Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Cửa thang máy khu chung cư vừa mở, Trình Khiết Nhi vội bước ra ngoài hành lang. Hôm nay tâm trạng cô không được tốt, nói chính xác là vô cùng bực bội. Tan tầm khuya thế này, cái tên Quý Mặt Lợn còn bắt cô phải sang nhà hắn có chuyện quan trọng cần nói. Chuyện quan trọng gì chứ? Nếu gấp đến thế tại sao lúc ở công ty không chịu nói luôn, còn ra vẻ úp úp mở mở bảo phải về nhà. Hẳn là muốn làm khó cô đây mà.

Hắn thì sướng rồi, buổi biểu diễn vừa kết thúc, đã lập tức lái xe riêng về nhà. Còn Trình Khiết Nhi phải ở lại dọn dẹp đạo cụ, tận giờ này mới có thể đón taxi trở về. Thử hỏi công bằng ở đâu, vất vả cả ngày trong công ty, bây giờ còn phải sang nhà làm theo ý của anh ta, quả thật biến thái hết chỗ nói.

Nàng thơ hoa anh đào mặt mày đen sì đến trước nhà Quý đại boss bấm chuông hoài chẳng thấy ai mở cửa, sẵn đang tức tối, cô liền không khách sáo tự nhập mật mã vô luôn.

Trình Khiết Nhi bước vào nhà, nhưng chẳng thấy Quý Mặt Lợn đâu. Cô đi thẳng ra phía sau tìm anh, bỗng nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, thì ra hắn đang tắm nên không nghe thấy chuông cửa, thiếu nữ bất đắc dĩ đành quay lại phòng khách đợi.

Ngồi xuống sofa, ánh mắt vô tình lướt qua tấm nệm màu vàng bên cạnh, tâm trạng có chút não nề, cô bất giác nhớ đến chú cún Cooper. Vì cả hai phải đến công ty làm việc, Quý Hướng Không đã mang chú chó gửi nhờ người quen chăm sóc.

Trình Khiết Nhi sờ vào cái nện, lại nhớ tới khoảng thời gian chăm sóc, chơi đùa cùng Cooper. Nếu bây giờ có Cooper ở đây, cu cậu nhất định sẽ chạy tót đến, sà vào lòng để cô vuốt ve bộ lông mượt mà.

Cô gái nhỏ thở dài, nhìn một lượt quanh căn hộ, hôm nay không dọn dẹp, nhà cửa đã bắt đầu bừa bộn. Cô lập tức đứng dậy, định bụng sẽ đi quét dọn. Không biết từ khi nào, Trình Khiết Nhi đã quen nhìn thấy căn hộ của Quý Hướng Không gọn gàng, ngăn nắp. Bẩn thế này cô thật sự thấy khó chịu.

Trình Khiết Nhi dùng máy hút bụi hút sạch bụi bẩn dưới sàn nhà. Sau khi dọn dẹp một vòng, cô chợt dừng lại trước cửa phòng ngủ của Quý Hướng Không. Cô có chút chần chừ, nhưng cuối cùng, cũng quyết định mở cửa bước vào.

Tiểu bạch thỏ gấp gọn cái chăn trên giường, sắp mấy cái gối theo đúng vị trí, sau đó là lau hết bụi bám trên tủ bàn. Lúc dọn dẹp kệ sách, Trình Khiết Nhi vô tình làm quyển sổ màu đen trên kệ rơi xuống đất, cô cúi người nhặt lên, định đặt vào vị trí cũ. Cầm nó trên tay, mới phát hiện đó là một quyển sổ dày đã cũ. Tính hiếu kỳ thôi thúc Trình Khiết Nhi mở nó ra. Trang giấy đầu tiên hiện trước mắt, những nốt nhạc nhảy múa trên khuôn nhạc, dòng chữ chép lời bài hát ngay ngắn bên dưới. Thì ra đây là quyển sổ Quý Hướng Không dùng để sáng tác, bên trong là những bài hát do chính anh viết.

"Gần mấy trăm bài, anh ta cũng giỏi phết." Trình Khiết Nhi xuýt xoa cảm thán.

