Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Trời tản sáng, cả thành phố mờ ảo dưới lớp hơi nước. Đêm qua đột nhiên gió lớn nổi lên kéo theo cơn mưa nặng hạt, tận bây giờ vẫn chưa ngưng. Giọt mưa đầu hạ thi nhau rơi xuống, mịt mù sương phủ, che kín một góc phố. Nàng thơ hoa anh đào dậy sớm chuẩn bị đến công ty, sau khi hoàn tất mọi thứ, cô nhanh chóng xuống tầng trệt. Loay hoay gần ba mươi phút mới đón được taxi. Thời tiết xấu, hầu hết mọi người đều hạn chế đi lại.

Lúc Trình Khiết Nhi tới JK Universe, đã thấy đồng nghiệp có mặt đông đủ. Hôm nay Sirius phải tham gia sự kiện âm nhạc lớn, cho nên, phòng 271 hối hả chuẩn bị, không khí mười phần sôi nổi. Tiểu bạch tất bật không kém, cô thu xếp quần áo hôm qua đã ủi sẵn, sau đó hoàn thành nốt những công việc cần thiết.

Đợi đến khi Sirius xuất hiện, các chàng trai bèn mau chóng vào trong thay đổi trang phục, make up, chuẩn bị di chuyển đến địa điểm diễn ra sự kiện.

Khẩn trương làm việc hết công suất, vì thời gian không còn nhiều, Lạc Tư Viên vừa tranh thủ phối trang phục vừa nói với cô: "Khiết Nhi này, em giúp chị mang mấy bộ quần áo ủi sẵn hôm trước cho Sirius thử qua nhé."

Thiếu nữ hoa đào nghe thấy, liền đáp lời: "Vâng! Em làm ngay."

Đoạn, cô mở tủ cất trang phục diễn của Sirius, sau đó mang mấy bộ âu phục ra ngoài. Trình Khiết Nhi vừa quay đi, bất thình lình, bóng người với đôi giày cao gót đỏ chói chắn ngang trước mặt, tiếp đó là giọng nói lảnh lót dội vào tai: "Trình Khiết Nhi, đi đâu mà gấp vậy?"

Là Tô Hạ Nhiên, thái độ cô ta đầy châm chọc, mỉa mai.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, cộng thêm vẻ mặt hách dịch ở hiện tại của Tô Hạ Nhiên, Trình Khiết Nhi đã biết chẳng phải tốt lành gì, ngẩng cao đầu, cô đáp lại: "Tôi mang trang phục diễn cho Sirius, họ đang đợi tôi bên ngoài. Nếu không có việc gì quan trọng, xin chị hãy tránh đường."

Cô chưa nói hết câu, Chu Hiểu Vân từ đâu đột ngột xuất hiện, cô ta chỉ tay thẳng vào mặt cô, cất giọng xưng xỉa: "Cái gì thế? Mới hôm qua được nhận vào công ty, hôm nay đã tưởng mình là stylist chuyên nghiệp rồi? Dám lên mặt với bọn này hả? Trang phục quần áo gì? Để bọn này kiểm tra xem."

Chu Hiểu Vân dứt lời, vội giật vải vóc tên tay Trình Khiết Nhi. Cô ta dùng lực quá mạnh khiến Trình Khiết Nhi không kịp đề phòng, suýt mất đà ngã ngửa. Loạng choạng lùi về sau vài bước, rất nhanh sau đó cô đã định thần lại, tức giận với tay giằng lại mấy bộ trang phục. "Hai chị làm gì thế? Trả nó lại cho tôi."

Thấy đối phương có ý muốn chạm đến quần áo trên tay mình, Chu Hiểu Vân vội sấn đến, vươn tay đẩy Trình Khiết Nhi ra. Thiếu nữ hoa nhan nguyệt mạo vì cú đẩy mà ngã xuống sàn, đầu gối va đập trầy đi một mảng da lớn. Tô Hạ Nhiên ở bên cạnh tất nhiên rất khoái trá, trong lòng tự nhủ kế hoạch xấu xa xem như đã thành công một nữa, chỉ cần diễn tốt nốt phần sau là được. Vậy là cô ả làm bộ căng thẳng, cẩn thận giở từng bộ quần áo lên kiểm tra, cô ta nhíu mày thản thốt, giơ ra một chiếc áo sơ mi trắng tinh trong mớ trang phục, hét lên: "Trời ơi! Áo bị cháy rồi!"

Tô Hạ Nhiên cố tình nói thật lớn, tay giơ cao cái móc áo cho mọi người xung quanh xem, miệng không ngừng rêu rao kết tội Trình Khiết Nhi: "Trình Khiết Nhi, cô ta làm hỏng trang phục diễn của Sirius. Đúng là cái thứ ăn hại! Sao lại có loại người vô dụng như cô ta chứ?"

