Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

"Nói cho anh biết một bí mật. Em... thích anh."

Một câu 'em thích anh', thành công khiến Quý Hướng Không sững sờ.

Bước chân dừng lại, người đàn ông nghe rõ trái tim đập mãnh liệt. Trình Khiết Nhi nói thích anh sao? Anh có nghe nhầm không?

Quý Hướng Không ngoảnh đầu nhìn Tiểu Trư ngốc, cô tựa vào tấm lưng mạnh mẽ, mi khép hờ, khuôn mặt gục hẳn xuống vai anh.

Ngủ rồi. Người gì mà vừa mới thổ lộ với con trai xong đã ngủ say như chết, lại còn ngáy khò khò. Ồn ào cứ như cái ống bễ.

Khoé môi Quý Hướng Không nhếch lên, lộ ra nụ cười tà mị. Anh mang cái ống bễ di động vào trong chiếc Bentley đỗ bên vệ đường, khởi động máy chạy về hướng hoa viên Sương Mật.

Chưa đầy hai mươi phút, hai người đã đến nơi. Tiểu bạch ngủ say quá, Quý Hướng Không đành phải bế cô vào thang máy. May là trời khuya, ít ai qua lại, anh không cần sợ có người phát hiện.

Cửa thang máy mở, Quý Hướng Không cẩn thận bế Trình Khiết Nhi đến trước cửa nhà, lay cánh tay đánh thức cô.

"Trình Tiểu Trư, mau tỉnh dậy."

"Tiểu Trư, tới nhà rồi, dậy đi."

"Dậy."

Mặc Quý Hướng Không gọi cỡ nào, Trình Khiết Nhi vẫn nhất quyết không nhúc nhích. Quý Hướng Không suýt nữa đổ quạu, trong lòng khổ sở muôn vàn. Cứ tiếp tục thế này, e rằng đêm nay thỏ trắng phải ngủ ngoài hành lang mất.

Đột nhiên, ý nghĩ nào đó tản mạn hình thành trong đầu Quý Hướng Không, xem ra, chỉ có thể dùng hạ sách để đánh thức Tiểu Trư ngốc.

Ngay lập tức, người đàn ông cười nham hiểm, dùng hai tay bịt kín cả mũi lẫn miệng của Trình Khiết Nhi.

Cách này quả nhiên có tác dụng. Chỉ khoảng một phút, thiếu nữ vì bị ngạt, tay chân bắt đầu vùng vẫy, từ từ tỉnh lại.

Biểu cảm trên khuôn mặt đẹp đẽ đầy hài lòng, anh thả tay ra, bộ dạng phúc hắc, nói: "Đúng là phải dùng đến cách này cô mới chịu thức dậy. Mau mau nhập mật khẩu rồi vào nhà đi."

Cô gái trước mặt Quý Hướng Không mơ mơ màng màng, bước chân loạng choạng, vừa cố giữ thăng bằng vừa ngơ ngác hỏi: "Tới nhà... tới nhà rồi hả?"

"Tất nhiên! Cô mau nhập mật khẩu đi."

Lần này rất ư là nghe lời Quý đại boss, Trình Khiết Nhi ngoan ngoãn làm theo. Hiếm khi thái độ Tiểu Trư khả ái thế này, Quý Hướng Không quả thật có mấy phần đắt ý.

Đáng tiếc, ở giây tiếp theo, vẻ mặt đắt ý đó của nam thần đã bị chính chủ nhân nó thu hồi lại. Bởi vì, thỏ trắng đúng là có nhập mã bảo vệ, chỉ có điều ví trí ấn số từ khi nào lại di chuyển sang thân thể Quý Hướng Không.

Cô sờ soạng khắp nơi trên người anh, hết cổ, đến bụng rồi bàn tay chiếm tiện nghi của cô lại nhích xuống dưới thêm chút nữa, môi nhỏ không ngừng lẩm bẩm: "Bàn phím đâu rồi? Bàn phím ở đâu nhỉ? Ừm... lẽ nào bị ăn trộm 'chôm' mất rồi sao?"

Hơi men có sức ảnh hưởng thật đáng sợ, lúc ngón tay của Trình Khiết Nhi thản nhiên tiến đến vùng hạ phú (1) dưới bụng Quý Hướng Không, anh liền hốt hoảng giữ chặt lại. Tuy đã cố bình tĩnh, vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng.

