Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73

Mây mù thấp thoáng trôi trong ánh trăng bàng bạc, tia sáng mỏng manh rọi khắp khu rừng rậm, mơn man nền đất, tô vẽ chằng chịt gộc rễ uốn lượn bên lớp lá úa màu vàng nâu.

Có cây phong cổ thụ cao ngất trời, kiêu hãnh chạm cành lá đến dải sao đêm. Quý Hướng Không và Trình Khiết Nhi nằm dưới cây phong ấy, khuôn mặt cách nhau đúng bằng độ dày một tờ giấy trắng. Bờ vai trần của thiếu nữ bị ôm ghì, cả cơ thể bé nhỏ dính sát vào người anh.

Môi mềm cảm nhận làn da trơn nhẵn trên gương mặt tuấn tú, Trình Khiết Nhi hoàn toàn mất đi phản ứng, đáy mắt kinh ngạc, gò má trắng mịn nở rộ sắc dâu tây.

Nụ hôn ngoài ý muốn nhất thời làm cô lúng túng trong chốc lát, qua một hồi lâu mới chấp nhận được sự thật, cuống cuồng bò dậy, tách khỏi Quý Hướng Không.

Đúng lúc ấy, cánh tay nam giới cường tráng bỗng bất ngờ vươn ra nắm lấy cổ tay thon gầy khiến cô mất đà, thân thể chao đảo ngã đè lên người đối phương y như cũ. Trình Khiết Nhi mau chóng hồi tỉnh, lại bắt gặp đôi đồng tử hổ phách từng bước trở nên mờ đục tựa sương mù, hơi thở đàn ông phả lên gáy cô nặng nề không kể xiết. Chưa kịp nghĩ xem tiếp theo sẽ kháng cự làm sao, đã thấy anh nhíu đầu lông mày, cất giọng khản đặc: "Đừng cử động."

Ngôn từ ngắn gọn, nhưng đặc biệt có sức ảnh hưởng.

Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn Quý Hướng Không, sau cùng khẽ lướt xuống chút nữa, phát hiện cơ thể mảnh mai của mình dán chặt vào người anh không chút khe hở. Áp lực sinh ra từ nơi nào đó mỗi giây qua đi thêm phần ngùn ngụt, cô không biết chuyện gì đang xảy ra hết, cô chỉ biết hiện tại mình cảm thấy rất sợ hãi, cô sợ sói hoang, sợ luôn cả phản ứng kỳ lạ của Quý Mặt Lợn. Bất đắc dĩ phải chọn cách nằm im, dù là nhúc nhích hay một tiếng động nhỏ cũng chẳng đủ dũng khí, thậm chí Trình Khiết Nhi còn không dám tiếp tục đối diện với cái nhìn thiêu đốt nóng bỏng của anh, hàng mi cong vút khép lại, che giấu cõi lòng gần như muốn khóc.

Cứ thế, cả hai lắng nghe nhịp đập thình thịch gấp gáp, cảm nhận từng đợt máu rân rân hối hả dồn về tim.

Mãi cho đến khi cơn gió khuya giá lạnh ùa tới, thổi lớp lá khô dưới đất bay tán loạn, chân mày anh mới chậm chạp kéo giãn. Cơ mặt thả lỏng, hô hấp ổn định, con ngươi sắc bén liền chuyển dời quan sát tiểu bạch thỏ nằm đè phía trên. Cô bộ dạng nhăn nhó, hai mắt nhắm nghiền trông dễ thương vô cùng. Ngón tay anh mất tự chủ chạm vào hàng mi đen dày, cô lập tức giật mình co rúm người, run rẩy hé mắt lén nhìn anh.

Đối với một người con trai, biểu cảm đáng yêu này của cô rất dễ khiến đối phương nổi thú tính. Mà Quý Hướng Không cũng chỉ là một nam nhân bình thường, dĩ nhiên anh đã sớm muốn bộc phát.

Vậy là Quý Hướng Không nhếch mép cười, cưng nựng xoa đầu Trình Khiết Nhi vài cái, giọng nói đùa cợt có một chút sủng nịnh nhưng rất khó để nhận ra. "Tiểu Trư ngốc, em có biết mình vừa làm gì không? Lỡ đâu tôi không khống chế được thì thế nào?"

Âm điệu dụ mị nếu như ở một hoàn cảnh khác nhất định sẽ rất mê hoặc dễ nghe. Có điều tại thời điểm này, tác dụng nó hoàn toàn là ngược lại.

