Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59

Đối với người nổi tiếng, nếu không kể đến loại 'bình hoa di động' sắc có thừa nhưng tài không đủ, thì sai lầm lớn nhất có lẽ là một phút bất cẩn để bản thân vướn vào scandal. Một vụ lùm xùm, bê bối đủ khiến người hâm mộ quay lưng, sự nghiệp theo đó cũng như xe tụt dốc không phanh.

Thông thường, đối với giới thần tượng trẻ, loại tai tiếng gây chấn động dư luận nhất sẽ là: hoặc, ở khía cạnh pháp luật, dính líu đến chất kích thích, chất gây nghiện; hoặc, liên quan tới vấn đề tình cảm, giả dụ hẹn hò, chia tay, thậm chí bao gồm cả ngoại tình, lăng nhăng, quen một lúc hai ba người.

Vậy, điều gì xảy ra khi một idol tầm ảnh hưởng toàn cầu, đùng một cái, bị phát hiện có mặt tại nhà riêng của nữ trainee cùng công ty một khắc đêm khuya thanh vắng, mà còn rơi vào trạng thái ẩn nấp ở nơi hết sức đáng nghi, chẳng hạn như trong tủ quần áo?

Điểm này khỏi đề cập Quý Hướng Không cũng biết, cánh truyền thông thế nào chẳng đánh hơi, đại giá tới tận cửa, dùng máy ảnh hàng xịn ghi lại 'khoảnh khắc' đáng nhớ nhất làm bằng chứng, bước tiếp theo sẽ tìm đến công ty chủ quản, chấn vấn, moi móc thông tin, tiếp nữa chắc chắn sẽ hớn hở tung ảnh lên mạng xã hội, bàn luận, vùi dập 'nhân vật chính' cho tới chết chìm mới thôi. Lúc đó tên tuổi Quý Hướng Không dự là đứng đầu các trang bìa tạp chí. Thậm chí mấy trang web ngày trước từng tâng bốc anh lên tận trời xanh biết đâu nhân cơ hội này, lại quay sang giật tít 'Sirius Quý Hướng Không nửa đêm hẹn hò với hậu bối trong tủ quần áo' không chừng.

Tưởng tượng bấy nhiêu thôi, da gà da vịt anh chàng đã nổi lên cục cục. Tủ mắc áo có khi biến thành tủ đông mất rồi, mà theo cục diện này, Quý Hướng Không chính xác là con cá sống mắc kẹt trong cái tủ đông đó. Có điều, anh cần phải bình tĩnh, cân nhắc nhất cử nhất động sao cho thật khéo, ví như hơi thở cũng cần cẩn thận kiểm soát, hay là buồn đánh rắm cũng phải thật tiết chế, chỉ sợ phát ra tiếng động làm chủ nhà nghi ngờ thì nguy to.

Bây giờ lại kể đến thời điểm cửa nhà được tiểu bạch thỏ mở tung ra, âm thanh long trời lở đất từ bên ngoài vọng vào liền triệt để khiến tâm tình Quý Hướng Không sụp đổ.

"Đồ quỷ lười, cậu bận giấu tình nhân trong nhà hả? Mình bấm chuông muốn rục tay luôn rồi này!"

Chất giọng đả nữ chua chát nâng cao hết lực. Trình Khiết Nhi ngó theo bộ dạng cong cớn lăm lăm đi thẳng vào nhà của cô nàng, chịu thua luôn, phồng má thổi phù một cái, cô điềm nhiên trả lời: "Lâm đại tiểu thư của tôi ơi, hành động của cậu chịu sự chi phối từ đầu óc đen tối của cậu sao? Bao giờ mới dịu dàng, nhu mì được đây? Haizz! Mỗi lần cậu tới đều như bão táp mưa sa, mình cố gắng nhanh hơn rồi, bù lại cậu chẳng có chút kiên nhẫn nào hết.".

