Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75

Căn phòng phút chốc im ắng như tờ, chẳng có một người nào dám lên tiếng trả lời. Thực chất không phải Cố Quân Phàm phản ứng thái quá hay nhất thời lo nghĩ nhiều, tức giận của anh lúc này là hoàn toàn có cơ sở. Cả nước đều biết trước đây Trình Khiết Nhi và Quý Hướng Không đã từng vướng phải nhiều tin đồn không hay. Thời điểm vụ việc lắng xuống chưa lâu, cô lại một lần nữa trở thành nguyên nhân khiến Quý Hướng Không dấn thân vào nguy hiểm. Đối với thần tượng trẻ tuổi có sức ảnh hưởng lớn như thành viên C vị nhóm nhạc thần tượng Sirius, việc người hâm mộ của anh bỏ qua cho nữ tân binh Trình Khiết Nhi nghiễm nhiên trở thành điều không thể. Mà tin tức nam thần tượng mất tích vừa được đăng tải lên mạng xã hội, một góc thành phố S lập tức trở nên náo loạn, nhốn nháo. Ngoài đường giao thông ùn tắc, cổng chính trụ sở JK Universe Entertainment phút chốc biến thành địa điểm tụ tập hơn hai nghìn người hâm mộ, hầu hết là nữ giới độ tuổi trung bình từ mười ba đến hai mươi. Điểm chung giữa họ tới đây đều vì một mục đính duy nhất, biểu tình đòi JK Universe xác nhận thông tin liên quan đến sự cố ở đảo Jeju và lập hội tẩy chay nữ ca sĩ họ Trình. Không chỉ có vậy, trên diễn đàn Fangirl Confession hiện tại đã ngập tràn lời lẽ ác ý, xúc phạm thậm chí là thóa mạ, nguyền rủa bạn gái tin đồn của thành viên Sirius.

Động thái đính chính sự thật từ ban quản lý công ty gần như không đủ tin cậy trấn an dư luận. Cũng có thể nguyên nhân nằm ở vấn đề phần lớn cộng đồng người hâm mộ Sirius trước đó vốn đã ác cảm với Trình Khiết Nhi. Hơn hết, sức lan truyền lời đồn thổi hiện tại quá rộng rãi, JK Universe thật sự không tài nào đồng loạt dập tắt tất cả. Vậy nên làn sóng tiêu cực ảnh hưởng đến danh tiếng cô gái hoa đào theo cục diện này hoàn toàn không hề nhỏ.

Khả năng nắm bắt thông tin của phóng viên, ký giả toà soạn phải nói rất đỗi thần tốc. Chẳng cần mất nhiều thời gian, khung cảnh náo nhiệt cơ hồ sở thú ngày lễ hội đã được ra mắt khán giả trong chương trình truyền hình trực tiếp trên TV. Máy quay còn đặc biệt ưu ái thu trọn dung nhan hội trưởng hội fanclub của Sirius Quý Hướng Không tại quê nhà - nữ sinh trung học có mái tóc ngắn ngang vai khả ái, chừng cỡ mười bảy, mười tám tuổi, diện đồng phục thiết kế kiểu thủy thủ, khăn choàng cổ bay bay trong gió, hùng hồn đứng ở vị trí trung tâm, chỉ đạo các thành viên tham gia câu lạc bộ hô to: "JK Universe hãy trả Quý Hướng Không lại cho chúng tôi! JK Universe hãy trả Quý Hướng Không lại cho chúng tôi!"

Kết thúc tràng biểu tình là động tác giơ cao ruy băng khẩu hiệu. Đám đông thái độ không tồn đọng chút thiện ý, một vài fan bắt đầu sụt sịt với đôi mắt đỏ hoe, rấm rứt khóc. "Hướng Không ca ca, anh đang ở đâu? Hức... hức... xin đừng bỏ chúng em một mình. Tất cả đều tại Trình Khiết Nhi đáng ghét."

"Đúng thế! Nếu không có con nhỏ đấy, Hướng Không ca ca của chúng ta đã không đi lạc vào rừng đến nỗi biệt tăm tung tích."

"Ở gần nó, anh ấy toàn gặp những điều xui xẻo! Trình Khiết Nhi hãy cút khỏi Quý Hướng Không! Trình Khiết Nhi hãy cút khỏi JK Universe!"

"Chúng tôi là anti-fan của Trình Khiết Nhi! Yêu cầu JK Universe phải sa thải Trình Khiết Nhi!"

"Trình Khiết Nhi tránh xa Hướng Không ca ca ra! Trình Khiết Nhi tránh xa Hướng Không ca ca ra!"

