Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47 (H+)

"Đừng... em không được..."

"..."

"Ư... đau a..."

"..."

"Mau gọi tên anh..."

"Không... a..."

"Kêu lên đi, đừng cố kìm nén! Gọi tên anh, cầu xin anh nhẹ một chút!"

"A... Quý Hướng Không..."

"Quý Hướng Không..."

"Quý Hướng Không... đủ chưa?"

"..."

"Này, đủ chưa?"

"Chưa, cứ tiếp tục."

Nếu ai đó tình cờ đi ngang, thoáng nghe thứ thanh âm mĩ miều này, chắc trong đầu tha hồ mường tượng tới khung cảnh uyên ương triền miên, đêm xuân vô hạn. Chỉ có điều, thực tế vốn dĩ đi ngược với trí tưởng tượng nhân loại. Viễn cảnh lãng mạn - sản phẩm của tâm hồn bay bổng nào đó, thật ra chỉ là hình ảnh anh chàng Quý nào đó Hướng Không, mang theo bộ dạng lười biếng, ngồi dưới sàn nhà, vừa giả bộ phát ra tiếng thở dứt quãng, vừa thong thả trả lời thỏ trắng, chân lại tùy tiện đạp vào chiếc giường, khiến nó ma sát vào sàn nhà, rung lên dữ dội.

Thỏ trắng vẫn ngoan ngoãn làm theo kế hoạch, đứng ghé sát vào cửa phòng, rên la muốn khan cổ họng. Mỗi lúc cô mệt quá muốn nghỉ xả hơi chút, đại boss phúc hắc ngược đời lại nhất quyết không cho.

Hơn ba mươi phút trôi qua, thỏ trắng mệt ná thở, bắt đầu mất kiên nhẫn, đùng đùng đến trước mặt người kia, chỉ tay phân bua: "Này Quý Mặt Lợn, anh cũng phối hợp với tôi một chút đi. Tại sao anh chỉ ngồi ở đây thảnh thơi trong khi tôi phải rên rỉ cả nửa tiếng đồng hồ như thế? Thay phiên nhau mà làm đi chứ."

Thỏ trắng nói một lèo, vẻ mặt lúc nổi giận của cô đỏ hồng đáng yêu, môi anh đào phụng phịu chu ra làm Quý Hướng Không không thể nhịn cười, khoé môi nhếch lên dụ hoặc, nhưng chỉ vài giây, nam thần lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hắng giọng: "Đồ ngốc! Đàn ông khi đến cao trào không có rên rỉ.". Cặp mắt hổ phách hữu ý lướt về hướng tiểu bạch, sau đó từ tốn dừng lại trên khuôn mặt đỏ lựng của cô nàng.

Cũng dễ hiểu, lần đầu đàm phán chuyện nhạy cảm cùng với đàn ông, mà người đó lại là hàng xóm khắc tinh nữa, Trình Khiết Nhi không ngại ngùng mới là lạ đấy. Cô nàng ngượng ngùng quay đi, che giấu gò má đỏ hồng, môi anh đào không ngừng run lên, lắp bắp nói: "Thế à? Tôi không biết. Vậy... tiếp theo chúng ta phải làm gì?".

Kịch hay cũng nên hạ màn rồi, đáy mắt Quý Hướng Không thâm sâu loé lên tia khó đoán, anh nghiêm túc ngẩng mặt, dáng bộ y hệt như thầy giáo, dặn dò cô học trò nhỏ là Trình Khiết Nhi: "Sắp kết thúc rồi, cô phải chịu khó làm theo những gì tôi nói ban nãy." Hướng về cửa phòng ngủ, nam thần cố tình nói thật lớn để người đang rình rập bên ngoài có thể nghe thấy: "Trình Khiết Nhi, sau này... em phải mãi mãi ở bên cạnh anh." Cùng lúc đó, người đàn ông nháy mắt ra hiệu cho thiếu nữ hoa anh đào. Cô nàng vẫn là rất hiểu ý, lập tức tiếp tục 'nhiệm vụ' dang dở.

