Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 80

Như một cơn gió, thân ảnh cao lớn tức thì xông tới siết lấy cổ tay mỹ nhân, gắt gao đem một góc không khí trong khu rừng ngưng tụ lại.

"Quách Thư Nghi, cô làm cái gì vậy? Cô điên rồi sao?" Giọng nói trầm thấp gầm lên, ánh mắt không tồn tại nhiệt ấm trực diện vây hãm bạch phú mỹ.

Người có thể dùng đôi con ngươi sáng rực chằng chịt gân máu để giết người, trên thế gian chắc chỉ có duy nhất Quý Hướng Không. Dư quang nhu tình vài giây trước biến mất không đọng chút dấu tích, hiện hữu lúc này là luồng âm lãnh cô đặc khiến mọi người xung quanh đồng loạt đóng băng. Thậm chí chẳng ai dám thở mạnh hay hé răng nói tiếng nào.

Một nguyên nhân nữa là bởi thân phận cao quý của vị thiên kim nhắc nhở bọn họ phải mười phần nhúng nhường. Dẫu rằng bất bình trước thái độ đanh đá, vẫn đành đứng ngoài cuộc theo dõi, chứ không dám bao đồng xen vào.

Lại nói đến tình trạng đại tiểu thư gia tộc Itou sau khi phải tiếp nhận cỗ bức bách tỏa ra từ Quý Hướng Không, đầu óc cô ta tự bao giờ đã nổ ầm một cái.

Cơ bản trong vòng tám năm quen biết, nam thần họ Quý chưa từng một lần nào nặng lời với cô ta. Không ngờ ngày hôm nay, vì đứa con gái xuất thân tầm thường kém cỏi kia, anh nỡ lòng nổi giận, gay gắt mắng nhiếc tình cũ, còn bóp chặt cổ tay làm Quách Thư Nghi đau phát khóc. Khó tránh lòng tự tôn bị tổn thương nặng nề, bất chấp vẫy vùng thoát khỏi khống chế, cô ta mang theo ủy khuất, oán trách nhìn người đàn ông.

"Anh chỉ trích em? Anh bênh vực cho con bé đê tiện này à?" Quách Thư Nghi bù lu bù loa lên, tầm mắt sắc lẹm quét sang cô gái run rẩy ôm lấy vết thương, vừa được Bạch Dĩ Thần vươn tay dìu lấy, "Cô ta là cái đồ trơ trẽn đi cướp bạn trai người khác."

Điệu bộ ngông cuồng, điêu ngoa không những khơi dậy cơn phẫn nộ của Bạch Dĩ Thần, mà đến Quý Hướng Không cũng giận dữ tột cùng. Anh chỉ tay vào Quách Thư Nghi ở đối diện, âm thanh quát to đậm mùi chết chóc: "Câm miệng!"

Hai chữ 'câm miệng' triệt để làm đám đông có mặt tại khu rừng lặng như tờ.

"Không cho phép bất cứ người nào sỉ nhục Trình Khiết Nhi!" Khuôn mặt tuấn lãnh nuôi dưỡng hàn khí, giọng nói anh không nhanh không chậm, dứt khoát mà uy nghiêm: "Quách Thư Nghi, tôi nhắc cô lần cuối. Mối quan hệ giữa chúng ta chấm dứt từ lâu. Cảm phiền cô dừng ngay hành động đi khắp nơi rêu rao tôi là bạn trai cô. Nếu tiếp tục sâu sắc thêm mớ hiểu lầm, tôi hứa với cô, người bẽ mặt không riêng mình cô đâu, sẽ là danh dự của cả gia tộc của cô. Tất nhiên là tôi xin đồng thời từ chối gọi điện giải thích với ba cô. Những lời này, mong cô nhớ cho kỹ."

"Anh..."

Vốn dĩ vẻ cả kinh của Quách Thư Nghi chả có tí ảnh hưởng gì đến Quý Hướng Không. Anh không quan tâm cô ta, dứt khoát quay lại đằng sau, vừa hay bắt gặp dáng dấp bé nhỏ đang dựa vào một vòng tay khác. Là Bạch Dĩ Thần. Ánh mắt cậu ấy nhìn Trình Khiết Nhi ngập tràn xót xa, giọng nói khản đặc hàm chứa xiết bao đau lòng: "Cô gái thú vị, em bị thương rồi. Anh đưa em rời khỏi đây vào bệnh viện kiểm tra."