Bằng chứng, cô gái nằm lên bụng Quý Hướng Không tức tốc chống người ngồi dậy. Đôi tay nhỏ vì phẫn uất không ngại dồn lực ném những cú đánh túi bụi xuống bắp đùi anh.

"Quý Hướng Không chết tiệt! Quý Hướng Không chết bầm! Đồ xấu xa dám bắt nạt tôi! Hức hức..." Cô vừa đánh vừa mếu máo rơi nước mắt, gương mặt méo xệch ấm ức đến đáng thương.

Tiểu bạch thỏ học đòi Lâm đả nữ, thích nói chuyện bằng bạo lực, Quý Hướng Không bên dưới nghiễm nhiên bị ăn một trận đòn tơ tả hoa lá. May mắn thường ngày anh chăm chỉ luyện tập thể dục thể thao, cơ đùi nhờ vậy xem như khá rắn chắc, hạn chế thấp nhất trường hợp bị thỏ con hư hỏng đánh cho nhão thịt ra.

Thấy đối phương trong vài giây không có cự tuyệt, Trình Khiết Nhi được nước càng đánh càng mạnh hơn. Nhưng sức chịu đựng của Quý Hướng Không cũng hữu hạn, thời điểm nhẫn nại chạm ranh giới cuối cùng, một động tác đơn giản, anh đã thành công kìm giữ đôi tay nhỏ náo loạn, để cô nàng bị khắc chế nào đó, giận dữ bài xích anh.

Đổi lấy ánh nhìn sặc mùi khói đạn, người đàn ông chỉ vén cong bạc môi, ưu nhã mỉm cười.

Cần phải hiểu, thái độ bình thản này đã vô tình thổi bùng nộ khí bên trong thỏ trắng, vậy nên nối tiếp, cô bèn thực hiện một hành động mà anh không hề ngờ được. Mà vì không dự trù trước, anh đâu có kịp đề phòng, mắt màu trà trân trân nhìn bạch thỏ úp người lao đến, áp miệng vào bắp tay anh cắn một cái đau ơi là đau.

"A! Em tuổi cẩu à? Sao lại cắn tôi?" Quý Hướng Không hét lên, xuýt xoa day day dấu răng thỏ hằn sâu trên cánh tay, còn kết hợp giơ ra cho 'thủ phạm' chiêm ngưỡng.

Trình Khiết Nhi phát tiết xong xuôi, tâm tình nguôi ngoai hơn phân nửa, nương theo cánh tay anh và phóng tầm mắt thu gọn 'sản phẩm' do mình lưu lại, cô thực sự hối hận tới mười phần. Ban nãy quá tức giận nên hồ đồ gặm bừa thôi, thật tình Trình Khiết Nhi không có cố ý làm anh bị thương.

Cùng một phút bắt được tia lay động qua biểu cảm của Tiểu Trư, Quý Hướng Không lập tức cười lưu manh, trong đầu óc có cấu tạo phức tạp mau chóng nghĩ ra ý tưởng muốn hù doạ Trình Khiết Nhi, mặt mũi rất nhanh liền y hệt khỉ ăn ớt, khó nhọc ôm cánh tay, nghiến răng rên rẩm: "Chao ôi! Đau quá! Đau quá!"

Cô chứng kiến ai kia đau đớn cực độ, thoáng chốc bao nhiêu ủy khuất cùng hờn trách đã bốc hơi bay đi. Đôi mắt long lanh giương lên rồi hạ xuống mang vẻ áy náy khó xử. Đột nhiên, Trình Khiết Nhi đưa tay ra đụng vào bắp tay đang bị thương của anh, nhất quyết kéo về phía mình.

Quý Hướng Không rút kinh nghiệm từ lần tấn công trước, vội vàng dè chừng, cánh tay nửa muốn thỏa thuận giơ tới nửa muốn giật lại, còn giả bộ lạnh lùng mở miệng: "Tiểu Trư ngốc, em định làm gì?"

"Anh nói đau mà, tôi nghĩ cách giúp anh thôi." Trả lời vừa dứt, bắp tay cuồn cuộn đã bị cô giằng lấy, chặt chẽ ôm trọn.

Quý Hướng Không ngỡ ngàng nhìn cô hút một đợt không khí ở bên ngoài, sau đó cúi thấp đầu, từ từ thổi nhè nhẹ, nhè nhẹ lên chỗ da thịt bị sưng tấy của anh.

