Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61

Cho đến khi cánh tay rắn rỏi ôm lấy phần eo nhỏ bé, ép chặt thân thể không còn chút sức lực vào vòm ngực của mình, ánh mắt ấm áp vẫn chưa một giây rời khỏi khuôn mặt kiều diễm tựa đoá hoa sương.

Trên TV, âm thanh lời thoại liên tục phát ra. Bộ phim tới hồi cao trào, hai nhân vật chính cãi nhau rất kịch liệt, nhân vật nữ oà khóc, nói anh hãy đi đi, sau này em không muốn gặp lại anh nữa. Nhân vật nam liền chạy tới ôm chặt lấy nhân vật nữ từ phía sau. Họ đang diễn cái gì, Quý Hướng Không không biết, anh chỉ thấy hối hận, vì ngày đó đã không đủ dũng khí níu giữ người con gái anh yêu, nhốt Tiểu Trư ngốc vào tim, không cho phép cô chạy ra ngoài làm loạn, ít nhất cũng sẽ không để cô ngẫu hứng đi bộ hàng giờ dưới sương đêm để rồi đổ bệnh.

Cơ hội lúc trước vụt đi, nhưng lần này, anh quyết không đánh mất cô thêm lần nữa. Khoảnh khắc ôm trọn Trình Khiết Nhi vào lòng, Quý Hướng Không đã biết tiếp theo cần phải làm gì. Đồng tử hổ phách khẽ lướt qua cô gái ngáy khò khò trên sofa, giây kế tiếp, anh nhấc nhẹ cánh tay một cái, thuận lợi bế xốc Trình Khiết Nhi lên. Đèn chùm pha lê tỏa ánh sáng trắng nhạt, dịu dàng phủ xuống bước chân tiến tới phòng ngủ.

Cục diện ngay sau đó có lẽ sẽ đơn giản hơn, nếu như chiếc điện thoại trong túi xách Lâm Uyển Tranh không đổ chuông. Mà lúc cánh cửa phòng đóng lại, người nằm ngủ bên ngoài đã bị đánh thức bởi tiếng ồn phát ra từ chiếc smartphone của chính mình.

Uể oải nâng người dậy, Lâm Uyển Tranh mở túi xách, vơ lấy vật thể đang reo liên hồi. Cô trả lời cuộc gọi bằng giọng ngái ngủ.

Chàng trai phía sau tấm ván khép hờ không rõ đầu giây bên kia nói gì, chỉ thấy lúc nghe xong, sắc mặt đả nữ tái dần theo thời gian. Điều quan trọng là Quý Hướng Không quan sát được chuyển động hấp tấp rảo đến gần mình. Phản xạ tự nhiên thôi thúc anh đóng cửa lại, còn không quên ấn khoá luôn. Nhìn tiểu bạch thỏ nằm ngay ngắn trên giường, rồi nhanh chóng dời mắt sang cánh cửa đối diện, gương mặt tuấn lãnh căng thẳng theo từng động tĩnh.

Mà không để Quý Hướng Không đợi lâu, tầm một giây sau, nắm đấm cửa đã xoay bởi hành động thô bạo của Lâm Uyển Tranh, tiếp nối là tràn kêu gào như vũ bão. "Tiểu quỷ mở cửa cho đại nương xem nào?".

"Mở cửa mau! Cậu trốn trong ấy làm cái quái gì thế?"

"Trình Khiết Nhi! Có ngủ thì ngay lập tức dậy cho mình."

Người bên ngoài đập muốn bứt luôn ván cửa, người bên trong hứng chịu một tràn chửi rủa hối thúc, khớp ngón tay liền siết tới trắng bệch. Những lời này đều dành cho thỏ trắng của anh, Quý Hướng Không tất nhiên không dễ chịu chút nào.

Đúng lúc cơn giận phía ngoài sắp sửa nhấn chìm cả căn hộ, người đàn ông bỗng nghĩ ra một biện pháp. Rất nhanh, anh đã tìm thấy di động của Trình Khiết Nhi nằm ở tủ đầu giường, bàn tay với đốt ngón tay rõ ràng miết nhẹ qua danh bạ, nhập văn bản gửi tới số máy 'Tranh Tranh'. Việc còn lại chỉ đơn giản là đứng im chờ kết quả.

