Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

"A... anh... anh là ai vậy?" Trình Khiết Nhi giật mình hét lên, hớt hãi quay lại, lướt mắt nhìn thân ảnh chắn ngang trước mặt.

Đó là một chàng trai còn rất trẻ, thậm chí trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cô. Diện bộ trang phục diễn thời thượng, phá cách, cậu chàng sở hữu mái tóc đen bóng, khuôn mặt thư sinh tuấn tú, ngũ quan hài hoà, da dẻ còn mịn màng trắng trẻo, đích xác là một tiểu thịt tươi đáng yêu a. Ngoại hình tiểu thịt tươi đối lập hoàn toàn với điệu bộ nhíu mày, nhướng mắt, gắng làm ra vẻ hung dữ với thiếu nữ hoa đào. Mà dường như, câu hỏi của cô nàng đã khiến cậu ta tức giận, chẳng tỏ ra chút khách khí hay e dè, cậu chàng dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn cô, cứ thế bước thêm bước nữa, cho đến khi cả người cô gái nhỏ giam cầm hẳn giữa hai cánh tay cậu và bức tường sau lưng. "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... tôi muốn nghe cô giải thích... tại sao lại dám giả mạo Vũ tỷ của tôi."

Trước thái độ gay gắt đáng sợ đến từ chàng trai, Trình Khiết Nhi cố nén kinh ngạc, mím môi ngước mặt lên, trả lời: "Tôi làm vậy cũng vì bất đắc dĩ, không thể một lời giải thích cho anh hiểu được. Hơn nữa đây là chuyện riêng của JK Universe chúng tôi, đâu thể tuỳ ý tiết lộ ra bên ngoài."

"Cô vừa nói gì?" Trình Khiết Nhi chưa nói hết câu, tiểu mỹ nam liền nổi trận quát lớn, "Chuyện riêng của JK Universe? Người ngoài? Đúng là dối trá. Nói mau! Rốt cuộc Vũ tỷ của tôi đang ở đâu? Tại sao cô phải lên sân khấu hát thay cho cô ấy?"

Người con gái thấp hơn cậu một cái đầu này sao lại to gan đến như thế, dám ngang nhiên mạo danh nữ ca sĩ đỉnh lưu, tiền bối cùng công ty mà cậu kính trọng nhất, đồng thời cũng là thần tượng của cậu khi cậu còn nhỏ.

Bởi lẽ đó, mới vài phút trước giọng ca nữ nọ bước lên sân khấu, dù bị rèm mỏng che khuất, cậu vẫn dễ dàng nhận ra cô ta là đồ giả. Ngay từ đầu, kẻ làm sai vốn là cô ta, thế mà trước mặt người thẳng thắn, cương trực như cậu đây, cô ta cứ tỏ ra yếu đuối vô tội, thiếu điều muốn chối bỏ trách nhiệm. Dáng vẻ bên ngoài xinh đẹp diễm lệ, không ngờ da mặt lại dày đến thế. Càng nghĩ càng thêm giận, chàng trai trẻ điên tiết siết chặt bàn tay đối phương.

"A... đau quá." Bàn tay Trình Khiết Nhi bị nắm giữ vô cùng đau đớn, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể thoát khỏi cánh tay nam giới lực lưỡng. Trình Khiết Nhi chỉ còn biết thầm khóc trong lòng, thật là đen đủi, xem ra hôm nay có lẽ không phải ngày của cô rồi.

Thời điểm Trình Khiết Nhi hoàn toàn tuyệt vọng trước sự cố chấp của chàng trai trẻ, thì một bóng người cao lớn nữa lại xuất hiện gần cửa ra vào. Khoảnh khắc ngắn ngủi, giọng nói trầm ấm tựa gió mùa xuân, đã vang tới, bao trùm cả không gian rộng lớn: "Hình như có hiểu lầm gì đó ở đây rồi. Trình Khiết Nhi không làm gì sai cả, cô ấy chỉ muốn cứu giúp JK Universe."