"Phím bấm ở trên cửa chứ không phải trên bụng tôi, cô mò đi đâu thế?"

Trình Khiết Nhi quay đầu, đăm chiêu suy nghĩ: "Ủa! Sai hướng rồi hả? Vậy cửa đâu? Cửa nhà tôi đâu rồi? Đâu mất rồi?"

Cô nhìn Quý Hướng Không mếu máo: "Anh phá hỏng cửa nhà em rồi phải không?"

"Thưa tiểu thư, cửa nhà cô đây này. Là ở đây!" Cô nàng rắc rối khiến Quý Hướng Không chịu hết nổi, anh phải nắm tay cô, đặt lên vị trí phím bấm trên cửa.

Thật may, thỏ trắng còn nhớ được mật mã mà nhập vào.

Cánh cửa vừa mở, cô cũng đồng thời ngã luôn xuống sàn nhà. Quý đại boss lại phải dìu thiếu nữ hoa đào vào phòng ngủ. Cẩn thận đặt cô lên giường cẩn thận, anh còn tỉ mỉ cởi giày, kéo chăn đến tận ngực Trình Khiết Nhi vì sợ cô bị cảm lạnh.

Sau khi sửa lại tư thế ngủ cho Tiểu Trư, người đàn ông nhẹ nhàng nói: "Cô uống quá nhiều rồi, cứ nằm nghỉ ngơi. Tôi pha cho cô cốc trà giải rượu."

Trình Khiết Nhi không trả lời, hai mắt vẫn nhắm chặt, cũng chẳng biết cô có nghe thấy lời anh nói hay không. Quý Hướng Không đứng lên vào phòng bếp lục tìm nguyên liệu. Loay hoay được một lúc, liền trở ra với cốc trà sóng sánh.

Anh đến bên giường, đỡ cô ngồi dậy, để cơ thể mềm mại tựa vào lồng ngực săn chắc của mình, ân cần thủ thỉ: "Tiểu Trư, mau uống đi! Trà nóng, cẩn thận!"

Trình Khiết Nhi uống có tí xíu, liền nhăn mặt lắc đầu, nhất quyết không chịu uống nữa. Quý Hướng Không cũng hết cách, đành đặt cô nằm ngay ngắn lại trên giường.

"Trời khuya rồi, cô ngủ sớm đi. Tiểu Trư ngốc nhà cô xem lần sau còn dám uống nhiều thế không? Tôi về đây."

Dứt lời, anh đứng dậy quay đi. Hôm nay xảy ra bao nhiêu là chuyện, tâm trạng cứ lên rồi xuống, anh muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi thứ.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc chân nhấc khỏi mặt đất, tay anh đã bị bàn tay nhỏ bé nắm chặt. Sững sờ nhìn người con gái nửa say nửa tỉnh trên giường, tận bây giờ anh mới biết, hoá ra cảm giác rung động chính là như vậy. Quý Hướng Không tựa kẻ mất hồn khi nghe thấy âm giọng trong trẻo: "Anh... đừng đi có được không?"

Chưa kịp định thần, lực kéo mạnh đã bất ngờ tác dụng lên cánh tay, mọi thứ đột ngột tới mức nam nhân không kịp phản ứng, cả người mất đà, ngã nhào lên giường ngủ, thuận thế nằm đè lên cơ thể mảnh mai.

Anh không ngờ đến tình huống này, đôi mắt xanh da trời nhìn cô gái dưới thân mình. Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, gò má phấn nộn, đồng tử trong veo nhìn anh không chớp, sống mũi thanh thoát, đôi môi anh đào hé mở, cong lên mỉm cười. Ánh mắt mơ màng xa xăm, cô vòng tay, gì chặt gáy Quý Hướng Không, đồng thời ngước lên, dâng hiến đôi môi.

Thời gian dừng lại ở giây phút ấy.

Quý Hướng Không cả người đông cứng.

Tiểu Trư ngốc chủ động hôn anh.

Dù rằng nụ hôn chỉ lướt nhẹ qua môi Quý Hướng Không như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại mang đến cảm giác như bị điện giật, toàn thân tê dại, tựa hồ có hàng ngàn con kiến đang đeo bám, vô cùng dữ dội, vô cùng mãnh liệt.

