Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55

Mưa! Mưa rơi tầm tã, mịt mù. Trĩu nặng tuôn xuống lòng đường, giọt mưa xuyên qua tán cây, ướt đẫm bờ vai ai. Làn mưa như mờ ảo hơn bởi ngọn đèn đường vàng nhạt, trong thứ ánh sáng yếu ớt đó, Quý Hướng Không dường như thấy Trình Khiết Nhi đang khóc. Giọt nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt của cô, rồi từ từ chảy vào miệng anh, mằn mặn, cay đắng. Quý Hướng Không có thể cảm nhận nỗi đau của người con gái anh yêu.

Tình cảm đè nén bấy lâu nay bùng nổ, tay anh thêm ghì chặt đầu nhỏ, cuồng bạo chà sát bờ môi kiêu ngạo lên đôi môi anh đào mềm yếu, bất chấp sự vùng vẫy, vẫn tiếp tục khuấy đảo trong khoang miệng Trình Khiết Nhi, chỉ hận không thể cùng với cô hoà làm một.

Thiếu nữ bị anh hôn đến thiếu dưỡng khí trầm trọng, đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn như bọt biển, cơ thể vô lực dựa hẳn vào khuôn ngực rắn chắc của anh. Khi Quý Hướng Không di chuyển chiếc lưỡi ẩm ướt vào sâu trong cô, xương hàm của cả hai va vào nhau đau điếng, Trình Khiết Nhi không thể chịu nổi nữa, bất chấp cắn mạnh lên môi anh, giống như cách mà trước đây anh từng làm với cô.

Bị tấn công bất ngờ, người đàn ông đau đớn nhíu mày, sững sờ buông cô gái trong lòng ra. Lập tức, đôi mắt ngấn lệ căm phẫn quét lên người Quý Hướng Không, dưới tầng tầng sương khói, cô nhốt gọn thân ảnh bất động của nam nhân vào con ngươi.

Quý Hướng Không duy trì sự trầm mặc, đồng tử hổ phách không biểu lộ chút cảm xúc nào, trên khoé môi băng giá, chảy xuống một dòng máu đỏ tươi. Trình Khiết Nhi chóng vánh siết tay thành nắm đấm, dồn hết sức lực bình sinh đánh lên ngực anh, òa khóc nức nở: "Đồ đáng ghét! Đồ chết tiệt! Đồ chết bầm! Quý Hướng Không, tại sao anh đối xử với tôi như vậy? Tại sao chửi mắng tôi thậm tệ rồi lại hôn tôi? Anh lấy quyền gì chứ? Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì? Trong mắt anh tôi chỉ là một đứa con gái lẳng lơ, dễ dãi thôi đúng không? Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Cả đời này, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.".

Lời vừa dứt cũng là lúc cô quay lưng, bỏ chạy thục mạng. Khuôn mặt giàn giụa lệ đắng, những giọt mưa rét buốt liên tục hất vào người Trình Khiết Nhi. Mưa và nước mắt trộn lẫn với nhau, thấm đẫm đau đớn.

Cô nhằm về phía trước mà chạy. Chạy... lại tiếp tục chạy, cũng chẳng biết con đường dài ngoằng sẽ đưa mình đến nơi đâu.

Quý Hướng Không đứng lặng dưới tán cây cổ thụ, nhìn bóng dáng bé nhỏ dần rời xa anh, mờ nhạt rồi mất hút dưới cơn mưa trắng xóa. Anh thẫn thờ, khoé mắt dâng lên một tầng cay cay. Giơ tay ôm ngực, cảm giác ê ẩm khi cô đấm lên người anh vẫn còn đó. Nhưng đau đớn này có là bao, ít nhất nó không thể so sánh được với nỗi đau sâu tận trái tim anh. Người đàn ông vò mớ tóc mái ướt đẫm, rũ xuống trán. Tại sao? Tại sao vậy? Vừa nãy anh đã làm cái gì? Ngay cả khả năng khống chế cảm xúc nguyên bản cũng mất đi.

