Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 79

Quý Hướng Không chẳng ngại vất vả, cũng chẳng hề ngại bẩn, tỉ mỉ giúp Trình Khiết Nhi vạch từng kẽ lá, bụi rậm, kiểm tra kỹ càng những nơi hôm qua cô bé từng đặt chân đến.

Mặt trời mùa thu trên đảo Jeju không quá nóng bức, ánh nắng ẩn mình nơi thuần túy hoang sơ trải dài khắp mặt đất, nhân tiện ôm ấp cả thân ảnh đôi nam nữ đang khẩn trương tìm kiếm chiếc lắc họa tiết hoa đào. Mặc dù cố gắng suy nghĩ, liên tưởng tới nhiều khả năng, đồng thời là lục tung khắp mọi ngóc ngách, nhưng mọi thứ vẫn không có dấu hiệu khả quan, vòng trang sức nguyên vẹn bặt vô âm tín. Qua một lúc ròng rã lục tìm, mặc nhiên anh và cô đã bắt đầu thấm mệt. Quý Hướng Không khom người thở dốc, chống cánh tay trái lên đầu gối, bàn tay còn lại gạt những giọt mồ hôi đọng trên trán, khẽ nhấc đuôi mày đen rậm, cất lời: "Chúng ta đều xem xét hết những nơi có thể đánh rơi chiếc lắc rồi. Em chắc mình làm mất nó ở khu rừng này không? Hay là..." Đáy mắt hun hút bất giác hiện rõ sự nghi hoặc, một ý nghĩ sâu xa chợt nhem nhóm trong đầu anh. "...người nào đó đã lấy trộm?"

Trình Khiết Nhi thực sự bị ngờ vực này làm cho chấn động, liền đưa mắt nhìn người đàn ông. Vài giây tiếp theo, không khỏi ngụp lặn mấy bận giữa dòng lạnh lẽo, cô hoang mang vò tóc, đầu nhỏ lắc nguầy nguậy.

"Chiếc lắc do Lạc Tư Viên tháo ra. Chính chị ấy đích thân bỏ vào túi xách của tôi rồi kéo khoá cẩn thận. Hơn nữa ngày hôm qua ngoài tôi và chị ấy, đâu có ai đụng vào nó chứ. Trọng yếu nhất là, quen biết Lạc Tư Viên bao nhiêu lâu nay, tôi xin lấy danh dự ra khẳng định, chị ấy tuyệt đối không phải hạng người tham lam dối trá."

Quý Hướng Không thẳng người đứng dậy, chạm ngón trỏ vào chóp mũi ngẫm nghĩ. Sải chân tinh tế di chuyển trên nền lá khô, tư duy sáng suốt của anh không mất quá nhiều thời gian lập tức phát hiện ra điểm đáng ngờ.

"Em vừa nói, chiếc túi hôm qua kéo khoá cẩn thận?" Anh dừng bước trước mặt Trình Khiết Nhi, rót chất giọng trầm ấm đến tai cô.

"Đúng vậy!"

"Thế làm gì có chuyện bị rơi dọc theo đường mòn bìa rừng tới địa điểm ghi hình ngoài bãi biển. Khả năng cố tình lấy trộm cao hơn nhiều đấy. Tôi đoán không nhầm thì... động cơ có thể không phải vì lòng tham... mà là vì mục đính khác." Mắt hổ phách hơi nheo, càng suy luận, anh lại cảm thấy khó hiểu, nút thắt to tướng cố gắng gỡ rốt cuộc thêm rối như tơ vò. "Nhưng... mục đích đó là gì chứ?"

Tâm tình Trình Khiết Nhi mau chóng biến thành rầu rĩ, ánh nhìn mỏi mệt chìm trong khoảng bát ngát mông lung. Cảnh vật phản chiếu nơi đồng tử đen láy dần dần hóa nhạt nhoà, cô nhỏ nhẹ mở miệng, âm điệu khản đặc nghẹn ở cổ họng: "Tôi cũng chả biết nữa. Có lẽ giữa tôi và chiếc lắc đã chấm dứt duyên phận ở bên nhau, vậy nên ông trời mới cố tình sắp xếp mọi việc. Xin lỗi! Là do tôi vô dụng, không thể bảo quản tốt món quà anh tặng."

Nỗi buồn man mác cuốn chặt tâm trí kéo rèm mi dày cụp xuống. Giây phút nhắn ngủi ấy, trên đôi vai gầy bỗng truyền đến một luồng nhiệt từ lòng bàn tay nam giới to dày, xoa dịu trái tim âm ỉ. Cô ngỡ ngàng ngoảnh lại, sự chú ý dồn theo bàn tay gân guốc đặt ngang vai áo măng tô, khẽ nâng tầm nhìn lên một chút là đã có thể bắt gặp cặp mắt phượng đẹp hút hồn, đôi mắt màu màu trà phẳng lặng hệt hồ nước mùa thu không tồn đọng chút trách móc nào, thay vào đó, còn ẩn chứa sự tin tưởng, sủng nịnh hiếm thấy.