Nhân viên gần đó nghe tiếng ồn, liền tập trung đến chỗ ba cô gái. Biểu cảm khó hiểu, xì xầm bàn tán.

"Có chuyện gì vậy?"

"Áo của Sirius bị thế nào?"

"Sao Tiểu Trình lại ngã xuống sàn thế?"

Đám đông mỗi lúc càng đông hơn, chị em Tô Hạ Nhiên, Chu Hiểu Vân được nước làm tới, thay phiên nhau đưa cái áo ra, trề môi phân bua: "Mọi người có thấy không? Chính là con nhỏ Trình Khiết Nhi làm đấy, nó làm hỏng áo của Sirius rồi, bây giờ phải làm sao?"

Cô gái ngã dưới sàn uất ức, không chịu nổi sự ngang ngược của hai chị em nọ, liền đứng dậy đáp trả: "Chị Tô, tại sao vô cớ vu oan cho tôi? Tôi không có làm cháy nó."

Chu Hiểu Vân nghe Trình Khiết Nhi phản kháng, liền trợn mắt quay người lại, dí vào trán cô bé, mắng xả: "Còn già mồm nữa à? Quần áo ngày hôm qua do cô ủi, sau đó cũng chính cô cất nó vào tủ, sáng nay lại do cô lấy nó ra. Trình Khiết Nhi, nếu không phải cô làm hỏng thì là ai đây? Không lẽ là tôi à?"

"Đúng! Là tôi đã ủi nó, nhưng tôi không hề làm cháy áo. Tôi cũng không phải hạn người trốn tránh trách nhiệm như chị nói."

Tô Hạ Nhiên lúc này mất bình tĩnh, hùng hổ sấn tới đánh Trình Khiết Nhi: "Còn chối nữa à? Loại người như cô phải bị đuổi việc mới xứng. Hôm nay để tôi cho cô một bài học." Tùy ý chửi bới thỏa thích, cánh tay cô ta cứ như vậy giơ lên, Trình Khiết Nhi đứng yên, trân trân nhìn cô ta, không hề làm sai, không có gì phải sợ Tô Hạ Nhiên.

Hành động thô lỗ của Tô Hạ Nhiên khiến mọi người trong phòng hoảng hốt, sự việc diễn ra đột ngột đến nổi họ không kịp ngăn cản. Ai cũng nghĩ cái tát kia sẽ giáng xuống mặt Trình Khiết Nhi. Có lẽ nằm mơ họ cũng không ngờ, cánh tay khí thế hướng xuống má cô, giây kế tiếp đã không thể cử động.

Lý do rất đơn giản, bởi vì bàn tay nam giới mạnh mẽ đang siết chặt cổ tay của cô ta.

Tô Hạ Nhiên giật bắn người, vùng vẫy cố thoát khỏi sự kìm giữ. Đám đông xung quanh sửng sốt không kém, nhất là cô gái bị vu oan, đôi mắt đen thẳm ngỡ ngàng, nhìn người đàn ông ưu tú.

Không ngờ anh lại giúp Trình Khiết Nhi vào đúng lúc này.

Phản ứng la hét xung quanh thổi lên sự kích động, Tô Hạ Nhiên vội quay lại xem thử kẻ nào to gan dám cản mình. Đối diện với gương mặt góc cạnh, sống mũi cao vút, lông mày rậm mấy phần anh khí, mắt ưng hằn lên những tơ máu đỏ cuồng nộ, tứ chi Tô Hạ Nhiên bắt đầu run rẩy, môi lắp bắp nói không nên lời.

"Quý... Quý thiếu..."

Người đàn ông bởi tiếng gọi này, chán ghét cực độ, thả tay cô ta ra, anh tránh xa như thể cô ả là virus gây bệnh. Môi mỏng khẽ nhếch lên, hỏi tội: "Chứng cứ chưa xác thực đã vu khống thậm chí là phỉ báng người khác, cô Tô Hạ Nhiên có biết sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù không?"

Quý Hướng Không nhìn thẳng vào mắt cô ta, âm điệu nhẹ nhàng nhưng sức đả kích rất lớn, làm cho đối phương thêm hãi hùng.

Cô ả cứng họng, hết đường bào chữa, khép nép, nói: "Tôi... tôi... tôi chỉ thấy sao nói vậy thôi."

Quý Hướng Không thong thả cho tay vào túi quần, lười biếng mở miệng: "Thấy sao nói vậy không hẳn là đúng đắn. Dù bản thân chính mắt trông thấy vẫn chưa chắc đã là sự thật. Trước khi khẳng định bất cứ điều gì, phải kiểm tra tường tận chính xác. Toà án trước khi điều tra cũng không thể tùy tiện kết tội. Sai một li, có thể đi đến một dặm, cô Tô Hạ Nhiên hiểu không? Hy vọng cô biết cẩn thận lời nói, điều tiết hành động của mình cho đúng mực."

