Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

Taxi dừng ở trụ sở JK Universe, Trình Khiết Nhi nhanh chóng mở cửa bước xuống. Cũng như mọi lần, cô giữ nguyên quy luật nhất quyết không đi chung xe với Quý Hướng Không. Tuy hôm nay không biết anh thần bí bảo cô đến công ty làm gì, nhưng trực giác mách bảo chắc phải có chuyện quan trọng lắm, nếu không Quý Hướng Không đã chẳng mang bộ dạng gấp gáp, mới sáng sớm đến tận nhà tìm Trình Khiết Nhi, yêu cầu cô tới đây cho bằng được.

Đứng trước cửa công ty, Trình Khiết Nhi có phần do dự, tuy vậy, sau cuối cô vẫn quyết định đẩy cửa vào trong. Quả nhiên chưa đi quá hai bước, dáng dấp yểu điệu với giày cao gót đỏ chói đã chắn ngang trước mắt. Mà bộ váy lấp lánh đính cườm cô ta khoác lên càng làm người đối diện khó chịu. Loè loẹt và phô trương là cụm từ diễn tả chính xác cảm giác này. Cô gái trước mặt Trình Khiết Nhi không giống stylist chút nào, cô ta giống minh tinh điện ảnh hơn.

Tô Hạ Nhiên khoanh tay trước ngực, hất mặt cất giọng ác ý: "Thế nào? Đến công ty nhận lại hồ sơ à? Nếu tôi nhớ không lầm thì hai hôm nữa mới xử lý xong hợp đồng của cô cơ mà. Chẳng lẽ... cô thật sự nôn nóng muốn rời khỏi đây đến thế?"

Tô Hạ Nhiên cười khảy, tiếng cười thật khiến người khác ghê tởm.

Trình Khiết Nhi không trả lời, không phải sợ sệt hay yếu thế trước người này, chỉ là trong lòng có chút thất vọng và khó hiểu. Thật sự nghĩ không ra, trước đây cô đối với đồng nghiệp hoà nhã thân thiện, chưa từng đắt tội với bất cứ ai, vì cớ gì Tô Hạ Nhiên lại căm ghét Trình Khiết Nhi tới mức đó.

Vẻ đăm chiêu của cô khiến Tô Hạ Nhiên tức điên. Cô ta sấn tới, với tay nắm lấy cổ áo Trình Khiết Nhi, trợn mắt hung dữ: "Bị câm rồi à? Tôi đang hỏi cô đấy!"

"Có lẽ không cần nữa."

Cô gái bị bắt nạt chưa kịp trả lời, giọng nói trầm ấm đầy từ tính đã nối tiếp câu hỏi của stylist họ Tô.

Cô ta không khỏi thất kinh, bàn tay đang nắm cổ áo của Trình Khiết Nhi liền buông ra.

Thân ảnh gần cửa ra vào hiện lên rõ nét, người đàn ông ngũ quan đẹp tựa bức điêu khắc, bước chân mạnh mẽ chạm xuống mặt sàn, khí thế tỏa ra lớn đến mức khiến người đối diện phải run sợ.

Mặc cho Tô Hạ Nhiên vẫn chưa hoàn hồn, Quý Hướng Không bình thản tiến về đại sảnh, vừa đi vừa tiếp lời: "Trả lời hay không không quan trọng nữa. Bởi vì..." Quý Hướng Không dừng lại, xoáy mắt hổ phách nhìn cô gái diện váy ngắn cũn cỡn, "Sự thật sẽ phơi bày ngay bây giờ, người bị vu oan có thể lấy lại trong sạch, còn kẻ phạm tội... phải trả giá cho những việc xấu xa đã gây ra."

"Tôi nghĩ... cô Tô cũng muốn biết phải không? Tôi sẽ đưa hai người hãy đến một nơi."

Dứt lời, người đàn ông lập tức quay lưng tiến về phía thang máy. Hai cô gái cũng nối gót đi theo anh ở đằng sau, chỉ có điều, tâm trạng mỗi người mỗi khác biệt. Người thắc mắc không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, liệu có đúng là anh đã biết thủ phạm là ai hay không. Kẻ lại nửa tin nửa ngờ, trong lòng run sợ, thấp thỏm không yên vì sự thật sắp hé mở.