"Dĩ Thần, em..."

"Không cần! Tôi sẽ đưa cô ấy đi." Không để Trình Khiết Nhi nói hết câu, Quý Hướng Không đã bất ngờ gằng giọng cắt ngang. Thần thái quá mức lạnh lẽo lướt qua Bạch Dĩ Thần khiến anh có hơi kiên dè. Thời điểm này, Trình Khiết Nhi cũng mau chóng tách khỏi ngực Bạch Dĩ Thần, cố gắng nâng người đứng dậy. Có điều, hai chân chưa kịp vững vàng chạm nền đất, vòng eo thon gọn đã bị một lực đạo khá mạnh kéo về hướng ngược lại. Đợi cô ý thức được chuyện gì xảy ra, cơ thể mảnh dẻ đã thuận lợi ép chặt đến vòm ngực Quý Hướng Không. Kế tiếp là âm thanh trầm thấp quen thuộc vang ngay trên đầu nhỏ. "Thần, vất vả cho cậu rồi."

"Hướng Không, cả đêm ngủ trong rừng, sắc mặt cậu không được tốt lắm. Suy nghĩ cho bản thân một chút, hãy để tôi thay cậu chăm sóc Khiết Nhi." Cặp đồng tử khẽ nheo, Bạch Dĩ Thần một nửa đề nghị, một nửa muốn đàm phán.

"Tôi hiện tại thừa khả năng chăm sóc cô ấy." Khí thế trên người Quý Hướng Không không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Chẳng đoái hoài tới cậu bạn thân, anh dồn toàn bộ tâm trí đặt vào Trình Khiết Nhi, đỡ cô ngồi tựa vào gốc nhục đậu khấu, sau đó là khuỵu gối, kiểm tra vết thương liên tục ứa máu ở trán cô.

"Nhưng mà lúc nãy cậu không có bảo vệ tốt cho cô ấy." Bạch Dĩ Thần gần như mất hết kiên nhẫn, hằn học đáp trả.

Trong cuộc đời mỗi chàng trai, luôn luôn tồn tại một gã bạn thân sẵn sàng giúp đỡ đối phương, kề vai sát cánh sớt chia vui buồn. Nhưng đến khi cô gái đánh cắp trái tim họ xuất hiện, họ sẽ không ngại trở mặt thành thù chỉ vì người phụ nữ mình yêu thương sâu đậm, điển hình chính là hai người này.

Quý Hướng Không vẫn kiên quyết chiếm giữ Trình Khiết Nhi, tỉ mỉ lau sạch máu và bụi bẩn nơi bị cắt đứt trên góc trán cô, ngón tay hào sảng xé toạt vạt áo phông, nụ cười nửa miệng ngưng đọng đầy ý khiêu khích. "Vậy cậu tới kịp sao?"

Bạch Dĩ Thần nhất thời im lặng.

Quý Hướng Không nghiêng đầu, cẩn thận giúp Trình Khiết Nhi cầm máu, không rõ nghĩ gì, thuận tiện bổ sung thêm: "Cậu yên tâm, sẽ không có lần thứ hai."

Hàng mi Bạch Dĩ Thần cụp xuống, ẩn nhẫn xiết chặt nắm tay, bàn chân nhượng bộ lùi về phía sau vài bước. Mặc nhiên, anh âm thầm đứng đó quan sát cô gái nhỏ chứ không hề rời đi.

Vết thương Trình Khiết Nhi xuất huyết khá nhiều, Quý Hướng Không phải xé tận ba lần vải mới đủ thấm hết máu rỉ ra. Suốt quá trình băng bó, lông mày cô đau đớn nhíu chặt, chất lỏng nhuốm vị biển rơm rớm ướt mi. Quý Hướng Không bắt gặp hốc mắt đỏ ngầu đẫm lệ ấy, trái tim dấy lên một hồi đau nhức tê dại. Bỏ qua luồng ngùn ngụt lửa cháy từ Quách Thư Nghi, bỏ qua những cặp mắt sửng sốt vây xung quanh, anh dịu dàng nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"

Cô gái ưu mỹ thuần khiết nằm trong lòng anh từ từ ngẩng lên, đau rát lan rộng ở miệng vết thương ngày càng rõ rệt, chỉ là cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Quý Hướng Không.