Lâm Uyển Tranh rõ ràng nghe thấy lời than phiền, bất quá một đoá hồng nổi loạn như cô sao dễ dàng chịu để tâm cái đề tài thục nữ gì gì đấy. Cho nên cô nàng nhúng vai, tùy tiện đặt túi lớn thức ăn xuống bàn, rồi bạo lực xông phi lên ghế sofa màu kem, nhoài người nằm ra đầy thoải mái. "Ngưng ngay cái chủ đề nhàm chán ấy cho mình! Cậu không cần lo mình không thể gả ra ngoài. Mình đã chấm được một anh rồi.".

"Lâm đào hoa Uyển Tranh nhà cậu lại vừa mắt anh chàng nào đây?" Ngồi xuống cạnh Lâm Uyển Tranh, Trình Khiết Nhi hơi nâng mày, đôi đồng tử lấp lánh tròn xoe đầy ngạc nhiên.

Lâm Uyển Tranh đang vắt chân chữ ngũ bỗng đổi sang tư thế lật người nằm úp, ngẩng đầu sờ sờ sống mũi, nhìn Trình Khiết Nhi cười giảo hoạt. Một giây tiếp theo, danh tính nam thần trong lòng đả nữ được tiết lộ, bèn thuận lợi hại người kế bên suýt bị sặc nước. Mà người nào đó cách một tấm ván gỗ cũng vật vã đổ đom đóm, kìm giữ cơn hắt xì.

"Còn giả vờ không biết nữa! Hướng Không ca ca của mình chứ ai! Phận làm fangirl như mình, chỉ biết chung tình với Sirius thôi."

"Khụ, khụ, cái gì? Mình nghiêm túc đấy." Khớp ngón tay nắm chặt ly nước ấm, thứ chất lỏng vô vị xộc ngược lên xoan mũi khiến Trình Khiết Nhi khổ sở ho sặc sụa.

Căn bản ba chữ 'Quý Hướng Không' đã trở thành điều cấm kị đối với cô, nhắc tới liền thấy tâm hồn không được thoải mái.

Trong lúc tiểu bạch thỏ bên ngoài sặc nước, hàng xóm phúc hắc trong tủ vì chiến đấu không nổi với nhu cầu cấp bách, tay vừa bịt miệng vừa bịt mũi, nín thở gồng người 'xả xì' một cái. "Hắc xì...".

Thời gian vĩnh viễn ngưng tụ tại giây phút này. Hai cặp đồng tử phía sofa đồng loạt đứng hình, còn chủ nhân chúng thì giật nảy người, trố mắt nhìn đối phương. Sau đó không hẹn, đồng loạt dời tầm mắt về một góc phòng, suy nghĩ hiện lên dày đặc dấu chấm hỏi.

"Mình vừa nghe thấy tiếng đàn ông ở đâu đây." Người đầu tiên phản ứng là Lâm Uyển Tranh, giọng nói ngờ vực, hàng mi cong vút nhìn cô bạn chí cốt, không ngừng chớp động.

"Không thể! Nhà mình làm thế nào có loại âm thanh này được." Trình Khiết Nhi cau mày, con ngươi đen láy toát lên sự mờ mịt khó hiểu. Cô quét mắt một lượt quanh căn phòng, không gian đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng ban đầu, cũng chẳng có dấu hiệu bất thường nào xúc tác mối nghi ngờ trong cô.

Kết quả, Trình Khiết Nhi ngoảnh lại cười cười, đầu óc cũng bớt căng thẳng đi phần nào. "Có lẽ từ hành lang truyền vào đấy cậu." Nói đoạn này, Trình Khiết Nhi chợt thấy chột dạ, cô khi nãy nhất thời quên mất, khả năng cách ấm ở đây khá tốt, âm thanh ngoài hành lang liệu có thể xuyên vào được không.