Thang máy mở ra, cả ba người men theo lối hành lang trải thảm dẫn tới phòng 271.

Quý Hướng Không lịch sự gõ cửa, sau đó xoay tay nắm theo ngược chiều kim đồng hồ. Cánh cửa vừa mở, âm thanh bàn tán xôn xao từ bên trong phòng lập tức truyền ra.

Đối diện với ba người là toàn bộ nhân viên ở JK Universe. Bạch Dĩ Thần và Mạc Ngôn Vỹ vừa xuất viện vài giờ trước cũng đã đến đây từ lúc nào.

Quản lý Edward nhìn thấy Quý Hướng Không, liền gấp gáp hối thúc: "Hướng Không, cậu đến rồi hả? Cả Tiểu Trình và Tiểu Tô nữa. Vào trong đi, chủ tịch đợi các người nãy giờ đấy."

Tô Hạ Nhiên vì câu nói này, trở nên sợ hãi, ánh mắt ranh ma dừng lại ở người đàn ông mặc âu phục, ngồi trên sofa giữa căn phòng.

Sắc mặt Tô Hạ Nhiên hết xanh lại đỏ, chủ tịch Tần Tiêu Vũ cũng đích thân đến đây rồi, liệu có phải bọn họ đã biết được việc xấu do cô ta làm?

Tô Hạ Nhiên lén lút liếc nhìn Chu Hiểu Vân. Xem ra, tình trạng cô em họ cũng không khá hơn cô ta là bao. Mọi chuyện đến nước này, chị em cô ả chỉ có thể cố bình tĩnh, tùy cơ ứng biến.

Không khí trong phòng trở nên yên ắng, sự căn thẳng càng dâng cao khi chủ tịch Tần bất ngờ đứng lên, nghiêm nghị cất lời: "Nguyên nhân tôi triệu tập mọi người tại phòng 271, là vì cuộc điện thoại nhận được vào lúc ba giờ sáng hôm nay."

Tần Tiêu Vũ dừng lại, đôi mắt sắc bén nhìn Quý Hướng Không, sau đó mới từ từ nói tiếp: "Người gọi đến là Quý Hướng Không. Đúng vậy! Hướng Không nói với tôi cậu ấy đã tìm được chứng cứ chứng minh Trình Khiết Nhi vô tội. Đồng nghĩa với việc, còn có kẻ khác đứng sau chủ mưu vụ đổ axeton vào lens mắt, mục đích là hãm hại nghệ sĩ, vu oan cho đồng nghiệp."

Tần Tiêu Vũ vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức xì xầm bàn tán, thái độ ngạc nhiên, rất khó tin những gì chính họ vừa nghe thấy.

Trình Khiết Nhi đứng ở một góc, ngỡ ngàng nhìn chàng trai cô vẫn luôn miệng gọi là khắc tinh. Ít nhất là vào lúc này, cô muốn biết câu trả lời thỏa đáng.

Bỏ qua những ánh mắt nghi hoặc, Quý Hướng Không bình thản tiến lên phía trước, giọng nói trầm thấp cất lên đầy sức thuyết phục: "Mọi người xin hãy giữ yên lặng! Thật ra, từ lâu tôi đã sớm đoán được danh tính kẻ âm mưu hãm hại Trình Khiết Nhi, chỉ là lúc đó vẫn chưa có chứng cứ xác thực, không thể buộc tội."

"Như mọi người thấy, bây giờ cục diện đổi khác, tôi có thể khẳng định những điều tôi sắp nói ra chắc chắn khiến hung thủ không thể chối cãi, sự thật sẽ được phơi bày ra ánh sáng ngay bây giờ."

Lạnh lùng quét mắt quan sát một lượt, Quý Hướng Không tiếp tục vấn đề dang dở, mỗi câu, mỗi chi tiết đều rõ ràng, rành mạch: "Ai cũng biết vụ việc đáng tiếc về mấy tấm kính áp tròng xảy ra ngày hôm qua. Tôi cũng xin nói thẳng, thủ phạm không phải Trình Khiết Nhi, mà là một người khác."

