Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

"Mẹ..."

Cô gái trong xe ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài. Nói chính xác là kinh ngạc nhìn người phụ nữ phong vận do tồn (1) mặc chiếc xường xám lụa sắc đỏ mận, mái tóc màu nâu hạt dẻ uốn xoăn phần đuôi, được bới gọn đằng sau bằng chiếc trâm hoa mẫu đơn tinh xảo, nhã nhặn. Vâng! Quý bà đây không ai khác ngoài vị 'mẫu hậu đại nhân' nổi tiếng khó tính của Trình Khiết Nhi - Trình Khả Tịnh.

Quý bà xinh đẹp đứng im, đôi mắt lăm lăm 'chiếu tướng' vào đôi nam nữ cách một lớp kính xe. Mà chàng trai trẻ cạnh con gái bà cũng ngỡ ngàng không kém. Anh nhướng mày, kéo kéo gấu váy Trình Khiết Nhi. Cô nàng giật mình trở về hiện thực, lập tức mở cửa xe bước ra, rón rén tiến lại gần 'mẫu hậu' khó tính. Cái nhìn loé lên tia lửa điện, kết hợp với biểu cảm giận dữ nơi Trình Khả Tịnh, vừa thoáng nhìn thấy, khuôn mặt Trình Khiết Nhi đã luân phiên chuyển đổi. Đỏ, cam, vàng, xanh, lam, chàm, tím, đủ cả bảy sắc cầu vồng. Cô nàng cúi đầu, cất giọng lí nhí: "Mẹ... sao mẹ lại ở đây?"

Ban nãy còn kìm nén, nhưng khi chứng kiến màn 'kịch tính' thuộc về con gái và cậu trai trẻ kia, cộng thêm một câu giả bộ ngây thơ ái nữ vừa hỏi, Trình Khả Tịnh đã không thể tiếp tục bình tĩnh. Thế là, một người phụ nữ nổi tiếng nghiêm khắc, giữ vững tam tòng tứ đức, tôn sùng chủ nghĩa thủ thân như ngọc giống như Trình Khả Tịnh bà đây, lập tức bùng nổ, bao nhiêu lời bực tức tuôn ra tựa giông bão.

"Còn dám ở trước mặt mẹ hỏi câu này? Cái con bé đáng chết, chuyển nhà đi cũng không thèm báo mẹ một tiếng, gọi điện thoại bảo nhắn địa chỉ nhà mới cũng giả vờ làm lơ.

Con chuyển nhà gần hai tháng rồi đấy. Hai tháng nay ngay cả con gái mình ở đâu mẹ cũng không biết. Con tưởng trốn kỹ thì mẹ không tìm ra? May là liên lạc được với Uyển Tranh, con bé mới nói mẹ biết con đang ở đây.

Trình Khiết Nhi, con trốn mẹ không chịu đi xem mắt là để ở đây XXX với thằng nhóc lạ mặt này à?

Trời ơi, sao tôi khổ thế này! Mẹ đã dạy con thế nào? Trước khi kết hôn tuyệt đối không được ăn keng trước cởm...?!? À không... phải là ăn cơm trước kẻng. Thế mà chưa gì hết con đã trèo lên giường của người ta...?!? Không! Chính xác phải là trèo lên xe của người ta mới đúng.

Mẹ nói rồi, có gì thì có, 'lần đầu tiên' ít ra cũng phải ở trên giường mới thoải mái, con chọn địa điểm gì kỳ vậy? Ôi sao tôi khổ thế! Đứa con gái duy nhất của tôi sao lại ra nông nỗi này!"

Mẹ Trình khí thế cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt, nước bọt văng tung toé, tính đâu cũng được cả cây số chứ không vừa.

Trình Khiết Nhi đứng bất động nghe mẫu hậu nói, ban đầu còn kiên nhẫn tiếp thu, nhưng đến đoạn gần cuối, mí mắt cô nặng trĩu cứ muốn nhắm lại ngủ một giấc. Cơ mà mẫu hậu đại nhân đang giảng giải, sao có thể nằm ngủ, thế là cô nàng cố đấu tranh tâm lý, mở mắt thật to, đầu nhỏ gục lên gục xuống biểu tình đòi đi theo tiếng gọi Chu Công.

