Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53

Trình Khiết Nhi tròn mắt sửng sốt.

Bầu trời ngoài cửa kính có tia chớp rạch ngang áng mây hình kẹo bông.

Không tin vào tai mình, cô hỏi lại: "Cậu... vừa nói gì cơ?".

Tiểu sinh dáng vẻ bá đạo, vòng tay trước ngực, cúi đầu nhìn Trình Khiết Nhi. "Tôi nói tôi thích cô. Đồng ý hẹn hò với tôi nhé?".

Chuyện rắc rối gì kéo đến thế này! Đang yên đang lành ở đâu xuất hiện một tiểu oa nhi muốn làm phi công của Trình Khiết Nhi a, trong lòng cô thực cảm thấy vô cùng khổ sở. Khóc cũng không được, cười cũng không xong, bất quá than thở trong lòng mãi chẳng có ích gì, phải tìm cách chấm dứt ý định vớ vẩn của cậu ta mới là thượng sách.

Vậy là Trình Khiết Nhi dùng thái độ cứng rắn, dứt khoát từ chối: "Nhất quyết không được!".

"Tại sao không được?" Dĩ nhiên không cam tâm, Phương Tuấn Triệt thật không hiểu bản thân có gì thua kém, cậu là lưu lượng tiểu sinh, ngoại hình hoàn hảo, lại một lòng muốn được kết giao với cô. Lẽ nào cả hai còn chưa xứng đôi.

Trình Khiết Nhi bấy giờ nổi nóng, vấn đề ngay trước mắt, tiểu thịt tươi ngang ngược chưa thông suốt hay sao. Thôi được! Nếu muốn diễn giải cô sẽ diễn giải cho cậu ta rõ. Trình Khiết Nhi đặt dĩa cơm xuống bàn, đứng thẳng người, ra vẻ ngự tỷ, bắt đầu giáo huấn: "Thứ nhất, chúng ta chênh lệch tuổi tác, mà tôi xưa nay lại không có khái niệm hẹn hò với người nhỏ tuổi hơn. Thứ hai, tôi không thích cậu. Chúng ta mới chỉ gặp nhau đêm hôm qua, tự dưng trưa hôm sau cậu chạy tới trước mặt nói thích tôi, kêu tôi hẹn hò với cậu, chuyện này sao có thể xảy ra chứ. Và thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất... tôi - đã có người trong lòng rồi.".

Phương Tuấn Triệt nghiêm túc lắng nghe, sau đó không hề tỏ ra thất vọng hay buồn bã, bộ dạng dửng dưng, môi mỏng hờ hững cất lời: "Lý do không chính đáng, không chấp nhận.".

"Cậu nói sao?"

"Đến thời điểm này, pháp luật không hề ngăn cấm tình yêu giữa những người chênh lệch tuổi tác. Về việc chúng ta mới biết nhau hôm qua đã xác định quan hệ, không sao cả, vẫn có kiểu tình sét đánh vừa gặp đã yêu. Cô muốn thời gian tôi có thể cho cô, chúng ta sẽ bắt đầu từ những lần gặp gỡ và hẹn hò như bao cặp tình nhân khác. Cuối cùng, cô nói cô đã có người trong lòng? Đó là chuyện của cô, chẳng ảnh hưởng gì tới chúng ta cả. Ít nhất người đó không phải chồng cô. Hơn nữa, xem cô thế này chắc là chỉ yêu thầm hắn, chứ không hề được đáp lại, bởi nếu thật sự yêu thương cô, hắn nỡ để cô bơ vơ ăn trưa một mình sao? Tóm lại một câu, lý do cô đưa ra không thuyết phục. Tôi nhất quyết không bỏ cuộc. Tôi sẽ theo đuổi cô đến cùng." Anh chàng kết thúc tràn diễn văn, rất thành tựu quét ánh mắt thâm tình về phía Trình Khiết Nhi.

Yêu em từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết là đây nhỉ? Đáng tiếc, hiện thực vốn không có lãng mạn như phim. Lẽ ra tới đoạn này, sau khi nam chính đứng tỏ tình xong, nữ chính trong lòng phải là cảm động phát khóc. Bất quá, Trình Khiết Nhi bấy giờ chỉ muốn phát điên, lửa giận có nguy cơ bùng nổ hơi cao. Mà sự thật là nó đã bùng nổ rồi.

