Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71

Trước đây, có một chàng trai từng tâm tâm niệm niệm hứa với lòng sẽ che chở, bảo vệ người con gái mình yêu trọn đời, không để cô phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Nhưng vào thời điểm lạc lối giữa khu rừng huyền bí, định mệnh khắc nghiệt đã khiến chàng trai ấy đến muộn một bước.

Nhốt gọn nơi đáy mắt hình ảnh cô ngã sóng soài dưới nền lá khô lạnh lẽo, rồi cả cảnh tượng con vật độc ác tựa cơn lốc cuốn lên cổ chân nhỏ gầy, trớ trêu thay, khoảng cách hiện tại là quá xa để Quý Hướng Không chạy tới ứng cứu, cuối cùng đành nén đau xót hét to lời cảnh báo. Tiếng hét giữa chốn non xanh núi thẳm, vang vọng như xé nát tim gan. "Tiểu Trư, cẩn thận!".

Bất luận lo sợ hay hoảng hốt, Quý Hướng Không cũng không thể ngăn dòng thời gian đừng trôi, anh càng không phải thánh nhân, chớp choáng một cái, dùng khả năng siêu phàm đưa cô thoát khỏi khu rừng cạm bẫy. Và tình huống tồi tệ cứ vậy tiếp diễn, cô gái đáng thương chưa kịp phản ứng, nhìn con rắn lục hung hãn tiến về phía mình, kinh hoàng kêu lên thất thanh: "A!!!".

Nếu có điều gì bản thân ân hận nhất thì đó chính là việc anh bất lực chứng kiến con vật vô tình cắn vào chân Trình Khiết Nhi rồi bỏ chạy. Mãi nhiều năm sau, anh vẫn nhớ rõ biểu cảm trên khuôn mặt non mềm của cô bé đêm hôm ấy, bàn tay trắng nõn ôm lấy chỗ bị cắn, hàng lông mày mảnh nhíu chặt đầy đớn đau.

Y hệt tia chớp, Quý Hướng Không lập tức lao đến đỡ cô ngồi dậy, không nói một lời liền kéo chân Trình Khiết Nhi ra xem xét vết thương. Nơi đó bắt đầu sưng tấy lên, máu rỉ ra theo từng dấu răng đỏ lựng. Nhận thấy tình hình khẩn cấp, anh vội cúi đầu dùng miệng giúp cô hút máu từ vết thương ra.

Trình Khiết Nhi sững người trước hành động của Quý Hướng Không, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn anh không chớp.

Khi môi anh chạm vào vết cắn trên cổ chân, mọi sự hãi hùng bỗng biến đi đâu hết, chỉ còn lại mỗi dòng xúc cảm lạ lùng chiếm ngự da thịt, thanh dịu như mạch khê tươi mát, mà cũng ướt át, mang theo chút lành lạnh tựa hồ bông tuyết mùa đông.

Mỗi lần nam nhân nghiêng người, áp môi vào vết thương là một lần hoa tuyết rơi rụng xuống làn da hồng hào. Quý Hướng Không chú tâm thực hiện khâu sơ cứu, cơ bản không có phát giác sự ngẩn ngơ đáng yêu. Mím nhẹ môi anh đào theo động tác của anh, cô nín thở cảm nhận chút ê ẩm hoà trộn với tê dại.

Phải mất một hồi lâu, Trình Khiết Nhi mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Trong lòng vô cùng cảm kích, cô dời tầm về phía người đàn ông, bắt gặp dáng vẻ anh bấy giờ có bao nhiêu phần khẩn trương, có bao nhiêu phần hối hả. Cố sức giúp cô hút hết máu ở vết cắn, từng ngụm đỏ tươi được nhổ ra bãi cỏ non. Mãi tới lúc cô bắt đầu vì đau rát mà nhăn mặt, anh mới tinh ý dừng lại.

"Tôi hút hết máu tụ ở vết cắn rồi, em có thể yên tâm."