Trận bão hồi một tạm kết thúc, Trình Khiết Nhi và Quý Hướng Không, một người trong xe một người ngoài xe, sốc óc vì trận mưa tháng bảy của mẹ Trình. Đã vậy, mẫu hậu đại nhân còn nói rất to. May mắn đêm khuya ít người qua lại, nếu không, chắc ngày mai vụ này lên báo trang đầu mất. Thêm nữa là hồi đầu, Trình Khiết Nhi chưa kịp phản ứng, nhất thời có ngớ ra vài giây, nhưng sau khi nghiền ngẫm nội dung trong lời nói dài ngoằn, cô nàng liền hoảng hốt, ra sức giải thích: "Mẹ ơi, mọi việc không phải như mẹ nghĩ đâu. Con và anh ta... không có... không có cái đó..."

"Tóm lại là... mẹ đã hiểu sai về mối quan hệ của bọn con."

Đáng thương cho tiểu bạch chưa nói hết câu, đôi mắt quý phái một lần nữa, bừng lên như muốn đốt cháy vạn vật. Chân mày Trình Khả Tịnh nhíu chặt, khói đen bay đầy đầu. Sao bà có thể dạy ra đứa con gái hư hỏng thế chứ, làm sai rồi, lại còn dám chối.

Cơn thịnh nộ bùng nổ, Trình Khả Tịnh hai tay chống hông, sấn tới bạch thỏ ái nữ, môi đỏ hoạt động hết công suất, cho ra trận bão hồi hai: "Con giỏi lắm, việc đến nước này còn biện bạch. Mẹ từng dạy con thế nào, nam nữ gần gần rất thân...?!?"

"Khoan! Hình như khúc này cấn cấn làm sao ấy?!?" Mặc kệ thỏ trắng đang rối bời, mẹ Trình dừng lại, vắt óc tìm điểm sai của câu nói.

Quý Hướng Không chứng kiến màn cãi cọ, lúc này cũng mở cửa xuống xe. Tiến về phía mẹ Trình và Trình Tiểu Trư, anh chàng cúi đầu chín mươi độ, chào bậc trưởng bối, không quên xen vào nhắc bài: "Cô ơi, 'nam nữ thọ thọ bất thân' mới đúng.".

Mẹ Trình khựng người, nhìn Quý Hướng Không từ trên xuống dưới, trong lòng thầm đánh giá một phen. Bất ngờ là chỉ sau vài giây, bà đã nở nụ cười tươi tắn, cất giọng tán thưởng: "Đúng rồi đúng rồi! Cậu này nói đúng! Hối trước cô xem phim truyền hình có nghe câu này nhiều lắm mà quên.".

Mẹ Trình gật gù thích thú, bất chợt nhớ ra vấn đề quan trọng, liền phục hồi vẻ mặt hình sự, lạnh lùng nhìn Trình Khiết Nhi, giọng nói giận dữ: "Đấy! Con đã nghe rõ chưa?". Đoạn này, bà bỗng sững lại, cảm thấy có điều gì đó không đúng, lập tức ngoảnh mặt nhìn anh chàng điển trai cạnh mình. Rèm mi sắc sảo nhướng lên, bắt đầu chấp vấn: "Này cậu kia! Cậu chẳng phải cái người 'ấy ấy' với con gái tôi khi nãy sao?".

Vừa đường đột vừa chấn động, không chỉ Quý Hướng Không, thỏ trắng Trình Khiết Nhi cũng kinh hoàng không kém.

Đồng tử đen thẳm dao động, bày tay ướt mồ hôi, Trình Khiết Nhi lén lút quan sát phản ứng của Quý Mặt Lợn. Xoáy mắt hổ phách đúng là có ngỡ ngàng đôi chút, có điều không mất quá nhiều thời gian, Quý Hướng Không đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lễ phép trả lời mẹ Trình: "Cô hiểu lầm bọn cháu rồi, cháu và Trình Khiết Nhi chỉ là bạn bè.".

Tất nhiên mẹ Trình không tin.

Thập phần phẫn nộ, cũng vì con gái có quan hệ không rõ ràng với đàn ông, nhưng nếu con bé nghiêm túc yêu đương và tiến tới hôn nhân, bà chắc chắn không ngăn cản, chẳng những vậy, còn ủng hộ cả hai tay hai chân nữa là đằng khác. Bất quá, mẹ Trình không hiểu nổi, thời đại nào rồi mấy chuyện đôi lứa hẹn hò con cái cứ giấu ba mẹ. Vài phút trước nếu Trình Khả Tịnh bà đây không tận mắt trông thấy, thì chả biết ái nữ nhà bà định giấu tới khi nào.

