Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

"Mọi người nhanh lên! Khẩn trương một chút! Sắp đến giờ chụp ảnh rồi!" Giọng quản lý Edward vang lên, hòa trong không khí hối hả của phòng 271.

Lúc này, nhiếp ảnh gia bên tạp chí cũng vừa đến, những việc cần làm đội ngũ staff đã chuẩn bị đâu vào đấy. Bốn chàng trai Sirius thay xong trang phục, đang cùng nhau ngồi ở phòng chờ đợi ghi hình. Lạc Tư Viên, Dư Linh Linh và Trình Khiết Nhi đứng ở gần đấy.

Đột nhiên nhớ ra điều gì, Lạc Tư Viên vội quay đầu, hỏi: "Khiết Nhi, em mang lens mắt đến cho Sirius đeo vào chưa đấy?"

Trình Khiết Nhi sực nhớ đã quên mất việc quan trọng, giật mình, đáp: "Thôi chết! Em quên mất! Cảm ơn chị Tư Viên. Không có chị nhắc, em gặp rắc rối to rồi. Bây giờ em mang chúng đến ngay đây."

Nói chưa hết câu, cô gái nhỏ đã chạy tới phòng thử đồ tìm mấy cặp lens mắt. Chiếc hộp đựng kính đặt trên bàn còn đó, thiếu nữ hoa anh đào không chần chừ, nhanh chóng mang nó trở lại phòng chờ. Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy nhiếp ảnh gia đặt camera lên giá, kế tiếp là chỉnh góc độ, Trình Khiết Nhi tới trước mặt bốn chàng trai ngồi trên sofa, lịch sự lên tiếng: "Ờ... thật xin lỗi! Khi nãy quên thông báo đến các anh, lần này chụp ảnh, bên tạp chí yêu cầu chúng ta phải mang lens mắt."

Bạch Dĩ Thần ngồi phía ngoài cùng, vừa nghe Trình Khiết Nhi nói, liền mỉm cười, đáp: "Nếu thế Khiết Nhi giúp anh mang vào đi, cái này anh không quen sử dụng."

"Vâng! Vậy Bạch thiếu mở mắt to lên một chút nhé! Em bắt đầu ngay đây."

Anh chàng Mạc Ngôn Vỹ bên cạnh với tay, lấy cặp tròng kính ngắm nghía rồi khoe với 'đồng bọn': "Loại kính này tôi tự mang được, trước đây có sử dụng qua rồi, để tôi hướng dẫn cách đeo cho các cậu. Dễ lắm! Xem này!"

Mạc Ngôn Vỹ vừa nói vừa thực hành ngay cho mọi người thấy. Ở gần đó, Trình Khiết Nhi cũng đã đeo xong lens mắt cho Bạch Dĩ Thần, cô đứng thẳng người, dáng vẻ thành tựu: "Bạch thiếu, anh cảm thấy thế nào? Ban đầu không quen sẽ hơi khó chịu, nhưng đừng lo, một lát là ổn thôi."

Cô cười với Bạch Dĩ Thần, sau đó tiếp tục chọn kính đeo giúp các thành viên còn lại. Lúc ấy, Trình Khiết Nhi không để ý đến biểu cảm khác lạ trên khuôn mặt Bạch Dĩ Thần. Kể từ khi đeo tấm lens, đầu chân mày anh bất thường siết chặt lại. Một giây sau, nam nhân lập tức thốt lên: "Sao... mắt của anh..."

Người đàn ông lắc lắc đầu, khó chịu đưa tay dụi mắt, hai bên hốc mắt anh, nước mắt ngày càng chảy ra nhiều, đột ngột, anh đứng bật dậy, hét to: "Ôi! Nóng quá! Mắt của tôi nóng quá!"

Đang bận rộn với mấy tấm lens trên tay, âm thanh kinh hãi của Bạch Dĩ Thần khiến Trình Khiết Nhi giật mình, đánh rơi tất cả xuống sàn. Thất kinh chạy đến, gương mặt cô hoá tái nhợt. Thiếu nữ gấp rút vực đầu Bạch Dĩ Thần dậy, cuống quýt đưa bàn tay run run chạm vào mắt anh: "Bạch thiếu, anh sao thế? Đừng làm em sợ mà!"

