Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

Tia nắng đầu tiên của ngày mới luồn qua khe cửa, rọi thẳng đến võng mạc khiến cô gái trên giường có chút chưa thích nghi. Khẽ nheo nheo mắt, cô nén cơn đau ê ẩm, cố gắng ngồi dậy. Dựa lưng ra sau chiếc gối mềm, đầu óc bất giác cảm nhận một trận đau như búa bổ, đã vậy, dư âm cơn sốt còn để lại tiếng ong ong bên tai.

Quét tầm mắt mỏi mệt vào khoảng không, Trình Khiết Nhi nhận ra trời đã sáng, còn cô vẫn ở trong phòng ngủ màu hồng của chính mình. Có điều, xung quanh hoàn toàn vắng lặng, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy.

Hồi tưởng không mấy rõ về những việc xảy ra, Trình Khiết Nhi khổ sở lục tìm trong trí nhớ. Quý Mặt Lợn từng xuất hiện bên cạnh cô sao? Hai người còn nói với nhau rất nhiều, rất nhiều chuyện. Với cục diện này, phải chăng chiến tranh lạnh giữa anh và cô đã kết thúc? Tất cả là sự thật hay chỉ do Trình Khiết Nhi đang nằm mơ?

Không đúng! Làm thế nào hàng xóm đáng ghét có thể 'đột nhập' vào nhà cô mà thần không biết quỷ không hay? Còn nữa, hôm qua Lâm Uyển Tranh có nói sẽ ngủ lại một đêm, vậy thì bây giờ cô ấy đâu rồi? Rốt cuộc người đỡ Trình Khiết Nhi lúc cô ngất xỉu ở phòng khách là Quý Hướng Không hay Lâm Uyển Tranh?

Hàng loạt câu hỏi tấn công tiểu bạch thỏ, giữa lúc bí bách, ánh sáng lấp lánh từ cổ tay trắng nõn phản chiếu vào đồng tử sâu hút, liền khiến Trình Khiết Nhi triệt để sững người.

Cô nhất thời mất đi phản ứng.

Trình Khiết Nhi có thể nghi ngờ trực giác của bản thân, nhưng chiếc lắc hoa anh đào chân thật như vậy, kiêu hãnh hiện hữu trên tay cô như vậy, làm sao cô chối bỏ được.

Tựa hồ lưu lạc giữa giấc mơ, còn cô, chính là nàng thơ bước ra từ giấc mơ ấy, nàng thơ say đắm trong men tình nồng đượm.

Cảm xúc vui mừng, háo hức, mà chính Trình Khiết Nhi cũng chẳng hiểu nổi.

Không thể lý giải nguyên nhân, vậy nên cô cho rằng đó là sự cảm kích.

Cô biết, tối hôm qua, Quý Hướng Không đã thức trắng đêm, ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Chỉ cần bấy nhiêu thôi, cô nợ anh một lời cảm ơn rồi.

Bất quá tại thời điểm này, điều làm Trình Khiết Nhi băn khoăn nhất chính là hiện trạng của căn phòng. Không gian trầm lặng, yên tĩnh giống như Quý Hướng Không chưa từng đặt chân tới. Nếu không có chiếc lắc hoa anh đào và mùi hổ phách thoang thoảng lưu lại trong không khí, có lẽ Trình Khiết Nhi đã ấu trĩ đem những gì xảy ra, quy chúng thuộc về mộng cảnh vô thực.

Rèm mi khẽ chớp nhẹ, nụ cười ấm áp của Quý Hướng Không một lần nữa hiện về, khoảnh khắc anh đeo chiếc vòng lên cổ tay nhỏ, cử chỉ dịu dàng cuốn lấy trái tim Trình Khiết Nhi.

Cô đột ngột hoá thẫn thờ, thần hồn điên đảo như người say rượu. Buồn bực lắc lắc đầu, tự bài trừ loại cảm xúc bản thân vạn lần không mong đợi.

Sau đó, thiếu nữ phồng má thở dài, Quý Hướng Không chắc là bận việc nên đã ra ngoài, hoặc giả, sớm chán ngẩm bỏ về rồi cũng nên. Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta âm thầm rời khỏi đây xem vậy mà tốt, sự thật thì đối mặt với anh, cô cũng chẳng biết phải mở lời thế nào. Bởi vì dù chưa từng nói ra, Trình Khiết Nhi vẫn mơ hồ cảm nhận, mối quan hệ giữa hai người đã không còn giống như lúc trước.

