Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Trên đời, đáng sợ và nguy hiểm nhất chính là sự hiểu lầm. Hiểu lầm đối với mối quan hệ giữa con người với con người, thật sự giống như con dao sắt nhọn, cắt đứt sợi dây liên kết giữa họ. Đồng thời khiến người ta hiểu sai bản chất sự việc và quan trọng hết là hiểu sai nhân cách đối phương.

Trình Khiết Nhi biết rõ điều đó, tất nhiên cô chưa bao giờ hi vọng bị vây quanh trong mớ bòng bong rối rắm này. Nhất là khi, đối phương là hàng xóm khắc tinh.

Trình Khiết Nhi uống say, có một chút trông gà hoá cuốc, nhầm lẫn khắc tinh thành Hàn Giai Nghiêm. Cơ bản, lời cô nói lúc đó vốn không phải dành cho Quý Hướng Không, mà tất cả đều là tấm chân tình của cô với chàng trai họ Hàn. Tối qua, chắc Quý Mặt Lợn đã được một phen hiểu lầm.

Không được không được, tuyệt đối không thể được. Việc này phải giải thích rõ ràng, không thể để hắn tiếp tục hiểu sai sự việc.

Trình Khiết Nhi sau một hồi suy nghĩ, quyết định đón taxi một mạch từ bệnh viện về chung cư.

Vừa đến nhà, còn chưa kịp thay quần áo, đã vội chạy đến căn hộ người nào đó, bấm chuông. Dù biết chốc lát nữa, sẽ có hơi mất mặt, nhưng cũng không còn cách nào tốt hơn, đành phải nhẫn nhịn một chút vậy.

Chuông ngân đến hồi thứ hai thì có người mở cửa.

Cánh cửa được mở, hương nước hoa từ bên trong ngào ngạt bay ra, một mùi hương nồng nàn, quyến rũ.

Trình Khiết Nhi ngỡ ngàng ngước nhìn, đối diện cô, mỹ nhân có gương mặt thanh tú, đôi mắt sắc sảo mê hồn, mái tóc màu đen dài uốn cong, mềm mại như tảo biển, dáng vẻ mảnh mai, liễu yếu đào tơ.

Trình Khiết Nhi không khỏi trầm trồ, quả thật là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa.

Chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm mỏng ngang người, đuôi tóc dài sau lưng vẫn còn ướt, một vài giọt nước phía trên nhỏ xuống sàn, rõ ràng cô ấy vừa mới tắm xong.

Giây phút ấy, trong đầu Trình Khiết Nhi hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi. Cô gái này là ai? Tại sao cô ấy có mặt trong nhà của Quý Hướng Không? Ngoại trừ mẹ và ba thành viên Sirius, anh chưa từng để người lạ vào nhà mình, vậy mà cô gái này tự nhiên đi lại trong nhà anh, còn thoải mái sử dụng cả phòng tắm. Xem ra mức độ thân mật giữa khắc tinh và cô ấy không phải là nhỏ.

Trình Khiết Nhi nhìn cô gái đối diện, cảm giác quen thuộc trôi về tâm trí, cô đã gặp cô ấy ở đâu rồi nhỉ. Đường nét này, khuôn mặt này, thật sự trông rất quen.

Cô gái kia bắt đầu rơi vào trạng thái mất kiên nhẫn, dùng ánh mắt hiếu kì dò xét Trình Khiết Nhi, không quá lâu, liền cất giọng hỏi: "Chào cô, cô đến đây tìm ai?"

Âm điệu ngọt ngào, y hệt mật rót vào tai. Nếu Trình Khiết Nhi là đàn ông, chắc cũng sẽ bị cô ấy thu hút.

"Xin chào, tôi tới tìm Quý Hướng Không. Không biết anh ta có ở nhà không?" Trình Khiết Nhi cảm thấy có chút không thoải mái, trả lời.

Trong khi cô gái nọ thì hoàn toàn ngược lại, cách ứng xử vô cùng tự tin, khí chất cao quý toát lên từ trên người cô ta là thứ mà người từng tiếp xúc không thể phủ nhận.