Chính vì yêu cô đến phát điên, Quý Hướng Không mới ghen tức khi thấy cô gần gũi với nam nhân khác. Chính vì không cho phép trên người cô có mùi của kẻ khác giới nào ngoài anh, cho nên Quý Hướng Không mới hôn cô.

Nhưng mà anh không có nói cho cô biết. Bởi anh sợ cô cười nhạo anh, anh sợ cô chê anh là một kẻ điên, chỉ biết đơn phương và đeo bám người khác. Anh sợ kết quả nhận lấy là một câu từ chối thẳng thừng, anh sợ bản thân sẽ không chịu nổi khi nghe mấy chữ 'tôi không yêu anh' mà cô ấy có thể sẽ nói ra.

Anh sợ. Anh sợ nhiều lắm.

Bởi vì Quý Hướng Không hiểu rõ, trái tim cô... ngay từ đầu, vốn đã không có chỗ trống dành cho anh.

***

Trình Khiết Nhi cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, cả người run lên cầm cập. Nhờ điều hòa trong phòng ngủ, nhiệt độ trở nên dễ chịu hơn, tuy nhiên, điều này vẫn không giúp bàn tay trắng bệch của cô giảm bớt cảm tê cứng. Cổ họng đau rát, thiếu nữ bắt đầu ho sùng sụt. Có lẽ Trình Khiết Nhi bị cảm mất rồi, dầm mưa gần hai tiếng đồng hồ để đi bộ về nhà, không đổ bệnh mới lạ đấy.

Tay vươn đến tủ đầu giường, cầm cốc nước ấm uống vội. Chất lỏng vô vị vừa chảy vào miệng, cảm giác ê ẩm lập tức xông tới, lan toả rõ rệt trên khoé môi, Trình Khiết Nhi nhăn mặt đau đớn, đặt cốc nước xuống, cô giơ tấm gương tay lên ngang tầm nhìn. Thần sắc tiều tụy liền hiện ra trong mảnh thủy tinh tráng bạc, nhợt nhạt, thảm hại chưa từng có. Cô thở dài, tầm nhìn lướt xuống dưới, vừa vặn dừng lại ở đôi môi sưng phồng vì bị người ta cưỡng hôn. Hình ảnh dưới tán cây cổ thụ bất chợt ùa về, nhắc cô nhớ tới nụ hôn cuồng nhiệt ướt át. Trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả, hơi xấu hổ, còn có giận dữ nữa. Cô tầm chửi Quý Hướng Không một vạn lần. Đồ mặt lợn đáng chết, sao anh ta lại đối xử với cô như vậy chứ? Anh ta thật ra có ý gì?

Chửi thì chửi, đau rát vẫn hoàn đau rát, Trình Khiết Nhi chẳng làm được gì khác ngoài việc tựa đầu lên chiếc gối mềm, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngắm làn mưa hư ảo trong đêm tối, đột nhiên nghĩ đến chàng trai dưới tán cây cổ thụ. Mưa lớn thế này, không biết anh đã về nhà chưa, hay còn lang thang ở nơi nào đó. Một dòng bất an lướt qua trái tim mềm yếu, mơ hồ lo lắng, mơ hồ có chút xót xa.

***

Tiếng chuông đều đặn vang lên, phá tan sự tĩnh lặng giữa căn hộ hiện đại sang trọng. Người đàn ông với mái tóc ướt nước mưa, mau chóng thu lại dáng vẻ ủ rủ, từ trong phòng ngủ đứng dậy, bước từng bước nặng nề ra mở cửa.

Cánh cửa vừa được mở, Bạch Dĩ Thần không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy bộ dạng của nam nhân cao lớn trước hành lang: cả người ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu.