Nhiệt độ đêm đạt mức buốt giá nhất, nhưng nhìn những giọt mồ hôi còn chưa khô trên trán anh cùng hơi thở gấp gáp một giây tìm được cô, Trình Khiết Nhi biết anh đã rất mệt mỏi vì lo lắng. Con tim bé nhỏ cuồn cuộn ngọn sóng cảm động, cô đặt ngón trỏ lên môi anh, nhẹ lau đi vết máu còn tồn đọng, cặp đồng tử long lanh dịu dàng hiếm có.

Biểu hiện thay đổi trong tâm tư cô, Quý Hướng Không dễ dàng nhận ra. Là do giác quan nhạy bén, hay là do anh đã quá yêu cô, yêu đến từng chân tơ kẽ tóc cho nên hiểu tường tận suy nghĩ của cô, vấn đề này rốt cuộc Quý Hướng Không cũng không chắc. Chỉ có điều, toàn bộ thế giới của anh giây phút chớp nhoáng đã đắm chìm vào sóng mắt sâu hút mất rồi, Quý Hướng Không thực sự lo sợ bản thân sẽ không kìm được mà dang tay ôm chặt lấy Trình Khiết Nhi. Cũng may là anh có thể khắc chế ý muốn thức thời đó.

Thấy Quý Hướng Không nhìn mình bằng đôi mắt thâm tình, tiểu bạch thỏ bối rối quay sang hướng khác, tuy nhiên không có quên duy trì hành động lén lút quan sát nam nhân, lại nghe anh dùng chất giọng trầm thấp, chuyển chủ đề. "Đừng lo! Không phải rắn độc đâu.".

Lời nói thành công thu hút sự chú ý của thỏ ngốc, tạm gác sự ngại ngùng qua một bên, cô ngoảnh đầu đối diện với anh, chờ đợi vế tiếp theo.

Quý Hướng Không nâng viền môi cong lên một đường mỏng manh, chậm rãi nói: "Thông thường khi bị rắn độc cắn, vết thương sẽ xuất hiện hai dấu răng lớn được tạo bởi hai chiếc nanh độc, xung quanh xuất hiện quầng thâm sẫm màu. Nhưng vết cắn trên cổ chân em bao gồm nhiều dấu răng nhỏ hình vòng cung, chứng tỏ đây là loại rắn không kịch độc. Hơn nữa, nếu suy đoán của tôi sai thì nãy giờ em đã có triệu chứng nghẹt thở, co giật. Thay vào đó, em lại không có dấu hiệu khác lạ nào, vì vậy, khẳng định tình trạng không đáng ngại.".

Trình Khiết Nhi rửa tai ngồi nghe anh giải đáp, dường như đã thông suốt mà cũng dường như chưa thông suốt. Kiến thức anh vừa truyền đạt cô thừa nhận mình tiếp thu khá dễ dàng, đáng nói ở chỗ, Trình Khiết Nhi thật tình không hiểu Quý Mặt Lợn tự bao giờ lại tinh thạo mấy vấn đề thuộc lĩnh vực y học như vậy, khuôn miệng nhỏ xinh bèn ngờ ngợ hỏi: "Làm sao anh biết được chuyện này?".

"Vì tôi là Quý Hướng Không." Nụ cười đùa giỡn càng ngày càng đậm, khuôn mặt đẹp trai tự tin chẳng khác nào vừa khẳng định một sự thật hiển nhiên: "Ừ thì mặt trời mọc ở đằng đông đấy.".

Trình Khiết Nhi triệt để không còn gì để nói. Cứ cho Quý Mặt Lợn giữa chốn rừng núi hoang vu nổi hứng muốn tự luyến cũng biết kín kẽ một tí đi, cô bĩu môi "xì" một tiếng, mặc kệ dáng vẻ tự đắt, kiêu hãnh của ai đó, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác.