"Vâng... vâng ạ! Xin lỗi! Sau này tôi sẽ cân nhắc."

Quý Hướng Không không quan tâm mấy đến dáng vẻ giả vờ yếu đuối của Tô Hạ Nhiên, cầm lấy chiếc áo bị cháy sém một lỗ trước ngực từ tay cô ta, lạnh lùng cất giọng: "Chuyện chiếc áo bị cháy mọi người không cần khẩn trương. Tôi có cái áo vest cùng tông màu với chiếc áo sơ mi, may mắn sáng nay có mang theo. Thú thật, chiếc áo bị hỏng này là của tôi, tí nữa trình diễn, tôi sẽ mặc vest khoác bên ngoài áo sơ mi, để che đi chỗ hỏng. Còn về chân tướng vụ phá huỷ trang phục, tôi sẽ báo với ban lãnh đạo công ty. Thủ phạm thực sự, sớm muộn cũng bị tóm."

Lời vừa dứt, Quý Hướng Không tiêu sái sải đôi chân dài chắc khỏe rời khỏi phòng. Trước khi đi, anh không quên liếc nhìn Trình Khiết Nhi một cái. Trong ánh nhìn ẩn ý đó, Tiểu Trư ngốc liệu có hiểu, khi nãy, anh đã lo lắng cho cô đến chừng nào.

Đám đông giải tán dần, nhưng những lời bàn tán vẫn còn sôi nổi. Có người tâm phục khẩu phục cách xử lý của nam thần họ Quý, cũng có những kẻ chỉ trích, cho rằng anh thiên vị, vì tình riêng nên mới ra tay diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân. Bất luận như thế nào, Trình Khiết Nhi cũng không bận tâm, không làm gì hổ thẹn thì không sợ lời đàm tiếu.

***

Hoàng hôn vừa buông, sự kiện âm nhạc bắt đầu khai mạc. Nhóm nhạc thần tượng Sirius vào trong sân vận động, mọi thứ chuẩn bị hoàn tất, chỉ còn chờ đón màn biểu diễn tuyệt vời của bốn chàng trai. Hôm nay họ trình diễn ở tiết mục kết thúc chương trình. Người hâm mộ tập trung đông đúc dưới khán đài cổ vũ cho Sirius khiến không khí nhộn nhịp y như ngày hội. Chỉ vài phút nữa, khi bốn chàng trai bước lên sân khấu, biển lightick sẽ sáng rực, không gian bao trùm sắc cầu vồng lộng lẫy. Đó cũng là khoảng thời gian mà các nhân viên stylist như Trình Khiết Nhi rỗi việc. Cô nàng vui vẻ, tung tăng đi trước sân vận động, là cô đang trên đường đến cửa hàng bán trà sữa gần đây.

Đêm qua, Trình Khiết Nhi đã cất công lên mạng, gia nhập hội fanclub của Hàn Giai Nghiêm, đồng thời điều tra được một thông tin thú vị, hóa ra anh chàng Giai Nghiêm rất thích uống trà sữa.

Lúc mới đến sân vận động, nhìn thấy cửa hàng trà sữa ngay bên cạnh, Trình Khiết Nhi liền nhủ đợi Hàn Giai Nghiêm diễn xong, cô nhất định mua tặng anh một cốc trà sữa vị khoai môn đặc biệt. Hàn Giai Nghiêm chắc sẽ bất ngờ lắm cho xem. Có khi nhờ thế tình cảm của cô và anh tiến triển thêm một bước cũng nên. Vừa nghĩ đến chàng bạch mã hoàng tử trong lòng, Trình Khiết Nhi đã thấy hạnh phúc trào dâng, cô mỉm cười ngây ngốc, trái tim như rót vào mật ngọt.

Nàng thỏ trắng đặt làm hai cốc trà sữa size lớn rồi nhảy chân sáo trở lại sân vận động, cô vừa đi vừa ngâm nga hát, mắt để ở trên trời nên đã đâm sầm vào vật gì đó cứng cứng bự bự. Theo phản xạ, cô lập tức lùi về sau, dùng tay che trán, suýt xoa: "Ui da! Đau quá!"

"Đi đâu mà vui thế?"

Giọng nói trầm thấp đầy mị lực vang lên phía đối diện. Trình Khiết Nhi kinh ngạc, ngẩng lên quan sát, bấy giờ mới xác định rõ vật thể 'cứng cứng bự bự' khi nãy thật ra là cái gì.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, nơi nào có cô, anh đều biết. Tai vừa nghe rõ mồn một loại giọng nói ám ảnh đeo bám theo cô xuống một tháng nay. Nàng hầu gái bất đắc dĩ thầm khóc trong lòng một ít, lại gặp khắc tinh nữa rồi.