Lại nhớ đến việc định đối diện Quách Thư Nghi, giải thích rõ mối quan hệ giữa cô và Quý Hướng Không cho cô ấy hiểu. Trình Khiết Nhi thực sự vạn lần chẳng mong đợi vị tiểu thư cao quý kia nghĩ rằng cô là tiểu tam đáng ghét cố ý tranh giành bạn trai với cô ta. Bất quá, trước tình trạng Quách Thư Nghi bấn loạn ghen tuông, lời cô nói liệu cô ấy tin tưởng mấy phần. Biết đâu bạch phú mỹ cho rằng cô cố tình biện hộ, dùng mánh khóe che đậy hành vi phá hoại tình yêu của cô ta, mâu thuẫn theo đấy mà tồi tệ hơn không chừng.

Thực ra Trình Khiết Nhi suy ngẫm rất kỹ rồi, bị đánh cô cũng đã bị đánh, bị người ta xúc phạm cô cũng đã bị xúc phạm, dù bây giờ cố gắng phân trần, cũng đâu còn ý nghĩa nữa. Thương tích đau rát dữ dội cô có thể tận lực chịu đựng. So với việc lòng tự trọng bị người khác khinh bỉ giẫm đạp, vết rách ngoài da nhỏ xíu này có đáng là bao.

Cho nên, cô gượng gạo hé môi nói dối, âm điệu đứt quãng khó nhọc trôi qua cổ họng: "Tôi... tôi khỏe lắm... không sao..."

Đôi đồng tử nhạy bén phát hiện thần sắc Trình Khiết Nhi trắng nhợt, Quý Hướng Không thừa biết cô lúc này đang nghĩ điều gì. Anh vuốt nhẹ mái tóc loà xoà trước trán cô, tâm tình không vui, hé miệng vạch trần: "Bị thương nghiêm trọng còn giả vờ ổn. Tiểu Trư ngốc, em cần phải đến bệnh viện kiểm tra gấp."

Cô ngây ngẩn nhìn chàng trai kề cận, lắp bắp muốn hỏi anh dự tính đưa cô đến bệnh viện bằng cách nào, không dự phòng được cùng lúc nhận thấy cục diện căng thẳng có dấu hiệu lắng xuống, mọi người trong đoàn ê kíp vội chạy tới gốc nhục đậu khấu cổ thụ. Vô vàn cặp mắt chằm chằm rải sự chú ý lên ba nhân vật tiêu điểm cắt đứt luôn câu hỏi chưa kịp buông của Trình Khiết Nhi.

Dễ hiểu thôi, chứng kiến màn ẩu đả kịch tính, ai mà không đoán được phần nào chuyện câu chuyện rối rắm kịch tính. Hay chuẩn xác hơn là chuyện tình tay ba giữa chàng ca sĩ họ Quý và hai mỹ nhân khả ái. Nhưng là mỗi người đều đủ khả năng nhận thức, có một số chuyện biết thì nên giữ kín trong lòng. Bởi lẽ giả sử tin tức sơ suất lọt đến tai cánh truyền thông, chờ công ty chủ quản điều tra danh tính đối tượng để lộ tin tức, há khác gì tự chuốc hoạ vào thân. Tóm lại, toàn bộ ê kíp phải tuyệt đối im lặng. Giả bộ câm điếc khuyến mãi thêm giả ngốc mới là thượng sách trong trường hợp này.

Nói lý thuyết là vậy, thực tế ngày hôm ấy, vẫn có khá nhiều nhân viên tốt bụng thương cảm trước cảnh tượng Trình Khiết Nhi bị tiểu thư Quách gia ức hiếp, thật lòng động viên, an ủi cô bé. Điển hình phải đề cập quản lý Edward Dương. Sau một hồi quan sát vạt áo bị rách một mảng lớn, đôi chỗ còn dính máu của Quý Hướng Không lẫn vết thương trên trán Trình Khiết Nhi, anh mới sốt ruột lên tiếng: "Hướng Không, Tiểu Trình không sao chứ? Cuối cùng cũng tìm thấy hai người. Đêm qua lúc cậu đuổi theo Tiểu Trình rồi không thấy trở lại, cả đoàn quay phim thật sự đã được một phen hú hồn."