"Thấy đỡ hơn chưa?" Cô tạm ngừng, ngẩng mặt hỏi anh. Nhớ hồi còn bé, mỗi lần té ngã, mẹ đều nhẹ nhàng thổi vào vị trí bị trầy da dỗ dành cô. Mẹ nói làm như vậy có thể giảm bớt đau đớn, lúc đó Trình Khiết Nhi liền tin tưởng và nín khóc ngay. Dù thời gian đã trôi bao nhiêu năm, nhưng ký ức nguyên vẹn thuở ấu thơ, cô vẫn luôn dành một góc khuất để cất giữ, mãi mãi không lãng quên.

"Cũng tạm." Quý Hướng Không biếng nhác trả lời, khóe mắt cong cong chăm chú nhìn cô gái trước mặt.

Trình Khiết Nhi chẳng mấy quan tâm loại phản ứng nửa vời, cô tiếp tục nghiêng đầu thổi thổi vết cắn, ngón tay thon dài cần mẫn xoa nhẹ vùng ửng đỏ xung quanh. Cảm giác mát mát, nhột nhột đối với Quý Hướng Không thực sự không tệ chút nào, anh chống cánh tay còn lại xuống nền lá khô, dáng điệu rất chi thõa mãn, tranh thủ hưởng thụ mật ngọt hiếm hoi.

"Xong rồi. Anh còn bị thương ở đâu nữa không?" Hài lòng với 'bí kíp' giảm đau gia truyền, Trình Khiết Nhi ngây ngô hỏi sói xám, chưa kịp nhận ra người nào đó bắt đầu nảy sinh tà niệm, chân mày nâng cao vượt mức bình thường, nụ cười yêu mị đậm đà nở trên môi mỏng.

"Thật ra tôi bị gai đâm dưới gót chân, nhưng vết thương ấy vớt vát có thể tự xử lý được. Nhưng mà chỗ này..." Quý Hướng Không đập đập xuống đùi mình, tiếp theo là nắm mí áo phông rách một mảnh vén lên. Nửa thân trên bởi hành động ấy mà lồ lộ ra ngoài không che đậy, lồng ngực chia làm hai bên rõ ràng, phía dưới là từng múi cơ bắp vừa phải, quy chuẩn và đường nhân ngư thấp thoáng. Ngón trỏ anh đùa càng rợn chỉ vào phần ngực rắc chắc, "...chỗ này nữa, khi nãy vừa hưởng trọn trận càn quét của em, cũng rất cần thổi... A!!!"

Đừng ngạc nhiên nhé. Sở dĩ anh chàng đang ngả ngớn thao thao bất tuyệt bỗng đột ngột giãy nãy, là vì vào phút chót, cô gái bên cạnh đã nhìn thấu ý đồ không mấy tốt đẹp của Quý Hướng Không, ngay lập tức ngăn chặn bằng một cú huých thẳng tới ngực anh. Rõ ràng Trình Khiết Nhi không hề mạnh tay, chỉ tại người nào kia phản ứng hơi quá đà. Mà xem tình hình anh chàng vừa ôm ngực vừa ôm cánh tay, khuyến mãi luôn ôm hai cái bắp đùi, than vãn ăn vạ, Trình Khiết Nhi thông minh hiểu rõ, nếu còn tiếp tục nán lại, khẳng định cô sẽ bị anh ca cẩm đến điếc tai.

Thế mới nói, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn đủ điều kiện tràn ngập dòng chữ 'đầu hàng', cô dứt khoát nhặt chiếc áo măng tô rơi dưới lớp lá khô, mặc để giữ ấm, thuận bước đứng dậy tiến thẳng về hướng bãi cỏ non lánh nạn.

Quý Hướng Không không còn cơ hội trêu Tiểu Trư, trong lòng hơi hơi thất vọng. Không thèm rên la làm càn nữa, anh gom mớ lá khô dưới chân thành một nhúm, cầm que củi cào chúng vào đống lửa. Lửa cháy hừng hực tạo thành âm thanh giòn giã sinh động, anh chàng thư thả ngồi huýt sáo, thi thoảng sẽ ngước nhìn bầu trời, an nhàn ngắm trăng ngắm sao.

Và mọi chuyện có lẽ sẽ kết thúc ở đây nếu tiếng gầm rú của loài động vật hoang dã vài phút trước không tiếp diễn vang lên.

Quý Hướng Không đang ngồi cạnh đống lửa, bất chợt trông thấy một bóng người với tốc độ siêu đẳng vụt qua, kế đến, cánh tay nhỏ gầy choàng ngang eo anh, đồng thời là cảm giác mềm mại cuốn theo hương hoa đào vùi đến tấm lưng vững chãi. Độ ấm mơ hồ xuyên qua lớp áo đen huyền, Quý Hướng Không lập tức không nghiêm túc, thích thú uốn môi cười. Xem ra bạch thỏ sợ lọt vào miệng sói hoang nên mới tự nguyện dâng mình đến con sói bự to tướng là anh đây.