Trình Khiết Nhi lấy lại phong độ, đôi mắt đen thẳm lườm người đàn ông một cái, chu môi thè lưỡi, chọc giận anh: "Tôi đi đâu liên quan gì đến anh?" Cô nàng tiểu bạch lách sang một bên đi tiếp. Chỉ là ai đó đã nhanh hơn một bước, vội lạng sang bên kia, tiếp tục cản đường cô.

"Cái gì vậy?" Mắt Quý Hướng Không liếc đến hai ly trà sữa cô cầm trên tay, Trình Khiết Nhi chưa kịp trả lời, đã bị anh chàng nhanh lẹ giật mất một ly.

Cướp đồ của tiểu bạch xong, Quý Hướng Không còn bày ra vẻ mặt thành tựu, nhếch môi cười tà mị: "Trà sữa sao? Trông hấp dẫn đấy. Tốt lắm! Sẵn đang khát nước, tôi uống nhé."

Không đợi người đồng ý, nam thần Sirius mở nắp ly nhựa, dốc thẳng một hơi hết nửa ly.

Nàng thơ xinh đẹp há hốc mồm, chứng kiến hành động tự nhiên như ở nhà mình của chàng hàng xóm, khói đen xì ra hai bên lỗ tai. Đồ Quý Mặt Lợn, sao hắn dám uống cả trà sữa cô mua cho Hàn Giai Nghiêm chứ. Mặt Trình Khiết Nhi hết xanh lại đỏ, hắc tuyến đầy đầu, cô vận nội công, hét lớn: "Quý Hướng Không!!! Ai cho anh tự tiện thế??? Anh có biết tôi mua cái này cho ai không???"

Lông mày rậm hơi nhướng, người đàn ông làm bộ dửng dưng, tự tiếu phi tiếu mở miệng: "Sao thế? Không phải mua cho tôi sao? Khi nãy tôi cứu cô thoát nạn, ít ra cô phải đền đáp cho tôi một chút chứ."

Nói rồi giơ giơ cái ly trong tay lên phụ hoạ. Trình Khiết Nhi đổ quạu nhét luôn ly trà sữa còn lại vào tay Quý Hướng Không: "Đấy! Anh cứ uống hết đi, uống cho chết luôn cũng được. Xem như tôi đền ơn cho anh. Sau này hai chúng ta không ai nợ ai."

Mang theo tức giận ngút trời, tiểu bạch cắm đầu bỏ chạy. Cô không muốn tiếp tục mặt đối mặt với 'sao chổi chà'. Nhưng ngày hôm nay chẳng phải vận may, cô nàng mới chạy được vài bước lại tiếp tục va mạnh vào một vật thể lạ.

"A..."

Trình Khiết Nhi giảm tốc độ, suýt nữa đã ngã nhào lên người người ta mất rồi. Ngượng chín mặt, cô nàng ngẩng đầu lên định xin lỗi, có ngờ đâu cô chưa kịp nói gì, người đàn ông nọ đã cất giọng: "Tiểu Trình, là em sao?"

"Anh Giai Nghiêm?"

Cả hai tròn mắt ngạc nhiên.

Hàn Giai Nghiêm mỉm cười với Trình Khiết Nhi, dịu dàng nói: "May quá! Gặp được em ở đây. Em ăn gì chưa? Vừa hay anh cũng định ra ngoài ăn tối, hay là chúng ta cùng nhau đi."

Khoé môi Hàn Giai Nghiêm cong lên theo nhịp điệu câu nói, thiếu nữ bàn bàn nhập họa không thể cưỡng lại. Bị anh thu hút, trái tim lay động, còn dạ dày cô vừa nghe đến động từ 'ăn' thì đã cồn cào biểu tình, phát ra chuỗi âm thanh 'rột rột', thật là mất mặt.

Ban đầu, thú thực Trình Khiết Nhi cũng có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ vài giây sau, cô lập tức đổi ý.

Thời điểm môi hồng định nhấc lên, nói được thôi, âm giọng nam giới đầy bá đạo, bỗng bất ngờ vang lên: "Nếu thế cậu hãy bỏ ý định ngay từ bây giờ đi. Bởi vì đêm nay..."

"...cô ấy bận ở bên tôi rồi."

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, thân ảnh cao lớn, tuấn mỹ hiện ra, người đàn ông tựa lưng vào thân cây tuyết tùng, trên tay cầm ly trà sữa đang uống dở, dáng vẻ lười biếng mang theo vài phần băng lãnh, mái tóc nâu đen tựa hồ sáng màu hơn bởi có ánh đèn chiếu vào.

Hàn Giai Nghiêm sững người trong giây lát, đôi mắt sắc lạnh của anh lăm lăm về trước.

Không khí phút chốc trở nên căng thẳng, quái dị vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top