Âm báo điện thoại cắt ngang cơn thịnh nộ, thật may Lâm đại tiểu thư còn kiên nhẫn mở tin nhắn ra xem. Quý Hướng Không duy trì bình tĩnh, nghiêng đầu vào cánh cửa nghe ngóng. Anh nhớ rất rõ, trước khi tiếng bước chân xa dần, đả nữ không quên nhấn gọi cho Trình Khiết Nhi hàng chục cuộc. Tất nhiên, Quý Hướng Không chẳng dại gì mà bắt máy. Rốt cuộc Lâm Uyển Tranh đứng bên ngoài, gằng giọng nói vọng vào: "Trình đại ngốc, cậu giỏi lắm! Hôm nay dám bài trừ cả mình.".

"Sợ dây thừng dùng để leo từ tầng hai xuống vừa bị papa phát hiện, may cho cậu là bây giờ đại nương phải về nhà gấp."

"Đợi cậu quay MV trở về, mình sẽ tính sổ luôn một thể."

Không nghe bất kỳ âm thanh đáng ngờ nào nữa, Quý Hướng Không bèn hé cửa kiểm tra lại một lượt. Đúng như mong đợi, cô nàng bạo lực kia thực sự bỏ đi rồi. Trước mắt chỉ còn khoảng không tĩnh lặng bao phủ bởi ánh đèn mờ, xem ra, anh đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Quay trở lại phòng ngủ, việc làm đầu tiên của Quý Hướng Không là mở cửa sổ, đảm bảo cho không khí xung quanh thông thoáng, trong lành.

Nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, không khó để nam nhân phát hiện thần sắc Trình Khiết Nhi mỗi lúc một trắng bệch. Trình Tiểu Trư nhịn ăn cả ngày, khả năng cô ấy bị hạ đường huyết là rất cao. Nghĩ đến đây, lồng ngực Quý Hướng Không liền dâng lên nỗi xót xa nghẹn ngào, cô gái ngốc này lúc nào cũng thế, chưa bao giờ biết tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Hơn một tháng chiến tranh lạnh, khoảnh khắc đối diện với người con gái trong lòng, Quý Hướng Không giống như đối diện với cảm xúc chân thật nhất của chính mình. Sở hữu trái tim nồng nhiệt, ấm áp, một khi đã yêu, anh nhất định sẽ yêu tới khắc cốt ghi tâm, nguyện đánh đổi mọi thứ để mỗi ngày được nhìn ngắm cô nở nụ cười vô ưu, hạnh phúc. Nhưng đồng thời, che đậy con tim đầy nhiệt huyết ấy còn có vẻ bề ngoài điềm tĩnh, thâm trầm, khiến người khác nhìn vào chỉ thấy duy nhất sự lãnh đạm, lạnh lẽo tựa băng tuyết.

Quý Hướng Không thừa nhận, anh là người có tính chiếm hữu cao, bất quá chấp niệm về lòng tự trọng và sự cố chấp trong anh vẫn rất lớn. Vậy nên lúc phát hiện ánh mắt Trình Khiết Nhi từ nay chỉ hướng theo người đàn ông khác, anh liền lặng lẽ rời khỏi. Không phải Quý Hướng Không bất lực chịu thua, mà là vì anh muốn trả lại cho Trình Khiết Nhi bầu trời tự do, như những gì cô hằng mong ước.

Người đàn ông thầm nhủ, bắt đầu từ bây giờ, sẽ không tùy ý xen vào tình yêu cô theo đuổi, xen vào cuộc sống của cô nữa.

Thế nhưng, tới khi trải qua khoảng thời gian thiếu vắng cô hầu gái ngốc, tới khi tận mắt nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé run rẩy dưới lớp sương mù, tới khi chứng kiến người anh yêu vì công việc mà ngược đãi bản thân, nhịn ăn đến mức ngất xỉu, Quý Hướng Không mới nhận ra, bản thân anh không làm được.

