Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 76

"Được! Em không sợ lạnh cũng giữ nguyên tư thế này đi. Bởi vì... tôi lạnh."

Một câu nói ấy khiến cặp mắt đen láy nhìn Quý Hướng Không. Sau đó, sự chú ý dịch chuyển lên chiếc áo phông mỏng tanh trên người anh, thầm nghĩ gió rét như vậy, nhiệt độ thì ngày càng xuống thấp, chiếc áo măng tô khoác ngoài cũng đã nhường nốt cho cô, anh mặc phông phanh thế, không cảm thấy lạnh mới là chuyện lạ.

Quý Hướng Không bấy giờ vẫn ngồi co tròn ôm lấy cô từ đằng sau. Trình Khiết Nhi quay đầu ngoái nhìn anh với bao xúc động dâng trào, bất chợt nhớ tới khoảnh khắc anh liều mình che chở cô trước con gấu hung dữ, nhớ tới những vết thương chằng chịt dính bếch máu sau lưng anh, cảm giác đau lòng ập đến, suýt nữa cô đã choàng tay ôm lấy anh để sưởi ấm, nhưng cuối cùng, Trình Khiết Nhi quyết định đổi sang cử chỉ mím môi, rút đầu vào khuôn ngực rắn chắc, lắng nghe từng nhịp đập đều đều từ trái tim người đàn ông.

"Lúc nãy làm em sợ lắm phải không?" Tựa cầm lên đỉnh đầu cô, anh thì thầm khe khẽ, ngón tay thon dài chậm rãi giúp Tiểu Trư ngốc nhặt vài chiếc lá phong đỏ vàng vươn trên vai. Áy náy cùng cực xen lẫn nỗi xót xa, đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp dần trở nên u thẳm, "Là tôi vô dụng, không thể bảo vệ em. Tôi đã nghĩ rằng... giả sử chúng ta không gặp may mắn, giả sử bản thân tôi không làm được, giả sử con gấu đó tổn hại tới em, tôi dù có chết... cũng không bao giờ tha thứ cho chính mình."

"Anh đừng nói vậy! Người đáng lẽ xin lỗi là tôi mới đúng. Cũng bởi tôi gây ra rắc rối, tự dưng chạy vào rừng tìm chiếc lắc tay, hại anh vì cứu tôi mà phải chịu cực khổ. Suýt nữa thôi... đã chết dưới miệng gấu rồi." Bỗng dưng, khóe mi cô trĩu nặng, khi Quý Hướng Không cúi đầu nhìn Trình Khiết Nhi, những giọt nước trong veo nơi gò má non mềm đang đua nhau rơi xuống rồi vỡ tan như thủy tinh.

"Tiểu Trư, ban nãy tôi nên lựa chọn ở lại phim trường thay vì bỏ đi cùng với người phụ nữ giả tạo đó. Em luôn luôn ngốc nghếch, đến bản thân mình cũng không chăm sóc tốt..." Quý Hướng Không đưa tay chạm tới dòng chất lỏng trên khuôn mặt xinh đẹp, viền môi kéo nhẹ muốn trêu cô, xua tan đi mọi căng thẳng. "...em ốm yếu thế này, sáng mai ra khỏi khu rừng, làm sao đủ sức sang nhà tôi 'trừ nợ'?"

"Chúng ta liệu rằng có cơ hội rời khỏi đây?" Trình Khiết Nhi bất giác nâng người ngồi dậy, buồn bã góp nhặt chút hi vọng mỏng manh.

"Tôi mới hai mươi bốn tuổi, còn rất nhiều, rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành. Tôi muốn MV thuận lợi phát hành, tôi muốn được đứng trên sân khấu, mang những giai điệu ngọt ngào đến với khán giả, tôi muốn mọi người nhìn thấy tôi toả sáng, tôi cũng muốn chăm sóc tốt cho mẹ, cố gắng kiếm thật nhiều tiền, trả khoản chi phí mua căn hộ cho Trình gia. Còn cả chuyến du lịch đến núi Phú Sĩ trong mơ nữa, ngắm hoa anh đào nở giữa trời xuân. Sau đó, nếm thử rượu sake, vị của nó chắc chắn rất cay nồng. Anh nói xem..." Đầu nhỏ đột ngột ngẩng lên, từ cửa miệng thốt ra một câu hỏi, "...trăng trên núi Phũ Sĩ rất tròn, rất sáng có phải không?"

