Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, thân ảnh to lớn phản chiếu trong đáy mắt Trình Khiết Nhi, mái tóc tém nổi bật, bên tai trái lấp lánh chiếc khuyên kim cương. Mặc áo phông kết hợp với quần jean thoải mái, anh chàng đứng chéo chân, hai tay cho vào túi quần. Nếu lúc này, đánh giá của người ngoài đối với tiểu sinh kia là vô cùng điển trai, phong cách, thì bộ dạng tiêu sái đó lại thêm khiến cô gái đối diện đùng đùng nổi giận, gương mặt thanh tú dễ dàng hóa xám xịt.

"Phương Tuấn Triệt! Cậu đi theo tôi làm gì?"

Phản ứng không hề làm đối phương bất ngờ, khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu cảm, đáp lại bằng cái nhúng vai và âm điệu lười biếng: "Chẳng phải đã nói với cô rồi sao? Tôi muốn theo đuổi cô. Cho nên, phải đợi cô tan tầm rồi đưa cô về tận nhà chứ." Tiểu thịt tươi tiến về chiếc Porsche Carrera GT của mình, khoa trương mở cửa, đưa tay ra hướng tới cô gái trước mặt, lịch thiệp làm động tác mời, "Mau lên xe.".

Khỏi phải nói Trình Khiết Nhi tức thế nào, hàng mày mỏng cau chặt, cô dĩ nhiên từ chối thẳng thừng: "Những gì cần nói, tôi đã nói rất rõ ràng với cậu. Trễ lắm rồi, cậu về nhà sớm đi kẻo ba mẹ lo lắng.".

Cô ra dáng ngự tỷ, dặn dò cậu nhóc rồi áp dụng tuyệt chiêu tẩu thoát giống hôm trước. Chỉ có điều, lần này cô không đoán nổi, ngay vào thời điểm định bỏ chạy, cánh tay trắng nõn đã không may bị bàn tay thô nhám của Phương Tuấn Triệt bắt được.

Bị cậu ta giam cầm, cô liền ngước khuôn mặt kiều diễm, gửi đến cậu cái nhìn sát khí. Bất quá Phương Tuấn Triệt vô cùng kiên định, giọng nói chấn động từ bên trên truyền xuống: "Khuya thế này, cô nghĩ còn taxi để đón? Lên xe, tôi đưa cô về.".

Trình Khiết Nhi dùng hết sức lực xô cậu ra, đồng tử long lanh trợn ngược, đáp trả gay gắt: "Tôi nói không cần rồi.".

Thái độ thẳng thừng là điều Phương Tuấn Triệt chưa hề ngờ tới, cả hành động bài xích vào giây tiếp theo cũng vậy. Cậu không có đề phòng, cho nên khó tránh khỏi bị cô đẩy mất đà, thụt lùi về sau vài bước. Mặc dù thế, bàn tay rắn rỏi vẫn thủy chung không buông tay cô. Phương Tuấn Triệt bắt đầu mất nhẫn nại, siết chặt cánh tay cô, phẫn nộ quát: "Tiểu Khiết, nếu cô không chịu lên xe, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.".

Phương Tuấn Triệt nghiến răng, mắt phượng thoáng lên tia nguy hiểm nồng đậm. Trình Khiết Nhi mơ hồ run rẩy, dẫu thế cũng cố chấp tỏ vẻ thản nhiên, ngẩng cao đầu hỏi: "Cậu định làm gì?".

"Làm gì hả? Thử đi rồi biết." Lời vừa dứt, Phương Tuấn Triệt lập tức giật mạnh một cái, thuận lợi ôm gọn cơ thể Trình Khiết Nhi, ép vào trong lồng ngực vạm vỡ. Không đợi cô kịp kinh hãi, cậu tiếp tục dồn thân thể mảnh mai lên chiếc siêu xe đỗ gần đó.