"Đừng buồn nhé, cô bé ngoan! Nếu món trang sức thực sự bị lấy cắp thì không cần phải lo. Sớm muộn cũng có một ngày sự thật phơi bày ra ánh sáng. Chiếc lắc sẽ lại trở về bên cạnh em." Quý Hướng Không hạ giọng xuống thấp, cưng chiều vuốt ve suối tóc hạt dẻ.

Cô không chối từ hành động của anh, ngoan ngoãn đứng yên, mặc kệ những ngón tay thon dài trắng trẻo lùa vào mái tóc xoăn dài của mình. Làn gió lướt ngang lắng đọng hơi ấm, khơi dậy tia cảm động sâu tận đáy lòng. Nhưng khi cơn gió kia rời xa, mọi ấm áp tức thời cũng tan biến. Trình Khiết Nhi bị nén trở về hiện thực, chua xót uốn cong viền môi, cố gắng nặng ra một nụ cười mà cô đã nghĩ nó còn khó coi hơn là khóc.

"Không cần phải an ủi tôi. Khả năng tìm lại chiếc lắc bao nhiêu phần trăm, tôi đương nhiên biết rõ. Đã từng hy vọng để rồi thất vọng. Vật kỷ niệm lạc mất, cũng giống như nước đã đổ đi, làm sao có thể lấy lại được." Cô ảo não thở dài, suy nghĩ rơi xuống vực thẳm vạn trượng. Mang theo tâm tư nặng trĩu không cách nào giải toả, bóng dáng thanh mảnh xinh đẹp như ngọc quay lưng bước về phía trước.

Thật ra, Trình Khiết Nhi muốn tiến đến tảng đá dưới gốc nhục đậu khấu ngồi nghỉ chân. Chỉ là cô không có ngờ việc bản thân lóng ngóng, vụn về quá mức mà đế giày cao gót vướng phải nhánh dây leo cạnh mỏm đá, cả cơ thể mất đà liền chao đảo, ngả nghiêng.

Quý Hướng Không hồi tỉnh trong nháy mắt, phản ứng linh hoạt giơ cánh tay ra đỡ, chưa đầy một giây sau đã đỡ được vòng eo thon gọn của cô. Trình Khiết Nhi được chàng hàng xóm kéo lại gần, bờ vai gầy bị ôm lấy, cả cơ thể gần như dính sát lên người anh, cục diện toát lên mùi mờ ám nồng đậm.

Sự việc xảy ra chớp nhoáng tới nỗi cô chưa kịp hết hoảng loạn, cánh tay trắng nõn choàng qua cổ Quý Hướng Không, gương mặt chôn vùi ở vị trí ngực trái của anh, lắng nghe nhịp tim cả hai liên hồi mãnh liệt.

Nằm trọn trong vòng tay vững chắc, nơi có hơi thở nam tính vây bủa vành tai, nơi có mùi hổ phách thoảng qua chóp mũi, âm thầm chiếm giữ lý trí. Cảm giác dập dềnh, chuếnh choáng cơ hồ bông hoa nhỏ lênh đênh ngoài đại dương, Trình Khiết Nhi mờ mịt nhận ra bản thân muốn tìm một điểm tựa để bấu víu. Nắng sớm ở đằng đông rải xuống nửa khuôn mặt ưu tú, trao chuốt đường nét góc cạnh, đẹp một cách hoàn hảo ở người đàn ông. Cô bối rối ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt anh. Không đủ sức thoát khỏi lực sát thương, cứ thế thả hồn vào chốn mê loại ái tình.

Có tiếng lá phong reo vi vu, có tiếng chim hót líu lo hoà tấu bản tình ca lãng mạn. Quý Hướng Không tao nhã nghiêng người, hướng cái nhìn thâm tình tới cô gái luôn xuất hiện hằng đêm trong giấc mộng, ngắm nghía gò má ửng đỏ bởi thẹn thùng, nét ngây thơ của một thiếu nữ có bao nhiêu đều phô bày hết sạch. Dường như chưa thỏa mãn, anh tiếp tục dò xét từ bộ váy mỏng manh cô đang mặc trên người đến đôi chân thon thả lộ ra dưới làn váy trắng. Cuối cùng là dừng tầm mắt tại nhũ nhục mềm mại căn tròn, cách một lớp áo âu yếm khối cơ ngực rắn chắc không ngừng nhô lên hạ xuống của mình. Loại tiếp xúc thân mật này dễ dàng khơi dậy sự khô nóng ẩn sâu trong lòng, Quý Hướng Không khó nhọc thở gấp, lông mày đen rậm cau chặt, anh hiểu rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Bầu không khí đột ngột hóa tĩnh lặng.

