Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Quý Hướng Không nhìn thẳng vào mắt Trình Khiết Nhi, cô tròn mắt chờ đợi. Dưới mưa hoa anh đào trắng xoá, đột nhiên Quý Hướng Không nói một câu: "Khiết Nhi à, thật ra... chuyện lúc nãy, tôi muốn nói với cô là... là..."

Cô gái nhỏ hồi hộp, muốn nghe phần tiếp theo của câu nói, vô cùng chăm chú vào đối phương. Nam nhân cao lãnh có chút ngập ngừng, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã tiếp lời: "...nếu cô đã muốn tìm việc làm đến vậy, sau này không cần đến công ty ấy. Tôi có thể tìm cho cô một công việc tốt hơn."

Trình Khiết Nhi như không tin những gì vừa nghe thấy, hỏi lại: "Anh vừa nói... tìm việc khác cho tôi? Tôi có nghe nhầm không?"

"Tin hay không tuỳ cô." Quý Hướng Không khẳng định như đinh đóng cột, quay mặt nhìn con đường phía trước, "Cô đừng suy nghĩ gì nhiều, tôi thấy cô đáng thương nên mới giúp, không cần cảm ơn."

Anh chưa nói hết câu, Trình Khiết Nhi đã nhíu mày trả đũa: "Hoá ra vậy, tôi biết anh cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ vì thương hại nên mới giúp tôi."

"Thế nào? Vậy cô có đồng ý không?"

Trình Khiết Nhi mất một lúc suy nghĩ, rồi mới đồng ý, dù sao cô cũng không có lựa chọn khác, cứ tìm một công việc phù hợp và không phạm pháp là ổn.

"Được! Tôi đồng ý!" Nàng bạch thỏ trả lời, bỗng nhớ ra điều gì, nét mặt không giấu nổi sự ngờ vực, "Mà này, anh phải hứa không được giở trò chơi tôi."

"Tôi có phải trẻ con lên ba đâu. Tôi không giống cô, không có sở thích tính toán với người khác."

Cô lườm Quý đại boss một cái, anh không thèm để ý, chỉ bước đến kéo tay cô: "Đi thôi!"

"Đi đâu?"

"Về nhà. Chẳng lẽ đêm nay cô định ngủ ngoài đường?"

"Vậy còn xe của anh?"

"Tự tôi có cách xử lý."

Quý Hướng Không trả lời một cách thản nhiên, kế tiếp rút điện thoại, gọi đến số liên lạc của ai đó: "Edward, tôi đang đang gặp một rắc rối nhỏ. Anh đến cầu treo cảng Thiên Đường lái xe về hộ tôi, xe không có khoá cửa."

"Cảm ơn."

"Về chuyện đó... ngày mai tôi sẽ giải thích."

Sau khi nhờ vả, người đàn ông yên tâm cúp máy, xem như giải quyết xong vấn đề.

Số máy Quý Hướng Không gọi là của Edward Dương, một trong những quản lý của nhóm nhạc thần tượng Sirius. Bình thường, Quý Hướng Không và Edward rất thân nhau, giữa họ không có khoảng cách giữa người quản lý và idol, mà tình cảm đã đến mức giống như anh em ruột. Chính vì vậy, vừa nhận được điện thoại, Edward liền không ngại trời khuya, lập tức đến khu cảng nổi tiếng với phong cảnh thơ mộng tựa tranh vẽ.

Lúc Edward tới nơi, người hâm mộ của Quý Hướng Không vẫn còn chen chúc quanh chiếc xe, mục đính chính là chờ idol họ trở lại, chỉ đáng tiếc, cực phẩm nam thần thật sự không có đến.

Vừa thấy Edward xuất hiện, mọi người đã đổ xô hỏi: "Anh là quản lý của Hướng Không ca ca đúng không?"

"Đúng vậy!"

"Anh ấy đã bỏ đi đâu thế ạ?"

"Phải đấy! Còn cô gái đi cùng Quý đại thần nữa, cô ta là ai vậy?"

"Có phải thành viên Quý Hướng Không của Sirius đang bí mật hẹn hò không?"

"Trả lời chúng tôi đi! Chúng tôi còn chụp được hình nữa này!" Cô gái trẻ đứng gần Edward chìa điện thoại, chỉ vào bức ảnh hơi nhoè. Ở cự ly xa chỉ thấy bóng chàng trai áo đen, nắm tay cô gái mặc váy trắng bỏ chạy, ảnh chụp từ phía sau không thấy rõ mặt.

Edward chỉ liếc mắt qua rồi lắc đầu: "Xin lỗi! Các bạn nhìn nhầm rồi. Người trong ảnh không phải Quý Hướng Không. Đúng là hôm nay Hướng Không có đến bến cảng hóng gió, nhưng vì công ty có việc, cậu ấy đã về từ sớm rồi. Xe Hướng Không bị hỏng, tôi đến giúp cậu ấy lái về."