Giây tiếp theo, cả người cô khựng lại, hô hấp phút chốc ngưng trệ. Trang giấy cuối cùng phản chiếu vào đồng tử, bên trên có kẹp bức ảnh chân dung. Ảnh chụp cô gái với mái tóc đen dài và đôi mắt biết nói, đầu đội vòng hoa, đang nhoẻn miệng cười. Nụ cười khiến cô ấy trông chẳng khác gì thiên thần hạ phàm. Rất xinh đẹp. Một vẻ đẹp khiến người ta khó cưỡng nổi sự rung động. Nếu Trình Khiết Nhi là đàn ông, có lẽ cô cũng sẽ bị cô gái trong bức ảnh hấp dẫn.

Lật lại mặt sau của bức ảnh, góc dưới cùng phía bên phải hiện lên dòng chữ viết tay nắn nót 'Tiểu Nghi'.

Tiểu Nghi! Cô ấy là bạn gái của Quý Hướng Không chăng. Trái tim dâng lên cỗ tức nghẹn, nỗi man mác bủa vây tâm trí. Tại sao, tại sao như thế? Cô không thể hiểu nổi bản thân mình, chỉ còn biết cố gắng kìm nén, bài xích thứ cảm xúc hỗn tạp.

"Cô làm cái gì trong phòng của tôi vậy?"

Giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên từ sau lưng, cô giật mình ngoảnh lại. Quý Hướng Không từ lúc nào đã xuất hiện trước cửa phòng, anh vừa mới tắm xong, trên người khoác độc mỗi áo choàng tắm màu đen, cổ áo hơi trễ, để lộ khuôn ngực vạm vỡ, quyến rũ, những giọt nước đọng trên mái tóc không ngừng rơi xuống sàn nhà. Khuôn mặt thâm trầm lạnh lùng, mày rậm nhíu chặt, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía cô.

Trong lòng dấy lên tia lo sợ, Trình Khiết Nhi mơ hồ nhìn thấy sự giận dữ thoáng qua trong đôi mắt màu hổ phách.

"Anh... anh... đã tắm xong rồi hả? Tôi... thật ra tôi..." Cô ấp úng không nói nên câu, cảm giác như đứa trẻ làm việc sai trái bị người lớn bắt gặp.

Ánh nhìn của Quý Hướng Không trước sau duy trì sự lãnh đạm, bất chợt người đàn ông trông thấy thứ Trình Khiết Nhi đang cầm trong tay. Một giây sau, anh lập tức dùng lực giật lại, dữ tợn cất giọng, quát: "Cô làm cái quái gì vậy? Ai cho cô tự tiện động vào đồ của tôi? Cô rốt cuộc là loại người gì? Có biết phép lịch sự cơ bản không?"

Quý Hướng Không trợn mắt, hung dữ nhìn cô gái đối diện. Trình Khiết Nhi chưa bao thấy anh giận đến mức này. Kể cả trước đây hai người gây gổ dữ dội ra sao, anh cũng chưa từng quát cô như ngày hôm nay.

Thiếu nữ hoa đào ấm ức, khoé mắt đã cay nhòe, nhưng vẫn không khuất phục, ngẩng cao đầu đáp trả: "Ừ đó! Là tôi đã dọn dẹp phòng ngủ của anh. Là tôi vô tình làm rơi cuốn sổ này. Dù vậy tôi cũng chỉ xem qua nó một chút, không hề gây tổn hại cho anh. Anh có cần quan trọng hoá vấn đề như thế không?"

"Tôi đã cho phép cô động vào nó chưa?" Người đàn ông gầm lên, khuôn mặt ưu tú đỏ gay vì giận.

Sự hung dữ của Quý Hướng Không làm Trình Khiết Nhi rưng rưng nước mắt, không biết tại sao tim thấy đau, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô yếu đuối.

Gạt đi dòng lệ dài, cô gái nhỏ cắn chặt môi, nói: "Được! Tôi đã sai! Tôi làm sai rồi! Anh hài lòng chưa? Trời đã khuya, tôi không muốn cãi nhau với anh. Chỉ muốn nói với anh một câu, sau này anh có thể liệt kê danh sách tất cả những đồ vật tôi có thể chạm vào và những món đồ tôi không thể đụng đến được không? Tôi thật không muốn trường hợp ngày hôm nay xảy ra một lần nữa."

Quý Hướng Không trầm ngâm không hồi đáp. Nặng lời với cô, trái tim anh cũng chẳng dễ chịu. Nhưng tại sao... cô lại chạm vào quyển sổ cấm kỵ ấy.