Mười hai giờ đêm, Quý Hướng Không dầm mình giữa cái nhiệt độ ba độ C, đội mưa từ cổng chính tòa cao ốc JK Universe đến tận nhà cậu bạn họ Bạch. Chẳng kìm được hoảng hốt, Bạch Dĩ Thần há hốc mồm thốt lên: "Không, cậu chưa về nhà sao? Cậu đã đi đâu thế? Sao ra nông nổi này? Mau vào đi, lạnh như vậy bị cảm bây giờ." Miệng thì nói, tay lại nắm bàn tay lạnh ngắt của đối phương, vội vã kéo vào trong.

Sau khi đóng cửa cẩn thận, Bạch Dĩ Thần giục Quý Hướng Không đi tắm gội, còn mình tức tốc vào bếp nấu một bát cháo hầm hạt sen, không bao lâu, đã mang lên, đặt trên bàn gỗ ở phòng khách.

Lúc này, Quý Hướng Không cũng vừa tắm xong. Anh đang mặc trên người bộ quần áo ngủ của Bạch Dĩ Thần, từ từ bước tới. Chiếc yukata xanh lam có vẻ hơi chật so với cơ thể Quý Hướng Không. Điều này khiến Bạch Dĩ Thần bật cười, anh chàng nghịch ngợm, cất tiếng trêu chọc cậu bạn: "Cậu mặc bộ này trông hợp ghê đấy. Vào soi gương thử không?".

Câu bông đùa của Bạch Dĩ Thần không làm cơ mặt Quý Hướng Không thay đổi, thần thái u trầm, tiến lại gần ghế sofa, ngồi xuống cạnh Bạch Dĩ Thần, Quý Hướng Không nhoài người ra, dáng vẻ đầy mệt mỏi. Thấy tâm trạng gã bạn thân không tốt, mỹ nam họ Bạch đẩy bát cháo về phía tảng băng lạnh lùng, giọng lo lắng, hỏi: "Cậu... hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?".

Hơi gượng gạo, vì Bạch Dĩ Thần không giỏi nói dối. Đối với một câu hỏi đã biết rõ đáp án, nhưng phải giả vờ chưa từng biết gì, lòng dạ sao có thể không đau. Nhất là khi, viễn cảnh dưới cơn mưa giá lạnh, anh tận mắt chứng kiến, nay đồng loạt ùa về trí óc.

Bạch Dĩ Thần vốn cứ tưởng, Quý Hướng Không và cô ấy đang đắm chìm trong tình yêu hạnh phúc, nhưng mà xem ra, sự thật không phải vậy. Hình như giữa Quý Hướng Không và cô đã xảy ra hiểu lầm gì đó. Bạch Dĩ Thần càng nghĩ càng hóa mơ hồ. Đầu óc loạn hơn tơ vò, anh thật không biết, lúc này bản thân phải nên vui hay nên buồn. Cõ lẽ Bạch Dĩ Thần nên vui, vì rằng anh vẫn còn cơ hội theo đuổi người con gái mình yêu. Nhưng còn người bạn thân nhất của anh? Làm sao anh có thể nhẫn tâm nhìn thấy Quý Hướng Không vì tình yêu mà đau khổ.

Từ chối trả lời câu hỏi của hảo bằng hữu, đồng tử màu trà nơi Quý Hướng Không u ám giống hệt bầu trời sắp có giông tố. Siết bàn tay thành nắm đấm, anh đấu tranh tâm lý, trấn tĩnh bản thân. Nỗi đau tình yêu không được đáp trả, tận bây giờ anh mới hiểu, thì ra cam tâm tình nguyện đứng ở phía sau một người là thế, quả nhiên vô cùng đắng chát.

Thời điểm ngổn ngang giữa dòng tâm ấy, còn có thêm một bàn tay nữa đặt lên vai Quý Hướng Không.

Là bàn tay của Bạch Dĩ Thần.

Nam nhân ngọc thụ lâm phong ngạc nhiên ngoảnh lại, nhìn cậu bạn thân nhất của mình. Ánh mắt Bạch Dĩ Thần cố hữu hướng về anh, âm điệu trầm thấp, hỏi: "Là cô gái thú vị phải không?".