Câu trả lời kéo khuôn mặt Trình Khiết Nhi và chàng trai trẻ ngoảnh lại.

Vừa trông thấy dáng vẻ phúc hắc của người nào đó, đồng tử đen láy đã ánh lên cỗ vui mừng. Trong khi chàng trai làm khó Trình Khiết Nhi lại nhíu mày kinh ngạc, khó lòng tin vào mắt mình. Nhưng chỉ mất vài giây, cậu chàng ngay tức khắc thả tay Trình Khiết Nhi, đứng thẳng người, cúi đầu lịch sự: "Ủa, Quý lão sư, sao anh lại ở đây?"

"Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng, Phương Tuấn Triệt, cậu đến phòng thay đồ nữ làm gì vậy?" Quý Hướng Không dáng vẻ lười biếng, tựa lưng ra sau cánh cửa, hai tay cho vào túi quần, điệu bộ vô cùng điềm tĩnh, cất giọng hỏi.

Chàng trai kia có chút ngớ người, nhất thời không biết phải giải thích thế nào. Quan trọng nhất là, câu nói vừa rồi của đàn anh họ Quý làm cậu không khỏi suy ngẫm. Cô gái bên cạnh cậu quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, nếu không đã chẳng thể khiến một người nổi tiếng lạnh lùng với phụ nữ như tiền bối Sirius Quý Hướng Không lên tiếng bênh vực.

Tuy rằng bề ngoài, Quý Hướng Không tỏ ra băng lãnh, dửng dưng, nhưng Phương Tuấn Triệt cũng là đàn ông, cậu có thể nhìn thấy sâu trong đôi mắt hổ phách, ẩn chứa điều gì đó rất đặc biệt. Giống như một chàng trai nguyện ý bảo vệ, che chở cho cô gái của lòng mình, không để kẻ nào tổn hại đến cô ấy.

Mà trong khi Phương Tuấn Triệt mãi chìm đắm cùng dòng suy nghĩ, Quý Hướng Không đã tiếp lời, ánh nhìn dò xét hướng về hậu bối cùng công ty. "Tôi biết bây giờ cậu đang nghĩ gì, nhưng sự thật vốn không phải vậy, Triệu Nhược Vũ hôm nay vì một số chuyện, không thể đến buổi biểu diễn, cho nên ban quản lý đã quyết định để Trình Khiết Nhi trình diễn thay thế. Trình Khiết Nhi làm rất tốt, tiết mục cũng rất thành công. Sự việc như cậu thấy đấy, mọi người ai ai cũng đều ủng hộ cô ấy. Về phía mình, cậu còn thắc mắc gì nữa không?"

Phương Tuấn Triệt nhướng lông mày, nghĩ về thông tin hàm chứa trong lời nói, cậu chàng đôi chút tĩnh ngộ, cảm thấy lúc nãy quả thật có chút nóng tính, chưa tìm hiểu kỹ sự việc đã vội kết luận. Gương mặt ưu mỹ hiện sắc đỏ, cậu chàng như đứa trẻ làm sai bị người lớn bắt gặp, lén nhìn Quý Hướng Không, rồi lại liếc nhìn qua Trình Khiết Nhi, giọng nói nhỏ dần: "Thì ra mọi việc là vậy, lúc nãy đã trách lầm cô."

Vậy là hiểu lầm được giải quyết, không có gì phải căng thẳng nữa, Quý Hướng Không hướng về Phương Tuấn Triệt, lạnh nhạt nói: "Hiểu ra thì tốt, đều là đồng nghiệp cùng công ty cả thôi." Nam thần Sirius hắng giọng tiếp lời, còn không quên khích lệ đàn em, "Hôm nay trên sân khấu cậu thể hiện rất khá, tương lai cứ cố gắng phát huy nhé."