Chuông cửa đúng lúc vang lên, phá vỡ không khí nặng nề, nam nhân cao lãnh chủ động ra mở cửa, thật không ngờ cô cũng đi theo ở phía sau. Không rõ Trình Khiết Nhi định thế nào, bất chợt quay bước, trở lại phòng khách. Quý Hướng Không từ xa nhìn theo bóng lưng cô, khẽ thở dài.

Cánh cửa vừa mở, khuôn mặt điển trai với nụ cười tươi như nắng mặt trời lập tức hiện ra.

"Hi! Hướng Không, tôi đến rồi." Bạch Dĩ Thần xách lênh nghêng mấy cái túi thực phẩm tươi sống, hớn hở reo lên.

"Dĩ Thần, muộn thế này sao cậu còn đến nhà tôi? Lúc nãy diễn xong tưởng cậu về nhà rồi chứ?"

Bạch Dĩ Thần chưa nghe hết câu, mặt đã ỉu xìu, nói: "Thế nào, tôi nhớ cậu quá, muốn đến chơi game với cậu không được sao?"

"Mới gặp nhau hồi chiều, nhớ cái con khỉ! Tôi thấy cậu đến đây giống như có mục đích riêng." Quý Hướng Không vừa xách đồ đạc vào trong vừa phản bác.

Anh chàng họ Bạch liền phân bua: "Cậu nói gì thế? Trong mắt cậu tôi cơ hội đến vậy sao? Tôi tới chơi game với cậu thật mà."

Bạch Dĩ Thần khua tay múa chân, khẳng định thiện ý. Tầm nhìn đột ngột dừng lại ở thân ảnh nhỏ bé của cô gái trong phòng khách. "Ủa? Cô gái thú vị! Thật là trùng hợp nha."

"Bạch Dĩ Thần, cậu thừa biết rồi còn hỏi? Không phải vì muốn gặp cô ấy nên mới cố tình đến nhà tôi sao?" Bạch Dĩ Thần và Trình Khiết Nhi chưa kịp chào hỏi nhau, đã bị Quý Hướng Không bắn cho một mồi đạn.

Bạch Dĩ Thần đập vai Quý Hướng Không một cái, nhướng mày, nói: "Đúng là tôi ngoài tìm cậu ra cũng rất muốn nhìn thấy Khiết Nhi. Nhưng việc gặp được cô ấy ở nhà cậu vào đêm khuya thế này là ngoài dự đoán. Cậu cứ nghĩ xấu cho tôi không."

"Thật?" Quý Hướng Không vẫn còn nghi ngờ.

"Cậu không tin tôi cũng đành chịu. Mà này, vào bếp lấy cho tôi cốc nước, lái xe từ công ty sang đây khát muốn khô cổ họng."

Nghe cậu bạn than thở, Quý Hướng Không chỉ biết mỉm cười đi lấy nước.

Anh đi rồi, không khí lại trở nên vắng lặng, chỉ còn lại Trình Khiết Nhi và Bạch Dĩ Thần. Đè nén trong lòng dịu xuống, cô bước đến chỗ Bạch Dĩ Thần, cúi đầu chào. "Bạch thiếu, anh từ JK Universe lái xe sang luôn à? Khi nãy diễn xong, thấy anh đến phòng tập, em cứ tưởng anh ở lại công ty luyện tập khuya."

Bạch Dĩ Thần mỉm cười, đáp: "Đại nhạc hội sắp tới, anh có sân khấu kết hợp đặc biệt với muội muội Triệu Nhược Yên. Vì vậy mấy hôm nay, ngày nào anh cũng nán lại công ty luyện tập thêm một chút."

"Thật thế ạ?"

"Phải! Bọn anh sẽ biểu diễn ca khúc Chu Sa, Khiết Nhi, em biết bài hát này không?"

"Biết chứ! Trước đây em đã từng nghe qua rồi."

Câu trả lời của Trình Khiết Nhi càng làm Bạch Dĩ Thần phấn khởi, anh cao hứng liền hát một đoạn trong bài hát.

"Gió thổi vô tận nhuộm hết cát vàng


Hỏi thiên hạ được mấy ngày phồn hoa


Mảnh trăng sáng soi xuống núi xanh nơi sân viện


Dưới ánh đèn cùng nàng kết tóc, không màng đến giang sơn như họa."

Bạch Dĩ Thần dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Trình Khiết Nhi. Anh thừa nhận, bản thân đã mượn lời bài hát, gián tiếp thể hiện tình cảm với cô gái nhỏ. Nhưng Trình Khiết Nhi lại chẳng hay biết, cô bắt đầu ngân nga, hoà theo giọng hát của anh.