Đợi bạch thỏ suy ngẫm xong, Lâm Uyển Tranh đã nhích lại, nắm lấy tay Trình Khiết Nhi, tỏ vẻ không mấy để tâm tới sự việc vài phút trước, cô nàng nghiêng đầu tựa lên vai chủ nhà nịnh bợ. Tính cách ngoan hiền, gia giáo như Trình đại ngốc, chắc không đến nỗi giấu đút đàn ông mà vụn trộm đâu nhỉ.

"Được rồi! Thoải mái một chút đi. Chắc do mình nghe nhầm thôi. Hơn nữa an ninh khu này tốt như vậy. Cậu không chủ động đắt đàn ông vào nhà, có cao thủ nào xuyên tường đột nhập được chứ."

"Cậu mới nói gì đó hả? Im cái miệng lại ngay cho mình." Câu bông đùa quá trớn của Lâm đả nữ đã chọc Trình tiểu bạch mặt mày đen thùi, cô thừa cơ huých cho kẻ phát ngôn bừa bãi vài cú vào cánh tay.

Hai cô nàng ồn ào đuổi đánh nhau giữa bầu không khí vắng lặng. Sự huyên náo nhanh chóng lấp đi nỗi đa nghi về góc khuất trong phòng khách.

Chính xác là anh chàng tuấn lãnh khổ sở ẩn nấp sau cánh tủ kia đã yên tâm thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ khối đá đè ngang lồng ngực, đồng thời là nổi lo sự hiện diện của bản thân bị phát giác. Nói chung, thời điểm hiện tại, tạm thời anh đã may mắn vượt qua tình huống nguy hiểm.

Có điều sự an toàn cũng không duy trì quá lâu, tâm tư Quý Hướng Không tất nhiên sau đó trải qua mấy phen trôi nổi theo từng động tĩnh của hai đoá hoa xinh đẹp bên ngoài.

Anh ngồi thụt xuống, mở hé hé cánh tủ, tầm nhìn đậu lên cánh tay thon dài đặt trên sofa, nhịp nhàng dịch chuyển tới bàn gỗ, linh hoạt mở túi giấy, bày ra hai phần gá rán vàng ươm mỡ, hương thơm hấp dẫn lượn vài vòng rồi chui tọt qua khe tủ, đánh thức cái dạ dày nhộn nhạo của Quý mỹ nam.

"Tiểu Khiết, hấp dẫn, hấp dẫn phải không?" Lâm Uyển Tranh ngoái đầu về cô bạn thân, rèm mi chớp chớp. Nhiệt tình xắn tay áo, cô nàng rất không khách khí bóc một miếng cho vào miệng, nói: "Tiệc chúc cậu ngày mai đi Jeju quay MV thuận lợi đấy, mình chu đáo có chuẩn bị cả bia ướp lạnh nữa. Ăn nhiều một chút.".

Ngón tay mới bóc gà rán bóng nhẩy dầu mỡ, Lâm Uyển Tranh không ngại cho vào miệng mút hết sạch.

Con ngươi hổ phách sau cánh tủ quét đến tiểu bạch, ánh mắt kìm nén của cô thu gọn vào đôi nhãn cầu tinh tế. Tiếp sau đó, Quý Hướng Không nghe thấy chất giọng nhỏ nhẹ mang theo chút ái ngại.

"Thứ này chứa hàm lượng calo rất cao. Mình xếp nó vào 'danh sách đen' rồi." Trình Khiết Nhi vừa từ chối vừa nịnh nọt xoa dịu Lâm đả nữ. "Tấm lòng của cậu, mình đương nhiên sẽ ghi nhận, nhưng mà mình đang giảm cân, bia và gà rán là say no."

Cánh tay nõn nà che ngang ngực làm hình dấu X, Trình Khiết Nhi lập tức nhận lấy cú nén phóng thẳng tới từ đối diện. Cô không mấy bất ngờ trước hành động bạo lực, rất chi là nhanh nhạy, nghiêng người tránh, lại bắt trọn được chú gấu bông to gần bằng kích thước cơ thể mình. Lông mày thanh mảnh nhấc lên, chiêm ngưỡng khuôn mặt đùng đùng phẫn nộ, nhân tiện chiêm ngưỡng luôn luồn khói đen phát ra từ cô bạn thượng cẳng tay, hạ cẳng chân.

