Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48

"Không phải cô nói không có cảm giác với tôi sao? Tôi bây giờ muốn thử xem... rốt cuộc cô thuộc loại người gì? Miễn dịch với trai đẹp? Hay là người con gái sở hữu trái tim sắt đá?" Giọng anh vừa ngang ngược vừa giận dữ. Tiểu bạch hối hận muốn anh dừng lại? Đừng hòng! Quý Hướng Không ghét nhất là những việc mơ hồ không rõ ràng, hôm nay không làm rõ được phản ứng tiểu bạch thỏ dành cho mình, anh tuyệt đối không phải là Quý Hướng Không.

Bị giam cầm trong lòng ngực anh, Trình Khiết Nhi cảm thấy hết sức khổ sở. Cuộc đời đày đọa cô chưa đủ sao? Bây giờ lại còn đến lượt tên Quý Mặt Lợn muốn giở trò quái quỷ với cô. Càng suy nghĩ, càng điên tiết, cô bất chấp tất cả, hét to: "Quý Hướng Không, anh tự luyến vừa vừa thôi, đừng có tự mình đa tình (1) nữa. Tôi nói cho anh biết, tôi...".

Đang mắng hăng say, Trình Khiết Nhi đột nhiên sững người, trong giây lát, cơ thể hoàn toàn hoá đá.

Bởi vì...

Cô cảm nhận được có một vật thể mềm mềm, ấm nóng từ từ lướt nhẹ trên vành tai.

Toàn thân Trình Khiết Nhi nổi lên một hồi tê dại, lời lẽ cay cú dùng để chửi mắng gã hàng thoáng chốc tất cả đều bay đi mất. Trình Khiết Nhi phát hiện bản thân mơ hồ có chút lưu luyến thứ xúc cảm này. Là cảm giác khi đôi môi mềm mại của Quý Hướng Không liếm nhẹ vào vành tai nhạy cảm của cô, khẽ cắn một cái.

Nghe rõ tiếng trái tim đập trong lồng ngực, cô không phải thánh nhân, cô dù sao cũng chỉ là một người con gái bình thường. Đúng vậy! Nói cô không có cảm giác với anh là nói dối. Cô rõ ràng đã bị Quý Hướng Không làm cho rung động. Có lẽ tất cả bắt đầu từ cái đêm tên đáng ghét ấy nắm tay cô chạy dưới mưa hoa đào, lúc đó Trình Khiết Nhi nhận ra, trái tim cô đã lạc nhịp rồi.

Nhưng mà thiếu nữ cố hữu từ chối cảm xúc chân thật này, bắt lý trí không được nghĩ về nó nữa. Đơn giản là vì cô không chấp nhận, không muốn có bất cứ tình cảm day dưa nào với khắc tinh. Trái tim nhiệt huyết của Trình Khiết Nhi chỉ được phép lưu giữ hình bóng của một người, một người mà thôi.

Rồi đến cuối cùng vẫn lựa chọn né tránh, đối với Trình Khiết Nhi mà nói, có lẽ giải pháp tốt nhất dành cho cô chính là hai chữ 'kìm nén'. Chỉ có điều, những suy nghĩ đang hiện lên trong đầu vẫn chưa đủ sức ngăn cản nụ hôn ướt át trên vành tai. Cảm nhận cơ thể bé nhỏ không ngừng run lên, Quý Hướng Không vô cùng thích thú, tự nhủ đã nắm chắc phần thắng trong tay. Cho nên nương theo đó càng lúc càng táo bạo. Gặm cắn vành tai cô chưa đủ, môi anh còn dịch chuyển lên đôi gò má ửng hồng, lưu lại hơi thở nóng rực vào phần gáy xinh đẹp của cô gái nhỏ, âm giọng thì thầm bỗng chốc trở nên khản đặc: "Thế nào? Khó chịu rồi sao?".

Cả người như đang bị hàng ngàn con kiến đeo bám, bức bối tới khó chịu, Trình Khiết Nhi vẫn ngoan cố, nhất quyết muốn chống lại người đàn ông đang khống chế mình. Cô lấy hết dũng khí, gân cổ gào lên: "Mau buông tôi ra!".