Quý Hướng Không gửi đến cô ánh mắt ấm áp, chậm rãi nói. "Đúng vậy! Rất tròn, rất sáng. Bởi vì nó đang chờ em tới ngắm."

"Thật không?"

"Tiểu Trư ngốc, tôi sẽ đưa em thoát khỏi đây."

Người ta nói đàn ông sở hữu chất giọng trầm thấp thường tạo cho đối phương cảm giác tin tưởng, Trình Khiết Nhi tận bây giờ mới hiểu thấu mị lực mãnh liệt của nó.

"Đừng ngây ngốc nhìn tôi. Muốn cảm ơn thì gọi tôi một tiếng 'Hướng Không' đi!" Quý Hướng Không nhốt gọn biểu cảm không hài lòng của Trình Khiết Nhi, bao gồm cả đầu lông mày thanh mảnh nhíu chặt phía dưới vầng trán nhẵn nhụi.

"Anh trêu tôi rồi!"

"Tôi nói thật đấy! Nên gọi là 'Hướng Không ca ca'." Anh cười như không cười, môi gợi cảm vén nhẹ cố ý đùa cợt bạch thỏ.

Đáng tiếc, ngay giây tiếp theo, anh chàng đã nhận được lời từ chối thẳng thừng. "Không gọi!"

Người nào đó hơi hụt hẫng, khuôn miệng đột ngột hạ xuống, cơ mặt co rút trưng ra vẻ buồn bực. Quý Hướng Không không cam tâm, cho nên liền bắt bẻ bạch thỏ cứng đầu: "Cái này có xem là phân biệt đối xử không? Lần trước trong bệnh viện, em thân mật gọi Bạch Dĩ Thần bằng 'Dĩ Thần', sao bây giờ không thể gọi tôi như thế? Công bằng để ở đâu chứ? Cậu ta được, ít ra tôi cũng phải được một lần."

Ánh lửa đỏ vàng hóng hớt màn tranh luận, vươn lên nhảy múa, bao trùm không gian đen kịt. Trình Khiết Nhi rời khỏi lồng ngực ấm áp ký sinh suốt cả tiếng đồng hồ qua, khí lạnh từ bên ngoài tràn vào làm cô có phần chưa kịp thích nghi, toàn thân khẽ run rẩy. Lại nhớ đến nội dung lời nói vừa rồi, cô ngờ ngợ phát hiện ra trọng điểm. "Cái gì cơ? Thì ra hôm ấy anh nghe trộm chúng tôi nói chuyện?"

"Không dùng từ 'nghe trộm' được! Lần đấy tôi vốn định vào thăm Bạch Dĩ Thần, ai ngờ có người lanh quá, tới trước, nắm tay nắm chân bệnh nhân, tôi ngứa mắt, cho nên đứng xem hai người định làm cái trò gì." Quý Hướng Không nâng giọng nhấn mạnh từng chữ, giấm chua ủ lâu ngày đặc biệt đậm vị.

Cô gái nhỏ nhìn anh chằm chằm. Loại thái độ gì vậy? Người đàn ông đối diện cô có cần phải lớn tiếng, phản ứng thái quá đến thế không? Âm điệu chẳng khác nào đôi tình nhân tranh cãi vì hờn ghen, mà anh lại mang dáng dấp của chàng trai trẻ đang ngờ vực chấp vấn bạn gái. Trái tim Trình Khiết Nhi đập mạnh, dùng dằng muốn nhảy khỏi lòng ngực. Mười phần hân hoan, mười phần hồi hộp, sau đó bỗng ỉu xìu tựa quả bóng xì hơi, mau chóng hóa thành bẹp lép không còn một chút không khí.

Tất nhiên, phải trải qua chuỗi cảm xúc rối rắm kia thật chẳng hề dễ chịu.

"Tôi muốn làm gì, với ai là việc của tôi. Không liên quan tới anh."

"Sao lại không liên quan?" Quý Hướng Không nhíu mày hỏi.

Trăng non len qua tán phong đỏ, đổ xuống cơ thể anh tầng nhũ vàng thực thực hư hư, áo phông rách một mảng bay bay theo gió, đường viền cơ thể hoàn mỹ, lồng ngực săn chắc, bắp tay săn chắc ẩn hiện dưới lớp vải mỏng. Trình Khiết Nhi bị bóng tối thôi miên, thần trí mất tự chủ, mắt mơ màng phút chốc bị thu hút.

"Ngoại trừ tôi, cô tuyệt đối không được gần gũi, thân thiết quá mức với bất kỳ người khác giới nào. Bây giờ đàn ông xấu rất nhiều. Tốt nhất nên tránh xa tất cả những thứ thuộc về giống đực, có biết không?"