Động thái dữ dội của Lâm Uyển Tranh, tới Quý Hướng Không cũng không khỏi rùng mình. Trong lòng bấy giờ cảm thán, chẳng hiểu làm thế nào một cô gái ngây ngô, ngốc nghếch như Trình Tiểu Trư lại kết bạn được với kiểu người sặc mùi đánh đấm ấy. Con gái thuộc loại này thật là nguy hiểm. Quý Hướng Không kết nối sự việc, thầm nghĩ, phải chăng thói quen thích 'hành hung' anh của thỏ trắng là bị ảnh hưởng bởi cô bạn thân? Nếu đúng thế thì hiểm hoạ khôn lường rồi. Sau này thuận lợi làm hoà với cô, Quý Hướng Không tự hứa nhất định phải bắt cô tuyệt giao với đả nữ cho bằng được.

Nhưng Quý Hướng Không vẫn còn chưa hiểu hết bản tính của Lâm đại tỷ, xét về thực tế, ngoài sở thích dùng tay chân để nói chuyện, cô còn cực kỳ cương quyết. Vậy nên, ngay lúc nhận thấy người nào đó có ý định khước từ món gà rán mua ở nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất nhì thành phố, cô dĩ nhiên không đồng tình. Mà biết Trình đại ngốc nhà cô đang ăn kiêng, cô lại càng tỏ rõ sự bài xích. Bao nhiêu lý lẽ, kiến thức y học, lời khuyên nhủ chân thành, từ cứng rắn đến mềm mỏng, Lâm Uyển Tranh đều mang ra áp dụng hết. Nào là cậu chọn ăn gà rán hay ăn đòn, nào là dáng dấp cậu hiện tại không phải đã rất chuẩn rồi sao, còn muốn giảm cân đến mức nào nữa, nào là cậu không xem mình là bạn nữa rồi, ý tốt của mình cũng chẳng coi ra gì, vân vân và vân vân.

Bất quá trước những hù doạ và nài nỉ kể trên, thỏ trắng vẫn tâm vững như trúc, kiên định như tùng, dù thèm rỏ dãi cũng sống chết tuân thủ theo chế độ ăn kiêng. Chỉ hận bản thân không thể ngay tức khắc giảm thêm chục cân. Lâm Uyển Tranh không chịu nổi, hai tay chống hông, gằng giọng nhả từng chữ nặng trịch: "Cậu thử đi một vòng quanh thành phố S đi, kẻ nào dám nói thân hình cậu không chuẩn tỉ lệ vàng, mình bóp nát kẻ đó.".

Đổi lại câu khẳng định chắc nịch là khoé mi cụp xuống, đôi môi anh đào dẩu ra ỉu xìu, tâm trí Trình Khiết Nhi trôi dạt trong ký ức, than thở: "Nhưng hàng xóm khắc tinh gọi mình là Tiểu Trư. Heo mà, chắc mình mập lắm anh ta mới gọi như vậy."

Hơi thở nặng nề đưa Trình Khiết Nhi vào trầm mặc, cô giật mình nhận ra, từ khi nào lời nói của Quý Hướng Không lại khiến cô đặc biệt lưu tâm.

Đằng sau cánh tấm ván gỗ, khớp ngón tay mạnh mẽ đặt trên mép cửa bởi suy nghĩ ngốc nghếch của ai kia mà siết chặt, Quý Hướng Không có ý chê cô béo bao giờ, chỉ vì Trình Khiết Nhi quá dễ thương, anh muốn trêu chọc nên mới đặt cho cô cái biệt danh đó. Nam nhân chính thức cạn ngôn rồi, gọi cô là Tiểu Trư ngốc thật không oan uổng chút nào. Đúng là ngốc, ngốc quá đi!