Tay cầm chiếc điều khiển bất giác lạnh ngắt, người phụ nữ trung niên đang đắp mặt nạ dưỡng da bằng dưa leo nằm trên giường lòng dạ không kìm nổi bàng hoàng.

Mới tuần trước, Trình Khiết Nhi gọi điện nói bà nghe cô sắp sửa xuất đạo với tư cách nghệ sĩ thuộc quyền quản lý JK Universe, thật không ngờ lần tiếp theo có được thông tin con gái, lại là tin cô bé cùng Quý Hướng Không mất tích ở nơi đất khách quê người. Không những vậy, đứa con đáng thương của bà còn vô tình trở thành phần tử tội đồ bị cả thế giới ghét bỏ.

Trình Khả Tịnh chống tay nâng người ngồi dậy, một vài lát dưa leo trên cằm rơi xuống vạt áo, khuôn mặt thản thốt tột độ ướt đẫm tầng mồ hôi mỏng.

"Ôi con gái, con rể của tôi! Sao mọi thứ lại ra nông nổi này chứ?"

Nếu biểu hiện của Trình Khả Tịnh một khắc biết tin về sự cố chấn động ở đảo Jeju là sững sờ lo sợ, thì tâm tình cô gái xinh đẹp tại khu khách sạn cao cấp Jewel Downtown toạ lạc bên bãi biển Jeju thơ mộng lúc bấy giờ lại cực kỳ thảnh thơi, bình thản.

Ngồi dựa lưng vào bộ sofa vàng kem và phóng tầm mắt đến màn hình TV, vạt áo choàng tắm vén cao theo động tác bắt chéo chân, không thể che hết phần đùi trắng nõn nà, mỹ nhân đẹp như đóa hồng ưu nhã miết nhẹ khớp ngón tay xung quanh miệng ly rượu đế cao, nhàn rỗi xoay tròn vật thủy tinh một vòng. Đợi chất cồn đỏ dưới ánh đèn chùm đạt độ lấp lánh nhất, đôi mi cong vút lướt qua mưu đồ thâm sâu nguy hiểm, tuy nhiên biểu cảm kia vẫn không sánh kịp nụ cười hàm ẩn đung đưa trên khóe môi yêu mị.

Cử chỉ quá đỗi kì lạ ấy thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của nữ quản lý ngồi bên cạnh. Cô ta mất một hồi lâu đắn đo, mới dám quay mặt, đánh bạo hỏi.

"Cô Ly Đình, thiếu gặp chuyện chẳng hay rồi, cô... không thấy lo sao?" Kỳ thực nữ quản lý đính thị là không hiểu chương trình TV đang phát sóng có điểm gì thú vị mà nữ hoàng catwalk lại đắt ý đến thế.

Ngón tay vân vê ly rượu đột ngột ngừng, mỹ nhân họ Giản chớp mắt một cái, ánh nhìn giữ nguyên trạng thái ban đầu, tiếp tục chăm chú lên cuộc biểu tình trên TV. Giọng nói cô ta thánh thót, nhưng là bao hàm luồng tử khí hung hăng xuyên thủng không gian.

"Cô chưa thông suốt à? Cô ả Quách Thư Nghi quả nhiên làm rất tốt. Chúng ta bây giờ chỉ cần âm thầm đứng đằng sau lợi dụng, dự đoán không bao lâu nữa, cái tên Trình Khiết Nhi chắc chắn sẽ bị xóa sổ khỏi giới giải trí."

Câu trả lời đâu có liên quan gì đến chủ đề cuộc nói chuyện, đối phương mờ mịt càng thêm phần mờ mịt. Càng nghĩ đầu óc càng rối tung, bởi thế nên, nữ quản lý e dè quyết định thắc mắc lần thứ hai: "Ý của cô là..."

"Ha ha, cô còn chưa nghĩ ra?" Mỹ nhân bất chợt đặt ly rượu xuống bàn kính, cặp con ngươi sắc sảo quét sang người phụ trách. Đường nét diễm lệ chẳng khác gì đoá hồng nở rộ, nụ cười cũng quá mức quyến rũ, mê hoặc lòng người rồi. Chỉ có điều những lời cô ta sắp sửa thốt ra, thật sự gian xảo, thâm độc biết bao nhiêu.