"Đúng vậy." Đạo diễn Hứa Đông Thành chậm rãi bước đến gần. Xưa nay vốn ít khi để tâm những vấn đề nằm ngoài phạm trù công việc, tuy nhiên trải qua lần hợp tác này, năng lực cùng tinh thần làm việc nghiêm túc của cặp đôi trẻ tuổi triển vọng Quý Hướng Không và Trình Khiết Nhi, đã khiến vị đạo diễn thay đổi không ít. "Cũng may cả hai đều bình an vô sự, nếu không chúng tôi nhất định sẽ rất áy náy."

Hứa Đông Thành lại tiếp tục nói: "Nghe nói cô Trình bị mất lắc đeo tay ở trong khu rừng này, không biết đã tìm được chưa?"

Đạo diễn họ Hứa mở lời thăm hỏi, Trình Khiết Nhi thật là có đứng dậy cúi chào chứ. Điều đáng nói, đúng vào khoảnh khắc cô chuẩn bị đáp lời, boss Trầm phúc hắc liền dùng cả hai cánh tay đỡ lấy cô, ôm chặt vào lòng, không cho cô cơ hội kháng cự.

Quý Hướng Không thể hiện quyền lực của đại boss, nhất quyết bắt Trình Khiết Nhi chuyên tâm nghỉ ngơi. Mọi giải đáp nghi vấn cô không cần lo lắng, anh sẽ trực tiếp thay cô cúi đầu cảm ơn Hứa Đông Thành.

"Làm phiền mọi người vất vả lo âu cho chúng tôi, thật không phải. Về phần chiếc lắc... tạm thời vẫn chưa tìm ra." Anh nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt chưa từng rời khỏi Trình Khiết Nhi thử một giây. "Nhưng điều đó không còn quan trọng, vấn đề cấp bách bây giờ là đưa Trình Khiết Nhi tới bệnh viện xử lý vết thương. Cô ấy gần đây sức khoẻ đã không tốt, giờ lại còn bị thương, sợ rằng cô ấy chịu không nổi."

Chẳng cần đợi mọi người phản ứng, câu chữ vừa dứt, Quý Hướng Không tức tốc vòng tay qua eo cô, cẩn thận dùng lực nhấc bổng cơ thể yếu ớt, đặt sấp ngang vai. Đám đông không kìm được kinh ngạc há hốc cả mồm. Mà người đang bị dốc ngược trên bả vai vững chắc mới thực là ngỡ ngàng nhất, tròn mắt vì chưa bắt kịp theo động tác chóng vánh. Ở tư thế quay ngược ra sau Trầm Mặt Lợn, bóng lưng rộng lớn của anh dường như thu hết vào đôi đồng tử đen thẳm. Trình Khiết Nhi lờ mờ nhìn thấy lưng áo đính đầy máu khô của anh bị vệt mồ hôi dán chặt vào cơ thể, dấu vết minh chứng việc anh dùng thân che chắn cho cô trước mõm gấu, và cả việc giúp cô tìm kiếm chiếc lắc hoa đào thất lạc hồi tờ mờ sáng.

Một dòng cảm động hoà cùng với đau xót xộc thẳng lên sống mũi, cô ngoạ ngậy tay chân, quyết liệt đòi Quý Hướng Không bỏ xuống.

"Này hàng xóm, bỏ tôi xuống ngay. Tôi chưa đến nỗi không tự đi được." Bất kể thể lực dẻo dai thế nào, vác thêm một người nữa trên vai, di chuyển suốt quãng đường từ tăm tăm rừng sâu ra tới bờ biển, có thể không mệt sao. Huống chi bàn chân và lưng anh còn đang bị thương.

"Đừng cử động. Sức khoẻ không cho phép em tự mình đi bộ đâu. Ngoan ngoãn một chút... ở yên trên vai tôi." Giọng điệu vừa ngang tàng vừa cố chấp, sắc mặt anh sa sầm, cánh tay vịn hai chân cô cũng ôm chặt hơn, đôi chân không có hề hấn, mạnh mẽ sải bước.

Con đường Quý Hướng Không men theo, khắp nơi gềnh đá lỏm chỏm, khiến Trình Khiết Nhi quả thật ngàn lần sợ hãi. Cô không mong vài phút nữa sẽ bị trượt ngã xuống dưới hôn đất, rốt cuộc đành thỏa hiệp, ngón tay bao trụ, bấu víu lưng áo anh.