"Sao lại có người ngang ngược như cậu chứ?" Âm thanh phát ra hơi lớn, thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà ăn. Trình Khiết Nhi hốt hoảng che miệng, lần sau bực tức cũng nên nhỏ tiếng một chút đi. Việc trước mắt còn chưa giải quyết, cô không muốn rước thêm rắc rối vào thân đâu.

Phương Tuấn Triệt sử dụng chiêu đánh nhanh thắng nhanh, tiếp tục chinh phục đại tỷ bạch thỏ. "Tiểu Khiết, cô đi ăn trưa với tôi.".

Không đợi ai đó trả lời, bàn tay tiểu thịt tươi lanh lợi vươn ra, nắm tay cô kéo đi. Trình Khiết Nhi dĩ nhiên sống chết không đồng ý, vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm giữ của cậu. "Cậu làm cái gì thế? Đã nói là tôi không thích cậu, vẫn chưa hiểu sao? Giữa chúng ta là không có khả năng.".

Tới nước này thì cô nàng cũng bất lực, đôi mắt, lông mày thanh tú nhíu lại. Nhưng xem chừng Phương Tuấn Triệt không chút lung lay, cậu nhếch môi, hào sảng bác bỏ câu hỏi của cô: "Tiểu Khiết, cô không chịu cho tôi cơ hội, làm sao biết chúng ta không có khả năng?".

Trình Khiết Nhi mất hết kiên nhẫn với cậu nhóc cứng đầu, nhưng vẫn gắng mỉm cười. "Nói lần cuối với cậu nhé! Tôi-không-thích-cậu!!!".

"Cho dù có mở lòng hay không kết quả vẫn như vậy thôi. Sau này đừng đến tìm tôi nữa, không khéo mọi người trong công ty hiểu lầm. Còn nữa, tốt nhất đừng hở ra lại gọi tôi bằng Tiểu Khiết này Tiểu Khiết nọ, nghe chẳng ra thể thống gì. Trẻ con phải dùng kính ngữ với người lớn có biết không?"

Điều cần nói đã nói hết, Trình Khiết Nhi quan sát Phương Tuấn Triệt, khuôn mặt cậu xám xịt đến chẳng nhận ra rồi. Thẳng thừng từ chối, ít nhiều cũng làm người ta cảm thấy tổn thương, trong lòng có chút áy náy, cộng thêm muốn chứng tỏ mình là chị lớn, Trình Khiết Nhi liền tiến tới gần, nhón chân, vươn tay xoa xoa đầu Phương Tuấn Triệt, ánh nhìn thân thiện tình thương mến thương.

Khỏi phải nói cậu nhóc tức giận ra sao, từ khi nào cô lại xem cậu như sủng vật, còn xoa đầu vuốt tóc. Phương Tuấn Triệt tặng cô cái nhìn lăm lăm sát khí. Bất quá Trình Khiết Nhi cũng khôn ngoan tính trước, không đợi cậu ta kịp trả đũa, cô đảo mắt một vòng quanh nhà ăn, vừa vặn phát hiện Lạc Tư Viên, Dư Linh Linh và Bối Mỹ Lâm ngồi ở bàn ăn cách đấy không xa, cô lập tức vẫy tay, gọi lớn: "Chị Tư Viên, chị Linh Linh, chị Mỹ Lâm, cho em ngồi cùng với ạ.".

Vừa dứt lời, cô nàng tức tốc bê dĩa cơm chạy tót đi.

Phương Tuấn Triệt đứng tại chỗ, đầu bốc khói nhưng quyết tâm không vơi dù chỉ là một tí tẹo.

Siết chặt lòng bàn tay, nhìn cô gái ăn cơm vui vẻ phía trước, môi tiểu sinh ẩn hiện nụ cười nguy hiểm. "Đừng vội mừng, tôi không từ bỏ đâu. Tôi nhất định theo đuổi cô cho bằng được.".

***

Quá trình khổ luyện để xuất đạo ở công ty danh tiếng JK Universe vốn hề không dễ dàng. Thông thường, thực tập sinh được nhận vào công ty sẽ phải trải qua rất nhiều thử thách, các lớp huấn luyện, các kỳ kiểm tra định kỳ gắt gao. Thực tập sinh luyện tập không ngừng nghỉ suốt bốn năm năm ròng chưa chắc được ra mắt, huống chi là chỉ có ba tháng ngắn ngủi như Trình Khiết Nhi.