"Vâng, cảm ơn Quý lão sư." Anh chàng Phương Tuấn Triệt cúi đầu chín mươi độ, lễ phép nói lời cảm ơn. Quý Hướng Không nhẹ gật đầu với cậu ta, sau đó đảo mắt ưng nhìn cô gái thui thủi ở đằng kia một mình.

Và rồi trước sự kinh ngạc của Phương Tuấn Triệt, nam thần ngọc thụ lâm phong sải chân tiến tới gần Trình Khiết Nhi, bàn tay to dày vươn ra, bao trọn lấy bàn tay nhỏ, kế tiếp, dùng lực, kéo cả cơ thể cô về phía mình. "Tuấn Triệt, đại nhạc hội đã kết thúc, tôi có việc phải đi trước, cậu cũng về nghỉ sớm đi."

Không đợi Phương Tuấn Triệt kịp trả lời, Quý Hướng Không tức thời kéo tay nàng hầu gái của mình, rời khỏi phòng thay đổi trang phục, đi thẳng về bãi đỗ xe trước sân vận động. Kế đó, người đàn ông mạnh bạo mở cửa xe, đẩy Trình Khiết Nhi vào vị trí phụ lái, sau cùng là đóng cửa một cách dứt khoát.

Tiểu bạch bên trong xe tâm trạng phẫn nộ, lập tức đập tay lên mặt cửa kính, gọi lớn: "Quý Mặt Lợn, anh làm gì vậy? Mở cửa ra, tôi muốn xuống xe. Này, tôi vẫn chưa thay đồ mà, hơn nữa tôi cũng không muốn đi chung xe với anh."

Mặc kệ tiểu bạch thỏ kêu gào, Quý Hướng Không giả điếc, thong thả mở cửa xe, ngồi vào ghế lái bên cạnh Trình Khiết Nhi, cười như không cười, vẻ mặt bình thản, nói: "Vừa mới cứu cô thoát khỏi kiếp nạn lớn, đã quay sang chửi mắng tôi? Không liên quan cơ mà cô mặc bộ váy này cũng không tệ, cứ mặc như vậy một đêm đi, ngày mai mang tới công ty trả cũng được."

"Quý Hướng Không, anh bớt ngang ngược một chút có được không? Dù gì tôi cũng không ngồi chung xe với anh, mau mở cửa cho tôi xuống." Trình Khiết Nhi phản đối quyết liệt, khăng khăng đòi xuống xe. Xem ra cô nàng còn để bụng câu nói của anh ngày đó: idol nổi tiếng không thể tùy tiện ngồi chung xe với con gái.

Thỏ trắng suy nghĩ cái gì, Quý Hướng Không không quan tâm. Anh bình chân như vại, thư thả nổ máy, nhấn ga chạy thẳng về phía trước. Quý Hướng Không là đại boss, chẳng lẽ ngay cả chế ngự cô hầu gái của mình cũng không có cách.

Tất nhiên là anh có chứ.

Phương pháp thì đơn giản thôi, cứ theo tỉ lệ thuận mà hành động, hễ thỏ trắng càng la lớn đòi xuống, đại boss lại càng cố ý rồ ga, gia tăng tốc độ. Kết quả chính là, anh thành công doạ cho thỏ trắng sợ đến bật khóc, vội bám lấy cánh tay rắn chắc của Quý Hướng Không. Ai bảo chứ, từ nhỏ Trình Khiết Nhi đã rất sợ tốc độ rồi. "Anh... chậm chậm lại thôi, nhanh quá tôi sợ lắm, hic hic..."

Biểu cảm này quả thực khiến Quý Hướng Không không thể nhịn cười, khuôn mặt thỏ trắng nhăn nhúm, lông mày mỏng nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền không dám mở, để lộ đôi mi cong vút, miệng thì nhe răng, mũi phồng lên, thậm chí trên trán còn xuất hiện vài ba nếp nhăn. Giây phút ấy, một ý nghĩ tinh nghịch xuất hiện trong đầu Quý Hướng Không, vậy là, anh tức khắc thực hành ngay. Một tay lái xe, một tay rút điện thoại từ trong túi quần, Quý Hướng Không nhấn vào chế độ camera, rồi nhẹ nhàng đưa lên. Âm thanh 'tách tách' gây chấn động, bức hình ghi lại nét mặt 'thần thánh' của Trình Khiết Nhi liền triệt để nằm gọn trong di động chàng sói Quý Hướng Không.