Đối với sự thờ ơ, bài xích của cô, người kia chẳng thèm để tâm, thậm chí anh còn khoái trá cười vu vơ một mình. Bất quá mọi thứ chỉ kéo dài đến giây mắt bạc hà dời xuống đôi chân trần lộ ra dưới lớp váy mỏng. Vết thương sưng đỏ trên làn da trắng sứ nhắc Quý Hướng Không nhớ ra điều quan trọng, lập tức nâng ngón tay gạt mí áo măng tô trượt ra ngoài, đồng thời linh hoạt xé toạt vạt áo phông mặc bên trong.

Hành động khó hiểu khiến Trình Khiết Nhi kinh ngạc. Nuốt nước bọt, cô cất giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?".

"Băng bó vết thương cho em. Tuy không phải rắn độc nhưng cũng không thể chủ quan, để trống rất dễ bị nhiễm trùng."

Đợi Trình Khiết Nhi tiêu hoá hết lượng thông tin, vải vóc mềm mại thoang thoảng mùi hoắc hương đã chạm xuống cổ chân trắng mịn. Quý Hướng Không thận trọng quấn lớp vải quanh vết cắn, động tác tỉ mỉ tựa hồ đang nâng niu bảo vật bằng sứ, sợ rằng nếu mạnh tay hoặc xảy ra sơ xuất sẽ làm cô ngay lập tức vỡ tan.

Mà mèo con Trình Khiết Nhi cũng rất biết nghe lời, ngồi im cho Quý Hướng Không băng bó. Việc làm của anh từ nãy giờ đưa trôi dạt cô từ hết cảm động này tới cảm động khác, nghe rõ tiếng nhịp tim nơi ngực trái đập thình thịch, cô vô thức nói với anh một câu: "Quý Hướng Không, cảm ơn anh đã cứu tôi.".

"Đừng khách sáo." Đốt ngón tay co vào duỗi ra, lưu loát thắt nút băng quấn, chả biết thời khắc nhận được lời cảm ơn, anh chàng đang liên tưởng điều gì, môi mỏng có thể cười gian như vậy, đầu chân mày có thể nhướng cao như vậy, ánh mắt còn làm như vô tình đưa về phía Trình Khiết Nhi, âm điệu lộ rõ mưu đồ đen tối. "Đã nói tôi cho em nợ rồi. Hôm nay nữa là 'bốn lần' nhé.".

IQ trực tiếp về âm, cô vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không tài nào nuốt trôi ẩn ý trong câu chữ đóng dấu bản quyền Quý Hướng Không.

"Sao chứ? Hôm qua nợ hai lần, hôm nay vào rừng cứu tôi là ba lần thôi. Lấy đâu nhảy lên con số bốn?" Trình Khiết Nhi phản đối, môi anh đào dẩu ra đầy ủy khuất.

"Em nhầm rồi! Cộng thêm cái tội em bỏ trốn đến đây nữa là bốn. Đám to gan cãi lời tôi, phải chịu sự trừng phạt." Quý Hướng Không giữ nguyên dáng vẻ phúc hắc, nụ cười vừa nham nhở vừa lưu manh, lại rất chi gợi đòn.

"Thật không công bằng! Chuyện đó không tính."

"Ai bảo không tính?" Quý Mặt Lợn bỗng ngẩng mặt lên không báo trước.

Thỏ trắng vì quá bất ngơ chưa kịp nghiêng đầu né tránh, chóp mũi cả hai cứ thế chạm vào nhau, hơi thở đàn ông mơn trớn trên làn da nhạy cảm, toàn thân cô nhất thời run rẩy cứng đờ. Khung cảnh đột nhiên trở nên vô cùng khó nói, tư thế hiện giờ của hai người có chín phần mờ ám khó lòng diễn tả.