Đáng lý, Quý Hướng Không nên kéo cô gái ngốc ôm siết trong vòng tay thật chặt, không cho cô rời xa anh thêm lần nào nữa, nhưng anh chàng vẫn còn nhớ, cách đây vài chục giây Tiểu Trư ngang bướng đã hung hăng bạo hành anh ra sao. Vì lẽ đó vẻ lạnh lùng cô đọng trên gương mặt tuấn tú dùng dằng chưa muốn tan, Quý Hướng Không chung thủy thờ ơ, xem sự tồn tại của cô không hơn không kém một luồng không khí.

Chờ khi tiếng sói ngưng bặt, cơn hãi hùng cũng vơi bớt, cô gái phía sau hai gò má hồng rực, ngón tay bấu víu vạt áo nam nhân dần thả lỏng, rụt rè nhích người giữ khoảng cách với anh. Khoảnh khắc ấy, cô nghe thấy âm giọng trầm thấp ngân nga một đoạn giai điệu, xóa đi bầu không khí u ám ngột ngạt.

"Đúng vậy, sói, tôi là một con sói, ah woooo, tôi yêu em


Tôi là sói và em là mỹ nhân


Phải rồi, sói, tôi là một con sói, ah woooo, tôi yêu em


Tôi là sói và em là mỹ nhân.


Không thể nào chối bỏ,


Tôi để mặc bản thân đắm chìm trong xúc cảm mãnh liệt này


Tôi thích những thứ giản đơn,


Những điều ẩn giấu trong tôi giờ đây đã tỉnh giấc


Nhìn xem, em đang sợ hãi


Đến nỗi chẳng thể hiểu được tình cảnh trước mắt mình


"Con sói gớm ghiếc kia định ăn thịt mình sao?"


Không phải thế đâu, bởi tôi đã yêu em mất rồi."

Quý Hướng Không cất lời hát vui tươi, lại còn nháy mắt chọc cười cô gái bạch thỏ. Sống mũi cao thẳng cố tình chum lại, mái tóc tai bởi gió thổi mà thi thoảng vểnh lên, cái dáng vẻ hề hước này đã ít nhiều xúi giục Trình Khiết Nhi rũ bỏ hình tượng, lăn ra ôm bụng cười, cười tới mức không biết trời cao đất dày là gì. Hai người cũng xem như ngầm bỏ qua mọi hờn giận.

Và rồi chàng sói bự, nàng thỏ ngốc chợt phát giác một vấn đề cấp thiết, chính là sau một ngày vất vả ghi hình, ăn uống thiếu dinh dưỡng, cả hai hiện giờ đều đang rơi vào tình trạng da bụng dính da lưng.

Dạ dày Trình Khiết Nhi biểu tình kêu lên mấy tiếng 'ột ột', cô vẫn chăm chú quan sát chàng hàng xóm khéo léo ngắt một chiếc lá rừng, phủi cho bớt bụi, quấn tròn thành cái cốc, kiên nhẫn hứng sương đêm trên cỏ dại.

Nhìn làn sương trong suốt, tinh khôi chảy xuống chiếc cốc làm bằng lá cây, mà lo lắng cho sức khỏe Tiểu Trư ngốc nghếch, anh liền đưa chiếc lá hứng đầy sương đến trước cô, ba phần dỗ ngọt, ba phần thúc giục, mấy phần nữa là mệnh lệnh, nhu hòa nhấc môi: "Em uống đi!"

Trình Khiết Nhi nhè nhẹ lắc đầu. Cô cũng muốn uống lắm chứ, có điều chỗ sương ít ỏi kia đâu thể đồng thời giải quyết cơn khát cho cả Quý Hướng Không và cô. Trình Khiết Nhi chắc mẩn rằng bấy giờ anh đã thấm mệt rồi, chỗ nước hiếm hoi, cô nhường anh uống thì tốt hơn.

"Tôi không khát, anh cứ giữ cho mình."

"Em nghĩ mấy lời này tôi sẽ tin sao?" Quý Hướng Không quan sát hành động chối từ của cô, nhíu mày không hài lòng, thái độ chớp nhoáng trở nên cực kì nguy hiểm. "Em muốn tự uống hay để tôi giúp?"