Khi đàn ông yêu một người phụ nữ đến mức sâu đậm, anh ta đương nhiên không cho phép người phụ nữ của mình ở gần người đàn ông khác. Đó được gọi là sự chiếm hữu.

Bất quá Quý Hướng Không chưa kịp dứt lời, Trình Khiết Nhi lập tức chồm lên đằng trước, đặt tay lên trán anh, cẩn thận ghi nhớ mức nhiệt độ, tiếp theo liền sờ sờ trán mình làm phép so sánh.

"Mức nóng vẫn chưa quá ba mươi bảy độ." Cô nhăn mặt, đôi đồng tử tựa hồ nước mùa thu co lại bằng một hạt đậu tương.

'Cốc!'

Một cái gõ vào trán rõ đau làm Trình Khiết Nhi giật thót, cô xuýt xoa đưa tay ôm trán, không cần soi gương vẫn đủ sức tưởng tượng chỗ ấy đang đỏ lựng, chắc chắc là trông rất bắt mắt. Đau quá hoá giận, Trình Khiết Nhi quay sang, lườm kẻ to gan đám đánh cô bằng ánh mắt lẹm. Khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết tựa đoá hoa sương pha thêm sắc ửng hồng phản chiếu trong cặp con ngươi màu trà, Quý Hướng Không cười gian, nhàn rỗi bẻ khóe môi cong vểnh, hững hờ trả đũa: "Người bị ốm là em đấy! Ốm đến ngốc ra rồi. Hôm nay em không chịu gọi, nhưng tôi dám chắc có một ngày, em nhất định ở trước mặt tôi... tự nguyện gọi."

"Được! Tôi chờ xem có ngày đó không."

Chọc ghẹo một chút cho thỏ trắng vui, xem dáng vẻ tức tối mặt mũi đen sì, đoán chừng nỗi sợ hãi trong lòng người con gái anh yêu đã vơi đi phần nào, Quý Hướng Không hoàn toàn yên tâm rồi.

Thời điểm hiện tại, không cần quan tâm bộ dạng hậm hực của cô nữa, anh chàng bỏ sang bãi cỏ gần bên ngồi một mình, ánh mắt bờ môi chẳng hiểu nghĩ gì mà đăm chiêu ra trông thấy.

Trình Khiết Nhi thủy chung bầu bạn với đống lửa, cô chu miệng thè lưỡi, giả làm chú mèo nhỏ giơ nang vuốt công kích anh, nào ngờ bị người ta lờ đi một cách thảm thương, cô cũng đành rầu rĩ bỏ cuộc. Đêm nay, phong cảnh hữu tình có trăng có gió, ngước mặt nhìn trời ngắm mây, cô bất giác phát hiện những lúc tâm trạng không tốt, nhờ mấy trận cãi nhau bất phân thắng bại cùng anh chàng hàng xóm họ Quý, tâm tình quả thật cảm thấy thoải mái hơn một nửa.

Nam nhân tiêu sái nằm xuống thảm cỏ xanh mướt, điệu bộ lười biếng, khịt khịt mũi, tranh thủ gom lấy mùi cỏ non thơm dịu, chân thong thả vắt hình chữ ngũ, mắt vô cùng nghiêm túc chiếu về hướng chòm sao Bắc Đẩu may mắn không bị tán cây che khuất, lấp lánh giữa mảnh trời con con.

Dù rằng ở chốn đào nguyên rời xa sự tranh đấu, trút bỏ vẻ xa hoa, hào nhoáng, nét tuấn mỹ vốn có trên người Quý Hướng Không không hề mảy may thuyên giảm: hàng lông mày nam tính đen rậm, đôi đồng tử xanh bạc hà sâu thẳm như màn đêm, bất chấp ánh sáng chiếu ngược, chiếc cằm góc cạnh và quai hàm nam tính vẫn hoàn hảo không góc chết. Quý Hướng Không nằm yên, rải tầm nhìn vào dải ngân hà huyền bí. Vạt áo phông mỏng manh vì gió lạnh tinh nghịch thổi tới mà bay bay, kéo lệch qua một, để lộ múi bụng săn chắc với làn da trắng mịn.