Quý Hướng Không dõng dạc tuyên bố. Xung quanh liền có tiếng bàn tán sôi nổi, một nam nhân viên trong công ty mạnh bạo nghi vấn: "Quý thiếu, trước giờ ghi hình, chẳng phải lens mắt đều do cô Trình tiếp nhận và bảo quản sao? Với lại, chính cô ta là người trực tiếp đeo nó cho Bạch thiếu. Nếu nói không phải cô ta thì ai có thể ra tay với thứ phụ kiện này chứ?"

Đối diện câu hỏi của nam nhân viên, Quý Hướng Không không hề bối rối, anh chậm rãi gật đầu, đáp: "Lens mắt do một tay Trình Khiết Nhi bảo quản. Nhưng... thử nghĩ mà xem, giả sử Trình Khiết Nhi muốn giở trò hại người, cô ta có ngu đến nỗi đổ dung dịch axeton lên tròng kính do chính mình cất giữ không? Một khi mọi chuyện phát giác, cô ta sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên. Nếu là mọi người, liệu mọi người có dám mạo hiểm làm thế?"

Tiếng bàn tán một lần nữa nổi lên, chủ tịch Tần bắt đầu nhíu mày ngẫm nghĩ.

Trình Khiết Nhi không thể rời mắt khỏi chàng hàng xóm, trước đây, cô chỉ quen với tính cách phúc hắc, ngang ngược của Quý Hướng Không, còn thần thái phong độ, sắc bén này của anh, Trình Khiết Nhi là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng.

Thời điểm thiếu nữ còn vẩn vơ suy nghĩ, Quý Hướng Không đã lấy ra một vật khiến cô vừa trông thấy đã thập phần kinh ngạc. Mà gương mặt của hai cô gái xấu xa nào đó, nương theo động tác người đàn ông, liền mỗi lúc một xám xịt.

"Buổi chiều sau khi vụ tai nạn xảy ra, tức là ngày hai mươi bảy tháng sáu vừa qua, sâu chuỗi lại sự việc và thấy có điểm đáng ngờ, tôi đã trở lại JK Universe Entertainment lần nữa. Tại hiện trường vụ việc ở phòng 271, tôi tìm thấy trong giỏ rác lọ axeton bằng thủy tinh đã sử dụng hết, chỉ còn vỏ chai rỗng, chính là chiếc lọ này."

Bàn tay to dày đưa ra túi nilon bịt kính miệng, bên trong có chứa lọ thủy nhỏ, Quý Hướng Không giơ lên cao cho mọi người cùng xem.

"Chuyện này là sao vậy?"

"Đúng đấy!"

"Tôi không biết nữa."

"Im lặng nghe Quý thiếu nói tiếp đi!"

Chờ xung quanh trật tự, Quý Hướng Không mới nghiêm túc suy luận: "Thời điểm phát hiện vật thể lạ, nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn thêm. Tôi quyết định mang nó đến trụ sở cảnh sát, nhờ một người bạn là chuyên viên giám định, kiểm tra dấu vân tay. Kết quả cho thấy, trên lọ thủy tinh chứa dung dịch axeton, ngoại trừ dấu vân tay của nhân viên bán hàng, còn có hai dấu vân tay khác. Trùng hợp thay, cả hai đều là đấu vân tay của nữ nhân viên trong công ty chúng ta. Chủ nhân của nó, tất nhiên..."

"...đang có mặt ở đây."

Quý Hướng Không đưa mắt nhìn hai cô gái ăn mặc hở hang đứng cạnh nhau giữa đám đông: "Chính là cô Tô Hạ Nhiên và cô Chu Hiểu Vân."

Lời kết tội vang lên dõng dạc, cả căn phòng sững sờ. Trình Khiết Nhi càng là người ngỡ ngàng hơn bất cứ ai hết, cô ngoảnh lại nhìn Tô Hạ Nhiên cùng với Chu Hiểu Vân, khuôn mặt họ từ lúc nào đã trắng bệch. Thủ phạm đứng sau tất cả mọi chuyện là chị em họ sao? Một cỗ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Trình Khiết Nhi. Cô có nằm mơ cũng không ngờ cục diện trở nên như vậy.

