Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 68

Cho đến khi giọng nói của Hứa Đông Thành cất lên, Trình Khiết Nhi mới bừng tỉnh thoát khỏi viễn cảnh trong trí tưởng tượng. Quay trở về với thực tại, phát hiện tất cả những cảm xúc vừa nãy đơn thuần là nhập vai thôi, nhưng hiệu ứng mãnh liệt đến nỗi cõi lòng cô bắt đầu cảm thấy nhói đau rồi. Ngón tay thon dài vén nhẹ vài sợi tóc bay hỗn loạn, vô tình chạm phải chất lỏng lành lạnh trên da mặt. Gì chứ! Cô khóc thật à. Dù sao cảnh quay cũng đã kết thúc, cho nên lúc này, Trình Khiết Nhi dựa vào sự may mắn đó, tinh thần tích cực khôi phục hơn phân nửa.

Trong tràng vỗ tay rộn rã, đôi mắt ngấn nước ngước nhìn người đàn ông luống tuổi tiến về phía mình.

"Tốt! Tốt lắm! Chính nó! Chính là loại biểu cảm này! Cô làm được rồi, cô Trình." Nụ cười hài lòng hằn rõ trên môi Hứa Đông Thành, hàng lông mày điểm bạc dãn ra, biểu cảm tuyên dương xưa nay tưởng chừng hoàn toàn biến mất, không ngờ cuối cùng đã có cơ hội dùng tới. Mà đối tượng được ông áp dụng chính là tiểu hoa Trình Khiết Nhi.

Cô gái nhỏ đứng bất động một hồi lâu, có thể vì bất ngờ trước cục diện hiện tại, hoặc có thể bởi vì áp lực quá lớn, nhất thời chưa kịp sâu chuỗi sự việc, chỉ biết ngây người trước những lời khen ngợi của Edward Dương. "Tiểu Trình, khi nãy bọn anh ngồi xem mà muốn khóc theo em luôn. Diễn xuất của em quả thật rất nhập tâm. Từ đầu anh đã đoán đúng, biết chắc em nhất định sẽ làm được mà.".

"Tiểu Trình của chúng ta luôn là số một. Làm tốt quá đi! Chị thật tự hào về em." Thanh âm đặc biệt trong trẻo như thế thì đích thị là của Dư Linh Linh, bất kể cô ấy đứng xa tít ở phía sau đám đông cố gắng nói vọng lên, Trình Khiết Nhi vẫn dễ dàng nhận ra. Bóng dáng bé nhỏ mau chóng cúi đầu, dùng tình cảm chân thành nhất hồi đáp tâm ý mọi người dành cho mình.

Một trận gió lạnh bất ngờ thổi tới, nữ quản lý Thẩm Tố Diệp vội chu đáo khoác chiếc áo lông cừu lên vai Trình Khiết Nhi. Lớp lông mềm thật ấm áp, ấy vậy chẳng hiểu nguyên cớ gì toàn thân cô gái hoa anh đào lại xuất hiện đợt run rẩy. Niềm tự hào bản thân vừa hoàn thành xuất sắc cảnh quay mới nhem nhóm chưa được bao lâu, nay liền bị cái rét đáng ghét phá hỏng mất. Đợi khoảnh khắc màn đêm buông xuống, tiết trời cuối thu quả không mấy khắc nghiệt, có điều, với cơ thể suy nhược từ trước thì ai dám bảo đảm bệnh cũ không tái phát. Ở ngoài kia, âm thanh trầm trồ, ngưỡng mộ liên tiếp rót vào tai, chỉ là Trình Khiết Nhi đâu còn nghe thấy gì nữa, đầu óc quay cuồng đau như búa bổ, thân nhiệt cô mơ hồ có dấu hiệu gia tăng.

Nếu khi yêu, phụ nữ thích thể hiện cảm xúc qua hành động, lời nói, thì người đàn ông thường lựa chọn cách lưu tâm âm thầm, tỉ mỉ từng chút, từng chút một. Trái tim say tình trước một nàng thơ, để rồi vì bảo vệ cô ấy, Quý Hướng Không che đậy khéo léo đến nỗi chính Trình Khiết Nhi cũng không thể phát hiện sự cháy bỏng nhiệt huyết. Dù ở chốn đông người, anh vô lực công khai tình cảm với thỏ ngốc, tuy nhiên, từ giây bắt gặp dáng dấp quen thuộc, tầm mắt chỉ vẹn nguyên nhìn về một hướng.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, đôi đồng tử thấm đượm yêu thương thừa sức phát hiện khuôn mặt diễm lệ của Trình Khiết Nhi càng lúc càng tái dần. Ngoài trời gió lạnh rít gào, anh dường như thấy thân thể mảnh mai của cô đang run bần bật. Nỗi xót xa dâng trào thổn thức, Quý Hướng Không sốt ruột quay lưng, sải chân vững chãi nhất quyết bước tới gần Trình Khiết Nhi.