Đương khi mọi người chưa kịp định thần trước tiếng hét vừa rồi, một âm thanh thảm thiết nữa lại vang lên. Lần này là Mạc Ngôn Vỹ, anh ấy nằm lăn lộn trên sofa, hai tay ôm mắt, không ngừng cầu cứu: "Cứu tôi với! Nóng quá! Rát quá! Cứu tôi!!! Mắt tôi nóng quá!!!"

Mọi người vây quanh hai chàng trai quằn quại trên chiếc sofa. Edward dừng công việc dở dang, chạy đến hốt hoảng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Đúng lúc đó, thân ảnh cao lớn thần tốc lướt qua, động tác chuẩn xác đỡ lấy cậu bạn từ trong lòng Trình Khiết Nhi. Quý Hướng Không kiểm tra điểm bất thường trong mắt Bạch Dĩ Thần, cuối cùng là xem xét tình trạng của Mạc Ngôn Vỹ. Chỉ mất vài giây, anh đã phát hiện mấu chốt sự việc, lập tức gỡ bỏ lens mắt trên người Bạch Dĩ Thần và Mạc Ngôn Vỹ, đồng thời quả quyết: "Kính áp tròng có vấn đề. Ai đó hãy giúp tôi mang một chậu nước đến đây!"

Âm điệu về cuối câu càng gấp gáp, người đàn ông gằng giọng, nhấn mạnh từng chữ: "Anh Edward, mau gọi xe cấp cứu! Chúng ta phải đưa Dĩ Thần và Ngôn Vỹ đến bệnh viện."

"Anh hiểu rồi!" Edward khẩn trương gật đầu.

Thời khắc ấy, những lời vừa rồi của Quý Hướng Không làm mọi người quét ánh nhìn nghi hoặc lên người cô gái nhỏ. Vẫn chưa hoàn hoàn hồn, đứng chết lặng bên cạnh Quý Hướng Không, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô siết chặt. Lòng dạ Trình Khiết Nhi muốn nổ tung, chính tai cô nghe thấy Quý Hướng Không nói kính áp tròng có vấn đề. Nhưng tại sao? Chúng do cô một tay bảo quản, làm thế nào có thể xảy ra sự tình như vậy. Đôi mắt ngờ ngợ theo động tác nháy nước sơ cứu cho hai thành viên gặp nạn của Quý Hướng Không, Trình Khiết Nhi cắn chặt môi, trong lòng chưa thể tin đây là sự thật.

"Mọi người không được chạm vào mấy tấm lens này, cũng tuyệt đối không để nó day vào mắt hoặc da. Hãy giữ nguyên hiện trường chờ ban lãnh đạo giải quyết."

Hoàn tất sơ cứu tại chỗ, Quý Hướng Không cẩn thận căn dặn mọi người. Tình tình cấp thiết quan trọng, tất cả nhân viên, quản lý đều vây quanh trợ giúp anh, không có ai để ý tới hai cặp mắt thâm sâu, láo lia đảo quanh căn phòng. Cục diện hỗn loạn như thế đương nhiên nằm trong dự liệu ban đầu của hai ả, khoé miệng gian trá không nhịn được, nhếch lên nụ cười mãn nguyện.

Chỉ mười phút sau, xe cứu thương đã đưa Bạch Dĩ Thần và Mạc Ngôn Vỹ đến bệnh viện, mọi người trong công ty cũng không yên tâm mà vào theo. Đứng đợi trước phòng cấp cứu, tâm trạng ai nấy đều thấp thỏm, vô cùng lo lắng cho hai chàng trai tội nghiệp. Hai chị em Tô Hạ Nhiên cũng có mặt ở đó giả vờ mèo khóc chuột.

Hành lang hối hả bước chân, tiếng còi hú từ ngoài cổng vang liên hồi. Bóng dáng bé nhỏ bên ngoài phòng cấp cứu, vừa sốt ruột, vừa lo cho Bạch Dĩ Thần và Mạc Ngôn Vỹ. Hơn hết là tự trách bản thân, tại cô mà hai anh mới xảy ra chuyện. Nếu lúc nãy cô không đem lens mắt cho họ đeo, có lẽ mọi thứ đã không ra nông nỗi này.