Hoàn thành khoá học căn bản dành cho thực tập sinh, từ thanh nhạc, diễn xuất đến vũ đạo. Tiếp đến, để ra mắt công chúng dưới hình tượng hoàn hảo, cô cần phải gấp rút giảm cân. Thực hiện chế độ ăn kiêng khắc nghiệt cùng với luyện tập quá độ, mỗi ngày ngủ vài ba tiếng đồng hồ khiến cơ thể dễ dàng suy nhược. Gần đây, Trình Khiết Nhi lúc nào cũng trong trạng thái mệt lử, quầng thâm trên mắt ngày càng đậm. Nhất là sau mỗi buổi học vũ đạo, cô luôn trở về nhà vào nửa đêm với tình trạng tay chân mỏi nhừ, toàn thân đau nhức.

Đôi lúc lại suy nghĩ, có lẽ cô sinh ra đã không có duyên với vũ đạo. Chăm chỉ tập luyện tới mấy vẫn không có tiến bộ, mọi việc ngang nhiên giậm chân tại chỗ. Trình Khiết Nhi thật là hận bản thân, hiểu lời giảng giải của hướng dẫn viên nhưng cơ thể lại không nghe theo ý cô.

Cho nên mới nói, mỗi lần có tiết học nhảy, đối với Trình Khiết Nhi đều là cơn ác mộng khủng khiếp. Tuy nhiên, con người ta càng muốn trốn tránh điều gì lại càng có cảm giác điều ấy nhanh đến. Nhắm mắt một cái, thêm tuần lễ nữa đã trôi qua. Ngày cuối tuần của Trình Khiết Nhi cũng chính là ngày có lịch luyện vũ đạo.

Không kìm được thở dài thườn thượt, bàn chân mang giày thể thao đi qua đi lại trong phòng tập. Căn phòng rộng lớn lúc này duy nhất mỗi mình cô, hướng dẫn viên vẫn chưa tới, Trình Khiết Nhi tranh thủ thực hiện các bài tập khởi động rồi tìm một góc tường ngồi bệt xuống, tranh thủ nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng xoa bụng, dạ dày biểu tình mãnh liệt, phát ra mấy tiếng 'rột rột' sinh động. Cũng phải, sáng giờ cô chỉ ăn có một quả táo lót dạ, da bụng không dính da lưng mới lạ đó.

Đương lúc thẫn thờ, tâm hồn đang miên man trôi dạt đến bàn ăn đầy ắp mỹ thực, cửa phòng tập bỗng đột ngột mở, người đàn ông với dáng vẻ tiêu sái xuất hiện. Cô gái nhỏ đứng dậy, cả người dâng lên một trận tê dại, đôi mắt đen không chớp nhìn đối phương.

Thế giới bên ngoài hàng ngàn tia nắng rực rỡ, mà anh chính là chàng hoàng tử bước qua muôn vàn tia sáng ấy, cánh hoa anh đào rơi nhẹ theo từng bước chân anh.

Anh đứng đối diện với Trình Khiết Nhi, còn cô gần như bất động, trái tim loạn nhịp đập rộn rã khi nhìn sâu vào mắt anh. Khuôn mặt anh hoàn mỹ, ngũ quan sắc sảo nổi bật với làn da trắng, đôi mắt sâu thẳm cuốn hút, sống mũi cao, môi mỏng ngưng tụ nụ cười ôn nhu như nước. Tất cả vẫn y hệt lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Cô chìm vào cơn say.

"Anh Giai... Giai Nghiêm, sao anh lại đến đây?"

Anh dùng giọng nói trầm thấp, mang theo sự ấm áp, xua tan khí lạnh buổi sáng sớm: "Chào buổi sáng Tiểu Trình, hôm nay anh đến hướng dẫn em một buổi.".

"Thật thế ạ?" Trình Khiết Nhi không giấu được vui mừng, reo lên đầy phấn khích, "Xem ra, từ giờ em phải gọi anh một tiếng Hàn lão sư rồi."