Suy tư mãi chả lợi ích gì, Trình Khiết Nhi quyết định xuống giường vệ sinh cá nhân. Đầu còn hơi choáng, cô khập khiễng bước về hướng phòng tắm. Lúc vô tình nhìn lên tấm gương gắn trên tường, Trình Khiết Nhi suýt nữa đã không nhận ra mình. Khuôn mặt phản chiếu trong gương là cô đây sao? Chỉ mới qua một đêm, Trình Khiết Nhi liền biến thành bộ dạng nhếch nhác thảm hại. Đầu tóc rũ rượi, hai mắt sưng vù, sắc mặt tái nhợt chẳng còn chút sinh khí. Tình hình này làm sao xuất hiện trước ống kính. Tiểu bạch thỏ càng ngắm nghía, lại càng thêm não nề. Sớm biết, cô đã không dại dột dung túng sở thích cá nhân, để rồi bỏ quên sức khoẻ.

Tiếng xoay nắm đấm cửa phát ra từ bên ngoài làm Trình Khiết Nhi giật mình. Thoát khỏi dòng vẩn vơ, vài giây đầu có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh, cô đã kịp thời phản ứng. Nhằm che giấu sự lúng túng không nên có, thỏ trắng vội hất nước rửa mặt cho tỉnh táo, mấy ngón tay thon dài tùy tiện vuốt những sợi tóc hỗn loạn trước trán, mắt nhìn ra bên ngoài dè chừng.

Quy luật tự nhiên luôn trái ngược với mong muốn của con người, phàm là đối tượng ta không muốn nhìn thấy, lại càng phát sinh nhiều tình huống buộc ta chạm mặt. Thời khắc Trình Khiết Nhi trở lại phòng ngủ, đập vào tầm mắt cô chính là chàng trai sở hữu đôi đồng tử màu trà, nét mặt vốn lạnh lùng nay toát lên nhu hòa hiếm thấy. Anh mặc áo phông trắng tinh, tiêu sái đứng trước tấm ván cửa, nắng mai phủ lên thân thể ưu tú một tầng huyền ảo, trông chẳng khác gì thiên thần hạ giới. Vừa nhìn thấy cô, môi mỏng bèn uốn cong nụ cười yêu mị.

"Thức dậy rồi à? Tôi mới đi mua đồ ăn sáng và ít trái cây. Em phải ăn hết tất cả rồi uống thuốc đấy." Âm giọng trầm thấp rất dễ nghe, Quý Hướng Không chậm rãi đặt túi thức ăn lên bàn, cặp con ngươi hổ phách quan sát tiểu bạch, tiếp lời. "Nếu em còn mệt thì bay chuyến buổi chiều đến Jeju cũng được, tôi đã dặn Edward thu xếp ổn thoả. Cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, không cần lo lắng. Về phần giám đốc Cố, tôi sẽ thay em nói một tiếng.".

Cô ngạc nhiên nhìn chàng trai phía đối diện, trong lòng cảm động vô cùng.

"Từ hôm qua đến giờ, cảm ơn anh..." Mất tự nhiên, câu chữ sắp xếp vô cùng lúng túng. Không hiểu sao động tác nghiêng người bày biện điểm tâm của Quý Hướng Không, cứ khiến cô liên tưởng tới giây phút anh đeo chiếc lắc hoa đào lên cổ tay mình.

Người đàn ông đem biểu cảm ngẩn ngơ của thỏ trắng nhốt trong đôi mắt, đổi lại lời cảm ơn khách khí là cử chỉ nâng môi, trầm lạnh chối từ: "Không cần cảm ơn. Thay vào đấy, tôi sẽ ghi nợ cho em.".

"Ghi nợ?"

"Phải! Tôi chăm sóc em lúc bị sốt, giúp em dời lịch quay, tổng cộng là hai lần." Không cần biết Trình Tiểu Trư ngạc nhiên ra sao, ánh nhìn nam nhân cứ đậm màu đen tối, mà nụ cười trên môi anh, cũng dần dần mất đạo đức rồi. "Có cơ hội thích hợp, trả cho tôi 'hai lần' là được.".

Ý tứ này, tiểu bạch thỏ vắt óc nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu, khi cô mất hết kiên nhẫn, định hỏi thời hạn làm sen tính bằng ngày cơ mà, sao lại có trả nợ hai lần, thì Quý Hướng Không đã đổi chủ đề, nói cô biết một thông tin quan trọng khác. Chuẩn xác thì còn hai tiếng nữa, anh đã phải cùng tổ sản xuất bay đến Hàn Quốc.