Thái độ biết nghe lời như chú mèo con này của cô thật làm anh hài lòng, cơn giận chuẩn bị dâng lên liền biến mất không còn tăm hơi. Con người nuôi thú cưng luôn luôn thích những vật cưng ngoan ngoãn, thuận lòng chủ nhân, tuy rằng có đôi lúc vật cưng có muốn xòe móng vuốt để hâm dọa chủ nhân của mình nhưng hành động đó vẫn luôn được dung túng, Quý Hướng Không đương nhiên cũng thích như vậy.

Mặt trời chếch dần về đỉnh ngọn đại thụ, nhiệt độ nóng bức hơn buổi sáng rất nhiều. Trong hương hoa phong lan thoang thoảng mùi cỏ non nhè nhẹ, hướng mắt nhìn nam thần C vị của Sirius vác cô gái mềm yếu trên vai, băng qua lối mòn, Edward ở phía sau tức thì tỏ thiện ý, nhanh nhảu gọi lớn: "Hướng Không, tôi dẫn đường cho cậu."

Edward hối hả đuổi theo Quý Hướng Không. Bạch Dĩ Thần và đoàn ê kíp cũng nối gót nhau, cùng đội nhân viên cứu hộ khẩn trương ra khỏi khu rừng. Thời khắc vội vã rời đi, chẳng ai thèm quan tâm đến vị bạch phú mỹ từ nãy giờ đứng chết lặng cạnh bên tảng đá lớn. Bởi hàng loạt cử chỉ thân mật Quý Hướng Không trao cho Trình Khiết Nhi, ngọn lửa ganh ghét, đố kỵ nơi tâm trí mỹ nhân đủ điều kiện bùng nổ. Căm hận cắn môi, rồi bàn tay xiết cuộn lộ ra đốt ngón tay trắng bệt, Quách Thư Nghi chẳng khác nào sử tử bị giẫm phải đuôi, sẵn sàng nhe nanh vuốt vồ sống kẻ thù.

Bộ dạng đặc sắc vừa rồi hoàn toàn nhốt hết vào đôi mắt ranh mãnh, nép dưới hàng mi chuốt đậm mascara cách đấy không xa.

Sau tiếp, thiên kim Quách gia nhờ thính lực khá tốt, bỗng nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi giẫm xuống lá khô, âm thanh mỗi lúc một tiến lại gần.

Kẻ làm chuyện xấu xa thường hay dè chừng người khác, Quách Thư Nghi cảm nhận được mối nguy hiểm, bèn cảnh giác, cuống cuồng xoay người ra sau.

Đập vào tầm ngắm bất ngờ là vệt bóng dài ngoằn trên mặt đất, nối liền với giày cao gót hàng hiệu. Dời lên một chút đã chạm phải đôi chân trắng nõn dài miên man ẩn hiện dưới lớp váy voan liền thân màu tím nhạt. Nữ hoàng thực sự rất xinh đẹp, rất sắc sảo, khuôn mặt thích trang điểm đậm, cao cao tại thượng suýt xoa, tư thái đồng cảm giả tạo khiến đối phương khó tránh một phen lạnh gáy.

"Xem kìa, cô nán lại là muốn quyến rũ đàn ông nào ở đây sao?" Quách Thư Nghi sần sộ móc méo, trong lòng thầm khen ngợi khả năng đểu giả của người phụ nữ họ Giản, quả nhiên là không ai sánh bằng.

Hồi đáp cô ta bằng một tràng cười giễu cợt, Giản Ly Đình vòng cánh tay ngọc ngà trước ngực, cặp mắt tô vẽ tỉ mỉ coi xét tình địch một vòng, thư thả nhả một câu không hề ăn khớp với chủ đề đang nói: "Quách tiểu thư biến mọi chuyện trở thành tệ hại, lại còn tức giận nữa à?"

Nữ thần đột ngột di chuyển, cước bộ đều đều lướt ngang Quách Thư Nghi, thích thú chiêm ngưỡng gương mặt bôi trét lớp phấn dày cộp nay đã xám ngoét.

"Lén lút lấy trộm lắc tay của Trình Khiết Nhi, ai ngờ lại vô tình giúp cho cô ta... Quách Thư Nghi, hãy chấp nhận sự thật rằng bản thân cô rất ngu ngốc." Giản Ly Đình khinh bỉ nâng mày, môi đỏ kề sát đến tai Quách Thư Nghi, ngữ điệu mềm mỏng đột ngột trở nên cay nghiệt. "Cô không nghĩ con bé đó sau khi phát hiện chiếc vòng biến mất, sẽ ngay lập tức đi tìm sao? Và lúc Hướng Không lão sư biết chuyện, liệu rằng anh ấy sẽ trơ mắt làm ngơ? Không! Anh ấy chắc chắn là vào rừng giúp đỡ con bé. Rốt cuộc... chính cô gián tiếp tạo cơ hội để hai người bọn họ có một đêm lãng mạn giữa chốn núi non thơ mộng."