Ngây người trong giây lát, rồi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Quý Hướng Không buông Tiểu Trư ngốc, vội vàng đứng lên. Mặt anh nóng ran, khó lòng che giấu sự bối rối.

Sau đó, không còn có sau đó nữa, người đàn ông đã dùng vận tốc ánh sáng, mở cửa chạy ào ra ngoài.

***

Chàng hàng xóm mang theo tâm trạng lơ lửng, trở về căn hộ của mình. Tắm rửa xong, liền nằm dài trên giường, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Trời đã khuya, còn anh chẳng tài nào ngủ được, gối tay lên trán, hết xoay bên này đến xoay qua bên kia.

Phụ nữ uống say thật nguy hiểm. Sao Trình Tiểu Trư lại nói với anh mấy lời khó hiểu đó chứ. Từ hồi quen biết nhau, cô toàn ở trước mặt anh xưng xỉa, nếu không cãi nhau kịch liệt thì cũng bày trò đặt bẫy nhau tới sức đầu mẻ trán. Có bao giờ, cô đối với Quý Hướng Không mùi mẫn vậy đâu.

Có lẽ Tiểu Trư uống say nên mới ăn nói lung tung. Lời người say thường không đáng tin. Quý Hướng Không tự nhủ với lòng, kêu gọi bản thân không được nghĩ tới những chuyện liên quan đến Trình Khiết Nhi. Vậy mà, đầu óc cứ chống đối chủ nhân, chỉ cần nhắm mắt, tiếng thì thầm khe khẽ lại quanh quẩn trong tâm trí anh.

"Nói cho anh biết một bí mật. Em... thích anh."

"Anh đừng đi có được không?"

Quý Hướng Không khổ sở ngồi dậy, nhăn mày vò tóc, giọng nói Trình Khiết Nhi vọng bên tai, e rằng sớm muộn anh cũng bị ù tai mất. Nam thần họ Quý thầm than khóc. Tiểu Trư đáng ghét sao có thể dày vò anh ra nông nỗi vậy chứ? Nói thích anh trong một tình huống không rõ ràng khiến anh phải đau đầu suy đoán, tâm trạng hỗn loạn, nửa vui mừng nửa lo lắng.

Đêm nay, người con gái cách vách ấy, làm anh mất ngủ thật rồi. Nam nhân ngọc thụ lâm phong ngồi yên trên giường, tự hỏi bản thân: "Rốt cuộc mình hi vọng sự thật sẽ như thế nào? Cô ấy thích mình thật hay cô ấy chỉ nói bừa trong cơn say? Trình Khiết Nhi... rằng là em thích tôi thật sao?"

Đúng lúc này, chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang chuỗi suy nghĩ. Quý Hướng Không với tay tìm di dộng, mở ra xem. Vừa nhìn thấy dãy số hiện trong màn hình, khuôn mặt lập tức biến sắc. Anh lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhấn nút bắt máy.

"Tôi nghe đây."

"..."

"Cậu nói gì? Đã có kết quả khám nghiệm dấu vân tay rồi à?"

"..."

"Được! Tôi lập tức đến ngay."

Tức thì tắt máy, Quý Hướng Không vơ vội chiếc áo khoác trên sofa, sau đó rời khỏi nhà. Ngay trong đêm, anh tức tốc phóng xe đến một nơi.

***

Trình Khiết Nhi mệt mỏi lăn lộn mấy vòng trên giường, ánh nắng qua khe cửa kính, chiếu vào căn phòng nhỏ làm cô thức giấc.

Đã tỉnh rượu hẳn, tuy nhiên đầu vẫn còn hơi đau. Trình Khiết Nhi kéo chăn ngồi dậy, tự gõ vào đầu mình vài cái.

"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ?" Trình Khiết Nhi cố nhớ lại mọi chuyện. Cô có một cái tật không đổi, hễ uống say vào thì sau khi tỉnh rượu sẽ chẳng nhớ được gì nữa.

Đấu tranh suy nghĩ mãi, mới nhớ ra được một chút, cô vui mừng reo lên: "A! Mình nhớ rồi! Hôm qua lúc chụp ảnh tạp chí, mấy tấm lens mắt có vấn đề, Bạch thiếu và Mạc thiếu phải nhập viện. Sau đó..."

