Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70

Trong bóng đêm u ám mờ mịt, Trình Khiết Nhi lần mò men theo con đường mòn dài và hẹp tiến sâu vào rừng cổ thụ Bijarim. Nhờ có ánh sáng đèn pin, cô gái nhỏ cẩn thận dò dẫm vạch từng bụi cỏ, nuôi hy vọng tìm thấy chiếc lắc tay họa tiết hoa anh đào bị thất lạc. Chỉ là ông trời thích thử thách lòng người, vật trang sức càng cố kiếm tìm lại càng bặt vô âm tính. Mệt mỏi rã rời, cộng thêm đầu óc choáng váng, cô bé không nhận ra cơn sốt do bệnh cảm tái phát tự khi nào đã kéo đến khắc chế cơ thể, sức lực rút kiệt quệ, môi hồng khó nhọc lẩm bẩm: "Mình nhất định sẽ tìm ra. Có lẽ nó chỉ bị đánh rơi ở đâu đây, cố lên một tí, rồi mình sẽ sớm tìm thấy thôi.".

Hồi nhỏ, mỗi đêm trước khi đi ngủ, mẹ thường dỗ dành ôm Trình Khiết Nhi vào lòng, kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích với muôn vàn tấm gương đáng học hỏi. Mẹ từng nói người tốt chắc chắn sẽ gặp nhiều may mắn, không làm điều gì sai thì không phải e ngại, chỉ cần ý chí kiên định, quyết tâm vững vàng, khó khăn phía trước dù khắc nghiệt tới mấy, con người ta cũng sẽ thuận lợi vượt qua. Thời khắc ngắn ngủi, mảnh ký ức đẹp đẽ thời thơ ấu tràn về cỗ vũ tinh thần, giúp Trình Khiết Nhi xé toạt sợ hãi, đôi chân thon gầy băng qua đám cỏ rậm rạp, dũng cảm đi thẳng về mảng tối tăm phía đối diện.

***

Hàng đại thụ cao hơn tám trăm feet lá chen lá, rợp xuống mặt đất những vầng đen khổng lồ, dưới ngút ngàn tán cây, Quý Hướng Không cố rọi đèn xác định phương hướng, mang theo lo lắng tột độ, dồn hết sức lực gọi lớn: "Trình Khiết Nhi! Em đang ở đâu?".

"Tiểu Trư ngốc, em mau xuất hiện đi."

Chất giọng trầm đục cất lên tại nơi hoang dã heo hút nghe thê lương vô cùng. Quý Hướng Không mặc kệ cổ họng đau rát, cố chấp hét thật lớn tên cô. Anh gọi tên cô, gọi tên cô gái nhỏ anh yêu không biết bao nhiêu lần. Nhưng người con gái Quý Hướng Không muốn tìm giữa trùng trùng cách trở vốn không thể nghe thấu nỗi lòng anh. Ngoài phản âm vọng ngược lại, anh chẳng còn bắt được một chút tín hiệu hồi đáp nào.

Nắm chặt đèn pin trong lòng bàn tay, từng khớp xương vì bị lực tác dụng quá lớn mà trở nên trắng bệch, rõ ràng là nam nhân đang rất bất an.

Rừng rậm y hệt gã quái vật khổng lồ, âm thầm thả con mắt dữ tợn chiếu xuống đỉnh đầu người đàn ông. Tuy vậy, anh cũng không hề để yếu tố ngoại cảnh làm cho dao động. Bởi lẽ sức mạnh tình yêu nhắc nhở Quý Hướng Không, ngay lúc này, duy chỉ sự sáng suốt của anh mới đủ khả năng cứu giúp Tiểu Trư ngốc, vì lý do đó, anh tuyệt đối bài trừ hành vi nóng nảy, thiếu kiểm soát.

Điềm tĩnh khiến anh sớm phát hiện rừng cổ thụ Bijarim vốn là địa điểm tham quan lý tưởng đối với khách du lịch, nhưng đồng thời còn là nơi trú ngụ của nhiều loại thú hoang ăn thịt. Ban ngày ẩn nấp, ban đêm chúng sẽ ra ngoài kiếm ăn. Tệ nhất là Trình Khiết Nhi có thể vô tình chạm mặt chúng nếu cứ tiếp tục lang thang trong rừng. Tình hình hiện tại quá mức khẩn cấp, Quý Hướng Không tự nhủ nhất định phải tìm thấy cô trước khi điều anh không mong đợi nhất xảy ra. Bằng mọi giá, anh phải đưa Trình Khiết Nhi thoát khỏi cái bẫy nguy hiểm. Chỉ cần cô gái nhỏ có mệnh hệ gì, suốt cuộc đời anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

Quý Hướng Không nhíu mày, đôi đồng tử màu trà theo ánh đèn quét một vòng quanh khoảng mênh mông đen kịt, thử nghĩ xem khi nãy Trình Khiết Nhi đã chọn rẽ hướng nào. Có làn sương mù ảm đạm đậu lên gương mặt tuấn tú, mớ tóc đen bết bát trên trán không còn rõ vì mồ hôi hay vì sương lạnh nữa rồi. Mà Quý Hướng Không lại chẳng chút mảy may quan tâm, toàn bộ tri giác đều tập trung vào phân tích suy luận. Và trong giây phút cấp bách, tư duy rối loạn của anh đột ngột nghĩ đến một khả năng.