Phương Tuấn Triệt gì chặt đầu nhỏ, khiến cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt mờ đục vì giận dữ của cậu. Khoảng khắc ấy, tiểu sinh cúi thấp người, dùng hơi thở nóng hổi âu yếm vành tai Trình Khiết Nhi, lời nói phát ra như âm thanh chốn núi rừng, âm u, trầm vọng: "Trình Khiết Nhi, cô biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã có một cảm giác rất đặc biệt, cô từng bước làm tôi rung động, choáng ngợp trong men say. Tôi lớn chừng này rồi, chưa từng có cảm giác như vậy với người khác giới. Nhưng qua mấy ngày không gặp, trái tim tôi đã nhớ cô điên cuồng. Cô nói xem, cái đó không phải là yêu thì là gì? Thế mà cớ sao mỗi lần tôi xuất hiện, cô lại nỡ từ chối tôi phũ phàng? Rốt cuộc tôi có điểm nào không tốt, không hợp với cô? Cô nói đi! Tại sao không chịu cho tôi một cơ hội?".

Vì những lời thú nhận trên, mà thiếu nữ tròn mắt ngỡ ngàng, thật không ngờ chỉ với hai lần gặp nhau, tiểu thịt tươi này lại thích cô nhiều đến vậy. Không biết nên nói gì mới phải, chân tay theo phản xạ ra sức vùng vẫy, cố thoát khỏi cánh tay Phương Tuấn Triệt.

Nhất thời quên mất sức lực giữa nam và nữ vốn chênh lệch, Trình Khiết Nhi càng cố gắng chống cự, lại càng bị người ta giữ chặt. Với cục diện hiện tại, cô gần như rơi vào bất lực, thân phận của cả hai nhắc cô không thể kêu cứu, đành ngậm ngùi câm nín, thầm khóc than cho tình cảnh của mình.

Mất một lúc suy nghĩ đối sách, Trình Khiết Nhi dốc chút hi vọng, đánh bạo trấn an anh chàng: "Cậu hãy bình tĩnh, bình tĩnh lại. Tôi... tôi rất cảm động vì những gì cậu làm vì tôi. Nhưng... chúng ta có thể trở thành bạn bè cơ mà, sao cứ nhất thiết phải là người yêu của nhau mới được? Hơn nữa tôi... tôi không hề có tình cảm với cậu, cậu biết đấy... tình yêu muốn hạnh phúc cần phải xuất phát từ hai phía. Tôi...".

Trình Khiết Nhi chưa nói hết, cậu nhóc đối diện ngay tức khắc liền cúi người xuống, quyết liệt cưỡng hôn cô gái cậu thầm yêu. Cô nhanh chóng nghiêng đầu tránh né, hết quay sang trái rồi quay sang phải, từ chối nụ hôn vạn lần không mong đợi. Tay chân đạp loạn xạ vào không khí, váy áo vì chống cự mà trở nên xộc xệch, cổ áo trễ xuống để lộ xương quai xanh, ẩn hiện trên làn da trắng hồng không tì vết. Gấu váy bên dưới nương theo động tác hoảng loạn của chủ nhân, vừa vặn kéo lên cao, đôi chân thon dài không còn vật che chắn, hiện ra quá nửa, loại mỹ cảnh cám dỗ người ta phạm tội, xua hạ giới phàm tục lún sâu vào con đường không lối thoát.

Trình Khiết Nhi tội nghiệp sắp khóc đến nơi, chưa bao giờ cô mong ước bản thân sở hữu siêu năng lực tới vậy. Nếu có thể, cô thật muốn vùng lên, dùng chiếc búa lớn đập tan tất cả, chạy trốn khỏi cái nơi đáng sợ này. Đáng tiếc, sự thật bao giờ cũng tàn nhẫn, giấc mơ mãi mãi chỉ là hư vô. Còn hiện thực chính là, Trình Khiết Nhi đã quá đuối sức rồi, cô không tài nào chống cự thêm được nữa.

Đờ đẫn nhìn bờ môi chưa đầy một centimet là chạm đến môi mình, móng tay cô bấm vào lòng bàn tay rớm máu, rèm mi cong vút khép lại, đau đớn chấp nhận hiện thực.

Thế nhưng, đúng tại thời khắc mong manh đó, giọng nói nam giới bỗng bất ngờ dội lên từ đằng trước.

Trầm thấp, chuẩn xác và đột ngột.

"Hai người đang làm cái gì vậy?"

Âm thanh nam tính mang theo cơn thịnh nộ, quả nhiên khiến đôi nam nữ cạnh chiếc siêu xe giật nảy người. Phương Tuấn Triệt lập tức buông cô gái nhỏ ra, cặp mắt cả kinh nhìn về phía đối diện.

