Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

"Thế nào? Tôi nói như vậy có đúng không... cô Tô?" Chàng trai từng bước tiến về phía trước, dáng vẻ mị hoặc khiến Tô Hạ Nhiên và Chu Hiểu Vân tim đập chân run, sau cùng là mặt mày tái xanh.

Tô Hạ Nhiên giả vờ nói lảng qua chuyện khác: "Anh... Giai Nghiêm, sao... sao anh lại ở đây?"

"Tôi đã đến thì tất nhiên phải có việc, hai cô vẫn thắc mắc muốn biết lý do?" Hàn Giai Nghiêm biểu cảm dửng dưng, bình thản trả lời.

Tô Hạ Nhiên và Chu Hiểu Vân lập tức xua tay, lắc đầu phủ nhận: "Không không! Vừa nãy sàn nhà bị bẩn, chúng em chỉ nhờ cô Trình lau dọn hộ. Tất cả chỉ có thế nên anh Giai Nghiêm đừng hiểu lầm chúng em nha."

Xem hai cô gái đanh đá diễn một màn kịch, Hàn Giai Nghiêm không kìm được, cười nhếch mép, đáp: "Tôi không phải người hẹp hòi, cho nên các cô đừng lo. Nếu các cô chưa hài lòng với vấn đề vệ sinh, tôi bây giờ trực tiếp gọi lao công đến dọn dẹp, được chứ?"

Hàn Giai Nghiêm vừa nói vừa giơ điện thoại lên, toan bấm số.

"Không cần đâu anh Giai Nghiêm. Thật ra thì sàn nhà cũng không có bẩn lắm, lát nữa chúng em thay nhau dọn dẹp là được." Chu Hiểu Vân nhanh nhảu trả lời.

Tô Hạ Nhiên vội kéo cánh tay em gái, mắt đề phòng nhìn Hàn Giai Nghiêm: "Vậy... anh Giai Nghiêm ở lại thong thả, chúng em có việc phải ra ngoài một tí, nãy giờ đã làm phiền anh rồi."

Lời còn chưa dứt, hai cô nàng xấu tính đã cùng nhau lủi thẳng ra cửa, gương mặt không giấu được vẻ hậm hực.

Đợi họ đi hẳn, Hàn Giai Nghiêm mới nhẹ nhàng bước đến, khom người, đưa bàn tay về phía cô gái ngơ ngác ngồi bệt dưới sàn, cắn răng chịu đựng cơn đau. "Em đứng lên đi! Có bị thương ở đâu không?"

Cô nhìn người đàn ông, trong lòng không khỏi cảm động. Giây tiếp theo, cánh tay e thẹn đưa ra, Hàn Giai Nghiêm nắm bàn tay mềm mại, vững chãi đỡ cô đứng dậy. Trái tim ngưng một nhịp, Trình Khiết Nhi lập tức cúi đầu: "Không sao ạ. Cảm ơn anh đã nói giúp cho em."

Hàn Giai Nghiêm nhướng mày, gạt đi: "Đừng khách sáo, anh đến là muốn trả cho em cái này." Anh vừa nói vừa rút trong túi ra một vật, chính là thẻ nhà ăn mà Trình Khiết Nhi đánh rơi khi nãy.

Cô thoáng nhìn thấy, hốt hoảng sờ vào túi kiểm tra. Không thấy cái thẻ đâu, mới biết là đã làm rơi lúc nào không hay.

Cô gái nhỏ hiểu ra mọi chuyện, liền nhận lấy cái thẻ, nói với vẻ cảm kích: "Cảm ơn anh! Thật sự em đánh rơi nó lúc nào, bản thân cũng chẳng biết, nếu không phải anh nhặt giúp, chắc em đã gặp rắc rối to rồi."

"Em đừng nói vậy, giúp đỡ mọi người là việc nên làm mà."

Hàn Giai Nghiêm nhìn Trình Khiết Nhi bằng ánh mắt triều mến, khiến cô vừa vui mừng vừa ngại ngùng. Dù sao trước mặt cô bây giờ cũng là một chàng trai tuấn mỹ, hơn nữa còn là chàng trai cô thầm thích, anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy. Trong khi thiếu nữ hoa anh đào chẳng phải thánh nhân hay thần tiên gì, chỉ là cô gái bình thường, tâm tư làm sao có thể không biểu tình.

