Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

Thời gian tựa cánh anh đào trong gió, thoáng chốc cuốn đi vội vàng. Một tuần nữa trôi qua, thời khắc diễn ra sự kiện Asian Music Festival được tổ chức ở thành phố S đã đến. Bao sóng gió ở JK Universe đã giải quyết ổn thỏa, Trình Khiết Nhi cũng được Tần Tiêu Vũ huỷ quyết định thôi việc, cô lại có thể như lúc trước, đến công ty với tư cách một stylist.

Năm giờ chiều, sân vận động quốc gia nhộn nhịp, đông đúc. Lễ hội âm nhạc với sự tham dự của lãnh đạo cấp cao trong lĩnh vực nghệ thuật, hội tụ nhiều nghệ sĩ, nhóm nhạc thần tượng thuộc các công ty giải trí hàng đầu trong nước và nghệ sĩ đến từ nhiều quốc gia khác ở châu Á.

Lúc này, phòng 271 bận rộn cũng là điều hiển nhiên, từ nhân viên kỹ thuật đến stylist, đều tất bật chuẩn bị cho các nghệ sĩ. Qua mấy tiếng ròng, cuối cùng mọi thứ cũng sắp xếp đâu vào đấy.

Hôm nay, các vị chủ tịch đại diện từ các công ty giải trí danh tiếng đều là khách mời của lễ hội âm nhạc, họ được ban tổ chức sắp xếp vị trí ghế ngồi ở hàng đầu tiên. Tần Tiêu Vũ đại diện cho JK Universe, Lý Nghệ Hiên đại diện cho công ty Sweet Dream, nghiễm nhiên trở thành nhân vật giới truyền thông đặc biệt quan tâm đến. Các ông trùm ngồi tán gẫu sôi nổi. Chỉ có điều, trong lòng mỗi người đều che đậy nhiều suy nghĩ khác nhau. Hoạt động trong ngành này, có ai không muốn đánh bại đối thủ, đưa công ty mình đi lên. Chẳng qua, phải kể đến cách họ dùng với đối phương, là tranh đấu công bằng, hay âm thầm giở thủ đoạn.

Lý Nghệ Hiên khuôn mặt thâm sâu, toan tính bắt chuyện với Tần Tiêu Vũ: "Chủ tịch Tần, thời cuộc quả nhiên thay đổi, bây giờ Sirius của công ty cậu ngày càng nổi tiếng, album bán ra đạt doanh thu khủng, nói không chừng, cuối năm nay, giải thưởng Nghệ sĩ của năm sẽ thuộc về gà cưng nhà cậu."

Tần Tiêu Vũ thừa biết trong lòng Lý Nghệ Hiên hiện tại đang nghĩ gì, nhưng đối với loại người này, vẫn nên tiết chế, khôn khéo một chút. "Chủ tịch Lý, anh quá lời rồi. Mức độ phổ biến của Cygnus X-1 cũng chẳng kém đâu. Vả lại, vẫn còn vô số nghệ sĩ tài năng khác. Lễ trao giải chưa diễn ra, ai biết chiếc cúp cuối cùng thuộc về người nào."

"Ha ha, chủ tịch Tần nói phải." Chủ tịch Leon ngồi cạnh, bấy giờ cao hứng xen vào cuộc nói chuyện.

Những vị lãnh đạo còn lại liền gật gù tán thưởng. Niềm nở tay bắt mặt mừng hòng giấu đi lòng dạ đen tối, tìm mọi cách đánh gục đối thủ.

Pháo hoa rực rỡ, bầu trời ngập tràn màu sắc, báo hiệu cho đêm lễ hội chính thức khai mạc. Tiết mục biểu diễn đến từ các nghệ sĩ, nhóm nhạc thần tượng như đốt cháy, thổi bừng không khí náo nhiệt ở sân vận động.