Tâm trạng bùng nổ như pháo hoa ngày Tết, cô cúi chào hướng dẫn viên bạch mã hoàng tử. Xem ra ông trời thương Trình Khiết Nhi, cho cô có cơ hội làm việc chung với Hàn Giai Nghiêm. Thật không ngờ hôm nay may mắn ở chung một chỗ với người trong mộng, lại còn được gặp mặt anh đến tận khuya, trái tim thiếu nữ liền không ngừng nhảy múa. Nhưng mà bỗng dưng nhớ đến một chuyện quan trọng, Trình Khiết Nhi phút chốt bỗng ỉu xìu, đôi mắt phủ màn sương trắng xoá, nụ cười thuần khiết dần tắt đi.

"Tiểu Trình, có chuyện gì không vui sao?" Nhạy bén phát hiện biến đổi trên khuôn mặt cô gái nhỏ, giọng Hàn Giai Nghiêm cất lên mang theo sự lo lắng.

Rèm mi cong dày cụp xuống, cô nói ra tâm sự chất chứa trong lòng: "Em... em lo lắm... Vũ đạo của em rất yếu, luyện mãi cũng không có tiến bộ.".

Cô không dám đối diện Hàn Giai Nghiêm, chỉ biết cúi đầu nhìn mũi giày trắng toát dưới sàn gạch. Nỗi niềm chia sẻ với anh là thật lòng. Mấy hôm nay ngày nào cô cũng thấp thỏm không yên khi nghĩ tới hai chữ 'vũ đạo'. Tốc độ tiến triển giậm chân tại chỗ, Trình Khiết Nhi rất sợ bản thân không thể vượt qua kỳ sát hạch. Cô hiểu muốn thành công cần phải không ngừng cố gắng. Có điều cho dù thử đủ mọi phương pháp, từ tập trung nghe giảng cho đến luyện tập chăm chỉ, tất cả đều không cải thiện chút nào. Áp lực đè nặng lên đôi vai nhỏ, Trình Khiết Nhi vô cùng phiền muộn khi nghĩ về tháng ngày tương lai.

Hàn Giai Nghiêm trầm ngâm lắng nghe, anh hiểu được cảm nhận của cô. Nỗi lo sợ, sức ép tâm lý này, thời còn là thực tập sinh, anh đã từng trải qua. Sự cảm thông hiện lên trong đôi đồng tử thăm thẳm, anh bước lại gần, đặt tay lên vai nhỏ, dịu dàng ủi an: "Chẳng có ai vừa bắt đầu đã xuất sắc toàn diện. Đừng nản chí, nỗ lực nhiều hơn nữa, với khả năng của em, anh tin chắc em sẽ thành công.".

Đơn giản là lời khích lệ bình thường, nhưng khi nó xuất phát từ chàng trai bạn thầm mến, đối với bạn sẽ vô cùng ý nghĩa. Trái tim Trình Khiết Nhi thoáng qua vầng thái dương, hạnh phúc trào dâng từng đợt. Chỉ cần có sự quan tâm, động viên từ Hàn Giai Nghiêm, khó khăn, vất vả đều vứt hết sang một bên, mặc kệ đến chúng khủng khiếp thế nào, cô nhất quyết vượt qua tất cả.

"Em nghe theo lời anh, nhất định cố gắng nhiều hơn, sẽ không dễ dàng từ bỏ."

"Tốt rồi! Anh chính là muốn thấy một Trình Khiết Nhi mạnh mẽ, kiên cường như vậy." Đuôi mắt Hàn Giai Nghiêm cười ngọt ngào, bàn tay to dày với những ngón tay thon dài đẹp đẽ đưa tay ra, "Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải chăm chỉ luyện tập thôi.".

Thiếu nữ hoa đào đặt bàn tay mềm mại của mình vào lòng bàn tay Hàn Giai Nghiêm, vệt hồng trên má ngày càng đậm. Anh đỡ cô đứng dậy, cả hai cùng đi đến trước tấm gương lớn gắn trên tường và bắt đầu buổi học. Nam nhân ưu tú không ngần ngại, tận tình hướng dẫn, sửa lỗi sai trong từng động tác cho cô. "Tiểu Trình, động tác này em nên chú ý khoảng cách giữa hai gót chân. Nhìn anh nhé! Anh sẽ làm mẫu một lần. Nào! Một, hai, ba, bắt đầu đưa tay ra phía trước, gót chân hướng thẳng, xoay một trăm tám mươi độ, tiếp theo đưa trái ra sau. Động tác phải nhanh và dứt khoát một chút.".

Nhìn vào gương, Hàn Giai Nghiêm vừa nói vừa thực hiện động tác mẫu. Ánh mắt ngưỡng mộ của Trình Khiết Nhi như đóa bồ công anh, rơi trên từng bước nhảy của người đàn ông.