Chàng trai cao lớn xuất hiện dưới ánh đèn vàng nhạt, đội mũ lưỡi trai, che đi mớ tóc trước trán màu nâu đen, anh mặc áo phông trắng phối cùng quần jean rách gối. Thường phục trẻ trung tôn lên ngũ quan hài hoà, đường nét góc cạnh lẫn khí chất ngang tàng là thứ khiến đối phương không khỏi thán phục, trầm trồ.

Sải chân mạnh mẽ tiến về đằng trước, đôi mắt màu hổ phách cuồn cuộn lửa đỏ. Cho đến bây giờ, Quý Hướng Không vẫn không thể tin vào cảnh tượng vừa chứng kiến. Đôi nam nữ kia vừa trêu đùa ân ái ngay trong tầm mắt anh, mà nữ chính của màn nóng bỏng, cũng chính là người con gái Quý Hướng Không lưu tâm nhất.

Suy nghĩ đầu tiên của nam nhân là bọn họ đang bí mật hẹn hò.

Gần một tháng không gặp, thật không ngờ vừa lột xác trở thành thực tập sinh, cô đã vội qua lại với đàn ông, mà đối phương còn là hậu bối chung công ty với anh. Quý Hướng Không tức tới mặt mũi đỏ gay, trái tim dấy lên cơn đau âm ỉ. Anh mãi mãi không hiểu nổi, vì sao cô ấy lại nhẫn tâm đối xử với anh như thế.

Phương Tuấn Triệt cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ Quý Hướng Không, chàng trai trẻ lo sợ, tâm tình có chút bối rối. Cậu không ngờ, muộn thế này mà vẫn có người xuất hiện ở công ty. Nương theo bước chân Quý Hướng Không, cỗ bất an cũng ngày một đậm. Khi người đàn ông còn cách cậu khoảng hai mét, Phương Tuấn Triệt vội cúi đầu, lễ phép chào hỏi: "Quý lão sư, anh ở lại công ty luyện tập khuya sao ạ?".

Nét mặt Quý Hướng Không lạnh hơn băng tuyết, tuyệt nhiên không đoái hoài đến câu hỏi của cậu nhóc kia. Cố nén cơn tức giận, và rồi là khó nhọc điều chỉnh hô hấp, người đàn ông âm trầm cất giọng, hỏi: "Hai người là đang hẹn hò?".

Anh chưa dứt lời, cô gái đứng cạnh Phương Tuấn Triệt đã quơ tay, lắc đầu lia lịa. "Không! Không phải như vậy!".

Trình Khiết Nhi miệng thì trả lời, nhưng trong lòng sớm đã cảm kích Quý Mặt Lợn muôn vạn lần. Chưa bao giờ, cô thấy giọng nói anh dễ nghe như thế. Quý Hướng Không đúng là vị thần hộ mệnh xuất hiện lúc con người nguy khó nhất, giống hệt chiếc phao cứu sinh để cô bám víu, giữa mênh mông biển cả, rốt cuộc anh đã cứu cô thoát khỏi một kiếp nạn.

Trình Khiết Nhi đâu biết được, câu phủ nhận này kéo chân mày Quý Hướng Không thêm nhíu chặt. Luôn luôn là vậy, hành động đầu tiên của phụ nữ nếu bị bắt gian tại trận luôn luôn là chối bỏ. Lý do rất thuyết phục để lửa giận lần nữa bùng cháy. Quý Hướng Không quét tầm mắt dữ tợn lên người Phương Tuấn Triệt trước.

Thời điểm tiểu sinh họ Phương nghĩ mình sẽ ăn trọn một quyền từ đàn anh đáng kính, âm điệu lạnh ngắt chết chóc bỗng lần nữa phủ xuống đầu cậu. "Rất tốt! Nếu đã không phải mối quan hệ đó, sau này phiền cậu tránh xa Trình Khiết Nhi ra một chút. Thân là nghệ sĩ lưu lượng, tôi hy vọng cậu biết tự bảo vệ danh tiếng, tránh việc kéo thêm rắc rối không đáng có cho công ty.".

Quý Hướng Không mượn việc công mà cảnh báo, còn ban tặng đối phương cái nhìn đầy uy lực. Tựa hồ con sư tử đực hung hãn, vì muốn bảo vệ con sư tử cái của mình, không ngại đứng ra chiến đấu với kẻ địch.