"Nếu tôi nói không buông thì sao?" Quý Hướng Không ngoan cố trả lời, đôi môi ương bướng lần tìm đến đôi môi mật ngọt, biểu lộ ý muốn chiếm hữu chưa một lần có cơ hội đâm chồi nảy lộc.

Khoảnh khắc đó, người con gái trong vòng tay anh lập tức quay mặt đi, kịp thời tránh né. Nụ hôn nồng nhiệt cuối cùng rơi xuống, đáp nhẹ lên gò má trắng mịn của cô. Bị nam nhân triệt để ức hiếp, Trình Khiết Nhi ấm ức vô cùng, khoé mắt cay cay, hàng mi đen nhánh không dám cử, chỉ sợ vô tình làm nước mắt tuôn ra. "Buông tha cho tôi đi! Bắt nạt tôi, anh vui lắm sao?"

Tiếng nấc phá tan bầu không khí tĩnh lặng, Quý Hướng Không có phần sửng sốt, anh làm Trình Tiểu Trư khóc rồi. Đúng là ngốc! Ngốc nhất trong mấy kẻ ngốc trên thế gian. Thỏ trắng rơi lệ, có hiểu trái tim anh cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Nỗi xót xa lướt qua đáy mắt, Quý Hướng Không tháo bỏ sự kìm giữ. Đặt tay lên vai nhỏ, một giây sau, liền xoay người cô lại, đồng tử sắc hổ phách chiếu vào đôi mắt ngấn nước, hỏi: "Tiểu Trư ngốc, khẳng định không có cảm giác với tôi... tại sao lúc nãy lại nói yêu tôi?".

"Đó là diễn, giả vờ đóng kịch đánh lừa mẹ, chứ tôi không hề thích anh." Cô ủy khuất nhấn mạnh từng chữ.

Đáp án đẩy Quý Hướng Không rơi vào trạng thái đờ đẫn, bàn tay to dày đặt trên vai Trình Khiết Nhi hơi động, đầu móng tay ập tới trận nhức nhối.

Về sau, mười ngón tay anh rời khỏi đôi vai nhỏ gầy.

Người đời nói, đầu ngón tay có liên quan mật thiết đến tim mạch, chẳng trách lúc này, vật thể trong lồng ngực anh lại đau như vậy.

Quý Hướng Không đã hi vọng, khi đối diện câu hỏi bất ngờ, Trình Khiết Nhi sẽ mỉm cười, nói rằng cô cũng thích anh, quý mến anh, xem anh như bạn tốt. Hoặc đơn giản chỉ là biểu cảm bối rối, né tránh câu trả lời, để người đàn ông biết trong lòng cô, vẫn có một vị trí cho anh.

Nhưng cô đã dõng dạc tuyên bố không thích anh, tất cả những lời anh nghe thấy ban nãy đều là trò đùa. Trò đùa che dậy sự thật rằng đối với Trình Khiết Nhi, anh mãi mãi chỉ là tên hàng xóm tà ác, suốt ngày thích bày trò bắt nạt cô.

Hoá ra, Trình Tiểu Trư mắng anh rất đúng, từ đầu đến cuối đều do anh tự mình đa tình, hi vọng để rồi chuốc lấy đắng cay.

Nuốt xuống vị chua chát, đôi mắt nhuộm màu trà trở nên mờ mịt, giọng nói trầm thấp giây lát nhỏ dần, nhỏ dần: "Tôi hiểu rồi.".

Tâm tình người ảm đạm, không khí xung quanh cũng hoá nặng nề.

Trình Khiết Nhi phát hiện vẻ không vui sâu nơi đáy mắt anh, cô bèn cẩn thận suy nghĩ, cố tìm ra nguyên nhân của nó. Lại nhớ khi nãy có to tiếng với anh, trong lòng kỳ thực hơi hơi áy náy. Tốt xấu gì hôm nay Quý Hướng Không cũng ra tay giúp đỡ cô tới hai lần: một lần ở phòng đổi trang phục đại nhạc hội, sau đó, trên đường trở về tuy cãi nhau tưng bừng một trận, nhưng ở trước mặt mẹ, anh cũng không tính toán, đồng ý đóng giả làm bạn trai cô. Qua tất cả sự chuyện ở trên, đáng ra Trình Khiết Nhi không nên chấp mấy chuyện vặt vãnh, dĩ hoà vi quý cùng anh, thắt chặt tình hàng xóm, phối hợp nhau diễn nốt vở kịch mùi mẫn mới là thượng sách.