Không do dự thêm, Quý Hướng Không lập tức lao thẳng về hướng đối diện, dáng dấp cao lớn thoáng chốc mất hút sau hàng cây già cỗi.

***

Trận gió bất cuốn lớp lá khô tung bay lên không trung, âm thanh xào xạc rơi xuống mặt đất, âm thanh xao động vờn vịt trên ngút ngàn tán cây. Chốn núi rừng gầm gừ tựa hồ sắp có bão, thấp thoáng bóng cô gái mặc độc mỗi chiếc váy trắng mỏng, cơ thể mảnh dẻ run rẩy trước ánh đèn lu mờ. Giương đôi mắt to tròn nhìn khung cảnh tĩnh mịch xung quanh, cô cố nén sợ hãi, luồn ngón tay vạch khóm cỏ dại, tìm kiếm chiếc lắc bị thất lạc.

Dẫu rằng không dễ dàng tìm thấy món đồ đã mất, cô ấy vẫn thủy chung kiên trì. Tứ chi chẳng mấy chốc tê cứng mỏi nhừ, bất quá quyết tâm mãnh liệt chưa giây phút nào là suy giảm.

Kiểm tra xong chỗ này, Trình Khiết Nhi hối hả băng ngang qua bụi cỏ gai đằng kia, lại bất cẩn để gấu váy cuốn vào đám gai góc làm rách một mảnh. Bóng đêm phân tán sự chú ý của con người, cô không hề nhận ra, cứ thế tiếp tục chạy về mảng tối mịt mù sương phủ.

***

Sau hồi lâu vất vả chạy lòng vòng, rốt cuộc Quý Hướng Không cũng đến được nơi anh cần đến. Chống hai tay lên gối thở dốc, đồng tử bạc hà đẹp đẽ nhanh chóng đảo một lượt gom nhặt bóng dáng quen thuộc. Theo những gì Lạc Tư Viên kể, cô bé liều lĩnh trở lại Bijarim mục đích tìm chiếc lắc tay hoa anh đào, cho nên khẳng định sẽ men theo đường mòn dẫn tới địa điểm quay phim.

Vậy mà, Thượng đế nỡ tàn nhẫn dập tắt tia hy vọng, không gian xung quanh đen đặc, ngoài rừng cây cũng chỉ có mênh mông rừng cây, không hề lưu giữ một chút dấu tích minh chứng sự có mặt của cô bé ở khu rừng cổ thụ.

Bàn tay Quý Hướng Không đặt trên đầu gối cứng đờ, mặc dù nhiệt độ ban đêm giảm rất thấp, mồ hôi vẫn rịn ra thấm ướt hết cả áo măng tô. Chẳng lẽ từ đầu những điều anh suy đoán đã sai? Không thể nào. Không thể như vậy được.

Tâm trạng tồi tệ thêm phần rối bời, mũi giày đang loay hoay đột ngột va phải tảng đá cạn lối đi, Quý Hướng Không mất phòng vệ, lảo đảo thụt lùi về đằng sau một quãng. Trận đau điếng phía bàn chân truyền lên, anh lập tức nhìn xuống, nhìn được vật sắc nhọn xuyên qua đế giày đâm phập vào gót chân, thì ra vừa nãy là giẫm trúng bụi gai.

Sẵn đang bực dọc, Quý Hướng Không quay lưng định bỏ đi luôn. Thật không ngờ trong lúc vội vã, con ngươi hổ phách lại bị thu hút bởi vật trắng tinh mắc trên bụi cỏ gai tua tủa.

Bàn tay to dày với những đốt ngón tay rõ ràng kéo lên xem thử, khi vải vóc đưa ngang tầm mắt, anh dễ bề phát hiện đây chính là mẩu váy của Trình Tiểu Trư. Điều đó có ý nghĩa gì, anh đương nhiên biết rõ. Đáy mắt rực rỡ hơn pháo hoa ngày Tết, trái tim Quý Hướng Không vui sướng như được tái sinh. Nếu Trình Khiết Nhi đã từng đi ngang qua đây, chỉ cần kiên nhẫn lần theo đường mòn, không bao lâu nữa, chắc chắn Quý Hướng Không có thể tìm thấy người con gái anh yêu.