Không chấp nhận được, biểu cảm trên gương mặt mẹ Trình bắt đầu chuyển sang trạng thái đen, đen đến không thể đen hơn. Và rồi, trận phong ba bão táp hồi ba bắt đầu nổi lên. "Tôi nói thật khổ mà, thanh niên các cậu thời buổi này quá phóng khoáng a, quen nhau mới được vài ngày, đã..."

Cần phải nhấn mạnh là mẹ Trình vốn định dạy dỗ hai đứa trẻ một phen. Đáng tiếc, màn giáo huấn vừa mới khởi động, bàn tay to dày của Quý Hướng Không đã được bao phủ bởi một bàn tay nhỏ khác. Nắm thật chặt bàn tay nam nhân, Trình Khiết Nhi kéo anh chạy cùng mình về cuối bãi đỗ xe. Thời điểm đó, Quý Hướng Không thực sự không hiểu Trình Tiểu Trư muốn giở trò gì. Mãi tới khi, chạy lòng vòng trong khuôn viên hơn năm phút, anh mới mất kiên nhẫn, níu tay Trình Khiết Nhi đòi dừng lại, giọng nói trầm đục trở nên hiếu kì: "Này, cô định đưa tôi đi đâu?".

Cô gái nhỏ dừng bước, chống hai tay lên gối, thở hồng hộc. Biết thế nào được, khả năng chạy bền hồi trung học của Trình Khiết Nhi vốn không được tốt. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đó cô đã chăm chỉ luyện tập hơn một chút.

Nói gì thì nói, hiện thực vẫn là hiện thực, Trình Khiết Nhi ão não nhìn Quý Hướng Không, ngay cả hé môi nói chuyện cũng trở nên khó nhọc: "Không thấy mẹ tôi đang thi hành 'giáo huấn' tôi và anh sao? Còn muốn đứng đó nghe?".

"Tôi thấy mẹ cô đã hiểu lầm chúng ta, phải giải thích cho mẹ cô hiểu chứ." Đáy mắt ma mị màu hổ phách người đàn ông sở hữu khó tránh thoáng qua tia khó hiểu.

Trình Khiết Nhi phiền muộn tựa lưng vào chiếc ô tô đằng sau, vẻ bất lực, nói: "Thế thì anh không hiểu tính của mẹ tôi rồi. Bà ấy không bao giờ tin vào lời giải thích, bà ấy chỉ tin những gì mình nhìn thấy thôi. Càng cố giải thích, chỉ khiến mọi chuyện rắc rối hơn.".

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao?" Quý Hướng Không vạn lần hoảng hốt. Cái gì vậy chứ, giải thích không được, nói rõ cũng không xong, chẳng lẽ từ nay anh phải cam chịu tiếng xấu đêm khuya thanh vắng dụ dỗ con gái nhà lành đưa vào xế hộp giở trò XXX.

Không thể tin được, chuyện này nếu đến tai truyền thông ắt hẳn là tận thế. Quý Hướng Không khổ sở vò đầu bứt tóc, trong khi ngọn nguồn mọi rối rắm cứ dửng dưng đi đi lại lại đến chóng cả mặt. Sẵn đang phiền muộn, cực phẩm mỹ nam nổi giận quát lớn: "Tất cả cũng tại cô, ai bảo bao nhiêu chỗ không đập vào, lại vừa vặn đi đập mặt vào chỗ 'ấy' của tôi.".

Anh chàng Quý Hướng Không chưa phát âm xong mấy chữ cuối, tiểu bạch đã căm phẫn hét lên với anh. Lúc nào rồi còn chấp cô mấy chuyện vớ vẩn đó. Vụ lỡ úp mặt vào vị trí đặc biệt trên người Quý Hướng Không rõ ràng chỉ là tai nạn, việc xảy ra cả hai đều có mặt, chẳng lẽ anh ta ngốc đến nỗi không hiểu. "Anh tưởng tôi thích lắm sao? Tởm muốn chết!"

"Cô..." Vừa nghe Trình Khiết Nhi nói ra ba từ 'tởm muốn chết', Quý Hướng Không đã trợn mắt giận dữ. Trình Tiểu Trư, không chọc anh tức điên, cô ta ăn không ngon. Tốt xấu gì Quý Hướng Không cũng là nam thần phú soái vạn người mê, tài khoản mạng xã hội hai mươi triệu lượt theo dõi. Chỉ cần anh ngoắc tay một cái, muốn phụ nữ kiểu nào mà không có, ấy thế, Trình Khiết Nhi đáng ghét lại dám cả gan nói anh tởm.