Edward nhanh chóng mở cửa xe, vào trong khởi động máy, phóng thẳng về phía trước. Tiếng bàn tán ở phía sau không ngớt, đám đông nhìn theo chiếc Bentley sắp mất hút trên đường cao tốc, tỏ vẻ ngờ vực.

"Sao có thể chứ! Rõ ràng là Quý Hướng Không mà."

"Đúng đấy! Nhìn ảnh chụp nè, dáng giống quá."

"Không phải Tokitou đại thần thì sao phải bỏ chạy? Tôi chả tin đâu."

Trên cầu treo khu cảng Thiên Đường xinh đẹp, cuộc bàn luận càng lúc càng sôi nổi, phá tan không khí tĩnh lặng lúc nửa đêm.

***

Đón một chiếc taxi, Quý Hướng Không và Trình Khiết Nhi trở về chung cư. Mọi chuyện ổn thỏa, hai người ai về nhà nấy. Tuy nhiên, đã gần một giờ sáng, vì lý do nào đó, cả hai tự dưng bị mất ngủ.

Về phần tiểu bạch thỏ, cô nằm trên chiếc giường êm ái, lăn qua lăn lại, xoay người đủ kiểu, vẫn không tài nào chợp mắt nổi. Nhắm mắt lại, hình ảnh Quý Hướng Không nắm tay cô chạy trên con đường đầy hoa rơi lại hiện ra. Cảm giác hơi ấm từ lòng bàn tay anh còn đọng mãi. Cô nàng bực mình ngồi bật dậy, ném cái gối ôm thật mạnh vào không khí, trút tức giận: "Quý Hướng Không! Quý Hướng Không! Quý Hướng Không! Sao mình nhớ đến cái tên đáng ghét đó làm gì chứ?"

Cô hăng say mắng, sau đó bỏ sang bàn trang điểm, lục tìm lọ kem dưỡng da, lại vô tình nhìn vào tấm gương phía trên. Thật kỳ lạ, trong gương không hề phản chiếu khuôn mặt cô, thay vào đó, xuất hiện hình ảnh chàng hàng xóm, dưới cơn mưa hoa đào, anh nhìn cô, mỉm cười dịu dàng.

"A... Tha cho tôi đi! Nhìn đâu cũng thấy cái tên đáng ghét!" Trình Khiết Nhi phẫn nộ giậm chân xuống xuống sàn, cô vận nội công, khuyên nhủ bản thân: "Trình Khiết Nhi, phải bình tĩnh, không được để dính thính của Quý Mặt Lợn."

Thiếu nữ hoa đào gõ gõ vào đầu mình, gật gù: "Đúng đúng đúng. Lúc ấy chẳng qua do khung cảnh hữu tình, có hoa rơi gió thổi. Mà đó là loài hoa mình yêu thích, cho nên... cho nên mình mới có cảm giác như vậy. Chứ trong tim Trình Khiết Nhi, chỉ ngưỡng mộ duy nhất Hàn Giai Nghiêm. Tuyệt đối không được ngoại tình tư tưởng. Không được nghĩ đến cái tên mặt lợn kia. Hắn là khắc tinh của mình, gây cho mình bao nhiêu rắc rối, sai vặt mình, bắt mình phải làm con sen không công cho hắn, làm sao mình có cảm giác với hắn được. Tim mình chỉ có Giai Nghiêm."

"Phải rồi! Bây giờ mình sẽ xem ảnh Hàn Giai Nghiêm. Trình Khiết Nhi chỉ được nghĩ đến anh ấy. Chỉ có anh ấy mới xứng đáng trở thành mối tình đầu của mình. Tên hàng xóm đáng ghét kia, còn lâu mới sánh được."

Nói là làm, tận hai giờ sáng, cô nàng ôm laptop cặm cụi lên mạng. Từ khoá tìm kiếm chính xác là: Hàn Giai Nghiêm Sirius; ảnh Hàn Giai Nghiêm đẹp nhất; fanart Hàn Giai Nghiêm; và còn nhiều, nhiều hơn thế nữa. Mấy trăm tấm ảnh liên tục lưu về bộ nhớ, khủng hoảng đến nỗi máy móc cũng phẫn nộ. Nếu biết nói, chúng nhất định nói với cô: mi làm ơn tha cho bọn ta. Bọn ta sắp chết rồi! Trời sắp sáng, dù bọn ta có là máy móc cũng cần nghỉ ngơi một chút chứ.