"Sở dĩ giới truyền thông rất nhanh chóng đã đánh hơi ra mục đích Quý Hướng Không trở lại rừng nhục đậu khấu, chính là do tôi sắp xếp sai người đưa tin đấy. Kết quả hiện nay hiệu ứng khả quan vượt mong đợi, Trình Khiết Nhi chưa chính thức ra mắt, liền nhận được cả khối gạch đá từ cộng đồng người hâm mộ của Quý Hướng Không." Âm giọng cố tình hạ thấp tối đa, người phụ nữ đối diện nâng mày, bản chất nham hiểm bộc lộ chẳng chút mảy may che đậy, "...cô căng thẳng làm gì? Bọn chúng không đủ thông minh để đánh hơi ra chúng ta đâu. Sẽ... không một ai cả."

***

Cơn gió đêm hệt như loài mãnh thú, nhe nanh vuốt hùng hổ rung chuyển cả một vùng bát ngát cổ thụ. Khung cảnh nguy cấp dưới gốc cây dẻ bủa vây sương lạnh đặc sệt làm tầm nhìn mờ đi không ít. Mà thời khắc con gấu khổng lồ lăm le kề sát mũi xuống gương mặt tuấn tú đánh hơi, bàn tay giữ lấy eo Trình Khiết Nhi lập tức thần tốc siết thành quyền. Đã đinh ninh trong đầu rằng bản thân và cô sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để thoát chết, cho nên thay vì nằm yên chờ bị ăn thịt, Quý Hướng Không quyết định đánh liều đọ sức với loài vật hoang dã một phen.

Nhưng, dù có nằm mơ người đàn ông cũng không dám tưởng tượng, khi còn đúng một giây, chỉ một giây nữa thôi anh sẽ bất ngờ tung cú đấm chí mạng vào giữa mũi con gấu, thì nó lại bất ngờ đổi tư thế, chớp nhoáng ngẩng đầu lên trời gầm rú, phì phò mấy tiếng đầy dữ tợn. Cuối cùng là hung hăng nhấc cái chân to khoẻ, từng bước tiến thẳng về phía um tùm bụi rậm.

Thời gian vĩnh viễn dừng trôi tại khoảnh khắc ấy.

Hô hấp Quý Hướng Không đình trệ, quả tim đập nhanh nơi lồng ngực bị vật gì đó giáng xuống một cú thật mạnh, để rồi sau tiếp lại ngừng đập trong giây lát.

Và không rõ đã trải qua bao lâu, tận lúc chuỗi thút thít từ cuống họng cô gái nhỏ khe khẽ vang tới màng nhĩ, anh mới mơ hồ phục hồi ý thức.

Nội tâm Trình Khiết Nhi bị tàn dư kinh hoàng, đồng thời là áp lực khủng khiếp ùa về luân phiên giằng xé, cô không cách nào chống chọi nổi, bên tai ù ù chuỗi âm thanh nhiễu loạn, khiến thân thể mỏng manh run rẩy liên hồi, mỗi lần cố gắng hít thở đều như bị con dao sắt lẹm đâm thủng hầu kết. Quý Hướng Không cảm nhận thấu những đớn đau cô phải chịu đựng, anh thận trọng nới lỏng cánh tay, lật người nằm đối diện với Trình Khiết Nhi, để chóp mũi cả hai yêu thương chạm vào nhau. Bàn tay gân guốc nắm lấy bàn tay tái tê bé nhỏ đặt lên vị trí ngực trái của mình, một cỗ cay sè nồng đậm âm thầm dâng đến sống mũi người đàn ông.

Toàn bộ sức lực đều bị hút cạn, từ trán đến cổ Trình Khiết Nhi khắp nơi đều là mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt xinh xắn nhợt nhạt suy kiệt, mớ tóc nâu xõa ngang lộ ra bờ vai mảnh khảnh dính bếch bụi đất. Trăng ảm đạm chiếu lên gò má ướt át, chiếu lên hàng mi dày đen nhánh, chiếu lên đôi mắt nhắm nghiền phủ nước mắt. Cơ hồ con búp bê vải bất động, bản năng thôi thúc cô co rụt tựa vào lòng anh.

Thần sắc Quý Hướng Không vốn dĩ luôn mang vẻ âm trầm, băng lãnh, nhưng chỉ chóng vánh lại xuất hiện nỗi xót xa, đau đớn khôn cùng. Ánh nhìn chạy dọc theo khuôn mặt thanh tú của cô chậm rãi dịch tới cánh môi anh đào bật máu, nỗi đau chưa bao giờ có ban nãy đột ngột quặng thắt từng hồi, từ từ, từ từ lan ra toàn thân nam nhân, âm vang trong óc anh, va chạm sâu thẳm trái tim anh.