Mất một giây, cô ấy đã nhướng mày, hắng giọng: "Cô nói Không à? Anh ấy hiện tại vẫn chưa về nhà. Nhưng không sao, có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi, dù sao tôi cũng là bạn gái anh ấy, cô không cần khách sáo."

Câu chữ trôi chảy, tự nhiên, lại rất nhẹ nhàng, rành mạch. Nhưng với Trình Khiết Nhi, lại giống như có vật thể mắc kẹt lại trong lòng. Nhưng đó đích xác là thứ gì, chính cô cũng không phân định nổi.

Hoá ra cô ấy là người yêu của Quý Mặt Lợn. Cũng phải thôi, anh đã hai mươi tám tuổi, việc hẹn hò và đưa bạn gái về nhà chẳng phải rất bình thường sao, vì cớ gì trong lòng Trình Khiết Nhi lại không muốn hoan nghênh.

Ngớ ngẩng thật rồi, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, khiến cô hồ đồ theo. Trình Khiết Nhi che giấu bối rối, tỏ vẻ cảm ơn: "Đã làm phiền cô! Thật ra cũng không phải việc gấp, hôm khác tôi nói với anh ta cũng được."

Bất giác hô hấp ngưng trệ, thứ xúc cảm lạ lẫm này, trước giờ cô chưa từng trải qua. Có lẽ bản thân không thích hợp lưu lại nơi này thêm nữa, cô gái nhỏ cúi chào rồi quay bước.

Trình Khiết Nhi không hề biết, cô gái cô vừa gặp vốn chẳng phải kiểu người đơn giản. Thu biểu cảm khác lạ của thiếu nữ hoa đào vào tầm mắt, sau đó thầm đánh giá một phen, cô ta hỏi vọng theo: "Cô là bạn của Không?"

"Tôi chỉ là hàng xóm của anh ta mà thôi." Trình Khiết Nhi trả lời, tiếp đến nhanh chóng rời đi, trở về căn hộ của mình.

Cô gái nọ tinh tế quan sát. Cho đến khi bóng dáng bé nhỏ khuất hẳn sau bức tường ngăn cách hai căn hộ, hàng mi cong vút mới chớp động, trong lòng nhem nhóm sự nghi ngờ, càng lúc càng đậm sâu.

Đóng mạnh cánh cửa, trở vào phòng, chọn một chai Whisky trên giá rượu, mỹ nhân nhẹ nhàng tiến đến ghế sofa, rót chất lỏng nồng đượm vào ly thủy tinh đế cao, đưa lên môi, từ từ nhấm nháp.

Chưa đầy mười lăm phút sau, âm thanh nhập mật mã từ cửa ra vào bắt đầu vang lên, chủ nhân thực sự của căn hộ trở về sau khi lưu lại bệnh viện chăm sóc Bạch Dĩ Thần.

Kết thúc một ngày đầy biến động, áp lực công việc cộng thêm những lo âu căng thẳng, khiến Quý Hướng Không mệt rã rời. Mở cửa bước vào nhà, anh mang theo tâm trạng uể oải định ngồi xuống sofa nghỉ ngơi chốc lát.

Nhưng khoảnh khắc đó, bước chân người đàn ông sớm phải dừng lại, toàn thân hóa cứng đờ, nhìn chằm chằm mỹ nhân xinh đẹp trước mắt.

Cô ấy vừa thấy anh, đã nhếch môi cười. Nụ cười rạng rỡ đến nắng mặt trời cũng phải hổ thẹn. Còn đối với Quý Hướng Không, lại chính là cảm giác lạnh lẽo tột cùng.

Thả túi nilon thực phẩm xuống sàn, gương mặt người đàn ông lướt qua tia lãnh đạm, giọng nói cất lên khắc nghiệt hơn mùa đông Bắc cực: "Tại sao em lại xuất hiện ở đây? Giờ này đáng lẽ em phải ngồi trên giảng đường đại học ở New York mới đúng chứ."