Cô nàng đang hoảng sợ vì tốc độ xe quá nhanh, còn nghe thêm tiếng máy ảnh, lập tức mở mắt, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn người nào đó: "Quý Hướng Không, anh mới làm gì?"

Ông chủ hờ đâu có ngần ngại giơ màn hình điện thoại cho Trình Khiết Nhi xem: "Tôi chụp ảnh dìm cô đấy, xem này... có đẹp không? Tí nữa về nhà cài hình nền." Nam nhân ngừng lại, còn cao hứng nhìn trời nhìn mây, huýt sáo: "Hmm... ảnh cũng đã chụp rồi, biết làm thế nào đây."

Trên mặt nghi ngút khói đen, trong lòng Trình Khiết Nhi thầm hỏi thăm đến mười tám đời tổ tông nhà Quý Hướng Không này. Cái tên mặt lợn chết tiệt, dám chụp mặt xấu của cô lưu điện thoại làm của. Với tính chất biến thái của hắn, nếu không in ra treo khắp xóm khắp ngõ bêu xấu cô, thì vài hôm nữa cũng doạ đăng lên mạng xã hội mà thôi. Biết đâu hắn đăng một lượt với đoạn video hôm trước kiếm nhiệt sưu kèm theo caption: "Xin chào! Giới thiệu với các bạn đây là cận cảnh nhan sắc của cô gái hành hung tôi.".

Thật đáng chết! Nghĩ tới gan đã muốn lộn lên não. Trình Khiết Nhi điên tiết đánh túi bụi vào bắp tay tên đầu sỏ, môi anh đào nhỏ xinh không ngừng mắng: "Đồ chết tiệt! Đồ chết bầm! Đồ đáng ghét! Mau xoá tấm ảnh đó, không tôi liều mạng với anh!".

Những cú đánh liên tục rơi trên người Quý Hướng Không, lực tác dụng cũng theo đó mà mạnh dần. Anh chàng bị cô đánh đến lạng cả tay lái, đổ quạu mà quát lớn: "Trình Tiểu Trư, đừng đánh nữa, tôi đang lái xe đấy! Nếu cô muốn chúng ta cùng chết trên xe thì cứ tiếp tục."

Bất quá Trình Khiết Nhi đâu có chịu yếu thế, cô chu môi chồm qua người Quý Hướng Không, mục đích là lấy di dộng của anh. "Đưa điện thoại cho tôi, anh không xoá để tôi xoá."

"Không đưa!" Người kia vừa nghe Trình Khiết Nhi có ý muốn 'thủ tiêu' tấm ảnh, đã kiên quyết bài xích. Anh linh hoạt nghiêng sang một bên, tránh né bàn tay lục lọi của Trình Khiết Nhi, còn cẩn thận nhét luôn điện thoại vào sâu trong túi quần. "Tôi phải lưu lại để set hình nền, ngu gì đưa cô xoá."

Khuôn mặt Trình Khiết Nhi biến hóa hết xanh lại đỏ, suy cho cùng, sức chịu đựng cũng có giới hạn. Mang theo tâm trạng phẫn nộ, cô dùng hết sức, la lên: "Đồ mặt lợn!!! Tôi hỏi lần cuối, rốt cuộc anh có đưa đây không???"