Kì thực trong lòng cũng hi vọng phân cảnh đêm xuân vời vợi sớm kết thúc, thành công đánh lừa mẫu hậu đại nhân đáng kính, để bà an tâm rằng con gái mình vốn đang mặn nồng, hạnh phúc bên chàng người yêu mỹ nam, như thế sau này cô mới có cơ may thoát khỏi vấn nạn xem mắt do mẫu hậu một tay đạo diễn.

"A... ư... Quý Hướng Không... em... yêu... anh..."

Oscar nợ hàng xóm băng lãnh và thỏ trắng một cái cúp.

Phối hợp nhịp nhàng, vô cùng ăn ý, về phần lồng tiếng cũng khá tốt, không hề gượng gạo, khô khan, ngược lại còn rất trôi chảy, sinh động.

Lời yêu thương mùi mẫn hoà với âm thanh rên rỉ, nấc lên từng đợt như muốn ngất đi của nữ diễn viên chính, cũng là lúc nam diễn viên chính thở mạnh một cái, nằm vật luôn ra sàn nhà. Chân tay dang rộng thoải mái, vẻ mặt thoả mãn, hưởng thụ.

Từ đầu đến cuối, Trình Khả Tịnh đứng ngoài cửa phòng ái nữ, trợn tròn mắt, ép sát tai vào tường nghe lén. Âm thanh kích tình, phong lưu vô hạn truyền tới, mẹ Trình đang chìm trong thế giới lãng mạn bay bổng, chợt cảm thấy mũi mình ngứa ngứa, nhìn xuống mới nghe ươn ướt, chất lỏng tanh nồng không ngừng chảy ra. Theo phản xạ, bà vội đưa tay lên mũi quệt ngang một đường giơ ra xem.

Cái gì thế nhỉ? Chết chết! Là máu? Xấu hổ quá! Không ngờ cái lỗ mũi của bà nó phản ứng nhạy cảm đến vậy. Cũng may bên ngoài chỉ có mỗi mình bà, không cần thấp thỏm lo sợ bị người thứ hai nhìn thấy.

Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, đáp án về mối quan hệ giữa con gái với cậu hàng xóm họ Quý rốt cuộc như thế nào, giờ phút này đối với mẹ Trình đâu có còn quan trọng nữa. Cứ cái đà phát triển tầm này, ngày cá sa vào lưới chắc mẩn không còn xa nữa đâu. Trình Khả Tịnh bà đây đã có thể trút bỏ gánh nặng, vô cùng nhẹ nhõm mà rời khỏi phòng ngủ ái nữ, đi tìm khăn giấy cầm máu được rồi.

Cách đó một bức tường, không khí tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy từng hơi thở. Đôi nam nữ đang tập trung cao độ, khảo sát động tĩnh bên ngoài. Quý lão sư của bạch thỏ sau khi nghe ngóng, tâm tình bỗng nhiên có chút thay đổi, ánh mắt vô tình hay hữu ý lại sáng rực như sao băng. Trình Khiết Nhi phát hiện điều khác thường, không nhịn được sốt ruột nhìn anh. Quả nhiên Quý Hướng Không không làm thiếu nữ thất vọng, lập tức nghiêng đầu, ghé môi vào tai cô, truyền tải tin quan trọng: "Hình như... mẹ cô đi rồi.".

Quý Hướng Không vừa dứt lời, Trình Khiết Nhi liền hận không thể tự viết lên mặt mình hai chữ 'vui mừng' to thật to, cô ngước nhìn anh, hỏi lại lần nữa cho chắc chắn: "Phải không? Đi rồi sao?".

Người nào đó bộ dạng lười biếng, từ chối trả lời. Trình Khiết Nhi có chút bực bội, môi anh đào hơi mím, tự thân vận động tiến đến gần cánh cửa, lắng tai kiểm tra. Tới khi không thấy tiếng động gì từ bên ngoài, tinh thần cô nàng mới thả lỏng: "Haizz, thoát nạn rồi.". Đương lúc phấn khởi, tâm hồn phiêu lãng chân trời, Trình Khiết Nhi quay lưng về phía sau, nhất thời quên mất bên cạnh còn có một người nữa.