Sau các ca khúc Don't Need Your Love, Flash của Cygnus X-1 là hai tiết mục được khán giả mong đợi nhất, Lovin' You Mo' và Cosmic Railway đến từ Sirius. Nhân vật chính bước lên sân khấu, tiếng reo hò âm vang cả sân vận động, biển lightick màu cầu vồng trải dài, khiến người ta lầm tưởng nơi đây là chốn thiên đường. Bốn chàng trai cất giọng hát trên nền nhạc vui tươi, dưới khán đài, hàng nghìn người hâm mộ lập tức hát theo. Màn trình diễn ấn tượng đến nỗi non-fan cũng không thể rời mắt khỏi sân khấu.

Điều này càng khiến biểu cảm Lý Nghệ Hiên thêm tệ đi. Đôi mắt thâm sâu u ám híp lại, âm thầm tỏa ra luồng tử khí, hắn khẽ "Hừ" một tiếng, sự tàn nhẫn, ngạo mạn hiện rõ trên gương mặt. Trên sân khấu, hiệu ứng đèn màu liên tiếp thay đổi, điệu ballad du dương, trầm bổng, chứa đựng ngọt ngào tình ái, ẩn vào trong lời ca. Thời điểm đó, bên dưới cánh gà sân khấu, bất ngờ xuất hiện bóng một người đàn ông cao lớn diện âu phục, từ từ tiến đến chỗ ngồi của vị lãnh đạo họ Lý, cúi đầu cung kính, nói nhỏ vào tai chủ nhân: "Thưa chủ tịch, mọi thứ sắp xếp đâu vào đấy, lần này bọn họ chết chắc."

Lý Nghệ Hiên lập tức nhếch môi, nở nụ cười hài lòng. "Làm tốt lắm Việt Bân, xem ra kì này, công ty phải thưởng lớn cho cậu."

Kết thúc bằng cái nhìn ẩn ý, sâu bên trong là kế hoạch đen tối chỉ có họ mới biết. Ngón trỏ đều đặn gõ xuống mặt bàn, Lý Nghệ Hiên lúc này chỉ cần ngồi nhân nhi trà thơm, thong thả chờ xem màn kịch hay sắp tới.

***

Tầng lầu cao nhất trung tâm mua sắm thành phố S, nhân viên quầy thanh toán khẩn trương tính tiền hàng hóa người tiêu dùng lựa chọn. Hôm nay ngày cuối tuần, lượng khách hàng ra vào khu mua sắm khá đông. Tuy phải làm việc hết công suất, nữ nhân viên vẫn mỉm cười thân thiện, thái độ vô cùng hòa nhã.

Vị khách đứng cuối hàng là một cô gái đeo kính râm có ngoại hình xinh đẹp. Ấn tượng đầu tiên của nữ nhân viên ngoài việc bị thu hút, còn cảm thấy có chút gì đó quen thuộc. Giống như trước đây từng nhìn thấy cô ấy ở đâu rồi. Nhưng đã nhìn thấy ở đâu, rốt cuộc lại không thể xác định.

Công việc bận rộn, nữ nhân viên cũng nhanh chóng lãng quên. Tự nhủ mình trông gà hóa cuốc, chú tâm gói hàng hoá cho cô gái xinh đẹp. "Thưa cô! Của cô tất cả là 46 nghìn."

"Cảm ơn, tôi gửi tiền."

"Vâng, cảm ơn quý khách, quý khách đi thong thả." Cô gái trẻ mỉm cười, sau đó mang túi đồ đã được gói, cẩn thận cất tiến về phía thang cuốn.

Cô gái xinh đẹp quay đi, nữ nhân viên mới nhận ra, cô ấy không chỉ có khuôn mặt khả ái mà dáng người cũng rất hoàn mỹ. Tuy thân hình khảnh mảnh có chút gầy yếu, nét thanh tú và khí chất toát lên qua cử chỉ vẫn không thể phủ nhận.

Mái tóc đen dài xoã sau lưng, buộc nửa đầu bằng chiếc kẹp nhỏ hình ngôi sao lấp lánh, vẻ thước tha, dịu dàng trong bộ váy hồng phấn, cùng với đôi bốt trắng tinh khôi khiến cô thêm phần quyến rũ. Bước chân ngày càng vội vàng, có vẻ như có việc gấp phải xử lý, cô gái theo hướng dẫn, rẽ lối đến cầu thang bộ.