Thế nhưng, Trình Khiết Nhi không hề biết, anh chàng Quý Hướng Không đang cơn đùa dai, sao có thể dễ dàng thoả hiệp. Thật lòng, anh muốn trêu cô gái bên cạnh, muốn nhìn thấy bộ mặt tức điên của cô. Vậy nên, một giây tiếp, anh cố tình nhại giọng cô, nói chính xác hơn là nhại lại câu nói vừa rồi với chất giọng eo éo: "Tồ mặt dợn!!! Tôi hỏi lầng cúi, rốt cuộc ăn coá tưa ây không???"

Anh ta dám nhại Trình Khiết Nhi, đúng là hết thuốc chữa. Cơn thịnh nộ bùng cháy, mọi tức tối ẩn giấu bên trong cô phút chốc hội tụ, dâng lên cuộn trào như thác đổ. Chiếc Bentley xám bạc vừa vặn rẽ vào cổng chính khu chung cư cao cấp với cái tên mỹ miều hoa viên Sương Mật, Quý Hướng Không đương đạp phanh tắt máy, anh không có để ý Trình Khiết Nhi giờ đây hai mắt đã đỏ rực.

Cơn giận dữ thổi bùng tới đỉnh điểm, cô hét muốn bay nóc xe: "Là anh ép tôi, Quý Hướng Không!!! Hôm nay tôi sống chết xoá bằng được tấm ảnh đó!!!".

Nói được làm được, không chút do dự, thỏ trắng liều mạng xông tới, tay nhằm hướng túi quần hàng xóm mà lấy chiếc điện thoại. Tuy nhiên, thân thủ Quý Hướng Không khá nhanh nhẹn, bàn tay mạnh mẽ kiên quyết giữ chặt túi quần, vững chí chiến đấu đến cùng. Trình Khiết Nhi không lấy được di động liền chuyển sang phương pháp bạo lực, cô rướn người đánh khắc tinh túi bụi, sau đó còn chuyển sang cù lét, tìm cách lôi ra bằng được cái điện thoại trong túi quần Quý sói xám.

Một trận hỗn chiến bùng nổ ngay trên chiếc siêu xe. Năm phút trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu thắng bại.

Cô nàng Trình Khiết Nhi không kìm được nữa, nổi đoá gào to: "Quý Mặt Lợn, tôi giết anh!!!"

Lời vừa dứt cũng là lúc Trình Khiết Nhi nhào tới, vồ Quý Hướng Không. Đối diện đòn tấn công, người đàn ông đẹp trai lập tức giơ tay, đẩy cô ra theo phản xạ. Trình Khiết Nhi bị anh đẩy mất đà, đầu đập vào cửa xe đau điếng, cô giận tím mặt, lồm cồm bò dậy. Nhưng trớ trêu thay, váy dạ hội vướng víu vô tình bị gót giày giẫm phải. Khoảnh khắc đấy, cả người Trình Khiết Nhi ngã nhào về phía trước.

Xin nhấn mạnh rằng, điều vô cùng quan trọng phải nói đến, chính là mặt của Trình Khiết Nhi.

Nhích lên chút nữa không úp, nhích xuống chút nữa cũng không úp, lại vừa vặn úp hẳn vào vị trí 'đó' trên người Quý Hướng Không.

Vâng, thưa quý vị, là vị trí giữa hai chân.

Ngay lúc này, phía bên ngoài cửa xe, bất ngờ xuất hiện cái bóng đen tiến lại gần chiếc Bentley. Qua lớp cửa kính, người phụ nữ bắt gặp 'màn nóng bỏng' nóng bỏng mắt của đôi nam nữ trong xe, tông giọng cao vút liền hét tới tần số ngút trời. Nếu đây là chốn rừng sâu núi thẳm, tiếng hét này dự là chấn động cả một dãy núi chứ chả đùa a. "Trời đất!!! Hai người đang làm cái gì vậy???"

"Trình Khiết Nhi!!! Cậu trai trẻ này là ai???"

Nghe thấy âm thanh dội trời, nàng thỏ ngốc vô cùng hoảng hốt, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài mà khóc không thành tiếng: "Ơ... mẹ...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top