Không khí yên ắng tới mức có thể nghe thấy nhịp tim hỗn loạn của đối phương, tầm nhìn Quý Hướng Không không nhanh không chậm dịch xuống môi anh đào căng mọng bên dưới. Ánh mắt thấp thoáng ham muốn phản chiếu chân thực trong đồng tử đen nhánh, hơi thở anh mỗi lúc một nặng nề, Cô hiểu được người đàn ông đang phải đấu tranh kìm chế khát vọng mãnh liệt, con ngươi mờ đục màu hổ phách khẽ nhắm hờ, chân mày rậm cau chặt. Mãi đến vài giây sau, khi mà Trình Khiết Nhi cứ ngỡ rằng bờ môi dụ mị kia sẽ phủ lên môi cô, thì giọng nói khẳn đặc chợt âu yếm vành tai tinh xảo. "Tiểu Trư ngốc, tôi nói bốn lần là bốn lần. Sau này em còn dám cãi lời, tôi hứa sẽ tức khắc tăng gấp đôi.".

Anh chàng đại boss dương dương tự đắc, ban đầu còn cho rằng Trình Tiểu Trư hôm nay ngoan ngoãn đột xuất, xem chừng rất biết nghe lời. Tiếc rằng cô đã sớm khiến anh dẹp ngay mớ suy nghĩ hão huyền bằng hàng loạt biểu cảm phong phú.

"Anh quả nhiên vẫn chứng nào tật nấy, giúp đỡ tôi còn muốn lấy lời nữa." Trình Khiết Nhi thất vọng lắc lắc đầu, nét mặt trong bóng tối trở nên phụng phịu. "Thôi được! Nể tình hàng xóm với nhau, tôi sẽ chăm chước tăng thêm cho anh một ngày làm.".

Coi bộ cô nàng tiểu bạch thỏ ngây thơ không hề biết, cực phẩm mỹ nam sống sát vách nhà cô đã hoá sói mất rồi. Còn cô thì chính là hiện thân của nàng thỏ trắng mà con sói háo ăn nọ đang nhắm tới.

Con sói rất có tiền đồ, thích thú chiêm ngưỡng da mặt phấn nộn dễ thương, tâm trạng ở vế đầu có hơi căng thẳng, tới vế sau liền thả lỏng trả lại vẻ ưu nhã như cũ. Có điều hàm ẩn trong câu nói lúc nãy, anh đâu có dại nói cho tiểu bạch biết, Quý Hướng Không chỉ xoay người xuôi ngược ngắm nghía vòng băng vừa mới quấn xong, đôi mắt đẹp đẽ toát nét hài lòng rõ rệt, lần đầu đích thân băng bó cho người khác, đạt đến thế này đã là vượt mong đợi rồi.

Thật kỳ diệu khi tình yêu có thể biến hoá một chàng trai lạnh lùng, thờ ơ, tay chân lại vụng về như Quý Hướng Không trở thành người đàn ông dịu dàng, cẩn trọng, biết quan tâm chăm sóc người khác. Trình Khiết Nhi đối với anh, còn tuyệt vời hơn phép màu thần kỳ.

Trái tim thổn thức nghĩ về cô, con ngươi màu trà lập tức phối hợp, chiếu vào đôi đồng tử tựa màn đêm vô tận. Ánh mắt ngập tràn tình ấy qua một giây Trình Khiết Nhi liền hồi đáp, cô bé ngần ngại cúi đầu, phải mất một thời gian ngắn sắp xếp câu từ, sau tiếp mới chậm chạp mở miệng: "Quý Hướng Không, thực ra tôi vẫn luôn thắc mắc, làm thế nào anh có thể tìm thấy tôi giữa khu rừng rộng lớn như vậy? Anh... vào đây giữa đêm khuya chỉ để tìm tôi thôi sao?".

Càng về mấy chữ cuối, giọng nói nhỏ nhẹ càng hạ thấp, nhưng gương mặt hơi ửng đỏ đã thoả hiệp ngước lên nhìn anh.