"Nhớ lại kiêm gia, tử sa tiễn hà


Ba nghìn sợi tóc chải hết xuân xanh


Điệp luyến hoa, người hồi gia


Đời này cùng chàng nói cười huyên náo..."

Bạch Dĩ Thần cười khổ trong lòng, anh nên vui mừng hay nên thất vọng khi Trình Khiết Nhi thật sự chẳng cảm nhận được một chút tình yêu anh dành cho cô. Liệu cô đã từng vấn vương ánh mắt vì anh, dù chỉ một giây... một giây thôi? Bạch Dĩ Thần thật muốn chạy đến trước mặt cô hỏi cho rõ, nhưng anh không đủ dũng khí, anh cũng không biết mình nắm chắc bao nhiêu phần thắng. Nếu như cô một chút động tâm cũng chẳng có, anh sợ sẽ phá vỡ mối quan hệ hiện tại của hai người, anh sợ cô sẽ tránh mặt anh, chán ghét anh, anh sợ nhiều thứ, nhiều thứ lắm...

Chất giọng trầm ấm của Bạch Dĩ Thần hoà cùng với giọng hát ngọt ngào của Trình Khiết Nhi, tạo nên thanh âm tuyệt mỹ. Bạch Dĩ Thần đã suy nghĩ kỹ, thôi thì cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh, được nhìn thấy cô mỉm cười, cũng đã quá đủ.

Bài hát kết thúc, Bạch Dĩ Thần vội đứng dậy vỗ tay, bước đến gần thiếu nữ kinh vân tế nguyệt, anh vui vẻ giơ ngón cái làm biểu tượng like, nói: "Cô gái thú vị, không ngờ em hát hay đến như vậy. Ngọt ngào, du dương, thật khiến người nghe không thể không chìm vào phiêu lãng."

"Bạch thiếu, anh quá lời rồi, em chỉ hát cho vui."

"Anh nói thật đấy! Em không tin à?"

"Anh thật là, em không có."

Một góc trong căn hộ tràn ngập tiếng cười, Trình Khiết Nhi cũng như Bạch Dĩ Thần đều không biết, ngay sau bức tường gần đó, từ rất lâu rồi, còn có người đàn ông đứng bất động nhìn họ. Vẻ mặt lạnh như băng, không chút biểu cảm, là anh cảm thấy không vui, là anh có phần ghen tức khi chứng kiến cuộc chuyện trò thân mật giữa hai người họ.

Đuôi mày rậm nhíu lại, Quý Hướng Không dùng lực xiết cốc nước trong tay, trái tim chùn xuống giữa ngổn ngang suy nghĩ, trong đầu không ngừng hiện lên loạt câu hỏi. Bắt đầu từ khi nào, Trình Tiểu Trư lại thân thiết với Bạch Dĩ Thần như vậy. Phải chăng, cô ấy đã nảy sinh tình cảm với người bạn thân nhất của anh.

***

Trời khuya, toà nhà JK Universe càng tĩnh lặng, trầm mặc giữa lòng thành phố S. Trong phòng 271, chiếc tủ kính khổng lồ chứa phụ kiện, trang phục diễn của nhóm nhạc Sirius mở toan một cách bất thường, có dấu vết quần áo bên trong bị lục lọi. Căn phòng tối mịt chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn pin yếu ớt, chủ nhân của chiếc đèn chính là hai kẻ khoác trên người bộ áo đen. Khuôn mặt chúng che kín cẩn thận, nhìn vào đương nhiên khó lòng xác định được danh tính, chỉ có thể nhận ra bọn chúng đang cầm bàn là, cặm cụi làm điều gì đó hết sức mờ ám.

Đột nhiên, tiếng nói của một trong số chúng khe khẽ cất lên: "Chị Hạ Nhiên, làm vậy liệu có quá mạo hiểm không?"

Kẻ còn lại lập tức đáp lời, giọng đầy tự tin: "Không đâu! Lần này con bé quê mùa Trình Khiết Nhi bị đuổi việc là cái chắc, nó sắp tiêu đời rồi! Ha ha ha!"

Âm khẳng định sắc bén pha trộn tiếng cười đắt ý văng vẳng giữa không gian tối tăm. Ngoài kia, gió khuya cuồn cuộn thét gào, như đang nổi cơn thịnh nộ, phản đối âm mưu thâm độc của kẻ giấu mặt trong toà cao ốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top