Mặt anh chỉ còn cách khuôn mặt phấn nộn vài centimet.

Khi đôi đồng tử tuyệt đẹp luyến lưu rời khỏi cặp mắt long lanh, dịch xuống cánh môi anh đào đang căng thẳng hé mở, Quý Hướng Không hoàn toàn mất tự chủ, chầm chậm cúi đầu, giải tỏa khát khao chiếm lấy hơi thở người con gái anh yêu.

Trình Khiết Nhi nửa run rẩy nửa hồi hộp nhìn chàng trai đối diện. Thời khắc bờ môi quyến rũ của anh sắp sửa chạm vào môi cô, một giọng nói lảnh lót bỗng bất thình lình vang lên, triệt để chấm dứt nụ hôn chưa kịp đốt cháy.

"Anh Hướng Không!!!"

Giật mình bởi âm thanh tần suất vượt ngưỡng, Quý Hướng Không lẫn Trình Khiết Nhi lập tức buông đối phương ra, kế tiếp là chuyển tầm mắt về tán nhục đậu khấu cách đó không xa.

Dưới bóng cây xanh rờn rậm rạp, nổi bật hình ảnh cô gái xinh đẹp với mái tóc gợn sóng tựa tảo biển, gương mặt trang điểm sắc sảo, chiếc váy khoét sâu phần ngực khoát trên người không che hết nổi nét xuân ngào ngạt. Xung quanh cô ta còn có khoảng mười nhân viên cứu hộ dẫn đường cho Bạch Dĩ Thần, Giản Ly Đình và đoàn đội JK Universe. Tất cả đều ngỡ ngàng nhìn đôi nam nữ đứng gần tảng đá.

Mọi người kinh ngạc không nói được lời nào, nhất thời lãng quên mất mỹ nhân vừa mới hét to thần sắc tự bao giờ đã đổi sang màu tím. Ngọn lửa ghen tuông hừng hực một khắc bắt gặp nam thần họ Quý thân mật cùng tình địch, y hệt sư tử cái tranh mồi, cô ta hùng hổ sấn bước tới, lăm lăm trừng Trình Khiết Nhi.

Hơi khó xử bởi thái độ của vị tiểu thư Quách gia, vốn dĩ Trình Khiết Nhi định chủ động giải thích ngọn ngành sự tình để tránh việc hiểu lầm. Nhưng mùi nguy hiểm đặc sệt bấy giờ kịp thời được Quý Hướng Không phát giác. Hiểu rõ tính tình đỏng đảnh, khó ưa của Quách Thư Nghi, anh liền chủ động đứng chắn đằng trước Trình Khiết Nhi, lạnh nhạt chấp vấn: "Quách Thư Nghi, cô muốn làm gì?"

Câu hỏi trực tiếp châm ngòi lửa cho ngòi pháo căm phẫn trong người bạch phú mỹ, xui cô ta đã tức giận lại càng thêm tức giận. Và rồi dưới vô vàn cặp mắt sửng sốt, mỹ nhân họ Quách bất ngờ hất mạnh vào người Quý Hướng Không, khiến anh vì không kịp nghĩ giây phút kích động, cô ta dám bất chấp tất cả mà cư xử thô lỗ như vậy, nhất thời thiếu đề phòng, mất đà thụt lùi về sau vài bước. Vừa hay chứng kiến tình hình không mấy tốt đẹp, Bạch Dĩ Thần vội thần tốc lao đến ngăn cản. Đáng tiếc, anh vẫn là chậm một bước so với cô tiểu đanh đá. Cụ thể là chỉ trong vòng một giây, cánh tay Quách Thư Nghi đã giơ cao, dồn hết thảy lực bình sinh hạ cái tát trời giáng lên gò má Trình Khiết Nhi, để lại năm dấu ngón tay in hằn sau âm thanh 'chát' dữ dội.

Cô gái nhỏ hứng trọn cú đánh ngã nhào xuống đất. Tệ nhất là phần đầu cô bé không may đã đập đúng ngay vào mỏm đá sắt nhọn. Đúng lúc ấy, Quý Hướng Không và Bạch Dĩ Thần mỗi người một hướng vừa kịp chạy tới đỡ lấy Trình Khiết Nhi ngã khuỵu bên tảng đá.

Quý Hướng Không là người đầu tiên nâng khuôn mặt non mềm bết bát đầy cát và bông cỏ dậy. Nhìn thấy dòng chất lỏng tanh nồng chảy dài xuống chiếc cằm nhỏ, anh điên cuồng xông lên, không chút nhẹ nhàng giật lấy cổ tay Quách Thư Nghi, đôi con ngươi dày đặc gân máu trợn ngược muốn giết chết người phụ nữ xấu xa này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top