Một giọt nóng hổi lạ lẫm đậu xuống vầng trán trắng mịn.

Cô rốt cuộc cũng mở mắt, đôi đồng tử ngân ngấn lệ dừng lại ở gương mặt Quý Hướng Không. Lần đầu tiên kể từ ngày quen biết nhau, Trình Khiết Nhi chứng kiến anh khóc. Dòng lệ thổn thức bi thương đua nhau lăn dài trên gò má người đàn ông, tìm gặp khóe miệng anh, yên vị tại đó chốc lát, rồi luyến lưu, hoà quyện cùng nước mắt thiếu nữ nồng ấm. Quý Hướng Không không chút do dự, khóa vòng tay ôm Trình Khiết Nhi thật chặt.

Đôi nam nữ cứ thế bật khóc ôm ghì lấy nhau, dưới bóng cây dẻ vấn vít hương quả chín, để mặc cho ủy khuất trào dâng, quên đi thì giờ chuyển động, quên đi vạn vật đổi dời. Hệt như họ đang ở một phía khác của vũ trụ, nơi làn gió heo may cô độc hiu hiu thổi, nơi áng mây trắng xốp bồng bềnh lặng lẽ trôi, nơi chỉ cần vươn tay là đã có thể chạm đến thinh không bất tận đầy ắp những vì sao sáng.

Chân thật, đau lòng, mà tự do tự tại.

***

Cuối tháng mười trời bắt đầu se lạnh, dù rằng tiết thu trong trẻo không có tuyết rơi như mùa đông băng giá, nhưng chàng trai trẻ đứng giữa căn phòng trang nhã rộng lớn lại dễ dàng lâm vào tình trạng tê cứng tứ chi. Sắc mặt biến đổi tồi tệ, mỗi phút giây trôi qua, cõi lòng đều phải vật vã chống chọi với cơn thấp thỏm, âu lo.

Không khí bao trùm tòa nhà ký túc não nề, ảm đạm, ba thành viên Sirius đều có mặt trước màn hình TV, phập phồng theo dõi tin tức từ hồi chập tối. Thông tin cập nhật chiều hướng không mấy tốt đẹp nhiễm nhiên đem tâm tình mọi người vặn méo tới ngột ngạt khó tả. Kể cả như vậy, vẫn không ai có khả năng đoán trước phản ứng kế tiếp của Bạch Dĩ Thần. Hành động chạm lấy remote chọn lệnh tắt TV, nhanh như chớp vơ vội áo vest vắt trên lưng ghế, rồi cầm theo chìa khoá ô tô cất bước ra khỏi phòng diễn biến trong tích tắc. Thậm chí thời gian còn chưa đủ để những cặp mắt kinh ngạc kịp ngước nhìn cái bóng đen vừa lướt qua.

Người sớm đọc được suy nghĩ của mỹ nam họ Bạch là Mạc Ngôn Vỹ. Tức tốc đuổi theo ở đằng sau, vị trưởng nhóm may mắn bắt kịp tốc độ cậu bạn đồng niên tại hành lang. Anh vội vàng kìm giữ khuỷu tay rắn rỏi, đuôi mày rậm hơi nhướng, hạ thấp giọng nghi vấn: "Thần, cậu định đi đâu?"

Người đàn ông nọ nhẫn nại gỡ từng ngón tay ép trên góc áo sơ mi của mình, cặp con ngươi nhiễm nước vô vàn phức tạp, âm điệu băng tuyết không có tồn tại chần chừ, mạch lạc trả lời: "Tôi phải đến Jeju. Tôi rất lo cho Hướng Không và cô gái thú vị, hai người họ bị lạc trong rừng bây giờ còn chưa rõ tung tích."

Tiếng thở dài bật ra trĩu nặng, Bạch Dĩ Thần bỏ qua ánh mắt ái ngại muốn khuyên ngăn, nhấc chân toan rời đi.

"Cậu yêu cô bé đó rồi phải không?"

Câu từ khẳng định truyền tới mau chóng kéo bóng lưng cao lớn đứng khựng. Chân chôn chặt xuống sàn gạch, bàn tay thô ráp cuộn thành nắm đấm, bất quá Bạch Dĩ Thần cương quyết không từ bỏ ý định, ngữ khí thực bình lặng, chứa đựng mười phần điềm đạm, mười phần nghiêm túc: "Cậu yên tâm. Ngày mai, tôi sẽ có mặt tại thành phố S trước khi JK Universe's Sketchbook bắt đầu."