Căn hộ sát vách nhà Trình Khiết Nhi, tình trạng ai đó cũng chẳng khá hơn. Quý Hướng Không không ngủ được, cảm giác bồi hồi khiến anh chàng hết nằm trên giường thở dài, lại đứng dậy kéo rèm cửa. Trăng vằng vặc trên bầu trời, người đàn ông nhẹ nhàng đưa tay ra, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên bàn tay anh. Nam nhân bất giác mỉm cười. Chính bàn tay này đã nắm lấy bàn tay mềm mại nào đó. Anh mơ hồ có chút luyến lưu.

Quý Hướng Không nhớ đôi mắt tròn xoe của Trình Khiết Nhi lúc nhìn anh, đôi mắt ấy quả thật rất đẹp. Anh dần dà phát hiện, mình đã bị ánh mắt sâu thẳm ấy mê hoặc rồi.

Trước đây, Quý Hướng Không từng có bạn gái, cũng từng hẹn hò vài lần, nhưng Trình Tiểu Trư vẫn là cô gái đặc biệt nhất. Cách mà cô ấy đối xử với anh hoàn toàn không giống với những người phụ nữ tầm thường ngoài kia.

Vào bếp pha một cốc cà phê sữa, Quý Hướng Không mang vào phòng ngủ, tùy tiện bật laptop lên, gửi tin nhắn.

Quý Hướng Không: "Vỹ, cậu có ở đó không? Trò chuyện với tôi một lát."

Vài giây sau, lập tức có tin nhắn hồi âm.

Mạc Ngôn Vỹ: "Giờ này cậu vẫn chưa ngủ sao?"

Quý Hướng Không: "Có vài điều làm tôi hơi khó ngủ."

Mạc Ngôn Vỹ: "Sao vậy? Nhớ cô tình nhân nhỏ bé ở nhà à? Tôi cũng thật tò mò, cô nàng đó như thế nào lại có thể khiến tảng băng di động như cậu động lòng trắc ẩn đấy."

Quý Hướng Không: "Dạo này cậu thiếu đòn phải không?"

Mạc Ngôn Vỹ: "Ha ha... Tôi có nói sai hả? (Bonus cái icon cười nham nhở)"

***

Sáng ngày hôm sau, nàng thỏ Trình Khiết Nhi tiếp tục sang nhà Quý Hướng Không làm việc như thường lệ. Thời điểm đẩy cửa bước vào, đã thấy anh chàng đáng ghét nào đó đứng chắn ngang ngay phía trước. Thế là hai kẻ này trơ ra, nhìn nhau chằm chằm.

Đừng thắc mắc! Bởi lẽ trên mắt hai người, ai nấy đều có quầng thâm như gấu trúc.

"Đêm qua cô không ngủ được hả?" Quý Hướng Không chủ động lên tiếng trước.

"Anh cũng không ngủ được sao?" Trình Khiết Nhi hỏi lại.

"À... Thôi bỏ đi."

Đại boss phúc hắc nhìn mỹ nhân khinh vân tế nguyệt một lượt, lại nói tiếp: "Hôm nay cô không cần làm việc trừ nợ, cùng tôi đến một nơi."

"Đến đâu?"

"JK Universe Entertainment."

"JK Universe Entertainment? Đó không phải công ty quản lý của anh sao? Tôi đến đó làm gì?"

Quý Hướng Không cau mày, hỏi: "Tóm lại cô có muốn tìm việc không?"

"Có." Tiểu bạch thỏ vội đáp lời.

"Bớt nói một chút. Đi theo tôi."

***

Trình Khiết Nhi lẽo đẽo theo Quý Hướng Không xuống bãi đỗ xe. Thấy cô loay hoay tiến tới gần chiếc Bentley của mình, anh liền cao giọng: "Sao không đi trước, còn đứng đấy làm gì?"

"Không phải chúng ta đi chung xe à, anh cũng đến công ty mà?"

"Ai nói tôi đi chung xe với cô? Tôi là thần tượng nổi tiếng, làm thế nào lại đi chung với một cô gái lạ mặt đến công ty. Cô muốn lọt vào ống kính cánh phóng viên phải không? Muốn lên báo trang đầu hả?"

"Vậy sao không nói sớm một tiếng?" Trình Khiết Nhi nổi cáu, lườm Quý Hướng Không một cái, sau đó hậm hực ra đường lớn, đón taxi đến JK Universe một mình.

Nam nhân nhìn theo bóng cô, không kìm được có chút buồn cười. Trong lòng ý vị cảm thán: Trình Tiểu Trư, lúc nào cũng ngây ngô như vậy. Có điều rất nhanh sau đó, anh đã gạt đi dòng suy nghĩ, lấy lại dáng vẻ phúc hắc thường ngày. Nhẹ nhàng mở cửa xe, Quý Hướng Không vào trong nổ máy, phóng thẳng về làn đường cao tốc phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top