Tâm trạng xìu xuống, trong lòng Trình Khiết Nhi dâng lên cảm giác u buồn,"...mình bị đuổi việc. Sau đó nữa, mình đã đi bộ lên cầu treo uống bia đến say khước. Lúc ấy... hình như có ai đó đã tới an ủi mình, còn đưa mình về nhà. Nhưng... người ấy là ai vậy nhỉ?"

Trình Khiết Nhi thở dài, đăm chiêu suy nghĩ tiếp: "Đúng rồi, lúc đó mình có nghe loáng thoáng người đó tự xưng là Hàn Giai Nghiêm. Ôi trời! Hàn Giai Nghiêm đã đến an ủi mình. Anh ấy đúng là người tốt. Còn cõng mình về tận nhà. Khoan đã... lúc đó... mình... hình như... mình có nói thích anh ấy."

Nhớ ra mấu chốt vấn đề, Trình Khiết Nhi ngượng chín người, hai tay ôm mặt, không ngừng trách bản thân: "Chết rồi! Chết rồi! Trình Khiết Nhi ơi là Trình Khiết Nhi! Sao lại có thể ở trước mặt Giai Nghiêm cho anh ấy biết mình thích anh ấy chứ. Trời ơi! Ngốc quá! Ngốc quá đi! Lỡ Giai Nghiêm không thích mình thì sao? Lỡ như anh ấy giận mình thì phải làm sao? Hic hic! Tự nhiên nói lung tung với anh ấy. Mình là con gái mà, ai lại tỏ tình với con trai trước."

Cô gái nhỏ ân hận phát khóc, nếu thời gian quay ngược, cô nhất định sẽ không uống say, để rồi lỡ tỏ tình với người trong lòng.

Thời điểm lòng dạ rối tung rối mù, chuông cửa bỗng vang lên khiến Trình Khiết Nhi giật mình. Cô thuận miệng phàn nàn: "Mới sáng sớm ai đến nhà mình thế không biết."

Vừa nói vừa vươn vai bước xuống giường, xỏ vội đôi dép thỏ con, cô nhanh chóng ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở, bóng dáng nam giới cao lớn lập tức hiện ra.

Mở mắt đã thấy Quý Mặt Lợn, còn mò tới tận nhà diện kiến, cả ngày hôm nay Trình Khiết Nhi xác định với hắn ta luôn rồi.

Người đàn ông ở đối diện nhìn thấy cô gái nhỏ, trái tim bất giác đập rộn ràng, cả người nóng lên một cách mất kiểm soát.

Hai người hai dòng tâm sự, im lặng đứng nhìn đối phương, không nói lấy một câu. Không khí phút chốc quái dị vô cùng.

Biểu hiện khác lạ của Quý Hướng Không, cộng thêm đôi mắt hổ phách sâu hoắm cứ chăm chú nhìn vào mắt mình, dễ khiến Trình Khiết Nhi mất tự nhiên, cô hắng giọng, hỏi: "Anh... tìm tôi có việc gì không?"

Giọng nói trong trẻo, lảnh lót như tiếng chim khiến người kia thêm ngơ ngẩn. Ánh mắt Quý Hướng Không dừng lại ở cánh môi anh đào. Chuyển động theo từng câu chữ Trình Khiết Nhi nói ra, bỗng nhiên trở nên quyến rũ, phong tình vô hạn.

Đêm qua, cũng chính đôi môi ngọt ngào ấy đã hôn lên môi anh.

Mặt Quý Hướng Không hơi đỏ, nhưng anh kịp thời phục hồi thần thái, lấy lại dáng vẻ phúc hắc thường ngày. Quét ánh nhìn lạnh lùng lên người Trình Tiểu Trư, mỹ nam sói xám âm trầm ra lệnh: "Thay quần áo, tôi đưa cô đến JK Universe."

Thiếu nữ không giấu được ngạc nhiên, tức thời nghi vấn: "Tôi bị đuổi việc rồi, đến công ty làm gì? Tôi không muốn đến đó."

Lời chối từ nghiễm nhiên chọc giận tới Quý Hướng Không, anh chàng chớp nhoáng trưng ra khuôn mặt đen thui, nhấn mạnh từng chữ: "Hoặc là cô đồng ý, hoặc là cái video thần thánh phát tán trên mạng xã hội."

"..."

(1) Vùng hạ phú: Vùng dưới bụng khoảng 20cm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top