Kết quả, cô nàng tông vào vòm ngực Quý Hướng Không một cái 'binh'.

Cú va đập sinh ra cảm giác đau nhói, Trình Khiết Nhi xoa xoa cục u trên đầu, khẽ than nhẹ một tiếng: "Ui da, đau quá!" Ngón tay lướt nhẹ qua chỗ bị sưng, cô nhíu đôi mày thanh tú, ngẩng đầu lườm Quý Mặt Lợn, trong bụng thầm mắng chửi hắn một trăm ngàn lần. Thật sự chỉ mong 'sao chổi chà' sớm lên tiếng gây chuyện với cô giống như mọi lần. Chỉ cần hắn động thủ trước, Trình Khiết Nhi sẽ nhân cơ hội chửi cho hắn một trận, trả thù cái vụ cãi nhau bất phân thắng bại ở trong xe luôn một thể.

Đáng tiếc, ba phút trôi qua, tiểu bạch thỏ dù quan sát thế nào cũng không phát hiện trên khuôn mặt lạnh lùng lắng đọng tí xíu hỉ nộ ái ố. Nói đúng hơn, thái độ người đàn ông lúc này vẹn nguyên bình tĩnh, điềm đạm, biểu hiện thâm trầm đầy bí ẩn. Chỉ có sóng mắt chăm chăm quan sát cô gái thấp hơn mình một cái đầu là bất cẩn để lộ sự say mê hiếm thấy. Mà ánh nhìn như xoáy nước ấy từ khi nào đã nhấn chìm Trình Khiết Nhi, mang khí lạnh vây bủa khiến chân tay cô gần như mất cảm giác, lơ lửng, trôi nổi cơ hồ đang bay trên không trung. Nàng thơ bé nhỏ gần như bị thôi miên vào giây phút ấy, thời gian ngưng đọng để cô nghe rõ tiếng trống ngực mình rộn ràng.

Đây rốt cuộc là gì thế? Tại sao... mất hết cảm giác về thế giới xung quanh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận ánh mắt mê đắm đầy ma mị của người đàn ông cô ghét cay ghét đắng. Trái tim nơi ngực trái cô, bởi vì ánh mắt quyến rũ ấy, đã lỡ mất một nhịp rồi.

"Anh... anh nhìn cái gì? Mặt tôi có dính nhọ sao?"

Quý Hướng Không tuyệt nhiên không trả lời, thay vào đó anh mờ ám ngắm nhìn tiểu bạch thỏ. Dáng vẻ đáng yêu này chính là khiến hô hấp anh trở nên khó khăn hơn: đôi mắt tròn xoe lúc nào cũng long lanh ngấn lệ, rèm mi cong dày chớp nhẹ như cánh bướm, sống mũi cao thanh thoát cùng đôi môi hồng ươn ướt xinh xinh, còn có mái tóc nâu dài màu hạt dẻ búi lệch và vài sợ tóc con xoã tự nhiên trên khuôn mặt đỏ lựng. Trong lòng Quý Hướng Không, dòng xúc cảm khó tả đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí anh.

"Cô... đỏ mặt rồi."

Quý Hướng Không dừng lại, lông mày rậm hơi nhướng, nói tiếp: "Chuyện khi nãy làm cô ngượng sao?".

Trình Khiết Nhi bị anh ngó thấu suy nghĩ, tâm trạng lập tức hóa không vui, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức đổ quạu. Bày ra bộ mặt khó chịu, thiếu nữ hoa nhan nguyệt mạo mau chóng phủ định: "Cái gì mà ngượng? Toàn là sằn bậy. Tôi chẳng làm sao phải ngượng cả... bởi lẽ... tôi vốn không có cảm giác với anh.".