Cặp mắt cương trực nheo lại, Tần Tiêu Vũ hơi nhấc chân mày, chậm rãi quan sát sự biến đổi liên hoàn trong biểu cảm của kẻ mới bị xướng tên.

Tô Hạ Nhiên cắn chặt môi, cả người run bần bật, trông như sắp khóc. Việc xấu đã bại lộ, cô ta đành tìm cách chống chế.

"Quý Hướng Không, anh ăn nói hàm hồ. Cái gì mà dấu vân tay chứ. Các người đừng hòng nói lời vô căn cứ vu khống tôi." Tô Hạ Nhiên đuối lý, chuyển sang cãi chày cãi cối, lộ rõ bộ mặt vừa ăn cướp vừa la làng. Không đưa ra bằng chứng, cô ta sẽ không thừa nhận.

Bất quá, Quý Hướng Không vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, khoé môi kéo lên đường vòng cung, đẹp đến độ mê hoặc. "Cô Tô, nãy giờ tôi chưa hề cáo buộc cô. Nhưng nếu cô đã nói thế, thì tôi cũng không khách sáo nữa. Cô muốn bằng chứng, tôi sẽ đưa ra bằng chứng."

"Xin được nói cho cô rõ, sau khi có kết quả kiểm tra dấu vân tay, tôi đã đích thân đến cửa hàng mỹ phẩm CN Beauty cách tòa JK Universe hai trăm mét. Xem qua hoá đơn tính tiền, nhân viên kiểm toán thừa nhận, cô Chu Hiểu Vân vốn là khách quen của cửa hàng.

Một thông tin thú vị khác là ngay trong buổi sáng xảy ra vụ tai nạn, nhân viên cửa hàng xác nhận cô Seki có đến CN Beauty mua một lọ axeton hàng giới hạn. Đây chính là hoá đơn thanh toán, hai cô có muốn xem thử không?"

Quý Hướng Không đặt bản copy của tờ hoá đơn lên mặt bàn, không khí xung quanh càng lúc càng nặng nề. Mọi người không hẹn, đồng loại đổ dồn ánh mắt về hai nghi phạm, chủ tịch Tần Tiêu Vũ cũng không phải ngoại lệ.

Điều này làm Chu Hiểu Vân trở nên hoảng loạn, cô ta túm cánh tay nữ nhân viên đứng gần đó, ra sức phân bua: "Đúng là tôi đã mua lọ axeton đó, nhưng tôi không có đổ nó vào kính áp tròng. Tôi không có làm gì hết. Tất cả đều là ý của chị ấy."

Chu Hiểu Vân gào lớn, âm thanh ào ạt ập đến tai Trình Khiết Nhi. Vô cùng bất ngờ, vô cùng chấn động, Trình Khiết Nhi sửng sốt ngoảnh mặt, trông theo cánh tay đối phương không kiêng dè, chỉ thẳng vào cô chị họ.

Tô Hạ Nhiên bị chính em gái vạch tội, gần như chết đứng, cô ta điên tiết, hung dữ quát: "Chu Hiểu Vân, cô đang nói cái gì? Tôi không có làm. Mọi chuyện là do con bé Trình Khiết Nhi bày ra. Cô điên rồi! Mấy người cũng điên hết rồi! Có vân tay của tôi trên lọ axeton thì sao chứ? Điều đó đâu chứng minh được tôi là người đổ axeton lên kính áp tròng."

"Vậy việc dấu vân tay của cô có ở khắp nơi trên chỗ kính áp tròng đó thì sao? Chẳng phải chúng do Trình Khiết Nhi cất giữ à? Đáng ra chỉ nên có mỗi một dấu vân tay của cô ấy thôi chứ, sao lại có cả dấu vân tay của cô Tô đây?

Phải chăng lúc đó cô đã tự ý mở nắp hộp, lấy từng tấm lens ra để làm điều gì đó, hay là để đổ axeton kia vào?"

Quý Hướng Không tiến dần về phía Tô Hạ Nhiên, nghiêng đầu hỏi cô ta, đồng tử hừng hực nộ khí trực tiếp chiếu xuống đối phương.