***

Lúc Trình Khiết Nhi được Quý Hướng Không dìu quay lại cây phong đỏ cạnh bên gốc nhục đậu khấu, cô vẫn bàng hoàng chưa thể tin bản thân và hàng xóm đáng ghét vừa mới thoát chết trở về từ miệng gấu. Thật may mắn khi cả hai chỉ có bị thương ngoài da mà không hề tổn hại khung xương cũng như các cơ quan nội tạng. Có điều 'chiến lợi phẩm' thu được đã bị chân gấu giẫm nát. Song, anh và cô cũng chẳng đủ can đảm mò vào lãnh địa của gấu thu nhặt hạt dẻ thêm lần nữa, cho nên đành chấp nhận ôm bụng rỗng, an phận ngồi sưởi ấm trừ cơm.

Gió khuya kéo đến cuốn lớp lá khô dưới thảm cỏ xanh mởn bay hỗn loạn, nhân tiện thổi bùng ngọn hừng hực màu vàng cam. Quý Hướng Không cẩn thận bỏ thêm mớ lá vàng úa vào đống lửa làm củi. Sóng lửa háo ăn bèn táp mạnh một cái, lá khô mãnh liệt bốc cháy tạo ra chuỗi tiếng nổ tách tách giòn tan.

Sức nóng xua tan bớt cái buốt giá chốn núi rừng hiu quạnh, không khí xung quanh nhờ thế liền hóa ấm áp. Vậy mà cớ sao đôi đồng tử sắc trà lại phát hiện thân ảnh nhỏ gầy ngồi co ro ngay bên cạnh cứ run lên bần bật, mắt đen ẩn nhẫn thả tầm nhìn vào khoảng mênh mông, một đôi mắt đủ buồn để giết chết cõi lòng của bất kỳ ai.

Khoảng khắc ngắn ngủi, người đàn ông chẳng kìm được, lại thầm oán trách bản thân. Tất cả cũng bởi tại anh. Tại vì anh không tốt, không thể tuyệt đối bảo vệ người con gái mình yêu nên mới đẩy cô rơi vào tình cảnh hốt hoảng, kinh sợ. Bỗng dưng vô cùng muốn xoa dịu tâm trí và con tim bé bỏng chới với giữa bão tố dữ dội, Quý Hướng Không tận lực an ủi, bù đắp cho Tiểu Trư ngốc nghếch, chất giọng trầm khàn quen thuộc vang lên, trong đau xót còn lắng đọng chút ân cần, nhu hòa hiếm thấy. "Còn lạnh không?"

Anh vừa nói vừa vuốt nhẹ mái tóc dài mượt của cô, ngón tay tỉ mỉ mơn man da đầu mẫn cảm rồi dời xuống giúp Trình Khiết Nhi vén mấy sợi tóc vương trên gò má ửng hồng ra sau vành tai.

Cô ngước mặt nhìn Quý Hướng Không. Đổi lấy ánh mắt nuôi dưỡng ý muốn phủ định là động tác giơ cánh tay vững chắc, dùng lực kéo vùng eo thon gọn ôm trọn vào vòm ngực.

Phản xạ tự nhiên kêu gọi cô phải tách ra khỏi người anh, chỉ tại thời điểm ấy, môi mỏng kề sát đỉnh đầu cô hé mở, buông lời lẽ không cho phép chối từ: "Đừng cử động! Cứ ở yên thế này, sẽ không còn thấy lạnh."

Dư âm cơn hãi hùng vài phút trước nương theo tiếp xúc truyền hết sang cho anh rồi, cơ thể mềm mại bèn phản đối cựa quậy, tuy nhiên lực đạo bài xích là rất nhỏ. Quý Hướng Không dễ bề tường tận tâm tư người con gái anh yêu. Dáng vẻ lặng lẽ chẳng lấy làm lạ, đáy mắt mơ màng vẫn còn đấy, cặp con ngươi hổ phách êm dịu, phát sáng y hệt sao đêm có vẻ vụt tắt phút giây nghe thấy âm thanh lí nhí giả vờ như mình ổn.

"Tôi... tôi không sao!" Trình Khiết Nhi gượng gạo đáp trả, nhưng cô không thể thoát khỏi vòng khắc chế mạnh mẽ của Quý Hướng Không, ngược lại còn bị anh dí một cái ở giữa trán.

"Đồ ngốc! Run như cầy sấy vậy mà bảo không sao à? Được! Em không sợ lạnh cũng giữ nguyên tư thế này đi!"

Viền môi ương ngạnh nhào nặng ra ý cười, anh chi tiết bổ sung thêm một câu.

"Bởi vì... tôi lạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top