Lâm Uyển Tranh bất lực điều chỉnh tư thế ngồi. Có câu yêu nhau yêu cả đường đi nước bước, những điều nhỏ nhặt nhất anh từng nói, em đều nhớ rõ trong lòng. Xem ra truyền thuyết đã biến thành hiện thực. Cô khoanh tay trước ngực, dò xét Trình Khiết Nhi. "Hôm kia thì vẫn còn ngờ ngợ, nhưng hôm nay mình dám chắc chắn một trăm phần trăm..." Đôi mắt lanh lợi híp lại, đả nữ chồm người tới gần Trình Khiết Nhi, thì thầm, "...cậu yêu chiếc hàng xóm đáng ghét đấy rồi.".

"Lâm Uyển Tranh, lại linh tinh cái gì đấy? Dừng phát huy trí tưởng tượng phong phú của cậu ngay nhé!" Trình Khiết Nhi luống cuống nhảy dựng lên, xua tay liên tục vào khoảng không trước mặt. Phản ứng quá mức khẩn trương, ngay cả trẻ con còn biết cô đang nói dối, đừng nói chi là cao thủ tình trường như Lâm đại tiểu thư kia.

Người trong tủ vạch cửa quan sát một buổi trời, cuối cùng cũng quan sát được khuôn mặt diễm lệ tựa đoá anh đào đang dần đỏ lên. Sắc đỏ lan rộng với tốc độ chống mặt, tràn ngập trong đôi mắt thâm tình màu trà.

Ở bên ngoài, Trình Khiết Nhi thực sự không chịu nổi sự công kích từ Lâm đả nữ, rốt cuộc cô chọn phương án trốn tránh, bất chấp bỏ của chạy lấy người. Động tác đứng dậy nhanh gọn, đôi chân mảnh khảnh vội vàng chạy xuống bếp như cái máy.

"Hết nước rồi, mình đi lấy thêm nước lọc."

Ánh sáng trắng xanh luồn qua khe hở phủ lên gương mặt Quý Hướng Không. Sự giao thoa giữa hai mảng sáng tối, khắc hoạ ngũ quan tinh xảo, nổi bật sống mũi cao ngạo và bờ môi đầy quyến rũ. Khoảnh khắc biểu hiện ngượng ngùng kia ngưng đọng trong đồng tử hổ phách, khuôn miệng anh liền mất tự chủ uốn cong, nụ cười hài lòng, mang theo nhu tình hiếm thấy. Người con gái anh yêu cũng động tâm với anh, Quý Hướng Không hiển nhiên là tự đắt vài phần, cho dù phải khổ sở nấp sau cánh tủ suốt đêm, anh cũng cảm thấy rất xứng đáng.

Niềm vui và phấn chấn ngập tràn trái tim, Quý Hướng Không như nghe tiếng pháo hoa nhộn nhịp, từng đợt, từng đợt bắn lên bầu trời, thanh âm rộn rã tựa hồ thời khắc giao thừa, lấn át luôn tiếng bước chân chậm rãi, từ từ tiến lại gần tủ mắc áo.

Bóng đen đột ngột lướt qua, che mất ánh sáng trước khe hở cửa tủ, cặp con ngươi in hằn sắc pháo giây phút này chỉ còn lại một màu đen thẫm. Quý Hướng Không kinh hãi trông theo cái bóng đen đang dần cúi thấp xuống, nghiêng đầu chăm chú nhìn vào cánh tủ. Sau đó, cánh tay nữ giới thò vào, mấy ngón tay tinh tế chui qua khe hở, bàn chân người đàn ông lập tức cảm nhận được sự rung chuyển.

Cho đến khi giọng nói vặn hết công suất vang lên, trần nhà xem bị dỡ tung triệt để, mà hồn phách Quý Hướng Không, chính là theo phần trần nhà đó, bay đi mất rồi.

"Trình-Khiết-Nhi... cậu dám giấu Hướng Không ca ca ở đây sao???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top