Vì một câu nói này, cô thành công chọc cho Quý Hướng Không nổi giận. Bàn tay to dày trong túi quần siết chặt, đáy mắt người đàn ông nhuộm sắc trà tích tắc xuất hiện tơ máu đỏ, trông có bao nhiêu là đáng sợ. Đường đường là thần tượng nổi tiếng, mặt mày sáng sủa, dáng người cao ráo, nói trắng ra Quý Hướng Không tất nhiên thừa tiêu chuẩn xếp vào hạng trai đẹp. Đấy là còn chưa kể đến khía cạnh gia thế, tiền bạc hay mức độ phủ sóng trên thế giới. Chỉ cần anh vỗ tay một cái, phụ nữ lập tức tới xếp thành hàng dài từ cực Bắc đến cực Nam đất nước. Đã là phái yếu, liệu mấy ai có thể chối từ mị lực đến từ một cực phẩm nam thần như anh. Ấy vậy mà tiểu bạch thỏ dám ở trước mặt Quý Hướng Không công khai tuyên bố cô đối với anh không hề có cảm giác gì. Lẽ nào nam nhân thiếu sức hấp dẫn đến thế à?

Giả dụ câu nói vừa rồi xuất phát từ miệng người khác, Quý Hướng Không cũng chả thèm quan tâm, dù sao anh đây hậu cung hai chục triệu fan, thiếu đi một người đâu thay đổi được gì. Nhưng lời nói này lại xuất phát từ Trình Tiểu Trư đáng ghét, anh nhất định không cho phép cô nói như vậy. Quý Hướng Không mặt mày đen xì, hùng hổ chấp vấn cô gái ăn nhầm gan hùm: "Cô vừa bảo... không có cảm giác với tôi?".

Đôi mắt nhạy bén trực diện nhìn vào đôi mắt to tròn của Trình Khiết Nhi, cô nàng vô cùng bối rối, nhiệt độ cơ thể hạ thấp tới thảm thương, nhưng vẫn giả vờ bình thản, ngẩng cao đầu đáp: "Đúng thế.".

"Cho dù tôi đang đứng cạnh cô, một chút cũng không có?"

Âm giọng phẫn nộ vang lên đẩy Trình Khiết Nhi lâm vào khó xử, hào khí ban đầu theo đấy giảm sút hơn phân nửa. Bất quá lý trí kêu gọi cô phải thật tỉnh táo, tuyệt đối không được lay động tâm tư. Phóng lao thì phải theo lao, nếu làm không được, Quý Mặt Lợn chắc chắn sẽ cho rằng cô là kẻ tầm thường ba phải.

"Ừ, một chút cũng không có." Trình Khiết Nhi một lần nữa dõng dạc tuyên bố.

Cô kiên quyết bác bỏ cảm xúc nguyên thủy. Một chút cũng không có. Quý Hướng Không thật muốn nhào đến, ngay tức khắc bóp chết cô, nhưng anh đã cố gắng kiềm chế, vì rằng thỏ trắng cứng đầu cũng không phải không có cách thu phục. Nếu cô đã mạnh miệng khẳng định, anh sẽ thử xem có thật cô không hề bị lay động bởi anh không.

Nói là làm, Quý Hướng Không chóng vánh nhếch môi cười nham hiểm, đôi chân rắn rỏi từng bước tiến lại gần Trình Khiết Nhi, ép cô vào bức tường sau lưng. Xui xẻo thay, cô gái nhỏ chưa từng nghĩ người đàn ông lại hành động táo bạo như thế, không kịp có sự đề phòng, đã vô tình tạo cơ hội cho đối phương triệt để bắt nạn.

Cho đến khi cả thân hình nhỏ bé bị vây kín giữa hai cánh tay mạnh mẽ, Trình Khiết Nhi mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

"Quý Hướng Không, anh... anh định làm gì?" Hoảng hốt ngước nhìn anh, môi anh đào khó khăn lắm mới thả trôi hết câu nói.

Tức khắc, Quý Hướng Không chiếu tầm ngắm xuống khuôn mặt cô, cười nửa miệng mà đáp: "Không phải cô nói không có cảm giác với tôi sao?"

"Tôi bây giờ muốn thử xem... rốt cuộc cô thuộc loại người gì? Miễn dịch với trai đẹp? Hay là người con gái sở hữu trái tim sắt đá?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top