Rồi ở giây tiếp theo, cánh tay cường tráng nhanh như chớp, vươn tới nắm chặt cánh tay trắng nõn. Mặc kệ hậu bối Phương Tuấn Triệt đi hết cú sốc này đến cú sốc khác, người đàn ông dùng lực kéo cô gái nhỏ, cùng anh nhằm thẳng về trước mà chạy.

Quý Hướng Không kéo Trình Khiết Nhi chạy mãi, chạy mãi trên con đường nhựa thẳng tắp.

Chính khoảnh khắc này, những hình ảnh ở bãi đậu xe liên tục hiện ra trong đầu người đàn ông. Dù anh chán ghét muốn xoá bỏ, nhưng càng trốn tránh, chúng lại càng ồ ạt bủa vây tâm trí.

Quý Hướng Không thừa nhận! Là anh đang ghen. Anh ghen phát điên lên khi thấy cô có hành động thân mật cùng người đàn ông khác. Đợi nộ khí chạm đỉnh điểm, nam nhân bèn điên tiết xiết chặt cổ tay Trình Khiết Nhi.

Cảm giác đau đớn trên cánh tay mỗi lúc thêm rõ rệt, cô không tránh khỏi bực mình trước thái độ hằn học. Thiếu nữ không chạy theo Quý Hướng Không nữa, nhất quyết dừng bên vệ đường, gạt tay bàn tay to dày ra, mắt đen chớp nhẹ, nghi vấn: "Quý Hướng Không, anh định đưa tôi đi đâu? Anh nắm tay tôi đau quá rồi này.".

Khi nãy cổ tay Trình Khiết Nhi bị cậu nhóc Phương Tuấn Triệt vặn muốn gãy xương, bây giờ đếm lượt anh còn bồi thêm vài phát. Cô nhăn mặt khó chịu, đưa cổ tay trắng ngần in hằn năm dấu tay đỏ cho anh xem.

Quý Hướng Không ngoảnh nhìn, nhếch mép cười mỉa mai, lại châm chọc hỏi: "Cô cũng biết đau nữa à?".

"Anh nói thế là ý gì?" Vô duyên vô cớ cái tên Quý Mặt Lợn nổi giận với cô. Cả tháng nay Trình Khiết Nhi bận luyện tập tối mặt ở công ty, hai người chẳng gặp nhau lấy một lần, hắn có hỉ nộ vô thường cũng nên biết lý lẽ một chút đi chứ.

Thực sự mà nói, khi Trình Khiết Nhi ủy khuất hỏi câu này, nằm mơ cũng không thể ngờ, những gì nhận lấy sau đó nhận, là một gáo nước lạnh lẫn với trận chửi té tác không điểm dừng.

"Trình Khiết Nhi, cô là một đứa con gái không biết xấu hổ! Dám đứng trước cửa công ty hẹn hò với đàn ông. Cho dù cô muốn mượn danh để nổi tiếng, không cần thiết phải bán rẻ thân thể như vậy chứ. Cô tưởng chuyện xấu xa cô làm sẽ qua được mắt thiên hạ? Nếu không phải hôm nay tôi ở lại studio làm việc khuya thì cũng không nhìn thấu được bộ mặt giả tạo của cô. Trải qua vụ lùm xùm vừa rồi, cô vẫn chưa thấy sợ sao, đồ lẳng lơ?" Cơn giận cuộn trào, bùng nổ như đại hồng thủy, Quý Hướng Không mất kìm chế, dùng lời lẽ nặng nề nhất tổn thương cô.