Dứt khoát bỏ xuống niềm kiêu hãnh, tự tay xét toạt vỏ bọc tự ái, anh ôm lấy Trình Khiết Nhi, kéo cô trở lại bên cạnh mình. Cho đến thời điểm này, trên thế gian chưa từng có người phụ nữ nào khiến Quý Hướng Không đắm chìm vào giấc mộng duy mĩ, khiến anh ngang tàng bất chấp hóa ôn nhu như vậy.

Mà cô, chỉ duy nhất cô... là người phụ nữ đó.

Ánh sáng phủ quanh căn phòng một tầng hư ảo, Quý Hướng Không tắt bớt đèn chiếu, đặt chiếc ghế nhỏ cạnh giường ngủ, khẽ ngồi xuống. Đôi mắt màu trà dịch chuyển từ lớp chăn bông tới khuôn mặt non mềm. Từ đầu đến cuối, không có ý định rời đi, chăm chú chiêm ngưỡng cô gái ngủ say trên chiếc giường trắng toát.

Đêm hôm qua, đêm hôm kia, còn có đem hôm kia kia, và nhiều đêm trước nữa, anh nhớ cô phát điên lên được. Đã bao lần muốn trở về chung cư, giống như ngày đó, tiếp tục đóng vai ông chủ, bắt cô làm con sen phục vụ mình. Nhưng cuối cùng, Quý Hướng Không vẫn lựa chọn đáp án 'không'.

Bởi vì, sau cái lần cãi nhau dưới cơn mưa tầm tã, anh thật sự bị tổn thương nặng nề. Từng câu từng chữ Trình Khiết Nhi nói, cứ văng vẳng trong tâm trí anh. Nếu là Quý Hướng Không ở quá khứ, anh chắc chắn sẽ mắng cho cô một trận, rồi nhẹ nhàng trả đũa. "Lẽ nào cô cho rằng tôi thích gặp cô lắm sao?".

Chỉ có điều, Trình Khiết Nhi đối với anh bây giờ đã khác. Chiếm lĩnh vị trí quan trọng nhất trong lòng anh, người con gái đáng ghét tự bao giờ đã lấy trộm trái tim Quý Hướng Không đem giấu đi.

Trái tim Quý Hướng Không hiện đang ở đâu, anh không rõ, nhưng anh biết, trái tim bị đánh cắp ấy đã yêu cô thật rồi. Yêu tới mức chìm trong xoáy hút, tự nguyện chui vào ngõ cụt không lối thoát. Cho nên, khi Trình Khiết Nhi ở trước mặt anh, mà còn là khoảng cách gần thế này, tình cảm lại lần nữa không thể kìm nén, trào dâng như sóng ngoài khơi.

Đôi đồng tử hổ phách lay động, người đàn ông chạm vào khuôn mặt diễm lệ, miết nhẹ dịu dàng. Tỉ mỉ phác họa cặp mắt nhắm nghiền, tay anh nối tiếp dịch xuống chiếc mũi thanh thoát, lại lưu luyến thật lâu trên cánh môi hoa đào. Từng đường nét khắc tạc trong trí nhớ, cả đời anh vĩnh viễn không quên.

Ngón tay vô tình lướt qua vầng trán trắng mịn, Quý Hướng Không không tránh khỏi giật nảy người. Nhiệt độ cơ thể cô tăng cao bất thường, da tay anh vừa chạm đến đã muốn phát hỏa.

Như một phản xạ tự nhiên, anh lập tức tìm dụng cụ cặp nhiệt, kế tiếp là vội vàng kiểm tra thân nhiệt cho Trình Khiết Nhi. Mất mười phút loay hoay, kết quả nam nhân đã đo được tận ba mươi chín độ. Cô bị sốt rồi. Cũng phải nhỉ, dầm mình dưới sương đêm lạnh, không đổ bệnh mới lạ đó.