Đồng tử cô gái trên sofa hơi động, nhưng chỉ là giây lát, không rõ suy nghĩ điều gì, cô ta đặt ly rượu lên bàn. Dáng vẻ liễu yếu đào tơ, nhẹ nhàng đứng dậy, môi đỏ giữ nguyên nụ cười mị hoặc, tiến về phía đối diện, nhón chân.

Cô ấy choàng đôi tay trắng nõn qua hông Quý Hướng Không, không chút do dự ôm chặt, hơi thở đầy gợi tình thì thầm ở vành tai anh: "Là vì em nhớ anh. Người ta nhớ anh chịu không nổi cho nên mới không quản khó khăn, lặn lội từ Mỹ quay về đây với anh, anh không vui sao?"

Cô vừa nói, bàn tay bắt đầu không yên phận, vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của Quý Hướng Không. Anh không thoải mái, tức khắc hất mạnh tay bàn tay đang làm càng trên cơ thể mình, lạnh nhạt tránh sang một bên.

"Làm thế nào em biết tôi sống ở đây?" Quý Hướng Không bước tới sofa, mệt mỏi ngồi xuống, hỏi bằng giọng âm trầm.

Thái độ băng lãnh đến vô tình làm cô gái hụt hẫng, đôi tay bị Quý Hướng Không hất ra bất động trong không trung một hồi lâu mới bỏ xuống.

Lấy lại thần thái một thiên kim tiểu thư nên có, cô ta mỉm cười, thong thả trả lời anh: "Anh quên em là ai sao? Em chính là Quách Thư Nghi, con gái duy nhất của ông trùm ngành sản xuất ô tô ở thành phố S. Bất cứ việc gì em muốn biết, chỉ cần vỗ tay một cái, sẽ có người đi tìm hiểu cho em."

"Vậy sao em vào được nhà tôi?" Tầm nhìn Quý Hướng Không dừng trên ly Whisky cô ta uống dở, đôi mắt hổ phách lộ vẻ tức giận, chờ một lời giải thích.

Quách Thư Nghi tiến đến sofa, phong tình dựa vào lưng ghế, nhúng vai nói: "Có gì khó đâu! Không phải anh đặt mật mã là sinh nhật của em sao? Em đoán một cái là đúng ngay."

Nhân cơ hội nhích thêm chút nữa, Quách Thư Nghi thuận lợi tựa vào lồng ngực Quý Hướng Không, bàn tay luồn vào sâu trong áo sơ mi anh, thì thầm: "Em biết anh còn yêu em, nếu không khi mua nhà mới, anh đã không lấy ngày sinh của em làm mật khẩu. Còn bức ảnh chân dung do chính anh chụp trong sinh nhật lần thứ mười tám của em nữa, khi nãy em vào phòng ngủ, mở sổ sáng tác của anh xem, không ngờ anh vẫn còn giữ nó, em thật sự rất cảm động."

Mỹ nhân họ Quách ngày càng lấn tới, dính chặt vào người Quý Hướng Không, bàn tay di chuyển khắp nơi trên người anh. Có điều cô ta không ngờ, đúng thời điểm đó, Quý Hướng Không lại dùng bàn tay gân guốc, bắt lấy tay cô ta, triệt để gỡ khỏi eo mình.

"Thư Nghi, tôi nghĩ em đã hiểu lầm. Tám năm trước, chuyện giữa chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi, em không nên tới đây làm phiền tôi." Dứt lời, Quý Hướng Không đứng dậy quay lưng đi. Thái độ từ chối quyết liệt của anh, làm Quách Thư Nghi sửng sốt vô cùng, cô ta thấy từ trong đôi mắt lạnh lùng của nam nhân, hằn lên tơ máu chằng chịt. Cô ta... thật sự đã khiến anh nổi giận.

Dù vậy, Quách Thư Nghi vẫn không cam lòng, đại tiểu thư Quách gia chủ động đến tận nhà nối lại tình xưa, vậy mà anh còn làm bộ làm tịch từ chối.

Lòng kiên nhẫn có hạng, Quách Thư Nghi mất bình tĩnh, hét lớn: "Quý Hướng Không, anh nói dối! Nếu anh thật sự quên em, vì cớ gì lại dùng ngày sinh của em làm mật mã? Còn việc cất giữ tấm ảnh của em nữa, anh giải thích sao đây?"