Thấy mặt mày tên hàng xóm mỗi lúc một đen, Trình Khiết Nhi liền hất cằm thách thức. Sau đó, chợt nhớ lại điều gì, bỗng nhiên trở nên ủ rũ, khí thế chiến tranh cũng vì vậy giảm đi một nửa. "Tôi nghĩ chúng ta bây giờ không nên tiếp tục cãi nhau. Cái quan trọng nhất là phải hợp sức đánh lừa mẹ tôi, để bà ấy quay về trước đã.".

"Ý cô là..." Quý Hướng Không thực tình là cảm thấy sự chuyện đã khó hiểu nay còn khó hiểu hơn.

Cảnh đêm mờ ảo hiện lên qua ngọn đèn chiếu khuôn viên vàng nhạt, Trình Khiết Nhi nghiêm túc tiếp lời: "Lần này mẹ tìm được chỗ ở của tôi, chắc chắn sẽ còn đến đây dài dài. Bà ấy vốn muốn tôi đi xem mắt, sớm ngày có bạn trai.".

"Thế thì liên quan gì đến tôi." Quý đại boss tỏ vẻ thờ ơ, khuôn mặt treo lên biểu cảm lạnh lùng. Nhưng sự thật là, vừa nghe đến mấy từ 'xem mắt', 'sớm có bạn trai', nội tâm anh chàng đã sớm đùng đùng nổi giận. Trình Tiểu Trư trước giờ không phải sống rất tốt sao, đang yên đang lành vì cớ gì phải tìm bạn trai. Chuyện này anh nhất quyết cho phép xảy ra. Tiểu Trư ngốc hiện tại là con sen của Quý Hướng Không, tương lai cũng phải là con sen của Quý Hướng Không. Không có sự đồng ý của anh, cô đừng hòng quan hệ dây dưa với 'giống đực' khác.

Bắt gặp nét mặt vô cảm của Quý Mặt Lợn, Trình Khiết Nhi đã không thể bình tĩnh nổi. Đương lúc dầu sôi lửa bỏng chả hiểu tên đáng ghét nghĩ gì mà dửng dưng tới vậy. Lẽ nào anh ta vẫn chưa hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.

"Anh có hiểu tính nghiêm trọng của sự việc không? Mẹ tôi nhìn thấy mặt anh rồi, chắc chắn mẹ sẽ đi kể lung tung chuyện tôi và anh trên xe. Hơn nữa, với tính cách bảo thủ của mẹ, e rằng còn bắt anh phải chịu trách nhiệm."

"Cô nói cái gì?" Không phải chứ! Khi nãy Quý Hướng Không chẳng làm gì tiểu bạch thỏ hết, sao lại có vụ chịu trách nhiệm ở đây.

Trình Khiết Nhi tiếp tục giải thích: "Chúng ta bây giờ chỉ còn một lựa chọn duy nhất, nhưng mà... yêu cầu anh chịu khó hợp tác. Nếu thành công đánh lừa mẹ tôi, mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp.".

Ánh mắt sâu thẳm như màn đêm vô tận, Trình Khiết Nhi nhìn người đàn ông, thái độ lúc này chứng tỏ lời vừa rồi của cô là nghiêm túc. Quý Hướng Không quả nhiên mất vài giây suy nghĩ, có điều, rất nhanh sau đó, đồng tử xanh nhuộm sắc trà liền nhìn vào mắt thiếu nữ hoa đào, khoé môi mỏng cong lên đường vòng cung tuyệt mĩ.

Giữa bãi đỗ xe cách đó không xa, mẹ Trình đang nổi trận lôi đình, ra sức lục tung mọi ngõ ngách trong khuôn viên Sương Mật, tìm kiếm hai đứa trẻ to gan chọc giận bà.

Bọn nhóc đấy xem vậy mà thật lộng hành. Chỉ là, chúng tưởng chỉ với vài chiêu trò, có thể qua mắt bà được sao. Còn cô con gái yêu của bà nữa, tự nhiên lại dẫn chàng trai lạ mặt kia bỏ chạy. Rõ ràng bọn chúng không thèm nghe người lớn dạy dỗ, lũ trẻ bây giờ thật là hết nói.