Mọi người xung quanh cùng với Tần Tiêu Vũ thêm một lần kinh ngạc. Sự việc quá rõ ràng, kẻ nham hiểm e rằng khó lòng chối cãi.

"Anh... anh..." Tô Hạ Nhiên như sắp không trụ vững, chỉ tay vào Quý Hướng Không.

Anh bước lên một bước, nữ nhân họ Tô lại run lẩy bẩy thụt lùi một bước.

"Thế nào? Cô Tô còn muốn phản bác gì nữa không? Nhân đây nói luôn với mọi người, vụ việc chiếc áo lần trước bị hỏng cũng là do Tô Hạ Nhiên và Chu Hiểu Vân bày trò mà ra.

Kiểm tra camera công ty trong vòng hai tháng trở lại đây, tôi vô tình phát hiện đoạn clip ghi lại hình ảnh chị em họ lén lút đến công ty, lục tung trang phục diễn của Sirius chúng tôi lúc nửa đêm, sau đó là ủi cháy áo sơ mi dùng vào buổi hòa nhạc cho ngày kế tiếp.

Bằng chứng đầy đủ, những gì cần nói cũng nói rồi. Tôi trước giờ không thiên vị, hành xử đều đặt công bằng lên hàng đầu. Mọi chuyện đã kết thúc, xin chủ tịch hãy đưa ra quyết định."

Lại thêm một việc xấu bị lật tẩy, Tô Hạ Nhiên lúc này đã thật sự điên cuồng, tròng mắt trợn ngược đáng sợ, cô ta bất chấp lao vào nam thần họ Quý, thốt ra lời lẽ chẳng khác gì kẻ vô học.

"Giỏi lắm Quý Hướng Không! Anh đúng là tên khốn kiếp! Uổng công tôi yêu thầm anh bao nhiêu năm nay, anh lại phản bội tôi đi bênh vực một con bé quê mùa xấu xí. Phải! Tất cả đều là âm mưu của tôi. Tôi cố tình giở trò đổ tội cho Trình Khiết Nhi đấy! Đáng tiếc kế hoạch sắp đến lúc thành công lại bị anh nhảy vào phá hỏng.

Anh muốn bảo vệ nó phải không? Được thôi! Để tôi nói cho anh biết, tôi chính là hận Trình Khiết Nhi không thể chết đi. Bây giờ tôi hận anh không thể chết đi."

Câu chữ Tô Hạ Nhiên nói chẳng khác nào tự thừa nhận hành vi sai trái cô ả làm, Trình Khiết Nhi bởi vì lời thừa nhận ấy mà thập phần kinh ngạc. Cô chưa bao giờ nghĩ, Tô Hạ Nhiên lại là kẻ vì tư thù cá nhân có thể bất chấp, đùa giỡn với mạng sống con người như vậy.

Thiếu nữ hoa đào càng không thể ngờ, Tô Hạ Nhiên đang cơn kích động, lại dùng tay với lấy tấm gương trang điểm to hơn mặt bàn dựng bên cạnh, ném thẳng vào cô, đồng thời hét lên: "Trình Khiết Nhi, cô dám cướp người đàn ông tôi yêu, tôi liều chết với cô!"

Tấm gương lao đi với tốc độ chóng mặt khiến mọi người trở tay không kịp.

Giữa lúc Tần Tiêu Vũ cùng toàn thể nhân viên rơi vào bất lực, chất giọng nam giới trầm thấp bỗng bất ngờ dội tới: "Khiết Nhi, cẩn thận!!!"

Âm thanh truyền đến, cũng là lúc thân ảnh cao lớn lướt qua trước mắt Trình Khiết Nhi.

Tựa hồ cơn lốc xoáy, linh hoạt và chuẩn xác.

Trước sự chứng kiến của mọi người, tấm gương dữ tợn lao xuống đỉnh đầu người đàn ông.

"A..."

Có tiếng thủy tinh vụn vỡ, rồi là tiếng gào thảm thiết của Trình Khiết Nhi, máu tươi chảy lênh láng, nhuộm đỏ một góc sàn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top