"Nhưng... quan trọng nhất vẫn là cái tát cô ban tặng Trình Khiết Nhi khi nãy. Tự tay bóp nát thiện cảm còn sót lại về mình trong lòng Hướng Không lão sư, Quách tiểu thư đã hết hi vọng rồi. Với tính cách của Hướng Không lão sư, cô khẳng định sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ và tin tưởng từ anh ấy nữa. Vốn là trò chơi này cô không cùng đẳng cấp với tôi. Vì thế, thỉnh cô biết điều sớm bỏ cuộc cho đỡ vướng víu chân tay tôi. Bình tĩnh ngồi xem... tôi làm thế nào chiếm đoạt trái tim của anh ấy." Giản Ly Đình lần nữa cười ngạo, thẳng thừng yêu cầu đối phương chủ động rút lui.

"Cô... cô..." Quách Thư Nghi hoá đá trước tràng sỉ nhục, mặt mũi cô ta tối đen, ngữ điệu run rẩy hệt như lòng bàn tay tiết đầy mồ hôi lạnh. Hành vi trộm cắp chẳng mấy hay ho cứ tưởng không ai phát hiện, thật khó tin rằng toàn bộ quá trình đều bị Giản Ly Đình bắt gặp hết. Đối với kiểu phụ nữ cao ngạo như Quách Thư Nghi, việc này cơ hồ lấy kim chọc thủng lòng tự ái cô ta, đẩy cơn kích động dâng lên đỉnh điểm, thôi thúc cô ả chỉ ngón trỏ vào tình địch, cong cớn dọa: "Tiện nhân, sao cô biết được việc tôi đã làm? Cô theo dõi tôi? Tôi... tôi... cấm cô... không được nói chuyện đấy cho người khác biết. Nếu không... tôi... tôi thề sẽ giết cô!" Con ngươi Quách Thư Nghi trợn quắp lên, cuồng bạo gào to, "Còn nữa... Quý Hướng Không là của Quách Thư Nghi tôi. Sớm muộn gì tôi cũng chiếm được anh ta. Ai dám cản đường tôi, không cần biết là cô hay Trình Khiết Nhi, tôi cũng sẽ cho các người nếm trải cảm giác dày vò đau khổ."

Quách Thư Nghi mất bình tĩnh, điên loạn la hét, âm thanh dữ dội xua chim chóc đậu trên cành hoảng sợ kéo nhau bay mất. Ấy vậy mà Giản Ly Đình từ đầu chí cuối vẫn nhã nhặn vuốt vuốt lọn tóc uốn xoăn. Điềm đạm không hề giận dữ, trái ngược, còn tốt bụng nhắc nhở Quách Thư Nghi trước khi khoác lớp áo thiên sứ lên người, chuẩn bị quay gót.

"Quách tiểu thư chửi rủa vui vẻ nhé! Để xem tí nữa cô rời khỏi đây bằng cách nào, nếu bị mất dấu mọi người..." Khảy tay chạm tới chiếc cằm thon gọn, nữ chúa thoả sức tưởng tượng kết quả, nở nụ cười hoa ghen liễu hờn, "Lần này... tôi cược chẳng ai rảnh rỗi trở vào giải cứu tiểu thư đâu."

"Chết tiệt! Ả đàn bà chết tiệt! Giản Ly Đình! Đừng có vui mừng quá sớm! Tôi không để cô đắc ý lâu đâu! Tôi nhất định sẽ thắng cô!" Quách Thư Nghi chưa cam lòng, cố nhoài người hăng hái chửi.

Bất quá thời khắc đó, cô ta cũng vội vội vàng vàng lần theo lối mòn, mong sao bắt kịp đoàn quay phim. Vị thiên kim xinh đẹp dù rằng tức giận long trời lỡ đất, vẫn chưa mụ mị đến nỗi không hiểu lời kẻ thù cảnh báo.

Giản Ly Đình nói đúng, nếu còn chần chừ ở lại nữa, chắc chắn người lạc trong khu rừng bát ngát, sẽ là cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top