Trôi qua hai mươi phút ròng, kiên nhẫn của mẹ Trình dần cạn kiệt. Lúc bà định trực tiếp lên tận nhà, mục đích ngồi canh ở ngoài, đợi chúng về mà hỏi tội, thì ở cuối bãi đỗ xe, bất ngờ thấp thoáng bóng dáng của đôi nam nữ tiến dần về phía bà. Chàng trai âu phục lịch lãm, dáng dấp cao lớn, ngũ quan tuấn tú, cô gái trẻ mặc váy dạ hội, dáng người thanh thoát, gương mặt diễm lệ, thấp hơn chàng trai hẳn một cái đầu. Điều quan trọng nhất chính là, cánh tay mềm mại của cô đang choàng qua, ôm lấy cánh tay mạnh mẽ của chàng trai. Thỉnh thoảng họ sẽ mỉm cười dịu dàng, nhìn nhau bằng ánh mắt đong đầy yêu thương.

Mẹ Trình trợn tròn mắt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này. Chàng trai kia không phải thằng bé nhắc bài khi nãy sao. Về phần cô gái, không phải con duy nhất của bà - Trình Khiết Nhi đây sao. Mắt bà không bị hoa đấy chứ, hay là đang nằm mộng.

Ái nữ từ khi nào đã cùng chàng hàng xóm đến trước mặt Trình Khả Tịnh. Cúi đầu tạ tội với mẫu hậu đại nhân, cô nàng ngượng ngùng, khe khẽ cất lời: "Xin lỗi mẹ, lần đầu gặp nhạc mẫu tương lai, Hướng Không có chút hồi hộp. Vì thế con gái đã phải dẫn anh ấy ra ngoài một tí cho ổn định tâm trạng."

Mẹ Trình nghe rõ mồn một lời con gái, vì vậy càng sửng sốt, hỏi: "Vậy... vậy... thằng bé này là?".

"Mẹ còn chưa hiểu sao? Người này... anh ấy chính là bạn trai của con - Quý Hướng Không."

***

Trời khuya, không khí thêm phần tĩnh lặng, bệnh viện quốc tế toạ lạc giữa thành phố cũng không phải ngoại lệ. Mọi vật mang màu sắc âm u, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng còi cấp cứu đau thương, hối hả.

Phòng hồi sức cuối hàng lang tầng sáu,không gian rộng lớn, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, Triệu Nhược Vũ nằm trên giường bệnh, mái tóc rối phủ kín khuôn mặt nhợt nhạt. Trên người dày đặc vết trầy xước. Dù đã tỉnh lại, vẫn phải chiến đấu với cơn đau lan khắp thân thể.

Chân gãy xương phải bó bột, Triệu Nhược Vũ gắng sức ngồi dậy, tựa lưng vào chiếc gối phía sau. Đã ngủ quá nhiều rồi, cô không muốn tiếp tục ngủ nữa.

Căn phòng lạnh lẽo giam lỏng cô gái, người thân ở xa chưa đến thành phố S kịp, quản lý riêng vì trời khuya cũng ra về từ sớm. Đêm nay, chơi vơi giữa căn phòng quạnh vắng, không gian yên tĩnh nghe thấy rõ từng hơi thở, cô đờ đẫn hướng mắt nhìn về phía lối ra vào.

Qua tấm kính trên cửa, cái bóng đen bất thình lình xuất hiện, rồi giây tiếp theo, tay nắm cửa được ai đó xoay nhẹ. Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào, khắc tạc thân ảnh quen thuộc, đẹp tựa bức điêu khắc. Đôi chân đi giày da bóng chầm chậm chuyển động, trên người chàng trai là bộ tây trang tối màu. Sạch sẽ và lạnh lùng, y hệt như tính cách của chủ nhân nó.

Con ngươi hiện lên nỗi đau cùng cực, tầm nhìn anh cuối cùng cũng dừng trên người Triệu Nhược Vũ.

Anh biết chứ, đáy mắt u buồn của cô từ khi nhìn thấy anh đã phủ kín màn sương. Bất kể ép buộc bản thân phải bình tĩnh, phải che dấu cảm xúc nơi đáy lòng, cô vẫn không khỏi sững sờ, thản thốt.

Là người đàn ông đó! Là anh!

Tại sao? Tại sao anh lại xuất hiện lúc này, người cô vạn lần không muốn nhìn thấy?