Lúc vệt hồng bắt đầu lan dần ra hai bên má, trái tim Trình Khiết Nhi đập loạn xạ, đầu nhỏ ngẩng lên, nhìn Hàn Giai Nghiêm như muốn nói điều gì đó. Chỉ là đúng vào thời điểm ấy, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện sôi nổi từ ngoài cửa truyền tới đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Cả hai không hẹn cùng dừng lại, hướng mắt về lối ra vào. Nhân viên phòng hỗ trợ đã trở lại, đặc biệt hơn, bên cạnh họ còn có ba chàng trai ưu tú, trang phục lịch lãm, khí chất cao ngạo, lạnh lùng. Đi ở giữa chẳng ai khác ngoài chàng khắc tinh Trình Khiết Nhi ghét cay ghét đắng. Quý Hướng Không quay sang nói cái gì đó với chàng trai đi cạnh mình, Trình Khiết Nhi nhìn kỹ lại, thì ra là anh chàng đó là Bạch Dĩ Thần.

Họ đang đi về phía trước, Trình Khiết Nhi theo phản xạ thụt lùi lại vài bước rồi thốt lên: "Ôi! Tên hàng xóm biến thái!"

Hàn Giai Nghiêm nghe thấy không nén nổi ngạc nhiên, liền hỏi: "Hàng xóm biến thái?"

"A... Không có... Em nói nhầm thôi..."

"..."

"Tìm mãi mà không thấy, thì ra cậu đang ở đây. Giai Nghiêm, cậu thật không có trách nhiệm nha. Gần đến giờ diễn còn đến đây tìm người đẹp. Ủa? Đây... đây chẳng phải cô gái thú vị sao?" Bạch Dĩ Thần vừa thấy Hàn Giai Nghiêm trong phòng đã cằn nhằn. Cho đến khi, cô gái cạnh Hàn Giai Nghiêm ngẩng đầu lên, Bạch Dĩ Thần lập tức há mồm sửng sốt: "Khiết Nhi - cô gái thú vị! Giai Nghiêm! Hai người biết nhau sao?"

Lúc này, Quý Hướng Không và Mạc Ngôn Vỹ cũng vừa đến nơi, ánh mắt cả hai nhìn đôi nam nữ đứng đối diện như cần một lời giải thích. Nhất là Quý đại boss, chân mày đen rậm nhíu lại, biểu tình trên gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Hàn Giai Nghiêm bị mọi người đồng loạt chĩa súng vào, cảm thấy khổ sở vô cùng, chỉ biết cười trừ kể lại đầu đuôi: "Được rồi! Mọi người bình tĩnh, tôi đến gặp Tiểu Trình chỉ để trả lại đồ. Thật ra, mọi chuyện thế này..."

Anh chàng phải mất một hồi lâu giải thích mới được 'đồng bọn' tha thứ.

"Hoá ra cậu đến đây chỉ để trả lại thẻ nhà ăn cho Khiết Nhi. Làm tôi hết cả hồn." Bạch Dĩ Thần thở phào nhẹ nhõm.

Ở đằng sau, anh chàng sở hữu ngoại hình khỏe khoắn, cặp mắt một mí cuốn hút với mái tóc đen óng rẻ kiểu dấu phẩy ma mị cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng đấy! Vậy mà lúc mới bước vào phòng, nhìn thấy cái tên Hàn Giai Nghiêm kia ở chung với cô bé này, tôi còn tưởng hai người bí mật hẹn hò gì nữa."

"A Vỹ, cậu nói bậy coi chừng tôi đập cho cái chết giờ." Hàn Giai Nghiêm làm bộ sấn tới, giơ tay doạ đánh.

"Ấy! Ấy! Giỡn tí thôi mà." Mạc Ngôn Vỹ làm bộ trốn ra sau lưng Quý Hướng Không, khiến cả nhóm không thể nhịn cười.

Cùng lúc ấy, Bạch Dĩ Thần từ trong đám đông bước lên, ra hiệu cho mọi người trật tự, sau đó, anh lên tiếng rành mạch: "Nãy giờ tôi cũng đoán được phần nào, hóa ra không chỉ có tôi và Hướng Không, Giai Nghiêm cũng đã biết Khiết Nhi từ trước. Cô hàng xóm Trình Khiết Nhi của Hướng Không, thật sự bất ngờ khi biết sáng nay cô ấy vừa trở thành nhân viên mới của công ty chúng ta. Lại thuộc nhóm phụ trách trang phục, đạo cụ của Sirius nữa. Đúng là niềm vui nhân đôi. Thế là từ nay, chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn, được làm việc với nhau. Khiết Nhi, em thật có duyên với Sirius bọn anh. Nói chính xác thì thành viên của nhóm bọn anh, chỉ duy nhất Ngôn Vỹ chưa từng gặp em, có phải nhân đây chúng ta nên giới thiệu chào hỏi nhau một chút không."

