạc của Ngụy Sở Vu, rồi trả lại máy cho chính chủ.

Thỏ ngốc nhận lấy điện thoại, mở ra xem xét, trong lòng thầm hỏi thăm tổ tông tám đời nhà Quý sói xám: "Quý Hướng Không, anh quá đáng vừa vừa thôi. Anh lại làm cái quái gì trong máy của tôi vậy?"

"Tôi xoá số của hắn, để cô không thể liên lạc với hắn nữa." Quý Hướng Không trưng ra bộ mặt phúc hắc, trả lời.

Một giây sau, anh lại cúi thấp đầu, dường như đang nghĩ đến điều gì, Quý Hướng Không kéo cô ra phía ngoài, hỏi: "Trình Khiết Nhi, cô thật sự muốn tìm việc làm đến vậy?"

Trình Khiết Nhi chưa hết ngỡ ngàng vì câu hỏi và thái độ khác thường của đối phương, anh lại nói tiếp: "Thực ra... tôi có chuyện này muốn nói với cô..."

Cô ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Quý Hướng Không, đợi anh nói tiếp.

Chất giọng du dương như gió đêm, vang lên trên đỉnh đầu cô: "Thực ra, tôi..."

"Hướng Không!!! Quý Hướng Không kìa!!!" Một cô gái trẻ đi bộ ở trên cầu lấy tay chỉ vào đôi nam nữ đằng đối diện, cô bạn đi cùng cô ta liền nhìn về hướng đó, reo lên.

"Đúng rồi!!! Là Quý Hướng Không của Sirius!!! Chính là anh ấy!!!" Mọi người xung quanh nghe tiếng hét liền đổ xô chạy sang phía bên kia. Tiếng reo hò, tiếng bước chân vang lên không dứt.

"Quý Hướng Không!!! Cho chúng em xin chữ ký đi!!!"

"Em là fan cuồng của anh này, Hướng Không ca ca!!!"

"Ôi!!! Đẹp trai quá!!! Tôi ngất mất thôi!!! Chụp với em một tấm hình đi, Hướng Không ca ca!!!"

Tiếng hò hét ngày càng đến gần, ở phía bên kia cầu, Quý Hướng Không nghe thấy, đôi mắt màu hổ phách sắc bén nhìn về nơi phát ra âm thanh. Đoàn người đến vây quanh chiếc Bentley của anh, thi nhau chỉ trỏ. Chỉ có cô gái đang đối diện anh vẫn ngơ ngác không hiểu việc gì xảy ra, mà hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Vẫn chưa hiểu sao? Tôi bị người hâm mộ phát hiện rồi! Mau chạy thôi!" Vừa dứt lời, cực phẩm nam nhân vươn cánh tay mạnh mẽ đến, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Khiết Nhi. Tuy cô vẫn chưa tiêu hoá hết thông tin có trong câu nói của anh, nhưng vẫn theo phản xạ, chạy trốn cùng Quý Hướng Không trong tiếng reo hò tiếc nuối.

"Hướng Không ca ca!!! Quý Hướng Không!!! Cho bọn em xin chữ ký với!!! Anh đi đâu thế???"

"Quý Hướng Không, cô gái đó là ai vậy???"

"Đúng thế!!! Mau chụp hình đi!!!"

"Hướng Không ca ca đang hẹn hò sao??? Hu hu hu..."

Mọi người đuổi theo, chỉ tay vào đôi nam nữ đang chạy ở phía trước. Người đàn ông cao lớn mặc áo phông với quần jean rách gối, chân đi giày thể thao, anh nắm chặt tay cô gái mặc váy trắng, mái tóc nâu dài tung bay trong gió. Anh và cô chạy mãi, chạy mãi, băng qua từng con phố, từng ngõ hẻm. Những dãy nhà cao tầng san sát nhau lần lượt lùi lại sau lưng họ, ngọn đèn dịu dàng soi chiếu, hai cái bóng một cao một thấp đổ dài xuống mặt đường. Quý Hướng Không vẫn siết lấy tay Trình Khiết Nhi, anh và cô chạy đến công viên hoa anh đào. Mùa hoa nở rộ, từng cánh hoa rơi xuống mặt đường, rơi xuống mái tóc trắng xoá. Làn đường dường như cũng đã chuyển sang màu trắng vì phủ kín hoa đào. Bước chân hai người đạp lên những cánh hoa, con đường trải dài vô tận. Không gian xung quanh vắng lặng, chỉ có người đàn ông đang nắm tay cô gái bỏ chạy. Cô vừa chạy vừa đưa tay ra hứng cánh hoa rơi.

Từ nhỏ, Trình Khiết Nhi đã thích hoa anh đào, loài hoa có hương thơm nhẹ nhàng, thuần khiết, màu sắc thanh nhã, dịu dàng lại kiên cường, dũng cảm. Loài hoa có số phận đau thương, rực rỡ chốc lát rồi mau chóng phai tàn. Trình Khiết Nhi từng mơ ước tay trong tay với người mình yêu, đi dưới mưa hoa đào. Những tưởng không bao giờ thực hiện được, thật không ngờ hôm nay lại có thể ngắm hoa rơi trong tình cảnh thế này.

Hoa đào lả tả trước mặt, thiếu nữ anh hoa nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, nó đang được bàn tay to dày của Quý Hướng Không nắm chặt, trái tim Trình Khiết Nhi đập loạn nhịp 'thình thịch, thình thịch'.

Là do cô chạy mệt... hay vì lý do nào khác.

Giữa tiết trời giá lạnh, Trình Khiết Nhi mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Quý Hướng Không truyền sang tay cô.

Một cảm giác lạ lẫm dâng lên.

Lạ lắm! Lạ đến không thể tả.

Cô chưa bao giờ có cảm giác thế này với người khác giới.

Mơ màng cùng anh chạy trốn dưới mưa hoa anh đào, đột nhiên muốn cứ mãi như thế, chạy mãi thế này có khi lại tốt. Bỏ lại sau lưng tất cả, không cần để ý những phiền muộn.

Chạy trên con đường không có điểm dừng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Quý Hướng Không cũng dừng lại.

Mệt đứt hơi, không ai nhấc chân lên nổi. Cả hai đứng đối diện nhau, thở dốc vì mệt.

Trình Khiết Nhi ngước nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, trên ấy còn vương mấy cánh hoa đào. Phát hiện đôi mắt tròn xoe nhìn mình, Quý Hướng Không cong môi cười dịu dàng, hữu tình hay vô ý để lộ dáng vẻ ôn nhu, sủng nịnh.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Trái tim lần nữa đập nhanh, cảm giác kỳ lạ ban nãy kéo đến, bao trùm lấy tâm tí cô.

Trình Khiết Nhi vô thức đặt tay lên ngực, kêu gọi trái tim đừng đập nhanh nữa. Nhưng tất cả vô hiệu, tim cô không nghe theo sự điều khiển của chủ nhân.

Khuôn mặt bắt đầu nóng ran, cô lén nhìn Quý Hướng Không. Xem ra, người nào đó cũng không khá hơn là bao. Gò má anh từ khi nào đã nhuốm hồng sắc hoa đào.

Quý Hướng Không quay đi, che giấu bối rối ẩn sâu trong đôi mắt: "Khiết Nhi, thật ra... chuyện lúc nãy... tôi muốn nói là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top