Mấy hôm trước, anh vô tình nghe nhân viên trong công ty bàn tán những điều không hay về Trình Khiết Nhi, họ nói cô có quan hệ mờ ám với tiểu sinh lưu lượng Phương Tuấn Triệt, thân mật tới mức, cả hai chủ động hẹn nhau đi ăn trưa, mức độ dĩ nhiên chẳng đơn giản là hậu bối với tiền bối. Khi ấy Quý Hướng Không làm gì tin vào lời đồn thất thiệt. Thậm chí một người vốn kiểm soát tâm trạng tốt như anh suýt nữa đã vì cô mà xảy ra xung đột với họ. Để bảo vệ cô, anh sẵn sàng mang danh tiếng và lòng tự trọng ra đánh cược. Vậy mà kết quả nhận được là gì. Là cảnh xuân vời vợi, đêm khuya thanh vắng cô cùng với đàn ông hẹn nhau ra bãi đỗ xe, váy áo xộc xệch, thân mật ân ái. Trình Khiết Nhi có biết, cô đã cầm dao đâm thẳng vào ngực anh nhát chí mạng, khiến trái tim Quý Hướng Không tan nát vỡ vụn. Tại sao? Tại sao cô lại thay đổi tới mức này? Cô thay đổi thật rồi. Thay đổi đến anh không thể nhận ra. Quý Hướng Không không rõ cảm nhận của cô bấy giờ như thế nào. Và anh vĩnh viễn cũng không muốn tìm hiểu. Nhưng anh thấy cô như chết lặng trước loạt ngôn từ chỉ trích thậm tệ của mình.

Đúng vậy đấy! Vài phút trước Trình Khiết Nhi thật hối hận khi xem anh là ân nhân, thậm chí trong lòng còn vài ba phần cảm kích Quý Hướng Không. Cô quên rồi, tên hàng xóm sao chổi ở trường hợp nào vẫn đều là sao chổi. Rốt cuộc Trình Khiết Nhi đã làm sai điều gì, cớ sao anh nỡ nhục mạ, không tiếc lời xúc phạm, mắng nhiếc cô. Trình Khiết Nhi cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng có lòng tự trọng mà. Chẳng lẽ trong mắt anh cô chỉ như một con sen thấp hèn sở hữu quả tim sắc đá. Là công cụ trút giận miễn phí những khi tâm trạng anh không vui. Cần cô thì phấn khích gọi tới, không cần nữa thì lạnh lùng đuổi đi.

Trái tim đau quá, cô bức xúc nhìn Quý Hướng Không, hốc mắt phủ màng sương trắng xóa, cảnh vật phản chiếu còn lại duy nhất sự mong manh mờ ảo. "Họ Quý kia, tôi đã nói giữa tôi và cậu ta không có gì cả. Tai anh có vấn đề sao? Cứ tưởng anh đến đây cứu tôi, còn vì hành vi nghĩa hiệp của anh, suýt cảm động rơi nước mắt. Tôi thật không ngờ, anh và cậu ta vốn chả khác gì nhau. Các người đều là kẻ ỷ có sức mạnh, hiếp đáp cô gái tay yếu chân mềm không có khả năng chống cự là tôi. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, xem như hôm nay tôi xui xẻo mới vớ phải các người.".

Sau khi đáp trả, vốn dĩ Trình Khiết Nhi định sẽ rời khỏi nơi này, đơn giản là cô không muốn phải đau lòng thêm nữa.

Chỉ là, cô đã chậm một bước.

Nam nhân đoán ra suy tính của thiếu nữ, động tác vòng cánh tay, dễ dàng ôm lấy cô từ phía sau. Đôi tay mạnh mẽ khẽ xoay chuyển, anh thuận lợi ép cả người cô vào sát thân cây cổ thụ bên lề đường.

Trình Khiết Nhi mở to mắt, nhìn người đàn ông trước mặt. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, cô phát hiện chằng chịt tơ máu hằn trong con ngươi màu trà. Đồng tử Quý Hướng Không đỏ ngầu trông vô vàn đáng sợ.

Khép nhẹ bờ mi, giọng điệu trầm thấp cũng hóa khản đặc rồi. "Trả lời thật lòng với tôi, tên tiểu quỷ đó là người trong lòng mà cô nói có phải không?".

"Anh điên rồi! Cậu ta không phải." Cô cảm thấy bị ức hiếp, nước mắt chực trào ra. Những điều cô nói đều là sự thật, tại sao Quý Mặt Lợn cứ cố tình làm khó cô.

Sắc mặt Quý Hướng Không tối sầm, tới nước này cô còn dám mạnh miệng lừa anh. Không phải tên đó thì là ai? Nếu hai người hoàn toàn trong sạch, cô với hắn hẹn gặp ở bãi đỗ xe giữa đêm hôm khuya khoắt để làm gì?