Tiếng vỗ tay hưởng ứng vang lên sôi nổi. "Đúng đấy! Đúng đấy! Phải giới thiệu một chút."

Bạch Dĩ Thần vui vẻ tiếp lời: "Được! Vậy thì tôi giới thiệu thay Ngôn Vỹ nhé."

Anh nhìn cô gái đang đứng cạnh mình, thân thiện đặt tay lên đôi vai nhỏ: "Khiết Nhi, em đến đây." Vừa nói anh chàng vừa chỉ tay vào Mạc Ngôn Vỹ, ý đùa ngày càng đậm: "Cái gã từ trên núi xuống, cục súc, chuyên thượng cẳng tay hạ cẳng chân..."

"...chính là cậu ấy, Mạc đại thiếu gia - Mạc Ngôn Vỹ."

Bạch Dĩ Thần chưa kịp dứt lời, người được giới thiệu mặt đã hầm hầm chuyển sang sắc đen, hai mắt lăm lăm nhìn kẻ đầu têu, bước chân nhằm hướng ấy mà tiến đến, giọng gầm lên: "Bạch Dĩ Thần!!! Muốn chết phải không??? Đứng lại cho tôi!!!"

"A..."

Kết quả khỏi nói cũng biết, Bạch Dĩ Thần đã bị Mạc Ngôn Vỹ rượt cho chạy vòng vòng quanh căn phòng. Trình Khiết Nhi chứng kiến cảnh tượng ấy liền bật cười, Hàn Giai Nghiêm cũng không phải ngoại lệ, anh hắn giọng, khóe môi nhất lên khẽ. Khoảnh khắc ấy, chợt nhớ ra điều gì, anh liền nói với cô gái đáng yêu kế bên: "Tiểu Trình, sau này phải làm việc với tư cách nhân viên của bọn anh, vất vả cho em rồi."

"Đây là công việc của em mà, công ty trả lương thì em phải làm việc chăm chỉ, sao có thể ngại vất vả được." Trình Khiết Nhi đáp lời Hàn Giai Nghiêm, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, thật ra điều cô muốn nói với anh chính là không sao đâu, bởi vì ngày nào cũng được nhìn thấy anh là em vui rồi.

Vừa nghĩ đến Hàn Giai Nghiêm, khuôn mặt non mềm đã đỏ hồng, khoé môi mỉm cười, từ sâu thẳm đáy lòng cô gái nhỏ dâng lên cỗ mật ngọt.

"Vậy Tiểu Trình, em phải cố gắng lên nhé. Phải rồi, vết thương lần trước của em đỡ hơn chưa?"

"Khỏi hẳn rồi ạ, nhờ tuýp kem mờ sẹo của anh Giai Nghiêm cả đấy. Hi hi."

"Thế thì tốt quá rồi."

Trình Khiết Nhi và Hàn Giai Nghiêm mãi trò chuyện, ánh mắt tương giao đầy yêu thương, trìu mến. Có lẽ hai người chẳng biết, cách nơi ấy không xa, một khuôn mặt đen sì với ánh mắt sắt lạnh như dao đang âm thầm nhìn bọn họ.

Chàng trai có ngũ quan hài hoà, ưu tú, dáng người cao lớn, đẹp như tác phẩm điêu khắc, khí thế toát ra luồng áp đảo, luôn khiến người đối diện có cảm giác không rét mà run.

Lặng lẽ đứng ở góc khuất, anh thật sự không hiểu tại sao trong lòng lại thấy không thoải mái. Tâm trạng ngày một tồi tệ đi, cố nhủ cứ mặc kệ đi nhưng rất khó điều tiết được cảm xúc.

Nhìn đồng hồ, giờ biểu diễn đã đến gần, tới lúc phải chuẩn bị thay trang phục và make up. Quý Hướng Không quét tầm mắt về phía trước, cô gái đáng chết đó vẫn vui vẻ trò chuyện với Hàn Giai Nghiêm. Chẳng biết hai người nói gì mà cô cười tươi như vậy. Ánh mắt dịu dàng, e thẹn đó, cô chưa bao giờ dành cho anh. Quý Hướng Không âm trầm siết chặt bàn tay trong túi quần.

Sau đó, ngón tay vô tình chạm vào chiếc di động đang nằm yên trong túi. Suy nghĩ điều gì, anh vội rút điện thoại, ấn vào một dãy số liên lạc, bắt đầu nhập tin nhắn. "Trình Khiết Nhi, tan tầm lập tức đến nhà tôi. Tôi có việc quan trọng muốn nói với cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top