Chân đứng lâu đã tê cứng mất cảm giác, bàn tay trắng bệch đan vào nhau, chỉ mong sao tình trạng của hai thành viên có thể tốt hơn. Trình Khiết Nhi chìm đắm trong dòng suy nghĩ, bàn tay gân guốc từ phía sau bất ngờ dùng lực kéo cả người cô về hướng ngược lại. Động tác đột ngột khiến cô không thể chống cự, theo quán tính chạy theo người đàn ông.

Cho đến khi cả hai dừng bước ở cuối hành lang. Cô gái nhỏ kinh ngạc ngước lên, đối diện với đôi mắt sắc bén đang nhìn cô. Đôi mắt màu hổ phách thấp thoáng sự ấm áp, chỉ là rất khó để nhận ra.

"Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn."

Hơi ấm xuyên qua lớp vải mỏng trên tay áo sơ mi, lan khắp cơ thể Trình Khiết Nhi, cuốn theo đó là sự an toàn mờ mịt. Cô nhìn vào mắt anh không chớp. Là hàng xóm băng lãng thương hại cô, hay là đang lo lắng cho cô. Dù sao Trình Khiết Nhi cũng rất cảm kích, vì anh đã không ngờ vực mà luôn tin tưởng mình.

"Lens mắt là do cô cất giữ?" Quý Hướng Không giữ nguyên biểu cảm lạnh nhạt, giọng đều đều trên đỉnh đầu cô truyền xuống.

"Ừ." Mặc dù chưa hiểu hàm ý trong câu hỏi, Trình Khiết Nhi vẫn đáp lời không do dự.

"Anh nghi ngờ tôi sao?"

Đổi lại chấp vấn của cô chỉ là câu nói ngắn gọn: "Tôi không có ngu ngốc đến mức đó."

Quý Hướng Không hơi nhấc mày, giọng điệu như thể mọi đường đi nước bước cũng như suy nghĩ của Trình Khiết Nhi, anh đều nắm trong lòng bàn tay. Bất quá điệu bộ này của anh càng khơi dậy sự tò mò ở thiếu nữ.

"Anh không phải tôi, làm sao biết tôi không làm."

"Cô dù thích bày trò đến đâu cũng sẽ không dại dột mang công việc khó khăn lắm mới tìm được ra đánh đổi." Khoé môi kéo nhẹ hình vòng cung, thực sự vừa rồi Quý Hướng Không muốn nói: bất kể chuyện gì xảy ra, dù trong hoàn cảnh nào anh cũng sẽ tin tưởng cô vô điều kiện. Vì anh biết, Tiểu Trư ngốc là cô gái lương thiện, không bao giờ lấy tính mạng con người ra trêu đùa.

Nhưng Quý Hướng Không đã giữ lại lời ấy cho riêng mình. Trước giờ anh chưa từng đứng trước phụ nữ chủ động bộc lộ tình cảm. Cho dù có động tâm với cô, anh cũng không muốn tự mình buông thả. Chỉ mong sao sự tin tưởng một giây ngắn ngủi này, phần nào giảm bớt áp lực trên đôi vai cô.

Nồng đượm như rượu vang, sự dịu dàng thoáng qua đôi mắt nam nhân thâm tình, Trình Khiết Nhi có chút không tự nhiên bèn quay đi. Vẻ ôn nhu, sủng nịnh toả ra từ hàng xóm đáng ghét, cô nhìn không quen. Một câu cảm ơn đáng lý nên gửi đến anh cũng bởi xúc cảm hỗn tạp ấy mà trôi nghẹn xuống cổ.

Quý Hướng Không và Trình Khiết Nhi trở lại nơi mọi người đứng đợi, không lâu sau, cửa phòng cấp cứu liền được mở, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng gấp gáp bước ra ngoài, ông khẩn trương kéo chiếc khẩu trang y tế xuống, rồi nói: "Ai là người nhà của bệnh nhân Bạch Dĩ Thần và bệnh nhân Mạc Ngôn Vỹ?"

Quý Hướng Không, Trình Khiết Nhi, Hàn Giai Nghiêm và tất cả các nhân viên, stylist vội chạy tới. Đoàn đội nhân viên đồng loạt lên tiếng: "Chúng tôi đây! Chúng tôi là staff phụ trách và quản lý của hai người họ.".