Căm phẫn đồng loạt tràn khắp cơ thể, tác động đến cảm xúc lẫn trí óc Quý Hướng Không. Máu ngừng chảy, hô hấp ngưng trệ, nửa khuôn mặt mặt đỏ gay nghiêng xuống, kề sát gương mặt tái nhợt vì sợ, âm giọng lộ ý ghen tuông: "Trình Khiết Nhi, tên đó... đã hôn cô chưa?".

Chất lỏng lạnh giá chảy dài trên má Trình Khiết Nhi, bị anh nghi vấn đủ điều, cô vừa tức vừa tủi thân, dù có là thần tiên giáng thế, lâm vào tình huống này cũng chẳng thể nuốt trôi uất ức, đừng nói chi người trần mắt thịt như cô. Chớp rạch ngang bầu trời u ám, kèm theo âm thanh gầm rú dữ dội, Trình Khiết Nhi bất chất tất cả, để mặc xúc cảm chân thật tuôn trào: "Quý Hướng Không, anh là cái thá gì chứ? Anh lấy quyền gì mà tra hỏi tôi? Anh đâu phải bạn trai, cũng đâu phải chồng tôi. Hà cớ gì lại hét vào mặt tôi như vậy. Đầu óc không tỉnh táo thì vào bệnh viện kiểm tra đi. Tôi bị người ta bắt nạt chưa đủ? Bây giờ lại tới lượt anh ức hiếp tôi. Các người quá đáng vừa vừa thôi chứ. Ừ đó! Tôi với cậu ta đang yêu nhau đấy! Cậu ta là người trong lòng tôi thì thế nào? Chúng tôi hôn nhau có liên quan gì đến anh không? Có ăn hết gạo nhà anh không? Ư... ưm..."

Câu nói lấp lửng dừng ở giây phút ấy. Nó vĩnh viễn không thể trọn vẹn. Bởi vì đôi môi mỏng nơi Quý Hướng Không đã phủ lên đôi môi đỏ hồng đang mếu khóc.

Nhẹ nhàng mà sâu sắc, anh dùng chính môi của mình bịt chặt môi cô.

Cô gái nhỏ hoá đá, tròn mắt nhìn chàng trai ôm ghì thân thể cô vào lòng, ra sức ngấu nghiến hôn.

Lần đầu tiên, anh chủ động hôn Trình Khiết Nhi. Nhưng nụ hôn ấy không hề ngọt ngào, nhu tình như cô hằng tưởng. Quý Hướng Không hôn cô một cách giận dỗi, ngang tàng cuồng bạo, nhấm nháp gặm cắn, tựa hồ muốn trút hết bực tức vào cánh môi run rẩy tội nghiệp kia.

Đột nhiên trời đổ mưa lớn, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống dãy nhà cao tầng, rơi xuống tán cây rậm rạp, giăng kín con đường quốc lộ. Cơn mưa dồn dập cuồng nộ, quần áo anh và cô ướt hết, dưới tán cây cổ thụ, cơ thể hai người vẫn dính chặt vào nhau. Mặc cho cô vùng vẫy cự tuyệt, mặc cho những cú đánh liên tục rơi trên ngực đau điếng, anh cũng nhất quyết không buông tay.

Môi anh cuồng dã xoay chuyển trên môi cô, chậm rãi dẫn dụ, cô vẫn mím chặt không chịu mở miệng. Quý Hướng Không giận dữ cắn mạnh một cái, cô đau quá, phải hé môi rên rỉ. Anh thừa cơ hội, xấu xa đưa lưỡi vào bên trong, thăm dò chán chường rồi khuấy đảo, quấn chặt lấy lưỡi cô. Tình cảm đè nén trong lòng cơ hồ những giọt mưa, rơi theo nụ hôn ướt át, rơi theo tiếng cắn mút. Để lại chuỗi âm thanh ái tình, dội vào trái tim nồng nhiệt.

Mưa lạnh không dứt, đôi nam nữ dưới tán cây say sưa trao nhau nụ hôn, bỏ quên thế giới xung quanh.

Bỏ quên luôn chàng trai đơn độc, lặng lẽ đứng dưới mịt mù sương khói. Giọt lỏng cô đặc hoà với cơn buốt giá.

Là mưa hay là nước mắt... đã chẳng thể phân biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top