Quý Hướng Không dừng bước, quay trở lại, mặt đối mặt với Quách Thư Nghi, biểu cảm nghiêm túc xen lẫn lạnh lùng, nói rõ ràng từng chữ: "Được! Đã thế thì tôi sẽ nói cho em biết. Vì sao mật mã cửa nhà tôi lại là sinh nhật của em, điều này em phải hiểu rõ hơn ai hết chứ. Xưa nay tôi vốn có thói quen sử dụng chung một mật mã cho tất cả, từ điện thoại, thẻ tín dụng đến nhà ở đều không có ngoại lệ. Chỉ cần không phải trường hợp đặc biệt, sẽ không đổi mã khác. Nhưng nếu em tiếp tục dây dưa làm phiền tôi, một điều chắc chắn là tôi sẽ sớm đổi nó."

Lời Quý Hướng Không thốt ra chẳng khác nào gáo nước lạnh dội xuống đầu Quách Thư Nghi, hồi lâu, cô ta vẫn không thể tin nổi, "Vậy còn bức ảnh thì sao?"

"Tôi không có thói quen vứt đi đồ cũ." Quý Hướng Không đột ngột nhìn thẳng vào mắt cô. Vết thương một lần nữa ứa máu, đau thấu tâm can, chính anh cũng chẳng dễ chịu gì.

Nhưng anh đã không còn là cậu thiếu niên cam tâm tình nguyện của ngày nào. Tám năm, khoảng thời gian đủ để Quý Hướng Không trưởng thành, mạnh mẽ. Cũng đủ để người đàn ông biết nói câu từ chối trước người từng khiến anh tổn thương.

"Bởi vì tôi muốn nhắc nhở chính mình... nhớ về những nỗi đau, những vết thương em khắc vào tim tôi."

Quách Thư Nghi níu tay anh, lay mạnh van xin: "Anh không thể tha thứ cho em sao, chúng ta có thể làm lại từ đầu mà."

Quý Hướng Không nhấc môi cười, xoáy mắt đau buồn đã trở nên âm u: "Em nghĩ còn kịp không? Tám năm trước, em lựa chọn rời bỏ tôi, tám năm sau, em trở về nói muốn tiếp tục với tôi. Em nghĩ tôi là món đồ chơi à? Em sai rồi! Hai chúng ta đã thật sự kết thúc vào cái ngày em bỏ tôi đi theo anh ta, chạy theo tình yêu mà em cho là vĩnh hằng."

"Không, hồi đó là em sai. Do em mù quáng không nhận ra sớm, thật ra anh mới chính là người em yêu."

"Em đừng nói gì nữa, mau trở về nhà đi. Em mới xuống sân bay mà không chịu về, bác trai, bác gái sẽ rất lo lắng." Quý Hướng Không tỏ thái độ dứt khoát, khuôn mặt thoáng chốc lấy lại vẻ lạnh lùng. Anh nghiêng người né tránh cái ôm của Quách Thư Nghi, quay đi không luyến tiếc: "Sau này đừng đến đây nữa, tôi không muốn bị xâm phạm đời sống riêng tư."

Tận lúc này, Quách Thư Nghi mới gạt nước mắt, ánh nhìn hiện lên nỗi căm phẫn, hận thù. Đôi mắt ranh mãnh nheo lại, giọng nói lạnh lẽo cùng cực. "Sở dĩ anh không chấp nhận em là vì... anh yêu người khác rồi phải không?"

"Tôi bây giờ dốc toàn bộ thời gian vào công việc. Niềm vui đơn giản chỉ là đứng trên sân khấu, được biểu diễn cùng Sirius, nhìn thấy biển lighticks sáng rực của người hâm mộ."

"Được thôi, Quý Hướng Không... Nếu đấy là điều anh muốn." Quách Thư Nghi cười nhếch mép, sau đó nhanh chóng đổi quần áo, ẩn nhẫn rời khỏi căn hộ của bạn trai cũ.