Thời điểm vội vàng, nam nhân không kịp thấy thần sắc mỹ nhân chân dài đứng cạnh anh tối sầm như đêm ba mươi, cặp mắt tinh ranh bốc lên sát khí rợn người, bởi lẽ nam thần cô ta muốn mồi chài dẫu luôn kề cận bên cô ta, nhưng trái tim sớm đã mọc cánh bay đến chỗ Trình Khiết Nhi, dĩ nhiên, đây là điều Giản Ly Đình có chết cũng vạn lần không muốn.

Cần nhấn mạnh thêm, IQ Giản Ly Đình chẳng tệ tới mức thấy khó khăn lập tức đầu hàng chịu thua, biết rõ lôi kéo hay khuyên can đều đồng nghĩa với việc tự đào hố chôn mình, cho nên, cô ta sẽ áp dụng chiêu cuối cùng. Cách duy nhất có thể dùng, trong trường hợp này lại quá ư đơn giản.

"A... chóng mặt quá..." Giản Ly Đình nhỏ giọng rên rỉ, vòng eo mảnh khảnh giả vờ nghiêng sang một bên. Đôi tay uốn éo của cô ta vừa vặn choàng qua cánh tay Quý Hướng Không, rồi ngang nhiên lấy nó làm điểm tựa, rất vô sỉ bám víu không rời.

Người đàn ông hoảng hốt dừng cước bộ, mỹ nhân được nước chiếm tiện nghi, dồn cả trọng lượng cơ thể vào lồng ngực vững chãi phía sau. Quý Hướng Không kinh ngạc, nhíu mày nhìn chằm chằm cô siêu mẫu hô hấp khó khăn nằm gọn trong lòng mình, cô ta liên tục nỉ non, nhiều lần tưởng chừng sắp ngất. Tình huống bất đắc dĩ, anh đành vươn tay đỡ lấy cơ thể yểu điệu mềm nhũn, dù rằng cực kỳ chán ghét đóa hồng, bất quá Quý Hướng Không không phải hạng người vô tâm tới mức lấy sự an nguy kẻ khác ra làm trò đùa, cho nên, anh trầm giọng hỏi thăm: "Hình như cô không khỏe lắm? Có cần đi bệnh viện không?".

Âm điệu nhỏ nhẹ hiếm thấy, Giản Ly Đình biết rõ cá đã cắn câu, liền cố tình từ chối trả lời câu hỏi trên. Bộ dạng bóng hồng thật làm người ta phiền phức, đau ở đâu không nói, chỉ thấy chân tay hỗn loạn cựu quậy, đem tiếng rên rẩm kinh động đội ngũ nhân viên trực thuộc JK Universe.

Nữ minh tinh xinh đẹp bị ốm, quản lý riêng của cô ta cùng mọi người vội vã xúm xít chạy đến vây quanh. "Cô Giản, cô bị làm sao thế?".

Sự quan tâm từ tập thể nhân viên y hệt chất xúc tác thôi thúc Giản Ly Đình diễn sâu hơn, cô ta yếu ớt dán sát vào lồng ngực Quý Hướng Không, hàng mày lá liễu nhíu chặt, gương mặt tiều tụy thiếu sức sống, môi đỏ thều thào đứt quãng: "Tôi... tôi... không biết nữa... Đột nhiên... cảm thấy rất chóng mặt... rất buồn nôn.".

"Khả năng cô Giản nhiễm gió lạnh nên bị cảm rồi. Hay Quý thiếu giúp chúng tôi đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi trước nhé. Tổ staff còn phải ở lại thu dọn máy móc, đạo cụ nữa." Diêu Minh Tường đứng đối diện Quý Hướng Không, khẩn thiết đề nghị.

Thực sự mà nói, ý kiến của anh không hề bất hợp lý chút nào, tình hình hiện tại ở trường quay, tổ nhân viên hỗ trợ đích xác vô cùng bận rộn. Khó trách họ không thể đích thân đưa cô siêu mẫu sức khoẻ bất ổn kia về khách sạn. Quan trọng nhất, quản lý của cô ta lại là phụ nữ, giữa nơi đất khách quê người để cô ta một mình đưa Giản Ly Đình đi như vậy quả thật có chút bất tiện. Trước cục diện đó, dĩ nhiên nam thần họ Quý trở thành đối tượng thích hợp nhất gánh vác trọng trách hộ tống người đẹp.