Quý Hướng Không chẳng biết bằng cách nào anh có thể di chuyển từ tầng hai mươi của toà cao ốc xuống tận tầng trệt, rồi lái xe từ bãi đỗ ra đến quầy thuốc tây mà chỉ mất có vỏn vẹn mười phút, anh chỉ nhớ khi thấy thân ảnh cao lớn đội mũ lưỡi trai, mặt mũi trùm kín mít ập tới như một cơn gió tức, đồng thời còn dùng chất giọng ồm ồm thúc giục chủ hiệu bán thuốc, gương mặt vị dược sĩ đeo kính lão đã triệt để tái mét.

Bởi lẽ bà tưởng mình gặp ăn cướp.

Mất vài giây trấn tĩnh, bà lại nghĩ rằng cậu thanh niên đối diện có vợ chuyển dạ sắp sinh. Tới lúc nghe Quý Hướng Không mô tả triệu chứng của bệnh nhân, bà lại đùng đùng nổi cáu, mắng cho anh một trận. Cái gì chứ! Chỉ là nóng sốt thông thường, có cần phải khẩn trương đến mức đó không, làm quả tim thiếu nữ mềm yếu của bà suýt nữa bị doạ mà rơi ra.

Mua được thuốc hạ sốt trở về, Quý Hướng Không tức tốc hoà tan viên sủi vào nước, sau đó, chậm rãi đỡ đầu cô dậy, dùng thìa từng chút, từng chút một bón cho cô. Đợi thỏ trắng uống hết, anh cẩn thận lau sạch thuốc day ra khoé miệng nhỏ xinh, rồi mới nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống gối.

"Bị sốt uống thuốc xong còn phải làm gì nữa?" Lắc lắc cái ly rỗng, Quý Hướng Không thắc mắc tự hỏi.

Sớm biết, năm xưa lúc điền nguyện vọng đại học, anh đã đăng ký thi tuyển vào ngành y, hoặc không thì chịu khó tích luỹ kiến thức y khoa một chút. Được vậy, bây giờ anh chẳng phải mơ hồ thế này rồi.

Thời điểm ý định tra google len lỏi trong đầu, Quý Hướng Không đột nhiên nhớ đến một bước không thể thiếu đối với việc giúp bệnh nhân hạ sốt.

"Đúng rồi! Phải lau mát bằng nước ấm."

Nghĩ là làm, anh mau chóng rảo bước về phía tủ quần áo, lấy hai chiếc khăn bông mềm mang vào phòng tắm. Bận rộn một lúc, Quý Hướng Không đã trở ra với chậu nước ấm. Anh bỏ hai chiếc khăn vào chậu nước, vắt khô một chiếc rồi đắp lên trán Trình Khiết Nhi.

Thân nhiệt tiểu bạch chưa hề giảm chút, anh cuống quýt kéo chiếc chăn bông dày cộm trên người thiếu nữ ra, với tình trạng này, xem ra cần phải lau mát cho cô rồi.

Ngồi hẳn lên giường, anh đỡ cơ thể mềm nhũng của Trình Khiết Nhi dậy, để cả người cô tựa vào lồng ngực vững chắc nơi anh. Suốt quá trình đó, ánh mắt chưa giây phút nào là rời khỏi khuôn mặt tái nhợt. Quý Hướng Không do dự đưa tay đến trước ngực cô, anh mất một lúc chần chừ, sau đó bắt đầu cởi áo khoác.

Hồi còn bé, có lần mẹ nói với anh, người bị sốt chỉ được mặc quần áo mỏng, không nên mặc quần áo chật chội hoặc quá dày. Thú thật thời trẻ thơ non dại, Quý Hướng Không vốn chẳng để tâm mấy đến lời lẽ văn vẻ phức tạp. Ai ngờ nhiều năm sau, lại tới lúc anh phải áp dụng chúng để cứu rỗi tình hình. Cũng may đầu óc anh không quá tệ, vẫn còn lờ mờ nhớ được mấu chốt.