Trình Khiết Nhi dẫu có ngốc cũng thừa biết phương thức 'để tôi giúp' anh vừa khơi gợi là gì, da mặt mỏng manh đỏ hơn con tôm luộc, cô hốt hoảng vươn tay đỡ lấy cuốn lá, chóng vánh dốc thẳng vào cổ họng.

"Để tôi tự làm."

Sự tươi mát tinh túy từ thiên nhiên khiến cơn khô khốc dịu đi phân nửa, một dòng cảm động chân thật lướt ngang trái tim cô.

Uống nước rồi thì tất nhiên sẽ nghĩ tới việc tìm thức ăn, dù gì hai người vẫn phải cầm cự qua hết đêm nay, ngày mai trời sáng mới hy vọng có cơ hội rời khỏi khu rừng. Quý Hướng Không không do dự, quyết định cầm đèn pin sải bước về mịt mù rừng rậm, Trình Khiết Nhi y hệt cái đuôi nhỏ hấp tấp chạy theo đằng sau, kéo kéo vạt áo anh. "Anh định đi đâu vậy?"

"Nhặt hạt dẻ, em cứ ngồi yên ở đó, rất nhanh tôi sẽ trở về."

Trình Khiết Nhi biết nghe lời và hoàn toàn tin tưởng Quý Hướng Không, nhưng cái cô e ngại đích thị là tiếng sói tru cứ cách vài phút lại vọng tới một lần. Vai nhỏ sợ sệt run lẩy bẩy, cô nắm chặt cánh tay áo anh, sống chết đòi đi cùng anh. Quý Hướng Không trong hoàn cảnh ấy không chịu nổi sự ồn ào, đành miễn cưỡng gật đầu, thuận ý mang cô nàng rắc rối theo bên mình.

Tiết trời se lạnh cuối mùa thu, hạt dẻ dại bắt đầu cho quả, cây dẻ mọc xen kẽ nhục đậu khấu, trái rụng đầy, hạt dẻ tách vỏ nâu thẫm rơi dưới gốc cây, hương thơm ngào ngạt âm thầm lan tỏa trong đêm tối.

Rừng dẻ cách xa đống lửa không xa, đứng tại chỗ này có thể nhìn thấy màu vàng rực cháy đậm. Quý Hướng Không rọi đèn đi trước, lom khom tách vỏ trái dẻ, cẩn thận lựa chọn những hạt không bị sâu cho vào chiếc áo măng tô Trình Khiết Nhi đã buộc thành cái túi rộng thùng thình chìa ra ngay bên cạnh. Hai người phối hợp khá ăn ý nhau, ví như lúc Quý Hướng Không mỏi tay cô liền cầm đèn pin hộ anh, mồ hôi trên tóc anh không biết điều chảy dài xuống gò má, cô sẽ chẳng ngần ngại vươn ngón tay giúp anh lau sạch.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, khi cái túi trên tay nặng trĩu với cơ man nào là hạt dẻ, cả hai bắt đầu dự tính việc trở về. Quý Hướng Không khăng khăng muốn xách hạt dẻ hộ tiểu bạch thỏ, cô nàng rất ngoan ngoãn chuyển chiếc túi sang cho anh. Bước chân đôi nam nữ đều đặn giẫm trên lối mòn, như có mị lực thôi thúc, tay anh chần chừ phút chốc rồi chầm chậm duỗi ra nắm lấy bàn tay mềm mại trắng hồng. Cô không từ chối anh, cứ mặc cho ấm áp gần gũi bao bọc.

Ánh đèn mông lung hắt lên người Quý Hướng Không, dời tầm mắt từ lồng ngực vạm vỡ ẩn hiện sau vải áo bị dính mồ hôi, cô ngước đôi mắt nhìn anh. Màn đêm che khuất đường nét ưu tú, Trình Khiết Nhi không rõ biểu cảm anh bấy giờ như thế nào, nhưng cô có thể phát hiện, mạch đập trên đầu ngón tay đan chặt của hai người mơ hồ có dấu hiệu tăng dần.

Một khắc ngắn ngủi, trái tim từng nhịp hỗn loạn, Trình Khiết Nhi phân tán ý thức về không gian lẫn thời gian, không mảy may nhận ra cái bóng đen khổng lồ bất thình lình xuất hiện chắn ngang trước mặt tự khi nào. Lúc mà cô phát hiện mối hiểm họa, khiếp đảm hét thất thanh, theo bản năng chiếu đèn về đối diện, chiếc đèn pin trên tay tức thời liền bị đánh rớt. Và một lực đạo khá mạnh tác dụng từ sau lưng đẩy cơ thể cô ngã rạp xuống bụi rậm tối tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top