Nghe nói mọi người trong ê kíp đều lên máy bay đúng theo lịch trình, tính khí cố chấp trong Trình Khiết Nhi liền trỗi dậy, nằng nặc muốn đi Jeju ngay trong buổi sáng hôm nay, cô nói không thể làm ảnh hưởng tới công việc chung, bắt mọi người phải chờ. Đương nhiên Quý Hướng Không kịch liệt phản đối, anh đặc biệt ưu tiên đặt sức khoẻ cô lên hàng đầu. Hôm nay ghi hình không được, có thể sắp xếp ghi hình vào ngày mai, nhưng Trình Tiểu Trư thì chỉ một, cho nên, sức khoẻ của cô, anh nhất quyết không lơ là.

Đại boss thái độ cứng rắn như vậy, thỏ trắng hết cách, đành ngoan ngoãn nghe lời. Ngồi xuống ghế dùng bữa sáng, sau đó còn theo ý ai kia, uống thêm ly sữa nóng tăng cường sức khoẻ. Chờ cô uống thuốc xong xuôi, Quý Hướng Không mới yên tâm trở về chuẩn bị hành lý.

Trước lúc đi, anh tỉ mỉ dặn dò cô từng chút từng chút một, Trình Khiết Nhi hệt như chú mèo nhỏ, nụ cười ngây thơ, gật đầu liên tục.

Cô đáng yêu quá, vậy nên thành công đánh lừa Quý Hướng Không, khiến anh nhất thời quên mất, tiểu bạch thỏ bướng bĩnh và lắm chiêu thế nào. Lời Quý Hướng Không nói, tuy trước mặt Trình Khiết Nhi tán thưởng, nhưng sau khi đại boss rời khỏi, cô liền nổi loạn dẹp hết qua một bên. Hiện tại trong người đã khá nhiều, hơn nữa ở nhà đối diện với bốn bức tường quả thật chán chết đi, thay vì bắt ê kíp chờ đợi, chi bằng cứ đặt vé chuyến tiếp theo mà đến Jeju. Trình Khiết Nhi tính kỹ rồi, chuyện này dù Quý Mặt Lợn phát hiện thì làm được gì nào, ít nhất anh chàng chẳng thể đứng giữa đoàn làm phim cằn nhằn cô.

Triển khai luôn cho nóng, một cuộc điện thoại yêu cầu đổi vé máy bay, thiếu nữ hoàn toàn đủ động lực xếp hành lý, kéo vali thẳng tiến sân bay.

***

Non xanh nước biếc trải dài, đảo ngọc Jeju - hòn đảo xinh đẹp được mệnh danh 'thiên đường của tình yêu', chính là món quà mẹ thiên nhiên ưu ái ban tặng xứ sở củ sâm.

Hiếm nơi nào địa thế đặc biệt như nơi này, vừa có núi rừng, lại có mênh mông biển cả. Dãy núi sừng sững phía tây được bao phủ bởi rừng xanh bát ngát. Ngoài bìa rừng, bãi cát vàng chạy dọc theo bờ biển, từng đợt sóng tung bọt trắng xoá, rộn rã xô vào đất liền. Thỉnh thoảng, sẽ có những đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo trên bờ cát, phía trên khoảng trời bao la, đàn hải âu tung cánh bay lượn, mang đến cho con người ta cảm giác thanh tĩnh, yên bình lạ thường.

Quan cảnh thơ mộng rất thích hợp cho hoạt động du lịch nghỉ dưỡng. Tuy nhiên, nó cũng đồng thời là nơi lý tưởng để những người trong giới nghệ thuật lựa chọn làm địa điểm ghi hình, phục vụ giải trí.

Ví như sâu tận khu rừng cổ thụ Bijarim, sự khẩn trương liên tục đẩy tiến độ công việc lên cao. Chẳng hề thua kém không khí tấp nập bên kia bãi biển, họ là tổ sản xuất MV thuộc công ty giải trí danh tiếng JK Universe. Đề ra kế hoạch phải hoàn thành ghi hình MV ca khúc chủ đề Good Bye nội trong ngày hôm nay, đội ngũ nhân viên đã và đang bận rộn thực hiện khâu chuẩn bị.

Từ tờ mờ sáng, vừa đặt chân lên hòn đảo, cả ê kíp lập tức về khách sạn sắp xếp hành lý. Chỗ ở vừa phân chia ổn định, họ liền nhanh chóng di chuyển đến Bijarim - khu rừng có diện tích lớn nhất trên hòn đảo, bắt tay vào ghi hình MV.

Trời cuối thu, thời tiết mát mẻ, dưới tán cây cổ thụ, hối hả bóng người qua lại. Giá mắc trang phục diễn đẩy tới, đường ray quay phim cùng với máy móc cũng lắp đặt cẩn thận bởi các nhân viên.