Lần đầu tiên trong đời săn sóc người bệnh, tay chân quả nhiên luống cuống vụn về. Khi Quý Hướng Không kéo chiếc áo khoác ra khỏi cánh tay Trình Khiết Nhi, anh chàng vô tình kéo luôn vai áo trong của cô xuống. Cổ áo trễ ra bên ngoài không còn tác dụng che chắn, phần vai trần nõn nà của thiếu nữ lộ ra quá nửa trước mắt người đàn ông. Đôi gò bồng bên dưới nhấp nhô theo nhịp thở, cách một lớp áo mỏng, thu gọn vào cặp con ngươi sắc hổ phách.

Cảnh xuân ép trống ngực Quý Hướng Không đập rộn ràng, cơ thể anh nóng ran, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vệt đỏ.

Cũng may tại thời điểm ấy, người đàn ông kịp thời điều tiết cảm xúc. Hành động quân tử giúp Trình Khiết Nhi chỉnh lại váy áo, anh chàng vắt khô chiếc khăn, bắt đầu lau mát cho cô.

Cơ thể mềm mại ép vào lòng Quý Hướng Không, để mặc khăn bông ẩm hơi nước chu du, khám phá da thịt mịn màng. Động tác người đàn ông nhu tình, tỉ mẫn, giúp cô lau từng ngón tay thon dài, từ bàn tay cho đến chiếc cổ trắng ngần, thấp thoáng xương quai xanh quyến rũ.

Cảm nhận vật thể lạ đang dịch chuyển trên cánh tay, Trình Khiết Nhi bất giác tỉnh lại, cổ họng cô đau rát y hệt bị dao cứa vào, môi tái nhợt liền lắp bắp nói không rõ lời. Quý Hướng Không phải nghiêng người, kề sát tai vào môi cô, mới nghe thấy hai tiếng đứt quãng. "Nước... nước...".

Anh vội vàng mang nước ấm cho cô. Trình Khiết Nhi khó khăn uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt vẫn mê man khép chặt. Bộ dạng này của cô vô tình thổi bùng nỗi đau trong lòng Quý Hướng Không. Tất cả đều tại anh không tốt, tại anh chưa bao giờ thật sự quan tâm Trình Khiết Nhi. Nếu ngày trước anh bày tỏ tình cảm, kéo cô về bên cạnh, chăm sóc cho cô, có lẽ hôm nay Tiểu Trư ngốc đã chẳng phải bệnh ra như vậy.

Quý Hướng Không lúc này không ngừng tự hỏi, liệu còn có cơ hội nào dành cho anh hay không. Người con gái trước mặt tưởng như đang rất gần bên anh, nhưng sự thật lại quá mông lung, xa vời. Hệt như khi chinh phục một ngọn núi, con người thường ảo tưởng bản thân đã đứng ở nơi gần nhất với bầu trời. Trên thực tế, vẫn là họ còn cách thiên không một khoảng rất xa.

Trình Khiết Nhi rất giống bầu trời rộng lớn ngoài kia, mãi mãi là khoảng không bất tận anh không thể níu giữ.

Không thể chạm đến trái tim bé nhỏ của cô.

Chỉnh lại chiếc gối kê phía sau đầu Trình Khiết Nhi, nam nhân lau đi vết nước đọng ở lại chiếc cằm thon gọn. Cẩn thận từng chút, từng chút một, hệt như người con gái đang nằm bên dưới làm bằng sứ, sợ rằng nếu có sơ suất, anh sẽ làm cô vỡ tan.

Ánh sáng êm dịu trong phòng hoá thành dòng suối mát, uyển chuyển chảy qua bóng lưng Quý Hướng Không. Anh chầm chậm cúi đầu, đặt lên trán cô gái đang say ngủ nụ hôn nồng ấm.

Dịu dàng mà quyến luyến, huyễn hoặc mà thâm tình.

Không gian vắng lặng ngân vang bản tình ca.

Nhưng...

Người đàn ông ý thức được, khí lạnh xung quanh đông đặc dần dần.

Khoảnh khắc rời môi khỏi làn da phấn nộn, Quý Hướng Không bắt gặp cặp đồng tử nhìn anh không chớp.

Đôi mắt đen láy và cái nhìn mê hồn, tựa như ảo mộng, lại mang theo cả sự kinh ngạc, không sao kể siết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top