Vài giây đầu, đôi mắt màu hổ phách có hơi do dự, Quý Hướng Không chuyển tầm nhìn từ cô gái đang rên rỉ ôm ghì ngực mình sang bãi cát trắng dưới hàng dương biển, cố kiếm tìm bóng dáng bé nhỏ anh yêu. Trời sẫm tối, giữa rừng nhân viên, stylist di chuyển tấp nập, chút hy vọng nhìn thấy cô cuối cùng đã dập tắt như ánh sáng mặt trời buổi hoàng hôn. Hiện thực vực suy nghĩ Quý Hướng Không tỉnh dậy giữa mênh mông buồn bã, tình thế bắt buộc, anh không thể ích kỷ từ chối, chỉ còn cách gật đầu nhận lời.

"Đình Đình... đi không nổi..." Cất giọng vật vã, khó nhọc, mỹ nhân lén lút hé mắt quan sát thái độ trên khuôn mặt đẹp trai kia. Lạ thay, ngoại trừ luồng hàn khí cố hữu lan tỏa, cô ta chẳng nhìn ra nổi chút hỉ nộ ái ố nào khác. Cơ hồ người đàn ông này vừa mới bước ra từ tủ đông đá.

Chẳng nói một lời, Quý Hướng Không xốc nhẹ cánh tay, bế gọn cơ thể ngã vật của Giản Ly Đình, sải chân linh hoạt tiến về bãi đậu xe.

Cơ hội ngàn năm có một, người phụ nữ mưu kế đa đoan tức thời liền cướp lấy, vòng đôi tay trần trụi nõn nà ôm cổ nam thần ngọc thụ lâm phong. Cả người cô ta rất biết phối hợp, ép lên khối cơ rắn chắc ở lồng ngực anh, dính sát không chừa một khe hở.

Quý Hướng Không sớm nhận thấy hành động trơ tráo của Giản Ly Đình. Và nếu người con gái tới liêm sỉ cũng vứt bỏ hết này không bị ốm, anh đã một cước hất cô ta xuống bờ cát dưới chân từ lâu rồi. Lửa giận cùng với sự khinh bỉ thiêu đốt huyết quản, theo thời gian âm thầm len lỏi, bùng cháy hừng hực, thậm chí nữ quản lý xách túi cho Giản Ly Đình đi ngay bên cạnh, qua ánh đèn mờ dọc bờ biển, cũng phát hiện khuôn mặt tuấn tú trở nên tối tăm đi rất nhiều, đuôi lông mày đen rậm khi cau chặt vẫn thập phần quyến rũ, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén hơn gươm, nghiêm nghị đến mức khiến người đối diện không rét mà run.

Bất giác sởn hết gai óc, nữ quản lý lập tức dời sự chú ý sang nơi khác ngay. Giây phút ngắn ngủi, lòng dạ thầm cảm thán, đàn ông xuất sắc yêu mị lại rất chi lạnh giá như vậy, thật không phải gu cô ta. Có điều cô siêu mẫu họ Giản khẩu vị quá khác thường, biết rõ Quý Hướng Không cơ bản không hứng thú với mình, vậy mà cứ cố gắng đeo bám, mồi chài. Con người quả nhiên thật kỳ lạ, càng là thứ không phải của mình càng nảy sinh hứng thú chiếm đoạt. Lẽ nào họ không biết, tình cảm có được nhờ vào tranh giành, cưỡng cầu kết quả nhận lại cũng chỉ vỏn vẹn hai chữ tổn thương thôi hay sao. Tất nhiên, mọi thứ chỉ là suy nghĩ giữ riêng trong tim, đối với việc phải phục vụ vị nữ hoàng cao ngạo như Giản Ly Đình, nữ quản lý dù cho ăn nhầm gan hùm, cũng không dám nói ra nữa là.

Sau đó, giữa ba người tự nhiên không phát ra bất kì âm thanh gì hết.

Màn đêm đen đặc, bãi biển xinh đẹp chìm vào u tịch, bước chân nữ quản lý đều đều nối gót người đàn ông cao lớn, hai cái bóng cứ thế di chuyển trên nền cát, cho đến khi khuất hẳn sau rặng dương trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top