Trùng hợp thay, đúng khoảnh khắc ấy, Trình Khiết Nhi trò chuyện cùng hai cái đầu gối gần nửa giờ đồng hồ, tứ chi bắt đầu mỏi rã rời, khắp người uể oải, bỏ qua hình tượng, cô dang tay vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt trong veo không cố ý khẽ lướt qua chàng hàng xóm lấy thảm cỏ làm nệm, nằm dài ngắm sao, vậy là mỹ cảnh đầy hương sắc nổi bật trên phần bụng trần trụi phản chiếu sinh động đến con ngươi đen nhánh.

Trình Khiết Nhi giật mình, sắc hồng tràn lan khắp gò má, máu nóng chạy rần rật như bị truy đuổi, tim đập loạn xạ khiến chủ nhân nó xém chút là quên mất cách hô hấp thông thường. Bạch thỏ bối rối quay đi, thầm cảm thán bản thân quá may mắn vì biểu hiện ngượng ngùng không bị Quý Hướng Không bắt gặp, nếu không, anh ta hẳn cười nhạo rồi trêu Trình Khiết Nhi tới khi cô đào cái lỗ to tướng chui xuống mới thôi.

Thừa nhận vừa nãy cô đúng thật bị anh làm cho tim đập chân run một phen. Đâu phải chưa từng thấy người khác giới cởi trần, có điều chẳng hiểu sao lúc đối diện với một Quý Hướng Không áo quần thiếu chỉnh tề, cô cứ bức rứt khẩn trương, ngượng ngùng tới mức đỏ mặt tía tai.

Hồi trước, Trình Khiết Nhi nghe quân sư tâm lý tình yêu Lâm Uyển Tranh diễn giải rằng rung động là khởi nguồn của tiếng sét ái tình, dấu hiệu nhận biết rung động đích xác là trái tim loạn nhịp, nửa muốn xán đến gần nửa muốn chạy trốn, cộng thêm xuất hiện luồng tê dại như điện giật khi đứng trước người mình thích.

Ngẫm nghĩ kỹ càng mới thấy, khoảng thời gian gần đây, đó chẳng phải miêu tả tâm tình cô khi kề cận hàng xóm khắc tinh sao. Lỡ đâu đúng như sách nói, cô thật sự nảy sinh tình cảm nam nữ với Quý Hướng Không thì quả thật nguy to. Mối quan hệ hai người xưa nay nếu không như nước với lửa, cũng ví như chó với mèo. Anh là khắc tinh không đội trời chung đồng thời kiêm luôn đại boss phúc hắc nắm giữ đoạn video 'thần thánh' rồi còn chuyên mang ra uy hiếp cô. Chăm chước bỏ qua ân oán cũ, chú trọng tới việc tốt và những lần anh giải cứu cô, cùng lắm Trình Khiết Nhi chỉ có thể xem anh như một người bạn. Còn những chuyện khác, cô không cho phép bản thân đi quá xa, cô không muốn sống trong ảo mộng, tiếp tục tự mình đa tình. Biết đâu, những gì anh gửi đến cô đơn thuần chỉ là trò đùa ác ý, là cảm xúc thích thú mới mẻ. Mối tình đơn phương vừa tan vỡ, Trình Khiết Nhi không có lòng tin, cũng không đủ can đảm phát triển quan hệ yêu đương với bất cứ người nào. Một khi bị đứt tay, nhất thời sẽ không dám đụng tới dao. Tình cảnh của cô bây giờ, chính là diễn tả ngắn gọn như vậy.

Hàng mi cong vút cụp xuống, Trình Khiết Nhi chợt nảy sinh ý nghĩ muốn trốn tránh. Thật may tại thời điểm đó, chàng trai thư thả học làm nhà thiên văn vì khí trời quá lạnh đã chỉnh vạt áo ngay ngắn.

Anh chàng quên mất để ý, cô gái ngốc cạnh đống lửa một giây chớp nhoáng vội thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt long lanh đầy ý dò xét dời sang thảm cỏ. Vồ lấy trạng thái say sưa chăm chú của Quý Hướng Không, thỏ trắng hiếu kỳ, rón rén đứng dậy bước tới gần, cặp mắt to tròn hơi dè chừng, cố gắng hạn chế phát ra tiếng động. Rốt cuộc đã hạn chế thành công, Trình Khiết Nhi e dè nằm xuống bên cạnh.

***

Đêm khuya tĩnh mịch, những con sóng lăn tăn ngoài bờ biển xô vào đất liền. Bãi cát vàng mênh mông trải dài bóng dáng nam giới cao gầy, bàn chân mang giày thể thao trắng toát vội vã chạy về đằng trước, lưng áo người đàn ông mồ hôi ướt thành một mảng lớn.