Điệu nhảy kết thúc, Hàn Giai Nghiêm điềm tĩnh nhìn cô, khoé môi vẽ đường cong hoàn mỹ. "Em làm thử một lần xem sao.".

"Hàn lão sư, là thế này phải không ạ?"

Trình Khiết Nhi phấn khởi thực hiện vũ đạo, cơ thể cố gắng bắt chước anh, thuận lợi xoay một vòng đúng như chỉ dẫn. Chỉ là, lúc đưa chân trái ra sau, không cẩn thận mất thăng bằng, liền ngã nhào ra đằng trước. Nhanh như chớp, Hàn Giai Nghiêm chạy tới, cánh tay rắn rỏi đỡ lấy cơ thể cô. Cả người Trình Khiết Nhi cứ thế tựa hẳn vào ngực anh.

Từ vòm ngực ấm áp ngẩng đầu lên, đồng tử như ánh sao đêm lấp lánh, cô nghe rõ nhịp đập thuộc về anh, chàng hoàng tử cô trót thầm thương trộm nhớ, nhưng chưa một lần thổ lộ. Nếu đây là giấc mơ, xin hãy để cô mãi mãi không thức dậy. Xin hãy để thời gian vĩnh viễn dừng ở giây phút này, giây phút anh hớt hãi chạy đến đỡ lấy cô, bảo vệ, che chở cho cô.

Chú thỏ trong lồng ngực Trình Khiết Nhi nhảy nhót. Thế giới xung quanh dường như chỉ còn mỗi cô và anh. Ước vọng khoả lấp nỗi nhớ bấy lâu, cô bất chấp tất cả, tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng trái tim loạn nhịp. Cầu mong thời gian ngưng đọng, chớ vội tan biến, để cô được gần anh thêm chút nữa.

Người đàn ông không tránh khỏi bối rối, anh mơ hồ đọc được phần nào suy nghĩ của cô. Mi tâm nhíu chặt, Hàn Giai Nghiêm mất tự nhiên, đỡ vai cô, kéo nhẹ bàn tay đang đặt trên eo mình ra. Tiếng nói đã trầm đục đến không còn cảm xúc. "Em... không sao chứ?".

Đáy tim dâng lên cỗ hút hẫng, có phải cô đã khiến anh khó chịu cho nên mới có ý bài xích hành động thân mật ấy. Trình Khiết Nhi nhìn vào mắt anh thăm dò, không rõ thấy được điều gì, giây tiếp theo, cô quay đi, khoé mắt u buồn cụp xuống, nói như một cái máy: "Em không sao.".

Đổi lấy chất giọng máy móc vừa rồi là nụ cười gượng gạo. "Lần sao phải cẩn thận. Chúng ta tiếp tục.".

"Vâng."

Không khí yên tĩnh lạ thường. Hàn Giai Nghiêm mặt nhiên không nói thêm điều gì nữa. Trình Khiết Nhi đoán anh không vui, nên cũng không hỏi gì thêm, chỉ chuyên tâm vào bài tập.

Buổi luyện tập cứ vậy mà trôi qua lặng lẽ.

Tới lúc tan tầm đã là mười một giờ khuya, mọi người ở công ty ra về hết từ sớm rồi. Không gian vắng vẻ, nhiệt độ xuống thấp, gió lạnh thổi bay mái tóc màu hạt dẻ của Trình Khiết Nhi. Men theo lối đi lát gạch, cô bước ra đường lớn đón taxi về nhà.

Được một đoạn, đột nhiên từ phía sau có tiếng bước chân chầm chậm bám theo cô. Nỗi nghi ngờ càng lớn, thiếu nữ thử dừng lại, quả nhiên tiếng bước chân cũng im bặt. Bàn tay đủ điều kiện thấm ướt mồ hôi, Trình Khiết Nhi do dự vài giây rồi đánh liều đi tiếp, tiếng bước chân lần nữa lại vang lên nối gót cô. Lạy trời, chắc không phải ma quỷ hay bắt cóc tống tiền chứ.

Luồng hàn khí khiến sống lưng lạnh toát, Trình Khiết Nhi bấu chặt mười ngón tay vào lòng bàn tay, bạo dạn quay ra đằng sau. Ngay lập tức, cô giật thót người hét lên: "A...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top