Người đàn ông hơi hụt hẫng, dĩ nhiên anh hiểu rõ cô đang nghĩ gì, cho nên tạm thời chưa có dấu hiệu nổi bão trong vài phút tới. Cô gái ngốc này, đến giờ vẫn chưa hiểu à? Bao nhiêu hành động, thái độ của Quý Hướng Không suốt thời gian qua chưa đủ chứng minh tình yêu anh dành cho cô sao? Vậy mà cô một chút cũng không cảm nhận được. Chưa từng hối hận khi gọi cô là Tiểu Trư, nếu cô đã muốn biết, được, ngay bây giờ anh sẽ cho cô biết.

Cố nén cơn giận, cặp mắt hổ phách kiên quyết hướng thẳng vào tiểu bạch thỏ, giọng nói đầy từ tính buông ra đặc biệt có trọng lượng. "Tiểu Trư ngốc, em nghe cho kỹ! Không chỉ trong rừng, dù ngày sau em ở bất cứ nơi nào trên thế gian, tôi cũng nhất định tìm thấy em bằng được. Bởi vì tôi là Quý Hướng Không, còn em là Trình Khiết Nhi.".

Thiếu nữ hoa anh đào ngây người, nhìn chàng trai ở ngay bên cạnh, da mặt cô tương đối mỏng, chẳng mấy chốc vệt màu đỏ đã lan ra toàn bộ khuôn mặt, cảm nhận da ở toàn thân cũng theo tình huống này mà nóng lên, cơ thể thì bồng bềnh cơ hồ đang ngồi trên con sóng bạc ngoài biển cả. Thà rằng Quý Mặt Lợn chê bai hoặc cãi nhau với cô một trận in ỏi còn khiến cô dễ chịu hơn là nói mấy lời tán tỉnh vừa rồi.

"Quý... Hướng Không... anh..."

"Tiểu Trư..." Anh bất ngờ gọi. "Dẫu là tôi đẹp trai đạt độ không tì vết, nhưng em... cần thiết phải nhìn tôi chằm chằm đến mức đó không?" Câu trả lời chẳng có chút ăn nhập nào với câu hỏi, Quý Hướng Không bonus trưng ra bộ dạng lười biếng, thong thả nhìn trời nhìn mây.

"Tôi đùa thôi! Em quên là mình còn nợ tôi mười lăm ngày làm sen nữa à? Trước khi kết thúc hợp đồng, làm sao tôi để cho em dễ dàng biến mất."

Không có tự luyến nhất, chỉ có tự luyến hơn, Trình Khiết Nhi lúc này mới thấu hiểu hết ý nghĩa câu châm ngôn hồi trước từng nghe bạn bè nhắc qua. Chắc chắn cái câu trên được sáng tác riêng cho tên khắc tinh ở cạnh nhà cô chứ chẳng ai vào đây. Vừa ngẫm vừa nghiến răng nghiến lợi, kết quả không nhịn được bèn nhấc chân lên trong tư thế ngồi, giơ ngang đá Quý Hướng Không một cái rõ kêu.

"Thì ra anh cũng chẳng tốt đẹp gì! Tính toán chi li đến từng ngày, đồ hẹp hòi."

Tiểu bạch thỏ tự dưng bất ngờ động thủ khiến anh ăn trọn một cước đúng ngay bàn toạ, Quý Hướng Không dễ bề nảy sinh bực dọc. Nhưng điều làm anh hụt hẫng nhất vẫn là sao cô gái ngốc này tạo sao lại dễ bị lừa tới như vậy. Anh chỉ áp dụng chiêu lật bài trêu cô một chút, đã nghĩ rằng anh thật sự tính toán với cô.

Quý Hướng Không không phục, thuận tiện nhặt mấy hòn sỏi dưới đất siết chặt trong lòng bàn tay, một mặt tung lên không trung, một mặt loay hoay tìm cách 'trả thù' nàng thỏ. Thời điểm anh chú ý tới, Trình Khiết Nhi đã đứng đậy, phủi phủi bụi bám trên váy áo và tiến về chốn cỏ cây mịt mù.