Giọt lệ trĩu nặng rơi xuống, Hàn Giai Nghiêm dừng bước, anh không tiến đến gần cô, chỉ đứng ngay sau cánh cửa, nét mặt đau thương, giọng nói trầm thấp nghẹn đi: "Tại sao? Tại sao lại để mình bị thương?"

Triệu Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn anh, cỗ đắng chát bủa vây tâm trí. Người đó còn quan tâm đến cô sao? Không! Không phải đâu! Tất cả đều dối trá! Chỉ là màn kịch hoàn hảo dối trá!

Cô nhắm chặt rèm mi, đau đớn trả lời: "Tôi thế nào có liên quan đến cậu?"

Mọi thứ thay đổi rồi, Triệu Nhược Vũ không còn là cô gái ngày xưa anh quen biết. Hàn Giai Nghiêm nhìn vẻ mặt lạnh như băng của cô, hoá ra cô chán ghét anh đến vậy. Âm giọng xót xa, cất lên nhè nhẹ: "Tôi không thể kìm lòng khi thấy cậu bị thương."

"Cậu im đi!!! Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu. Xin đừng tàn nhẫn sát muối vào vết thương trong trái tim tôi, hãy để nó lành lại theo thời gian... Tôi cầu xin cậu!!!" Tiếng nấc chặn ngang cổ họng làm cô thấy khó thở. Đã không thể kìm nén được cảm xúc, bao nhiêu uất ức chôn chặt bấy lâu nay cứ thế như cơn đại hồng thủy, mặc sức tuôn trào. Yêu càng sâu đậm bao nhiêu, lại càng căm hận bấy nhiêu.

Anh rời bỏ cô, tàn nhẫn nói với cô những lời tuyệt tình, anh tưởng cô có thể dễ dàng quên đi, dễ dàng xem nó như trò đùa anh thêu dệt ra.

Mười năm trôi qua, cô không còn là cô gái ngây thơ trong sáng của ngày ấy, thời gian cho cô biết thế nào là cô đơn, giá lạnh. Khắc nghiệt tới mấy cũng nếm trải rồi, vậy thì ngay lúc này, còn điều gì cô không thể đối mặt.

Khí lạnh chạy dọc sống lưng Hàn Giai Nghiêm, mỗi một lời cô nói, anh đều nghe rõ. Từng câu từng chữ tựa hồ con dao găm sắc bén, cứa nát tim anh.

Anh đã làm tổn thương người mình yêu sâu sắc đến thế sao.

Anh yêu cô, đó là sự thật. Liệu cô có biết, suốt mười năm qua, chưa giây phút nào anh ngừng nghĩ về cô, ngừng lo lắng cho cô. Những lúc cô đau đớn, trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì, vậy mà cô vẫn lạnh lùng tránh mặt anh.

Tận bây giờ, có lẽ anh là người hiểu rõ hơn ai hết, đối với cô ngay cả một cơ hội cho anh cũng không còn nữa.

Giọt nước trên hốc mắt cuối cùng đã tràn ra, chảy dài xuống gò má. Tiếng nói khản đặc vang lên não nề: "Được! Nếu không muốn nhìn thấy tôi nữa, tôi sẽ đi. Sức khoẻ cậu không tốt, sau này, phải tự chăm sóc cho bản thân."

Kết thúc câu nói, người đàn ông quay lưng, bước chân nặng nề dần dần rời khỏi căn phòng. Anh đi về phía thang máy, trở lại bãi đỗ xe, phóng chiếc BMW hết tốc lực hoà vào dòng người trên phố.

Giây phút anh rời khỏi cũng là thời khắc lớp vỏ bọc cứng rắn tháo bỏ, Triệu Nhược Vũ ngồi trên giường bệnh lạnh lẽo, oà khóc nức nở. "Tại sao? Hàn Giai Nghiêm! Tại sao tôi mãi mãi không quên được cậu? Không còn yêu tôi nữa... vì cớ gì vẫn giả vờ quan tâm đến tôi? Tại sao?".

Tiếng khóc đau thương, não nề chìm trong màn đêm u tịch, chìm vào đợt gió tái tê, phủ lấp màn mưa lất phất.

Đêm nay... lại một đêm trời mưa không dứt.

* (1): Phong vận do tồn 《 風韻猶存 》: vẻ đẹp, khí chất thời trẻ vẫn còn được giữ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top