"Cả hai đều là ca sĩ thần tượng, đang ghi ảnh cho tạp chí thì xảy ra chuyện."

"Đúng thế! Họ có sao không bác sĩ?"

Vị bác sĩ đứng tuổi với mái tóc điểm bạc, hắng giọng trả lời: "Theo giám định ban đầu của chúng tôi, hai bệnh nhân này đã bị dung dịch axeton day vào mắt. May mắn lượng dịch tiếp xúc với mắt không nhiều. Trên hết là hai cậu ấy được cấp cứu kịp thời nên hiện tại đã không còn nguy hiểm. Tuy nhiên giác mạc của họ ít nhiều đã bị tổn thương. Cho nên phải ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, mời người nhà theo tôi làm thủ tục nhập viện."

Bác sĩ chuyên khoa vừa dứt lời, liền trở về phòng làm hồ sơ. Quý Hướng Không bước theo vị bác sĩ, hoàn thành thành nốt thủ tục nhận viện. Anh lúc nào cũng vậy, luôn tận tình với các thành viên trong nhóm.

Bạch Dĩ Thần và Mạc Ngôn Vỹ không sao nữa, mọi người thở phào nhẹ nhõm, trút được gánh nặng nhìn cân. Trong lúc vui mừng, có lẽ không ai chú ý đến góc khuất gần đấy, hai kẻ độc ác đang đắc ý nở nụ cười.

"Chị nói với em rồi, con bé đó không qua được ải này đâu. Em quên quy định của công ty rồi sao? Bất cứ sai sót nào của nhân viên đều không thể chấp nhận. Chúng ta bây giờ chỉ việc ngồi yên chờ xem cảnh nó bị tống cổ ra khỏi JK Universe mà thôi."

"Chị họ của em đúng là thông minh số một."

"Có người đến, mau trốn thôi Hiểu Vân."

Hai kẻ xảo quyệt kéo nhau nấp sau bước tường. Tiếng bước chân nặng nề ngày càng đến gần rồi tiến về phía hành lang phòng cấp cứu.

Người đàn ông trẻ với gương mặt u ám, phút chốc lại thở dài, khẽ lên tiếng: "Mọi người hãy tập trung nghe thông báo."

Chủ nhân giọng nói ấy không ai khác ngoài quản lý Edward. Anh vừa nhận được điện thoại của ai đó, chiếc iphone cầm trong tay màn hình vẫn ở chế độ kết thúc cuộc gọi. Vẻ mặt nghiêm túc, người đàn ông cúi đầu, tiếp tục vấn đề: "Tôi vừa nhận được cuộc điện thoại từ chủ tịch.".

Edward ngập ngừng, anh nhìn khuôn mặt mỏi mệt của Trình Khiết Nhi, gắng gượng nói tiếp: "Tiểu Trình, anh rất tiếc phải nói ra điều này, nhưng... đây là quyết định của cấp trên. Em cũng biết, công ty chúng ta trước giờ rất nghiêm khắc trong việc xử phạt nhân viên, dù là lỗi nhỏ nhất cũng không thể bỏ qua. Huống chi lần này, hậu quả nghiêm trọng như vậy. Anh tin em không phải kẻ làm hại Dĩ Thần và Ngôn Vỹ. Nhưng lần này, em ít nhiều cũng có liên quan. Nói rõ hơn, em không hoàn thành trách nhiệm của một stylist, bảo quản trang phục, phụ kiện không tốt mới xảy ra chuyện lúc sáng. Đang trong thời gian thử việc đã vi phạm quy định. Vậy nên... chủ tịch quyết định cho em thôi việc. Anh rất tiếc... ba ngày nữa... em hãy đến công ty nhận lại hồ sơ." Giọng Edward nhỏ dần khi nói câu cuối cùng. Anh thấy rõ hai hàng lệ chảy dài trên gò má xanh xao.

Trình Khiết Nhi chết lặng trong vài giây. Uất ức ùa về, nghẹn lời trong tiếng nấc: "Tôi không có làm. Tôi không phải người đổ axeton vào lens mắt. Cho dù hôm nay phải thôi việc, tôi cũng chỉ muốn xin mọi người một điều... đừng bao giờ nghĩ sai về con người tôi. Cuộc đời tôi chưa bao giờ làm những việc khiến lòng hổ thẹn." Từng câu, từng chữ rốt cuộc không nói được trôi chảy, bởi vì Trình Khiết Nhi đang khóc. Dù chẳng ngừng kêu gọi bản thân phải mạnh mẽ, thế mà tất cả dường như luôn phản bội, chống cự lại cô.