"Nào! Nào! Mọi người nhanh tay một chút nhé! Sắp đến giờ ghi hình rồi." Giọng nói đều đều của Edward Dương, không ngừng vang lên thúc giục.

Ê kíp làm việc vô cùng chăm chỉ, trong lúc stylist tỉ mỉ chỉnh sửa trang phục, chuyên gia trang điểm lại cẩn thận make up cho các diễn viên, họ sẽ quay những phân cảnh phụ trước khi nữ nhân vật chính xuất hiện vào đầu giờ chiều.

Hôm nay, trang phục của siêu mẫu Giản Ly Đình đến từ Sweet Dream Entertainment được stylist ưu ái sử dụng mẫu thiết kế riêng biệt, váy xếp li cúp ngực màu hồng nhạt, phần eo dính kim cương trông lộng lẫy, diễm lệ thập phần.

Trang phục khoác lên người càng toát lên khí chất quý phái, mỹ nhân tao nhã vén gấu váy, để lộ đôi chân dài nõn nà, mê hoặc chúng sinh.

Từ trước tới giờ, mỗi lần mỹ nhân họ Giản tham gia bất cứ sự kiện hay dự án gì, cô ta cũng được các chuyên gia xếp vào hàng ưu tiên, bao gồm cả vấn đề trang phục, make up, hoặc là đặc quyền về thức ăn, nước uống, địa điểm cho cô ta ngồi đợi bấm máy. Thậm chí nhiều công ty còn không ngại cử vài nhân viên tận tình hầu hạ, thực hiện theo những yêu cầu rất đỗi vô lý của ngọc nữ catwalk.

Giản Ly Đình mắc bệnh ngôi sao, thái độ xem bản thân là nữ hoàng khiến những người phục dịch cô ta vạn lần khó chịu, tuy nhiên, phận là nhân viên quèn, họ cũng đành bấm bụng câm nín, chứ chẳng dám lên tiếng phản bác.

Ấy thế mà trong lần hợp tác này, đoàn đội JK Universe lại vớ được quả may mắn hiếm thấy, bởi lẽ Giản Ly Đình đang ra sức tạo dựng hình tượng thục nữ trước mặt nam thần cô ta muốn mồi chài, cho nên bao nhiên ngang ngược, hống hách cũng giảm đi phân nữa. Dù là vậy, chuyên viên trang điểm vẫn vì hâm mộ nhan sắc động lòng người của Giản Ly Đình, mà ưu ái make up cho cô ta trước.

Giản Ly Đình nhờ đó trở thành diễn viên đầu tiên hoàn tất khâu chuẩn bị.

Môi cười ưu nhã, cô ta đắt ý đảo đôi mắt sắc bén một vòng tìm Quý Hướng Không, bất quá anh đã vào trong thay đổi trang phục, tâm tình Giản Ly Đình quả có hơi chán nản một chút. Dáng dấp yểu điệu đứng dậy, tự tin sải bước trên con đường mòn nhỏ hẹp.

Thay vì ngồi ì một chỗ đợi bấm máy, lần đầu tiên đặt chân đến khu rừng huyền bí, cô ta muốn đóng vai công chúa dạo chơi.

Thư thả tản bộ, chiêm ngưỡng khung cảnh tươi đẹp, hít thở bầu không khí trong lành, lắng nghe tiếng chim hót ríu rít. Đang cao hứng hòa mình với đất trời, Giản Ly Đình thật không ngờ, giữa chốn thiên nhiên hoang dã lại có tạp âm khác quấy nhiễu thính giác cô ta.

Loại tạp âm phát ra giày cao gót.

Mà còn là giày cao gót hai mươi phân.

Giản Ly Đình khó tránh khỏi hoảng hốt, tức khắc quay lại đằng sau.

Cô ta kinh ngạc nhìn mỹ nhân phía đối diện. Khuôn mặt trang điểm loè loẹt rất chi là lố lăng. Trong lòng thầm cảm thán cũng không biết người này đã đổ bao nhiêu lớp phấn lên mặt nữa.

Mà một giây bắt gặp ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của cô ta, đối phương liền trưng ra điệu bộ cợt nhả, đưa tay vuốt vuốt mái tóc xoăn. Chiếc váy cũn cỡn không che hết cơ thể, mùi nước hoa nồng nặc làm Giản Ly Đình nhíu mày, hắc xì một cái.

Vị khách mới đến làm gì đủ thời gian phản ứng.

Chào hỏi bằng nụ cười mỉa, mỹ nhân catwalk nói một câu khiến cô gái kia chấn động: "Coi kìa, Quách tiểu thư! Vất vả cho cô từ thành phố S mò tới tận đây. Cô cũng tham gia đóng MV hả?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top