***

Nện giày cao gót xuống sàn gạch, tiến về phía thang máy, cánh cửa thép tĩnh điện mở ra, thiên kim tập đoàn Quách thị trầm ngâm bước vào. Khuôn mặt xinh đẹp hóa dữ tợn, hai tay cô ta nắm chặt, nghiến răng kèn kẹt, từng lời rít lên vô cùng đáng sợ: "Quý Hướng Không, anh không còn yêu tôi cũng không sao, Quách Thư Nghi này quyết không bỏ cuộc. Tôi nhất định khiến anh phải quỳ dưới váy tôi... tha thiết cầu xin tình yêu của tôi."

Nụ cười đọng trên môi đỏ, mỹ nhân họ Quách rút điện thoại trong túi xách, tìm đến dãy số quen thuộc, nhấn lệnh gọi. Chưa đến hai hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng nói nam giới trầm tĩnh cất lên: "Quách tiểu thư, cô muốn tôi giúp cô điều gì?"

"Điều tra thông tin về cô gái đang sống cạnh nhà Sirius Quý Hướng Không. Hành động gọn gàng, tuyệt đối không để lại dấu vết."

***

Mười hai giờ đêm, tại Sweet Dream Entertainment.

Tầng cao nhất của toà nhà Sweet Dream, căn phòng rộng lớn, bề thế được bài trí theo lối kiến trúc Tây Âu, người đàn ông trẻ mái tóc đen bóng, diện âu phục lịch lãm, nét mặt nghiêm nghị, ngồi bệ vệ trên ghế xoay. Chìm vào bể mưu tính thâm sâu, anh ta chống tay, xoa thái dương liên tục.

Đúng lúc đó, cửa lớn bất ngờ mở, một người đàn ông điển trai trẻ tuổi, dáng dấp cao ráo trong bộ com lê, thận trọng tiến đến bàn làm việc của chủ nhân, cúi đầu cung kính: "Chủ tịch Lý, khuya thế này anh còn làm việc sao?"

Lý Nghệ Hiên ngẩng đầu nhìn thanh niên trẻ, mày rậm hơi nhíu, đôi mắt âm lãnh lướt qua tia chết chóc: "Việt Bân, Asian Music Festival lần này, bên JK Universe có động tĩnh gì chưa?"

Sự lo ngại dần dà hiện rõ trên gương mặt Cung Việt Bân, anh ta cúi đầu, thở dài đáp: "Thưa chủ tịch, vẫn chưa có nguồn tin chính xác. Nhưng theo đồn đoán ở hiện tại, sắp tới Tần Tiêu Vũ sẽ sắp xếp để thành viên của Sirius - Bạch Dĩ Thần và nữ ca sĩ đỉnh lưu Triệu Nhược Yên kết hợp với nhau, trình diễn tiết mục đặc biệt dành tặng cộng đồng người hâm mộ."

Lý Nghệ Hiên nghe cấp dưới trình bày, mí mắt ngày càng híp lại, đau đầu suy tính, ngón tay trỏ đều đặn gõ xuống mặt bàn: "Tần Tiêu Vũ quả nhiên rất khôn khéo. Hắn để thành viên của nhóm nhạc kỳ cựu biểu diễn với nữ ca sĩ có tầm ảnh hưởng trực thuộc công ty, hòng thu hút sự chú ý hai bên fandom và giới truyền thông. Xem ra lần này, nhóm nhạc thần tượng Cygnus X-1 của công ty chúng ta bị vượt mặt rồi. Tôi thật không cam tâm chịu thua gã chết tiệt đó. Việt Bân, cậu nghe đây! Bằng mọi giá, trong đêm diễn ra đại nhạc hội, tôi không muốn nhìn thấy JK Universe có được màn kết hợp hoàn hảo này. Cậu biết... phải làm gì rồi chứ?"

Lý Nghệ Hiên nhìn người thanh niên bằng ánh mắt lạnh lẽo. Mà đáy mắt ranh mãnh của đối phương sớm đã lóe sáng âm mưu nham độc. Chỉ mất vài giây, Cung Việt Bân lập tức cúi thấp đầu, kính cẩn đáp lời: "Tôi đã biết nên làm thế nào, xin chủ tịch yên tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top