Công việc thích hợp giờ đã mất, ngay cả cấp trên cũng không tin cô vô tội, nhưng Trình Khiết Nhi còn lòng tự trọng. Vậy nên cô chạy ào ra ngoài, cô không muốn tiếp tục lưu lại nơi này thêm nữa. Cô gái nhỏ cứ nhằm phía trước mà chạy. Đôi chân cứ chạy, chạy mãi, chạy như không có điểm dừng, chạy như muốn trốn đến một nơi có thể quên đi tất cả.

***

Mặt trời đã nghiêng về chân trời phía tây, phòng bệnh cao cấp của bệnh viện hiện đại bậc nhất thành phố S, đầy đủ tiện nghi, chìm trong không gian thoáng mát, dễ chịu, hoàn toàn khác xa so với những phòng bệnh bình thường, nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Sau khi được y tá tiêm thuốc, Bạch Dĩ Thần và Mạc Ngôn Vỹ đã ngủ say trên hai chiếc giường rộng rãi.

Người đàn ông đứng bên khung cửa sổ trầm tư ngắm tà dương, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng. Làm thủ tục nhập viện trở về, anh lập tức nhận được tin Trình Khiết Nhi bị thôi việc. Bàn tay thoáng chốc lại đưa lên xoa xoa thái dương, mi tâm anh không ngừng nhíu chặt. Mấu chốt trọng yếu lẽ ra phải nghĩ đến từ sớm, nhưng nam nhân thực sự không hiểu nổi, thật ra ai đã cố tình nhỏ axeton vào kính áp tròng, tại sao người đó lại phải làm như thế. Hắn muốn hại hai thành viên Sirius rồi đổ tội cho Trình Khiết Nhi chăng. Như vậy thì hắn được lợi gì.

Kẻ này chắc chắn rất căm ghét Trình Tiểu Trư. Vậy thì mục đích hắn là tư thù cá nhân nên nhắm vào cô? Không đúng. Từ khi đến JK Universe, cô ấy rất được lòng mọi người, nếu như có xích mích thì...

Trong giây chớp nhoáng, tư duy Quý Hướng Không bất ngờ loé lên một tia sáng.

Chính là người đó.

Đúng vậy! Chỉ có thể là cô ta.

Không chần chừ thêm giây phút nào, nam thần Sirius lập tức rút điện thoại, ấn tìm một dãy số.

Vừa lúc ấy, nắm đấm cửa phòng bỗng chuyển động ngược chiều kim đồng hồ, cánh cửa mở ra, Edward bắt được hành động gọi điện của Quý Hướng Không, vội vã chạy đến gần ngăn lại.

"Hướng Không, đừng! Tôi biết, Tiểu Trình không đơn thuần là hàng xóm mà còn là bạn của cậu, nhưng cậu không nên gọi chủ tịch nói giúp cô ấy. Sự việc ngày hôm nay anh cũng rất tiếc, không ai trong chúng ta muốn điều này xảy ra. Tuy nhiên, cậu phải biết, một khi chủ tịch quyết định, sẽ không người nào đủ khả năng thay đổi, cho dù đó là ai đi chăng nữa."

Bất quá, đối diện với tình huống trên, Quý Hướng Không chỉ điềm tĩnh mỉm cười, ngón tay thon dài từ tốn vươn ra, gạt nhẹ bàn tay đang nắm chặt di động của mình: "Tôi không gọi cho chủ tịch."

"Vậy... cậu định làm gì?" Edward thập phần cả kinh, hối hả nghi vấn. Sau đó, anh nhận được câu trả lời rất đỗi bình thản từ đối phương.

"Một việc quan trọng..." Viền môi mỏng hơi cong, đôi mắt sắc lạnh chiêm ngưỡng hoàng hôn đỏ phản chiếu lên cửa kính, giọng Quý Hướng Không chậm rãi cất lên, tuyên bố: "Đó là lật mặt nạ... của kẻ xấu xa giấu mặt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top