Vừa xuống phi trường vài phút trước, anh lập tức đón taxi chạy thẳng một mạch đến rừng nhục đậu khấu Bijarim.

Quá một giờ sáng, khách du lịch tập trung dọc bờ biển đã tản đi gần hết, chỉ còn trừ nhân viên cứu hộ, đoàn quay phim thuộc JK Universe lẫn cánh truyền thông là kiên nhẫn nán lại. Bạch Dĩ Thần dùng vận tốc nhanh nhất có thể, khẩn trương lao tới đám đông ở đối diện. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, anh nắm lấy khuỷ tay Edward Dương, giọng nói đứt quãng gấp gáp: "Anh Edward... Cô gái thú vị... với cả Hướng Không... tìm thấy hai người họ chưa?"

"..."

Mỹ nam họ Bạch xuất hiện đột ngột không khỏi khiến nhân viên trong công ty trầm trồ bàn tán. Vài phóng viên người Hàn Quốc đứng vây quanh ngơ ngác nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng vội vã đưa máy ảnh ấn chụp liên tục, tranh nhau đặt câu hỏi.

"Là Sirius Bạch Dĩ Thần kìa! Sirius Bạch Dĩ Thần đặt chân đến Jeju rồi!"

"Bạch Dĩ Thần! Xin nán lại một chút!"

"Bạch Dĩ Thần, anh đi đâu thế! Làm ơn trả lời vài câu hỏi của chúng tôi! Anh nghĩ thế nào về việc thành viên Quý Hướng Không bị mất tích ở Bijarim trong quá trình ghi hình MV?"

"Nghe nói người cố tình dàn xếp vụ này là cô Trình Khiết Nhi hả? Cô ấy muốn xào couple với đàn anh Quý Hướng Không để tạo nhiệt cho sản phẩm âm nhạc xuất đạo có phải không?"

"Bạch Dĩ Thần, anh nghĩ sao về nhân phẩm của cô Trình Khiết Nhi? Cô ta có phải là hạng người tâm cơ, chọn cách đi lên bằng đường tắt?"

"Cô ta muốn tạo scandal để được chú ý đúng chứ ạ?"

Bị mắc kẹt bốn bề với vô số chiếc micro chĩa ra đòi phỏng vấn, phải nhờ sự giúp đỡ từ Edward và đội ngũ nhân viên kỹ thuật, vất vả lắm, Bạch Dĩ Thần mới có thể thoát khỏi hàng rào vây bủa. Đợi tất cả đều an toàn trở ra bãi đậu xe, Edward bèn ái ngại nâng mày, con ngươi phức tạp lướt qua khuôn mặt anh tuấn đầm đìa mồ hôi, khó hiểu chấp vấn: "Sao cậu bay sang tận đây? Ngày mai Sirius lại có lịch trình, làm vậy là ảnh hưởng công việc chung đấy."

"Vấn đề này anh không cần bận tâm! Tôi không phải người làm việc thiếu trách nhiệm." Bạch Dĩ Thần dứt khoát khẳng định, lại hơi mất kiên nhẫn gằng giọng. "Anh vẫn chưa trả lời tôi."

"Trời tối gặp rất nhiều khó khăn, có lẽ công tác cứu hộ phải tạm dời. Cậu yên tâm, sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau tiếp tục tìm kiếm."

Không đợi đối phương nói hết câu, thân ảnh nam giới tức tốc quay lưng, nhằm về hướng rừng rậm sải dài cước bộ, bỏ mặc những lời ngăn cản phía sau, bỏ qua luôn Edward vẻ mặt sững sốt, đang cố đuổi theo khuyên giải.

Nhưng một giây kế tiếp, mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Dĩ Thần, vì vật cản bất thình lình chắn ngang, bàn chân anh thực sự đã chùn bước.

Điều đáng nói nhất phải kể tới danh tính kẻ cố tình cản trở lối đi, người này vốn chẳng phải quản lý thân cận Edward, mà chính là cô tiểu thư ỏng ẹo nhà họ Quách - Quách Thư Nghi.

Thở dài đầy mỏi mệt, Bạch Dĩ Thần chán ghét đưa mắt nhìn một thân váy đỏ loè loẹt điệu bộ phong tình lơi lả.

Người phụ nữ nọ thừa cơ hội, thản nhiên gõ gót giày đến gần anh, ngón tay trơ trẽn nắm lấy bàn tay thon dài, yếu đuối nũng nịu: "Anh Dĩ Thần!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top