Quý Hướng Không lựa chọn im lặng, xoay người khẽ thở dài. Nhưng biểu hiện sâu con ngươi hổ phách đã cho đối phương biết đáp án. Bạch Dĩ Thần tất nhiên đoán được, vì anh cũng là đàn ông, biểu cảm khác lạ của Quý Hướng Không khi có người nhắc về Trình Khiết Nhi, làm sao anh không phát giác.

Bạch Dĩ Thần mím môi cười cười, đập vai cậu bạn tốt thay cho lời an ủi. Anh hiểu được cảm nhận của Quý Hướng Không. Bởi vì vài phút trước, anh đã từng trải qua rồi. Dù thế nào, đối với anh, Quý Hướng Không mãi là người bạn tốt nhất. Bạch Dĩ Thần luôn hi vọng bạn mình có thể suy nghĩ theo hướng tích cực, vượt qua quãng thời gian khó khăn này.

"Bất kể có chuyện gì xảy ra, cũng phải mạnh mẽ cười thật tươi, cậu đã từng nói thế mà." Bạch Dĩ Thần nhìn cậu bạn đồng niên, khoé môi hơi nhếch lên. Bất ngờ, tay anh chàng thuận thế đập vào vai Quý Hướng Không một cái bốp, liền đó, nam nhân vội trở lại là chàng thanh niên quậy phá, cất giọng sang sảng: "Phải trả lại cho tôi một Quý Hướng Không tiêu sái, lạc quan như ngày trước đấy.".

Âm thanh huyên náo mém bung cả nóc nhà, Quý Hướng Không không nhịn được, lắc đầu chào thua gã bạn thích la hét. Nụ cười dần nở trên đôi môi lạnh lùng, Quý Hướng Không mau chóng đáp gọn: "Được! Nhưng tạm thời cậu phải để tôi ở lại đây một thời gian.".

Vì những lời cô ấy đã nói, còn hùng hồn tuyên bố cả đời cũng không muốn gặp lại anh. Vậy nên, thời gian này, anh quyết định không về chung cư.

Bạch Dĩ Thần đồng ý yêu cầu vô điều kiện. Quý Hướng Không dọn tới, căn hộ chắc hẳn sẽ bớt vắng lặng hơn. Mà quan trọng nhất vẫn là, nếu điều đó có thể giúp cậu bạn cảm thấy dễ chịu, muốn ở lì ăn vạ ở nhà anh luôn cũng không vấn đề.

"Cảm ơn cậu, Thần! Không có cậu giúp, tôi thực sự chẳng biết phải làm sao nữa."

"Bạn bè thân thiết cả thôi, đừng khách sáo." Bạch Dĩ Thần cau chặt đôi mày rậm. Sực nhớ điều gì, anh lập tức bưng bát cháo trên bàn, đặt vào lòng bàn tay Quý Hướng Không, ồn ào thúc giục: "Ăn đi cho nóng! Nhanh lên còn chơi game với tôi.".

Quý Hướng Không cong mắt cười, đỡ lấy bát cháo hạt sen từ tay Bạch Dĩ Thần. Mưa ngoài trời chưa dứt, có tia chớp loé lên, rạch ngang đám mây đen khổng lồ.

Cách đó một con phố, trong toà nhà chung cư cao chọc trời, căn phòng lấp lánh ngôi sao nhũ bạc không bật đèn, bao trùm một màu tối mịt. Cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc hạt dẻ mềm mượt, lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ, mắt buồn sâu thẳm, nhìn từng giọt lạnh giá rơi rơi.

Trái tim cô... hiện hữu hình bóng của một người.

Làm sao cô biết được, chàng trai cô đang nghĩ tới, đêm nay cũng trằn trọc không ngủ được. Cõi lòng anh rối bời thổn thức, không ngừng nhớ đến người con gái mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top