***

Tiếng sói tru văng vẳng bên tai, Trình Khiết Nhi giật mình suýt đánh rơi chiếc đèn pin cầm trên tay xuống thảm cỏ. Hơi thở thất kinh vừa thả ra chóp mũi, nhiệt độ rét buốt liền đổi thành một làn khói đục mờ. Đối với loại âm thanh vừa nãy, Trình Khiết Nhi cho rằng có lẽ do cơ thể suy nhược nên nảy sinh ảo giác, cô lại ương bướng khuỵu gối, lục tìm vòng lắc dưới bụi rậm um tùm.

Ừ thì lần thứ nhất vớt vát cũng xem là nghe nhầm, nhưng lần thứ hai tiếng dã thú gọi bầy xộc tới, Trình Khiết Nhi đã bừng tỉnh hẳn khỏi cơn nhiệt huyết. Và rồi ý muốn tìm món đồ trang sức lập tức tan biến như bọt xà phòng vào một giây cô phát hiện bản thân đang nằm trong lãnh địa của thú dữ, bốn bề đông tây nam bắc chẳng còn phân biệt nổi lối ra. Bao nhiêu gai óc trên người đều nổi lên hết, Trình Khiết Nhi thận trọng rút di động cầu cứu mọi người.

Cũng vì quá sợ hãi, cô quên mất giữa chốn thăm thẳm núi rừng điện thoại vốn dĩ không thể bắt sóng được. Mọi phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài khoảnh khắc này đương nhiên đều trở thành điều bất khả thực hiện, Trình Khiết Nhi gần như hoàn toàn tuyệt vọng.

Cục diện bí bách thôi thúc cô điên cuồng chạy đi tìm lối thoát. Thật trớ trêu, phàm càng tìm đường trở về thì cô gái nhỏ lại càng lạc sâu vào rừng hơn. Dựa vào tảng đá lạnh thấu xương bên đường, cô ủy khuất rất muốn khóc. Hối hận e rằng quá muộn, cất tiếng gọi nhưng chả một ai nghe thấy. Phải thôi, khuya thế này chắc đoàn đội đã trở về khách sạn, còn ai thèm quan tâm đến đứa ngốc nghếch như cô.

Chấp nhận hiện thực rồi tự tìm cách xoay sở là những gì kế tiếp Trình Khiết Nhi bắt buộc phải làm. Cô gái hoa anh đào lựa chọn đứng bật dậy, nhằm thẳng phía trước chạy thật nhanh. Không rõ lựa chọn của mình là đúng hay sai, nhưng ít nhất cô sẽ không ấu trĩ ngồi yên một chỗ chờ thú dữ tới ăn thịt.

Chạy được một quãng đường khá xa, Trình Khiết Nhi vẫn cứ tiếp tục không ngừng nghỉ. Cô chạy mãi, chạy mãi. Chạy đến khi đôi chân rệu rã vấp phải đoạn rễ cây, mất trọng tâm té nhào xuống đất.

Cú ngã làm cô đau điếng, khắp cánh tay lẫn đầu gối đều bị cành cây khô nhọn hoắt cào rớm máu.

Cố nén đau đớn bò dậy, đúng lúc ấy, màng nhĩ bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng lạo xạo rất nhỏ dưới lớp sỏi đá. Và còn thêm cả tiếng bước chân dồn dập từ đằng xa đẩy nhịp tim cô tăng nhanh từng hồi.

Tia sáng vàng nhạt hắt tới nhãn cầu, Trình Khiết Nhi nheo nheo mắt, cố xác định danh tính đối phương. Khi sự chú ý vô thức sượt ngang nhánh cây sát đất bên cạnh, Trình Khiết Nhi bỗng thấy một con rắn đen tuyền dài ngoằng, to bằng bắp tay trẻ con, đang uốn éo trườn qua phần ngọn. Bằng cách nào đó, nó bất ngờ đổi hướng, phóng thẳng lên người cô với tốc độ mũi tên.

"Tiểu Trư, cẩn thận..." Giọng nói trầm khàn thất thanh, chàng trai tay cầm đèn pin đứng dưới tán nhục đại khấu triệt để hoá đá khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng.

Mà cô gái mắt anh đang hướng đến cũng hốt hoảng chẳng kém.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh để cô kịp né tránh, phản xạ đồng loạt tê liệt, mắt đen nhìn con rắn hung hãn lao về phía mình, chỉ kịp hét lên thảm thiết: "A!!!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top