Mới vài phút trước, không hiểu xảy ra chuyện gì, hệ thống thang cuốn lẫn thang máy trong trung tâm bỗng đột ngột ngừng hoạt động. Nghe nói hư hỏng rất nghiêm trọng, phải chờ nhân viên kỹ thuật bảo trì mới mong sử dụng được. Vì thế cô ấy đành tự thân vận động, sử dụng thang bộ di chuyển xuống tầng trệt.

Trong lúc vội vã, cô không hề để ý, bên dưới bậc thang lát gạch trắng, vô số viên ngọc trai nhỏ rơi vãi khắp nơi. Màu trắng của ngọc trai hoà với sàn nhà trắng tinh tưởng như một sự hài hoà, đồng bộ, nhưng đồng thời cũng là công cụ đánh lừa thị giác, trở thành cái bẫy hoàn hảo, đe dọa đến tính mạng cô.

Bước xuống bậc thang nữa, quả nhiên cô gái không thoát khỏi kế hoạch tàn độc. Lần này, gót giày vừa vặn giẫm phải một viên ngọc trai rơi ra từ chuỗi hạt đeo cổ.

Tức thì, cô mất đà, trược chân lộn nhào từ trên bậc cao nhất xuống bậc thang cuối cùng.

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cô gái chỉ kịp hét lên thảm thiết. "A..."

***

Giữa không khí náo nhiệt của lễ hội, chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Edward Dương rút di động, lập tức nhấn nút bắt máy. Không rõ đầu dây bên kia là ai và nói gì, chỉ thấy sau khi nhận cuộc gọi, sắc mặt Edward hóa tái nhợt, tay chân run lẩy bẩy. Biểu hiện này khiến nhân viên cộng sự và bốn chàng trai Sirius không khỏi ngạc nhiên. Trưởng nhóm Mạc Ngôn Vỹ tiến tới gần, lo lắng hỏi thăm: "Anh Edward, xảy ra chuyện gì vậy?"

Edward ái ngại nhìn Mạc Ngôn Vỹ, nhỏ giọng đáp: "Nhược Yên xảy ra chuyện rồi, cô ấy hiện đang nằm trong phòng cấp cứu, tình hình rất nguy kịch, e là không thể đến buổi biểu diễn."

"Anh nói sao?" Edward chưa dứt lời, Mạc Ngôn Vỹ đã tròn mắt hốt hoảng.

Các nhân viên và stylist ở gần đó cũng vô cùng sửng sốt. "Triệu Nhược Vũ, cô ấy sao lại phải nhập viện?"

Tâm trạng não nề, Edward nói tiếp: "Cô ấy bị té cầu thang ở trung tâm mua sắm, là ngã từ tầng cao nhất xuống đất."

Dữ dội hệt sét đánh ngang tai, mọi người xung quanh thêm một phen hoảng hồn. Họ lo lắng cho sự an nguy của cô ca sĩ trẻ Triệu Nhược Vũ, cũng đau đầu về việc phải xử lý làm sao, khi tiết mục trình diễn giữa cô ấy và Bạch Dĩ Thần chỉ ba mươi phút nữa là đến lượt.

Không khí ngột ngạt, nặng nề. Đèn sân khấu rọi lên bóng lưng cô độc của Hàn Giai Nghiêm. Trái tim co thắt, anh ngồi thụt xuống sàn, đồng tử đờ đẫn chìm vào khoảng không vô định.

"Giai Nghiêm, cậu sao thế? Không khoẻ ở chỗ nào?" Quý Hướng Không ở bên cạnh, vươn tay đỡ lấy cậu bạn.

"Không sao, chắc tại lúc nãy diễn xong hơi mệt, nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ." Khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi thấm ướt lưng áo, Hàn Giai Nghiêm vẫn một mực phủ nhận, anh không muốn mọi người vì mình mà lo lắng.

"Vào phòng chờ nghỉ đi, tôi thấy thần sắc cậu kém lắm." Quý Hướng Không thật lòng khuyên nhủ, không cần đối phương đồng ý, lập tức dìu Hàn Giai Nghiêm trở vào trong.