Vậy mới nói, biểu hiện Trình Khiết Nhi bây giờ chính là e dè hối lỗi, móng tay cô hồi hộp bấm vào lòng bàn tay, ngước mặt hỏi nam nhân bên cạnh: "Quý Hướng Không, anh không sao chứ? Khi nãy... tôi hơi quá lời. Dù sao hôm nay cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.".

Dáng dấp toát lên sự lạnh lùng, thần bí. Thái độ không có bất cứ thay đổi nào, thật khó để người đối diện đoán được trong lòng Quý Hướng Không lúc này đang nghĩ gì, chỉ thấy anh quay lưng, điềm tĩnh đáp gọn: "Không cần." Duy trì im lặng, Quý Hướng Không hướng tầm mắt về bầu trời đêm ngoài cửa sổ, "Tôi cũng chỉ buồn chán đùa cô một chút, tốt nhất hãy quên đi, đừng có ảo tưởng rằng tôi thích cô.".

Thời điểm nói những lời này, Quý Hướng Không đứng quay lưng lại với Trình Khiết Nhi, vì ngược sáng, cơ bản cô không thể nhìn thấy biểu cảm phức tạp đọng trên gương mặt anh.

Đêm tối mịt mù, đâu đó bất chợt vang lên giai điệu đượm buồn réo rắt.

"Chỉ nguyện có trái tim người, bạc đầu chẳng xa lìa


Lời nói đơn giản nhưng cần biết bao dũng khí


Chưa từng nghĩ sẽ mất em, là anh tự lừa dối chính mình


Đến cuối cùng, em vẫn luôn hiện diện trong câu hát của anh.


Mấy lời đơn giản ấy, tự cười nhạo sự cô đơn của bản thân


Mong mỏi có thể gặp lại em, chính là tự lừa dối bản thân mình..."

Lời hát ngưng bặt, để lại chút ảo thanh văng vẳng trong căn phòng. Trước mắt một tầng sương bao phủ, Quý Hướng Không chợt bắt gặp nét hồn nhiên, vui vẻ của cô gái nhỏ. Cô ấy nghoẻn miệng cười, vô tư nói: "Tất nhiên tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến chuyện quái quỷ đó. Thử nghĩ xem, làm sao giữa chúng có thể nảy sinh tình cảm được. Anh đối với tôi chỉ đơn giản là khắc tinh sao chổi chà, còn về vấn đề anh thích tôi, ha ha, càng không có khả năng xảy ra.".

Rèm mi híp lại thành đường cong, môi anh đào nhếch lên, cuốn hút mà không mất đi khí chất thuần khiết vốn có.

Nụ cười của Trình Khiết Nhi thật đáng yêu.

Nhưng sao trong lòng anh không ngừng dâng lên cảm giác khó chịu.

Thiếu nữ hoa anh đào đang phấn khích, chợt bắt gặp nét suy tư hiện hữu nơi khuôn mặt Quý Mặt Lợn, hứng thú cũng vì đó mà giảm đi một nửa.

Cả căn phòng bỗng dưng yên tĩnh đến lạ thường, anh và cô, mỗi người một góc, mang theo tâm sự khác nhau, vài phút sau, đứng bất động không lên tiếng. Bất quá, có một sự thật không ai có thể phủ nhận được, chính là đêm nay, Quý Hướng Không lẫn Trình Khiết Nhi phải chấp nhận ngủ chung một phòng rồi. Nếu hai người mạo hiểm ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mẹ cô phát hiện. Điều này đồng nghĩa với việc, kế hoạch chuẩn bị từ tối đến giờ hoàn toàn bị phá hủy.

*(1) Tự mình đa tình: Tự mình tưởng bở, tưởng ai cũng mê mình.


* Bài hát sử dụng trong truyện - 🍓 Nguyện Có Trái Tim Người - Lý Hành Lượng, Vũ Tông Lâm 🍓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top