Mẩm đoán Trình Khiết Nhi có ý định rời khỏi bãi cỏ non dưới gốc nhục đậu khấu, Quý Hướng Không mau chóng buông nắm sỏi trong tay xuống, nhăn mày ngăn cản: "Chúng ta đi sâu vào rừng mất rồi. Trời tối, khó xác định phương hướng, thêm nữa điện thoại không nhận được tín hiệu sóng, muốn thoát khỏi đây e rằng gian lao hơn mò kim đáy biển. Chi bằng cứ ngồi im đợi trời sáng, chờ mọi người gọi cứu hộ tới cứu chúng ta, hoặc là gặp may mắn, còn có thể theo chân khách du lịch trở về.".

Nhờ những dòng phân tích, đầu óc tiểu bạch sáng suốt hơn rất nhiều, gót giày nhấc khỏi mặt đất vội chùn lại, Trình Khiết Nhi miễn cưỡng đi đến trước mặt anh, tròn mắt nghi ngờ. "Thế ý anh là chúng ta phải ở lại đây một đêm sao?".

"Đúng vậy." Quý Hướng Không điềm tĩnh đáp, giọng nói đặc biệt có sức xuyên thấu mạnh mẽ. Lâm vào tình thế gay go, giải pháp cho hai người chỉ còn cách đánh liều ngủ lại rừng.

Mà cô gái thỏ trắng anh chưa nghe hết câu đã giãy nãy, khí thế hừng hực cách một giây trước nay chợt tắt ngấm như ngọn đèn trước gió. "Không được đâu! Tôi sợ thú hoang lắm!".

"Đành chấp nhận thôi." Quý Hướng Không điềm tĩnh khẳng định.

Nương theo âm thanh phát ra, thần sắc Trình Khiết Nhi bắt đầu chuyển sang trắng bệch.

Không gian tối tăm xung quanh phủ kín sương trắng, thân thể mỏng manh dần dần chìm trong biển sợ hãi, chỉ là cánh tay vững chắc choàng qua vai nhỏ đã không cho phép cô bỏ cuộc. Lòng bàn tay to dày dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, Quý Hướng Không tựa cằm vào đỉnh đầu cô, vuốt nhẹ mấy lọn tóc rơi trước trán cô, giọng thì thầm như tiếng sóng, mang đến cho tiểu bạch thỏ cảm giác an toàn tột cùng. "Đồ ngốc! Em đâu có ở lại một mình, nên nhớ, tôi vẫn luôn ở bên cạnh em.".

Lời an ủi quả thực rất có tác dụng, bạch thỏ yên tâm không khóc nữa, mơ màng bước từng bước vào giấc mộng ấm áp người dệt nên, cỗ rung động chính chủ nhân cố ý bài trừ cũng bất chấp vỡ òa. Khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Trình Khiết Nhi giật mình phát hiện cô có thể phủ nhận xúc cảm chân thật từ sâu trái tim, nhưng tuyệt nhiên không thể phủ nhận việc người đàn ông đang ôn nhu ôm ghì lấy cô luôn dõi theo, bảo vệ, đối xử tốt với cô hết mực.

Cố gắng điều chỉnh suy nghĩ theo hướng khác thì chính là: may mắn trong những lúc khó khăn, Thượng đế đã mang đến tặng cô một người bạn tốt. Thế nên, cho dù hôm nay thất tình rồi, trên thế giới, Trình Khiết Nhi vẫn chưa phải cô gái bất hạnh nhất. Tuy vậy, cô cũng chỉ cho phép bản thân từ xa ngẩng nhìn Quý Hướng Không. Nhìn anh ấy bằng muôn vàn sự cảm phục.

Chỉ đơn giản là cảm phục và biết ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top