Bên ngoài phòng chờ, mọi người chẳng khác gì ngồi trên đống lửa. Màn kết hợp chuẩn bị gần một tháng, có ai ngờ, tới cuối cùng lại không thực hiện được. Khó xử ở chỗ, tiết mục đã công bố với fan, thật sự không thể không biểu diễn.

Mạc Ngôn Vỹ sau một hồi suy nghĩ, hỏi ý kiến quản lý Edward: "Anh Edward, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Edward nhìn số chỉ thời gian dần trôi trong màn hình điện thoại, thở dài ngao ngán.

Mọi người xung quanh ai cũng đều ủ rũ. "Còn hai tiết mục nữa là đến ca khúc Chu Sa rồi, chẳng lẽ không có cách nào giải quyết sao?"

Lạc Tư Viên chống cằm than vãn: "Nhược Yên sao lại bị ngã được chứ, cô ấy xưa nay đều rất cẩn thận cơ mà."

"Tôi cũng thấy chuyện này có điều gì đó rất đáng ngờ, Nhược Yên đột nhiên té cầu thang trong trung tâm mua sắm, lại xảy ra vào ngay đêm đại nhạc hội, thật là khó hiểu." Dư Linh Linh ngồi xuống cạnh Lạc Tư Viên, nói lên suy nghĩ.

Bối Mỹ Lâm ở phía sau, không rõ nghĩ ra biện pháp gì, chen lên phía trước, đôi mắt thoáng chút hy vọng: "Sếp Edward, hay chúng ta báo với chủ tịch Tần đi, biết đâu chủ tịch có cách giải quyết."

Edward xoa xoa thái dương, ão não trả lời: "Tôi nghĩ không nên, đại nhạc hội đang diễn ra, tôi không muốn làm chủ tịch phiền muộn. Hơn nữa nếu chuyện này đến tai giới truyền thông, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty, lúc đó mọi thứ càng rắc rối hơn nữa."

"Tôi cũng nghĩ giống anh Edward, chuyện đến nước này chúng ta phải tự nghĩ cách thôi, tiết mục không thể không diễn, chúng ta phải bước lên sân khấu vì khán giả." Quý Hướng Không tán thành ý kiến của Edward, chất giọng trầm thấp tỏa ra mị lực, trong mọi hoàn cảnh đều khiến người khác không kìm được phải ngước nhìn.

Mạc Ngôn Vỹ đặt tay lên vai Quý Hướng Không, lòng dạ như treo thêm vài cân đá: "Tôi hiểu, nhưng biết tìm đâu ra người thay thế vị trí giọng ca nữ của Nhược Yên đây?"

Quý Hướng Không nghiễm nhiên rơi vào trầm ngâm, cố tiết chế tâm trạng đang dần chùm xuống. Trên sân khấu, tiếng nữ MC hoà với âm giọng đều đều của nam MC, thao thao bất tuyệt giới thiệu phần trình diễn kế tiếp. Quý Hướng Không đã lo lắng nay càng lo lắng hơn: "Chúng ta thật sự không tìm được người thích hợp thay thế Triệu Nhược Vũ, mà dù may mắn tìm được, trong thực tế, không luyện tập từ trước, chưa chắc có thể cùng nhau hoàn thành tiết mục."

"Có đấy." Âm điệu khẳng định dội tới, khiến mọi người không hẹn, đồng loạt ngoảnh nhìn.

Dù tiếng nhạc ở sân vận động khá lớn, vẫn có thể nhận ra đây là giọng nói của Bạch Dĩ Thần.

Từ đầu, anh vốn chỉ thầm lặng ngồi một chỗ, nhưng lúc này, mỹ nam họ Bạch lại đột ngột đứng dậy.

Khoan khai bước lên giữa đám đông, khoé môi kéo một đường vòng cung, anh tự tin mỉm cười: "Đúng thế! Người duy nhất có thể thay thế muội muội Triệu Nhược Vũ... và có khả năng hát tốt ca khúc Chu Sa dù chưa qua tập luyện..."

"...chính là cô gái đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top